Thăm hỏi gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Di nói ngày mai sẽ đến thăm nhà, nhưng rốt cuộc vẫn là ngày đi học, tiết tự học buổi tối kết thúc đều đã 9 giờ, nào có cái đạo lý giờ đó còn đi thăm hỏi gia đình.

Do đó, chuyến thăm liền bị trì hoãn đến thứ Sáu, Lăng Di mới thông báo với Lưu Diệu Văn thứ bảy sẽ đến nhà anh thăm hỏi.

Lưu Diệu Văn quả thực cám ơn trời đất.

Nghe anh cả nói, ngày đó cùng cha mẹ Lăng gia ngồi xuống nói chuyện, đơn giản đã xong ước định liên hôn. Để thể hiện thành ý của mình, anh cả trước phái một chi nhánh của Lưu gia ở Giang thị đến giúp đỡ doanh nghiệp của Lăng gia vượt qua khó khăn trong giai đoạn này, cha mẹ Lăng mang ơn đội nghĩa, đối với người con rể này thập phần vừa lòng, không chậm trễ liền trở về Giang thị để hủy hôn cùng Vương gia.

Nhưng Lăng Di trước sau vẫn không có biểu hiện bất kỳ thái độ gì, đại ca tâm thần hoảng loạn, rất chi là sầu não, mỗi ngày trên mặt đều phảng phất viết "Rõ ràng đã ước định liên hôn, vì cái gì mình còn như chưa từng có lão bà thế này".

Anh cả thường ngày vốn mặt than, bây giờ còn kèm thêm ánh mắt u oán kia, Lưu Diệu Văn cảm thấy trong nhà quả thực không thể nổi ở nữa, mỗi ngày mới vừa về nhà, liền ngóng trông nhanh nhanh đến hừng đông, anh liền có thể tới trường học, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tống Á Hiên rửa mắt một phen.

Tình cảm của hai người lớn cũng khiến người em trai này sầu muộn lắm đó! Lưu Diệu Văn chỉ cầu nguyện cho bọn họ mau mau nói chuyện rõ ràng, cho dù là cưới trước yêu sau, cũng so với hiện tại tốt hơn rất nhiều!

Sau khi trở về từ văn phòng của Lăng Di, Lưu Diệu Văn liền một mặt buồn bã, khiến Tống Á Hiên thực mê mang, có điểm chân tay luống cuống.

"Anh bị sao vậy? Không phải nói chuyện về thăm nhà sao? Hay là thầy Lăng nói gì đó?" Tống Á Hiên ngồi ở chỗ của mình, xoay người nhìn Lưu Diệu Văn bàn sau, duỗi tay chọc chọc mu bàn tay anh.

Lưu Diệu Văn thuận thế lật tay, đem một ngón tay đang chọc chọc kia nắm trong lòng bàn tay mình, ngữ khí đáng thương vô cùng: "Anh lo lắng cho anh cả. Sợ rằng chuyến thăm nhà này sẽ bị anh ấy lại làm cho rối tung lên. Anh chỉ là một đứa em trai nhỏ mới vừa thành niên, làm sao có thể giải quyết được trường hợp như vậy......"

Tay bị cầm, khuôn mặt Tống Á Hiên có chút đỏ lên, cậu không quan tâm rút tay về, nhìn bộ dạng khó chịu của Lưu Diệu Văn, trong lòng có chút đau xót. Trong ấn tượng của cậu, Lưu Diệu Văn luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, sao lại có thể nói ra những lời ủ rũ như vậy?

"Đừng nghĩ nhiều..."

Lời còn chưa dứt, Lưu Diệu Văn đã hơi hơi dán sát về phía cậu, hỏi:"Em có thể về nhà với anh tối nay được không? Thứ bảy có thể cùng anh đối mặt với thầy Lăng không? Một mình anh thấy rất sợ hãi nha."

Tống Á Hiên: ...

Đáng giận, cậu biết hết nhé, nguyên lai là dụng tâm kín đáo, âm dương quái khí đây mà!

Cậu đột ngột rút tay ra, nghe chuông vào học vang lên, Tống Á Hiên xùy một tiếng, một bên đỏ mặt quay lại bàn học mình, một bên âm dương quái khí trả lời: "Nếu anh thân là Alpha mà còn yếu ớt như thế, người mạnh mẽ như em đành phải cố gắng giúp đỡ anh thôi."

Lưu Diệu Văn bật cười một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, hướng sang một bên, đưa tay chống cằm, thích thú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tống Á Hiên từ góc độ này.

Vào buổi tối, Tống Á Hiên trở về với Lưu Diệu Văn như đã hẹn.

Trong ba ngày này, cậu hầu như không ngủ ở ký túc xá, không biết hai người bạn cùng phòng nghĩ như thế nào.

Hôm nay Lưu Hoàng Minh không lập tức đến căn hộ của công ty để ngủ vì Tống Á Hiên đến. Lăng Di nói sẽ đến thăm nhà vào ngày mai, vì vậy anh ấy không thể rời đi.

Tuy nhiên, Tống Á Hiên có thể đến để cổ vũ anh, Lưu Hoàng Minh vẫn rất vui vẻ, cố ý ở phòng khách chờ bọn họ về đến nhà, chào hỏi, lại dặn dò phòng bếp làm cho hai đứa bữa ăn khuya, sau đó mới về phòng tắm rửa.

Ngày mai là thứ bảy, vậy là tối nay có thời gian để thư giãn, Tống Á Hiên không học mà chơi game với Lưu Diệu Văn.

Hôm nay chơi game một lúc, bữa ăn khuya ăn cũng ăn xong lâu rồi, thế mà lại có chút đói, Lưu Diệu Văn liền đi xuống, cầm vài cái điểm tâm nhỏ đi lên.

Vào phòng Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn hãy còn đang cười.

Một bên đặt điểm tâm nhỏ xuống, một bên nói: "Anh cả vẫn còn đang tắm."

Tống Á Hiên giật mình, nhỏ giọng hỏi: "Không phải lúc chúng ta trở về, Lưu đại ca đã bắt đầu đi tắm rồi sao?"

Này...... Bọn họ đều đã tắm rửa xong, ăn xong bữa ăn khuya, chơi mấy ván game, ít nhất hai giờ đã qua rồi đó......

"Chắc là quá kích động, nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thăm hỏi gia đình ngày mai." Lưu Diệu Văn cười nói, cũng cảm thấy rất thú vị.

Tống Á Hiên cảm thấy không thể tưởng tượng, cậu không thể không có mặt mũi làm trò trước mặt Lưu Diệu Văn nói ra, sợ lời nói không dễ nghe, nhưng mà...... Tắm lâu như vậy, thật sự sẽ không tắm đến tróc da à?

Trận game tối nay diễn ra quá muộn, ở trận cuối cùng, Tống Á Hiên đã sớm đi ăn cơm hộp ( í là die đấy ), nằm trên ghế sofa để cổ vũ cho đồng đội. Nhưng đồng đội quá đỉnh, quá khỏe, chơi không biết kéo dài đến bao lâu mà còn chưa kết thúc, cậu đã khò khò ngủ mất rồi.

Sau khi ăn gà xong, Chu Nhất Khai cùng Trương Chân Nguyên nhẹ giọng nói ngủ ngon, rồi thoát game.

Tống Á Hiên giống như một con thú nhỏ tự sưởi ấm cho bản thân, thu mình vào một góc sô pha, trên tay ôm một chiếc gối. Khuôn mặt khi ngủ của cậu ấy rất ngọt ngào, có thể đang có một giấc mơ đẹp, khóe miệng hơi cong lên.

Lưu Diệu Văn để điện thoại xuống, ngồi yên nhìn hồi lâu, có một loại yêu thích xúc động không muốn buông tay, đặc biệt muốn tiến lên đem Omega nhỏ này bế lên, hung hăng mà xoa nắn một chút!

Chính là, lại luyến tiếc.

Chỉ có thể nhìn, não bổ mà xoa nắn, ruột gan cồn cào.

Thật lâu sau, Lưu Diệu Văn yên lặng thở dài, uống một hơi cạn ly nước lạnh trên bàn mới đứng dậy, đi qua đem Omega nhỏ đang cuộn thành một khối bế lên.

Ở trong tổ quá lâu, nơi cậu dựa vào trên sô pha liền nóng hầm hập, khi bế lên còn có thể nhìn bằng mắt thường chút nhiệt khí bay lên.

Lưu Diệu Văn một bên nghẹn cười, một bên tay chân nhẹ nhàng mà đem cậu ôm tới trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cậu.

Anh ngồi xổm bên giường nhìn hồi lâu, Lưu Diệu Văn cảm thấy hai chân này không còn là của mình nữa, hoàn toàn không bị anh khống chế, không muốn rời đi ...

Anh nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đang yên lặng ngủ của Tống Á Hiên, đột nhiên nhíu mày, tự tìm một cái cớ tuyệt vời cho mình.

Lần trước khi đang ngủ ngon Tống Á Hiên đã lẻn lên giường của anh, không những thế còn gặm vai anh? Tối nay anh chơi game đến mơ màng, liền nằm trên giường của Tống Á Hiên ngủ quên, không dựa quá gần cậu, vậy thì không quá quá phận đâu nhỉ?

Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng Lưu Diệu Văn liền tự khinh bỉ chính mình, giống như một tên biến thái. Tuy nhiên, một khi đã có cái ý niệm này, thì việc rời khỏi căn phòng lại càng trở nên khó khăn hơn.

Rối rắm trong chốc lát, Lư Diệu Văn cuối cùng cũng đứng dậy, đi vòng qua bên kia giường, trộm nằm xuống. Anh không dám đến quá gần Tống Á Hiên, chỉ ở bên sát mép giường, cũng không dám kéo mạnh chăn bông, chỉ dám túm một góc.

Sau khi làm điều này, Lưu Diệu Văn nhịn không được ở trong lòng cười nhạo chính mình.

Này...... Là cái tình huống gì?

Miên man suy nghĩ, Lưu Diệu Văn nằm gần sát mép giường rất mau liền ngủ mất.

Vào sáng sớm, nam sinh mới thành niên tuổi dậy thì sẽ luôn có một số thay đổi về tâm sinh lý, ví dụ như vào buổi sáng sẽ phát ra một lượng tin tức tố mờ nhạt.

Tống Á Hiên lại nằm mơ, lại mơ thấy chiếc bánh sô cô la to bự kia, trên chiếc bánh sô cô la hôm nay còn có một quả dâu tây siêu to, siêu đỏ.

Cậu đi qua, bỗng nhiên nhớ tới vụ lần trước đã trải qua, cảm thấy đây nhất định chỉ là một giấc mộng! Còn cái bánh kem lớn này khả năng chính là Lưu Diệu Văn!

Bình tĩnh! Kiểm soát bản thân! Không thể gặm!

Tống Á Hiên nuốt nước bọt, ngập ngừng đưa tay lấy quả dâu tây to bằng lòng bàn tay xuống!

Cậu rất cao hứng, cẩn thận gặm cái đầu nhòn nhọn của dâu tây, sau đó không dám động, yên lặng chờ đợi động tĩnh.

Không có, không có tiếng kêu gào của Lưu Diệu Văn.

Vậy suy ra đây là một chiếc bánh kem sô cô la thật, có thể ăn được!

Thế thì cậu chả cần phải khách sáo nữa, Tống Á Hiên mở cả hai tay, nhảy lấy đà, cả người bổ nhào vào bánh kem chocolate, há mồm, a ô gặm một ngụm!

Vẫn không hề có tiếng kêu thảm thiết nào của Lưu Diệu Văn, quả nhiên không có vấn đề, chính là cái bánh kem này, không có mùi vị gì, sợ là không phải hàng thật quá?

Dùng sức gặm một ngụm lại một ngụm, trên bánh kem chocolate đều không có dấu vết mất đi miếng nào.

Sao lại thế này? Thật là đáng sợ quá đi!

Đây chắc chắn là quái vật!

Chạy mau!

Tống Á Hiên giật mình một cái, bị doạ tỉnh. Quay đầu liền thấy, bên cạnh có người...... Là Lưu Diệu Văn......

Thế cái cậu vừa cắn ban nãy là cái gì thế?

Lưu Diệu Văn vẫn nằm ở mép giường, Tống Á Hiên liền dựa vào bên cạnh anh, thấy anh vẫn không có tỉnh, thật cẩn thận, không dám thở mạnh, trộm duỗi tay, kéo áo ngủ anh ra xem bên bả vai một cái.

Thôi chết rồi! Vài dấu răng kìa ...

Với lương tâm cắn rứt, trước khi Lưu Diệu Văn tỉnh lại, Tống Á Hiên đã nhanh chân trộm xuống giường, đi rửa mặt, làm bộ hết thảy đều không có gì phát sinh.

Đến khi trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Lưu Diệu Văn mới mở mắt ra, liếc nhìn bờ vai của mình rồi mỉm cười, anh thật sự không biết chính mình đêm qua ủy ủy khuất khuất ngủ bên mép giường là bị làm sao nữa.

Cũng may, với kinh nghiệm lần trước, lần này anh không hề kêu, thậm chí còn làm bộ chính mình vẫn đang ngủ.

"A, anh tỉnh rồi à?" Sau khi Tống Á Hiên tắm rửa sạch sẽ, liền thấy Lưu Diệu Văn đã ngồi dậy.

Không biết anh ấy có chú ý tới dấu răng kia, sau đó tìm mình tính sổ hay không nữa?

Tống Á Hiên không đến gần, cũng không đợi Lưu Diệu Văn lên tiếng, lập tức trả đũa: "Lần này chính là phòng em, anh bị em bắt được rồi nhé! Coi như chúng ta huề nhau, ai cũng đừng nhắc lại việc này nữa, biết không?"

Lưu Diệu Văn nghẹn cười, từ trên giường bước xuống, "Vậy em lần trước ăn Alpha, có phải hay không anh cũng có thể ăn tiểu Omega?"

Tống Á Hiên:......

"Không thể."

"Tê," Lưu Diệu Văn xoa xoa vai, nhíu mày: "Như thế nào cảm giác bả vai có chút đau nhỉ?"

Tống Á Hiên chột dạ, tiến lên, đè lại bờ vai của anh, làm bộ giúp anh xoa xoa, không cho xem bên trong, "Ai bảo anh ngủ bên mép giường như thế, nhất định là nằm lệch nên đau á."

"Phải không?"

"Ừa, mà một mãnh A như anh, sao có một chút đau mà cứ lải nha lải nhải thế nhờ. Hôm nay là ngày lành của Lưu đại ca, chúng ta phải chuyên tâm thủ hộ cho đại ca!"

Đẩy Lưu Diệu Văn vào toilet để tắm rửa, Tống Á Hiên thay quần áo rồi chạy nhanh xuống lầu.

Cậu đã lên lịch về thăm nhà lúc chín giờ sáng, bây giờ đã là tám giờ.

Trong phòng ăn, Lưu Hoàng Minh đang nhìn chằm chằm ly sữa trong tay, bất động thanh sắc.

" Lưu ca, buổi sáng tốt lành." Tống Á Hiên bước tới, nhỏ giọng chào hỏi, không dám lớn tiếng vì sợ làm phiền suy nghĩ của anh.

Lưu Hoàng Minh không nhìn cậu, mà vẫn nhìn chằm chằm vào ly sữa, gật đầu nói: "Chào buổi tối."

Tống Á Hiên: ...

Có vẻ như Lưu đại ca còn đang đắm chìm trong thế giới loạn cào cào của mình, vẫn là không cần cùng ảnh nói chuyện.

Thời điểm Lưu Diệu Văn đi tới, vốn đang muốn trêu chọc Tống Á Hiên một chút, lại thấy bộ dáng này của anh cả, cũng game over luôn.

"Anh cả, hay anh cứ giữ nguyên trạng thái ngày đó đi, em thấy thầy Lăng cũng không bài xích kiểu bá đạo như vậy đâu." Lưu Diệu Văn đề nghị.

Tống Á Hiên bĩu môi, "Nhưng nếu là muốn nói chuyện yêu đương. Em nghĩ hẳn vẫn nên dịu dàng hơn một chút, lắng nghe thầy Lăng muốn gì chứ."

Lưu Diệu Văn: "Đúng vậy, nhưng thầy Lăng không bài xích AA yêu đương, lúc ở trong quán bar thấy cách ăn mặc của thầy ấy như vậy. Anh cảm thấy thầy ấy chính là muốn một Alpha mạnh mẽ, cường thế hơn mình."

Tống Á Hiên: "Bá đạo cùng ôn nhu, vốn là có thể cùng tồn tại."

Lưu Diệu Văn: "Thì đó, nhưng xác thật không dễ đâu."

Lưu Hoàng Minh nghe xong một hồi chịu không nổi, "Đừng nói nữa, anh muốn yên tĩnh."

Tội nghiệp, anh cả chết lặng rồi.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ngậm miệng lại, cả hai bưng bát cháo đi ra sân sau vừa ăn vừa xem gà.

Đúng chín giờ, xe của Lăng Di lái vào biệt thự Lưu gia.

Khi Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn vội vã quay trở về từ sân sau, họ chỉ thấy Lưu Hoàng Minh và Lăng Di đang đi đến thư phòng trên lầu.

"Không phải là nói thăm hỏi gia đình sao? Anh không cần ra mặt?" Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ mà cười, anh còn tưởng rằng ít nhất anh cũng có thể ở đây, giúp đại ca hold được chút điểm cộng.

Cái này có chút thần bí nè.

Tống Á Hiên buông tay, "Túy Ông chi ý bất tại tửu, chúng mình ngồi ở dưới lầu chờ đi."

( 醉翁之意不在酒-Túy Ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời, có dụng ý khác, ý của túy Ông không phải ở rượu )

Trong thư phòng, Lưu Hoàng Minh khuôn mặt lạnh lùng ngồi sau bàn làm việc lớn, bàn tay ở dưới gầm bàn nắm một chút góc áo mình, tự cổ vũ cho bản thân khí phách lên.

"Chuyện liên hôn kết cục đã định, nếu em muốn cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn, chỉ có từ hôn là không có khả năng."

Lăng Di mới vừa ngắm cách bài trí trong thư phòng, liền nhìn lại Alpha thẳng nam không có chút tình thú gì - Lưu Hoàng Minh, lại nghe anh bá đạo tuyên bố như thế lập tức vui vẻ.

"Ồ? Tôi muốn toàn bộ Lưu thị đều có thể?"

Lưu Hoàng Minh liếc anh một cái, trong lòng có tính toán, trịnh trọng nói: "Lưu thị không phải do một mình tôi thừa kế. Trừ tài sản thuộc về em trai, em dâu, cháu trai và cháu gái tương lai, dư lại cổ phần thuộc về tôi, đều có thể cho em. "

Thật đúng là một A thẳng nam, lời nói đùa cũng nghe không hiểu.

Bất quá, đứng đắn cũng có chút thú vị.

"Tôi không định từ hôn."

Nghe vậy, đôi mắt đen của Lưu Hoàng Minh như muốn sáng lên, "Như vậy là tốt nhất, em trốn không thoát lòng bàn tay của tôi."

"Kích thích như vậy?"

Lăng Di cười, hôm nay anh ăn mặc giản dị, chỉ có một chiếc áo khoác và một cái áo sơ mi thêu bên trong.

Anh cởi áo khoác ngoài, ném xuống ghế, trước mặt Lưu Hoàng Minh, Lăng Di nới lỏng hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh và nửa khuôn ngực mỏng manh.

Lưu Hoàng Minh: ...

Thấy cả người anh đều căng lên, Lăng Di càng cảm thấy thú vị, bước tới, nhấc chân ngồi xuống bàn làm việc của Lưu Hoàng Minh, nghiêng người tới gần, ném tới một ánh mắt mê hoặc.

"Nhưng anh cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Đây là bộ mặt thật của tôi. Nếu như anh thích kiểu lão sư nhỏ ngây thơ, có thể sẽ thất vọng."

Lưu Hoàng Minh trộm nắm lấy góc tay áo của mình, gắt gao siết chặt, nếu không phải Tống Á Hiên nói bá đạo cùng ôn nhu nên cùng tồn tại, thì có thể anh đã bị cám dỗ đến mức nhất thời không thể kiềm chế được bản thân, trực tiếp đè Lăng Di xuống bàn làm việc ...

Hóa...... Hóa ra Alpha cũng có thể mê người đáng yêu như vậy sao?

"Em, tránh xa tôi một chút." Lưu Hoàng Minh trầm giọng nói.

Lăng Di hơi hơi híp mắt, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

Giây tiếp theo, tin tức tố lạnh băng nháy mắt bùng nổ, quét qua toàn bộ thư phòng.

Alpha gặp nhau, tin tức tố thường là bài xích lẫn nhau, huống chi tin tức tố của Lưu Hoàng Minh bá đạo như thế, nhưng anh cũng đã nỗ lực khống chế lắm rồi, anh là bị dụ dỗ đến không chịu được mới phát ra tin tức tố, cũng không phải muốn áp chế Alpha nào.

Lăng Di cảm thấy áp lực trong chốc lát, nhưng cũng cảm giác được, cái tin tức tố bá đạo kia, đang một chút một chút trở nên nhu hòa. Từ cái lạnh như băng trong kho lạnh, dần dần biến thành cái mát lạnh kích thích giống như bạc hà, quanh quẩn bên người mình, nhưng không có một chút ý định áp chế gì.

Biết hàm nghĩa trong đó, Lăng Di cười cười trêu chọc: "Không thể trêu chọc vậy à?"

Lưu Hoàng Minh: ...

Mũi có hơi ngứa, cảm giác nóng ran chảy xuống, lau một phen, máu mũi......

Lăng Di: ...

Có thể nói, anh tung hoành trong vòng AA nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy A nào vừa ngầu vừa thú vị như vậy.

Cảm thấy rằng mình đã có được câu trả lời khi đến đây hôm nay.

Tin tức tố ở tầng trên mạnh đến nỗi Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ở tầng dưới có thể cảm nhận được.

Tống Á Hiên chưa được đánh dấu hoàn toàn, gần đây nhất cũng không được đánh dấu tạm thời, khả năng không thể chống đỡ nổi tin tức tố của Alpha khác. Lưu Diệu Văn cả kinh, nhất thời không dám nhìn, trước tiên kéo Tống Á Hiên ra khỏi nhà.

"Không biết xảy ra chuyện gì, để anh đi xem, em đừng tiến vào, nghe lời, đi theo gà con chơi." Sờ sờ đầu Tống Á Hiên một chút, Lưu Diệu Văn liền xoay người lại vào phòng, vọt tới trên lầu.

Tin tức tố của anh cả quá bá đạo, có thể người ngoài chưa từng cảm thụ qua sẽ bị thương tổn vô cùng lớn. Lưu Diệu Văn bất chấp, gõ cửa cũng không thèm, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy, Lăng lão sư đang ngồi trên bàn làm việc, cầm khăn giấy lau máu mũi cho anh cả ...

"Hai người...... Không...... Không có việc gì chứ?"

Lưu Hoàng Minh đúng lúc tiêm cho chính mình thuốc ức chế xong, liền tự cầm lấy khăn giấy, tự khống chế bản thân.

Ba phút sau, thấy anh không sao cả, Lăng Di thất thố trước mặt học sinh, cũng có chút ngượng ngùng, anh bước xuống bàn, mặc áo khoác vào, trêu chọc: "Xem ra là vị hôn phu của em không được thoải mái lắm. Vậy thì em đành quay lại hẹn hò vào ngày khác vậy. "

Lưu Hoàng Minh: ...

Tình trạng chảy máu mũi ngày càng nặng.

Vẻ mặt của Lưu Diệu Văn sững sờ, có chút kinh hãi, đây là loại tiến triển thần tốc gì? ! Ý gì thế? !

Tống Á Hiên im lặng chờ đợi ở sân trước, trong lòng rất là lo lắng.

Trong chốc lát, liền thấy Lăng lão sư ý cười đầy mặt đi ra, không chờ cậu chào hỏi đã thấy Lưu Hoàng Minh cùng Lưu Diệu Văn cũng đuổi tới phía sau.

"Thầy Lăng! Không hàn huyên về việc học hành của đệ đệ?" Lưu Hoàng Minh một bên che lại cái mũi, một bên hỏi.

Lưu Diệu Văn:......

Tống Á Hiên:......

Vừa rồi một câu đệ đệ học tập như thế nào còn chả nhắc tới, buổi thăm hỏi gia đình quá mức giả trân luôn á!

Lăng Di xua xua tay, "Không hàn huyên, về sau có rất nhiều cơ hội hiểu biết."

Lưu Diệu Văn choáng váng, hậu tri hậu giác phát hiện, tương lai... giáo viên chủ nhiệm thực sự chính là anh dâu của anh ...

Nếu anh là một tên học tra, khả năng sẽ cảm thấy đây chính là địa ngục nhân gian đấy.

Tống Á Hiên giữ chặt Lưu Diệu Văn, không để anh đi theo Lưu Hoàng Minh nữa.

Lưu Hoàng Minh đưa Lăng Di đến bên cạnh xe, thấy cổ áo sơ mi của em ấy hãy còn mở, ánh mắt hơi thâm trầm, một tay bịt mũi, một tay vươn qua, thô lỗ kéo lại cho em ấy.

"Dụ dỗ tôi xong đừng hòng chạy trốn."

Lăng Di cười khẽ, mở cửa xe, dựa vào khung cửa, nhún vai "Tôi không trốn, coi như là một buổi hẹn hò làm quen thân mật thôi, cưới trước yêu sau tôi cũng không ngại."

"Bất quá, tôi có một yêu cầu duy nhất."

"Em nói, tôi sẽ thỏa mãn."

Nụ cười trong mắt Lăng Di nhạt đi một chút, "Tôi không cần gia sản của Lưu thị, anh cũng không cần quá mức nhiệt tình mà giúp Lăng thị. Tôi không muốn chịu trong nhà hiếp bức, càng không muốn anh cùng Lưu thị bởi vì tôi mà chịu hiếp bức."

Lưu Hoàng Minh gật đầu, "Được, em nói gì thì chính là thế đó."

Lăng Di:......

Miệng nhỏ còn rất ngọt.

"Được rồi, thật chờ mong lần hẹn hò tiếp theo, vị hôn phu của tôi."

Nhìn xe mui trần của Lăng Di rời đi, Lưu Diệu Vă lẩm bẩm trong đầu một chút, thầm nói: "Vị hôn phu...... Vậy khi nào mới kêu ông xã......"

Lăng Di đi rồi, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên mới đi tới, quan tâm đại ca.

"Anh cả, nhìn dáng vẻ này, hẳn là rất thuận lợi?" Lưu Diệu Văn cười hỏi.

Tống Á Hiên cũng đi theo cười.

Lưu Hoàng Minh xoay người, nhìn nhìn Tống Á Hiên, nhìn chằm chằm nụ cười tươi tắn của cậu, nhìn chằm chằm đến Tống Á Hiên ngốc luôn.

Lưu Diệu Văn cũng sững sờ, theo bản năng đem Tống Á Hiên kéo ra chút, nghĩ thầm chẳng lẽ là tin tức tố của anh cả bùng nổ, giờ phút này không nên nhìn thấy Omega.

"Alpha cũng thực ngọt."

Lưu Hoàng Minh lầm bầm lầu bầu nói, vừa lòng rồi che lại cái mũi rời đi.

Lưu Diệu Văn:......

Tống Á Hiên:......

Biết là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi! Nhưng cũng không cần so sánh như thế chứ!

Bước sang tháng 11, trời càng ngày càng lạnh, sinh nhật Tống Á Hiên đang đến gần.

Cậu thường sinh nhật với bà ngoại, cũng không có thói quen ăn bánh kem, nhưng bà ngoại sẽ nấu cho cậu một tô mì trường thọ mỗi năm.

Năm nay không biết sẽ trải qua như thế nào.

Trong giờ sinh hoạt, Tống Á Hiên đang ngồi trên chiếc bàn bóng bàn bằng đá cạnh sân chơi, vung chân, cảm thấy có chút phiền não.

Tất nhiên cậu vẫn muốn dành thời gian ở bên bà ngoại, nhưng bà ngoại đang ở nhà họ Tưởng, cậu không có khả năng đến đó ăn sinh nhật, đưa bà ngoại đi chơi cũng không được. Khi nói chuyện, họ sẽ đoán rằng đó là vì sinh nhật của cậu, đến lúc đó lại cố ý giữ cậu ở lại, thế càng tệ hơn.

Đang buồn rầu thì Tưởng Ngu nhích lại gần.

"Tống Á Hiên, gần đây trong nhà đang nói tới sinh nhật của cậu......"

Nghe vậy, đôi chân đung đưa của Tống Á Hiên chợt dừng lại, sắc mặt dần trở nên nặng nề.

Cảm giác bài xích kia thật quá rõ ràng, Tưởng Ngu chỉ định lén thăm dò thái độ của cậu, thấy cậu như vậy liền biết cậu không muốn, vội vàng xua tay.

"Haizzz! Bất quá cậu đừng lo lắng! Tôi giúp cậu từ chối! Hiện tại rất nhiều học sinh đều thích ăn sinh nhật cùng bằng hữu đồng học không phải sao, không có gì ghê gớm cả!"

Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy có Tưởng Ngu là cầu nối, thật sự đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

"Cảm ơn cô."

"Cậu khách sáo cái gì."

Tưởng Ngu cũng leo lên bàn đá, đến gần Tống Á Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Bất quá, về việc cậu là Omega ấy, có kế hoạch khi nào nói cho bọn họ không?"

"Nếu có thể, cả đời đều sẽ không."

"Tại sao? Nghiêm trọng như vậy à? Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi, nếu không thể nói, thì không nói cũng không có việc gì. Chủ yếu là ... Không phải tôi muốn nói sau lưng cậu đâu nha." Tưởng Ngu nghiêng người che miệng thì thào: "Thực ra tôi vẫn luôn cảm thấy thỉnh thoảng mẹ kế cứ điên điên khùng khùng sao sao ấy, tuy rằng con người bà ấy khá tốt, nhưng tinh thần không được khỏe mạnh lắm, tôi không hiểu nên hỏi ba, ba tôi cũng không nói."

Tống Á Hiên lắng nghe, nhìn xuống những con kiến ​​đang bò trên mặt đất, đưa tay chạm vào tuyến thể sau gáy mình.

"Bà ấy vẫn luôn như vậy mà. Tôi không thể sử dụng thuốc ức chế thông thường và không thể tiếp nhận các kích thích tố của Alpha thông thường. Là bởi vì khi tôi vừa đầy tháng, bà ấy cũng điên điên khùng khùng như thế, dùng dao đâm vào tuyến thể của tôi, nói rằng không tin tôi là Beta, muốn tìm tuyến thể xem."

Cậu nói đến là bình đạm, so với người khác kể chuyện xưa còn không có chút trầm bổng nào, Tưởng Ngu lại nghe đến vẻ mặt hoảng sợ, bưng kín miệng mới không kêu ra tiếng.

"Hiện tại khẳng định tôi quả thực là một Omega, nhưng tuyến thể của tôi thì không thể lành lại. Cô nghĩ nói cho bà ấy biết bây giờ, bà ấy sẽ có phản ứng gì?"

Tưởng Ngu không dám trả lời, Tống Dĩnh ngẫu nhiên sẽ có chút điên điên khùng khùng, nếu cô ấy biết chuyện này, có lẽ sẽ phát điên mất thôi ...

"Tôi hiểu rồi, tôi nhất định giữ kín như bưng, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói cho bọn họ biết."

Tưởng Ngu thề, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Cậu kỳ thật cũng rất ôn nhu dễ mềm lòng."

Tống Á Hiên cười nhẹ, không, cậu không ôn nhu, cậu chỉ là sợ phiền toái.

Cậu không nói cho Tống Dĩnh biết, không chỉ do sợ cô không cầm lòng được, mà càng không muốn nhận thêm càng nhiều áy náy vô dụng của Tống Dĩnh. Nếu biết được, nhất định cô ấy sẽ điên cuồng muốn bù đắp thêm thứ gì đó, nhưng cậu thực sự không cần, vậy thì tốt hơn hết là đừng nói ra.

Với sự giúp đỡ của Tưởng Ngu, nhà họ Tưởng thực sự không có ai đến hỏi về sinh nhật mình, Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Ngày 11 tháng 11, tình cờ là thứ Bảy, tất cả các học sinh đều nói rằng đó là Ngày lễ Độc thân, muốn cùng nhau tổ chức tiệc tùng. Tống Á Hiên đã có một cuộc hẹn, mà người hẹn cậu đương nhiên là Lưu Diệu Văn.

Sớm đã nói, vào sinh nhật của cậu, anh sẽ tặng cậu chiếc bánh kem ngon nhất, Tống Á Hiên nhớ rất kỹ.

Trời lạnh, ở nhà Lưu Diệu Văn, không có áo len để thay thì không ổn. Tối thứ sáu, sau khi tiết tự học kết thúc, Tống Á Hiên trước về ký túc xá, tắm rửa quần áo.

Khi cậu bước vào ký túc xá, liền nhìn thấy Đào Hiền đang lén lút làm gì đó trên bàn học của mình.

Không chờ cậu mở miệng, Tống Á Hiên liền thấy, Đào Hiền thả một cái bánh kem 4 inch ở trên bàn của cậu, sau đó lén lút muốn đi.

Quay đầu lại nhìn thấy Tống Á Hiên, khuôn mặt của Đào Hiền đỏ bừng, nhìn cậu một cách mất tự nhiên.

"Cái kia ... Lúc trước cậu đã giúp tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội chính thức cảm ơn cậu. Nghe nói ngày mai là sinh nhật cậu. Để tỏ lòng biết ơn, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Tống Á Hiên ngỡ ngàng, lần đầu tiên có người tặng cậu bánh sinh nhật.

Cậu không biết phải nói thế nào, có thể là do quan hệ không được thân thiện lắm, lúc này đối phương rất muốn làm hòa, Tống Á Hiên cũng không định làm mặt xấu, thậm chí còn cảm thấy như vậy khá tốt.

"Ừm...... Tôi biết, trước kia là tôi bịa đặt nói xấu cậu cũng là tôi không đúng, tôi lại xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể nhận món quà này. À đúng rồi! cái này không đắt không đắt, cậu yên tâm ăn đi nha!"

Tống Á Hiên:......

Có thể là nghe nói cậu không nhận thức ăn đắt đỏ, Đào Hiền liền một bên lắc đầu một bên nói không đắt không đắt.

"Cảm ơn."

"Không có chi, không cần khách khí, tôi về đây, tuần sau gặp lại." Nói xong, Đào Hiền cảm thấy chính mình như đã chết, đỏ mặt chạy nhanh ra khỏi ký túc xá.

Tống Á Hiên nhìn bánh kem cười nhẹ, cậu sẽ nhận lời chúc mừng sinh nhật thiện ý này, dù sao sau đêm nay, cậu cũng sẽ thành niên, cũng trở nên trưởng thành hơn.

Chiếc bánh kem màu trắng chỉ có một ít điểm xuyết ở hai bên, nhưng chính giữa lại là một quả dâu tây to, rất đỏ, trông rất tươi.

Không biết tại sao, Tống Á Hiên lúc này tâm trạng rất tốt, cầm lấy quần áo và bánh kem, đi tìm Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn đợi cậu ở cửa ký túc xá, sửng sốt khi thấy cậu cầm một chiếc bánh kem, "Cư nhiên còn có người tặng bánh trước anh?"

Tống Á Hiên bật cười, cầm chiếc bánh nhỏ xinh xắn tinh xảo đưa ra trước mặt cho anh xem, "Nhìn quả dâu tây này này, nó lớn như vậy, chắc ăn rất ngon, em cho phép anh ăn đầu nhọn của quả dâu tây đấy."

"Vậy thật đúng là phải cám ơn sự hào phóng của em rồi."

Cả hai vừa nói vừa cười đi về phía cổng trường.

"Bánh kem sinh nhật bây giờ thần kỳ thật đấy. Khi còn bé, em chỉ được ăn bánh sinh nhật một lần khi đi thăm họ hàng. Nó rất rực rỡ, bên trên có một quả anh đào đỏ và một quả anh đào xanh. Em chưa ăn bao giờ, rất là thèm muốn. "

"Người lớn đều nhường tiểu hài tử, đem anh đào cho em ăn, ai da......khó ăn lắm, cái hương vị kia á, em đến nay đều không có thích nổi vị anh đào nữa."

Lưu Diệu Văn xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Kia hẳn là đồ hộp, không thể ăn, lần sau chúng ta ăn anh đào tươi."

Nói rồi Lưu Diệu Văn chợt lóe, "Như vậy đi, nếu đã có người tặng bánh kem cho em rồi, vậy thì chúng ta ngày mai chính mình tự làm bánh kem đi, được không? Em muốn thêm dâu tây liền thêm dâu tây, muốn thêm anh đào liền thêm anh đào."

Chính mình làm bánh kem!

Tâm Tống Á Hiên khẽ động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro