Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Tống Á Hiên tàn nhẫn đều chỉ là lén nảy sinh ác độc trong đầu, cậu không quá nguyện ý bị người khác nhìn thấy một mặt âm u của chính mình. Nhưng hôm nay, thật sự là tâm tình quá kém, giá trị tức giận vẫn luôn đè ở điểm giới hạn, Tề Hàng tự đến tìm chết, trực tiếp đem cậu phát nổ.

Lần này phát tiết, Tống Á Hiên cảm thấy thực sự sướng.

Sung sướng tâm thần xong, lúc sau, cậu mới nghĩ tới chẳng phải mình vẫn luôn sắm vai Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O à.

Cậu đã từng giả vờ, nhưng bây giờ lại thật sự là một Omega chân chính, càng nên biết quý trọng. Hơn nữa, thuốc ức chế và thuốc chống phát tình là những thứ cần thiết phải mua, cho nên cậu thực sự cần dùng sự ngọt ngọt ngào ngào này để kiếm thêm mấy bao lì xì nho nhỏ mua những thứ này đó.

Cậu dường như đã làm các bạn học lớp 1 sợ hãi rồi, Tống Á Hiên mắt lạnh nhìn Tề Hàng đang run bần bật, đau đớn.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy ánh mắt của cậu đảo tới đảo lui, liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đối với bạn học lớp 1 còn đang sửng sốt, nói: "Vừa mới phân hóa, kích thích tin tức tố còn chưa ổn định, cảm xúc dao động rất lớn, mọi người thông cảm một chút. "

Khi học sinh nhất ban nghe thấy, như bừng tỉnh đại ngộ, nhất loạt đồng ý!

Tiểu ngọt O sao có thể trở nên đáng sợ như vậy chứ? Thời điểm phân hóa tình tình có chút không ổn định, không phải là rất bình thường sao? Hơn nữa rõ ràng chính là Tề Hàng tự chạy tới đây gây chuyện trước!

Tống Á Hiên:......

Thời điểm Lưu Diệu Văn nói hươu nói vượn, luôn rất có logic đấy.

"Á!" Tống Á Hiên như hoảng sợ, nhanh chóng buông Tề Hàng ra, lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt vô tội nhìn thuốc ức chế trong tay, "Mình có hung dữ như vậy sao?!

Lưu Diệu Văn: ...

Phải nói nhóc nói dối này cũng lợi hại thật , cái diễn xuất này, vô cùng nhuần nhuyễn.

Tề Hàng sợ tới mức sắp khóc:? ? ?

Hắn không thể tin được nhìn vào trình độ lật mặt như bánh tráng của Tống Á Hiên, giống như đang nhìn thấy một con quái vật khủng khiếp.

Các bạn học nhất ban đều bị thuyết phục, Trương Chân Nguyên là người đầu tiên ủng hộ: "Em làm sao có thể hung dữ như thế? Chính là do mấy đứa trường khác này năm lần bảy lượt gây phiền toái, em cũng chỉ là muốn duy trì bình yên trong lớp thôi mà!"

"Chính là vậy đấy! Tớ cũng rất khó chịu khi thấy những tên ở trường khác này đến đây sau giờ học!"

"Cũng là Omega, Tề Hàng, mày không thể học được như O Thất Trung của bọn này sao? Không thể ngọt ngào hơn, dịu dàng hơn, đáng yêu hơn, thiện lương hơn à? Cút ngay!"

Tề Hàng:? ? ?

Tề Hàng sợ ngây người, ủy khuất phát khóc, xin hỏi đám mắt mù Alpha bọn mày, những điểm trên kia có cái nào giống với Tống Á Hiên???

Vương Xán theo tới mắt thấy tình huống không thích hợp, cũng bị hù chết, không nghĩ tới bọn học sinh Thất Trung lại đoàn kết hữu ái như thế, nhanh chân kéo Tề Hàng lên, chạy.

"Hắc hắc hắc! Tống Á Hiên em không sao chứ? Thân thể đã tốt chưa?"

"Tất cả chúng tôi đều lo lắng cho em! Diễn đàn nói rằng em là Beta, nhưng bọn này chưa bao giờ tin đâu!"

Tống Á Hiên: ...

Miệng Alpha này gạt người gạt quỷ, người này rõ ràng lúc trước còn nói "Nghĩ đến Tống Á Hiên không phải Omega, thế nhưng cảm thấy em ấy không còn ngọt như vậy nữa" mà.

"Ừm, đã tốt hơn, cảm ơn sự quan tâm của cậu." Tống Á Hiên cười ngọt ngào

Nhất ban đồng học lại nhất tâm nghĩ! Này quả nhiên vẫn là Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O!

"Mùi vị của em là gì thế? Có thể tiết lộ không? Nhất định là vị đào mật!"

Lưu Diệu Văn: ...

"Đi học."

Lưu Diệu Văn hiện tại cảm thấy khuôn mặt hoa si cười ngu của đám bạn học rất là chướng mắt, hơn nữa anh thực sự không muốn để người khác biết được vị tin tức tố của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn trầm mặc mà lôi kéo Tống Á Hiên vào phòng học.

Ngồi xuống chỗ ngồi vừa lúc chuông báo vào tiết.

Những Alpha đó không đến hỏi nữa, Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Tống Á Hiên đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy khó hiểu.

"Làm sao vậy?"

Tống Á Hiên giơ tay lên, chống cằm, "Vậy, mùi của em là gì? Anh chắc đã ngửi hết rồi phải không?"

Lưu Diệu Văn: ...

Nghĩ đến mùi vị tin tức tố của Tống Á Hiên, trong lòng anh liền nhịn không được phanh phanh phanh nhảy dựng lên.

Anh hối hận, trước kia không nên nói cho Tống Á Hiên biết về chocolate nhân rượu, hai người bọn họ tin tức tố nói ra thì... thật sự quá ái muội, Lưu Diệu Văn tự thấy ngượng ngùng, chính miệng không biết nói sao với Tống Á Hiên.

"Giống như ngọt ngào, lúc ấy tình huống quá rối loạn, tôi cũng không chú ý." Lưu Diệu Văn lại nói dối không cần nháp.

Nói xong, trong lòng Lưu Diệu Văn cực kỳ khinh thường chính mình, trước đây luôn nói Tống Á Hiên là một nhóc nói dối, hiện tại chính mình cũng không phải đang nói dối sao...

"Ngọt ngào, chắc chắn là phù hợp với hình tượng tiểu O nhỏ bé của em ha."

Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn đang nói dối, nhưng cậu sẽ không hỏi tới cùng, dù sao thì mùi vị tin tức tố cũng là của chính cậu, một ngày nào đó cậu sẽ biết.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy cậu cười tủm tỉm, không biết có phải hay không thật sự cao hứng, nghĩ nghĩ, nhịn không được dặn dò: "Không cần tùy tiện lộ ra hương vị chính mình, cậu mới vừa phân hoá, người nhìn chằm chằm cậu quá nhiều, phải chú ý an toàn."

Điểm thường thức này Tống Á Hiên vẫn phải có, trước kia là B giả O, tùy tiện thế nào đều không sợ, dù sao Alpha cũng không thể làm gì cậu. Hiện tại thật là một Omega, vạn sự đều phải chú ý.

Chỉ là, cậu nhìn bộ dạng nghiêm túc dặn dò của Lưu Diệu Văn, có chút bối rối.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu cùng Lưu Diệu Văn cư nhiên từ nắm nhược điểm đối đầu lẫn nhau, biến thành hiện tại bạn tốt cùng bàn cùng giúp đỡ cho nhau.

Duyên phận thật sự rất thú vị.

...

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Tống Á Hiên gọi điện cho bà ngoại, rồi theo Lưu Diệu Văn về nhà.

Lưu Hoàng Minh rất hoan nghênh khi thấy người bạn cùng bàn nhỏ này lại đến, ánh mắt anh nhìn Tống Á Hiên lần này cũng trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên vào phòng khách tắm rửa, theo thường lệ xuống dưới lấy bữa ăn khuya, nhìn thấy anh trai của mình cả mặt đều tỏ vẻ rất hài lòng, không biết mỗi ngày trong đầu ảnh lại đang suy nghĩ cái gì.

"Tiểu Omega phân hoá?" Lưu Hoàng Minh hạ giọng hỏi.

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn sửng sốt, "Đại ca, anh sẽ không phải đã sớm biết Tống Á Hiên là Omega rồi chứ?"

Lưu Hoàng Minh nghiêm mặt, "Em không biết?"

Lưu Diệu Văn: ...

Anh còn nhớ rõ, lần đầu tiên mang Tống Á Hiên về nhà, anh còn cùng Tống Á Hiên nói không cần ở nhà bọn họ giả vờ, đại ca liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cậu không phải Omega.

Nguyên lai, vai hề lại là chính anh.

"A, chú mày đó, còn cần phải học hỏi nhiều!" Lưu Hoàng Minh vỗ vỗ em trai, thở dài lắc đầu.

Lưu Diệu Văn:......

Học cái gì? Học anh kỹ năng theo đuổi người yêu à?

Tống Á Hiên hôm nay tắm rất chậm, cậu đang cố gắng tiết ra một chút tin tức tố của mình. Cậu có hơi tò mò, muốn ngửi nó.

Trước kia, nhìn những Alpha đối với tin tức tố đều có thể tự nhiên thu phóng, theo lý thì cậu cũng có thể khống chế được chứ.Đọc ở [email protected]@d chính chủ chentranho. Vậy mà cậu đã thử rất lâu, dùng sức đến mặt đều đỏ bừng lên, vẫn hoàn toàn không có chút hương vị nào tỏa ra cả.

Khi Lưu Diệu Văn gõ cửa và mang bữa tối vào cho cậu, liền nghe được âm thanh Tống Á Hiên như ngủ trong phòng tắm luôn rồi, giống như bị táo bón "Hắc" một tiếng, kỳ kỳ quái quái.

Không mặt mũi quấy rầy, Lưu Diệu Văn liền về phòng mình.

Ý định nếm thử thất bại, Tống Á Hiên mặc áo ngủ, ra khỏi phòng tắm, đã ngửi thấy mùi thơm của bữa ăn khuya, vui vui vẻ vẻ mà đi ra phòng khách nhỏ ăn. Vừa ăn, vừa cầm di động search Baidu làm thế nào để phóng thích tin tức tố.

Đọc xong bài hướng dẫn, cậu chết lặng, tổng kết một câu: Dùng ý niệm.

Này có hơi mơ hồ quá rồi ấy.

Vừa định thử lại, Lưu Diệu Văn đã gõ cửa, trên tay cầm chiếc điện thoại dự phòng.

Tống Á Hiên chỉ trong nháy mắt đã biết hẳn là Trương Chân Nguyên và những người khác đang đòi chơi game nữa. Cậu không từ chối, hôm nay tâm trạng không tốt, sẵn sàng bỏ học đi đánh nhau, chỉ để trút giận.

Sau khi vào trò chơi, Trương Chân Nguyên và Chu Nhất Khai lại quan tâm đến cơ thể của Tống Á Hiên, lừa Tống Á Hiên nói chuyện ngọt ngào với họ.

Lưu Diệu Văn ngồi trong phòng, nghe giọng nói ngọt ngào của Tống Á Hiên qua điện thoại di động, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng.

Anh không nên đồng ý chơi cùng nhau.

Cũng may, hôm nay Tống Á Hiên không đến để nhặt đồ vật, cũng không cần hỏi đồng đội có cái này cái kia không, cậu học đánh địch, học được còn rất nhanh, ra tay rất là lưu loát, tự nhiên liền không có thời gian mà ngọt ngào giao lưu.

"Em nhìn thấy người rồi! Để em tới!"

"Đánh đánh đánh! Em đánh đánh đánh! Đánh chết đánh chết!"

"Ha! Đến cứu em! Em sắp chết rồi nè!"

Trong toàn bộ quá trình, Tống Á Hiên rất hăng hái, Chu Nhất Khai và Trương Chân Nguyên cũng rất hào hứng, Lưu Diệu Văn rất hài lòng. Đây mới giống như một trò chơi bình thường!

Tuy nhiên, tình trạng này không kéo dài.

Lúc sắp bước vào trận quyết chiến, Tống Á Hiên không biết vì sao, không đánh địch, cũng không xông lên.

"Uây, em muốn một khẩu M14, mà sao em tìm mãi cũng chẳng được ấy~~~." Giọng nói ngọt ngào thì thào, âm cuối còn kéo dài.

"Anh có, anh có nè! Đến, tiểu Hiên nhi, anh đưa cho em!" Trương Chân Nguyên hoa si, trực tiếp đưa cho Tống Á Hiên khẩu M14 mà cậu ta đang sử dụng.

Tống Á Hiên nhặt nó lên, cười ngọt ngào, "Thật tốt nha, quá tuyệt vời moa ~"

Lưu Diệu Văn: ...

Anh cảm thấy có gì đó không ổn với Tống Á Hiên.

Này... trước và sau chuyển biến quá lớn.

Chính là trước kia, thời điểm cố chấp nhặt đồ, Tống Á Hiên cũng không có làm nũng rồi làm nũng như vậy......

Chu Nhất Khai cũng thèm, chẳng còn tâm tư đâu mà quyết chiến, ở trong túi nhặt nhạnh, " Tống Á Hiên, có Pepsi! Pepsi nè! Em muốn không!"

"Oa! Muốn muốn muốn ~ em thích nhất uống Pepsi, chính là em nghèo lắm, chỉ có thể uống nước sôi để nguội, ô......"

Lưu Diệu Văn:? ? ?

( Đũy dịch truyện là tui cũng: ? ? ? )

[ tui ( người chuyển ver ) cũng: ????:))) ]

"Thật nhiều Pepsi, hì hì hì ~"

"Tống Á Hiên núp sau lưng bọn anh, bọn anh bảo vệ em! Văn ca đâu? Sao Văn ca không di chuyển?"

Dĩ nhiên Lưu Diệu Văn không hề động đậy, anh cảm thấy Tống Á Hiên quá kỳ quái, trực tiếp ném di động, đi cách vách gõ cửa xem cậu bị sao.

Mới vừa tới cửa, anh đã ngửi thấy mùi rượu ngọt nồng đậm thoang thoảng từ khe cửa ...

Lưu Diệu Văn không nói nên lời. Chất lượng cửa nhà họ rất tốt, cách âm, cách mùi, mà còn có thể bị rò rỉ mùi, Tống Á Hiên đến cùng là đã tiết ra bao nhiêu tin tức tố?

Gõ cửa không có người trả lời, Lưu Diệu Văn trực tiếp mở cửa đi vào.

Trong phòng nồng đậm hương rượu ngọt, Tống Á Hiên đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhỏ bên ngoài, mặt đỏ hồng, hai mắt mê ly, cầm điện thoại phát ra tiếng cười ngốc nghếch "hehehe" ...

Một phòng ngập tin tức tố này, Lưu Diệu Văn thiếu chút nữa kiềm không được, vội ra ngoài tiêm cho mình thuốc ức chế rồi mới lại tiến vào, trơ mắt nhìn Tống Á Hiên lung lay rồi ngã bẹp xuống ghế sô pha, say đến hôn mê bất tỉnh.

Lưu Diệu Văn:......

Đây là lần đầu tiên anh thấy một Omega có thể bị say bởi hương vị tin tức tố của chính mình ...

Khi anh bước đến sô pha, nhìn Tống Á Hiên khuôn mặt đỏ bừng đang ngủ say, ngủ mà hãy còn cười ngây ngô, Lưu Diệu Văn cũng bị cậu chọc cười, nhịn không được ánh mắt đều nhu hòa xuống không ít.

Nhìn cậu một hồi lâu, Lưu Diệu Văn nghiêng người, đem cậu ôm đến trên giường, để cậu ngủ ngon hơn.

Sáng sớm hôm sau, Tống Á Hiên tỉnh dậy, nhớ tới tối hôm qua chính mình có ý niệm phóng thích tin tức tố, cuối cùng giống như lại say......

Cậu rất là xấu hổ, thật ngượng nếu gặp Lưu Diệu Văn lúc này a.

Thời điểm xuống lầu, hai anh em Lưu gia còn đang chạy bộ buổi sáng chưa về, Tống Á Hiên nhẹ nhàng thở ra, đi đến sân sau, liền thấy được như lời Lưu đại ca nói, gà mái già được tỉ mỉ cung phụng nuôi ở sân sau kìa ....

Trên bãi cỏ ở sân sau, một khu đất rộng được quây kín cho con gà mái già, thậm chí ngôi nhà của con gà mái già ở còn có một chiếc giường hai mét, Tống Á Hiên nhìn đến dở khóc dở cười.

Gà con thì tung tăng trên bãi cỏ rất vui vẻ, gà mái già thì oa oa ở ổ gà cửa phơi nắng, không có tinh thần chút nào.

Tống Á Hiên bước tới, nhìn kỹ hơn, nhíu mi.

"Tống Á Hiên, sao em không đi ăn sáng đi?" Lưu Diệu Văn cùng Lưu Hoàng Minh đi tới.

Tống Á Hiên tạm thời gác lại sự bối rối của đêm qua, chỉ vào con gà mái già, " Nó giống như thân thể không được ổn rồi, tuổi lớn, khả năng thay đổi môi trường sống, không cần nuôi nữa đâu anh, sớm một chút ăn đi."

Thịt gà chết sẽ không thể ăn.

Lưu Diệu Văn liếc nhìn rồi gật đầu đồng ý, "Vậy thì sớm một chút đem đi hầm đi."

Vừa dứt lời, anh trai đã vỗ vai anh, anh trai lắc đầu với Lưu Diệu Văn đầy bất mãn. Ánh mắt đều là thông điệp, em trai im miệng, đừng nói nữa.

"Làm sao em có thể ăn thịt gà do chính mình nuôi chứ?"

Lưu Diệu Văn: ...

Tống Á Hiên: ...

À này, ở nông thôn nuôi gà đều là vì ăn nha?

Lưu Hoàng Minh giả vờ dạy dỗ em trai rồi nhìn Tống Á Hiên trìu mến: "Chờ lát nữa anh kêu thú y tới khám cho nó, tuổi lớn cũng không có việc gì, hảo hảo bảo dưỡng thân thể, giúp nó có thể vui vẻ an hưởng tuổi già."

Lưu Diệu Văn:......

Tống Á Hiên: ...

Ưu đãi như vậy á?

Gà rừng biến phượng hoàng?

Lưu Diệu Văn vừa thấy liền biết đại ca lại đang tự suy diễn lung tung tâm tư nhóc cùng bàn của anh, cạn lời mà liếc mắt nhìn anh trai, nếu không phải có Tống Á Hiên ở đây, không muốn làm cho đại ca mất mặt, anh thật muốn mắng đại ca mấy câu ấy.

Lưu Hoàng Minh đón nhận ánh mắt em trai, lắc đầu thở dài, trong mắt đều là: "Một chút cũng không hiểu phong tình, chú em còn phải học tập nhiều".

Lưu Diệu Văn:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro