Bà ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe đến trường, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đều không lên tiếng.

Tống Á Hiên cảm thấy tối hôm qua chính mình tự say tin tức tố của mình rất chi là xấu hổ, Lưu Diệu Văn lại cảm thấy xấu hổ khi anh trai mình một hai luôn cho rằng con gà mái già, nhóc cùng bàn đưa mình không phải là một vật tầm thường!!

Tới cổng trường rồi, từ trên xe xuống, Trương Chân Nguyên cùng Chu Nhất Khai một người ngậm kẹo mút, một người ngậm điếu thuốc, đang rung chân chờ đợi.

Nhìn thấy bọn họ đến, Trương Chân Nguyên mút cây kẹo mút một cái, cười tủm tỉm qua đón.

Chu Nhất Khai thì vội vàng tắt điếu thuốc, vỗ vỗ trên người, lại phi phi phi mấy cái, sợ mùi thuốc trên người mình ám đến tiểu ngọt O.

"Tiểu Hiên nhi! Văn ca nói rằng tối hôm qua em say rượu, em ở nhà Văn ca uống rượu à? Uống loại nào mà dễ say như vậy?"

Tống Á Hiên: ...

Cái hay không được nói, nói cái là dở.

Nhưng Trương Chân Nguyên hỏi mới khiến Tống Á Hiên nhớ lại, hương vị của rượu kia rất tươi mát, ngọt ngào, giống như từng gặp qua.

"Em có phải hay không... ừm có vị rượu tráng miệng hồi trước uống?" Tống Á Hiên có chút kinh hỉ, thấp giọng hỏi Lưu Diệu Văn với đôi mắt sáng.

Lưu Diệu Văn: ...

Nên tới vẫn là tới.

Lưu Diệu Văn giữ vẻ mặt lạnh lùng hết mức có thể, không cần ra vẻ chocolate và nhân rượu là cái gì tuyệt phối trời sinh một cặp, như vậy rất mờ ám, nỗ lực xem đây là trùng hợp, phải làm bộ thực bình thường.

"Chắc là vậy. Rượu tráng miệng cũng có rất nhiều hương vị. Cậu hẳn là ngọt thanh."

Anh một bên nhàn nhạt nói, một bên mắt nhìn phía trước, giống như hoàn toàn không có chú ý đến tin tức tố của Tống Á Hiên. Kỳ thật nội tâm đang rất khẩn trương, sợ Tống Á Hiên tiếp theo liền hỏi anh, bọn họ có phải rất hợp nhau hay không, chocolate nhân rượu.

"Wow!" Tống Á Hiên rất vui vẻ thậm chí còn vỗ vỗ tay.

Cậu ngày đó thích hương vị rượu ngọt kia vô cùng, nếu thầy giáo không có mặt, cậu nhất định đã nếm thêm vài ngụm, dù say cũng kệ say, cậu cũng không ngờ rằng giờ lại thành như thế này. Thật là ngạc nhiên quá đi mất.

Giọng nói vui vẻ cùng vẻ ngoài hào hứng của cậu khiến cho nỗ lực giả vờ lạnh lùng của Lưu Diệu Văn gần như tan vỡ, tim đập thình thịch mấy lần. Anh không ngờ Tống Á Hiên lại vui như vậy.

Ngay sau đó, liền nghe Tống Á Hiên cười hì hì lầm bầm lầu bầu: "Mình cũng thật độc lạ, yêu vị của mình ghê á."

Lưu Diệu Văn:......

Anh im lặng chờ đợi rất lâu, cũng không có nghe thấy Tống Á Hiên nói tin tức tố của bọn họ là trùng hợp linh tinh ba la.

Lưu Diệu Văn quay đầu lại liền thấy Tống Á Hiên đang ngửi quần áo của chính mình, như thể muốn ngửi thấy mùi tin tức tố còn dư lại, không thể kiềm chế mà tự trầm mê trong tin tức tố ngọt rượu của chính mình, căn bản không hề nhớ tới cùng vị chocolate của anh có quan hệ gì......

Lưu Diệu Văn còn muốn phủ nhận sự ái muội giữa tin tức tố của hai người, giờ được như ý nguyện rồi, nhưng lúc này, anh không vui chút nào, thậm chí còn cảm thấy có chút thất vọng.

Vẫn luôn nhìn hai người này thì thầm to nhỏ, Trương Chân Nguyên cùng Chu Nhất Khai:......

Sai khi tiểu ngọt O phân hoá, giống như cũng không thay đổi gì nhiều.  Bất quá tiểu ngọt O hoạt bát như vậy, ngọt như vậy, Lưu Diệu Văn còn làm mặt lạnh cái gì, thật không biết tốt xấu!

Trên quần áo không có mùi rượu, Tống Á Hiên nhìn lên, vừa định trả lời câu hỏi của Trương Chân Nguyên, điện thoại đột nhiên vang lên.

"Hiên Hiên! Cuối cùng thì cháu cũng trả lời điện thoại rồi! Quay về mau! Bà ngoại của cháu đêm qua trúng gió đã nhập viện rồi, hiện đang ở bệnh viện trấn trên đấy."

Đầu óc Tống Á Hiên ong ong, sau khi trả lời, cậu vội vàng chạy đến trạm xe buýt đối diện. Chạy được vài bước, lại cảm thấy không ổn, quá chậm, cậu ngơ ngác nhìn cổng trường vắng tanh không có chiếc taxi nào trên đường cho đến khi Lưu Diệu Văn chạy tới kéo tay cậu.

"Làm sao vậy? Bà ngoại xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của bà dì rất lớn, Lưu Diệu Văn có thể nghe thấy một chút.

Tống Á Hiên gật đầu, bối rối nói: "Bà ngoại đột nhiên bị trúng gió, em phải về xem bà ..."

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy xe Lưu gia còn chưa đi, lại nhìn về phía Lưu Diệu Văn trong ánh mắt tràn ngập cầu xin, lần này không phải giả, là chân chân thật thật cầu xin.

"Anh ... anh có thể cho em mượn xe được không?"

Đây là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn nhìn thấy một Tống Á Hiên chân thật mỏng manh như vậy, trái tim anh lập tức như bị nắm chặt, rất khó chịu. Anh thậm chí còn nhớ lại vẻ ngoài đầy mưu mô cười ha hả của Tống Á Hiên với anh trước đây.

"Tôi sẽ đi cùng cậu."

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên vào trong xe, hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Trương Chân Nguyên bên ngoài, bảo cậu ta xin nghỉ phép hộ.

Trương Chân Nguyên còn chưa tới kịp lên tiếng, xe đã chạy mất chỉ để lại khói trắng.

"Có chuyện gì vậy? O cưng của tớ vừa rồi sắp khóc sao?" Chu Nhất Khai hậu tri hậu giác, vẻ mặt bàng hoàng.

Trương Chân Nguyên trừng hắn một cái, lắc đầu, "Có thể nói là Văn ca tiến bộ rất nhanh! Muốn yêu đương một người, nhất định phải hiểu sâu sắc gia đình và trái tim của họ! Khi Tiểu ngọt O gặp chuyện, ảnh phải ngay lập tức bắt được tâm tình của em ấy, rồi nhanh chóng xử lý! "

"Cậu nói lời này, tôi đây xác thực thua tâm phục khẩu phục." Chu Nhất Khai phiền muộn mà ngậm điếu thuốc lại.

Trương Chân Nguyên thở dài, "Cậu chính là Alpha Thất Trung đầu tiên tiếp xúc với Tống Á Hiên, đã hơn một năm rồi, nhưng cậu đã làm được cái gì chưa? Tống Á Hiên sắc mặt biến đổi, Văn ca liền biết là trong nhà đã xảy ra chuyện, cậu thì sao? Ê này, cậu thật là nỗi mất mặt của A Thất Trung!"

Chu Nhất Khai:......

"Vâng, bạn là nhất, bạn là nhất nhá! Người đầu tiên biết mùi tin tức tố của Tống Á Hiên là nước hoa Lục thần! Ở đó mà kiêu ngạo cái giề. A Thất Trung cười vào ấy!"

Trương Chân Nguyên: ...

Thương tổn cực lớn, vũ nhục càng to.

Bên trong xe, Tống Á Hiên mất một lúc để bình tĩnh lại.

Cậu liếc nhìn Lưu Diệu Văn, người đang lặng lẽ đi cùng bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, thực ra anh không cần phải ở cùng em. Như vậy sẽ làm trễ giờ học của anh."

Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Cậu vừa phân hóa, ở một mình cũng không an toàn. Đừng lo lắng, bà ngoại sẽ không sao đâu."

Tống Á Hiên lúc này cũng không muốn nghĩ nhiều, nghe xong an ủi, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó trong lòng âm thầm tự an ủi vài câu.

Theo bà ngoại tuổi tác càng lúc càng cao, Tống Á Hiên ngẫu nhiên sẽ có chút bất an, sẽ đi nghĩ nếu vạn nhất bà ngoại có chuyện gì, một mình cậu phải đối mặt như thế nào. Có lẽ khi đó cậu đã trưởng thành, có thể bình tĩnh đối phó, cũng có thể cậu vẫn còn nhỏ, hoang mang mà xử lý, rồi chỉ biết khóc thầm một mình.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng khi ngày này đến, sẽ có người ở bên cạnh.

Xe Lưu gia hôm nay lái rất nhanh, 30 phút đã đến bệnh viện ở trấn nhỏ.

Tống Á Hiên hỏi số phòng, mặc kệ Lưu Diệu Văn ở phía sau, vội vàng chạy thẳng đến khoa nội trú, cũng không có tâm trạng chờ thang máy, đi thẳng lên cầu thang bộ đến lầu năm.

Lưu Diệu Văn vẫn luôn theo sát bước chân của cậu, không hơn không kém, chỉ là ở ngay phía sau cậu thôi.

Khi đến phòng bệnh, Tống Á Hiên vọt vào, sau đó ngốc lặng.

Bệnh viện ở trấn nhỏ cũng đã sửa sang lại hai năm, phòng bệnh là một phòng hai người, bà ngoại hiện tại ở phòng này cũng không có bệnh nhân nào khác, mà bên cạnh giường lại có một nữ nhân tóc lượn sóng đang ngồi, Tống Dĩnh.

Nhìn thấy bà ngoại đang ngủ được truyền dịch, sắc mặt cũng khá tốt, Tống Á Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường thở hổn hển.

"Tiểu Hiên, con đến rồi à?" Tống Dĩnh thấy Tống Á Hiên có chút không kiềm chế được, đứng dậy chỉnh lại quần áo, "Bà ngoại không sao, bà chỉ bị trúng gió nhẹ, truyền dịch trong vòng vài ngày nữa là tốt thôi. Không cần lo lắng. "

Tống Á Hiên gật đầu không nói gì, sau khi thở hổn hển bước đến bên giường bà ngoại, chạm vào tay bà đang truyền dịch, hơi lạnh, cậu nhấc chăn đắp cho bà một chút.

"Dì Ngô không nói cho con biết là mẹ ở đây."

"A ..." Tống Dĩnh rất xấu hổ, vội vàng giải thích: "Thật ra thì ... thật ra chiều hôm qua mẹ mới về, chỉ là con tự học tới tối muộn cũng không về, nên không biết."

Tống Dĩnh nói, quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn đang đứng ở cửa không đi vào.

Lưu Diệu Văn chú ý tới, tiến vào lễ phép chào hỏi,"Chào dì, cháu là Lưu Diệu Văn, bạn cùng bàn với Tống Á Hiên."

"Chào cháu, chào cháu, cảm ơn vì đã cùng tiểu Hiên tới đây. Dì đã mua một ít trái cây. Cháu có muốn ăn một ít không?" Tống Dĩnh lấy một túi hoa quả trên bàn cạnh giường ra, đưa cho Lưu Diệu Văn

Cô ấy rất nhiệt tình, Lưu Diệu Văn cũng không nghĩ ở chỗ này ngươi đẩy ta xô mà khách sáo, miễn cho quấy rầy bà ngoại ngủ, liền tùy tiện cầm một quả táo, cảm ơn Tống Dĩnh.

Bầu không khí trong phòng thật kỳ lạ, thực áp lực và xấu hổ.

Thấy Tống Dĩnh có chuyện muốn nói, Lưu Diệu Văn liền nói: "Hai người cứ nói chuyện, cháu ra ngoài ngồi một lát."

Tống Á Hiên không muốn nghe, muốn kêu Lưu Diệu Văn ở lại, nhưng đã bị Tống Dĩnh chặn lại.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, khuôn mặt tươi cười lễ phép của Tống Dĩnh hơi trầm xuống, vẻ mặt buồn bực, "Tiểu Hiên, con tối hôm qua ngủ ở nhà bạn học đó sao?"

"Ừm."

Tống Dĩnh đi vòng qua giường bệnh, đi đến bên cạnh Tống Á Hiên, "Mẹ thấy bạn học kia khí chất bất phàm, trong nhà hẳn rất có tiền nhỉ?"

Tống Á Hiên: ...

"Mẹ hỏi cái này làm gì?"

"Mẹ không phải chỉ hỏi thăm..." Tống Dĩnh thở dài, nghĩ nghĩ, lại mỉm cười, sờ lên bụng của mình, "Đúng rồi, Tiểu Hiên, lần này mẹ trở lại có tin vui, mẹ có thai rồi. Chú Tường rất vui, hai ngày nữa mẹ sẽ bàn chuyện của con với chú, đến lúc đó mẹ có thể đón con về ở cùng rồi. "

Tống Á Hiên khẽ cau mày, liếc nhìn bụng của Tống Dĩnh rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cậu thực sự , thật sự không cần Tống Dĩnh làm loại áp đặt trả giá cho cậu như vậy.

"Nếu mẹ đã có thai, đó là tin vui cho mẹ. Từ nay về sau, cả gia đình bốn người sẽ sống tốt. Con cũng gần đến tuổi trưởng thành rồi, không muốn quấy rầy mọi người."

Không thấy được Tống Á Hiên vui sướng, Tống Dĩnh cả người ngốc một chút, rất là mất mát, càng thêm khó nhịn.

"Chuyện này sao có thể xem là quấy rầy được? Nhiều năm như vậy mẹ vẫn luôn muốn đón con về ở cùng mà! Mà này! Con gái của chú Tưởng cũng là một đứa trẻ rất ngoan. Con bé là Beta, hôn nhân thì có chút bất lợi, nhưng mẹ sẵn sàng mai mối cho hai đứa, đến lúc đó thân càng thêm thân, chúng ta người một nhà có thể vĩnh viễn ở bên nhau!"

( Ơ ơ ơ??? WTF ???Liên quan ??? )

Tống Á Hiên:......

"Không cần," Tống Á Hiên nói, sợ rằng Tống Dĩnh sẽ cằn nhằn, chỉ đơn giản nói, "Con thích đàn ông."

Tống Dĩnh sửng sốt, vô thức liếc nhìn cánh cửa rồi lại cau mày. Cô biết trường số 7 ở đây khá xa, Tống Á Hiên có thể vội vàng chạy tới sớm như vậy, có lẽ là nhờ xe của bạn học này đưa tới, lại còn đặc biệt đi cùng cậu, thật không bình thường.

"Tiểu Hiên, con nghe lời mẹ đi, chúng ta đừng dính vào mấy nhà có tiền, hào môn không phải nơi loại người như chúng ta có thể tiến vào, con đừng đi theo con đường cũ của mẹ, mẹ sợ con sẽ bị tổn thương. Mẹ thấy thằng bé kia giàu có phú quý, thật sự không thích hợp với con."

Tống Á Hiên: ...

Mặc dù không liên quan gì đến Lưu Diệu Văn, cậu vẫn không thích nhận xét của Tống Dĩnh.

Cậu có chút khó chịu, dửng dưng nhìn Tống Dĩnh, "Con khác với mẹ, anh ấy cũng khác với Triệu Côn Luân. Con sẽ không lặp lại vết xe đổ trên con đường cũ của mẹ. Con sẽ đi theo con đường của chính mình."

Tống Á Hiên nói xong, thấy Tống Dĩnh mờ mịt một bộ bị tổn thương, sợ chính mình nói quá nặng, lại thở dài nói: "Mẹ không cần cảm thấy mình nợ con, cũng không cần đền bù cho con, con hiện tại rất tốt. Con còn chưa ăn sáng, lát nữa lại quay lại xem bà ngoại."

Tống Á Hiên rất khó chịu rời khỏi phòng bệnh với khuôn mặt lạnh lùng, nhưng không thấy  Lưu Diệu Văn ở bên ngoài.

Phòng bệnh vừa lúc ở hành lang cuối cách đó không xa, Tống Á Hiên đi đến cuối, mở ra cửa sổ, nhắm mắt hít sâu rồi thở ra một hơi, thời điểm mở mắt thì trước mặt có nhiều thêm một lon Pepsi.

"Nó không giống thức uống tăng lực trong trò chơi, uống bổ sung năng lượng." Lưu Diệu Văn nói.

Tống Á Hiên nhớ lại đêm qua say tin tức tố, điên cuồng thu thập nước tăng lực trong trò chơi, còn nói cậu rất thích Pepsi ...

Thật xấu hổ, lại có điểm muốn cười, trong lòng cũng ấm áp.

Cậu không khách sáo, nhận lấy, mở ra, nhấp một ngụm, thoải mái thở ra một hơi, lại quay đầu nhìn Phí Chuẩn.

Kỳ thật cậu không có ý gì khác, chính là đơn thuần bị Tống Dĩnh nói như vậy, có chút tò mò, nhịn không được muốn hỏi: "Mấy nhà có tiền, người nghèo thật sự không thể dính vào sao?"

Lưu Diệu Văn sửng sốt, anh không biết Tống Á Hiên đã nói chuyện gì với mẹ, anh chỉ cảm thấy câu hỏi này không thể giải thích được chính là nhằm vào anh và anh cũng không muốn Tống Á Hiên hiểu lầm điều này.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, lỗ tai của Lưu Diệu Văn đỏ lên, nói: "Tôi không biết nhà khác thế nào, nhưng nhà họ Lưu của chúng tôi thì không. Lưu gia khác với những gia đình giàu có khác. Chúng tôi không có hào môn phân tranh, gia đình hòa thuận. Hôn nhân không phân biệt nghèo khó, chỉ cần tâm đầu ý hợp! "

Tống Á Hiên đang uống Pepsi, nghe vậy, phốc một tiếng mà một ngụm phun ra.

"Đây là gia huấn của Lưu gia nhà anh à???"

Lưu Diệu Văn: ...

Đại ý, như thế nào lại nghe giống lời tuyên thệ của anh trai ngày đó thế nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro