Mục đích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi khoảng thời gian ỷ lại tạm thời qua đi, Tống Á Hiên cảm thấy mình đã có thể tự lập vui vẻ trở lại, giống như tìm về được cuộc sống mới, cậu vừa định quay lại ký túc xá để ngủ sau giờ tự học buổi tối kết thúc liền bị Lưu Diệu Văn bắt được.

Vấn đề tùy chỉnh thuốc ức chế nên được thực hiện sớm, nếu muộn hơn một ngày, sẽ có thêm một ngày nguy cơ. Nếu đã hẹn lịch vào ngày mai, Lưu Diệu Văn quyết định đơn giản xin nghỉ nửa ngày, buổi sáng trực tiếp mang Tống Á Hiên đi.

Tống Á Hiên đã chịu đựng đủ cơn nóng thống khổ kia, đương nhiên không có ý kiến ​​phản đối gì. Để thuận tiện, cậu chỉ có thể tiếp tục về nhà Lưu Diệu Văn đêm nay.

Omega nhỏ bên cạnh nay đã không còn trong mắt đều là hình dáng của mình, tổng cộng đã hưởng thụ được ba bốn ngày rồi, Lưu Diệu Văn trong lòng mất mát rất lớn, ngồi trên xe không nói một lời, cắn bánh quy cho bé mọc răng lạc lạp lạc lạp.

Anh không khỏi nhớ tới lần đầu tiên tiếp cận với con người thật của Tống Á Hiên, tiết tự học buổi tối kết thúc, trong trường học đen thui một người đều không có, Tống Á Hiên lẻ loi ngồi ở trên bậc cầu thang, dưới ánh đèn điều khiển bằng âm thanh, ôm bài tập viết chính tả cho hôm sau học, vừa đáng thương lại vừa kiên cường.

Tống Á Hiên rất mạnh mẽ và độc lập, cậu ấy có lớp vỏ bảo vệ của riêng mình. Lưu Diệu Văn phải thừa nhận rằng một Tống Á Hiên như vậy rất hấp dẫn, nhưng nội tâm anh vẫn nhịn không được hy vọng Tống Á Hiên ở trước mặt mình không cần phải như thế. Ít nhất khi gặp khó khăn, cậu ấy cũng không cần một mình chống chọi.

Cũng giống như thời kỳ ỷ lại kia, cho dù có ngượng ngùng xoắn xít nhưng vẫn luôn tìm tới anh giúp đỡ, làm anh rất vui vẻ. Dù chỉ là có thể chia sẻ với cậu ấy một chút cũng được.

Đấy thực sự là một cảm giác tuyệt vời.

Tống Á Hiên xem anh lạnh mặt cả một buổi, lại nghe anh lạc lạp lạc lạp cắn bánh, cả người không được tự nhiên, nhịn không được nói: "Anh sao lại nhỏ mọn thế?"

Lưu Diệu Văn còn đang xuất thần sửng sốt:? ? ?

Tống Á Hiên bĩu môi, lại đối với anh cười cười, "Được được, không phải do răng anh không tốt, là do da em quá dày, anh đừng giận dỗi nữa, được chưa?"

Lưu Diệu Văn - người vẫn đang nhai bánh quy của mình, vô thức dừng lại, hơi hơi nhướng mày, cảm giác này dị thường kỳ lạ.

Anh đây là...... được một tiểu Omega dỗ dành?

Lưu Diệu Văn cũng không cảm thấy mãnh A được dỗ dành là có gì không tốt, ngược lại đặc biệt hưởng thụ, chỉ là kỳ thật anh cũng không có giận dỗi gì.

Trong mắt tức khắc hiện ra ý cười, Lưu Diệu Văn hơi hơi dựa người qua "Được, vậy cậu có thể lại khen những điểm khác hay không, tôi thích nghe."

Tống Á Hiên:......

Phối hợp mà làm ra bộ dáng hoa si, mắt Tống Á Hiên đầy ánh sao: "Oa! Phí ca ca, tin tức tố của anh thật là thơm quá đi á, không hổ là Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt A nhoa!"

Lưu Diệu Văn:......

Anh như thế nào lại cảm thấy, qua thời kỳ ỷ lại vì đánh dấu tạm thời, Tống Á Hiên liền trở mặt không nhận người quen thế này nhỉ?

Biệt thự Lưu gia.

Tống Á Hiên hôm nay tắm rửa thập phần nhanh chóng, thời điểm Lưu Diệu Văn theo thường lệ đến đưa cho cậu bữa khuya, Tống Á Hiên đã mặc áo ngủ, ở bên cạnh bàn bận bận rộn rộn gì đó.

"Đêm nay ăn gà không?" Lưu Diệu Văn hỏi, đặt điện thoại di động không xài kia xuống cùng nhau ăn bữa khuya.

Tống Á Hiên lắc đầu, vẫn vội vàng viết vào bản nháp, "Không được , chỉ là sau kỳ thi hàng tháng, em đã hứa sẽ gửi hai bản phân tích đề vào trong nhóm rồi."

Lưu Diệu Văn: ...

Không còn ỷ lại anh nữa là nhóc lừa đảo này quả nhiên trở mặt không biết người, còn thêm đám Alpha cơ hội kia nữa chứ.

Ngày hôm sau, ngủ dậy hơi trễ một xíu, ăn sáng xong, Lưu Diệu Văn liền mang theo Tống Á Hiên đi đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra cùng lấy mẫu.

Thuốc ức chế tùy chỉnh không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn. Hứa Lam kiểm tra báo cáo lấy mẫu mỉm cười: "Có thể sản xuất một lô vào tuần tới. Tình hình của cháu không ổn định. Trước khi có thuốc ức chế, tốt nhất vẫn nên đi theo bên người tiểu Văn thường xuyên, giữ an toàn một chút. "

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tống Á Hiên cảm thấy tâm trạng của Lưu Diệu văn đột nhiên tốt hơn tí tẹo.

"Anh vui cái gì?"

"Tôi vui vì phía sau sẽ lại có một cái đuôi nhỏ nữa,"

Tống Á Hiên liếc sau mông anh nhìn thoáng qua, sau đó hiểu được anh có ý tứ gì, mắt trợn trắng.

"Thôi nhé, em hiện tại thật sự rất ổn đấy, mới không làm cái đuôi nhỏ theo sau Lưu thiếu ngài đâu!"

Trên xe trở về trường, Tống Á Hiên cứ nhìn ra ngoài cửa kính xe, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm cậu, thấy bộ dáng cậu không mấy cao hứng, liền nhíu mày.

Anh đột nhiên cảm thấy trò đùa của mình thật tệ. trước kia Tống Á Hiên có nói qua, rất sợ bị nghiện, hiện tại thuốc ức chế tạm thời chưa lấy được, chỉ có thể đi theo bên người anh, khả năng làm cậu là cảm thấy bất an, không được tự nhiên đi?

"Được rồi, được rồi, tôi là cái đuôi nhỏ của cậu, là tôi đi theo cậu, đừng giận dỗi nữa, được chưa?"

Tống Á Hiên: ...

Cái câu này nghe quen tai phết đấy.

"Kỳ kỳ cục cục." Tống Á Hiên bĩu môi.

Bất quá cũng chỉ là một câu vui đùa, cậu đương nhiên sẽ không để trong lòng, chỉ là đang suy nghĩ đến bà ngoại thôi, không nghĩ tới sẽ làm Lưu Diệu Văn để ý, trong lòng mạc danh có chút vui mừng, lại có chút đắc ý, kỳ kỳ quái quái.

Lưu Diệu Văn cười khẽ, duỗi tay xoa xoa sau gáy mình, nghiêm túc nói: "Đừng sợ, không có việc gì đâu, thật sự có việc thì cứ tới tìm tôi."

"Ngài yên tâm, em sẽ không khách khí đâu." Tống Á Hiên nhe răng cười.

Lưu Diệu Văn ánh mắt ôn nhu, trong mắt mang đầy ý cười, không lại cùng cậu nói chuyện kỳ kỳ quái quái nữa.

Vào sáng ngày thứ ba sau kỳ thi tháng, tất cả kết quả đã được công bố.

Không giống như lần trước, lần này Tống Á Hiên rất lo lắng, cậu có một đối thủ rất mạnh, cái danh đệ nhất này đến tột cùng bị ai ngồi vào, hết thảy còn chưa biết được.

Lớp trưởng từ văn phòng lấy phiếu điểm mới về, dán ở bảng đen bên cạnh trên tường, để các bạn học tự mình xem.

Vị trí của Tống Á Hiên có thể nói là được trời ưu ái, chỉ cách bảng điểm có hai bước chân, tuy thế các bạn trong lớp quá tích cực, cơ bản khi phiếu điểm vừa được dán lên thì bảng đen đã chật cứng người, cậu chỉ có thể một bên lo lắng, một bên yên lặng chờ đợi.

Lưu Diệu Văn cũng không nhìn kết quả, anh cũng đang xuất thần, không giống như Tống Á Hiên, anh không có lo lắng thành tích, mà là lo lắng hiệu suất làm việc của Lăng Di.

Sau khi kết quả kiểm tra hàng tháng được công bố, phỏng chừng lúc lên lớp Lăng Di sẽ ngay lập tức sắp xếp lại chỗ ngồi của mình theo thứ hạng mới.

1 và 42, 2 và 41, 3 và 40 ......

Phương thức xếp chỗ ngồi này đồng nghĩa với việc anh và Tống Á Hiên không thể ngồi chung bàn được nữa.

"Em còn chưa hỏi anh, lần này thi tháng thế nào? Có chắc đứng nhất không?" Tống Á Hiên thử hỏi.

Lưu Diệu Văn quay đầu liếc cậu một cái, cười, "Muốn đánh cược hay không? Tôi cược là tôi sẽ đứng nhất."

Tống Á Hiên nghe vậy, trong lòng hơi lạnh.

Cậu biết thực lực của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn tự tin như vậy, xem ra lần này rất khó nói.

Thất Trung mỗi lần thi tháng, đứng nhất đều có một bút tiền thưởng nho nhỏ, nói thật cậu vốn đã thèm khoản nho nhỏ đấy hơn một tháng nay rồi.

"Được, vậy em cược em đứng nhất, anh đánh cược cái gì?"

Lưu Diệu Văn nhướng mày, "Đánh cược lớn thì sao, ai thua phải bao người thắng một tháng đồ ăn, thế nào?"

Tống Á Hiên:......

Đặt cược lớn thế? Lưu Diệu Văn tự tin như vậy?

"Kia không công bằng, anh ăn vừa toàn đồ ngon, lại còn ăn nhiều như thế, em bao không nổi......" Tống Á Hiên đau lòng cho ví tiền xẹp lép của mình.

"Không tự tin vậy à?"

Tống Á Hiên sửng sốt một chút, thầm nghĩ đúng vậy, sao có thể để mấy câu của Lưu Diệu Văn hủy hoại đi chí khí của mình?

"Này nhá, đệ nhất kia nhất định là của em."

Lưu Diệu Văn cười, "Không làm khó dễ cậu, người thua thì bao tiền cơm, cho người thắng ăn cái gì, đều không bắt bẻ."

"Được rồi, nếu anh thắng, em sẽ mua bánh quy bé mọc răng cho anh một tháng."

Lưu Diệu Văn: ...

Cả hai đang lặng lẽ nhìn nhau ở đây, đám đông người xem trên bảng đen đã bắt đầu la hét.

"Đụ, đụ! Nam thần của tui sao có thể bị áp chứ! Ảnh là thần học của Thành Dương mà!"

"A ha ha ha ha! Tui biết ngay Thất Trung tiểu ngọt O của chúng ta chính là độc tôn! Vĩnh viễn ngồi trên ghế đệ nhất!"

"Chậc chậc chậc chậc chậc, không cần phân cao thấp nhờ? Chỉ là hơn kém có một điểm. Đều là đại thần, tui học tra sao xứng chớ."

Trương Chân Nguyên chạy tới tiền tuyến, chụp xong bức ảnh, lại vọt tới chỗ của Tống Á Hiên.

"Tiểu Hiên nhi! Em vẫn là đệ nhất lớp 1 nha!"

Vừa dứt lời, Trương Chân Nguyên liền xấu hổ một hồi, hắn lúng túng liếc nhìn Lưu Diệu Văn ở bên cạnh, tự hỏi mình có phải là quá trọng sắc khinh bạn, không nghĩ tới tâm trạng của Văn ca...

"Văn ca, cậu cũng rất tuyệt á! Chỉ kém một điểm nhỏ thôi, nhất định là do cậu không cẩn thận! Văn ca của chúng ta cũng là đệ nhất lớp 1 luôn!"

Lưu Diệu Văn thần sắc nhàn nhạt, tùy tiện liếc mắt một cái, gật gật đầu, ảo não nói: "Tôi biết, nhất định là do các bước giải đề, Thất Trung tra rất kỹ càng tỉ mỉ từng bước quá lợi hại, Thành Dương bên kia căn bản là mặc kệ."

Tống Á Hiên cau mày, cẩn thận so sánh điểm số của hai người, đúng là Lưu Diệu Văn kém hơn cậu ở điểm toán học.

"Cuộc thi lần trước không phải đã như vậy rồi à? Sao anh không ngoan ngoãn mà viết chi tiết hơn xíu đi?"

"Nhiều năm đã quen như vậy, làm sao có thể thay đổi một sớm một chiều."

Tống Á Hiên: ...

"Chậc chậc chậc, anh thế này là không được, em sao có thể thắng chỉ vì chút bất cẩn của anh mà ở vị trí thứ hai, nếu vậy thì chiến thắng của em quá là vô nghĩa, sau này em sẽ giám sát anh làm toán, nhất định phải chi tiết tỉ mỉ kỹ càng! "

Lưu Diệu văn: ...

Thấy Tống Á Hiên vẻ mặt nghiêm túc, hận sắt không thành thép, Lưu Diệu Văn cười khẽ, gật đầu, "Được, tôi nghe cậu."

Anh nói được thực mềm, thực ôn nhu, như vô cùng yếu ớt, Tống Á Hiên nghe mà sửng sốt, mới nghĩ lại về sau cũng đâu ngồi cùng bàn với nhau nữa, chính mình làm sao quản được người ta làm bài thế nào?

Vào giờ của Lăng Di, quả nhiên giống như dự đoán của Lưu Diệu Văn, người vừa tiến đến liền sấm rền gió cuốn mà bắt đầu đổi chỗ ngồi.

Vì ở vị trí thứ hai, Lưu Diệu Văn không còn là bạn cùng bàn của Tống Á Hiên nữa mà là bàn phía sau Tống Á Hiên.

Đi học rốt cuộc không thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Tống Á Hiên, ruột gan cồn cào, so với trong tưởng tượng của anh còn khó chịu hơn rất nhiều. Đặc biệt, lần này vị trí thứ 42 lại vừa vặn là một Alpha, trở thành bạn cùng bàn của Tống Á Hiên.

Thuốc ức chế còn chưa tới tay, Tống Á Hiên không có làm ra vẻ, ngoan ngoãn tiếp tục ở lại nhà Lưu Diệu Văn, buổi sáng cùng nhau tới, buổi tối cùng nhau về.

Tiết học đọc sáng thứ sáu, khi hai người chuẩn bị vào lớp, liền nhìn thấy Tưởng Ngu mang theo bao lớn bọc nhỏ chặn cửa.

Bọn họ có chuyện muốn nói, Lưu Diệu Văn không quấy rầy, tiến vào phòng học.

Đứng trên hành lang, Tống Á Hiên nhìn khăn tắm trong chậu rửa mặt và các đồ vệ sinh cá nhân khác trên sàn nhà, cũng như chăn bông trên lưng Tưởng Ngu, có ý tốt, đưa tay ra giúp cô đỡ xuống.

"Cô cũng ở ký túc xá à? Tôi giúp dọn vào nhé."

Tưởng Ngu: ...

"Tôi không ở, những thứ này là mua cho cậu. Tôi hì hục khiêng đống này vào ký túc xá cho cậu, mới biết là cậu chưa từng ở ký túc xá?! Cậu còn sống ở nhà Alpha kia? Mạng nhỏ còn muốn hay không thế?"

Nghe vậy, Tống Á Hiên cau mày, không đáp việc ở nhà Lưu Diệu Văn, chỉ nói: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi có tất cả những gì nên có rồi, không cần những thứ này."

"Tôi không kỳ thị cậu nghèo! Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cậu sống thoải mái hơn."

" Tôi đã quen dùng những đồ kia rồi, thật sự không cần."

Sau khi nói đi nói lại những lời này, Tưởng Ngu xem như đã nhìn ra, Tống Á Hiên có cần hay không không quan trọng, cơ bản là của cô cho, Tống Á Hiên đều không muốn nhận.

Học sinh lần lượt vào lớp, Tưởng Ngu kéo cậu sang một bên, có chút tức giận, cố gắng hạ giọng: "Tại sao cậu không thể nhận lòng tốt của người khác? Tôi có thể ăn thịt cậu à?"

Nhìn thấy cô bực bội, Tống Á Hiên có chút muốn cười, cũng có chút bất lực.

Cậu chỉ vào tuyến thể da dày của mình, "Tuyến thể của tôi bị tổn thương, các loại thuốc ức chế thông thường không thể sử dụng được. Lưu Diệu Văn cùng anh trai ảnh giúp tôi định chế một loại thuốc ức chế độc quyền, giá cả cao đến không thể tưởng tượng, nhưng tôi nhận rồi.""

Tưởng Ngu kinh ngạc một chút, không hiểu cậu có ý gì, thăm dò nhìn tuyến thể cậu.

Không đợi cô hỏi thêm gì nữa, Tống Á Hiên lại nói: "Tôi có thể chấp nhận lòng tốt của người khác, nhưng tôi không muốn nhận lòng tốt có mục đích."

Cậu biết sự tốt bụng của Tưởng Ngu đối với cậu đều là dựa vào cảm giác của cô. Cho rằng họ sẽ là một gia đình, có lẽ cũng có chút ý của người lớn, muốn cô ra tay kéo cậu đến nhà họ Tưởng.

Tưởng Ngu nghe xong liền hiểu ra, lập tức mỉm cười chỉ vào Tống Á Hiên thấp giọng mắng: "Ha! Đúng! Tôi có mục đích! Lưu Diệu Văn kia thì không có chắc? Cậu đúng là đồ ngốc! Hắn còn có mục đích lớn hơn tôi đấy. Vậy mà cậu lại chấp nhận lòng tốt của hắn ta?! "

"Lượn, không cần thì ném hết đi, ném cho đám ăn mày kia kìa! Tôi cũng không cần!"

Tưởng Ngu nổi giận đùng đùng, xoay người đi về lớp.

Tống Á Hiên sững sờ ở trên hành lang, hồi lâu nhìn đồ vật đầy đất, âm thầm chuyển chúng cất vào kho của phòng học.

Cậu vừa nhận được tiền thưởng từ trường ngày hôm qua, ước tính giá cả của những thứ này, hỏi Trương Chân Nguyên QQ của Tưởng Ngu, thêm bạn tốt.

Trong giờ học buổi sáng, cơn tức giận của Tưởng Ngu vẫn chưa tan, khi cô nhìn thấy Tống Á Hiên thêm bạn tốt, mới hừ hừ một tiếng, sắc mặt tốt hơn một chút.

Tưởng Ngu: 【 Thấy cậu còn biết đi tìm chị gái, đây liền tha thứ cho cậu buổi sáng lỗ mãng! 】

Tống Á Hiên: 【QQ chuyển khoản 300 đồng. 】

Tưởng Ngu: 【......】

Tưởng Ngu: 【 Đồ nhóc con không biết tốt xấu, cậu chờ đó cho tôi! 】

Tống Á Hiên thấy cô tức muốn hộc máu, nhẹ cười một chút.

Mặc kệ nói như thế nào, thiện ý của cô, cậu cảm nhận được.

Tưởng Ngu: 【 Cuối tuần đến thăm bà ngoại, không yêu cầu cậu để ý chúng tôi, địa chỉ chờ lát nữa gửi cho cậu. 】

Tống Á Hiên không trả lời lại, đặt điện thoại xuống, chuyên tâm đọc sớm.

Đọc sớm trong chốc lát, tâm trạng không tốt lắm, đọc mãi không vào.

Bà ngoại nhất định là muốn thăm, nhưng cuối tuần cậu vẫn chưa có thuốc ức chế. Tống Á Hiên không quá dám lẻ loi một mình đi qua, sợ vạn nhất bỗng nhiên thân thể không khoẻ, liền bị bọn họ biết việc mình là Omega.

Cậu không muốn bà ngoại lo lắng, cũng không muốn nhận sự trợ giúp chữa bệnh từ nhà họ Tưởng.

Sau một hồi rối rít, Tống Á Hiên quay đầu nhìn nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cũng đang nhìn cậu, nhướng mày, ánh mắt dò hỏi cậu có chuyện gì.

Lăng Di hôm nay đến canh lớp học buổi sáng, quay đầu lại nói chuyện với Lưu Diệu Văn, quá lộ liễu, học sinh ngoan Tống Á Hiên không làm được.

Nghĩ nghĩ, cậu xé một mảnh giấy nhỏ, trộm truyền cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhìn đến, tức khắc vui vẻ, nguyên lai bàn trước bàn sau còn có cái lạc thú này?

【 Phế ca ca, răng anh siêu tốt, tin tức tố của anh cũng siêu khí phách, anh nhất định là người tốt, thế nên cuối tuần anh có thể cùng em đi thăm bà ngoại một chút được không? 】

Đây không phải là vấn đề lớn, Lưu Diệu Văn đương nhiên rất vui khi đi cùng cậu ấy, thậm chí thực vừa lòng khi Tống Á Hiên tìm anh cùng đi.

Chỉ là......

Tống Á Hiên ôm sách tiếng Anh thất thần, đang chờ Lưu Diệu Văn truyền tờ giấy nhỏ đáp lại, bỗng nhiên, bạn ngồi cùng bàn chọc chọc cánh tay cậu.

Tống Á Hiên quay đầu vừa thấy, liền hoảng sợ!

"Tại sao anh lại ngồi ở đây?!"

Lưu Diệu Văn cong môi, đưa cho cậu tờ giấy nhỏ, chỉ vào mấy chữ "Phế ca ca", hỏi: "Cậu cho tôi một lời giải thích trước được không?"

Tống Á Hiên: ...

Má ơi! Thường ngày nói năng vớ vẩn quen rồi, lúc nói thì không thấy vấn đề gì, sao giờ viết lại thành cái chữ "Phế" này thế!

( Đọc lên giống nhau thôi đều là "fèi" nhưng chữ viết và nghĩa khác nhau nhé! Phí là chữ này "费"còn Phế là chữ này "废"- kiểu bỏ đi, phế thải, vô dụng á :v )

( Ak này là tên nhân vật gốc là Phí Chuẩn nha , khum cóa j đou .Chắc là viết nhầm họ thuk ak  :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro