Tin hot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thích thì đừng ăn." Lưu Diệu Văn lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng học.

Anh luôn nghĩ rằng Tống Á Hiên thích hương vị sô cô la, thậm chí anh còn cảm thấy rằng trong mấy ngày qua anh đã dần có thể chấp nhận được vị tin tức tố của mình. Mà biểu hiện hôm nay của Tống Á Hiên, thực sự đã đả kích anh rất lớn.

"Sô cô la thật sự ăn rất ngon!" Tống Á Hiên ghé lên bàn, hét lên với Lưu Diệu Văn, người đang bỏ đi ngoài cửa.

Lưu Diệu Văn: ...

Nhóc dối trá, anh hoàn toàn không biết câu nào của cậu có thể tin, câu nào không, anh rất mệt mỏi.

Lưu Diệu Văn không nhìn lại, Tống Á Hiên thực sự cũng rất rầu luôn.

Cậu ngồi trở lại chỗ, nhìn viên sô cô la trên tay, trong miệng thèm đến không chịu được, thật cẩn thận liếm một ngụm......

Trộm vía ngon ghê á!

Đem chocolate toàn bộ cho vào miệng, Tống Á Hiên mút mát mấy cái, mới hậu tri hậu giác phát hiện, cậu kỳ thật cũng không phải buồn ọe với chocolate.

Phản ứng cường điệu vừa rồi thực ra là do có Lưu Diệu Văn đến gần đúng không nhỉ?

Vừa ăn sô cô la, vừa nhìn viên sô cô la còn lại trên bàn, Tống Á Hiên chạm vào nó thầm nghĩ: Đúng vậy, sô cô la có thể bị làm sao cơ chứ?

Nhưng sức ảnh hưởng của Lưu Diệu Văn đối với cậu ngày càng lớn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định không được. Hai ngày nữa là đến cuộc thi toán. Cậu thực sự không thể buồn ngủ thời gian này. Tạm thời cũng không có tâm lực đi cùng Lưu Diệu Văn thảo luận xem nên giải quyết vấn đề tin tức tố của ảnh thế nào. Cũng may tạm thời chỉ có mình cậu chịu ảnh hưởng, những người khác vẫn ổn, hẳn là vấn đề không lớn.

Lưu Diệu Văn đi quanh sân chơi một mình, cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh rồi, anh nhớ tới hôm đó ở phòng làm việc, Tống Á Hiên hít hà cái mũi nhỏ, vẻ vui mừng thầm kín trên mặt không phải là giả.
Chính mình cũng không cần phải nhạy cảm như vậy, có lẽ Tống Á Hiên cơ thể có chỗ không thoải mái nên cậu ấy mới tạm thời hơi buồn nôn với đồ ngọt?

Về lý do tại sao Tống Á Hiên không để ý đến anh cả buổi sáng, Lưu Diệu Văn định hỏi thẳng cậu. Đôi khi Tống Á Hiên có chút kỳ kỳ quái quái, chính anh lại cứ miên man suy nghĩ cũng vô dụng.

Khi đã hạ quyết tâm thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, Lưu Diệu Văn quay trở lại lớp học với tâm trạng khá thoải mái.

Tuy nhiên, anh lại không thấy Tống Á Hiên đâu, bàn của Tống Á Hiên đã được dọn dẹp gọn gàng, không có ai ở đó, trên bàn anh chỉ còn lại một mẩu giấy ghi:

[Sô cô la thực sự rất ngon! Em muốn tạo chút không khí thi đua cho cuộc thi toán, nên em đã xin giáo viên cho ngồi sau vài ngày rồi, anh cũng cố lên! 】

Lưu Diệu Văn: ...


Anh quay đầu nhìn lại, thấy Tống Á Hiên đang ngồi ở chiếc ghế bình thường khôngđược sử dụng ở cửa sau của lớp học ...
Beta nhỏ chết tiệt, biểu hiện xa cách này, có phải quá rõ ràng rồi pkhông? ? ?

Lưu Diệu Văn vừa mới ổn định tâm trạng tốt lên, thì mọi chuyện lại trở nên rốitinh rối mù, anh hoàn toàn không còn tâm trạng đi hỏi trực tiếp Tống Á Hiên nữa!

Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế với gương mặt lạnh lùng, không khỏi thắc mắc khi anhtrai của mình nói rằng "gà mái già được nuôi rất cẩn thận, chúng ta khôngăn" vào buổi sáng, làm Tống Á Hiên hiểu lầm chính mình đối với cậu có ý,cho nên Tống Á Hiên mới vội vã muốn cùng mình phủi sạch quan hệ?

Lưu Diệu Văn thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn khi nghĩ về nó theo cách này.

Anh luôn không cảm thấy tiểu Beta có gì không tốt, vậy mà Tống Á Hiên cư nhiênlại ghét bỏ anh như vậy?

Tình nguyện đi xem Alpha khác chơi bóng, rót nước cho bọn họ, đối với bọn họ cườingọt ngào, còn anh thì không thèm để ý?
Tống Á Hiên không biết LưuDiệu Vănđang buồn thế nào, cậu chỉ muốn tránh xa LưuDiệu Văntrong hai ngày thi toán để không bị ảnh hưởng. Thực tế đúng là như vậy, cậu ngồiở phía sau, tràn đầy năng lượng!

Vì vậy, mấy ngày nay hai người chính là một ngồi ở cửa trước phòng học, một ngồiở cửa sau phòng học. Cơ bản không hề giao tiếp, một câu cũng không nói.

Mỗi khi nhìn thấy Tống Á Hiên và một vài Alpha cười cười nói nói ở hàngsau, Lưu Diệu Văn cảm thấy rất chi là không vui.

Nhưng đúng là sắp tới cuộc thi toán học, anh cũng biết Tống Á Hiên coi trọng nó như thế nào, nên trước mắt chỉcó thể chịu đựng, không quấy rầy cậu trong lúc này.

Trên các diễn đàn lúc này, những bài đăng về mối quan hệ giữa Lưu Diệu Văn và TốngÁ Hiêntự nhiên lại có tiến triển nghiêng trời lệch đất.
Trước đó, các bạn học lớp 1 đã tung ra tin hot, TốngÁ Hiên đã ngửi qua tin tức tố của Lưu Diệu Văn! Ngay cả Trương Chân Nguyên có quan hệ tốt với Lưu Diệu Văn như vậy mà cũng không biết tin tức tố của Lưu Diệu Văn mùi gì, vậy sao LưuDiệu Văn có thể chỉ bởi vì một thách đố nho nhỏ liền cho Tống Á Hiên ngửi? Khẳng định là ở bên nhau!

Hiện tại, lại biến thành "Lưu Diệu Văncùng Tống Á Hiên khẳng định đã chia tay, hai người đều thề cảđời không bao giờ qua lại với nhau nữa".

Trương Chân Nguyên xemđến ruột gan cồn cào, hắn rất muốn đi hỏi một chút xem Lưu Diệu Văn và TốngÁ Hiênhai ngày nay rốt cuộc sao lại thế này, chính là Lưu Diệu Văn gầnđây vẫn luôn rất thờ ơ, vừa thấy liền biết là tâm tình không tốt, Trương Chân Nguyên cũngkhông dám cái hay không nói, nói cái là thành dở.

Chỉ trong nháy mắt đã đến ngày thi toán.
Đề thi môn toán cấp tỉnh dự kiến vàophòng thi lúc 9 giờ sáng thứ bảy, phải đến sớm trước nửa tiếng, cấm vào phòngthi sau 15 phút kể từ khi bắt đầu làm bài.

Lưu Diệu Văn nghĩ rằng TốngÁ Hiênrất coi trọng kỳ thi này, chắc chắn sẽ đến sớm nên đã đợi cậu bên ngoài phòngthi, muốn nói với cậu một câu cố lên.

So với lần trước ngồi cùng bàn bị lạnh nhạt mấy ngày, lần này chính là một trướcmột sau cả ngày đến mặt cũng không thấy, còn mang theo một bụng nghi hoặc, Lưu Diệu Văn đã sốt ruột vài ngày, liền chờ cuộc thi toán họckết thúc, tìm Tống Á Hiên nói chuyện một chút.

Không ngờ đã là 8h30 mà Tống Á Hiên vẫnchưa xuất hiện.

Bọn họ là thí sinh Thất Trung, vừa lúc ở cùng một trường thi, cùng một phòng học,Lưu Diệu Văn cảm thấy không thích hợp, liền đi vào phòng học,hướng mắt tìm kiếm.
Các thí sinh đều đến rất sớm, phòng học cơ bản đã ngồi hơn phân nửa người, Lưu Diệu Văn tỉ mỉ nhìn hai lần, xác định không có thấy Tống Á Hiên, trong lòng càng cảm thấy không ổn.

Nghĩ kỹ lại, Tống Á Hiên lúc trước quả thật có chút kỳ lạ, lúc nào cũngthấy cậu xuất thần, thậm chí đi học buổi sáng còn muộn mấy lần.

Quãng đường từ nông thôn đến đây có chút xa, nếu không cẩn thận bỏ một chuyếnxe, đến trễ cũng không phải không có khả năng.

Thấy thời gian không còn nhiều, LưuDiệu Văn không thể nghĩ thêm gì nữa nên gọi cho Trương Chân Nguyên, hỏi cậu ta có số điệnthoại của Tống Á Hiên không. TrươngChân Nguyên rất đáng thương, hắn nào có số, nhưng nghe thấylà tình huống khẩn cấp, hắn vội vã đi hỏi Chu Nhất Khai, mới có được số di động gửicho Lưu Diệu Văn.

Ngay khi nhận được số điện thoại, LưuDiệu Văn nhanh chóng bấm số.
Hồi lâu không có ai trả lời điện thoại, vừa lúc LưuDiệu Vănmày nhăn đến hận không kẹp chết một con ruồi thì rốt cuộc đầu bên kia mới truyềnđến tiếng " Ưm" theo đó là tiếng nói chuyện của người ở đầu dây bênkia.

"Khi nào thì chuyến xe tiếp theo rời đi bác tài ơi? Cháu muốn đến trườngtrung học số 1, hiện tại còn kịp không ạ?"

Khi Lưu Diệu Văn nghe được thanh âm bên kia, trong lòng liền lộpbộp một chút, cảm giác đầu đều căng ra.

"A lô? Tống Á Hiên? Tôi là LưuDiệu Văn,bây giờ cậu đang ở đâu? Nói chuyện?"

Tống Á Hiên đầu dây bên kia đang hoảng loạn nghe thấy giọngnói truyền đến từ điện thoại làLưu Diệu Văn, sữngngười một lúc, vừa xuống xe liền vội vàng trả lời.

"Em đang ở trạm xe buýt ... Em không cẩn thận ngủ quên rồi ngồi đến tận trạmcuối. Bác tài kêu em, em mới tỉnh...... Thôi xong rồi, kỳ thi có phải bắt đầu rồikhông?"
Tống Á Hiên vừa chóng mặt vừa hoảng sợ, đầu óc cơ bản rối bời,nói chuyện cũng có chút lộn xộn.

"Đừng lo lắng, trạm xe buýt nào, ở Quảng trường Bắc bên kia sao?"

"Ừm, em đi taxi... em đi taxi, vậy có kịp không?"

Lưu Diệu Văn vốn dĩ muốn bảo TốngÁ Hiên đitaxi, chỉ mất hơn 20 phút để từ Quảng trường Bắc đến, chắc cậu có thể đến kịp.Nhưng qua điện thoại, anh có thể cảm thấy TốngÁ Hiên rấtchoáng váng và bối rối, đặc biệt là để tiết kiệm tiền, Tống Á Hiên vẫn luôn đi xe buýt công cộng, không biết có biếtsử dụng phần mềm taxi hay không, không biết có biết chặn xe ven đường không, lỡcậu hoảng hốt hoảng loạn quá mà lại xảy ra chuyện gì thì sao.

"Không được, cậu cứ ngồi ở trạm xe cuối đi, đừng nhúc nhích, công ty anhtrai tôi cách đó không xa, tôi sẽ kêu ảnh phái người tới đón, sáu bảy phút liềnđến, có thể đến kịp, cậu ngồi yên đừng nhúc nhích, nghe được không?"
Trên thực tế, ngoại trừ khi Lưu Diệu Vănbáo tên anh ra, Tống Á Hiên có trở nên tỉnh táo chút ít, thì trong vài lờitiếp theo, cậu đều mơ hồ gần như quên mất ai đang ở đầu dây bên kia. Bây giờnghe thấy Lưu Diệu Văn an bài như vậy, trái tim Tống Á Hiên dần dần ổn định một cách kỳ lạ, trong đầu cũngtrở nên tỉnh táo hơn một chút.

"Được."

Tống Á Hiên ngoan ngoãn đáp lại, sau khi đầu bên kia cúp điện thoại, cậu ngồi trên ghế bất động, có chút trống rỗng.

Cậu cảm thấy mình đã sai khi nghĩ oan cho Lưu Diệu Văn, đội cho anh một nồi lớn, hôm nay Lưu Diệu Văn không có mặt ảnh hưởng đến cậu, thì cậu vẫn chóng mặt, cả người suy yếu đó thôi, này căn bản không thích hợp.

Tống Á Hiên không thể miên man suy nghĩ lâu, xe Lưu gia năm phút đã xuất hiện trước mặt cậu.

Hiện tại, cuộc thi toán học vẫn là quan trọng nhất, cho dù cậu có bị mắc bệnh lạ gì, cũng phải giành được số tiền thưởng 8000 kia đã rồi mới đi khám bệnh.
Hít sâu, thở một hơi, cố gắng tỉnh táo lại, Tống Á Hiên mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Vừa lên xe liền nhìn thấy hôm nay Lưu Hoàng Minh lái xe ...

Tống Á Hiên sững sờ, nếu cậu nhớ không lầm thì Lưu Diệu Văn đã nói rằng Lưu đại ca sẽ cử người đến đón cậu đúng không?

"Tiểu Hiên, đừng lo lắng, đại ca lái xe nhanh lắm!"

Giọng nói vừa dứt, chiếc xe sang trọng đã hú còi lao đi.

Tống Á Hiên: ...

Cậu rất muốn cảm ơn Lưu đại ca, nhưng tốc độ của chiếc xe này hình như hơi nhanh quá rồi làm cậu cũng không dám mở miệng, sợ cản trở Lưu đại ca lái xe.

Đúng chín giờ, xe của Lưu Hoàng Minh dừng ở cửa phòng thi.

Lưu Diệu Văn đang đợi ở cửa, khi nhìn thấy họ đến, anh mới yên tâm mà mở cửa, đem Tống Á Hiên rõ ràng đang không ổn kéo xuống .

"Cậu có phải hay không không thoải mái?"

Tống Á Hiên nhanh chóng lắc đầu, "Không sao, thi trước đã!"
Sau đó, cậu nhanh chóng lên xe cảm ơn Lưu Hoàng Minh, "Cảm ơn Lưu ca! Anh trở về lái xe chậm một chút, chú ý an toàn!"

"Hai đứa cố lên!" Lưu Hoàng Minh gật gật đầu, đối bọn họ vẫy vẫy tay, nhìn theo bọn họ vào trường thi.

Môn thi đã bắt đầu rồi, sau 15 phút thì không được vào phòng thi, cũng may là đến kịp, nhưng vẫn là hai học sinh cuối cùng vào phòng thi do đến trễ.

Khi Tống Á Hiên ngồi vào vị trí kiểm tra, cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện Lưu Diệu Văn vẫn luôn đợi cậu, thiếu chút nữa cũng bỏ lỡ cuộc thi, làm cậu trong lòng tràn đầy cảm kích, đồng thời cũng có chút băn khoăn.

Sau khi bài thi kết thúc, Tống Á Hiên chủ động đợi Lưu Diệu Văn ra khỏi phòng thi.

"Hôm nay cảm ơn anh, nếu không có anh cùng Lưu đại ca, em nhất định không đến kịp giờ thi. Bất quá, nếu có lần sau, anh cứ vào phòng thi trước đi nhé, không cần chờ em, nếu anh vì em mà bỏ lỡ cuộc thi, em sẽ áy náy lắm."
Lưu Diệu Văn cười nhẹ, "Đừng lo lắng, tôi cũng không phải kẻ ngốc. Hết giờ mà cậu còn chưa đến. Tôi nhất định sẽ vào lớp trước."

Nghe đến đây, Tống Á Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, hắc hắc cười một chút, cảm thấy cùng Lưu Diệu Văn quen biết kỳ thực rất may mắn.

Cậu cho tới nay luôn không thích người khác vì mình mà trả giá quá nhiều, như vậy sẽ chỉ làm cậu cảm thấy rất áp lực.

Lấy ví dụ như Tống Dĩnh, Tống Á Hiên không phản đối việc cô ấy tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, ít nhất khi bị bỏ lại, cậu cũng sẽ cảm thấy mình không mắc nợ quá nhiều, không có gì để mất. Không có gì sai khi ích kỷ cả, không cần phải trói buộc ba người sống vất vả cùng nhau, tách ra mà có thể cho nhau một cơ hội tốt hơn là điều hay hơn cả..

Nếu Tống Dĩnh vì cậu mà vẫn luôn độc thân, có một cuộc sống khốn khổ mà không có cuộc sống của riêng mình, cậu ngược lại sẽ cảm thấy mình là một gánh nặng, kiểu sống đó sẽ là một trói buộc. Bây giờ chỉ là có chút áp lực về kinh tế, nhưng tất cả đều có thể vượt qua được.
Chỉ là cậu không hận Tống Dĩnh, đồng thời cũng không cần Tống Dĩnh.

Tống Dĩnh luôn treo ở ngoài miệng là vì cậu mới liều mạng cố gắng mang thai, Tống Á Hiên rất không thích. Cậu không cần một nỗ lực áp đặt như vậy, không một chút nào.

Cả hai bước ra khỏi phòng thi Trường trung học số 1. Rất nhiều thí sinh đang đứng đợi xe.

Lưu Diệu Văn thấy khuôn mặt của Tống Á Hiên tái nhợt, không có tinh thần gì, lại hỏi: "Cậu có phải không thoải mái hay không? Muốn đến bệnh viện xem chút không?"

Nghe vậy, Tống Á Hiên phát hiện ra trong kỳ thi cậu cố gắng giữ tỉnh táo, hiện tại cùng Lưu Diệu Văn ngây người như vậy trong chốc lát, xác thật thân thể càng ngày càng yếu đi.

Rốt cuộc có phải Lưu Diệu Văn là nguyên nhân không?

"Đừng đến bệnh viện." Tống Á Hiên nói, nhìn Lưu Diệu Văn.

Kỳ thi kết thúc, Tống Á Hiên nghĩ thầm cũng nên cùng Lưu Diệu Văn thảo luận một chút sự ảnh hưởng tin tức tố của ảnh rồi.
"Tống Á Hiên! Lưu thiếu!"

Chuyện còn chưa bắt đầu, Tề Hàng vẻ mặt kinh hỉ đã từ cổng trường chạy lại đây.

Tống Á Hiên:......

"Thật là trùng hợp! Hai người cũng tham gia cuộc thi toán học ở đây! Lưu Thiếu học giỏi như vậy, nhất định là đứng nhất tỉnh!"

Tống Á Hiên: ...

Lưu Diệu Văn: ...

Lười phản ứng, huống chi thân thể cậu còn đang mỏi mệt, muốn sớm một chút trở về nghỉ ngơi, Tống Á Hiên vẫy vẫy tay, "Em đi về trước."

Lưu Diệu Văn thấy cậu không thoải mái, nói: "Tôi đưa cậu về."

Tống Á Hiên chưa kịp phản ứng, Tề Hàng đã xen vào: "Chà! Thật tuyệt, nhà em cách nhà Tống Á Hiên cũng không xa. Lưu thiếu có thể cho em đi nhờ được không?"


Tống Á Hiên: ...

Trước có Tô Hàm Ương, sau có Tề Hàng, sao người nào cũng sốt ruột bám vào anh ta thế nhỉ?

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn cũng hoàn toàn không muốn phản ứng Tề Hàng, không muốn làm ai khó xử, liền nói thẳng: "Không cần đưa, tôi có năng lực tự gánh vác, tự đi xe công cộng."
Tề Hàng nghe ra ý của cậu:......

Tống Á Hiên đứng chờ xe bus, Tề Hàng còn đứng bên cạnh Lưu Diệu Văn, vẻ mặt ngượng ngùng, xoắn xít.

"Lưu thiếu, hôm nay thứ bảy, anh có rảnh đưa em về không? Em sau khi bị tin tức tố của anh ảnh hưởng, thân thể vẫn luôn đều không khỏe, xe bus quá lắc lư."

Lưu Diệu Văn kỳ thật nhìn ra được, Tề Hàng đối với anh có ý tứ, chỉ là anh trước kia vẫn luôn lười để ý.

Nhưng mà, sau khi trải qua bữa tiệc sinh nhật Tô Hàm Ương bắt nạt Tống Á Hiên, lúc này Lưu Diệu Văn nhìn Tề Hàng, bỗng nhiên cảm thấy cùng Tống Á Hiên giao ước trước kia, là mình không giữ lời.

Đối với những người quá đeo bám và không có nhãn lực, anh nên tự mình giải quyết, đừng để họ ảo tưởng không thực tế rồi gây rắc rối như Tô Hàm Ương.

"Xin lỗi, trong nhà đã có an bài đối tượng kết hôn, tôi không thể cùng Omega khác thân thiết, không thể tiễn cậu."
Tề Hàng sửng sốt, hắn còn tưởng rằng chỉ cần nói đến việc bị tin tức tố của Lưu Diệu Văn ảnh hưởng, Lưu Diệu Văn đều sẽ có trách nhiệm mà giúp hắn.

"A? Là ai?"

Lưu Diệu Văn có chút phiền, mỉm cười: "Người nhà lựa chọn, tôi cũng không rõ lắm. Đi trước, cậu nếu còn không thoải mái, liên hệ với tôi, tôi cho người an bài, đưa cậu đến bệnh viện."

Nói xong, Lưu Diệu Văn liền ngồi lên xe Lưu gia đi luôn.

Tề Hàng:......

Mẹ nó, ai muốn vào bệnh viện?

Nguyện vọng gả hào môn tan tành, Tề Hàng đứng yên tại chỗ, sắc mặt khó coi.

Sau khi về nhà, hắn dùng điện thoại tìm kiếm diễn đàn vườn trường Hoa thị. Lưu Diệu Văn là nam thần trong Hoa thị, chắc hẳn có nhiều người luôn đồn thổi về anh ấy, cậu muốn tìm manh mối về đối tượng kết hôn của anh.

Kết quả là, hắn không tìm thấy đối tác kết hôn của Lưu Diệu Văn, lại thấy được đối tượng tai tiếng của Lưu Diệu Văn—— Tống Á Hiên.
Kỳ quái hơn nữa, diễn đàn vườn trường Hoa thị đều nói Tống Á Hiên là Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O?

Mẹ nó!

Chẳng trách Lưu Diệu Văn đối với Tống Á Hiên tốt như vậy, lại còn chủ động muốn đưa nó về, hóa ra là Tống Á Hiên ở Thất Trung giả làm Omega?!

Omega giả, thế nhưng còn được nhiều Alpha ngu ngốc tin tưởng, theo đuổi như thế?

Tề Hàng tức chết, nghĩ đến Tống Á Hiên không chịu tác hợp cho hắn và Lưu thiếu, thậm chí đem hắn kéo đen, hắn càng tức giận, nhất định phải vạch mặt tên lừa đảo này!

Ngày hôm sau, chủ nhật, vào lúc một giờ chiều, tất cả học sinh trường Trung học số 7 đều đã trở lại lớp.

Ngay khi Lưu Diệu Văn đến lớp, anh đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ của bạn học trong lớp 1, còn to hơn cả dùng loa phóng thanh.

"Thiệt hay giả! Tống Á Hiên là Beta?! Sao có thể, nào có Beta nào ngọt như thế?"
"Là tin hot từ miệng bạn học sơ trung, đều ở một quê, hàng xóm láng giềng, sao có thể không biết, nói Tống Á Hiên kiểm tra đo lường chính là Beta!"

"Chưa hết đâu, hơn nữa nhà ba cậu ta còn trọng AO khinh B, bởi vì Tống Á Hiên là Beta, nên bị vứt bỏ!"

"Đậu má! Bọn người phân biệt giới tính chết tiệt!"

"Đừng vội đau lòng, vậy Tống Á Hiên là Omega hay Beta?"

"Ai biết, nói không chừng chỉ là chưa phân hoá thôi, chờ Tống Á Hiên đến rồi hỏi, chúng ta đừng đoán mò. Lần trước nói cậu ấy trộm tiền, còn không phải bị bạch bạch vả mặt sao, Uông Ngôn đều bị xử phạt, chúng ta đều là bạn cùng lớp, không cần tùy ý phỏng đoán vớ vẩn!"

Lăng Di bước vào lớp, các bạn cùng lớp im lặng ngay lập tức, lớp học trở nên yên tĩnh.

Lăng Di không có nghe thấy bát quái của đám nhỏ, chỉ thấy chúng bộ dáng lúng túng tựa hồ có chút buồn cười, "Phía trước tôi lấy một tiết ngoại khóa của mấy em, tiết này trả cho mấy đứa, đi ra ngoài chơi đi."
"Đù đù! Đây có thật là Lăng Di không thế?!"

"Câm miệng! Chạy mau, cẩn thận thầy đổi ý bây giờ!"

Phòng học tràn ngập tiếng hoan hô khó tin, các bạn học chạy rất nhanh, không cho Lăng Di có cơ hội đổi ý.

Lưu Diệu Văn nhìn vào phòng học đã sớm trống không, sau đó nhìn chỗ ngồi của Tống Á Hiên, cau mày.

Tống Á Hiên vẫn chưa đến. không biết sau khi cậu tới, biết được tin đồn trên diễn đàn, sẽ xử lý trò khôi hài này thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro