Dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách của Lưu gia, mấy cặp tình nhân phân biệt mà ngồi trên ghế sofa xung quanh bàn trà.

Trên bàn để vài bánh điểm tâm nhỏ mà Tống Á Hiên mua tới, Lưu Minh Nghi cười tủm tỉm ăn, hương vị thơm ngọt mềm mại làm giảm bớt sự mệt mỏi do chuyến đi gây ra.

"Điểm tâm ngọt ở Hoa thị vẫn là ngon nhất, chúng ta đi nhiều quốc gia như vậy, vẫn chỉ thèm một miếng này."

Lưu Minh Nghi nói xong cầm một cái đưa cho Kỷ Diễn bên cạnh, cử chỉ thân mật, hận không thể trực tiếp bón vào trong miệng Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn:......

"Khụ, bọn nhỏ lần đầu tiên gặp chúng ta, em không định nói gì à?" Kỷ Diễn tiếp nhận điểm tâm ngọt, không để cho bà bón, còn không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho bà.

Mấy đứa trẻ đến gặp gia trường đều đã xấu hổ ngồi đó từ lâu.

Lưu Minh Nghi nghe, liền đem tiểu điểm tâm ngọt đẩy đẩy lên phía trước, "Đừng khách khí, cơm chiều còn một khoảng thời gian nữa mới tới, mọi người đều ăn chút lót lót bụng đi."

"Mấy đứa cũng đừng câu thúc, này, chúng ta cũng là lần đầu gặp đối tượng của con trai, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mấy đứa cũng đừng nghĩ nhiều."

Tống Á Hiên thấy dì vẫn luôn vui tươi hớn hở, hẳn là rất dễ nói chuyện cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận tiểu điểm tâm mà Lưu Diệu Văn đưa cho cậu, ăn một cách vui vẻ.

Cha mẹ cái gì cũng đều không nói, chỉ nói chuyện phiếm, Lưu Diệu Văn biết bọn họ chỉ là không muốn hỏi nhiều, nhưng mà anh sợ Tống Á Hiên nghĩ nhiều, rốt cuộc Tống Á Hiên vì gặp bọn họ, khoảng thời gian trước chính là còn liều mạng học tập.

Vì thế, Lưu Diệu Văn sau khi ăn xong một cái điểm tâm ngọt, còn đặc biệt khoe: "Bố mẹ, thi giữa kỳ vừa rồi, con và Tống Á Hiên đều có cùng điểm giống nhau, song song giành vị trí đứng đầu trong lớp đấy."

Lưu Hoàng Minh  năm đó là dựa theo phương pháp bồi dưỡng người đứng đầu tập đoàn Lưu thị mà lớn lên, ở phương diện nào đó yêu cầu của Lưu Minh Nghi đối với hắn luôn tương đối cao, nhưng ở phương diện thành tích học tập này, cô đối với hai đứa nhỏ đều là trạng thái nuôi thả, vì biết rằng con trai mình thành tích đều luôn rất ưu tú, nên họ cũng ít khi hỏi đến.

Thình lình nghe Lưu Diệu Văn nói như vậy, Lưu Minh Nghi còn sửng sốt một chút.

Nhưng gia đình họ cũng đã quen với việc khuyến khích trẻ con, nghe được điểm cao như vậy, Lưu Minh Nghi vẻ mặt vui sướng, trong tay cầm điểm tâm ngọt đều thả xuống.

nhìn Kỷ Diễn liếc mắt một cái, hai người cùng nhau cười cười gật đầu, nhìn về phía Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên.

Cô ở đây là chỉ Lưu Minh Nghi nhek

"Oa! Đứng nhất lớp cơ đấy, tuyệt quá, năm đó ba mẹ còn chưa đoạt được mấy lần đâu, hai đứa giỏi quá!"

Lưu Diệu Văn đối với việc đứng nhất chính là anh nguyện ý phí tâm tư, nguyện ý nỗ lực, không phải vì sự mong đợi của cha mẹ, hay thậm chí là áp lực gì. Đối với gia đình anh, thành tích luôn chỉ là thành tích, không bao giờ là công cụ để khoe khoang.

Cho nên, Lưu Diệu Văn chính mình không cảm thấy có gì, nhưng mà nghe được cha mẹ khen Tống Á Hiên, lòng tràn anh lại tràn đầy vui mừng, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả khi mình được khen ngợi.

"Con cũng đã phải cố gắng nhiều để đuổi kịp em ấy lần này đó, Tống Á Hiên chính là đã đứng nhất rất nhiều lần rồi, đặc biệt ưu tú!"

Lưu Minh Nghi phối hợp gật đầu, "Cậu bé ngoan, giỏi quá nha, bất quá hiện tại cháu vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, học tập không cần quá mệt mỏi, về sau tan học tới nhà dì nhiều hơn chút, để dì Ngô làm điểm ngon bồi bổ cho cháu nhé."

Tống Á Hiên:......

Không khí gia đình của Lưu gia thực sự không giống người thường ...

Thời điểm Lưu Diệu Văn khoe ra, cậu liền cảm thấy xấu hổ đến da đầu tê dại, việc khoe thành tích này ra có hơi khoa trương, cậu sợ chú dì cảm thấy cậu mới có một chút thành tích mà đã khoe tới khoe lui làm như hiếm có lắm, không nghĩ tới, chú dì lại phối hợp như vậy, còn cổ vũ cậu.

"Cảm ơn chú dì, Lưu Diệu Văn cũng rất giỏi. Chỉ là anh ấy chưa hoàn toàn thích nghi với phương thức giảng dạy của trường trung học số 7 thôi, về sau sẽ càng tốt hơn."

Lưu Diệu Văn sờ sờ đầu cậu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Em vẫn ưu tú nhất, còn được Hoa đại cử đi học nữa mà."

"Oa, được Hoa đại cử đi học? Hiên Hiên thật lợi hại!" Lưu Minh Nghi vẻ mặt kinh hỉ.

Tống Á Hiên cảm thấy xấu hổ trước biểu cảm cùng sự cổ vũ quá mức của Lưu Minh Nghi, cười gượng gãi gãi đầu.

Cậu còn chưa kịp nói gì, Lưu Hoàng Minh ngồi bên cạnh có chút không cam lòng yếu thế, thanh âm trầm thấp mà chen vào nói: "Bọn họ đều là học sinh trong lớp của Lăng Di, vẫn là Lăng Di dạy tốt."

Lăng Di:......

Lưu Diệu Văn:......

Cũng không cần phải ghen tị tranh dành chút tình cảm này chứ.

Cha mẹ Lưu gia không biết Lăng Di là chủ nhiệm lớp của bọn nhỏ, nghe vậy cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lăng Di.

"Nguyên lai Tiểu Di là chủ nhiệm lớp của Tiểu Văn và Hiên Hiên à? Này không phải quá trùng hợp rồi sao? Duyên phận duyên phận, này quá là có ý tứ rồi đi!" Lưu Minh Nghi cười nói.

Lăng Di mỉm cười gật gật đầu, vừa định cùng trưởng bối đáp lời, Lưu Hoàng Minh bên cạnh đã nói: "Sở hữu trùng hợp đều là nhờ con ủ mưu đã lâu, con yêu em ấy, chúng ta hiện tại có thể thương lượng chuyện đám cưới một chút chưa ba mẹ."

                                                 tui :[ -_- ]

Lăng Di:......

Lưu Diệu Văn:......

"Ạch, không cần nóng nảy, lần đầu tiên gặp mặt, cô chú còn chưa biết em." Lăng Di cười gượng, bị Lưu Hoàng Minh làm xấu hổ đến hận không thể đào hố chạy trốn.

Cha mẹ Lưu gia cũng chưa từng gặp qua bộ dáng gấp gáp của con cả như vậy, hai vợ chồng ở nơi đó nghẹn cười.

Lưu Minh Nghi xua xua tay "Bé ngoan, đừng khẩn trương. Chúng ta làm cha làm mẹ, hôm nay cũng chỉ là ra gặp mặt chào hỏi chút thôi, rốt cuộc về sau chúng ta chính là người một nhà. Tìm hiểu gì đó là chuyện yêu đương của mấy đứa, chúng ta không nhúng tay vào. Mấy con có cả đời để chậm rãi tìm hiểu nhau, sao có thể hiểu ngay chốc lát được, mấy lão già chúng ta thì xem náo nhiệt cái gì."

Tống Á Hiên cùng Lăng Di nghe xong mới hiểu được vì cái gì nói là hôm nay gặp gia trưởng nhưng lại đây lâu như vậy, các trưởng bối cũng chỉ tán gẫu, chưa bao giờ đối bọn họ hỏi đông hỏi tây.

Cũng là lúc này, Tống Á Hiên mới hoàn toàn mà thả lỏng xuống, cậu thực thích phương thức ở chung của Lưu gia, làm người thực thoải mái.

Đã không còn áp lực trong lòng, kế tiếp nói chuyện phiếm liền trở nên phi thường vui sướng, Lưu Minh Nghi cùng Kỷ Diễn tiếp đón mọi người rất có lễ độ, khiến cho mấy người bọn họ không cảm thấy một khi tiến vào cửa Lưu gia sẽ có thể bị quản thúc mất tự do, mà khách khí thân hòa gãi đúng chỗ ngứa của bọn họ.

Tống Á Hiên chỉ cảm thấy rằng họ là những trưởng bối hòa ái tốt bụng, rất yêu thương con cái, nhỏ thì có khẩu vị ăn uống, lớn thì có tam quan đối nhân xử thế, cùng mọi người giao lưu rất hài hòa, nói chuyện phiếm cho tới trời nam biển bắc, ở trên người bọn họ không có cái gì gọi là khoảng cách thế hệ giữa người lớn và con cái, nói cái gì đều có thể tiếp chuyện được.

Ngay cả con gà mái già ở sân sau, Lưu Minh Nghi cùng Kỷ Diễn cũng nghĩ rằng nó rất dễ thương, tìm thú y thăm khám cho nó nhiều hơn để nó an hưởng lúc tuổi già rất có tâm.

Câu được câu không mà trò chuyện, cũng đã sớm đến giờ ăn tối, trên bàn ăn vẫn luôn trò chuyện vui vẻ, trong nháy mắt đã kết thúc bữa tối.

Sau khi ăn xong, bố mẹ Lưu không chiếm thời gian của bọn trẻ nữa. Tết tây nào có đạo lý bắt bọn nhỏ tiếp tục trò chuyện với trưởng bối mãi. Vẫn nên dành cho bọn trẻ thời gian ở bên nhau.

Còn chuyện con cái sẽ ở lại qua đêm hay có sự sắp xếp khác, bọn họ cũng mặc kệ, hai vợ chồng xua xua tay, rồi nắm tay nhau đi ra ngoài tản bộ.

Tống Á Hiên cảm thấy lần đầu tiên gặp gia trưởng mà đã ngủ lại thì có chút hơi ngượng, muốn về ký túc xá trường học, nhưng Lưu Diệu Văn không cho.

"Cha mẹ đều đã thấy hết, đều gật đầu. Em còn ngại ngùng ở lại cái gì? Đây cũng sẽ là nhà của em trong tương lai mà."

Lưu Diệu Văn đặc biệt vui vẻ, mặc dù mối quan hệ của anh và Tống Á Hiên vẫn luôn không tồi, nhưng khi gặp cha mẹ rồi, anh mới cảm thấy là ván đã đóng thuyền, trong lòng rất thoải mái, cũng không cần lại lo lắng Tống Á Hiên bị ngôn luận "Môn đăng hộ đối" của người khác lừa chạy.

Tống Á Hiên dở khóc dở cười, bất quá thấy Lăng Di cũng bị Lưu Hoàng Minh nài ở lại, liền không rối rắm nữa.

Sáng sớm hôm sau, sáu người ăn sáng cùng nhau, bọn Tống Á Hiên cũng nên đi học.

Lưu Hoàng Minh phụ trách lái xe đưa cả thầy cả trò từ nhà đến trường Trung học số 7.

Lúc ở cổng lớn biệt thự phất tay tạm biệt, Lu Minh Nghi nhìn trong nhà hài hòa như thế, vừa lòng vô cùng.

"Sáng sớm người trong nhà cùng nhau ra khỏi nhà. Trông thật tốt a."

Kỷ Diễn tán đồng gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Tiểu Văn cùng Hiên Hiên còn nhỏ, bất quá thằng cả cùng Tiểu Di hôn sự rất nhanh sẽ tới, sợ là đến khi dọn ra ngoài. Tân hôn phu phu, đường mật ngọt ngào, không thể mang theo hai đứa nhỏ."

Lưu Minh Nghi liếc nhìn ông một cái, "Chờ Tiểu Văn cùng Hiên Hiên vào đại học, hai đứa nó cũng sẽ không thường ở nơi này, vẫn là nên chuẩn bị cho bọn nhóc một căn phòng gần Hoa đại đáng tin cậy vẫn hơn."

Tống Á Hiên lên xe cuối cùng: ...

Cô chú thật sự rất tuyệt, mới gặp đối tượng của con trai lần đầu tiên, liền bắt đầu vì tương lai của hai đứa an bài phòng ở như thế nào.

Suy xét đến cha mẹ Lưu gia hàng năm toàn đi du lịch vòng quanh thế giới, khó được trở về mấy ngày, Tống Á Hiên cảm thấy người một nhà bọn họ vẫn cần thời gian ở chung bên nhau, nói chuyện trong nhà, mấy ngày sau cũng không cùng Lưu Diệu Văn trở về ở nữa.

Sáng sớm hôm đó, Tống Á Hiên dậy sớm tắm rửa trong ký túc xá, vừa rời khỏi ký túc xá liền thấy Lưu Diệu Văn kéo vali đang đứng đợi ở cửa ký túc xá.

"Anh đây là... bỏ nhà đi trốn à?" Tống Á Hiên kinh ngạc.

Cô chú Lưu gia là trưởng bối tốt cỡ nào, đã xảy ra chuyện gì mà làm Lưu Diệu Văn phải kéo va li bỏ nhà đi trốn thế này?

Lưu Diệu văn chào cậu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một chút lên môi Tống Á Hiên, xoa xoa đầu tóc quên chưa chải của cậu, cười ha hả mà đem vali nhét vào trong tay Tống Á Hiên.

"Không phải, đây là quần áo mùa đông cha mẹ chuẩn bị cho em. Em vẫn còn là học sinh, vậy mà hôm gặp mặt còn đem quà tới nên bọn họ ngượng ngùng, muốn chuẩn bị cho em chút đồ thực dụng."

Tống Á Hiên càng kinh ngạc, cái vali này, còn có chút lớn á.

"Này...... Nhiều như vậy hả?"

"Không nhiều. Anh cũng có. Mỗi bộ đều là đồ đôi tình nhân với anh, thích không?"

Tống Á Hiên mở vali ra xem, tính theo số lượng thì quả thực không quá nhiều, chỉ có ba bộ, nhưng đây đều là ba bộ hoàn chỉnh từ trong ra ngoài và từ trên xuống dưới.

Cậu lấy một bộ ra so sánh với bộ mà Lưu Diệu Văn mặc hôm nay, hận không thể hô to khuê mật.

"Thật đúng là đồ đôi tình nhân nè!"

Lưu Diệu Văn mỉm cười, thu dọn vali rồi giúp cậu xách vào, "Này không phải là sợ em không chịu nhận sao? Em mang về ký túc xá đi, rồi đem bộ này mặc vào, hôm nay cùng anh mặc đồ đôi tình nhân được không?"

Tống Á Hiên:......

Quá ngượng ngùng, nhưng mà trong lòng lại ngo ngoe rục rịch.

Năm phút sau, Tống Á Hiên rốt cuộc cũng rửa mặt xong. Đào Hiền, Tiền Thiên cũng cùng nhau ra tới.

"Bộ này nhìn thật thích!"

"Tớ cũng thấy thế á, vải vóc trông rất ấm áp, thời tiết này, mặc trong quần áo như vậy sẽ rất thoải mái đi? Cậu mua ở đâu vậy?"

Chờ thấy được Lưu Diệu Văn ở cửa ký túc xá chờ, Đào Hiền cùng Tiền Thiên câm miệng, yên lặng cầm tay nhau rời đi.

Sáng sớm đã thấy người ta mặc quần áo đôi, còn dại dột hỏi mua ở đâu, là ngại mùi cơm chó chưa đủ nồng sao?

Tống Á Hiên xấu hổ, khi họ đã đi xa, cậu mới vội vàng chạy tới bắt lấy Lưu Diệu Văn, lôi kéo nắm lấy tay anh, nhìn nhau không nhịn được cười: "Nhìn có đẹp không?"

"Đẹp." Lưu Diệu Văn ôm cậu xoa xoa, chất liệu vải mềm như nhung, ấm áp quấn lấy Omega nhỏ, làm anh yêu thích không nỡ buông tay.

Hai người nắm tay nhau đi đến tòa nhà dạy học, thỉnh thoảng lại nhìn quần áo của nhau rồi lại nhìn quần áo của chính mình, trong lòng thập phần thỏa mãn.

"Nhân tiện, em thấy trong túi vali còn có hai hộp thuốc ức chế? Là dì quên cầm đi sao?"

Lưu Diệu Văn sợ tay cậu bị đông lạnh, lại nứt da, liền bảo cậu tay kia nắm lấy tay mình, tay còn lại thì cầm lấy nhét vào trong túi anh.

"Không, đó là của em. Mẹ biết em cần thuốc ức chế đặc biệt, sợ em dự phòng không đủ, nên lấy cho em nhiều chút. Cũng là anh sơ ý, mỗi lần chỉ lấy một hộp cho em, vạn nhất không đủ thì không ổn rồi."

Tống Á Hiên nghe được trong lòng ấm áp, "Cảm ơn bác gái ~"

Giờ tan tầm trong giờ học đọc buổi sáng trời lạnh, Lưu Diệu Văn ra ngoài mua đồ uống nóng, khi quay lại thì thấy Tống Á Hiên đang ngồi một mình với một cuốn sổ dày cộp, không biết đang viết gì.

Không có nhiều bạn học trong lớp, bạn cùng bàn của Tống Á Hiên cũng không có ở đó, Lưu Diệu Văn chỉ đơn giản là ngồi trên bàn của mình, liếc mắt một cái, mày nhăn lại.

"Viết cái gì vậy?" Đem thức uống nóng đưa qua, Lưu Diệu Văn trầm giọng hỏi.

Tống Á Hiên giật mình, nhanh chóng đóng quyển sổ của mình lại chột dạ.

"Ừm, không có gì."

Lưu Diệu Văn hừ lạnh, "Ngày 3 tháng Giêng, nhận được quần áo và thuốc ức chế của dì Lưu? Em nhớ cái này làm gì?"

Tống Á Hiên ôm cuốn sổ, chống chế, "Chỉ để nhớ kỹ thôi."

"Nhớ kỹ để về sau còn muốn trả lại chứ gì?" Lưu Diệu Văn sắc mặt hơi trầm xuống, rất không cao hứng.

Đều đã gặp mặt gia trưởng, anh không thích Tống Á Hiên cứ luôn khách khí như vậy.

Thấy anh không cao hứng, Tống Á Hiên cong môi, "Ai da, tiểu Alpha anh sao cứ nhỏ mọn như vậy, tính tình thật lớn mà, cho anh xem cho anh xem nè~"

Lưu Diệu Văn cũng bĩu môi, mở ra đọc vài trang, đều là Tống Á Hiên ghi lại nhà bọn họ đối với cậu trợ giúp cái gì, càng xem càng tức giận.

"Em đây là không xem anh là người một nhà với em."

Tống Á Hiên cười khúc khích, dụi đầu vào cánh tay của Lưu Diệu Văn, lăn qua lăn lại trái phải, "Ai u, không có nha, chỉ là em cảm thấy anh đối với em tốt quá, em sợ mình quên mất xem đó là lẽ tự nhiên, đến lúc đó lại đè đầu cưỡi cổ bắt nạt anh thì chết!"

Lưu Diệu Văn liếc nhìn cậu một cái, nhanh chóng quay đầu đi.

Nhóc con này lại bắt đầu làm nũng, không thể nhìn, bằng không một lát nữa anh liền sẽ tước vũ khí đầu hàng.

Tống Á Hiên vừa thấy không dùng được, thì lấy lại cuốn sổ, dùng bút viết tiếp.

Lưu Diệu  Văn nhìn một cái, trong lòng lo lắng, "Còn viết nữa? Ai muốn em nhớ cái ân huệ gì? Sớm muộn chúng ta sẽ là một gia đình. Nếu em lại viết, anh sẽ hôn em."

"Biết biết, em chỉ muốn nhớ kỹ một chút, nhắc nhở bản thân đối với anh và người nhà anh phải tốt hơn một chút thôi ~" ngoài miệng nói lời mềm mại, trên tay lại múa bút không ngừng.

Lưu Diệu Văn nhíu mày, muốn trị nhóc Omega không ngoan này, thò lại gần, nắm cằm Tống Á Hiên, hung hăng mà hôn một cái.

Tống Á Hiên lại một chút cũng không xấu hổ, hì hì cười, quay đầu tiếp tục viết.

Lưu Diệu Văn:......

"Em cố ý? Muốn hôn hôn cớ sao không nói thẳng?"

Lưu Diệu Văn nghiến răng nghiến lợi, lại thò tới gần hung hăng hôn Tống Á Hiên một cái nữa.

Tống Á Hiên liếm liếm miệng, cúi đầu vẫn tiếp tục viết.

Lưu Diệu Văn:......

Bản lĩnh chọc tức của tiểu Omega này là hạng nhất, anh thực sự có chút không vui, nghiêng người muốn lấy đi cuốn sổ của Tống Á Hiên, vừa cúi đầu liền nhìn thấyTống Á Hiên viết:

Ngày 3 tháng Giêng, hôm nay tiểu Alpha Lưu Diệu Văn lại hơi nóng nảy, chả biết anh ấy có biết hay không, nhưng mà tôi thích anh ấy rất nhiều ~

Lưu Diệu Văn: ...

Đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã vào bẫy dụ của tiểu Omega, trèo không ra, sắc mặt anh đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro