Ái muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên xác thật không có nóng lên nữa, sau khi gặm cắn tuyến thể của Lưu Diệu Văn và ngửi mùi tin tức tố của anh một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng ổn định lại.

Lau khô nước mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Trong xe, Lưu Diệu Văn vẫn luôn ngồi cùng cậu, cũng không có nhiều lời hỏi gì. Tống Á Hiên muốn làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, anh liền phối hợp làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.

"Trở về sao?"

Tống Á Hiên liếc mắt nhìn sau gáy Lưu Diệu Văn, thấy tuyến thể của anh bị cậu cắn đến sưng đỏ thảm không nỡ nhìn, có chút ngượng ngùng, theo bản năng sờ sờ tuyến thể của chính mình, cảm giác như bản thân mình cũng bị, mà đau thay anh......

"Không phải nói đi ăn KFC sao? Em mời anh ăn!"

Lưu Diệu Văn cười khẽ, không có dị nghị. Cái này vốn nói để qua loa lấy lệ với người Tưởng gia, Tống Á Hiên không có khả năng nghe không hiểu, chỉ là lấy cớ này che giấu xấu hổ mà thôi.

Gần đây có một quán KFC, đúng giờ cơm trưa, người không ít.

Đến nơi đặt món, Tống Á Hiên thấy mọi thứ đều rất mới lạ, mặc dù giá cả ở phía sau khiến cậu cảm thấy có chút đắt, nhưng vẫn quơ quơ điện thoại, "Ăn gì cũng được! Em có tiền thưởng!"

Lưu Diệu Văn lúc nào cũng có thể nhìn thấu lòng tự trọng nhỏ bé của cậu, không cùng cậu khách khí, dù sao tiền cơm tháng này anh đều bao, Tống Á Hiên thường ngày cũng không tiêu nhiều tiền.

Sau khi gọi món đủ cho hai người, họ tìm một góc cạnh cửa sổ ngồi xuống, Tống Á Hiên ân cần mà đem hai ly đá bào hướng Lưu Diệu Văn đối diện đẩy đẩy.

"Anh muốn ăn vị nào, anh chọn trước đi," nói, sau đó còn chột dạ mà bỏ thêm một câu: "Anh... tuyến thể của anh có ổn không? Còn có thể ăn được đá chứ?"

Tuyến thể bị gặm cùng việc ăn đá hay không thì có quan hệ gì với nhau? Lưu Diệu Văn không thể nhịn được cười trước sự thay đổi bất ngờ của Tống Á Hiên.

"Đau, hay cậu thổi thổi cho tôi nhé?"

Tống Á Hiên:......

"Ặc, tiểu Alpha cũng ghê gớm quá ha. Omega cùng Alpha kết hợp, cả đời phải bị cắn vô số lần, cũng không gặp ai kêu đau như anh đâu."

Lưu Diệu Văn cũng tự cảm thấy mình nói có hơi vô lý.

Về vấn đề sinh lý, Alpha có một chiếc răng đặc biệt, có thể dễ dàng đâm xuyên qua tuyến thể non mềm rồi rót tin tức tố vào, trong khi Omega không có một chiếc răng như vậy, cắn rất ngỗ ngược, không có kỹ thuật gì cả.

Huống chi, lần trước thời điểm đánh dấu tạm thời, cũng không biết là ai đau đến ô ô ô không ngừng.

Chọn ly đá bào có vị dâu, Lưu Diệu Văn trong mắt mỉm cưởi, nhưng anh không nói gì, kẻo Tống Á Hiên lại cười nhạo răng anh không tốt nếu nhắc đến chuyện lần đó.

Tống Á Hiên càng xấu hổ hơn khi vuốt mông ngựa không thành, bĩu môi kéo ly đá bào Okinawa latte còn lại trước mặt, nóng lòng cầm lấy thìa cắn một miếng.

"Thật ngon." Tống Á Hiên nheo mắt, rất là hưởng thụ.

Hưởng thụ xong một ngụm này, cậu lại trông mong mà liếc nhìn vị dâu tây của Lưu Diệu Văn, có chút thèm.

"Í, em nhìn thấy một mãnh A đang ăn đá bào vị dâu tây kìa."

Lưu Diệu Văn:......

Vừa muốn bỏ cái thìa xuống, liền tiến thoái lưỡng nan.

Buông cái thìa, Lưu Diệu Văn đem ly đá bào dâu tây của mình đẩy qua.

Tống Á Hiên vừa âm dương quái khí tức khắc đỏ mặt, không nhận, yên lặng vùi đầu ngoạm hai miếng lý đá bào của mình, giảo biện: "Em không có ý đó!"

"Ừ, là tôi – một tiểu ngọt A, muốn cùng cậu chia sẻ ly đá bào dâu tây của mình, cậu có thể nể mặt mà ăn một chút không?"

Tống Á Hiên:......

Âm dương quái khí kỳ cục.

Trộm liếc Lưu Diệu Văn một cái, Lưu Diệu Văn sắc mặt cực kỳ nhu hòa, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, Tống Á Hiên đờ người, trong lòng lại là thình thịch, băng băng lãnh lãnh của đá bào cũng không giảm được nhiệt độ cơ thể cậu.

"Vậy em đây liền không khách khí đâu."

Tống Á Hiên đứng dậy, lấy thìa từ Lưu Diệu Văn, đào một ít đá bào dâu tây, cho vào cốc của mình, lại từ ly của mình tìm một khoảnh chưa chạm qua, đào một chút đá bào latte. Đặt vào ly của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cười, thấp giọng nói: "Cậu trực tiếp dùng luôn cái thìa của cậu, tôi cũng sẽ không ghét bỏ."

Tống Á Hiên trong lòng rạo rực, nhưng cậu không đáp lại mà đẩy ly đá bào của anh về, im lặng ngồi xuống nếm thử.

"Khi em còn nhỏ, chưa từng đi KFC, trên trấn nhỏ không có, muốn ăn thì chỉ có đi thành phố mới có, em mấy năm đều chả lên thành phố được một lần." Tống Á Hiên một bên ăn, một bên lẩm nhẩm lầm nhầm nói, nói từ chuyện này sang chuyện khác, như đang kể lể tâm tình.

Biết rằng hôm nay tâm trạng cậu không tốt, có thể nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, Lưu Diệu Văn không lại cùng cậu nháo nữa, im lặng lắng nghe.

"Sau này khi em lớn lên, thị trấn cổ dần phát triển. Cửa hàng lớn nhỏ mọc lên, cũng có KFC. Nhưng em vẫn chưa từng ăn qua tại không đủ tiền. Vì thế, em đã từng nghĩ rằng KFC là một cửa hàng rất sang trọng. Em chỉ có thể vội vàng lướt qua nó, nhìn vào nhiều hơn đã là một điều xa xỉ. "

"Hiện tại cậu vào được, về sau đều có thể." Lưu Diệu Văn ôn nhu trấn an.

Tống Á Hiên bật cười, đúng vậy, cậu trưởng thành, dựa vào chính mình là có thể tiến vào.

"Có một cô bạn học hồi cấp 1, gia đình họ vốn giàu có, sau này đóng cửa phá sản, đến ăn một con cá cũng khó. Cha mẹ khó mua được một con cá, mà cô ấy lại thích nhất là cá kho, sau đó cha mẹ chỉ có thể tiết kiệm mua một con, lúc xong liền ngồi ở bên cạnh nhìn cô ấy ăn, chờ cô ăn xong rồi, cha mẹ mới chọn xương cá bắt đầu gặm, liền mút hương vị còn lại, đem thịt cá dư đều để lại cho cô ấy, nhưng cô một chút cũng không vui."

"Cô ấy nói rằng, cả đời này cô ấy thà không ăn con cá đó, dù ngày nào cũng ăn rau má với bố mẹ thì cô ấy cũng hạnh phúc. Cái tình ấy nặng quá, nặng đến nỗi nếu cô ấy trả thiếu một phân thì chính là tội ác tày trời. Sau đó em bắt đầu hiểu cô ấy, đó là khi Tống Dĩnh nói với em vì đưa em vào nhà họ Tưởng, phải sinh được một đứa con. "

Cậu thì có cái tài đức gì, mà phải gánh trên lưng cái áp lực cuộc sống như vậy.

Nói đến đây, giọng của Tống Á Hiên trở nên trầm hơn, tựa hồ có chút nói không được, thậm chí nhẹ nhàng mà khịt mũi một tiếng, phảng phất đây là điều buồn cười cỡ nào.

Đá bào đã có chút tan chảy, tay cầm thìa của Tống Á Hiên run lên, miệng cũng run rẩy càng rõ ràng, cố mở to mắt, bĩu môi ngậm cái thìa vào mút chầm chậm.

Lưu Diệu Văn đột nhiên nhớ rằng trong cuộc thi toán, Tống Á Hiên gần như đến muộn, anh đã đợi cậu ở bên ngoài. Sau khi kiểm tra, Tống Á Hiên liền nói với anh rằng nếu có lần sau, hãy vào lớp sớm thay vì vào trễ vì cậu ấy.

Nói chung, đó là một cái nhân tình.

Tự mình hy sinh, tự mình cảm động, cho dù xuất phát điểm là tình yêu, cũng có thể mang lại quá nhiều áp lực cho đối phương, mà khi áp lực đạt tới một điểm giới hạn nhất định, đó chính là thương tổn.

Cầm ly đá bào dâu tây, Lưu Diệu Văn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên, xoa đầu cậu rồi cười: "Về sau nếu tôi nghèo đến mức chỉ còn một chiếc bánh sô cô la, tôi cũng sẽ không để em ăn một mình đâu. Phương thức ở chung tốt nhất là vĩnh viễn luôn luôn chia sẻ với nhau, đùm bọc lẫn nhau, cùng nhau đi đến nơi đến chốn. "

Đúng vậy, đây là điều mà trong lòng Tống Á Hiên luôn muốn, lúc Lưu Diệu Văn nói ra điều đó, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân đã hiểu được, rằng cậu không phải là một đứa con trai bất hiếu giống như trong mắt người đời phán xét.

Cái mũi có chút chua xót.

Bây giờ sự khó chịu về thân thể đã giảm bớt, đã không còn có thể mượn việc này phát tiết nỗi oan ức của mình nữa, khóc hai lần một ngày cũng thấy hơi xấu hổ.

Tống Á Hiên nhẫn nhịn, nhanh chóng chớp chớp mắt, lau khô nước mắt mỏng manh, quay đầu liếc nhìn Lưu Diệu Văn, sau đó khịt mũi, ra vẻ âm dương quái khí.

"Vậy bây giờ anh có thể chia sẻ đá bào dâu của anh với em được không?"

"Đương nhiên, tất cả đều cho em đấy."

Âm dương quái khí kỳ cục, Tống Á Hiên nhìn đôi lông mày đang cười của Lưu Diệu Văn mà không khỏi bật cười, rất tuyệt tình mà đào một thìa lớn latte trong cốc của mình, sau đó vui vẻ liếm nó.

Có người thấu hiểu mình thật tốt, đáy lòng có bao nhiêu bất bình, bỗng nhiên liền cảm thấy không cần phải từng cái từng cái mổ xẻ ra, chỉ cần người nói hiểu mình mà, thế là đủ rồi.

Vào buổi chiều, Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên đến trung tâm giải trí để thư giãn.

Tống Á Hiên lúc nào cũng muốn là giỏi nhất. Cậu gắp được một bao tải đầy thú bông, hì hục vui vui vẻ vẻ mà khiêng vào nhà Lưu Diệu Văn, rải khắp giường anh, xem như cảm ơn anh đã ở bên cậu cả buổi chiều.

Buổi tối, sau khi tắm xong, nằm trên giường trong phòng, Tống Á Hiên lấy cái điện thoại di động đểu của mình ra, tự động kết nối với wifi nhà Lưu Diệu Văn, QQ liền hiện ra vài tin nhắn.

Một số tag đến từ vài người trong nhóm phân tích đề, một số cuộc trò chuyện lại hỏi cậu liệu cuối tuần có đăng video phân tích đề hay không. Sau kỳ thi hàng tháng, tiến độ học kiến thức mới rất nhanh, một vài người theo không kịp.

Tống Á Hiên đồng ý, trong khi chuẩn bị sách và bản nháp, cậu nhấp vào tin nhắn QQ của một người khác.

Đó là Tưởng Ngu, đã gửi vào buổi chiều, nhưng điện thoại cậu không kết nối mạng nên không biết.

Tưởng Ngu: [Tống Á Hiên, hôm nay rất xin lỗi cậu. Là tôi quá ích kỷ. Tôi chỉ quan tâm đến sự hòa hợp của mọi người mà không xem xét đến tâm trạng của cậu. 】

Tưởng Ngu: [Thật ra ... trong lòng tôi luôn vướng bận, tôi ở trong gia đình này độc đinh mười mấy năm, rất may mắn vì không gặp phải mẹ kế độc ác, nên tôi rất hài lòng với gia đình của mình. 】

Tưởng Ngu: [Tôi chưa bao giờ biết rằng mẹ kế còn có một đứa con, cũng chưa bao giờ biết được sẽ có thêm một sinh mệnh mới trong gia đình mình. Tháng trước, tôi gần như buộc phải chấp nhận thực tế rằng sẽ có thêm rất nhiều gương mặt mới đến nhà tôi trong vòng vài ngày, tôi không bài xích, nhưng tôi cũng không quen, vẫn luôn rất phiền não. 】

Tưởng Ngu: [Hôm đó tôi đến gặp cậu ở Thất Trung. Thực ra, chỉ là cá nhân tôi muốn có được một đồng minh. Có thể ý niệm này thực ấu trĩ và buồn cười, nhưng tôi cảm thấy chúng ta hẳn là đều có tâm trạng không khác nhau lắm, ở trong cái nhà này, có lẽ tương lai chúng ta nhất định có thể là một gia đình. 】

Tưởng Ngu: [Tôi có rất nhiều phiền não mà không thể nói với trưởng bối của mình. Tôi định sẽ phàn nàn với cậu trong tương lai, nhưng tôi đã không suy xét đến nhiều khả năng rằng cậu chỉ đơn giản là không thể chấp nhận cái gia đình này. 】

Tưởng Ngu: [Xin lỗi, hiện tại tôi đã sắp xếp ổn rồi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ cưỡng bách cậu! Tôi không chỉ không cưỡng bách cậu, mà còn sẽ giúp cậu để ý trưởng bối, cũng không cho bọn họ cưỡng ép cậu đâu! Tôi nhất định sẽ thuyết phục bọn họ! 】

Tưởng Ngu: [Cậu vui lên chút, quên việc không thoải mái ngày hôm nay đi nhé. 】

Tưởng Ngu: [Em trai dũng cảm lên, chị gái sẽ luôn luôn theo sau em! 】

Tống Á Hiên xem xong:......

Đây là một tin nhắn dài, cậu cơ bản cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tưởng Ngu, cuối cùng những lời này lại làm cho cậu không biết trả lời sao.

Tống  Á Hiên nhìn chằm chằm vào lịch sử tin nhắn hồi lâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng có một người hiểu mình, có lẽ những ngày tháng sau này, cậu sẽ không phải chịu nhiều chuyện không vui từ nhà họ Tưởng nữa.

Một lúc lâu sau, Tống Á Hiên mỉm cười, chạy đến phòng Lưu Diệu Văn, cho anh xem, chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ này.

Lưu Diệu Văn nhướng mày sau khi đọc, không nghĩ tới Tưởng Ngu còn là một người nhạy cảm.

"Khá tốt, vậy hãy quên việc không thoải mái hôm nay đi."

"Hắc hắc! Đã quên rồi mà! Em đi làm video giải đề đây!"

Lưu Diệu Văn:......


Tống Á Hiên trả lời một câu "Cảm ơn đã hiểu" xong liền chuyên chú quay video.

Đêm nay, cậu đã quay được ba đoạn video, có thể nói là một đêm làm việc rất hiệu quả!

Đám Alpha trong nhóm rất hào hứng, những bao lì xì đỏ liên tục gửi tới như mưa. Nghĩ rằng có ba video, một số Alpha liền đưa luôn ba bao lì xì.

Nhưng mà, Tống Á Hiên một cái cũng không nhận.

Thẳng đến trước khi ngủ, có người tò mò, tag Tống Á Hiên hỏi tại sao lại không lấy bao lì xì.

Tống Á Hiên mới trả lời: [Cảm ơn các anh đã ủng hộ em trong hơn một năm qua. Nếu ai có bất kỳ đề nào khó không giải được, có thể tiếp tục tìm em. Cơ mà lì xì đỏ sẽ không nhận nữa! 】


Nhóm Alpha không rõ nội tình, bất quá còn có thể tiếp tục thỉnh giáo bài tập, hẳn là không có việc gì, vẫn hi hi ha ha phát ra bao lì xì, Tống Á Hiên thu hay không thu, bọn họ cũng không bắt buộc.

Vào thứ Hai, sau khi nhận được đợt thuốc ức chế độc quyền đầu tiên, Tống Á Hiên không tiếp tục sống trong nhà của Lưu Diệu Văn nữa mà trở về ký túc xá.

Lưu Hoàng Minh cuối cùng cũng có thể từ căn hộ của công ty về nhà, nhưng anh cảm thấy không vui lắm, bởi vì sau nhiều ngày như vậy, em trai tựa hồ cũng không có tiến triển gì.

Lưu Diệu Văn hôm nay lúc đi học cùng Tống Á Hiên truyền tờ giấy nhỏ, nên anh cố ý mua luôn một tệp giấy nhớ, để tiện thư từ qua lại, cũng không có ném đi, mà mang về định giấu.

"Ái muội?" Lưu Hoàng Minh híp mắt, một ngữ nói toạc ra.

Lưu Diệu Văn:......

"Không cần nóng nảy, anh cũng không định gia tăng lo âu cho em ấy, Cứ thuận theo tự nhiên, hưởng thụ khoảnh khắc này đi."

Lưu Diệu Văn nghe vậy, gật gật đầu, "Dạ."

Anh cảm thấy trạng thái của em trai như vậy là rất tốt, không cao ngạo, không nóng nảy.

Trộm liếc tập giấy nhỏ trong tay em trai, Lưu Hoàng Minh lại thêm vừa lòng gật đầu: "Khá tốt, cả đời còn rất dài, tình yêu có thể từ từ chậm rãi."

Lưu Diệu Văn nghe vậy, cười cười, thầm nghĩ đại ca còn có thể nói ra những lời lãng mạn như vậy à?

Ngay sau đó, liền nghe đại ca hỏi: "Hiện tại có phải lưu hành kiểu theo đuổi như vậy không? Em còn tờ nào không? Anh cũng viết, ngày mai em đi học giúp anh gửi đi."

Lưu Diệu Văn:......

Cứ nghĩ đến việc gửi mẩu giấy nhỏ đến văn phòng của Lăng Di cho anh cả mình, nghĩ đến phản ứng của thầy Lăng, anh lại cảm thấy đầu ngón chân mình muốn cào mặt đất tìm hố chôn luôn cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro