PN 1:Tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong KTV, tiếng hát như quỷ khóc sói gào kết thúc, một lát tĩnh lặng trở về.

Trương Chân Nguyên ném microphone, lấy di động ra liếc mắt một cái, "Văn ca cùng Tống Á Hiên như thế nào còn chưa tới?"

"Thi đại học cũng xong rồi. Người ta không thể ở bên nhau ân ân ái ái tối nay à? Vậy mà cậu còn gọi bọn họ tới làm gì? Thật không có mắt." Tống Dữ Đường nửa nằm trên ghế sô pha, gác chân lên cạnh bàn, cầm một sợi dây trên tay, nhìn Trương Chân Nguyên bằng con mắt đồ ngốc.

Ban ngày ai cũng căng chặt thần kinh thi đại học, buổi chiều thi xong một sự kiện trọng đại trong lòng ai cũng lắng đọng, đôi lúc hưng phấn, đều cảm thấy chính mình đã khác, đã trưởng thành.

Nghe xong Tống Dữ Đường nói, những người khác cũng nhịn không được đi theo ồn ào.

"Đúng vậy! Bất kể Văn ca là chính nhân quân tử thế nào. Kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã kết thúc rồi. Đêm nay khẳng định có sự thay đổi về cơ thể đấy!"

"Khà khà, người ta đang chuẩn bị đính hôn, chuyện thường thôi!"

Trương Chân Nguyên ngày thường cũng không bát quái chuyện này, thấy mọi người đều ồn ào, hắc hắc cười một tiếng, tích cực vì Lưu Diệu Văn cải chính!

"Các cậu đừng có xem thường Văn ca, bọn họ đều đã bên nhau hai năm rồi, Văn ca cho dù là một chocolate ngọt A, cũng chắc chắn đã ăn Tiểu Á Hiên rồi nhá! Văn ca rất là dũng mãnh!"

Giọng nói còn chưa dứt, cửa phòng KTV đã mở ra, Lưu Diệu Văn đứng ngây người ở cửa, không tiến vào cũng không lui, cứ như vậy nhìn chằm chằm Trương Chân Nguyên.

Tống Á Hiên đi theo phía sau cũng nghe thấy, dở khóc dở cười, xấu hổ đến ngón chân di di trên đất.

Mấy năm nay một đám bọn họ đúng là không thiếu lần cùng nhau đi chơi, tuy rằng trong mấy trò chơi gì đó, bọn họ cũng sẽ ồn ào đòi hôn môi, nhưng cơ bản không có bát quái mấy chuyện tư mật như thế này. Tống Á Hiên cũng không hiểu được, thi đại học vừa xong, nhóm người này sao đã dạn dĩ như vậy? Cái gì cũng đều dám nói.

"A này......" Trương Chân Nguyên bị Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà, duỗi tay chỉ vào đám người đang ngồi trên sô pha kia, chuẩn bị ném nồi.

"Học thần tới, mau tới dò đáp án nào!" Tống Dữ Đường vội buông thịt nướng, vọt lại đây, cười hì hì đem Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn kéo vào trong.

"Đúng đúng đúng, toán câu cuối cùng điền vào chỗ trống là 8 phải không?"

"Mịa! Không phải chứ? Tớ tính ra 4 cơ!"

Tống Á Hiên nhớ lại một chút, "Hình như là 4."

"Không thể nào, Văn ca thì sao?"

"Xác thật là 4."

"A a a a! Vậy còn câu áp chót thì sao?!"

...

Mọi người dường như đã quên mất chủ đề nhạy cảm ồn ào vừa rồi, trong phòng chỉ còn giọng nói trao đổi đáp án, chỉ có một mình Trương Chân Nguyên đứng bên bàn chọn bài, xấu hổ vô cùng, gương mặt trẻ nhỏ mắc nỗi không dám quay lại.

Trao đổi đáp án xong, có người mừng, có người lo, vừa hát vừa chọn bài, cũng không ai nhắc lại chuyện đó nữa.

Trương Chân Nguyên trừng mắt nhìn Tống Dữ Đường hồi lâu, thấy Lưu Diệu Văn không có tìm hắn tính sổ, mới yên tâm, xoa xoa trên mặt một cái, mang theo ý cười.

Bàn trong phòng đầy ắp đồ ăn ngon. Đúng vào mùa tôm hùm đất, mấy con tôm hùm đất chất đống ở một bên, Lưu Diệu Văn đang mang bao tay lột tôm.

Sau khi bóc một miếng, liền đưa vào miệng Tống Á Hiên ăn ngay khi còn nóng.

"Tỏi giã a, tỏi giã ăn ngon! Có phẩm vị!"

Trương Chân Nguyên vẻ mặt ân cần mà đáp lời, Lưu Diệu Văn liếc hắn một cái, nhưng phớt lờ.

Hắn muốn giải thích nhưng cứ bị nghẹn trong cổ họng không thoát ra được, Tương Chân Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu, sợ Lưu Diệu Văn cho hắn một đấm, yên lặng dịch mông, ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên.

Đổi một người dễ nói chuyện hơn.

"Khụ khụ khụ, Tiểu Hiên nhi thích tỏi giã vị tôm hùm à, anh cũng thích hehe."

Hiếm khi mới nói ra được một câu hoàng khang, còn bị chính chủ nghe được, liền cuống cuồng quay đầu tìm cách sửa chữa. Tống Á Hiên nghẹn cười, thấy Trương Chân Nguyên xấu hổ, có điểm không đành lòng, gật gật đầu xem như đáp lại hắn.

( 注音-hoàng khang: phương ngữ Tứ Xuyên, Trùng Khánh, đề cập đến những điều vô nghĩa, khoe khoang và không đúng với thực tế.)

Trương Chân Nguyên nhìn thấy hy vọng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thò lại gần nhỏ giọng nói: "Anh thề, anh chỉ nói có đúng một câu kia, không bát quái cái gì khác! Văn ca có phải tức giận rồi hay không á?"

Tống Á Hiên nghe Trương Chân Nguyên nói, ánh mắt kỳ thật vẫn luôn dừng ở trên người Lưu Diệu Văn.

Dưới ánh đèn mờ ảo của KTV, Lưu Diệu Văn vẫn luôn chuyên tâm bóc vỏ tôm, dành hết tâm sức để lột toàn bộ con tôm một cách hoàn hảo. Bởi vì cậu thích ăn gạch tôm, nên thời điểm lột tôm hùm anh đều đặc biệt cẩn thận, miễn cho mất đi quá nhiều gạch.

"Yên tâm, ảnh không tức giận." Tống Á Hiên an ủi Trương Chân Nguyên.

Có lời Tống Á Hiên nói, Trương Chân Nguyên mới yên tâm hơn chút, "Haizzz, anh cũng chưa nói gì hết, đều luôn nói lời ca ngợi Văn ca mà, nói anh ấy rất dũng mãnh!"

Vì thể hiện chân thành của mình, hai chữ "Dũng mãnh" được Trương Chân Nguyên phát âm rất nặng, còn làm cái nắm tay lực lưỡng thủ thế.

Cùng lúc đó, Lưu Diệu Văn cũng đã lột xong một con tôm, nhúng vào nước dùng tỏi, cầm một nửa con tôm đưa vào miệng của Tống Á Hiên.

"Thi đại học xong, đầu óc cậu toàn là vỏ tôm à?"

"Gì?" Trương Chân Nguyên vẻ mặt dại ra, nửa ngày không phản ứng lại đây là có ý tứ gì, nhưng mà thấy Lưu Diệu Văn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng, phỏng chừng không phải cái lời hay gì.

Lưu Diệu Văn cầm lấy một con tôm hùm khác, thô lỗ mà mở ra xác tôm cho hắn xem, "Đều là gạch."

( 虾黄-hoàng tôm/gạch tôm: là phần nước sốt có màu vàng trên đầu của tôm cái trưởng thành, thực chất là buồng trứng của nó, có màu vàng rất ngon. Dùng tay bẻ phần đầu của tôm cái chín nhưng không được làm vỡ vỏ, lúc này bạn sẽ thấy một đống nước sốt màu vàng, như kem và có hương vị đậm đà, được mô tả nó giống như "tinh túy hay tinh chất của tôm hùm" . Tuy bản chất nó hoàn toàn có thể ăn được, nhưng các chuyên gia khuyến cáo không nên ăn phần gạch tôm hùm nhiều vì lo ngại rằng ăn gạch tôm hùm có thể dẫn đến một căn bệnh do thủy triều đỏ gây ra gọi là paralytic shellfish poisoning (PSP) - ngộ độc gây tê liệt do động vật có vỏ. Những người ăn động vật có vỏ bị nhiễm bệnh có thể bị chóng mặt và buồn nôn. Tôm hùm không ăn các sinh vật phù du như vậy, nhưng chúng ăn ngao và sò điệp. Nếu một con tôm hùm ăn phải nghêu sò bị nhiễm, chất độc PSP có thể tích tụ trong phần gan tụy của tôm hùm (tức là gạch tôm hùm), nhưng không có trong thịt. Vì vậy, khi thủy triều đỏ xảy ra bạn ăn thịt tôm hùm thì cũng không sao, nhưng bạn nên từ bỏ món gạch tôm hùm khi có lệnh cấm động vật có vỏ ở nơi săn bắt tôm hùm.) 
Trương Chân Nguyên:......

Ẹ, khen chocolate A dũng mãnh còn bị chửi đểu, thật xui xẻo. Trương Chân Nguyên giơ hai tay đầu hàng, yên lặng rời đi.

Tống Á Hiên nén cười, đến gần Lưu Diệu Văn, đem đầu gác ở trên vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu tức giận thật à?"

"Không có, là cậu ta nợ tôi." Lưu Diệu Văn vừa nói vừa quay đầu hôn hôn miệng Tống Á Hiên.

Loại động tác hôn nhỏ này vẫn hay làm hằng ngày, Tống Á Hiên hưởng thụ mà híp híp mắt, nghĩ nghĩ, đầu ở trên vai LƯu Diệu Văn làm nũng mà cọ cọ.

"Chà, nhưng chúng ta cũng đã trưởng thành thật rồi mà, phải không?"

Động tác của Lưu Diệu Văn đột nhiên khựng lại, quay đầu, tầm mắt hai người nhìn vào đối phương, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, lửa nóng vô hình như pháo hoa nổ bùm bùm.

Hai năm trở lại đây, họ vẫn đơn thuần chỉ là cùng nhau trải qua một tình yêu trong sáng đẹp đẽ, ngoài những cái đánh dấu tạm thời, họ thực sự chưa làm gì sâu sắc hơn.

"Hiện tại trở về?" Buông tôm hùm trong tay xuống, lấy khăn ướt xoa xoa tay, Lưu Diệu Văn giống như bình tĩnh, khóe miệng lại không tự chủ được mà hơi hơi cong lên.

Tống Á Hiên không khỏi khóe miệng cũng cong lên, ngón tay vói qua chọc chọc, còn có chút ngượng ngùng, "Không nên quay về đâu."

Lưu gia gần đây rất bận rộn, bởi vì Lăng Di đang dạy năm ba, không thể xin nghỉ phép. Hơn nữa bọn họ cũng không muốn làm Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên phân tâm, nên hôn sự của anh cả Lưu gia vẫn luôn kéo dài không làm, chỉ đính hôn trước.

Bây giờ đã tốt nghiệp cấp 3 xong, mọi người đều rảnh rỗi, liền tranh thủ trước khi trời nóng cử hành hôn lễ, vì thế hôn lễ của Lưu Hoàng Minh và Lăng Di sẽ được tổ chức vào tuần tới.

Nhà họ Lưu có rất nhiều người thân và bạn bè, buổi lễ chắc chắn cũng không nhỏ, để tránh cho thân bằng phải chạy đi chạy lại, các trưởng bối liền quyết định tiến hành lễ đính hôn của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên sắp xếp trong cùng một ngày.

Buổi sáng Lưu Diệu Văn đính hôn, chạng vạng Lưu Hoàng Minh kết hôn, song hỷ lâm môn, cả hai đều không bị chậm trễ.

( Mọi người chạy sô trong cùng 1 ngày :v cưới xin gì mà lanh lẹ vậy )

Bọn họ còn nhỏ, vừa mới thi đại học xong, hai người đều rảnh rỗi, trong nhà trước cứ để bọn họ ở nhà thoải mái, chuyện liên quan không cần bọn họ lo lắng. Chỉ có trưởng bối cùng Lưu Hoàng Minh gần đây đều rất vội, luôn luôn ở nhà lo liệu.

Lưu Diệu Văn hiểu sự ngượng ngùng của Tống Á Hiên, cũng cảm thấy về nhà không tốt, nhỏ giọng hỏi:"Vậy đi số 7 Thủy Đình?"

Số 7 Thủy Đình là một khu dân cư từ trung lưu đến cao cấp gần Hoa đại. Vì Tống Á Hiên được Hoa đại cử đi học, nên Lưu Diệu Văn không hề nghi ngờ gì khẳng định cũng muốn vào Hoa đại, Lưu Minh Nghi sớm chuẩn bị tốt phòng này cho bọn họ, để bọn họ lúc vào học thì có thể ở đây.

Vừa thi đại học xong, chìa khóa liền giao cho hai người, xem như chúc mừng.

Chưa từng sống chung với ai bao giờ, bây giờ liền...... Tống Á Hiên mặt đều đỏ như bùng cháy, tùy tay cầm một lon đồ uống mở ra uống lên mấy hớp, không nói gì.

Lưu Diệu Văn không muốn tạo áp lực cho cậu, cũng quay đầu đi, tiếp tục lột tôm hùm.

Lúc này, Tống Dữ Đường chạy tới, "Lưu Diệu Văn Tống Á Hiên, chơi thật hay thách không? Chúc mừng tốt nghiệp, chúng ta đêm nay chơi lớn một chút!"

Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn Tống Á Hiên, nghe cậu.

Tống Á Hiên đứng dậy, cúi người ngậm lấy miếng thịt tôm hùm trên tay Lưu Diệu Văn, dùng khăn ướt lau tay cho anh rồi kéo người lên.

"Không chơi, bọn tôi về quê một chuyến, các cậu chơi vui vẻ."

Vừa dứt lời, cũng không chờ Tống Dữ Đường phản ứng, Tống Á Hiên đã lôi kéo Lưu Diệu Văn chạy ra khỏi phòng.

Trương Chân Nguyên ngẩn người, dừng nhạc lại, "Làm sao vậy, bọn họ sao lại chạy đi rồi? Có phải Tống Dữ Đường cậu lại nói gì đó đem người ta dọa chạy phải không?! Cái đồ xác tôm hùm nhà cậu!"

Tống Dữ Đường:......

"Tôi vừa hỏi họ có muốn chơi thật hay thách không thôi, Tống Á Hiên đột nhiên nói phải về quê, này không phải lỗi của tôi đâu nhỉ?"

Bên cạnh có người khiếp sợ: "Đù! Dã chiến! Ngưu bãi!"

( 牛掰-ngưu bãi: nghĩa thứ nhất là rất mạnh mẽ, một lời từ chối; nghĩa thứ hai là một câu cảm thán cảm thấy rằng ai đó hoặc một sự kiện là đặc biệt và phi thường. )

Trương Chân Nguyên:......

Sớm đã thành niên, hiện tại lại đã tốt nghiệp, Lưu Diệu Văn hôm nay danh chính ngôn thuận mà tự mình lái xe đi.

Ngồi vào trong xe, Lưu Diệu Văn còn bối rối, "Về quê?"

Tống Á Hiên lỗ tai đỏ bừng, nhưng trên mặt lại một bộ rất tự nhiên, "Đúng vậy, em chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, trước kia không phải từng hẹn cùng anh về quê nghỉ mát à, hôm nay trời nóng, chúng ta đi về quê tránh nóng."

Cậu nói đến hợp lý hợp tình, Lưu Diệu Văn tự nhiên sẽ nghe cậu, chỉ là trong lòng vẫn nhịn không được nghĩ nhiều một chút, dọc theo đường đi khóe miệng luôn cong cong, trong lòng còn có tí khẩn trương.

Khi tới trấn nhỏ ở quê, Lưu Diệu Văn trên đường còn xuống xe mua chút đồ ăn vặt và đồ uống, mỹ danh nói rằng, miễn cho nửa đêm đói bụng không có thứ ăn.

Tống Á Hiên ôm kia cái túi đồ ăn vặt và đồ uống lớn kia ,giả vờ không nhìn thấy một hộp bao ... qua khe túi, quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài cửa kính xe, ra vẻ bình tĩnh.

Về đến nhà bà ngoại, xe đậu trong ga ra, Tống Á Hiên xuống xe, gió đêm đồng quê thổi qua, cả người thả lỏng, thoải mái mà thở ra một hơi.

"Ở nông thôn không khí thật mát mẻ, cơn gió nhỏ này thoải mái quá đi ~"

Ngôi nhà nhỏ lát gạch của bà ngoại xập xệ và không an toàn, nhưng bà lại cứ luyến tiếc chốn cũ, cũng luyến tiếc đồng ruộng trong nhà, luôn muốn về quê ở, ở Tưởng gia bà chung quy vẫn không được tự nhiên. Cho nên đầu năm nay, Tưởng Vận Thăng cùng Tống Dĩnh đã dùng tiền để xây một ngôi nhà gỗ mới với ba phòng ngủ và một phòng khách cho bà.

Gần đây bà ngoại không về, Tống Á Hiên mở cửa, đi vào mở hết các cửa và cửa sổ cho thông gió, rồi mang ra thêm hai chiếc ghế tựa, kéo Lưu Diệu Văn vừa nằm xuống vừa ngắm sao.

"Ở nông thôn ban đêm thật sự rất dễ chịu." Lưu Diệu Văn cảm thán.

Không náo nhiệt, không hối hả, chỉ có tiếng ếch nhái kêu "ộp ộp" ngoài đồng, thỉnh thoảng lại có tiếng vang từ trên cây, mèo trong làng sẽ ở đồng ruộng chạy tới chạy lui, chó trong làng cũng sẽ lượn lờ trên cánh đồng, nhìn thấy bọn họ liền ở cách đó không xa nghỉ chân quan sát, phảng phất như đang dò la xem hai cái gương mặt này có phải là người xấu hay không.

"Đại hoàng, tao nè, mày không nhớ tao nữa sao? "

Khi Tống Á Hiên gọi, đuôi của đại hoàng lắc lư như cánh quạt, chạy như bay lại đây muốn được vuốt ve.

Lưu Diệu Văn vui vẻ xem, "Em thích chó sao? Chúng ta cũng nuôi một con."

"Được."

Hai người ở ngoài trời mát, trò chuyện, ăn một đống đồ ăn vặt.

Cũng không biết là ai hỏi một câu "mấy giờ rồi", không khí lập tức liền trở nên ái muội, hai người không hẹn mà cùng đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.

"Em đi tắm đây." Tống Á Hiên nói.

"Được, vậy em đi trước đi." Lưu Diệu Văn sờ sờ cái mũi, lại ngồi xuống.

Tống Á Hiên vò đầu, "À, nhà có hai cái phòng tắm, có thể tắm cùng lúc."

"Ồ, vậy anh sẽ đến phòng khác tắm." Lưu DiệuVăn lại đứng lên.

Hai người cũng không biết thế nào lại giống như hai người không quen mới hẹn hò qua mạng gặp mặt, vừa khách sáo vừa ngượng ngùng.

Sau khi lần lượt vào nhà, Tống Á Hiên trở về phòng để tắm rửa, phòng của cậu có một phòng tắm riêng, còn Lưu Diệu Văn đến phòng tắm chung kia.

Tắm rửa xong ra tới, vẫn chưa thấy Lưu Diệu Văn tiến vào, Tống Á Hiên trong lòng không hiểu sao cực kỳ khẩn trương còn có chút khô nóng.

Trong phòng đã lắp điều hòa nhiệt độ, nhưng thời tiết đầu tháng sáu dường như không phải là thời điểm cần đến điều hòa, Tống Á Hiên nghĩ nghĩ, tay chân nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, thăm dò bên ngoài nhìn nhìn, Lưu Diệu Văn vừa vặn từ phòng tắm bước ra, hai người vừa vặn chạm mắt nhau.

Lưu Diệu Văn quấn một chiếc khăn tắm, nhìn dáng vẻ anh cũng không có ý định mặc đồ ngủ, Tống Á Hiên đương nhiên biết vì cái gì, lỗ tai đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh, như tên trộm nhỏ đi ra ngoài.

"À, có hơi nóng. Em sang phòng bà ngoại lấy cái quạt điện."

"Có nặng không? Anh lấy giúp em."

Quạt đứng mới mua có thể nói là không quá nặng, người già ngại bật điều hòa cũng không quen dùng nó.

Quạt đứng được chuyển đến phòng của Tống Á Hiên, đặt cạnh giường, cắm điện bật lên. Gió thổi vù vù.

Tống Á Hiên ngồi đối diện trước quạt, cảm thấy rất thoải mái, như thể bị thổi bay hơi nóng, âm thanh vù vù của quạt cũng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

Lưu Diệu Văn đã đi ra ngoài được một chút, Tống Á Hiên không biết anh đang làm gì, nhẹ nhàng thở ra đồng thời còn có chút ảo não.

Bị sao vậy? Yêu nhau cũng đã 2 năm rồi, trên người có chỗ nào chưa từng nhìn qua? Đột nhiên ở đây lại xấu hổ cái gì không biết?

Mạnh dạn, mạnh dạn lên!

Tống Á Hiên hít sâu một hơi, đối với quạt kêu một tiếng: "A a a ——"

Thanh âm xuyên qua quạt điện, trở nên kỳ kỳ quái quái, rất là buồn cười.

Tống Á Hiên nhất thời chơi đến quên trời, vẫn luôn đối với quạt điện a a a, thời điểm Lưu Diệu Văn tiến vào nghe được âm thanh a a a kia đều sợ ngây người.

"Chơi vui như vậy?"

"Chơi vui! Em trước kia có nói với anh rồi đó, mau tới chơi!"

Lúc này Tống Á Hiên đã quên bẽn lẽn, kéo Lưu Diệu Văn qua, hét vào mặt chiếc quạt điện, cười rất vui vẻ, sau tiếng quạt điện lại biến thành một giọng nói hài hước.

"Có vui không ~~~"

"Vui ~~~"

Ngay khi cả hai đang chơi đến vui vẻ vô cùng, ánh mắt của Tống Á Hiên vô tình đảo qua, chạm đến chiếc hộp trong tay Lưu Diệu Văn, cả người sửng sốt với tốc độ cực kỳ chậm.

Lưu Diệu Văn vui vẻ, ném hộp bao ... lên đầu giường, nắm lấy hai tay Tống Á Hiên, mười ngón siết chặt, nhẹ nhàng dùng một chút lực, đem Tống Á Hiên đẩy ngã, đè ở dưới thân.

"Ngoan, chừa chút sức lực, chờ lát nữa lại kêu."

Tống Á Hiên:???

Một lát sau, tuy Tống Á Hiên cảm thấy ngượng ngùng, cố tình đè nặng thanh âm ở yết hầu, nhưng sau mấy phen lăn lộn, chung quy vẫn đã chứng minh câu nói của Lưu Diệu Văn.

Tiếng ếch kêu "ộp ộp" ngoài đồng không còn lẻ loi, cả đêm đều có người hòa âm cùng chúng nó rất sinh động.

                                    [ gì zậy chời ?????? ]

Đêm khuya, ếch xanh cũng không kêu nữa, Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên tắm rửa trở về, Tống Á Hiên nhìn bao đầy đất, trầm mặc.

Chờ Lưu Diệu Văn xử lý hết đám lộn xộn trên đất, anh lên giường đem cậu ôm vào trong lồng ngực, Tống Á Hiên mới hậu tri hậu giác hỏi: "Anh vừa rồi...... Cái kia thì sao?"

"Cái gì?"

Đề tài có chút xấu hổ, Tống Á Hiên hướng trong ổ chăn rụt rụt, đầu gối bên cạnh nách Lưu Diệu Văn, xác định Lưu Diệu Văn nhìn không tới vẻ mặt của cậu, mới nhỏ giọng nói: "Em cho rằng cái kia chính là đánh dấu hoàn toàn......"

"Không có," ánh mắt của Lưu Diệu Văn dịu dàng, anh chạm vào đầu Tống Á Hiên một cách âu yếm. "Còn quá sớm để đánh dấu hoàn toàn. Tỷ lệ "trúng thưởng" của Omega quá cao. Em còn muốn đi học, còn muốn thực hiện tham vọng của mình, hãy làm tất cả những gì em muốn làm trước đi nhé."

Tống Á Hiên nghe được cả mặt đều nóng bỏng.

Cậu chỉ muốn hỏi xem đó có phải là đánh dấu hoàn toàn hay không, không ngờ Lưu Diệu Văn lại cân nhắc kỹ lưỡng như vậy, xem xét đến tình hình khả năng sinh sản của Omega.

Ngượng ngùng qua đi, Tống Á Hiên cảm thấy thực hạnh phúc, rất biết ơn Lưu Diệu Văn vì đã suy nghĩ cho cậu nhiều như vậy.

Bản thân cậu sinh ra đã bị ghét bỏ, là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sớm đã chịu đủ mọi loại khổ sở này, nếu tương lai khi cậu cùng Lưu Diệu Văn có một nhóc con, nhất định phải là khi cả hai đứa đều đã chuẩn bị đầy đủ hết thảy, ở trong sự mong chờ của mọi người mà được sinh ra, trưởng thành.

"Hì hì, thật tốt." Tống Á Hiên càng nghĩ càng hạnh phúc, vui vẻ mà ở hõm vai Lưu Diệu Văn làm ổ cọ cọ, cả người ôm lấy anh.

Lưu Diệu Văn cũng hạnh phúc đến trong lòng mềm nhũn một mảnh, yêu thích không buông tay mà ôm người trong ngực, "Bé ngoan ~"

"Anh cũng là bé ngoan ~"

Những ngày tháng ở nông thôn thật sự quá thoải mái, mới vừa thi đại học xong đúng lúc cần thời gian để thả lỏng, hơn nữa mới vừa nếm thử hương vị làm tình, vẫn có chút chưa đã thèm, hai người đơn giản quyết định ở đây luôn, khoái hoạt vui sướng mà qua mấy ngày điền viên trong thế giới chỉ có hai người.

Cho đến trước ngày đính hôn, hai người liền tay trong tay trở về Hoa thị.

Song hỷ lâm môn, Lưu gia lần này phô trương làm rất lớn, chỉ mới nghi thức đính hôn giữa trưa đã ở khách sạn bày ra mấy chục bàn, bao gồm cả bạn học lớp 1, tất cả đều mời.

Tại lễ đính hôn, một đám bạn học nhất ban ăn cẩu lương đến rưng rưng phát cuồng, điên cuồng chụp ảnh, được sự đồng ý của Lưu Diệu Văn, bọn họ mới đăng lên trang web của trường.

Một đống người trên diễn đàn chứng kiến con đường ​​tình yêu và lễ đính hôn của hai người đều vừa ghen ghét lại vừa vui mừng rớt nước mắt.

[Woo woo, tình yêu cổ tích, gia đình cổ tích, bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường sắp kết thúc. 】

【 Thế mà còn được chụp chính mặt! Thế mà còn được cho phép đăng lên! 】

【 Lầu trên không hiểu rồi, đây coi như là một lần công khai tuyên truyền trên diễn đàn á, về sau vào đại học rồi, có thể giảm bớt rất nhiều tình địch. 】

[Lầu trên nói chí phải, cơ mà bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường này còn sẽ có mùa thứ hai, khuôn viên trường đại học nha, không có khả năng kết thúc. 】

【 Đậu, tôi chuẩn bị ghi danh vào Hoa đại nè...... Cái cẩu lương này có phải tôi cả đời cũng né không được không thế hu hu hu......】

【Ha ha ha ha! Báo tường đại học đang chờ chú em cập nhật nhé! 】

...

Trương Chân Nguyên đọc lên một câu, Lưu Diệu Văn cũng đang xem diễn đàn, Lưu Minh Nghi ở một bên ngắm nhìn mấy đứa con, đắc ý mà cười.

"Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lễ đính hôn của cậu phải được tổ chức cùng ngày với đám cưới của anh cả rồi?"

Lưu Diệu Văn nhướng mày, Trương Chân Nguyên nghĩ nghĩ, trực tiếp lăn sang bên mấy đứa bạn.

Vốn dĩ chỉ cần những người thân nhất trong gia đình chứng kiến ​​hôn lễ là đủ rồi, nhưng lại cố ý sắp đặt như vậy, đương nhiên là bởi vì hôm nay là ngày Lưu Hoàng Minh kết hôn, vốn dĩ đã mời rất nhiều người tài giỏi từ trên xuống dưới ở Hoa thị, để bọn họ cùng nhau chứng kiến lễ đính hôn của Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên một chút, về sau có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Trong lúc mọi người đều đang kinh ngạc, Lưu Hoàng Minh ngồi cùng bàn lại nhăn mày, thường xuyên xem thời gian.

"Mấy giờ rồi, đồng hồ của mình bị hỏng à?"

Lưu Minh Nghi liếc thằng con một cái, "Đồng hồ mới, còn tốt mà."

Tống Á Hiên lấy điện thoại di động ra đưa cho anh cả kiểm tra thời gian, Lưu Hoàng Minh liếc mắt nhìn, trong mắt tràn đầy thất vọng. "Không hỏng."

Tống Á Hiên nhìn tới nhìn lui, cười tủm tỉm, thấp giọng hỏi: "Đại ca có phải hay không cảm thấy thời gian quá chậm, gấp không chờ nổi muốn đi đón dâu."

Lưu Hoàng Minh:......

Mặt già đỏ lên.

Buổi tối đám cưới, khách khứa sớm đã đi vào, lục tục ngồi xuống, liền nhìn thấy Lưu Hoàng Minh đứng một mình trên sân khấu, mắt nhìn thẳng, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Lúc Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đến còn sửng sốt một chút, "Đó là đại ca à? Sớm như vậy đã đứng trên sân khấu làm gì thế? Nhìn còn tưởng đang làm nghi lễ rồi đấy."

Tống Á Hiên lại nhịn không được cười lên tiếng, "Hẳn là quá khẩn trương, đang học thuộc lời."

Lưu Diệu Văn nhìn anh cả mặt lạnh trên sân khấu, ảo tưởng một chút, cười, "Chờ chúng ta kết hôn, ngày đó anh ở trên sân khấu hẳn cũng sẽ khẩn trương như vậy."

"Anh còn sẽ khẩn trương cơ á?" Tống Á Hiên âm dương quái khí.

Lưu Diệu Văn nắm lấy tay cậu, ý cười trên mặt càng ngày càng sâu, hít sâu mấy hơi, "Dù chúng ta đã tuy hai mà một, nhưng dưới nghi lễ thiêng liêng đó, trước mặt rất nhiều người, tuyên bố rằng em là người anh yêu nhất trên đời. Giống như một bằng chứng in dấu suốt cuộc đời vĩnh viễn không bao giờ xa cách, rất hạnh phúc. "

Tống Á Hiên nhìn anh thần sắc kích động, giống như hận không thể hiện tại liền kéo cậu lên trên sân khấu, hết sức vui mừng.

"Em cũng rất chờ mong, bất quá anh tốt nhất vẫn nên bình tĩnh một chút, hiện tại mà anh xông lên sân khấu, nhất định sẽ bị đại ca đạp xuống ngay."

Lưu Diệu Văn mắt nhìn anh cả mình trên sân khấu như lâm đại địch, nhịn xuống tâm tình kích động trong giờ phút này, nhéo nhéo tay Tống Á Hiên, ôn nhu nói: "Chúng ta hiện tại liền có thể bắt đầu chậm rãi lên kế hoạch cho hôn lễ của chúng ta trong tương lai rồi."

Cùng người yêu thảo luận loại này đề tài, hạnh phúc cùng vui sướng luôn không khắc chế được. Chẳng sợ sự kiện này vẫn còn rất xa xôi, cũng nhịn không được mà ảo tưởng đến.

"Em thấy có kiểu đám cưới có chó mang nhẫn cưới đến á, chúng ta hiện tại nuôi một con đi, hảo hảo huấn luyện nó, đến lúc đó chắc kịp?"

"Tất nhiên, vậy bây giờ nghĩ xem nên nuôi loại chó gì nào."

Hai người đang suy nghĩ miên man, Trương Chân Nguyên đã đi tới, vỗ vỗ bọn họ, "Hai người đang nói gì đấy?"

Tống Á Hiên nói: "Nói chuyện sau này kết hôn ai đưa nhẫn cưới."

Trương Chân Nguyên khi nghe xong lời này, tự nhiên hăng máu cả lên, "Anh nè! Anh có thể! Anh đã chứng kiến ​​tình yêu của hai người, không ai thích hợp hơn anh hết!"

"A này......" Tống Á Hiên vẻ mặt xấu hổ.

"Sao?"

Lưu Diệu Văn cười ra tiếng, "Xin lỗi, chúng tôi đã chọn một con chó để trao nhẫn cưới rồi."

Trương Chân Nguyên: ...

Trong lúc nhất thời có chút hối hận khi gia nhập cuộc thảo luận của hai người này......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro