Che lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có chết thì cũng phải yêu --- Không khóc thì khi cười sẽ không thoải mái---"

( Bài này là "Đến chết cũng phải yêu" của G.E.M Đặng Tử Kỳ nhé. Trong bày "Đến chết cũng phải yêu" có một cụm từ là "đám gà đến kêu không ngừng, nhằm nói về những tin tức trên truyền thông cứ lặp đi lặp lại, trang này trang khác đăng rồi trở thành sự khẳng định vô căn cứ trong lòng người, gây ảnh hưởng đến người khác. Ý nói truyền thông nên chịu trách nhiệm với những gì mình đăng. )

Phòng KTV đầy tiếng hú ngũ âm không đầy đủ của Trương Chân Nguyên tru lên, vài người khác còn phi thường phối hợp mà cùng nhau gào xướng, Tống Á Hiên yên lặng ngồi ở góc, cảm thấy lỗ tai mình như muốn nổ tung, đồng thời nghĩ rằng họ thật thú vị .

Đây là niềm vui khi có nhiều bạn bè nhỉ, cứ việc hồ nháo, luôn sẽ có người cổ động, hùa theo.

"Đỉnh đỉnh!!! Thiên vương thiên vương! Năm nay Xuân Vãn không cậu, tôi không xem!"

( Gala năm mới CCTV hay thường được gọi tắt là Xuân Vãn do đài truyền hình Trung Ương Trung Quốc sản xuấ là ct,hương trình xuân đặc biệt có quy mô lớn nhất Trung Quốc trong dịp lễ chào mừng Tết Nguyên Đán. )

"Năm sau, Thanh Âm Đạo Sư không có cậu, tôi cũng không xem!"

( 声音导师 – Thanh Âm Đạo Sư là cuộc thi âm nhạc The voice của Trung Quốc á )

Sau khi hú cả một bài, giọng Trương Chân Nguyên cũng khàn cả đi, không chút nào khiêm tốn mà vẫy vẫy tay: "Thưởng mỗi người một bản chữ ký của tôi nhá!"

"Phốc." Tống Á Hiên không nhịn được cười, sau đó nhanh chóng che miệng lại.

"Có vui không?" Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh thấy cậu vui vẻ, cười hỏi.

Tống Á Hiên gật đầu. Cậu chưa bao giờ ra ngoài chơi vui như này trước đây. Nói chính xác là cậu không có bạn từ khi còn nhỏ, lớn chút hiểu chuyện thì vẫn luôn nỗ lực học tập. Muốn thay đổi cuộc sống của mình, để bà ngoại có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nên cậu căn bản không có thời gian để chơi.

Lưu Diệu Văn cũng thực vui vẻ,Tống Á Hiên không có bài xích bằng hữu của anh, còn ở chung thật sự rất hòa hợp.

"Cậu có muốn hát một bài không?"

"Không, không, không!" Tống Á Hiên xua tay điên cuồng, mặc dù cậu cười nhạo Trương Chân Nguyên ngũ âm không đầy đủ, nhưng là chính cậu cũng không biết hát.

Nhưng mà Trương Chân Nguyên đã thấy, "Tiểu Hiên nhi, tới hát một bài đi, tới KTV thế nào lại chỉ có ngồi xem thế!"

Mọi người nhìn sang, Tống Á Hiên xấu hổ, quay sang nhìn Lưu Diệu Văn cầu cứu.

Lưu Diệu Văn bật cười, "Hay là cậu hát được bài gì, tôi liền hát với cậu."

Tống Á Hiên không thường hát hay nghe nhạc, cậu hơi xấu hổ vì không biết bất kỳ bài hát nào đang nổi tiếng để lấy ra. Có lẽ những bài hát mà cậu quen thuộc nhất đã từ thời bà ngoại rồi. Bà thường thích hát khi làm việc đồng áng, hát gì mà "Hiểu rõ trái tim em, khao khát có được một phần tình cảm chân thật" ...

( Đây là bài 明明白白我的心-Hiểu Rõ Trái Tim Em của Trần Thục Hoa & Thành Long )

Lần nào, cậu cũng sẽ âm ừ theo một hai câu.

Bất quá khó được ra ngoài chơi một lần như này, mới vừa cảm thấy chơi với mọi người rất vui, Tống Á Hiên cũng không muốn làm mọi người mất hứng, cậu nghĩ nghĩ, liếc Lưu Diệu Văn một cái, hắc hắc cười.

"Anh thật sự sẽ hát với em à? Bài nào cũng được?"

Lưu Diệu Văn không nghĩ nhiều như vậy, rất có tự tin: "Tôi ít nhiều cũng có thể hát theo hai ba câu."

"Vậy tới nào!"

Tống Á Hiên lôi kéo Lưu Diệu Văn đi chọn bài, cậu không biết mở, Lưu Diệu Văn liền giúp cậu đem phần chọn bài mở ra, sau đó liền thấy Tống Á Hiên ở trên xoạch xoạch đánh ba chữ —— Bé ếch nhảy.

Lưu Diệu Văn:? ? ?

Hình như nằm ngoài phạm vi kho âm nhạc của anh ...

"Ca khúc thiếu nhi được mà ha?"

Lưu Diệu Văn: ...

Thấy Tống Á Hiên do do dự dự, giống như chỉ cần anh không đồng ý, cậu liền sẽ không hát nữa, Lưu Diệu Văn cắn răng gật đầu: "Ừ."

"Ồ ồ ồ! Tui biết bài này nha! Rất có ý tứ! Không hổ là Thất Trung tiểu ngọt O của chúng ta!"

Trương Chân Nguyên điên cuồng cổ động, lập tức đem bài của Tống Á Hiên kéo lên trước, đem micro đưa cho bọn họ.

Đám Triệu Nghĩa An cũng biết bài hát thiếu nhi này, có chút bối rối.

Họ nghĩ rằng Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn sẽ hát cùng nhau, có thể hai người sẽ chọn một bản tình ca nào đó, nhưng hóa ra lại là một bài hát thiếu nhi! O ngọt ngào này có chút thú vị, không hề tự cao tự đại, rất bình dị ...

Ngay khi tiếng nhạc vui tươi vang lên, mọi người đều phấn khích, ủng hộ hết mình.

Lúc đầu, Tống Á Hiên có chút ngượng ngùng, nhưng nếu được hoan nghênh như vậy, không muốn cũng phải lên, liền đứng ở khoảng trống trước màn hình lớn, đưa lưng về phía mọi người, mắt không thấy mặt không xấu hổ.

"Trong hồ nước vui vẻ mơ mộng sẽ biến thành biển rộng, mắt lồi miệng rộng hát thật vang ..."

( Bài này nhạc lên phát ai cũng biết ngay nè! )

Mọi người đều rất ủng hộ, Lưu Diệu Văn thì rất nản đời.

Giai điệu này có vẻ rất quen thuộc, nhưng anh thực sự không thể hát được, cơ mà lại lo Tống Á Hiên sẽ xấu hổ, vì vậy chỉ có thể tiếp cậu những từ cuối cùng, cố gắng hết sức để cổ vũ cậu ấy.

Bầu không khí trong phòng rất hài hòa. Tống Á Hiên đứng hát cũng không quan tâm Lưu Diệu Văn có hay không hát theo cậu. Vừa hát vừa nhịp động theo giai điệu, đầu gật gà gật gù rất chi là ra sức, những người khác đã quen với giai điệu cũng nhao nhao ra sức hát theo cổ vũ.

"La la la lá là ... có cậu làm bạn ~" Tống Á Hiên hát.

"Leapfrog!" Mọi người theo.

"Tự tin trưởng thành khi có cậu ở bên cạnh ~" Tống Á Hiên hát.

"Leapfrog!" Mọi người theo.

"Bé ếch con vui vẻ ~"

"Lý lý lý lý leap.....frog!"

"Bé ếch con vui vẻ ~"

"Lý lý lý lý leap.....frog!"

Giọng của Tống Á Hiên thoạt nghe rất ngọt ngào. Cậu hát không nhiều nhưng giai điệu thực sự rất chính xác, hát nhạc thiếu nhi thật sự rất hay. Trương Chân Nguyên một bên cổ động, một bên bị ngọt đến khóc rồi, cầm di động ghi lại bóng dáng Tống Á Hiên vui vẻ vừa nhảy vừa hát, rồi gửi vào trong nhóm phân tích đề.

Kết quả là, đám Alpha trong nhóm phát điên rồi.

【 Trương Chân Nguyên, cậu cư nhiên hẹn được Tống Á Hiên đi KTV á?!! Em ấy không phải chưa bao giờ tham gia bất luận buổi tụ tập nào sao?! 】

【 Nhanh nhanh nổ địa chỉ! Nhà KTV nào! Tui lập tức vọt tới! 】

【 Đậu! Tui nữa! Tui trả xiền ! Cho cái địa chỉ đi mà! 】

【KTV hát nhạc thiếu nhi, ngọt chết tui rồi! Tui cũng muốn đi! 】

Trương Chân Nguyên liếc mắt xem thái độ thèm thuồng của bọn kia, đắc ý mà hừ hừ một tiếng, làm lơ mấy tin nhắn riêng hỏi địa chỉ, tên ngốc mới mời nhiều người đến chia sẻ khoảnh khắc dễ thương của tiểu ngọt O nhà mình.

Lưu Diệu Văn vẫn luôn ở một bên phối hợp với Tống Á Hiên, hát cũng như không hát, liền đứng ở bên cạnh nhìn cậu, thấy Tống Á Hiên ca hát vui vẻ như vậy, nhịn không được cười theo.

Chính là đang cảm thấy khả ái đáng yêu đến không rời mắt được, thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Lưu Diệu Văn lấy ra, thấy là điện thoại của anh cả, nụ cười của anh cứng lại, thiếu chút nữa quên mất anh trai mình luôn.

Nhạc thiếu nhi rất ngắn, Lưu Diệu Văn không tiếp điện thoại của anh, chờ Tống Á Hiên hát xong mới đi qua, nói với cậu anh cả gọi, Tống Á Hiên cũng sửng sốt, cậu chơi vui quá, cũng đem hai người trong phòng kia quên mất tiêu luôn.

"Đại ca tới đón chúng tôi, mọi người chơi vui vẻ, bọn tôi đi trước." Lưu Diệu Văn hướng bọn họ quơ quơ di động, một bộ chân thật.

Trương Chân Nguyên liền bật mood mặt khóc tang, "Văn ca, anh đi thì đi chứ, không thể để Tống Á Hiên ở lại sao?"

"Chậc chậc chậc, không nghe thấy là cùng nhau trở về sao?" Triệu Nghĩa An vỗ vỗ hắn, "Nhận rõ hiện thực đi Trương ca ơi!"

Trương Chân Nguyên:......

Sau khi rời khỏi phòng, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên vội vã đến chỗ của Lưu Hoàng Minh, anh phỏng chừng anh cả nhất định là gặp khó khăn gì đó, bằng không sẽ không đột nhiên gọi điện thoại tới.

Đẩy cửa phòng ra, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên shock luôn!

Chỉ thấy Lưu Hoàng Minh vẫn ngồi ở vị trí lúc trước, không hề nhúc nhích, mà Lăng Di, không biết đã tỉnh từ lúc nào, vẻ mặt chính là đang cười xấu xa, một tay chống phía sau chỗ tựa lưng sô pha của Lưu Hoàng Minh, vươn người đem Lưu Hoàng Minh vây kín.

"Nghe thấy không? Cười một cái cho gia."

Lưu Hoàng Minh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, bây giờ trông anh ấy càng nghiêm túc hơn, lưng đã dựa chặt vào ghế sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, bàn tay nắm chặt, như đang kiềm chế cái gì đó.

Thấy hai đứa em đã về, anh thầm thở phào nhẹ nhõm rồi liếc nhìn hai đứa ánh mắt cầu cứu.

Lưu Diệu Văn vội vàng kéo Tống Á Hiên vào phòng rồi đóng cửa lại, sau đó, hai đứa nhóc con tựa vào cánh cửa vẻ mặt ngơ ngác, cũng không biết đây là tình huống như thế nào, càng không biết nên giải cứu đại ca ra sao.

"Xùy" Lăng Di dường như không nhận thấy có hai người nữa trong phòng. Anh xùy một tiếng, đưa tay nâng cằm Lưu Hoàng Minh lên. "Mỗi lần thấy tôi đều mặt mày đen sì, nếu không phải bởi vì tôi là giáo viên nhân dân, tôi nhất định phải cho anh đẹp.... ợ nấc cục. "

Lưu Hoàng Minh nhìn hắn một cái, gật đầu, "Ừ, cậu đẹp."

Tống Á Hiên:......

Lưu Diệu Văn:......

Lăng Di nghe vậy, lại vui tươi hớn hở mà nở nụ cười, đối với Lưu Hoàng Minh vứt cái mị nhãn, "Biết là tốt, về sau phải cười với gia, nghe thấy không?"

"Được." Lưu Hoàng Minh đáp lại.

Cường A ngoan ngoãn phục tùng, Lăng Di vui vẻ, ngây ngô cười, chân mềm nhũn, lại ngã trở về sô pha, nửa ngồi nửa nằm, ợ ra rượu.

Lúc này, anh cuối cùng cũng nhìn thấy Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn, chỉ tay, cau mày, "Sao hai đứa còn chưa về nhà? Trẻ nhỏ không được phép đi nhảy đầm!"

Tống Á Hiên: ...

Lưu Diệu Văn: ...

Có thể thấy rằng thầy vẫn còn say.

Hai người nhìn nhau, liếc mắt một cái, đi lại gần.

Tống Á Hiên đem Lăng Di nâng dậy, "Lăng lão sư, thầy một người như này đi chỗ nào chúng em đều không yên tâm, nếu không cùng chúng ta cùng nhau về nhá?"

Lăng Di híp mắt nhìn Tống Á Hiên, phân biệt trong chốc lát, gật đầu: "Đi! Chỉ cần không quay về, đi chỗ nào đều được!"

Tưởng rằng Lăng Di sau một thời gian sẽ tỉnh táo lại, nhưng bây giờ xem ra không thể trông cậy được nữa, thấy được tửu lượng cũng không hơn Tống Á Hiên là mấy, Lưu Diệu Văn cũng đồng ý mang lão sư cùng nhau trở về.

Lưu Hoàng Minh thấy hai đứa em đều có ý này, trong lòng an tâm hơn chút. Bằng không nếu mỗi mình anh muốn đem Lăng Di mang về, có vẻ hơi biến thái.

Trở lại biệt thự Lưu gia, Tống Á Hiên vẫn ngủ trong căn phòng cậu hay ở, phòng của Lăng Di ở ngay bên cạnh cậu.

Sợ để Lưu Hoàng Minh một mình động tay động chân, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên giúp đỡ anh cùng nhau chiếu cố Lăng Di, tẩy trang cho thầy, lau mặt lau tay, một hồi lăn lộn mãi mới làm xong.

Lưu Hoàng Minh ngốc hơn mấy tên biến thái hàng real rất nhiều, thấy Lăng Di đã an tĩnh ngủ, mới mang hai đứa em rời khỏi phòng, để hai đứa ăn bữa khuya.

Trên bàn, Lưu Hoàng Minh ăn điểm tâm một cách máy móc, mắt cứ dại ra, không biết đang nhớ lại cái gì.

Tống Á Hiên cảm thấy Lưu đại ca có điểm đáng yêu, trước khi đi ngủ, nhỏ giọng nói cùng anh: "Lưu đại ca, ngày mai buổi sáng, anh cười một cái chào buổi sáng Lăng lão sư được không á?"

Lưu Hoàng Minh nghe vậy, xoa mặt, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc cho Tống Á Hiên xem.

Tống Á Hiên: ...

"Ấy, đừng căng thẳng, hơi chút mang ý cười là tốt rồi, không cần khoa trương như vậy đâu anh."

"Được."

Vì thế, Lưu Hoàng Minh lại xoa xoa mặt, nhẹ nhàng cười một chút cho Tống Á Hiên xem.

Lưu Diệu Văn ngồi ở một bên, xem đến buồn cười, lại cảm thấy thực đáng yêu, ánh mắt ôn nhu nhìn hai người, cảm thấy trong nhà rất hài hòa, Tống Á Hiên cùng bầu không khí trong nhà thực hòa hợp.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Lăng Di tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, ngốc một chút, sau đó lập tức nhớ lại vài cảnh tượng ngắn tối qua.

Trên bàn đầu giường là một chén cháo đã được ủ ấm, bên cạnh có một tờ giấy nhỏ, dòng chữ trên tờ giấy rất mạnh mẽ sắc bén: [Tỉnh ăn. 】

Lăng Di nhướng mày, nhớ tới những người anh gặp tối hôm qua, đoán rằng chính là Lưu Hoàng Minh viết giấy, đột nhiên bật cười.

Anh vốn luôn cho rằng mình chọc giận Lưu Hoàng Minh nên mới bị làm mặt đen, bây giờ xem ra anh ta vốn là người trong nóng ngoài lạnh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lăng Di nhận lấy lòng tốt này, ăn hết cháo.

Khi xuống lầu, anh tình cờ gặp Lưu Hoàng Minh cũng đang định đi xuống lầu.

"Chào buổi sáng, anh Lưu, tối hôm qua tôi đã gây phiền phức cho anh, cám ơn lòng hiếu khách của anh."

Lưu Hoàng Minh ấp ủ cả một đêm câu buổi sáng tốt lành, bị Lăng Di đoạt trước, choáng váng ngay tại chỗ.

Anh nhếch khóe miệng cố nặn ra khuôn mặt tươi cười đã luyện tập cả đêm, "Chào buổi sáng, cậu cũng vậy."

Lăng Di nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, nhướng mày cười, không nói gì đi xuống lầu.

Bên ngoài mới sáng sớm đã rất sôi động, khi Lăng Di đi ra ngoài liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đang đuổi gà.

Không biết cửa rào sân sau đóng không kỹ thế nào, sáng dậy thấy một gia đình ba con gà đã đến sân trước, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đuổi theo thật lâu mà vẫn không bắt được, đã có chút bực mình.

Lăng Di thấy Lưu gia thật sự nuôi nhiều gà như vậy, kinh ngạc, quay đầu nhìn Lưu Hoàng Minh: "Thật sự là sủng vật à?"

Lưu Hoàng Minh gật đầu, nỗ lực mỉm cười, "Cậu nếu là thích, có thể thường xuyên tới vuốt tiểu kê."

Vuốt tiểu kê......

"Cảm ơn......"

Lăng Di cười, anh bỗng nhiên cảm thấy Lưu Hoàng Minh thật không giống người thường, thực bình dân, cư nhiên ở nhà nuôi gà làm sủng vật. Nhưng là mấy chữ "Vuốt tiểu kê" kìa, thực sự làm anh có chút kinh ngạc.

"Chào buổi sáng thầy Lăng!" Tống Á Hiên bắt được gà con, cười hì hì chạy tới cùng lão sư chào hỏi.

Lăng Di nhìn Lưu Hoàng Minh liếc mắt một cái, vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ lông gà con, "Là như thế này vuốt tiểu kê sao?"

Lưu Hoàng Minh gật đầu.

Lăng Di nghẹn cười, may mắn anh không có hiểu lầm cái gì.

Tống Á Hiên:......

Tuy rằng có từ ngữ kiểu vuốt chó nhỏ, vuốt mèo, nhưng là vuốt tiểu kê tựa hồ thực sự nghe có gì đó không ổn lắm.

"Sáng vui vẻ, buổi chiều còn có tiết của thầy, đừng quên. Giờ thầy có chuyện phải giải quyết, đi trước một bước." Nói xong vẫy tay với Lưu Hoàng Minh "Ngày khác lại tới cửa nói lời cảm tạ."

Lưu Diệu Văn chỉ kịp vẫy tay với Lăng Di, khi bước tới đã thấy anh cả của mình đỏ bừng cả tai, tuy mặt không chút biểu cảm nhưng từ ánh mắt ảnh có thể nhận ra rằng anh ấy đang rất hạnh phúc.

"Hôm nay đại ca biểu hiện không tồi?" Lưu Diệu Văn nhỏ giọng hỏi Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đem gà con đặt vào trong lồng ngực Lưu Diệu Văn, trộm bĩu môi, cũng nhỏ giọng nói: "Ảnh nói cho thầy Lăng đến sờ tiểu kê."

Lưu Diệu Văn:......

...

Buổi tối, Tống Á Hiên lần đầu tiên ra khỏi phòng học không gấp gáp bắt xe buýt, chậm rì rì mà đi về ký túc xá.

Hai người khác ở ký túc xá hôm nay không đến, có lẽ là bởi vì hai ngày nữa là đại hội thể thao, liền xin nghỉ phép.

Lần đầu tiên cậu ngủ một mình ở một nơi xa lạ, không có ai xung quanh, có phần không quen, cho đến khi QQ liên kết của cậu nhận được tin nhắn.

[Ngày mai, mười hai giờ trưa, đừng quên. 】

Tống Á Hiên sửng sốt, mới nhớ tới việc này.

Ngày mai còn rất nhiều việc chờ cậu, buổi sáng còn phải chạy 3000 mét, buổi trưa sẽ gặp Alpha đang cần mài răng kia, không thể nghĩ đông nghĩ tây ảnh hưởng giấc ngủ được.

Thoải mái trả lời, Tống Á Hiên tắt máy, ôm lấy gối đầu, nỗ lực chìm vào giấc ngủ.

Ngày đại hội thể thao, trong trường học không có âm thanh lãng lãng đọc sách mà chỉ toàn là tiếng cười đùa nô nghịch.

Khi Tống Á Hiên bước vào lớp 1, các học sinh đang vẽ bảng khẩu hiệu cho lớp.

Trương Chân Nguyên và một Alpha khác lắc một biểu ngữ tự chế riêng, hát lớn: "Chúc mừng bé O ngọt ngào, lý lý lý lý lý leap frog!"

Tống Á Hiên:......

Không thể nói cùng chủ đề đại hội thể thao có mâu thuẫn gì, mà phải nói là không chút liên quan nào luôn.

"Tống Á Hiên Tống Á Hiên! Đoạt lấy 3000!"

"Lưu Diệu Văn Lưu Diệu Văn! Đẩy tạ chuẩn nhất!"

Lưu Diệu Văn:......

Lưu Diệu Văn đẩy tạ vào buổi chiều, anh tạm thời chẳng có tâm tư nào nghĩ tới đại hội thể thao, trong lòng đều là việc giữa trưa cùng Tống Á Hiên gặp mặt.

"3000 mét cậu thực sự có thể chạy? Không được thì đừng cố chấp." Lưu Diệu Văn một bên nói, một bên cầm hai viên chocolate để lên bàn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên cười hắc hắc, lấy lên nhìn nhìn, không phải nhân rượu, có chút mất mát, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, vô cùng cao hứng nhét vào trong túi.

"Em có sô cô la bổ sung thể lực, không sao hết trơn á!"

Lưu Diệu Văn mỉm cười, sau đó lại hỏi: "Cậu đã tiêm thuốc ức chế chưa? Vừa mới phân hóa. Có lẽ tin tức tố sẽ không ổn định. Mang theo thuốc ức chế đi, cho yên tâm."

Tống Á Hiên quay lại, liếc nhìn vài liều thuốc ức chế còn sót lại trong cặp xách của mình, cậu liền chọn một liều rồi bỏ vào túi.


Lăng Di không bắt những người không phải là vận động viên học trong lớp như mọi người đã đoán, thay vào đó, anh ấy khuyến khích mọi người tranh thủ hai ngày này đi chơi cho thoải mái, bỏ lỡ kịp này là khó còn lần sau.

Học sinh lớp 1 hò reo, bộ phận hậu cần cầm một đống thức ăn và hai túi khăn trải bàn dùng một lần.

Khi đến địa điểm được phân bổ cho khối 1 lớp 2, mọi người trải khăn xuống đất, bày đầy đồ ăn vặt, cùng ăn uống, vui chơi.

Tống Á Hiên cũng rất thèm, cậu cũng muốn giống như mấy bạn học nhàn nhã ngồi dưới đất vừa ăn vặt vừa xem thi đấu, nhưng đáng tiếc 3.000 mét của cậu phải thi sớm, cho nên hiện tại cậu không có cái phúc khí này.

Chu Nhất Khai đã tới, liền cùng với Trương Chân Nguyên khiêng biểu ngữ khẩu hiệu Tống Á Hiên cố lên, lúc đi qua sân mà lớp 1 đang tụ tập ngồi chơi, Chu Nhất Khai sửng sốt một chút.

"Trương Chân Nguyên, nhìn cái khăn trải bàn dùng một lần màu đỏ đó. Nó không phải giống bộ trang phục mà Tống Á Hiên đã mặc khi quay video Đát Kỷ à."

Trương Chân Nguyên: ...

"Được rồi, trong đầu cậu lúc nào cũng toàn Tống Á Hiên, bây giờ là lúc cậu phải chuyên tâm cổ vũ cho em ấy, đừng nghĩ tới mấy cái râu ria này!"

Chu Nhất Khai:......

Đm khỉ, tôi có phải thế đâu.

Thi chạy 3000 mét thoáng cái đã đến lượt, Tống Á Hiên cởi đồng phục học sinh ném cho Lưu Diệu Văn, sợ rằng nóng quá không chạy được.

Lưu Diệu Văn sờ sờ liều thuốc ức chế trong túi, hai mắt mờ mịt, nhóc nói dối nhỏ này thật sự không có nhớ được cái gì cả, vật quan trọng như vậy, nói ném liền ném, thời điểm cần tới khẳng định lại tìm không thấy.

Chuẩn bị kết thúc, các học sinh từ lớp 1 đều tràn ra, đứng bên cạnh đường băng, dưới biểu ngữ của Chu Nhất Khai cùng Trương Chân Nguyên căng ra, xua tay hò hét.

"Tống Á Hiên Tống Á Hiên! Đoạt lấy 3000!"

"Chúc mừng bé O ngọt ngào, lý lý lý lý lý leap frog!"

Vận động viên các lớp khác trên đường đua: ...

"Mẹ nó, bài hát của đám lớp 1 quá đỉnh, tôi sắp bị tẩy não rồi nè."

"Chúc mừng bé ếch nhảy vui vẻ, em phải cố lên! Lý lý lý lý lý leap frog!" Một Alpha nào đó ở bên kia đường băng hét lên vui vẻ.

"Đồ ngu kia! Mày học lớp nào đấy?! Tao mới là người mà mày phải cổ vũ này!"

"À à à, vậy mày cũng cố lên nhá! Lý lý lý lý lý leap frog!"

Mỗ vận động viên:......

Khung cảnh bên đường băng thật hỗn loạn, gần như tất cả mọi người đều bị bài hát này tẩy não, hahaha hát theo.

Lưu Diệu Văn không cãi nhau với họ, anh lấy trong túi ra một viên sô cô la, mở ra, đi đến bên cạnh Tống Á Hiên, đưa lên miệng cậu.

"Bổ sung thể lực."

Tống Á Hiên không từ chối, há miệng ngậm trong lấy, thưởng thức ngon lành, vươn tay khen ngợi: "Cố lên!"

Lưu Diệu Văn: ...

"Cậu mới phân hoá không lâu, thể lực khả năng theo không kịp bọn họ, không cần cố quá, trọng ở tham dự."

"Biết."

Vừa ăn sô cô la xong, theo một tiếng súng vang, các vận động viên lao ra như một mũi tên trên dây.

Điều thú vị hơn họ là sự cổ vũ nồng nhiệt từ từng lớp.

"Cố lên —— xông lên Chương Khải ——"

"Ngô Địch —— cậu chính là vô địch —— lên ——"

"Đệ nhất đệ nhất! Tất thuộc về lớp 11!"

"Tống Á Hiên Tống Á Hiên! Đoạt lấy 3000!"

"Tiểu ngọt O vui vẻ, lý lý lý lý lý leap frog!"

Các hoạt náo viên khác: ...

Hàng trên ơi, khẩu hiệu của các cậu là cái kiểu gì thế?

Chủ tịch trên đài còn đang tình cảm mãnh liệt đọc bài diễn văn, cuối thu mát mẻ cứ từ từ đọc mãi vẫn chưa xong, Trương Chân Nguyên xa xa nhìn thấy Tống Á Hiên có chút tụt lại, liền xông lên đài chủ tịch, dành sân khấu cổ vũ, đối với toàn hội thi hát lên:

"Tiểu ngọt O vui vẻ, lý lý lý lý lý leap frog!"

Ở bên đường băng, học sinh lớp 1 nhảy theo giai điệu.

Các lớp khác:...

"Đậu! Chương Khải cậu mẹ nó đừng cười! Cười có thể ảnh hưởng đến việc chạy đấy?!"

"Tức chết, tui hoài nghi nhất ban gian lận, cố ý làm trò, đánh sập tâm lý phòng tuyến của vận động viên!"

Sân chơi đầy ắp tiếng nô đùa. Tống Á Hiên không nghe thấy. Cậu chỉ lo lao về phía trước, trong mắt chỉ có giải nhất, cậu tham dự chỉ muốn giành lấy giải nhất mà thôi.

Cậu chỉ quan tâm đến việc xông lên, mà không để ý đến những thay đổi của cơ thể mình.

Khi chạy đến vòng 3, các bạn trong lớp hát hò, hò hét hầu như không nổi nữa, chỉ hò hét điên cuồng khi có vận động viên chạy ngang qua mình, vận động viên chạy xa thì nghỉ.

Trong phút chốc nghỉ ngơi này, có người đã nhận ra không thích hợp.

"Mũi của tớ có vấn đề à? Dường như tớ ngửi thấy mùi rượu ngọt."

"Ai! Trường học không được phép mang rượu! Còn dám uống trên sân thể thao, quá lớn mật rồi?"

"Đậu má, thơm quá, tui cảm thấy có chút hơi say."

"Mẹ ơi! Không phải là tin tức tố đó chứ! Hương vị này cũng quá tuyệt rồi, tôi giống như cũng có chút say hô hô."

Lời này, một truyền mười mười truyền trăm, liền truyền đi, trên sân chơi có rất nhiều người đồng tình, quả nhiên là mùi rượu. Rượu không nồng nhưng rất thơm.

Thời điểm Lưu Diệu Văn nghe được, trong lòng liền lộp bộp một chút.

Anh không quan tâm, chỉ lo nhìn xem Tống Á Hiên đang ở đâu, đã là vòng cuối cùng.

Ném áo đồng phục học sinh của Tống Á Hiên cho Trương Chân Nguyên, Lưu Diệu Văn chạy băng qua sân chơi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tống Á Hiên, đúng như dự đoán, anh có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ cậu.

Trong nửa vòng cuối cùng, Tống Á Hiên đã thở một cách rất khó chịu, đầu cậu trở nên hỗn độn, cậu hoàn toàn không biết vấn đề của mình cũng không nhận ra Lưu Diệu Văn đang đến.

"Không được gian lận! Lưu Diệu Văn muốn làm gì! Cậu không kéo được kéo cậu ấy !" Các bạn học lớp 1 hét lên can ngăn.

Nửa vòng cuối cùng, cơ bản đua chính là thể lực, nếu có người ngoài lôi kéo chạy, kia khẳng định là gian lận, không có người nào cho phép việc này xảy ra!

Lưu Diệu Văn đương nhiên không muốn kéo Tống Á Hiên, chạy đến bên cạnh Tống Á Hiên nhỏ giọng nhắc nhở, "Tin tức tố lan ra rồi. Cậu còn muốn chạy à?"

Tống Á Hiên thở hổn hển, liếc nhìn hai người chạy tới trước mặt, nhìn một chút khoảng cách, gật đầu, "Chạy! Em muốn vượt!"

Dù sao cũng đã rò rỉ rồi, không kém còn non nửa vòng này, bắt lấy giải nhất rồi lại nói!

Lưu Diệu Văn không nói gì, thấy Tống Á Hiên tăng tốc, anh cũng theo chân cậu, chạy theo.

"Đậu má! Đây là loại tình yêu ngọt ngào gì vậy? Lưu Diệu Văn chạy với cậu ấy, tớ cảm động khóc rồi nè!"

"Này, tớ tưởng cậu ta muốn kéo Tống Á Hiên về nhất. Hóa ra là chỉ muốn chạy với cậu ấy mà thôi. Ngưỡng mộ quá đi."

Các bạn lớp 1 lại càng hăng hái hơn, hát to.

Họ không biết rằng Lưu Diệu Văn không chỉ là một người hộ tống. Trong khi chạy bên cạnh Tống Á Hiên, anh tiết ra một lượng tin tức tố có kiểm soát, để vị tin tức tố của mình lấn át vị của Tống Á Hiên.

Vì vậy, khi họ vượt qua nhóm cổ vũ, phóng nhanh về đích, các học sinh cổ vũ đều choáng váng.

"Trời ơi, mùi sô cô la ngọt thế!"

"Tuy rằng tớ không cảm thấy chút ảnh hưởng nào, nhưng đây nhất định là tin tức tố!"

"Chắc chắn rồi! Ở đâu có mùi sô cô la nồng như vậy!"

"Tống Á Hiên lên——"

Một trăm mét cuối cùng!

Mùi hương sô cô la của người bên cạnh rất ngọt ngào, quanh quẩn quanh người cậu, cả người đều cảm thấy dễ chịu. Cậu đột nhiên nhớ tới Lưu Diệu Văn đang cùng chạy bên cạnh cậu, hương vị ngọt như vậy, chẳng phải là tin tức tố đó sao?

Điều này không tốt! Phải nhanh thi đấu xong, không thể để Lưu Diệu Văn rò rỉ thêm một chút tin tức tố nào nữa!

Tống Á Hiên cho rằng Lưu Diệu Văn không thể vận động mạnh, nhưng để cổ vũ cậu, cùng cậu chạy, khiến tin tức tố bị rò rỉ, cậu vừa khẩn trương, vừa lo lắng, đột nhiên tăng tốc.

Xông lên ——

"A a a a a ếch con nhảy lên a ——" Mắt thấy Tống Á Hiên từng chút một vượt lên phía trước, lại vượt lên phía trước nữa, bạn học lớp 1 điên cuồng hét lên.

Tiếng còi vang lên một tiếng, 3000 mét đệ nhất ra đời!

"Ahhhh, bé ếch nhảy thắng rồi!"

"Tống Á Hiên Tống Á Hiên! Đoạt lấy 3000!"

Học sinh lớp 1 vui mừng chạy tới tấp.

Lưu Diệu văn lạnh lùng liếc nhìn, kéo đồng phục học sinh lên nhanh chóng tiết ra một ít tin tức tố, sau đó đột nhiên cởi xuống bao phủ lấy cơ thể Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đã hết sức rồi, thời điểm bị đồng phục học sinh che đầu trong nháy mắt, cậu liền cảm thấy chính mình trời đất tối sầm, theo bản năng níu lấy người bên cạnh.

Lưu Diệu Văn để cậu dựa lên, đem cậu ôm vào trong ngực.

Các bạn học đang đến gần đều sửng sốt một chút, cũng không dám lại quá gần, liền ở xung quanh hò reo cổ vũ.

Sau khi cổ vũ vài tiếng, rất nhiều âm thanh đm nổ ra trong đám đông.

"Đậu đậu đậu! Sô cô la! Trên người Tống Á Hiên đầy vị sô cô la!"

"Mẹ ơi! Hóa ra là tiểu ngọt O có vị sô cô la! Tôi thích!"

"Mịa, tôi bị ngọt khóc rồi."

"Tiểu O ngọt ngào như vậy, giống như có thể say lòng người, tui cảm thấy mình có chút hoa mắt, là say rồi hay sao ấy."

Lưu Diệu Văn: ...

Lạnh mặt, không nói lời nào, ôm Tống Á Hiên chậm rãi đi tới bên cạnh.

Sau khi chạy đường dài tốt nhất nên đi lại hai bước, không nên ngồi nghỉ ngay.

Tống Á Hiên bị che kín đầu cũng không đoán ra được tình hình, dù sao mùi sô cô la xung quanh rất thơm, có thể xoa dịu toàn thân cậu.

Đi được một lúc, Tống Á Hiên trở nên tỉnh táo hơn, chỉ nhớ rằng Lưu Diệu Văn dường như đã bị rò rỉ tin tức tố, đột nhiên thò đầu ra khỏi đồng phục học sinh, nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh.

"Anh có sao không? Em hình như ngửi thấy mùi tin tức tố của anh bị rò rỉ."

Lưu Diệu Văn thấy cậu thò đầu ra khỏi áo, tim đập nhanh hơn, "Không sao đâu, cố ý đấy, để che đi tin tức tố của cậu."

Vậy à, Tống Á Hiên nghĩ tới, thời điểm cậu chạy tới trời đất tối sầm, Lưu Diệu Văn đã nói cho cậu, tin tức tố của cậu bị tràn ra rồi.

Bao bọc đầy hương vị sô cô la, Tống Á Hiên nhất thời không thể ngửi thấy mùi rượu của chính mình, cậu cười, nắm lấy hai bên áo quấn lấy chính mình, cười hỏi: "Vậy thì bây giờ em như thế này, không phải là sô cô la nhân rượu rồi sao ?! "

Lưu Diệu Văn: ...

Nhóc lừa đảo đại khái không biết cậu đang nói cái gì chọc người, càng làm cái động tác chọc người gì nữa.

"Thơm quá, ngọt quá, Tống Á Hiên có vị sô cô la, a~, tôi thích quá đi mất."

"Tôi muốn đến gần ngửi ớ, Lưu Diệu Văn ngáng đường ghê."

Lưu Diệu Văn:......

Tống Á Hiên nghe vậy sửng sốt, nhướng mày, "Đây không phải là kế sách của anh chứ?"

"Cái gì?" Lưu Diệu Văn hỏi.

"Anh cố ý che cho em thành mùi vị của sô cô la, để sau này, mọi người sẽ nghĩ đó là em khi họ ngửi thấy mùi sô cô la, sẽ không ai nghi ngờ anh."

Lưu Diệu Văn: ...

Thực sự có đạo lý.

Nhưng nhóc lừa đảo đáng giận này cũng thật là không hiểu tấm lòng người tốt này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro