Hiểu biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôn nhân nhà tôi không phân biệt giàu nghèo," Lưu Diệu Văn làm bộ bình tĩnh, từ trong túi đồng phục cầm bao khăn giấy ra đưa cho Tống Á Hiên, "Khả năng trước kia vẫn có chút quy củ môn đăng hộ đối, nhưng đến mẹ tôi thì hoàn toàn không có nữa rồi."

Tống Á Hiên rút khăn giấy, lau lau Pepsi bị phun ra bên miệng, tò mò: "Vì sao?"

Lưu Diệu Văn bật cười, "Cha tôi chỉ là một người bình thường, ông nội tôi khi đó cũng không hài lòng lắm. Mẹ tôi nói quản lý một công ty lớn như vậy mỗi ngày đều đã rất vất vả rồi, chẳng lẽ còn phải vì lợi ích mà tìm một người mình không yêu để ứng khó mỗi ngày? Nếu Lưu gia còn cần liên hôn để củng cố địa vị, bà ấy cũng không xứng với cái nhà này, đây là không tín nhiệm năng lực của bà ấy."

Oa, Tống Á Hiên nghe được ngơ ngác, cảm thấy mẹ Alpha của Lưu Diệu Văn rất mạnh mẽ.

"Hơn nữa," thấy Tống Á Hiên tràn đầy ngưỡng mộ nhìn mình, Lưu Diệu Văn vui vẻ, thò lại gần, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, gien Lưu gia quá bá đạo. Vốn dĩ đã rất khó tìm người yêu, có thể gặp được một người thích hợp đã là không tệ rồi, không xứng kén cá chọn canh."

Tống Á Hiên:......

Lại một ngụm Pepsi phun ra, thật lãng phí.

Trong lúc nhất thời, Tống Á Hiên cũng không biết nói nên hâm mộ bầu không khí gia đình Lưu gia, hay là đáng thương bọn họ không dễ tìm đối tượng yêu đương.

Cửa phòng bà có chút động tĩnh, như thể có người sắp bước ra, Tống Á Hiên cau mày kéo Lưu Diệu Văn xuống cầu thang ở cuối hành lang.

Ngoại trừ bà ngoại, trong phòng chỉ có mẹ của Tống Á Hiên, bà ngoại bị ốm, người ra là ai cũng có thể đoán được. Lưu Diệu Văn đoán rằng mối quan hệ của Tống Á Hiên với mẹ mình không tốt lắm nên không hỏi nhiều, cứ để mặc cậu lôi mình xuống tầng, trốn trong hành lang trên tầng bốn.

Tầng 4 là khu phòng sinh, nơi có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tiếng cười của cha mẹ và tiếng dỗ dành con nhỏ.

Tống Á Hiên có chút hoảng hốt, ngơ ngác mà đến gần một cửa phòng sinh, nhìn qua lớp kính thủy tinh, liền thấy một cặp vợ chồng trẻ đang vui vẻ trêu chọc đứa bé.

Sự ra đời được mong đợi thực sự rất tuyệt nhỉ.

Một lòng bàn tay ấm áp rơi xuống trên đầu, Tống Á Hiên sửng sốt, hoàn hồn, quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn không nhìn cậu, cũng đang nhìn vào trong phòng sinh, tựa như sờ sờ đầu cậu chỉ là động tác nhỏ nghịch ngợm, cũng không phải để an ủi cậu hay gì.

Bĩu môi, Tống Á Hiên cũng không nghĩ làm ra vẻ, cười hắc hắc, tò mò hỏi: "Anh nói xem, gen nhà anh bá đạo như vậy, nếu sau này đứa nhỏ của anh là một tiểu Omega, chẳng phải sẽ không có Alpha nào dám đánh dấu nó sao? "

Lưu Diệu Văn: ...

Này ai biết được, sinh rồi mới biết chứ.

Lưu Diệu Văn không đi lo lắng loại chuyện xa xôi này, ngược lại đem tầm mắt rơi xuống trên cổ Tống Á Hiên.

"Bác sĩ nói cậu nên tìm một Alpha răng tốt đấy, cậu hẳn là nên tự lo cho mình trước đi."

Tống Á Hiên:......

Trên thực tế, Tống Á Hiên không nghĩ rằng Omega nhất định phải tìm Alpha làm bạn đời, thậm chí còn không có kế hoạch tìm bạn đời trong tương lai. Nhưng thực tế rất đáng buồn, hàng tháng tốn bao nhiêu tiền mua thuốc ức chế, thuốc chống phát tình, cậu cảm thấy rất đau lòng, còn không bằng tìm một bạn đời tạm thời, đảm đương chức vụ thuốc ức chế hình người thì tốt rồi.

Đây là kế hoạch nên được đưa vào chương trình nghị sự càng sớm càng tốt.

Nhưng khi nói đến thuốc ức chế, Tống Á Hiên đột nhiên nhớ rằng tiền khám sức khỏe và thuốc men vẫn chưa được thanh toán ngày hôm qua.

"Đi thôi, bà ngoại một lát nữa cũng không tỉnh đâu, em trước đưa anh đi bắt một con gà trống."

Lưu Diệu Văn: ...

Thật cũng không cần hữu cầu tất ứng như thế......

"Thôi bỏ đi, chờ lát nữa còn phải đến trường, cũng đừng mang theo gà." Lưu Diệu Văn mặt mày u sầu nói.

Tống Á Hiên nhìn liền vui vẻ, một bên cười ha ha, một bên một hai phải kéo anh đi, "Em cũng phải về nhà một chuyến, bà ngoại tối hôm qua liền tới bệnh viện, gà trong nhà chắc còn chưa cho ăn, trứng gà cũng phải nhặt nữa."

Lưu Diệu Văn:......

Bệnh viện trên trấn nhỏ không quá xa nhà của Tống Á Hiên ở nông thôn, chỉ mất mười phút lái xe.

Khi xe dừng trước nhà Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn xuống xe nhìn xung quanh, cảm thấy không đành lòng.

Bởi vì có những thị trấn nhỏ gần đó thúc đẩy kinh tế, vùng nông thôn ở thị trấn nhỏ này thực ra cũng không quá nghèo. Người dân xung quanh, cơ bản từng nhà đều đã xây dựng những tòa nhà nhỏ, những ngôi nhà mới hơn hoặc thậm chí nhà kiểu tây, khá thời thượng.

Chỉ có ngôi nhà của Tống Á hiên vẫn là một ngôi nhà gỗ lợp ngói, tường ngoài bong tróc nặng nề, bị rỗ hàng chục năm chưa hề được tu sửa.

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn nhìn như vậy, trong lòng không tránh khỏi có chút tự ti, lúc này cậu cảm thấy lời nói của Tống Dĩnh cũng có lý, cậu và Lưu Diệu Văn không phải là người trong cùng một thế giới.

Nhưng tất cả đều không thành vấn đề, Tống Á Hiên "Haizz" trong lòng một tiếng rồi nở nụ cười trở lại. Cậu đã dám chủ động đưa Lưu Diệu Văn tới, sẽ không sợ anh nhìn thấy cảnh nghèo khó ở nhà.

Trải qua vụ tin tức tố của Lưu Diệu Văn dị động, cậu cũng đột nhiên phân hoá, Tống Á Hiên cảm thấy cậu cùng người bạn cùng bàn này, cũng coi như là có chút tình nghĩa vào sinh ra tử, rất nhiều việc không cần thiết che che giấu giấu, lại có vẻ không phóng khoáng lắm.

"Anh có muốn đến xem gà trống không?" Tống Á Hiên hỏi với một nụ cười.

"Xem!" Lưu Diệu Văn định thần lại, thấy Tống Á Hiên cười ngọt ngào, nhanh chóng ổn định tâm trạng, vui vẻ đi theo Tống Á Hiên vào chuồng gà.

Chuồng gà cách ngôi nhà gỗ nhỏ không xa, cũng là một ngôi nhà nhỏ xây bằng gạch ngói, hầu hết đều cao và không có cửa, chỉ dùng một tấm lưới dày buộc chặt cửa.

Chuồng gà mấy năm nay đã cong queo, xập xệ, khả năng trải qua ngày mùa hè mưa bão cuồng phong liền có thể sập bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm.

Bên trong có bốn con gà đang kêu vang, Tống Á Hiên quay đầu lại cười hỏi: "Anh đoán xem, con nào là gà trống?"

Lưu Diệu Văn đến gần chuồng gà, nghiêng người nhìn vào rồi cẩn thận rồi chỉ vào hai con lớn hơn với cái mào lớn sẫm màu. "Có hai con gà trống."

Tống Á Hiên vui vẻ, "Nhìn không ra nha, còn rất hiểu biết đấy!"

Lưu Diệu Văn:......

Thật xấu hổ nếu nói rằng gần đây anh vẫn luôn chăm sóc gà con. Anh rất tò mò gà con trưởng thành gà trống sẽ có bộ dáng gì, nên đã lên mạng tra rất nhiều tư liệu...... Lại nói, hiện giờ khéo anh cũng là một chuyên gia nuôi gà chứ chẳng đùa...

"Em nhìn thấy trứng gà nè.", Tống Á Hiên kéo lưới, xem xét cẩn thận rồi vẫy tay với Lưu Diệu Văn. "Anh xem muốn chọn con gà trống nào. Em đi vào lấy hai quả trứng trước."

Mỗi bên bốn góc cửa chuồng gà có vài chiếc đinh dài, những chiếc đinh đóng vào tường treo trên lưới. Tống Á Hiên chỉ tháo dây ở góc dưới bên trái, nhấc đáy lưới lên. Chuẩn bị chui vào, Lưu Diệu Văn xem đến hoảng sợ.

"Cậu muốn vào?" Lưu Diệu Văn tiến lên bắt lấy Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên bị anh làm cho sửng sốt, "Đúng vậy, thế anh còn định nhặt trứng như thế nào nữa? Có dụng cụ, nhưng không dễ xài lắm. Đi vào nhặt là nhanh nhất."

"Cái này có an toàn không?" Lưu Diệu Văn cau mày nhìn cái chuồng gà lảo đảo xiêu vẹo, thật sự sợ cái chuồng nhỏ này sẽ sụp đổ.

Tống Á Hiên cười khúc khích, "Đừng lo lắng, mặc dù những năm trước nó có sụp vài lần, nhưng ít nhất là năm nay lúc bão mùa hè, nó đã rất kiên cường còn không bị sụp luôn."

Lưu Diệu Văn: ...

Sau khi thả Tống Á Hiên ra, Lưu Diệu Văn vẫn còn lo lắng, thấy Tống Á Hiên chui vào, nhịn không được tới gần ổ gà vài bước, theo bản năng cảm thấy vạn nhất có lẽ còn có thể giúp đỡ cái gì.

"Này! Đừng tới đây, trong này có phân gà, anh khéo lại có bóng ma tâm lý liền không muốn nuôi gà nữa mất." Tống Á Hiên cười nói.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu đi bước một né tránh phân gà, tới gần một quả trứng, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì. Cảm thấy có chút chua xót, lại cảm thấy thật cũng không biết đau lòng vì cái gì.

Nhìn nhìn, Lưu Diệu Văn chính mình cũng không biết là xuất phát từ cái gì tâm lý ma xui quỷ khiến gì mà theo vào, học giống Tống Á Hiên, tận lực tìm chỗ sạch sẽ đặt chân.

Tống Á Hiên mới vừa nhặt xong trứng gà, nhìn thấy Lưu Diệu Văn tiến vào, sợ ngây người.

"Tại sao anh lại vào?! Không bẩn sao?!"

Lưu Diệu Văn xấu hổ, quay lại nhìn một con gà trống dưới chân mình, cúi xuống tóm lấy nó.

"Tôi bắt gà trống."

Tống Á Hiên: ...

Cậu cảm thấy buồn cười, mặt lại bất giác nóng bừng.

Cứ như đang ở trong bóng tối quen rồi, không nghĩ có chuyện gì thì đột nhiên lại có một người đàn ông mang theo vầng hào quang bước vào. Rõ ràng là người kia không hợp với nơi này, nhưng chính cậu lại là người cảm thấy xấu hổ tự ti.

"Mau ra ngoài, mau ra ngoài thôi." Tống Á Hiên sợ làm bẩn người anh nên chạy nhanh ra ngoài mở lưới cho anh trước.

Lưu Diệu Văn đi ra, xách theo con gà trống, lấy cũng không phải, thả cũng không xong.

Nhìn thấy bộ dáng rất xấu hổ của anh, Tống Á Hiên càng tự nhiên, cười nói: "Anh là thiếu gia trong thành phố, trước đây chưa từng ở nơi bẩn thỉu như vậy sao? Anh nghĩ như thế nào? Anh không giẫm phải cái gì chứ?"

Tống Á Hiên không biết rằng Lưu Diệu Văn, người đang đứng bên ngoài chuồng gà vào thời điểm đó, xác thật cảm thấy chính mình không hợp với nơi này.

Anh nhớ mẹ từng nói: Nếu con thực sự thích một ai đó, con phải sẵn sàng bước vào cuộc sống của người kia một cách bình đẳng. Con không thể ngước đầu nhìn người kia, cũng không thể cúi đầu nhìn người đó.

Hành vi vừa rồi của Lưu Diệu Văn có chút ma xui quỷ khiến, chỉ là thời điểm anh nhìn thấy Tống Á Hiên chui vào ổ gà, trong nháy mắt liền đau lòng, sau đó, anh bỗng nhiên ý thức được, này bất quá chỉ là cuộc sống hằng ngày của Tống Á Hiên, nếu anh cảm thấy chua xót, nhất định chỉ đang đứng trên lập trường của chính mình để cảm nhận. Mà cái anh muốn, là bình đẳng mà đứng ở vị trí của Tống Á Hiên.

Thay vì tự cho là mình đúng mà đau lòng, không bằng đuổi kịp bước chân cùng nhau trải nghiệm.

"Ở nông thôn có lối sống ở nông thôn, mỗi lối sống đều có ý nghĩa riêng của nó. Không có cao hay thấp. Tôi chỉ đang làm giàu kinh nghiệm bản thân."

Lưu Diệu Văn xách theo gà, ngữ khí bình đạm.

Tống Á Hiên nghe, trong chớp mắt cả người đều ngốc.

Cậu đột nhiên cảm thấy sự xấu hổ, đỏ mặt và tự ti của mình vừa rồi thật dư thừa.

"Hừm... anh nói đúng!" Tống Á Hiên cười khúc khích, nghiêng đầu nói, "Em cũng đã trau dồi thêm nhiều kinh nghiệm từ anh. Em đã được ăn đồ Pháp này. Em biết vị tin tức tố của mình là hương rượu tráng miệng ngọt nhẹ này. Em cũng biết rượu ngọt nhỏ có thể làm chocolate nhân rượu."

Lưu Diệu Văn, người đang nghĩ rằng Tống Á Hiên rất ngọt ngào và đáng yêu, sững người sau khi nghe những lời cuối cùng.

Anh nhìn chằm chằm vào Tống Á Hiên, nhưng Tống Á Hiên lại không nói gì nữa.

Khả năng là chỉ có anh dụng tâm kín đáo, cho nên cảm thấy chocolate nhân rượu thực ái muội đi, Tống Á Hiên căn bản không cảm thấy có gì.

Tống Á Hiên bây giờ rất vui vẻ, trong lòng vẫn còn một lời chưa nói: Cậu còn từ Lưu Diệu Văn biết được, nhà giàu không chỉ có cặn bã như nhà họ Triệu, gia giáo của nhà họ Lưu rất tốt. Làm người ta cực kỳ thoải mái.

Lưu Diệu Văn nhìn con gà trống trong tay, cảm thấy không có ý nghĩa gì, liền muốn đặt nó trở lại chuồng gà.

"Cầm lấy đi, từ nay nó là gà của anh rồi. Anh đúng là người tốt. Gà nhà em có phúc lắm mới được cơ hội sống trong sân nhà anh đấy."

Lưu Diệu Văn: ...

Cất trứng vào nhà, Tống Á Hiên đưa Lưu Diệu Văn ra suối rửa đế giày, tuy không giẫm phải phân gà nhưng chuồng gà đầy bùn đất, rất bẩn thỉu.

"Hiên Hiên, em đã về gặp bà ngoại chưa?"

Tống Á Hiên đang nắm lấy cánh tay của Lưu Diệu Văn, ổn định chính mình, cọ xát đế giày trên mặt nước trong suối nhỏ trên bờ, nghe xong lời này liền quay đầu liếc nhìn anh trai cách vách.

"Dạ rồi, chờ lát nữa lại đi nhìn xem. Từ Trạch ca, anh về từ khi nào thế?"

"Hai ngày này không có lớp. Sắp đến Quốc khánh nữa. Anh liền về luôn trước vài ngày."

Từ Trạch vừa nói vừa nhìn Lưu Diệu Văn, "Đây là bạn học của em à?"

"Dạ, bạn cùng bàn."

Tống Á Hiên đã rửa xong đế giày, lại dội nước cho Lưu Diệu Văn lần nữa. Từ Trạch vẫn luôn không đi, ở bên cạnh nhìn.

Khi tất cả đã xong xuôi, Từ Trạch bước tới, kéo Tống Á Hiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Anh nghe nói em phân hóa thành Omega? Thật hay giả thế?"

Tống Á Hiên sửng sốt một chút, sau đó đoán được Tề Hàng hẳn là không tin, liền đi xung quanh hỏi thăm, sau khi đi tới đi lui, chuyện của cậu cũng hoàn toàn bị truyền ra ngoài.

"Thật, nhưng em chưa định nói với bà ngoại. Từ Trạch ca giúp em giữ bí mật nhé. Hiện tại đừng nói với trưởng bối."

Từ Trạch nghe vậy, suy nghĩ một chút, đồng ý, liếc nhìn Lưu Diệu Văn đang ở cách đó không xa, "Bạn cùng bàn của em là Alpha đúng không? Mới vừa phân hoá, em phải cẩn thận, biết không?"

"Dạ dạ, cậu ấy là người tốt, em hiểu rõ mà."

Giặt giày xong, dậm dậm chân chút mới ngồi trở lại xe, Lưu Diệu Văn nhìn qua cửa sổ xe, lạnh lùng nhìn về phía cửa ngôi nhà nhỏ bên cạnh, Từ Trạch còn đang nhìn bọn họ, sắc mặt anh không quá tốt.

"Người vừa rồi là ai?"

"Là anh trai hàng xóm học đại học ở Hoa thị. Hồi nhỏ quần áo của em đều là mặc lại của anh ấy đấy." Tống Á Hiên cũng nhìn ra ngoài cảm khái.

Lưu Diệu Văn: ...

"Về sau đừng mặc quần áo của Alpha nữa."

"Gì?"

"Nếu có tin tức tố tàn dư, đối với cậu không tốt."

"Ồ ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro