Đáp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Diệu Văn tức giận, nhưng đôi mắt của anh lại tràn đầy ý cười.

Anh vẫn luôn kỳ quái, Tống Á Hiên dù cho là tính tình kỳ quái, cũng sao có thể thật sự ngọt ngào mà gọi anh là "Lưu ca ca" như vậy? Nhất định là có trá bên trong, nhưng anh không nghĩ tới, thế nhưng lại là cái chữ "Phế" này.

Anh chỗ nào phế? Răng phế à?

Miệng Tống Á Hiên mấp máy, trong một lúc cậu không nghĩ ra được lời bào chữa nào tốt, thấy Lưu Diệu Văn càng dựa càng gần, trong lòng thịch thịch thịch vài cái, giơ tay lên.

Lăng Di đang chuẩn bị bài trên bục giảng, anh không để ý thấy Lưu Diệu Văn, bây giờ Tống Á Hiên giơ cánh tay trắng nõn của cậu, chỉ dư quang cũng dễ dàng liếc thấy.

Anh dừng động tác trên tay quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời nhìn thấy Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đang ngồi cùng nhau, nhưng anh không thấy có vấn đề gì cả, dù sao thì trước đây hai đứa cũng ngồi chung bàn, chỉ cho là Tống Á Hiên gặp khó khăn gì.

"Tống Á Hiên, làm sao vậy?"

Tống Á Hiên lưng dựa vào tường, hai tay giơ lên ​​cao, lớn tiếng nói: "Báo cáo Lăng lão sư! Lưu Diệu Văn tùy ý đổi chỗ ngồi!"

Đang thưởng thức dáng vẻ chột dạ của nhóc lừa đảo này, chờ đợi một lời giải thích thỏa đáng, Lưu Diệu Văn: ...

"Cậu có thể ấu trĩ hơn không?" Lưu Diệu Văn tức giận bật cười, chỉ có trẻ con mẫu giáo mới thích giơ tay báo cáo với thầy cô.

Tống Á Hiên không để ý tới anh, "Báo cáo thầy, cậu ấy ảnh hưởng đến em đọc sách!"

Lưu Diệu Văn:......

Lăng Di cũng không hiểu được hai đứa đây là đang nháo cái gì, nhướng mày nhìn Lưu Diệu Văn liếc mắt một cái, "Chỗ ngồi là cố ý bài, Lưu Diệu Văn, trở lại vị trí của em đi."

Lưu Diệu Văn cũng là một học sinh ngoan, nói chung là không làm trái lời giáo viên, không nói gì đứng dậy quay về chỗ ngồi.

Chu Hạo, bạn cùng bàn hiện tại của Tống Á Hiên, cảm động đến rớt nước mắt, vạn phần kích động mà đoạt lại vị trí của mình! Lần đầu tiên hắn thi đứng áp chót mà vẫn cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp, vì người xếp bét bảng có thể ngồi cùng bàn với nhất bảng Tống Á Hiên!

Có trời mới biết khi Lưu Diệu Văn muốn cùng hắn đổi chỗ, trái tim hắn đã tan nát cỡ nào, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể ngồi cùng bàn với tiểu ngọt O nữa.

Động tĩnh nơi này, tự nhiên cũng hấp dẫn các đồng học khác chú ý.

Âm thanh đọc bài vẫn tiếp tục, nhưng những lời thì thầm khe khẽ ẩn ẩn vẫn lẫn trong tiếng đọc bài, càng ngày càng nhiều.

"Tui cười chết, ai nói Tống Á Hiên coi trọng tiền của Lưu gia? Tui xem Lưu Diệu Văn theo đuổi cậu ấy cũng chả nhất định có thể theo đuổi được đâu!"

"Khục khục, đừng nói về nam thần của tui như vậy, trong mắt Tống Á Hiên chỉ có học tập. Chờ khi nhìn lại rồi, nhất định sẽ rất hối hận!"

"Đáng thương nha! Mãnh A Hoa thị trước mặt Thất Trung tiểu ngọt O của chúng ta cũng phải hèn mọn hèn mọn!"!"

"Cậu thì biết cái gì? Trong tình yêu sao có thể gọi là hèn mọn? Cái này gọi là sủng nịnh, cưng chiều! Mấy người ngốc như vậy, khó trách tìm không được người yêu!"

...

Tống Á Hiên sau khi nhớ lại, cũng thực sự hối hận.

Cậu bây giờ là một Omega đáng thương không có thuốc ức chế, sao dám tự phụ như vậy trước mặt vị cứu tinh duy nhất của mình chứ? ! Còn trả đũa báo cáo với giáo viên mới chết? !

Thế này người ta sao còn muốn đi cùng cậu đến thăm bà ngoại nữa?

Tống Á Hiên buồn héo người, mặt mày đều xị xuống, ghé vào trên bàn, nhìn từ đơn tiếng Anh, một lần lại một lần hối hận hơn.

Cậu trong lòng suy nghĩ tung bay, nghĩ nên dùng cái lý do thần tiên gì mới có thể che lấp cái chữ "Phế" này, chờ sau khi tan học, tốt nhất cùng Lưu Diệu Văn giải thích.

Làm O thì phải co được dãn được, chịu thua mà có thể đạt tới mục đích của chính mình là được, không có gì ghê gớm.

Phía sau lưng bỗng nhiên bị chọc một chút, Tống Á Hiên trên người thịt ngứa còn không ít, ngứa đến cả người rụt lại một chút, quay đầu đã thấy Lưu Diệu Văn đem tờ giấy nhỏ kia truyền tới.

Cậu nhận lấy, mở ra: 【 Phế ca ca cùng cậu đi. 】

Không biết tại sao, một câu ngắn gọn lại ẩn chứa đầy sắc màu lỳ quái, nhưng trong nháy măt Tống Á Hiên nhìn vào tờ giấy, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, thậm chí kích thích đến sau cột sống một trận tê dại, xông thẳng lên não.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới Tưởng Ngu trước giờ đọc sớm đã tức muốn hộc máu nói —— Lưu Diệu Văn mục đích còn lớn hơn tôi nhiều.

Tống Á Hiên không chuyển mảnh giấy nhỏ nữa. Tờ giấy nhỏ nằm yên lặng trong hộp bút chì của cậu. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy nó, sau đó trong đầu sẽ lại nghĩ ngợi rất nhiều thứ. Một giờ đọc sớm buổi sáng, tiến độ đọc bài rất chậm, hiệu suất cực kém, làm cậu có chút phiền não.

Giữa trưa, Lưu Diệu Văn đóng gói hai phần cơm, đem về phòng học ăn.

Khi món ăn thơm phức được đặt trên bàn, Tống Á Hiên sửng sốt trong giây lát, trong tiềm thức nhớ đến cảm giác ngứa ran nơi sống lưng sau giờ tập đọc buổi sáng.

"Hôm nay em tự mua đồ ăn." Tống Á Hiên nâng một nắm cơm rong biển mua ở trường. Một nắm nho nhỏ, có vẻ rất khô khan.

Lưu Diệu Văn nhìn lướt qua, đưa tay ra chộp lấy.

"Lúc trước đánh cược, đã thua thì phải chịu, tôi bao cậu ăn một tháng." Mắt nhìn cơm nắm trong tay, Lưu Diệu Văn gặm một ngụm, cười nói: "Xem tôi thành chân chạy vặt thế này rồi thì cái này thuộc về tôi vậy."

Tống Á Hiên sững sờ, tuy rằng nếu là cậu thua, cậu cũng sẽ nói được làm được, nhưng Lưu Diệu Văn này mua đồ ăn vừa nhiều vừa toàn đồ ngon luôn á?

"Cũng không cần mua nhiều như vậy đâu?"

Lưu Diệu Văn duỗi tay, cầm lấy bát cơm gà chiên giòn rồi về chỗ ngồi của mình, "Trước không phải đã bàn xong rồi à, người thua mua cái gì, người thắng liền ăn cái đó, cậu muốn chơi xấu?"

Tống Á Hiên không nói nữa, cậu có thể lờ mờ đoán được, Lưu Diệu Văn lấy cá cược ra chỉ là cái cớ, cốt là muốn cậu ăn nhiều hơn mà thôi.

"Ừm ... Thực ra, ý của "Phế ca ca" kia là ..."

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn vui vẻ, tay chống ở trên bàn học mình, cúi người thăm dò, nhìn chằm chằm Tống Á Hiên chuẩn bị bịa chuyện.

Tống Á Hiên bị anh nhìn đến ngượng ngùng, nói thật cậu còn chưa có tìm ra lí do nào để gạt anh nữa.

Cậu cúi đầu mở phần cơm thịt dê ra, nhai hai cái, mắt nheo lại vì mùi thơm.

"Ai da! Kỳ thật này không phải gọi anh đâu, là em đang nói chính mình đấy! Anh xem, bởi vì em học tập quá tốt, anh cũng phải thua mà mỗi ngày thành chân chạy mua cơm cho em. Em quá là vô dụng(phế) luôn á ca ca, này không phải hại anh chạy nhiều đến gãy chân sao, ca ca tốt!"

Lưu Diệu Văn:......

Gượng ép như thế, cũng không biết xấu hổ hy sinh bản thân.

Thôi thì nhiều ít cũng được gọi là "Ca ca" tốt, không so đo không so đo.

Thứ bảy, hẹn đi thăm bà ngoại.

Lưu Diệu Văn muốn mua một số thực phẩm chức năng cho bà, nhưng Tống Á Hiên không cho.

Cũng không phải lần đầu tiên đến thăm, bà ngoại nhất định cũng sẽ không muốn anh tiêu pha.

Lưu Diệu Văn không có cách nào, lại cảm thấy tay không mà đến không quá lễ phép, vì thế hai người thương lượng, ra sân sau nhặt trứng gà.

Trong khoảng thời gian này, gà mái già sức khỏe tốt nên thường đẻ trứng. Nghĩ đến Tưởng gia cũng là sống ở thành phố, trong nhà không nuôi gà, rất ít ăn đến trứng gà ta, mang chút trứng gà đi là khá hợp lý.

Lưu Diệu Văn cầm một túi trứng gà, còn có điểm không bỏ được,, "Cậu nói xem trong túi trứng này sẽ có trái trứng nào có thể ấp thành gà con được không?"

Tống Á Hiên nhịn không được ha ha ha cười, Lưu Diệu Văn cứ luôn chấp nhất đòi ấp gà con là sao nhờ.

9 giờ hơn, hai người xuất phát, dựa theo địa chỉ mà Tưởng Ngu đưa đi đến.

Tưởng gia cũng không phải một gia đình giàu có, không có nhiều tiền tiết kiệm, họ đã bán nhà ở Giang thị để mua một căn nhà cũ trong một tiểu khu rộng rãi hơn ở Hoa thị này. Vị trí chắc chắn không phải là đặc biệt tốt. Lưu gia ở trung tâm thành phố lái xe đến đây cũng mất hơn hai mươi phút.

Tầng 3, mua tầng lầu này, khả năng cũng là suy xét tới bà ngoại đã lớn tuổi, về sau chân cẳng không tiện.

"Tới rồi, vẫn luôn chờ cậu...... Vào đi."

Cửa mở, Tưởng Ngu ngồi ở bên ngoài ghế đẩu chơi game di động, có chút vui vẻ khi thấy Tống Á Hiên tới, cho đến khi nhìn thấy ở góc cầu thang, mọc ra thêm một Lưu Diệu Văn ...

Tiểu Omega này thế là quá ỷ lại vào Alpha kia rồi đấy, sợ là những việc nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi cũng nên?

Tưởng Ngu không nói gì, đứng dậy kéo ghế, nghênh đón bọn họ vào.

Trong phòng, Tưởng Vận Thăng cùng Tống  Dĩnh đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, nghe được động tĩnh, cũng đi ra, nhìn thấy Lưu Diệu Văn, cũng sửng sốt.

"Tiểu Hiên đến rồi." Tống Dĩnh đầy mặt ý cười, rất là vui vẻ.

Tưởng Vận Thăng đứng ở một bên, hào hoa phong nhã, chỉ đối với Tống Á Hiên gật đầu cười cười, "Bà ngoại ở phòng ngủ, hai đứa đi xem đi, không cần câu nệ."

"Cảm ơn."

Thái độ thản nhiên của chú khiến Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm. Một câu chào chú cũng chưa kịp nói ra.

Lưu Diệu Văn đặt trứng lên bàn, dưới sự dẫn dắt của Tưởng Ngu, đi theo Tống Á Hiên đến gặp bà ngoại trong căn phòng nhỏ quay mặt về hướng nam.

Trên đường đi, Tống Á Hiên bí mật quan sát thấy cách bố trí nhỏ gọn của bốn phòng, diện tích không quá lớn, nhưng được cái nhiều phòng. Cậu cảm thấy mình có hơi nhạy cảm, không biết liệu căn phòng phụ dành cho cậu hay là dành cho đứa bé tương lai.

Chỉ hy vọng là vế sau, Tống Á Hiên không muốn dính líu đến họ trong vấn đề này nữa.

Căn phòng nhỏ của bà ngoại hướng về phía mặt trời, hiện tại mặt trời đang chiếu sáng, chỉ cần ngồi trên giường liền có thể đón được ánh mặt trời, trong phòng ngủ có TV, âm thanh lớn, bà ngoại xem đến vui tươi hớn hở, nhìn qua thân thể hồi phục không tồi.

"Bà ngoại." Tống Á Hiên đi qua, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Bà ngoại nghe vậy, quay đầu, kích động mà muốn từ trên giường đứng lên, "Hiên Hiên tới rồi! Bà ngoại đã lâu không thấy được cháu!"

"Ngoại đừng xuống giường, cứ ngồi đi."

Xem bà ngoại nói chuyện cũng nhanh nhẹn, Tống Á Hiên tâm tình rất tốt, đi qua ngồi vào mép giường nhìn bà.

"Tiểu Văn cũng tới, cháu trai ngoan, bà ngoại thật cao hứng!" Bà ngoại một bên tắt TV, một bên cười tủm tỉm duỗi tay vẫy Lưu Diệu Văn qua.

Tưởng Ngu đứng ở một bên, xem đến có chút ghen tỵ.

Thành thật mà nói, mặc dù bà ngoại rất tốt với cô, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô, đều không thấy cao hứng như nhìn thấy Lưu Diệu Văn này đâu.

"Thật tốt thật tốt, bà ngoại gần đây khôi phục cũng khá tốt, hai đứa yên tâm đi, chăm chỉ học tập, không cần bận tâm đến bà."

Thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, Tưởng Ngu âm thầm đi ra ngoài giúp ba mẹ làm bữa trưa.

"Cuối tuần nếu không có việc gì, cháu có thể đến gặp bà ngoại. Tiểu Ngu là một cô bé ngoan, sẽ không làm khó dễ cháu, thăm bà ngoại rồi hai đứa cứ đi chơi đi, một chút cũng không cần câu nệ, bà sẽ không cho phép bọn họ làm khó dễ cháu."

Biết được những gì Tống Á Hiên đang lo lắng, bà ngoại cười trấn an.

Tống Á Hiên gật gật đầu, không cùng bà nói thêm về đề tài này nữa.

Nói chuyện phiếm về một vài sinh hoạt thường ngày, đến gần mười một giờ, Tống Á Hiên mới lưu luyến không rời mà đứng dậy, cúi đầu chào ​​bà, hẹn lần sau lại tới thăm.

Đã gần đến giờ cơm trưa, đây là khoảng thời gian hít thở cũng ngột ngạt, Tống Á Hiên không dám ở lại lâu hơn.

Sau khi tạm biệt một lúc lâu, Tống Á Hiên mới cùng Lưu Diệu Văn ra khỏi phòng..

Vừa đi ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ phòng bếp, Tưởng Ngu lập tức đón lại, cười nói: "Ăn trưa thôi, cùng nhau ăn cơm rồi hãy đi?"

Nghe vậy, Tống Á Hiên sắc mặt có thể nói là lạnh xuống trong nháy mắt.

Trên QQ, Tưởng Ngu không phải nói như vậy.

"Không quấy rầy, mọi người ăn đi."

Tưởng Ngu sửng sốt, chưa kịp nói tiếp thì Tống Dĩnh đã từ trong bếp đi ra, mỉm cười: "Ở lại ăn cơm trưa đi! Mẹ làm cho con món thịt viên hầm con thích nhất này! Tay nghề khẳng định so ra kém bà ngoại, nhưng hẳn là cũng không tồi, Tiểu Ngu đều nói ăn rất ngon."

Tống Á Hiên đứng sững tại chỗ, nhìn họ, rồi nhìn người đàn ông đeo tạp dề đang nấu ăn qua cửa kính nhà bếp.

Tống Dĩnh liên tục nói rằng cô làm món này đặc biệt dành cho cậu, nhưng chính cậu lại cảm thấy mình thực lạc lõng ở đây, thay vào đó, cảm giác lại giống như một người ngoài đã làm phiền gia đình họ.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, phảng phất như đang chờ đợi câu trả lời của cậu.

Bọn họ nhiệt tình như vậy, nhiệt tình đến giống như cậu mà cự tuyệt một chút, liền sẽ đánh vỡ giờ phút hài hòa này, đầu sỏ gây tội hoàn toàn là cậu.

Lưu Diệu Văn ở bên cạnh nhìn sắc mặt của Tống Á Hiên càng ngày càng trắng, như có mùi tin tức tố nhàn nhạt bay ra, thầm nghĩ không ổn.

"Xin lỗi, chúng cháu đã hẹn các bạn cùng lớp đi ăn KFC, liền không làm phiền chú dì nữa."

Lưu Diệu Văn lịch sự chào tạm biệt bọn họ, còn cố ý đi tới cửa phòng bếp chào tạm biệt Tưởng Vân Thăng, Tưởng Vân Thăng đang bắc lửa xào rau cũng không có tới thuyết phục bọn họ, chỉ mỉm cười theo chân vẫy vẫy tay.

"Được rồi, chơi vui vẻ, lần sau lại tới."

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên nhanh chóng xuống cầu thang.

Khi đến khu vực cây xanh ở tầng dưới, Lưu Diệu Văn chạm vào đầu Tống Á Hiên, hơi nghiêng người nhìn cậu, "Cậu không sao chứ? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Tống Á Hiên im lặng cúi đầu, cậu cũng không chắc lắm, chỉ là cảm xúc của cậu lúc này không ổn định.

"Tống Á Hiên!"

Tưởng Ngu đuổi xuống, sắc mặt không tốt lắm, "Cậu làm sao vậy! Ăn một bữa cơm mà thôi, biết cậu tới, chúng tôi đã bận bịu cả một buổi sáng đấy!"

Tống Á Hiên đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô.

Tưởng Ngu cả kinh, cô lần đầu tiên nhìn thấy Tống Á Hiên có ánh mắt lạnh băng như vậy, thiếu chút nữa lui về phía sau một bước.

"Trên QQ không phải cô nói không yêu cầu tôi và các người ở chung sao?"

"Tôi...... Nhưng này chỉ là ăn một bữa cơm......"

Tống Á Hiên quay đầu lại, bên cạnh có một cây táo, hỏi: "Cô thích ăn táo không?"

Tưởng Ngu ngẩn ra, cũng nhìn nhìn cây táo kia, "Không thích......"

Tống Á Hiên gật đầu, đến gần cây táo, giẫm lên thân cây leo lên, khiến Lưu Diệu Văn và Tưởng Ngu giật nảy mình.

Lưu Diệu Văn vội vã đi tới, đứng dưới tàng cây che chở, "Cậu xuống dưới, để tôi hái."

Tống Á Hiên không quan tâm, cũng không trèo quá cao, chọn một trong những cành táo xanh ở thấp nhất, sau đó nhảy khỏi cây, đi đến chỗ Tưởng Ngu, đưa cho cô.

"Tặng cho cô, cô có thể ngay trước mặt tôi ăn hết nó không?"

Tưởng Ngu càng thêm sững sờ, "Vừa rồi tôi không phải nói rồi à? Tôi nói tôi không thích ăn táo, mà quả này xem ra còn chưa chín đâu?"

Tống Á Hiên cười lạnh, "Tôi vất vả như vậy, cố ý leo cây hái cho cô, tại sao cô không ăn?"

Nghe vậy, Tưởng Ngu sửng sốt, im lặng nhận lấy, nhìn chằm chằm vào quả táo, trầm mặc cúi đầu.

Đúng vậy, Tống Á Hiên luôn từ chối kết thân với bọn họ. Cái gọi là bận bịu cả buổi sáng của bọn họ không phải là lý do đạo đức để bắt Tống Á Hiên ở lại.

"Xin lỗi......"

Tống Á Hiên phớt lờ cô, lôi kéo Lưu Diệu Văn đi.

Lưu Diệu Văn cảm thấy Tống Á Hiên đang kéo tay mình ngày càng mạnh hơn, như muốn bóp nát xương tay của anh. Dường như ngày càng có nhiều hương vị tin tức tố trong không khí.

Sau khi rời khỏi tiểu khu, Tống Á Hiên buông tay Lưu Diệu Văn, chân cậu mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.

Lưu Diệu Văn nhanh chóng tóm lấy, thuận thế ôm cậu vào lòng dọc theo đường đi, vừa nhìn xuống liền thấy tuyến thể hơi ửng đỏ của cậu.

Cởi áo ngoài chính mình đem cậu bao lấy, Lưu Diệu Văn thấp giọng nói: "Cậu có phải lại thấy nóng lên không?"

Tống Á Hiên lắc đầu, "Không có việc gì, phỏng chừng là cảm xúc dao động lớn nên vậy, em từ từ ổn định sẽ tốt thôi."

Cậu nói chậm rãi, nhưng giọng lại run run, tựa hồ còn mang theo một chút khóc nức nở.

Bộ dáng như vậy có chút quen thuộc, lần trước thời điểm nóng lên, Tống Á Hiên chính là nhịn không được khó chịu, liền khóc thút thít.

Lưu Diệu Văn có chút lo lắng, bớt chút thời gian tiêm thuốc ức chế cho chính mình, sau đó quấn chặt lấy Tống Á Hiên, "Hiện tại không có thuốc ức chế, nếu cậu cảm thấy khó chịu, không bằng thử xem răng tôi có phải đã tốt lên hay chưa được không?"

"Không cần, em không muốn bị cắn, chúng ta đi thôi."

Mặc bộ quần áo có mùi sô cô la của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên cảm thấy đã khá hơn nhiều, một bên đem chính mình quấn chặt, một bên hít hít mũi, chân mềm nhũn, từng bước đi về phía xe.

Lưu Diệu Văn thật sự không nhìn nổi sự cố chấp của cậu, thở dài, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Tống Á Hiên đang sững sờ, không kịp phản ứng thì chân của cậu đã vấp phải Lưu Diệu Văn lao về phía trước, Lưu Diệu Văn nắm bắt cơ hội đứng dậy, vừa lúc đem người cõng trên lưng.

Tống Á Hiên: ...

Cậu không còn nhiều sức lực để vùng vẫy, chỉ đơn giản nằm xuống lưng của Lưu Diệu Văn, gục đầu vào vai anh, chịu đựng sự khó chịu hít hít mũi, bỗng nhiên cái mũi chua xót, nước mắt xoạch xoạch rơi trên tuyến thể của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn:......

Anh thực sự rất đau lòng, nhưng những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên tuyến thể của anh kia, thật sự lại quá kích thích người......

"Anh có phải hay không...... Cũng cảm thấy em nổi giận vô cớ......"

Lưu Diệu Văn xốc cậu lên, dỗ dành: "Không có, tôi hiểu cậu nghĩ gì."

Những người chịu ủy khuất có thể cô đơn, cứng đầu khi họ không được ai thấu hiểu. Nhưng một khi cảm xúc suy nghĩ của họ được ai đó hiểu được, sự ủy khuất này sẽ ngay lập tức tăng lên gấp bội lần.

Tống Á Hiên bẹp miệng, vùi đầu vào vai Lưu Diệu Văn, không để người qua đường nhìn thấy những giọt nước mắt của mình, miệng thì thút thít mơ hồ.

"Bon họ đều muốn sự đáp lại của em. Giống như nếu em không đáp lại chính là đã làm tổn thương bọn họ vậy. Nhưng trước kia lúc em chờ đợi bọn họ, bọn họ cũng đâu có tới cho em chút hy vọng nào đâu, vậy nên vẫn là bình an làm những người xạ lạ với nhau thôi......"

Lưu Diệu Văn nghe rõ, trái tim như bị hung hăng nhéo.

"Đúng vậy, cậu không cần đáp lại ai, cứ là chính mình là được."

Lưu Diệu Văn nói với cậu, cũng là nói cho chính mình nghe, anh đau lòng Tống Á Hiên cứ thêm cho bản thân một nỗi lo âu, cứ thích trả giá, xem chuyện của cậu như của chính mình.

"Ô, khó chịu, không có thuốc ức chế."

"Nghiêm trọng lắm sao? Muốn đi bệnh viện không?"

"Không đi, chính là khó chịu."

Lưu Diệu Văn:......

Omega nhỏ bé thân thể không ổn định, vừa không cho cắn, lại không đi bệnh viện, cứ một hai phải rầm rì chọc anh đau lòng, làm đến anh không biết sao, cũng khó chịu theo.

"Ô ô ô......"

"Ngoan, chúng ta trước về nhà nhé."

Vừa dứt lời, tuyến thể bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói, Lưu Diệu Văn đang đi trên đường lớn, cả người liền mau chóng cứng lại. Đậu, nhóc Omega đáng giận này thế mà lại cắn anh! Còn cắn vào tuyến thể!

"Tống Á Hiên??? Cắn tuyến thể của Alpha không thể giải quyết cơn khó chịu của cậu đâu, cậu bình tĩnh một chút."

Tống Á Hiên cắn hai miếng, buông lỏng ra, thở một hơi, "Chính là nơi này rất thơm, em thích ngửi cái này, ngửi được liền thoải mái hơn nhiều lắm."

Lưu Diệu Văn:......

Anh bỗng nhiên lý giải điều mà mấy tổng tài bá đạo luôn mồm nói "Tôi sẽ cho em tất cả mạng sống của tôi." là có ý gì......

( Chắc anh cũng "ít" đọc tiểu thuyết nhỉ : ))) Nghi lắm! )

"Vậy em cắn đi."

Dù sao Alpha bị cắn, ngoại trừ một chút đau đớn cũng không có tổn thất gì khác.

Tống Á Hiên a ô cắn một miếng, lại cắn một ngụm nữa, vừa ngửi vừa cắn, chà chà răng lên tuyến thể.

Lưu Diệu Văn cảm thấy như mình sẽ bị chà cho đến chết mất thôi.

Đột nhiên, anh nghe thấy Tống Á Hiên thì thầm: "Không phải là em không đáp lại bất cứ ai."

Lưu Diệu Văn ngẩn ra, anh không chắc đó có phải là ý tứ mình hiểu hay không.

Người phía sau không nói, chỉ một ngụm lại một ngụm cắn tuyến thể anh, chà chà răng.

Xe dừng cách đó không xa, Lưu Diệu Văn cõng cậu trên lưng chậm rãi đi tới, đột nhiên cảm thấy cái xe kia có chút cản trở, anh chỉ hy vọng có thể cứ như vậy cõng Tống Á Hiên tiếp tục đi mãi.

Chậm rãi đi tới, Lưu Diệu Văn nhịn không được cười một chút: "Cậu xác thật là phế ca ca, mấy cái ca ca có thể chịu được cậu cắn như vậy chứ."

Lại có mấy cái ca ca có thể chịu được cậu cứ dụ dỗ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro