Quả báo và món quà bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Lập Hào cả đêm ngủ không ngon.

Hắn tung hoành Thất Trung tròn một năm, còn chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy. Không nghĩ tới Tống Á Hiên bề ngoài điềm mỹ nhu nhược, sau lưng lại là bộ dạng rắn rết như thế!

La Lập Hào lúc trước có bao nhiêu thèm muốn Tống Á Hiên, hiện tại liền có bấy nhiêu hận Tống Á Hiên !

Hắn ta đã tìm được mấy tên côn đồ, thậm chí không thể đợi đến lúc kết thúc giờ tự học buổi tối, canh Tống Á Hiên ở trạm xe buýt vào sáng sớm, hắn nhất định phải dạy cho Omega này thế nào gọi là lễ độ!

Vì thế, sau khi trằn trọc cả đêm, cả đầu óc La Lập Hào đều là suy nghĩ làm sao có thể hung hăng đánh dấu Tống Á Hiên, tờ mờ sáng thật vất vả sắp chìm vào giấc ngủ, cửa phòng đột nhiên bị chị gái Beta của hắn một chân đá văng.

Tiếng chân đó có thể so sánh với cả một trận động đất, đáng sợ tới mức La Lập Hào trực tiếp từ trên giường giật bắn lên.

La Hữu Đệ thấy hắn còn không thức thời bò dậy, còn muốn ngủ tiếp, giơ chân nhảy qua, trực tiếp đá La Lập Hào từ trên giường đạp xuống.

"Đồ không có mắt! Alpha cái rắm gì! Mày chọc không chọc lại đi chọc Lưu gia? Mau đi cùng lão nương quỳ xuống xin lỗi!"

La gia là có điểm trọng A khinh B, đem con trai Alpha sủng đến không thành dạng, chung quy lại sủng thành phế vật. La Hữu Đệ ngày thường nhắc nhở cha mẹ, bọn họ không nghe, hiện tại thì tốt rồi, tai họa đã đến!

La Lập Hào vẫn là có chút sợ người chị gái này, còn hơi sững sờ.

Ai? Ai chọc tới Lưu gia? ...

Tống Á Hiên tối hôm qua ngủ rất say, đồng hồ sinh học làm cậu bốn giờ liền tỉnh. Lại nhớ tới cậu đang ở nhà Lưu Diệu Văn, cách trường học không xa, ít nhất có thể ngủ thêm một tiếng nữa, lúc đó cậu cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, nhắm mắt lại một lúc.

Ở Lưu gia ăn xong bữa sáng tinh xảo, được tài xế đưa đến trường, Lưu đại ca hôm nay cũng ở trong xe, muốn cùng đến trường học xử lý việc của La Lập Hào.

Trên đường đi, Tống Á Hiên còn có chút thụ sủng nhược kinh, thấp tha thấp thỏm. Cái gọi là ăn người miệng mềm, được chiêu đãi đến tốt như vậy, Tống Á Hiên trong lòng có chút băn khoăn.

Vốn dĩ cậu muốn rủ Lưu Diệu Văn đi ăn sáng, nhưng rõ ràng là không cần, cậu nghĩ kỹ rồi, trước khi xuống xe, Tống Á Hiên thấp giọng hỏi Lưu Diệu Văn, "Tiết đọc bài sáng sớm phải viết chính tả nữa, anh có vở chính tả không? Vừa lúc em cũng định mua, em mua cho anh một cuốn nhé? "

Lưu Diệu Văn biết rằng cậu vẫn luôn ngại đã làm phiền, nên không từ chối hảo ý của cậu.

Lúc thấy anh gật đầu, anh thấy biểu tình của Tống Á Hiên nhẹ nhõm hơn hẳn, khá thú vị.

Xe của Lưu gia dừng bên đường, Tống Á Hiên xuống xe chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm bên kia đường. Vì sợ làm trễ thời gian của họ, định nhanh chóng mua xong thì quay lại.

Vừa băng qua đường, bốn năm tên côn đồ cầm gậy gỗ đột nhiên xuất hiện phía sau trạm xe cách đó không xa, lao về phía cậu.

Tống Á Hiên sững sờ trong giây lát, linh hoạt né tránh một gậy của tên lưu manh cầm đầu.

"Nếu là La Lập Hào tìm các ngươi tới, khuyên các ngươi nên dừng lại đi, hắn hôm nay tự thân còn khó bảo toàn đấy." Tống Á Hiên một bên trốn một bên nói.

"Lừa ai hả? Anh La cường đại như vậy mà!" Tên lưu manh cầm đầu xùy một tiếng.

Tống Á Hiên: ...

"Côn hạ lưu người! Côn hạ lưu người!"

( Ủa đây là ver khác của đao hạ lưu tình à :v ) 

Một chiếc xe ngừng lại, La Lập Hào vội mở cửa lao tới ngăn cản.

Cùng lúc đó, Lưu Diệu Văn phát hiện tình hình bên này, cũng chạy tới, kéo Tống Á Hiên lại, mắt lạnh nhìn La Lập Hào.

"Đám côn đồ này là cậu tìm đến à?"

La Lập Hào thấy Lưu Diệu Văn che chở Tống Á Hiên liền tức giận, nếu không phải Lưu Diệu Văn bỗng nhiên chuyển tới Thất Trung, hắn muốn khi dễ Tống Á Hiên như thế nào liền khi dễ như thế đó, sao có thể sẽ chọc tới Lưu gia?!

Hắn nhiều ít còn có chút không phục, La Hữu Đệ ngồi trong xe ánh mắt sắc bén nhìn đến xe của Lưu gia đối diện, bên trong chính là Lưu Hoàng Minh. Để Lưu Hoàng Minh tự mình tới xử lý, đã không thể xử lý như mâu thuẫn giữa đám trẻ nhỏ trong nhà nháo một chút nữa rồi.

"Lưu tiểu công tử, côn đồ là ta tìm đến."

La Hữu Đệ xuống xe, mỉm cười nói.

La Lập Hào nhất thời có chút cảm động, chị gái dù vẫn luôn khó chịu với hắn, thế nhưng vẫn ra mặt vì hắn nhận cái nồi này, về sau hắn làm một em trai cũng nên đối xử với chị gái tốt hơn một chút, không thể lại ỷ vào cha mẹ yêu thương mà cướp đồ của chị ấy nữa!

Lưu Diệu Văn hơi nhướng mày, chờ đợi lời giải thích của La Hữu Đệ.

"Là tôi tìm tới đánh tên em trai không biết cố gắng của mình, vừa rồi là bọn họ nhận sai người, thật là xin lỗi, dọa đến vị bạn học này." La Hữu Đệ tiếp tục nói.

La Lập Hào:......

"Chị nói cái gì??? Chị có bệnh à???"

La Hữu Đệ phớt lờ hắn ta và ra hiệu cho mấy tên côn đồ "Đánh đi, đánh cho tôi một cú thật đau vào, để nó bù đắp những lỗi lầm đã gây ra ở trường."

Bọn côn đồ chết lặng, chống gậy run rẩy.

Không ngờ những gì Tống Á Hiên nói lại là sự thật, La ca tự thân khó bảo toàn!

"Đánh!" La Hữu Đệ giận dữ hét lên.

Bọn côn đồ có quen với La Lập Hào, cũng từng nghe nói vị La đại tỷ ghê gớm này nên không dám từ chối, bèn giơ gậy lên đánh La Lập Hào.

Cảnh tượng lúc đó rất thê thảm, sáng sớm ở cổng trường trung học số 7, toàn là tiếng hét thảm thiết của La Lập Hào.

Giỏi cho một chiêu đại nghĩa diệt thân, Tống Á Hiên xem đến sợ ngây người, yên lặng lôi kéo Lưu Diệu Văn đi mua vở viết chính tả, miễn cho cuốn vào tranh chấp.

...

Lớp tập đọc buổi sáng hôm nay là bằng tiếng Anh. Hôm qua, Lăng lão sư nói rằng thầy sẽ kiểm tra viết chính tả vào sáng nay. Nhiều người đã thức khuya qua đêm mà còn chưa học hết bài hôm nay.

Nhưng mà, trong lớp tập đọc buổi sáng hôm nay, rất nhiều người không thể tập trung nữa, hôm nay dưa ăn quá ngon!

"Mẹ nó quá tuyệt! Lưu Diệu Văn vì Tống Á Hiên trực tiếp đến Lưu Hoàng Minh cũng gọi tới!"

"Ai bảo cậu không đi học sớm, một màn buổi sáng ngoài cổng trường cực kỳ đặc sắc, La Lập Hào bị đánh đến ngao ngao gọi bậy, thật quá hả giận!"

"Một lời khó nói, La Lập Hào xác thật đáng đánh, trước kia chúng ta đều là giận mà không dám hó hé gì."

"Hôm nay hẳn là không viết chính tả đâu nhỉ? Lăng lão sư còn đang vội ứng phó Lưu Hoàng Minh cùng La gia kia kìa."

"Khẳng định là không nhá, vui vẻ ăn dưa đi! Nghe nói Hạ Dương cũng bị kêu đi, cậu ta cứ như vậy cho không La Lập Hào, mấy cậu nói cậu ta sẽ thừa nhận La Lập Hào lừa cậu ta ăn thuốc rối loạn sao?"

...

Trong phòng làm việc của Lăng Di, Hạ Dương rụt rè đứng, nhìn chiếc mũi xanh và khuôn mặt sưng tấy của La Lập Hào, cậu vô cùng sợ hãi, hai mắt rưng rưng.

"Là...... là em tình nguyện, La Lập Hào không có lừa em...... Đừng để anh ấy ngồi tù..."

Tống Á Hiên: ...

Đúng là một O đã ngu còn ngu hơn.

Lăng Di cau mày, "Hạ Dương, em nghĩ cho rõ ràng, nếu như là em tự nguyện, vậy thì đã vi phạm nội quy của trường, sẽ bị đuổi học!"

"Hừ."

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, vang lên một tiếng hừ lạnh, thanh âm kia thập phần trầm thấp, băng băng lãnh lãnh, thực làm người chú ý.

Lăng Di quay đầu liền thấy Lưu Hoàng Minh sắc mặt lãnh khốc, nhìn chằm chằm anh.

Lăng Di: ...

Là anh vừa hỏi cái gì không đúng sao?

"Em ... Em ..." Hạ Dương co rụt cổ lại, do dự.

Lăng Di tiếp tục nhìn Hạ Dương, kiên nhẫn khai sáng cho cậu ta, "Hôm nay chúng ta ngồi đây để giải quyết chuyện này. Đừng sợ. Nói thật, cha mẹ của La Lập Hào cũng sẽ không che chở em ấy."

Hạ Dương trộm nhìn La Lập Hào, La Lập Hào trừng mắt liếc cậu ta một cái, hắn đang đau đến không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, về nhà nằm trên giường nghỉ ngơi!

"Anh ấy không...... Không......"

"Hừ."

Lưu Hoàng Minh lại hừ lạnh một tiếng, càng thêm lãnh khốc.

Lăng Di:......

"Lưu tiên sinh, phiền ngài không cần dọa học sinh."

Hạ Dương nguyên bản không cảm thấy Lưu Hoàng Minh đang dọa cậu, Lăng Di vừa nói vậy, cậu liền luống cuống, ngẩng đầu liền thấy được Lưu Hoàng Minh Diêm La Vương khuôn mặt nặng nề, giống như muốn ăn thịt người, sợ tới mức chạy nhanh né tầm mắt anh, vội nói: "Là...... Là anh ấy lừa em......"

Tống Á Hiên:......

Ánh mắt tinh tường của cậu rõ ràng thấy, Lưu đại ca căn bản chưa có cho Hạ Dương một ánh mắt nào luôn á, vẫn luôn đang nhìn Lăng lão sư mà?

"Xin lỗi!"

La Hữu Đệ nghe xong Hạ Dương chậm rì rì nói chuyện, mất hết cả kiên nhẫn, tức giận mắng La Lập Hào.

La Lập Hào hôm nay quá thảm, hắn không thèm quan tâm chứng thực cái tội danh kia sẽ thế nào nữa, dù sao chị cả cũng không giúp được gì, chỉ muốn đưa nhà họ La tách ra, để một mình hắn gánh chịu.

"Thực xin lỗi! Em đã sai! Sau này em sẽ tôn trọng Omega, không dám lừa gạt ai nữa. Em sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt từ nhà trường!"

Sau khi nghe được lời xin lỗi của hắn, Lưu Diệu Văn liền thầm nghĩ: Nhất định tôn trọng Omega? Còn Tống Á Hiên, tiểu Beta này thì sao?

"Còn phải xin lỗi Tống Á Hiên." Lưu Diệu Văn lành lạnh mà nhắc nhở.

La Lập Hào:......

Nếu hắn nhớ không lầm, mấy lần đối đầu với Tống Á Hiên, đều là hắn ăn mệt, là ai đánh ai? Lưu Diệu Văn dựa vào cái gì muốn hắn xin lỗi Tống Á Hiên?!

La Hữu Đệ thấy hắn còn không chịu tỉnh, lại mắng: "Xin lỗi! Chân thành một chút! Bằng không Lưu tổng đưa mày vào tù mà khóc đấy!"

La Lập Hào:......

"Tống Á Hiên rất xin lỗi! Tôi xứng đáng bị đánh! Tôi là tên bại hoại! Thực xin lỗi!"

"Biết là tốt rồi."

Có Lưu gia tọa trấn, Tống Á Hiên "Cáo mượn oai hùm" mà hờn dỗi một tiếng, tiếp tục yên lặng đứng ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, vẻ mặt vô tội.

La Lập Hào:......

Hắn thật là mắt bị mù mới có thể coi trọng cái tên bọ cạp rắn độc này!

La Lập Hào trực tiếp thôi học, La Hữu Đệ xách theo hắn đi làm thủ tục, tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất làm hắn biến mất trước mặt Lưu gia, để bảo toàn việc làm ăn của La gia.

La gia tỷ đệ cùng Hạ Dương đều đi ra ngoài, Lưu Hoàng Minh còn không có ý tứ đứng dậy, như tôn đại Phật ngồi lì ở đó, ngồi đến thẳng tắp, nhưng một câu cũng không nói.

"Lưu tiên sinh còn có việc?"

"Không có việc gì." Lưu Hoàng Minh lạnh giọng đáp lời, mặt vô biểu tình mà nhìn Lăng Di.

Lăng Di:......

Anh cảm thấy chính mình khả năng ở thời điểm nào đó đã đắc tội Lưu Hoàng Minh?

Lưu Diệu Văn nhìn không được, chạy nhanh lôi kéo anh trai đi.

Tống Á Hiên yên lặng theo ở phía sau, liền nghe Lưu Hoàng Minh phảng phất nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh đã làm hắn chú ý."

Lưu Diệu Văn:......

Tống Á Hiên:......

Tiễn Lưu Hoàng Minh xong, trở lại phòng học, Lăng Di cũng vừa vặn hấp tấp mà đi vào.

"Xem mấy đứa đều không giở vở ra nữa, nói vậy đều đã học thuộc bài rồi nhỉ, vở viết chính tả đâu lấy ra, viết chính tả."

Cả lớp đang sôi nổi tám phét: ...

"Không cần đâu thầy ơi! Còn có 15 phút là hết giờ rồi! Không kịp viết đâu mà!"

"Ới thầy ơi! Để tiết Tiếng Anh kiểm tra đi mà!"

Lăng Di khóe miệng kéo lên, "Hiện tại bắt đầu, viết xong mới được tan lớp."

Trong lớp một mảnh biết vậy chẳng làm kêu rên.

Tống Á Hiên lấy ra một cuốn vở chính tả mới, bắt đầu viết chính tả một cách rất bình tĩnh. Cậu nghi ngờ, Lăng lão sư là bị thái độ không thể hiểu nổi của Lưu đại ca làm cho tâm tình không tốt, mới trở thành Tu La như thế.

Đương nhiên, cậu cũng không thể hiểu nổi Lưu đại ca.

......

Tin đồn trên diễn đàn hôm nay đều nói rằng La Lập Hào bị đuổi học rồi, là Lưu Diệu Văn vì Tống Á Hiên động tay. Tin đồn yêu đương này trước đây khó khăn lắm mới dập được giờ lại nổi lên, thậm chí mọi người đều cảm thấy lần này mới là thật!

Vào buổi trưa, Tống Á Hiên đang ăn bánh quy trong lớp một mình.

Tối hôm qua ngủ ở nhà họ Lưu nên không có chuẩn bị cơm trưa, liền mua một ít bánh quy rẻ rẻ ăn cùng nước khoáng đóng chai trong phòng học.

"Tống Á Hiên ~"

Ở cửa lớp, Tống Dữ Đường đột nhiên thò đầu vào nhìn Tống Á Hiên có chút ngượng ngùng.

Động tác ăn bánh quy nhỏ của Tống Á Hiên bỗng dừng lại, cậu gần như nghĩ rằng Tống Dữ Đường lại tới đây kiếm chuyện nữa đấy.

"Có việc gì?"

"Không có việc gì, không có việc gì." Tống Dữ Đường kề tại cửa phòng học, chân không bước vào, chỉ đứng ở chỗ đó nói chuyện, "Tôi chính là có chút tò mò, trên diễn đàn nói Lưu Diệu Văn đuổi La Lập Hào đi, là bởi vì cậu, có phải thật hay không thế?"

Tống Á Hiên:......

Hôm nay cậu không xem điện thoại, không biết còn có cái tin đồn này.

Thấy Tống Á Hiên không lên tiếng, Tống Dữ Đường vội vàng xua tay, "Tôi không có ý gì! Chỉ thấy các cậu đuổi tên La Lập Hào kia đi, liền vui vẻ! Đến cảm ơn các cậu!"

Nghĩ đến cảnh Tống Dữ Đường mắng chửi La Lập Hào ở cổng trường tối hôm qua, Tống Á Hiên buông xuống chút tâm phòng bị.

"Không phải. Lưu Diệu Văn chỉ là vì bảo hộ nhóm Omega Thất Trung, cho mọi người một môi trường học tập an toàn, không phải vì tôi, các cậu hiểu lầm rồi."

Đây là điều mà Lưu Diệu Văn đã nói tối hôm qua, Tống Á Hiên cũng tin điều đó, dù sao thì cậu cũng là một Beta, không cần sự bảo vệ như vậy. Cậu cũng không muốn các bạn trong lớp hiểu lầm về Lưu Diệu Văn, cậu nên cho Lưu Diệu Văn một danh tiếng tốt.

"Oa!" Hai mắt Tống Dữ Đường đều sáng lên, "Lưu Diệu Văn quá ấm áp!

Tống Á Hiên gật gật đầu, điểm này cậu thừa nhận.

"Cậu giữa trưa chỉ ăn cái này sao?" Thấy Tống Á Hiên vẫn luôn ăn bánh quy, Tống Dữ Đường tò mò.

"Ừ, tôi không đói bụng."

Tống Dữ Đường quan sát một lúc, thận trọng nhích một chân vào trong lớp, cúi xuống đưa một phần cơm trưa mới mua đặt lên bàn của Tống Á Hiên.

"Tôi mua bánh kếp nhân thập cẩm! Quán đối diện trường học, mua có hơi nhiều, một mình tôi không ăn hết hai cái, chia cho cậu một nửa."

Tống Á Hiên: ...

"Không cần, tự cậu ăn đi."

"Cậu ăn đi! Cậu ăn đi! Tôi trước kia còn làm đổ cơm trưa của cậu, cứ tính là tôi bồi thường cho cậu, tôi vẫn luôn cảm thấy thực có lỗi, còn chưa có chính thức xin lỗi đâu!"

Một nửa chiếc bánh kếp nhân thập cẩm trên bàn rất thơm, lớp ngoài giòn rụm, toàn bộ chiếc bánh tỏa nhiệt, bên trong có xúc xích nướng và thịt thăn, trông rất ngon.

Ục ục.

Bụng Tống Á Hiên kêu gào.

Tống Dữ Đường chân rời khỏi phòng học, nhưng vẫn dán ở cạnh cửa nhìn Tống Á Hiên, cười, "Ăn đi ăn đi, cậu ăn rồi coi như tha thứ cho hành động lỗ mãng trước kia của tôi nhé!"

Tống Á Hiên cảm thấy nước bọt trong miệng đang chảy ra.

Đói thật đấy.

"Ừm, vậy cảm ơn nhé, tôi không khách khí nữa."

Nhìn Tống Á Hiên nâng lên bánh kếp, cái miệng nhỏ gặm một ngụm, Tống Dữ Đường hai mắt đều cười đến cong lên.

Mẹ nó!

Là hắn trước kia bị mù, một tiểu O ngọt ngào chính nghĩa đáng yêu như thế này, hắn nhất định phải trở thành bạn thân của tiểu O hot nhất Thất Trung nè! Tại sao trước kia hắn lại cùng loại người lải nha lải nhải như Hạ Dương làm bạn thân nhờ!

Tống Dữ Đường sau khi trở về, liền đem lời nói của Tống Á Hiên phát tới trên diễn đàn, vì  Lưu Diệu Văn cải danh! Cũng bác bỏ tin đồn tai tiếng của họ!

Alpha này, khiến cho tất cả Omega phải nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng, cư nhiên là vì bảo hộ Omega Thất Trung mới đuổi La Lập Hào đi! Ô ô ô! Đây là Alpha thần tiên gì thế này!

Vào ngày hôm đó, có thêm nhiều Omega ở cửa lớp 1 muốn tặng quà và đồ ăn vặt cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn mỗi lần đi ra ngoài, hận không thể dán tường đi, vẫn luôn muốn cách bọn họ xa nhất có thể.

"Anh mắc chứng sợ Omega à?" Quan sát cũng lâu rồi, Tống Á Hiên nhịn không được hỏi.

Lưu Diệu Văn: ...

"Tôi sợ tin tức tố của tôi không đủ ổn định, miễn bị thương đến họ."

Tống Á Hiên liếc nhìn anh nhiều hơn một cái, nghĩ đúng là một Alpha tốt bụng cẩn thận.

"Cho nên, lời của cậu truyền ra, rất dư thừa, tôi không cần khen ngợi như vậy."

Tống Á Hiên: ...

Đảo mắt không thèm đoái hoài đến anh.

Lưu Diệu Văn cũng không nhìn cậu, trong lòng có chút tò mò.

Anh vẫn luôn cho rằng Tống Á Hiên tận hết sức lực mà hấp dẫn nhóm Alpha thích mình, hận không thể cùng Alpha có quan hệ thân thiết. Nhưng tai tiếng thật sự truyền đến như vậy, Tống Á Hiên lại một chút không do dự liền bác bỏ tin đồn, còn vì anh chứng minh, cũng không muốn cùng anh có chút liên quan nào.

Có lẽ anh đã hiểu lầm gì đó?

Hay có thể bởi vì anh biết cậu ta là Beta, cho nên không phải mục tiêu của cậu?

...

Buổi tối, Tống Á Hiên không bị lỡ chuyến xe cuối cùng, về nhà kịp giờ.

Về đến nhà, bà ngoại đang dùng dây trói chân một con gà mái già.

"Tại sao bà vẫn chưa ngủ thế?"

Thấy cậu trở về, bà ngoại liền cầm con gà lên cười, "Tối hôm qua không phải con ở nhà bạn học sao? Phiền nhà người ta rồi, ngày mai con đem con gà này đến cho bạn học đi."

Tống Á Hiên: ...

"Không ... không cần?"

"Sao lại không, gà mái già hầm rất ngon, trong thành phố không có gà mái già ngon như vậy đâu."

Tống Á Hiên nghĩ, nhà họ Lưu giàu như vậy, sao có thể không tìm được một con gà mái già?

Tuy vậy, thấy bà ngoại muốn giúp cậu trả ơn này, Tống Á Hiên cũng không từ chối ý tốt của bà ngoại, gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau, không biết có phải hay không do một đêm kia ngủ ở nhà Lưu Diệu Văn, đánh vỡ đồng hồ sinh học của cậu, iên suýt chút nữa không dậy nổi, để lỡ chuyến xe buýt sớm nhất.

Cậu xách theo con gà mái già bị bà ngoại nhét cho, ngồi trên xe buýt mà vẫn còn buồn ngủ, tình trạng mà cậu không thường có.

Chờ tới trạm Thất Trung rồi, Tống Á Hiên xuống xe, mới bắt đầu nhìn con gà mái già cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu lại đến muộn, giờ này thì chắc các bạn trong lớp đều đã đến hết rồi. Cậu thật sự dám xách theo một con gà mái già vào lớp sao? Sẽ không bị cười đến rụng răng chứ?

Tống Á Hiên xách theo gà mái già, một bên buồn buồn, một bên hướng trường học đi vào.

Vừa bước vào cổng trường, liền nghe thấy giọng Lưu Diệu Văn sau lưng.

"Tống Á Hiên? Cậu xách gà làm gì vậy?" Lưu Diệu Văn sợ ngây người.

Nhìn thấy anh, Tống Á Hiên lập tức trở nên tỉnh táo, trong mắt hiện lên một nụ cười ranh mãnh, chạy đến chỗ Lưu Diệu Văn, nhét con gà vào tay Lưu Diệu Văn, rồi xoay người bỏ chạy.

Lưu Diệu Văn:? ? ? ! ! !

"Này! Gà của cậu!"

Tống Á Hiên vừa chạy vừa quay đầu lại, cười ngọt ngào: "Là gà của anh ~ Bà ngoại nhờ em mang cho, cám ơn ngày hôm qua đã cho em ngủ nhờ."

Lưu Diệu Văn: ...

Gà mái già ở trong tay anh giãy lên cái, Lưu Diệu Văn có chút hoảng, duỗi dài cánh tay, đem gà xách xa một chút, đứng hình tại chỗ.

Tống Á Hiên đến lớp học trước, ngồi xuống rồi lấy bài tập ngữ văn ra để chuẩn bị giờ đọc sớm, nhưng tâm trí của cậu lại chỉ đổ dồn vào Lưu Diệu Văn và con gà mái già.

Lưu Diệu Văn chậm chạp không vào lớp, sẽ không tức giận đến mức về nhà chứ?

Có phải cậu hơi quá đáng rồi không? Thiếu gia ở thành phố chắc chưa bao giờ bắt gà phải không?

Ngay khi Tống Á Hiên do dự định ra ngoài tìm Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn từ cửa lớp mang theo con gà mái già bước vào.

"Đậu má! Văn ca, sao lại mang theo con gà thế?!"

"Lưu Diệu Văn xách gà mái già ha ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha cười chết tui rồi, mau chụp đăng lên diễn đàn đi!"

Lưu Diệu Văn:......

Lưu Diệu Văn đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào Tống Á Hiên.

Lương tâm cắn rứt, Tống Á Hiên rụt cổ lại, nở một nụ cười lấy lòng, "Chà, mau vào ngồi đọc bài đi?"

Lưu Diệu Văn: ...

Lại diễn! Nhóc nói dối mưu mô!

Vài nam sinh trong lớp rất tò mò chạy lại xem.

Trương Chân Nguyên cười nói: "Đúng là gà mái già rồi! Món này hầm chắc ăn ngon lắm! Văn ca hay là cho mình nhá!"

Lưu Diệu Văn nhìn hắn một cái, xách theo gà ngồi xuống chỗ ngồi, thập phần thận trọng mà đem gà đặt xuống chân bàn, che chở.

"Không cho."

Tống Á Hiên sửng sốt, cậu vốn tưởng Lưu Diệu Văn sẽ vứt bỏ con gà mái già phiền phức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro