Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ bởi vì đang trong kỳ mẫn cảm, thời gian đánh dấu lần này phá lệ cực kỳ lâu, Tống Á Hiên cảm thấy hai chân hai tay mình mềm nhũn, toàn thân tê rần, giống như một con cá non bị một con sói xám lớn xấu xa ngậm lấy cổ. Không còn đường nào giãy giụa cầu sinh.

Mà chính con cá nhỏ cậu lại tự mình chạy vào hang sói, con sói lớn xấu xa đáng ghét thế mà còn không biết tự kiềm chế một chút!

Tống Á Hiên không biết rằng Lưu Diệu Văn đã tận lực tự kiềm chế chính mình rồi.

Alpha trong giai đoạn mẫn cảm quá nhạy cảm, không thể nhịn được trêu chọc của Omega mà muốn âu yếm em ấy, sở dĩ anh còn có thể chậm rãi rót tin tức tố vào, chính là sợ quá mức nóng vội liền mất đi lý trí.

Trong nháy mắt, Lưu Diệu Văn hận không thể trực tiếp đẩy Tống Á Hiên xuống, hoàn toàn đánh dấu!

Đúng vậy, sau khi được Omega nhỏ âu yếm trấn an, tạm thời đánh dấu đã có chút không thể thỏa mãn được Alpha trong thời kỳ đặc biệt.

Thật lâu sau, lâu đến mức Tống Á Hiên cảm thấy như cổ của chính mình sắp bị sái đến không động đậy nổi, Lưu Diệu Văn rốt cuộc mới buông lỏng cậu ra.

Trong lòng cậu đầy nghi vấn về kỳ mẫn cảm, xấu hổ lúng túng một lúc, nhưng nhìn thấy Lưu Diệu Văn nhắm hai mắt, tựa như trong phim võ hiệp bộ dáng ngồi xếp bằng vận khí, Tống Á Hiên đem những lời nào đó đều nuốt trở về bụng, duỗi tay sờ sờ cái trán đã đổ đầy mồ hôi của Lưu Diệu Văn.

"Anh có ổn không?"

Chính thân thể người hỏi chuyện cũng đang không tốt lắm, mới vừa bị đánh dấu tạm thời xong, cả người mềm thành bùn, nếu không phải vì không yên tâm Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên có lẽ đã trực tiếp ngã vào trong chăn nghỉ ngơi.

Lưu Diệu Văn hít sâu rất nhiều lần, đem xúc động muốn đánh dấu hoàn toàn Tống Á Hiên cố gắng khắc chế đè ép, sau đó mới mở bừng mắt, duỗi tay đỡ lấy Tống Á Hiên đang lung lay.

"Không có việc gì."

Sự không thoải mái trong mấy ngày qua, cả hai đều ngầm hiểu, không ai trong số họ đề cập đến.

"Dưới lầu cửa sổ đều đã đóng chặt phải không, em vào bằng cách nào?"

Tống Á Hiên:......

"Leo...... leo tường?"

Lưu Diệu Văn: ...

Tưởng tượng một chút cảnh Tống Á Hiên như thế nào leo lên. Sự xúc động sinh lý của Lưu Diệu Văn ngay lập tức bị tiêu tan bởi tâm lý sợ hãi. Anh vừa kinh hãi lại khó chịu, khuôn mặt bỗng chốc đen sì, ánh mắt cũng băng băng lãnh lãnh mà nhìn chằm chằm Tống Á Hiên.

Anh thật muốn hung hăng mắng Tống Á Hiên một trận, có biết leo tường nguy hiểm đến mức nào không? Vạn nhất...lỡ như có cái vạn nhất, té bị thương thì làm sao bây giờ? Nhưng anh cũng biết Tống Á Hiên hẳn là do lo lắng cho mình, hung hăng mà mắng thì lại có vẻ có chút lòng lang dạ sói quá, khéo còn làm Omega nhỏ bị tổn thương.

"Em! Em ..." Lưu Diệu Văn cau mày, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Tống Á Hiên chột dạ, hơn nữa cơ thể thật sự rất mệt mỏi, mềm nhũn không thể giữ được nữa, lén lút liếc nhìn Lưu Diệu Văn một cái, đẩy tay anh đang đỡ lấy mình ra rồi lục đục lăn lên giường một vòng, quấn chăn lăn sang bên cạnh mép giường, vừa lúc nằm nghỉ ngơi một lát.

"Về sau sẽ không thế nữa, không có lần sau đâu mà." Ngoài miệng có lệ bảo đảm.

Lưu Diệu Văn:......

Tức giận đến đau cả đầu.

Chính là bây giờ thì có thể làm được gì nữa đâu? Sau khi bình tĩnh lại, Lưu Diệu Văn phải thừa nhận rằng anh vẫn hưởng thụ hết thảy những gì Tống Á Hiên đã làm vì anh, này chính là tình yêu, anh có thể phân biệt được.

Sự thiên vị và ngọt ngào như vậy thậm chí có thể quét sạch cơn giận dữ của anh hai ngày nay ngay lập tức.

Sau một lúc, Lưu Diệu Văn lấy ra một chiếc chìa khóa trên bàn cạnh giường, đặt nó vào tay Tống Á Hiên.

"Sau này đừng làm những việc nguy hiểm như vậy, muốn đến thì quang minh chính đại mà đến."

Tống Á Hiên cũng chậm lại, nhìn chiếc chìa khóa trong tay, sắc mặt đỏ bừng, ngoài miệng lại nhịn không khỏi âm dương quái khí phản bác: "Nào có cái gì mà về sau, em cũng có rảnh đâu mà lần nào cũng tự đưa cổ tới?"

Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn cầm lấy chiếc chìa khóa coi như bảo bối, nhét vào trong túi.

Lưu Diệu Văn xem đến buồn cười, hừ nhẹ một tiếng, cũng không cùng cậu tranh cãi.

Đối với sự phụ thuộc giống như lần đánh dấu tạm thời trước, anh không tin rằng lần đánh dấu này xong, Tống Á Hiên sẽ ngừng nhớ anh, không tới bên cạnh mình?

"Làm khó em đang thi giữa kỳ còn phải đến gặp anh, anh so với đứng nhất còn quan trọng hơn sao?"

Nghe đến đây, Tống Á Hiên cả người ngẩn ra, đầu óc ong ong, cọ cọ bước ra khỏi giường.

"Bye nhé, em muốn đi thi giữa kỳ."

Lưu Diệu Văn: ...

Nhìn thời gian, bây giờ đã qua giờ ăn trưa, vẫn còn thời gian nghỉ trưa, buổi chiều mới có thể tiếp tục thi, bây giờ tới còn kịp.

"Đi đi, thời gian còn sớm, chú ý an toàn."

Tống Á Hiên đáp lại, bước đến cửa, quay lại nhìn anh, "Anh có muốn đăng ký thi ở nhà với giáo viên không? Em cảm thấy anh có tinh thần hơn nhiều rồi, hẳn là có thể thi."

Lưu Diệu Văn:......

Giơ tay đầu hàng, "Em tha cho anh đi."

Tống Á Hiên ha ha ha cười, vẫy vẫy tay đi ra ngoài.

Lưu Diệu Văn nhìn cánh cửa đóng lại, đôi mắt đầy ôn nhu, lười biếng ngả lưng xuống giường, gom quần áo của Tống Á Hiên lại ôm lấy.

Vừa lúc kỳ mẫn cảm đến, cũng vừa đúng dịp thi giữa kỳ.

Không tham gia kỳ thi, anh liền không có thành tích xếp hạng, đương nhiên sẽ xếp số 42, lại có thể cùng đứng nhất Tống Á Hiên ngồi cùng bàn, có cái gì không tốt.

Ngay sau khi bị đánh dấu tạm thời, vừa ra khỏi biệt thự Lưu gia, Tống Á Hiên đã bắt đầu thấy nhớ Lưu Diệu Văn, tâm trạng rất là không xong.

Khi cậu bước vào trường, thậm chí trong nháy mắt còn nổi lên ý nghĩ "Không thi nữa, trở về ôm Lưu Diệu Văn đi".

Dù chỉ là chớp nhoáng nhưng Tống Á Hiên vẫn thấy thật đáng sợ! Có vẻ như lần đánh dấu tạm thời thứ hai thực sự sâu đậm hơn lần đánh dấu trước, sự ỷ lại sinh lý cũng mạnh hơn lần trước rất nhiều.

Thi thì vẫn phải thi, danh hiệu đứng nhất cậu vẫn nhất định phải đạt được.

Trở lại lớp học, các bạn học xoát đề thì xoát đề, ôn tập thì ôn tập, nghỉ trưa thì nghỉ trưa, đều đang chờ đợi buổi chiều thi. Tống Á Hiên lúc này đi vào, hấp dẫn phần lớn lực chú ý của mọi người.

Các bạn học trơ mắt nhìn Tống Á Hiên chạy đến vị trí của Lưu Diệu Văn, vơ vét một hồi, cuối cùng ôm ra được một cái áo đồng phục học sinh của Lưu Diệu Văn bọc lên người, trở lại ghế ở cửa sau ngồi.

"Đậu, đây là cơm chó gì thế? Có phải không vậy?"

"Tớ nghe nói hôm nay Lưu Diệu Văn không đến thi, đang trong kỳ mẫn cảm. Cậu nói xem Tống Á Hiên vừa làm thế là sao?"

"Wow, wow, kích khích!"

Trương Chân Nguyên nghe đám bạn thảo luận, trong lòng cũng thật chua xót! Khi nào mình mới có một tình yêu ngọt ngào như thế đây?

Một bên chua loét, một bên Trương Chân Nguyên trộm chụp ảnh Tống Á Hiên đang bọc đồng phục, gửi cho Lưu Diệu Văn.

Trương Chân Nguyên: 【 Cậu đã làm gì Tiểu Hiên nhi thế? Em ấy thèm hương vị của cậu đến điên rồi hả? 】

Lúc này, Lưu Diệu Văn cũng đang thèm hương vị của Tống Á Hiên đến điên rồi luôn, vùi đầu vào lớp quần áo và chăn bông được Tống Á Hiên từng dùng, hít hà dữ dội. Sau khi nhận được tin nhắn của Trương Chân Nguyên, trong lòng tự nhiên được cân bằng một cách kỳ lạ.

Lưu Diệu Văn: [Hai ngày tôi không có ở đấy, xin giúp tôi chú ý một chút, hai ngày nay em ấy không ổn lắm. 】

Trương Chân Nguyên: [Gì không ổn cơ? Có tình địch? ! Mẹ kiếp, đứa nào! 】

Trương Chân Nguyên nghĩ đến hai chữ "tình địch", hai mắt phát hỏa, anh không chiếm được tiểu ngọt O, nhất định phải bảo huynh đệ của mình trông chừng trước, nếu như bị một người không quen biết nào cướp mất, anh càng không cam lòng!

Lưu Diệu Văn chính mình cũng không nói ra được, đại ca bên kia tra tin tức nhưng lại không tra ra Triệu gia cùng Tống Á Hiên có quan hệ gì, cho nên Tống Á Hiên rốt cuộc là đang làm cái gì, anh càng không hiểu.

Lưu Diệu Văn: 【 Không phải tình địch, chính là cảm xúc không ổn lắm, cậu chú ý nhiều một chút, có tình huống gì thì nói cho tôi biết. 】

Trương Chân Nguyên: 【 Tuân lệnh! 】

Trong bài kiểm tra buổi chiều, Tống Á Hiên bị tra tấn rất nặng nề, mùi trên quần áo của Lưu Diệu Văn nhanh chóng biến mất. Cậu một bên làm bài, một bên cứ canh cánh mãi, tâm ngứa khó nhịn, cảm thấy cứ thế này thì không được rồi.

Buổi tối trở về ký túc xá dọn dẹp tủ quần áo, đột nhiên nhìn thấy món quà lúc sinh nhật, Lưu Diệu Văn đã tặng cho cậu, Tống Á Hiên hai mắt sáng ngời, như người đi trên sa mạc thấy được nước suối vô cùng cao hứng.

Sợ bạn cùng phòng nhìn thấy, cậu liền lén lút đi vào phòng tắm, xịt một chút lên cổ tay, ngửi thử, cả người đều thoải mái.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị gõ.

Đào Hiền bên ngoài lo lắng hỏi: "Tống Á Hiên? Cậu không sao chứ? Là mùi tin tức tố sao?"

Ai cũng đều biết, Thất Trung mọi người đều cho rằng chocolate là vị của Tống Á Hiên, cái mùi nước hoa này vừa tỏa ra, Đào Hiền cùng Tiền Thiên buộc lòng phải nghĩ theo hướng đó.

Kỳ thi giữa kỳ mới bắt đầu, vạn nhất thân thể không khoẻ thì phiền toái rồi.

Mở cửa, Tống Á Hiên vẻ mặt xấu hổ, nói "Ừm...... Không có việc gì, chỉ là nước hoa mà thôi."

"Ồ, mùi này thơm quá."

"Đúng vậy, của thương hiệu nào thế, tôi cũng chưa từng ngửi qua."

Tống Á Hiên:......

Cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác ghen tuông không thể giải thích được, đang ùng ục sôi sục từ tận đáy lòng.

Đây là tin tức tố của Lưu Diệu Văn, bởi vì được chế thành nước hoa nên cơ bản đối con người không có ảnh hưởng gì, nhưng thế nào cũng vẫn là tin tức tố của Lưu Diệu Văn, bị người khác ngửi thấy, còn bị người khác khen dễ ngửi, Tống Á Hiên cảm thấy dục vọng chiếm hữu của mình tràn ngập lên.

Đánh dấu tạm thời thật đáng sợ, trừ bỏ chứng ỷ lại, còn có dục vọng chiếm hữu.

"Không biết thương hiệu gì, là lúc sinh nhật người khác tặng, tôi không hiểu mấy cái đó..."

Ngoài miệng nói lời khách sáo, tay lại chặt chẽ che lại chai nước hoa xem như bảo bối, nhét trở lại trong túi, giống như sợ bị người ta đoạt mất.

Đào Hiền:......

Tiền Thiên:......

Điện thoại đột nhiên rung lên, Tống Á Hiên liếc mắt nhìn, chính là Triệu Thiên Minh, vội cùng bọn họ nói muốn đi ra ngoài một chuyến, chạy nhanh ra cửa.

Lúc trước Triệu Thiên Minh có rủ cậu đi chơi nhưng cậu không đi, bây giờ Tống Á Hiên mới đáp ứng, cậu muốn đến trường trung học Thừa Dương do thám địa hình để mấy ngày nữa có thể ra tay.

Cậu vừa đi, Đào Hiền cùng Tiền Thiên hai mặt nhìn nhau, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra đăng bài.

【 Bác bỏ tin đồn: Tống Á Hiên hẳn là không thất tình, có một chai nước hoa vị chocolate được coi như bảo bối mà cất giấu, hẳn là đối tượng đưa. Có một điều phải nói, nó có mùi rất thơm, giống như vị tin tức tố của Tống Á Hiên, khả khả ái ái. 】

Lưu Diệu Văn xem bài: ...

Thật sơ ý.

Anh vốn vẫn luôn đợi Tống Á Hiên đêm nay tới tìm mình, chứng ỷ lại của Tống Á Hiên, anh biết chứ. Nhưng hiện tại ước chừng cậu sẽ không tới, ngửi được mùi nước hoa cũng đủ để cậu nhịn một hồi ...

Cho nên anh vì cái gì lại đi tặng chai nước hoa kia vậy?

Trong lúc Lưu Diệu Văn đang bực bội, Trương Chân Nguyên đã gửi một tin nhắn đến, điện thoại rung lên như sắp cất cánh bay đi luôn.

Trương Chân Nguyên: 【 Tình địch tình địch tình địch! 】

Trương Chân Nguyên: 【 Thật sự là tình địch! 】

Trương Chân Nguyên: 【 Mình phải khẳng định kia chính là tình địch! 】

Trương Chân Nguyên: 【 Tống Á Hiên nghỉ học tối nay! Cùng lần cái tên học đệ giết lần trước, gọi là Triệu Thiên Minh gì đó! 】

Trương Chân Nguyên: 【 Mịa mịa mịa tôi một đường theo đuôi, bọn họ đi đến Thành Dương! 】

Trương Chân Nguyên: 【 A a a mình sắp nổ tung luôn rồi! Thành Dương giờ này căn bản không có ai, bọn họ đi làm gì?! Lén hẹn hò! 】

Trương Chân Nguyên: 【 Chờ! Mình tiến lên chia rẽ bọn họ ngay! 】

Tay Lưu Diệu Văn bị điện thoại rung đến tê dại, trái tim anh cũng tê liệt luôn.

Đã trễ thế này, Tống Á Hiên rốt cuộc đang làm gì?

Sự bồn chồn trong giai đoạn mẫn cảm vừa mới dịu xuống hôm nay, lại nổi lên, Lưu Diệu Văn bực bội, muốn đứng dậy đi đến Thành Dương xem tận mắt, nhưng thể chất của anh bây giờ lại không cho phép.

Tin tức tố của anh vốn bá đạo, trên đường xao động một cái, ảnh hưởng đến người khác thì không thể được.

Đang bực mình, Trương Chân Nguyên lại gửi tin nhắn khác.

Trương Chân Nguyên:【 Huynh đệ, tôi không hiểu, cái thằng Triệu Thiên Minh kia có phải bị ngốc hay không á? Nó mang Tống Á Hiên vào khu dạy học của Thành Dương, đi thăm từng lớp một? 】

Trương Chân Nguyên: [Đây là kỹ năng tán O mới phát hành à? 】

Trương Chân Nguyên: 【 Í, mình hiểu rồi, Thành Dương có tiền mà, nó đây là đang khoe giàu. 】

Trương Chân Nguyên: 【 Này đến tay cũng không dắt, cái gì cũng không làm, em cũng ngại xông lên ấy. 】

Lưu Diệu Văn:......

Anh cũng không hiểu.

Duy nhất có thể xác nhận chính là, Tống Á Hiên cùng Triệu Thiên Minh không có làm gì, cậu ấy càng như là đang thăm dò địa hình.

Lưu Diệu Văn đột nhiên nhớ rằng vào ngày chơi ma sói, Tống Á Hiên còn cố ý hỏi Thành Dương khi nào họp phụ huynh.

Hình như là, đã phát hiện ra điều gì đó...

Sau việc Tống Á Hiên cùng Tưởng gia đã trở nên bình thường, điều gì lại có thể làm cậu phát điên như vậy nữa, chỉ có thể là về cha ruột của Tống Á Hiên, nhưng vì cái gì tin tức của anh cả lại là Triệu gia cùng Tống Á Hiên không có quan hệ?

Tống Á Hiên có thể hay không nhận sai người?

Trương Chân Nguyên: 【 A...... Tống Á Hiên khóc......】

Trái tim của Lưu Diệu Văn đột nhiên trở nên căng thẳng, anh từ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi: [Sao vậy? Tại sao lại khóc? 】

Trương Chân Nguyên: [Mình không biết, đột nhiên lại khóc, bây giờ đang ngồi xổm trên đất, phun nước hoa sô cô la lên người ...]

Trương Chân Nguyên:【 Này là cái gì tình tiết gì thế? Tôi thấy Triệu Thiên Minh cũng ngốc luôn rồi, chân tay luống cuống dỗ mãi không xong, nó cũng sắp khóc đến nơi rồi kìa. 】

Lưu Diệu Văn:......

Vấn đề không lớn.

Phỏng chừng là thăm dò địa hình nghiêm túc quá, lâu không xịt nước hoa, lâu không ngửi thấy mùi tin tức tố của anh. Chứng ỷ lại nổi lên, chảy nước mắt sinh lý. Phun nước hoa một hồi sẽ tốt hơn thôi.

Trương Chân Nguyên: 【 A...... Lại hết khóc rồi......】

Lưu Diệu Văn:......

Trương Chân Nguyên: 【 Văn ca, mình thật sự không hiểu nổi đấy? Cưới vợ như này về, không mệt à? 】

Lưu Diệu Văn:......

Một kẻ ngốc không có kinh nghiệm yêu đương, Lưu Diệu Văn không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với cậu ta.

Tình hình hiện tại của Tống Á Hiên giống hệt như Lưu Diệu Văn phân tích, chính là đi tới đi lui bỗng nhiên không còn cảm giác an toàn, hoảng sợ một hồi, bỗng nhiên muốn khóc, may mà cậu có mang theo nước hoa, sau vài lần xịt thì cũng đã nguôi ngoai.

Triệu Thiên Minh bị dọa ngốc, "Anh, anh, anh... Đừng khóc, đừng khóc! Em làm sai cái gì bảo em sửa là được? Tòa nhà này khó coi sao? Vậy chúng ta đi xem cái khác?"

Tống Á Hiên: ...

"Không sao, cảm ơn cậu đã đưa tôi đi thăm Thành Dương. Tôi về đây."

"Được được được được! Em đưa anh về! Anh đừng khóc, em sợ lắm!"

( Ông này lúc đầu tưởng ghê lắm, ai ngờ : )))

Tống Á Hiên bị hắn nói cho dở khóc dở cười, rất là xấu hổ, cậu cũng không nghĩ tới chính mình trước mặt người khác lại mất mặt như thế.

Lưu Diệu Văn đợi cho đến khi Trương Chân Nguyên nói rằng Tống Á Hiên đã trở về ký túc xá thì anh mới yên tâm.

Nhưng anh có chút nhịn không được, chai nước hoa đã nằm trong tay Tống Á Hiên. Tống Á Hiên còn đang chuyên tâm vào đại sự của cậu, phỏng chừng có thể vài ngày anh cũng sẽ không thấy được cậu, này sao được?

Ngày hôm sau, sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, buổi tối tiết tự học còn chưa hết, Trương Chân Nguyên liền nhận được tin nhắn của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn: 【 Xem trạng thái tường nhà tôi, đem nội dung kia nói một chút, vô tình tiết lộ cho Tống Á Hiên, cảm ơn. 】

Trương Chân Nguyên:......

Mở tường nhà Lưu Diệu Văn ra, Trương Chân Nguyên da đầu tê dại, cả người nổi đầy da gà, hình tượng Mãnh A của Văn ca trong lòng hắn thoáng chốc sụp đổ, Văn ca từ khi nào trở nên sến súa như thế?

Trong status mới nhất, Lưu Diệu Văn chụp cảnh đêm ngoài cửa sổ, với dòng chữ: [Buổi tối trong kỳ mẫn cảm thực sự rất khó khăn, đau quá, thật là khó chịu, thật dày vò, ngủ không được, cả người không thoải mái, khi nào mới kết thúc đây, haizzzz......】


A này, Trương Chân Nguyên nghĩ thầm mình trong kỳ mẫn cảm còn chưa làm ra vẻ như thế đâu?

Mặc dù không thể hình dung được đầu óc ảnh đang nghĩ cái gì, nhưng khi tiếng chuông tan học vang lên, Trương Chân Nguyên vẫn làm ra vẻ vô tình mà hoảng hốt đi bên cạnh Tống Á Hiên, theo cậu ra khỏi phòng học.

"Haizzz, thi giữa kỳ xong rồi, mà kỳ mẫn cảm của Văn ca còn chưa có tốt lên. Thật sự là đáng thương. Những dòng tâm tư kia, đọc xong cũng cảm thấy thật xót xa, ôi chao!"

Kết quả kỳ thi giữa kỳ được đưa ra rất nhanh, chỉ ba ngày sau, cuộc họp phụ huynh ở Thành Dương sẽ diễn ra, Tống Á Hiên đang định ra ngoài in màu một đống áp phích mắng Triệu Côn Luân không xứng làm người.

Nghe vậy, ngốc một chút.

"Cái gì tâm tư?"

"Không có gì không có gì."

Lưu Diệu Văn nói muốn làm như vô tình tiết lộ cho Tống Á Hiên, nên Trương Chân Nguyên đành cố ý che che giấu giấu.

Hắn càng là như vậy, Tống Á Hiên càng ruột gan cồn cào, lấy ra di động, liền lên mạng, click mở trang cá nhân của Lưu Diệu Văn.

Xem xong, vừa lo lắng, vừa đau lòng.

Nhìn thấy Tống Á Hiên bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, Trương Chân Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Em làm sao vậy?"

Tống Á Hiên cau mày, trong lòng do dự một chút, quyết định đêm nay tạm thời sẽ không đi in áp phích nữa.

"Không sao, em đi gặp anh ấy."

Sau đó, Tống Á Hiên liền bỏ chạy, để lại Trương Chân Nguyên chết sững tại chỗ.

Trương Chân Nguyên: ...

Ôi, hóa ra đấy chính là yêu?

Dáng vẻ giả trân trong mắt hắn, ở trong mắt người khác lại chính là đau lòng cả tâm can kìa!

Chỉ trách hắn có mắt như mù.

Khi Tống Á Hiên đến, đèn ở tầng một của biệt thự Lưu gia đã tắt, mọi người đã nghỉ ngơi.

Đứng ở dưới lầu một hồi, nhìn căn phòng trên lầu không bật đèn, mà phòng khách cậu thường ở lại bật đèn, Tống Á Hiên vừa muốn cười lại vừa cảm thấy xót xa.

Nếu không thực sự khó chịu, tại sao Lưu Diệu Văn lại phải ngủ trong phòng của mình?

Không phải chỉ để ngửi mùi vị mà cậu lưu lại sao.

Đáng thương giống như cậu vậy.

Cậu lấy chìa khóa mở cửa, vừa bước vào, đèn trong phòng khách đột nhiên bật sáng.

Lưu Hoàng Minh đi xuống nhà để rót nước, nhìn thấy Tống Á Hiên tự mở cửa tiến vào, sửng sốt một chút.

Tống Á Hiên cảm thấy xấu hổ, chết điếng người...

"Lưu đại ca ... chào buổi tối ..."

Lưu Hoàng Minh phản ứng lại, nỗ lực mỉm cười, "Tiểu Hiên đã về rồi à, mau đi nghỉ ngơi đi, anh bảo dì Ngô làm bữa ăn khuya cho hai đứa nhé."

Lời này nói ra giống như Tống Á Hiên đã gả tới Lưu gia rồi vậy.

Tống Á Hiên lúng túng trả lời, giả vờ rằng mình cũng đang rất là tự nhiên, đi vào thay giày rồi đặng đặng bước lên lầu.

Lưu Diệu Văn còn đang ở trên giường chờ Tống Á Hiên, chờ đến lúc muốn chết muốn sống rồi thì Tống Á Hiên mới mở cửa bước vào, anh cảm thấy mình như sống lại.

Tống Á Hiên ngửi thấy một phòng đầy mùi tin tức tố sô cô la, cũng cảm thấy chính mình như sống lại.

"Anh không sao chứ? So với ngày hôm qua đã tốt hơn chút nào chưa?" Thấy anh còn chưa ngủ, Tống Á Hiên bước tới, nhẹ giọng hỏi.

"Sao em lại ở đây?" Tâm cơ Lưu Diệu Văn biết rõ còn cố hỏi.

Tống Á Hiên đỏ mặt xoa xoa, "Em đọc được status của anh, lên đến xem anh thế nào."

"Có vẻ như anh không sao, vậy thì em đi đây."

"Có chuyện!" Lưu Diệu Văn mới vừa ngồi dậy, lại hướng trên giường nằm xuống, "Ai da, đau, khó chịu."

Tống Á Hiên trợn trắng mắt, nhịn không được cười khúc khích, ngồi ở trên giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống, cùng Lưu Diệu Văn dựa chung một cái gối.

Bất kể anh ấy có khó chịu thật hay không, thế nào cũng được, dù sao thì cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi bước vào đây, giờ có đuổi cậu thì cậu cũng không muốn đi.

"Anh đáng thương như vậy, thế em ở lại bên anh nhé."

Lưu Diệ Văn ngoài miệng hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lại là ôn nhu tràn đầy, duỗi tay sờ sờ khóe mắt Tống Á Hiên.

Omega nhỏ đáng thương, tối hôm qua còn vì nhớ anh mà phát khóc.

"Nếu như em cảm thấy có lỗi với anh, hai ngày nay liền ở nhà cùng tiểu Alpha đáng thương anh đi, được không?"

Ít nhất bằng cách này, anh vẫn có thể biết được một số động tĩnh của Tống Á Hiên, không đến mức Tống Á Hiên làm gì anh cũng không biết, không khỏi lo lắng.

Tống Á Hiên thấy anh thực sự rất suy yếu, cũng không biết gen độc đoán có thể khiến giai đoạn mẫn cảm trở nên khó khăn hơn hay không, liền không cự tuyệt. Dù sao ban đêm đến tháp tùng ảnh cũng không ảnh hưởng gì đến hành động ban ngày của cậu.

Hai người đều tham luyến hương vị của đối phương, hai ngày này, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cùng ngủ ở trên một cái giường, ai cũng không lấy việc này ra trêu ghẹo.

Năng lực tự chữa trị của Lưu Diệu Văn thực sự rất mạnh, nhưng anh có chút lòng tham, chính là thực thích bộ dáng Tống Á Hiên đau lòng vì mình, rõ ràng kỳ mẫn cảm của anh chỉ cần 3, 4 ngày là có thể khôi phục lại, nhưng lần này lại luôn cố ý kéo dài.

Khoảng thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là khi Tống Á Hiên kết thúc tiết tự học buổi tối trở về bên cạnh anh.

Nhưng niềm vui cũng không thể liên tục kéo dài lâu.

Một ngày trước cuộc họp phụ huynh của trường trung học Thành Dương, khi Tống Á Hiên ăn xong bữa sáng ở nhà Lưu Diệu vĂn chuẩn bị đi học, cậu vô tình nhìn thấy báo cáo điều tra của Lưu Diệu Văn về Triệu gia.

Cậu không tức giận với những gì Lưu Diệu Văn đang điều tra, nhưng báo cáo điều tra cho thấy rằng cậu không có bất cứ liên quan nào đến gia đình họ Triệu. Bởi vì sau khi Triệu gia vứt bỏ Tống Dĩnh, vì cưới nữ nhi Khương gia môn đăng hộ đối, đã vận dụng các mối quan hệ đem thông tin về Tống Dĩnh hết thảy hủy diệt, điều tra thông thường sẽ tra không ra.

Sau khi đọc xong, Tống Á Hiên liền hận không thể chặt Triệu Côn Luân và người mẹ cường thế Ngô Phương của ông ta ra cho chó ăn.

Đêm đó, Tống Á Hiên không đến nhà Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Đặc biệt là buổi tối, khi Trương Chân Nguyên gửi tới một tin nhắn, xem xong Lưu Diệu Văn sởn cả tóc gáy.

Trương Chân Nguyên: 【 Văn ca, mình vừa rồi nhìn thấy Tống Á Hiên mua dao gọt hoa quả, ánh mắt em ấy không quá thích hợp...... anh có muốn đến xem ẻm thế nào không? 】

Lưu Diệu Văn kỳ thật đã vượt qua giai đoạn mẫn cảm, nhìn thấy tin nhắn này, anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhanh chóng thay quần áo, đến ký túc xá của trường để tìm Tống Á Hiên, nhưng lại biết tin Tống Á Hiên đã không trở về ký túc xá.

Liên tưởng đến ngày mai cuộc họp phụ huynh của Thành Dương, Tống Á Hiên lúc trước còn đi dò xét địa hình, trong báo cáo điều tra mới nhất anh cả mang về, xác thật phụ thân Triệu Thiên Minh - Triệu Côn Luân, chính là người cha ruột năm đó đã vứt bỏ Tống Á Hiên......

Lưu Diệu Văn vội kêu Trương Chân Nguyên hỏi thăm Triệu Thiên Minh ở Thành Dương học lớp nào, chính mình liền vội vàng chạy tới Thành Dương.

Trèo tường vào Thành Dương, biết được Triệu Thiên Minh học năm nhất lớp 8, vốn là học sinh cũ của Thành Dương, Lưu Diệu Văn thập phần thuận lợi mà đi tới năm nhất lớp 8.

Tòa nhà dạy học tối om, không có một chút ánh sáng. Năm nhất lớp 8 cũng vậy.

Nhưng khi Lưu Diệu Văn đứng bên ngoài cửa sổ, đối diện với ánh trăng, anh có thể thấy ai đó trong lớp đang cầm tập giấy, đặt lên từng bàn một.

Bật đèn pin điện thoại di động chiếu vào, người đó chắc chắn là Tống Á Hiên, không sai.

Tống Á Hiên làm áp phích bôi nhọ về những hành động xấu xa của Triệu Côn Luân đang rải đến từng chỗ ngồi. Bỗng nhiên có ánh sáng, sửng sốt một chút, ánh sáng chói lóa, cậu thấy không rõ người đến là ai, trong lòng hoảng hốt, mở cửa phòng học liền chạy.

Lưu Diệu Văn đang định kéo cửa sổ để bước vào thì giật mình, tay mắt lanh lẹ mà chạy tới, túm lấy Tống Á Hiên đang hoảng loạn kéo vào lớp rồi ấn vào tường.

"Đừng sợ, là anh."

Sợ đội tuần tra an ninh, Lưu Diệu Văn tắt đèn pin, chỉ nương theo ánh trăng bên ngoài phòng học, nhìn chằm chằm Tống Á Hiên, ánh mắt nghiêm nghị.

Anh đè nặng Tống Á Hiên, dán đến gần, có thể cảm giác được, trong túi cậu có một con dao gọt hoa quả.

Ngay lập tức, Lưu Diệu Văn vô cùng tức giận.

"Em muốn làm gì?"

Phải mất một thời gian dài, Tống Á Hiên mới chững lại nhận ra người trước mặt là Lưu Diệu Văn.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cậu lại cảm thấy một mặt âm u của chính mình tất cả đều đang bị bại lộ ở trước mặt Lưu Diệu Văn, làm cậu cực kỳ hổ thẹn, thẹn quá thành giận.

"Không cần anh quản."

"Lại không cần anh quản?" Lưu Diệu Văn thấp giọng hỏi, trong thanh âm rõ ràng đè nặng tức giận.

Tống Á Hiên biết rằng chính mình nói sai rồi, nhưng cậu chính là không muốn Lưu Diệu Văn liên quan việc này, đẩy Lưu Diệu Văn ra muốn đi.

Lưu Diệu Văn ánh mắt lạnh băng, duỗi tay ngăn lại, đem cậu túm trở về, tiếp tục gắt gao đè ở trên tường.

"Tống Á Hiên, nói cho anh biết, em muốn làm gì với con dao này? Em mới bao lớn? Muốn từ bỏ danh hiệu đứng nhất? Từ bỏ tương lai tươi sáng? Từ bỏ bà ngoại?Cả anh, em cũng không cần? "

Mỗi câu anh hỏi, lực giãy giũa của Tống Á Hiên lại yếu đi một ít.

Đến cuối cùng, cậu từ bỏ giãy giụa, cười nhạo một tiếng, "Làm gì thế, em cũng không giết người."

Thái độ hờ hững không sao cả của cậu làm cho thần kinh Lưu Diệu Văn bị kích thích. "Em làm hắn bị thương một chút, người phải chịu tội chính là em! Nếu anh không biết chuyện này, một học sinh như em, có thể đấu lại Triệu gia?"

"Đây là chuyện của em, anh đừng xen vào, em đều có chừng mực."

"Em có chừng mực cái gì? Thực sự nếu em có chừng mực, sao lại sợ hãi không muốn nói cho anh biết?"

Tống Á Hiên không nói lời nào, cậu không biết, chính cậu cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì. Lý trí nói với cậu, không cần liên lụy đến tương lai của chính mình, nhưng tâm lý hận ý, cậu lại khống chế không được.

"Ngoan, để anh giúp em, chúng ta có một vạn phương pháp trả thù hắn, em không cần xúc động như vậy."

Tống Á Hiên cúi đầu, Lưu Diệu Văn nói rất đúng, cậu chỉ là một học sinh, cậu thì có thể nghĩ đến cái loại thủ đoạn trả thù gì? Là cậu xúc động, nhưng cậu không có biện pháp. Khả năng Lưu Diệu Văn xác thật có một vạn biện pháp kia, nhưng có thể làm được gì?

Đây vốn chỉ là hận ý của một mình cậu, không nên liên lụy đến người khác, Lưu Diệu Văn muốn giúp cậu, Lưu Hoàng Minh há có thể khoanh tay đứng nhìn? Đến lúc đó có lẽ sẽ trở thành ân oán giữa nhà họ Lưu và nhà họ Triệu.

"Không, không cần anh......"

Mấy chữ không cần anh quản còn chưa nói xong, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên nhéo cằm cậu, bức bách cậu ngẩng đầu lên nhìn mình.

"Không cần anh quản? Em còn muốn nói thêm mấy lần nữa? Vậy em nói cho anh biết, tình huống như thế nào thì anh mới có thể quản?"

Vừa dứt lời, Tống Á Hiên chưa kịp trả lời, Lưu Diệu Văn đã hung ác hôn lên môi cậu một cách mãnh liệt.

Tống Á Hiên cả kinh, hai mắt cậu mở to ngay lập tức, vài tấm áp phích chưa rải xong trong tay cậu lả tả rơi xuống đất.

Nụ hôn của Lưu Diệu Văn rất dữ dội và bá đạo, một chút cũng không ôn nhu, hoàn toàn khác với thái độ thường ngày của anh đối với Tống Á Hiên, Tống Á Hiên có chút sợ hãi, quên luôn việc phản kháng.

Sau nụ hôn vội vàng, Lưu Diệu Văn khàn giọng nói, cười hỏi: "Còn bây giờ thì sao? Có tư cách quản chưa?"

Tống Á Hiên còn hơi hơi giương miệng, tim thình thịch đập rộn ràng, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, cũng không tìm về được thanh âm để nói.

Cậu vừa muốn phát ra âm thanh, Lưu Diệu Văn lại đè lên, hung hăng hôn lấy.

Hôn xong, lại hỏi: "Hiện tại thì sao? Không được anh lại hôn em hai lần nữa?"

"Quan hệ thân mật như vậy, có thể quản không?"

Tống Á Hiên ngẩn người một lúc lâu, cúi đầu xuống, bỗng nhiên ủy khuất nói, "Em không muốn liên lụy anh cùng Lưu đại ca...... Việc này cùng các anh không quan hệ......"

"Em lại nói không có quan hệ một lần nữa thử xem?"

Lưu Diệu Văn lại nhéo cằm cậu, muốn hôn thêm, không cho cậu nói cái gì mà không quan hệ nữa.

Trên tay, lại bỗng nhiên có nước mắt xẹt qua.

Lưu Diêu jVawn cảm thấy trái tim mình đột nhiên mất bình tĩnh, cúi người, ôm Tống Á Hiên vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành, "Em quá coi thường anh. Chút việc này không cần đến đại ca ra tay. "

Trước cửa phòng học có treo một tấm áp phích, dưới ánh trăng, Lưu Diệu Văn có thể mơ hồ đọc được mấy câu, cười cười.

"Chỉ bằng cái này? Em đang ở thời đại nào thế? Phát ra mấy tấm áp phích như này, em cho rằng là có thể làm Triệu Côn Luân không chỗ dung thân?"

Tống Á Hiên sụt sịt, có điểm không phục hỏi, "Vậy anh có thể làm gì?"

"Ngốc, tìm truyền thông a."

"Chúng ta in vài tấm áp phích nhỏ rải khắp trường. Ngày mai anh sẽ tìm phương tiện truyền thông để Triệu Côn Luân xuất hiện trên TV."

Tống Á Hiên kinh ngạc.

Cậu là một người ít chơi điện thoại di động, ít xem TV, ít lướt Internet, cậu thực sự không dám nghĩ đến điều đó. Các phương tiện truyền thông là quá xa vời đối với cậu mà nói.

"Kia......" Tống Á Hiên đem mặt chôn ở trên vai Lưu Diệu Văn, một bên lau nước mắt, một bên thì thầm: "Kia cứ coi như anh lợi hại."

Lưu Diệu Văn nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, ý tứ là nguyện ý để anh hỗ trợ.

Duỗi tay xoa xoa đầu cậu, Lưu Diệu Văn hỏi: "Em có thể nói thêm câu cùng anh không quan hệ nữa không."

Tống Á Hiên:......

"Cùng...... Cùng anh không......"

Lời còn chưa dứt, Lưu Diệu Văn bắt lấy thời cơ, đã đem người ấn đến trên tường, hôn lấy.

Sau khi hôn xong, lại nói: "Không phải nói với em rồi sao? Em nói thêm câu không quan hệ nữa, anh liền lại hôn em một cái."

Tống Á Hiên:......

Phòng học tối om không thấy rõ, Tống Á Hiên mặt đỏ bừng bừng, thực sự rất đỏ, ngoài miệng lại âm dương quái khí:

"Kia...... Kia cứ coi như anh lợi hại."

Lưu Diệu Văn:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro