Vừa phải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi không có lịch trình, mọi người luôn thích nằm lười trên ghế sofa trong phòng khách. Như bây giờ, Hạ Tuấn Lâm không xương, nằm gục đầu trên tay vịn ghế sofa, một ngón tay cũng không thèm nhúc nhích.

Lưu Diệu Văn vừa từ công ty trở về, muốn sáp tới nhưng khi nhìn lại mình, một thân mồ hôi chắc chắn sẽ bị thỏ nhỏ ghét bỏ đuổi đi, đành lên nhà đi tắm.

Lúc xuống với mái tóc ẩm ướt, thay vì nhấc người trên sofa lên, cậu đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một lon nước có ga.

Lưu Diệu Văn cố ý bật lon nước trên đường đến phòng khách, cậu biết chắc chắn sau khi Hạ Tuấn Lâm nghe thấy âm thanh mở lon sẽ thò đầu ra khỏi sofa rồi vươn tay cướp lấy, sau đó sẽ mắng cậu vài câu.

Mùa hè với bong bóng dường như đã trọn vẹn, sự mát dịu trong tim và dạ dày qua đi, chỉ còn lại vị ngọt trong khoang miệng, nhẹ nhàng thở, tràn ngập nắng vàng, bể bơi và mùa hè.

"Anh cũng muốn uống." Đúng như dự đoán của cậu, thỏ nhỏ đầy máu sống lại bật dậy khỏi ghế sofa, vươn tay về phía này.

Lưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn Lâm nhấm nháp đồ uống rồi nhăn mặt khi bị bọt khí kích thích, nhún vai như một chú thỏ trắng tinh nghịch.

"Lưu Diệu Văn, em uống trộm Coca, anh sẽ báo cáo."

"Anh không uống?"

"Anh nói em ép anh uống."

"??? Anh có liêm sỉ không?"

Hai người chia sẻ một lon Coca rồi đồng thời ngã vào vòng tay của ghế sofa, lướt điện thoại. Chú cún con di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác rồi quay lại chỗ hai người lần nữa. Hạ Tuấn Lâm ôm lấy nó vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Cưng nói xem, anh nên ăn takoyaki hay taiyaki?"

Cún nhỏ chớp mắt, quay đầu lại như thể nó đang thực sự suy nghĩ về những gì Hạ Tuấn Lâm nói. Hạ Tuấn Lâm tiếp tục truy hỏi, lắc nó, bảo rằng nếu không trả lời nhanh sẽ cắt phần cơm của nó.

Chú cún vô tội sủa hai tiếng, Hạ Tuấn Lâm như tìm được đồng minh, "Cưng cũng nghĩ anh nên ăn cả hai đúng không, thật thông minh, hôn nay cho cưng thêm một bát cơm."

Lưu Diệu Văn ở một bên: ...

Mã Gia Kỳ đang đeo tai nghe và đọc sách ở trên lầu, Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên đã ra ngoài làm việc từ sớm, Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường đang làm bài tập trong phòng để bù lại tiến độ bị rớt.

Chiều hè dường như có phép thuật huyền diệu. Hai đứa trẻ ồn ào vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh trong phòng khách, ánh sáng lọt vào khoảng không dọc theo cửa sổ, phủ lên mọi thứ một lớp vải tuyn vàng.

Khi hoàng hôn đến gần, các thành viên trên lầu cũng lần lượt xuất hiện trong phòng khách, Mã Gia Kỳ chuẩn bị bữa tối cho mọi người trong bếp, anh gọi Tống Á Hiên đến giúp, trong khi những anh em còn lại dọn dẹp bàn ăn.

Không khí gia đình ấm áp bao phủ.

Lưu Diệu Văn đã nghĩ về điều đó nhiều hơn một lần, tại sao mình không được sinh ra sớm hơn hai năm?

Các anh em đều rất đáng tin cậy và yêu cậu vô hạn, nhưng thỉnh thoảng, đôi khi sói con cũng muốn mình có thể là một người lắng nghe, làn chỗ dựa cho người khác.

Lưu Diệu Văn nhớ rằng khi cậu nhìn thấy Đinh Trình Hâm có tâm sự, lúc đó cậu nghiêng người để anh có thể dựa vào và nói những điều làm anh phiền lòng, nhưng anh trai của cậu đã chạm vào đầu cậu rồi nói rằng anh không sao, sau đó là rủ cậu ra ngoài chơi. Lần khác Lưu Diệu Văn muốn làm beef steak cho mọi người thưởng thức, ai cũng nói thích nó và khen cậu có tiến bộ, nhưng thực tế món ăn chẳng ngon như họ nói.

Cái gai nhỏ trong tim sói con càng đâm sâu hơn.

Lo lắng vì bản thân trưởng thành quá chậm, muốn dang rộng đôi cánh của bản thân để bảo vệ những người mình yêu thương.

Sau bữa tối, Lưu Diệu Văn thất thần ngồi trước hành lang sân trong, lại loay hoay với những suy nghĩ trong lòng.

Vào ban đêm, gió thổi mát, Hạ Tuấn Lâm định đóng cửa dẫn ra sân, kẻo cún con chạy ra ngoài lại dính đầy bùn, anh tình cờ nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang ngồi xổm trước nhà.

"Mau vào nhà đi, gần đó trồng nhiều hoa cỏ, cẩn thận bị muỗi cắn."

"Hạ Nhi, em rất ngây thơ sao?" Lưu Diệu Văn thờ ơ thờ ơ hỏi.

Hạ Tuấn Lâm nhìn đứa nhỏ tâm tình không tốt, trí nhớ đột nhiên không biết từ đâu đến, anh nhớ rõ lúc mình lén lút lướt mạng nhìn thấy một câu như vậy,

"Anh là anh trai nhỏ nhất của em, và em là em trai duy nhất của anh."

Dù sau này hoàn cảnh xung quanh, những người bên cạnh có quá nhiều thay đổi, nhưng giữa hai người họ vẫn là sự thân thiết có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ khi còn là thực tập sinh.

Mọi người đều đã quen với việc Lưu Diệu Văn tràn đầy năng lượng ngày qua ngày, chạy nhảy khắp nơi, thậm chí là đùa nghịch trong bùn. Đứa trẻ không giỏi thể hiện, đằng sau những hành động này, có lẽ nó mong muốn một vị trí đứng bên cạnh các anh trai, chứ không phải là đứa em nhỏ lúc nào cũng nằm trong sự bảo hộ chỉ có thể nhìn bóng lưng các anh.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm muốn nói với em trai nhỏ của mình, em không cần phải cảm thấy mình yếu vì điều này, cảm giác đau đớn khi phát triển chiều cao quá nhanh của em hẳn là rất khó chịu, không ai sinh ra đã trưởng thành ngay lập tức, chính anh cũng đã từng trải qua tình trạng sưng má do mọc răng khôn.

Đường mấy năm nay gập ghềnh quá, tàu vào đồng bằng rồi, người vẫn cứ thong dong.

"Vừa phải, không ngây thơ cũng chẳng quá trưởng thành."

"Đôi khi anh nghĩ về việc em trai anh, người cùng nhảy lâu đài phép thuật với anh, bây giờ đã trở thành Văn Văn tiếp tục cùng anh nhảy Đặc vụ J."

Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng chạm vào những ngón tay của Lưu Diệu Văn và tiếp tục nói:

"Sự ngây thơ không nhất thiết phải là một đứa trẻ, bởi vì chúng ta trưởng thành trong tình yêu thương, chúng ta không bị ảnh hưởng bởi tiếng nói bên ngoài trong việc đưa ra quyết định."

"Vậy nên chúng ta đều ngây thơ, chúng ta là cả bảy người cùng nhau."

Từ góc độ Lưu Diệu Văn nhìn lên, đôi mắt của anh trai nhỏ rất rõ ràng, và cả bầu trời đêm đang ở sau lưng anh.

Trong tương lai, tất cả chúng ta đều sẽ bước ra khỏi vòng bảo vệ, nhưng ít nhất vào lúc này, anh nghĩ chúng ta đều có thể là những đứa trẻ. Vì vậy, đừng lo lắng về việc lớn lên nữa, chỉ cần tiếp tục phát triển cùng nhau.

Bầu không khí giữa hai người luôn phảng phất đầy tình tứ đến từng chi tiết và những chỗ không căn chỉnh máy quay.

Trên đường đi làm, em thấy viên kẹo bông lơ lửng trên bầu trời xanh, sẽ hướng máy ảnh ra ngoài cửa sổ, chụp ảnh gửi cho anh, muốn chia sẻ với anh cả thế giới trong mắt em. Mỗi khi lại gần nhau, anh sẽ choàng tay qua vai em, em cũng cảm thấy thoải mái khi ở trong vòng tay của anh. Đôi khi nhìn đối phương trong vô thức, muốn in ra những cái nhíu mày, từng nụ cười, nét mặt gấp nó lại làm ba lần rồi đặt vào trái tim của mình, làm cho nó bộ sưu tập thật đẹp, đặt một cái tiêu đề thật hay.

Hạ Tuấn Lâm có thói quen xịt nước hoa, Lưu Diệu Văn lần nào cũng sẽ để đầu vào cổ hoặc cổ tay anh như một thói quen. Những người hâm mộ tinh mắt đã tìm thấy chai nước hoa của Hạ Tuấn Lâm, đó chính là trái tim hoang dã của Dior. Người ta khi nói về nó sẽ dùng những câu từ nào nhỉ,

"Đêm chàm bao trùm khắp mặt đất, cánh đồng mênh mông không một bóng người. Chỉ có tiếng lửa cháy và hương thơm cuộn tròn."

Hạ Tuấn Lâm có nhiều mặt rất khác nhau.

Vẻ ngoài của anh khi không cười sẽ cho người ta cảm giác lạnh lùng không ai có thể gần gũi được, rất giống với vùng hoang vu không người ở. Nhưng khi được cho phép bước vào vùng hoang vu ấy, người ta sẽ nhận ra có một đống lửa đang cháy và ở nơi đó Hạ Tuấn Lâm sẽ mỉm cười nói chuyện cùng, vị ngọt của cam bergamot được bao trùm xung quanh. Anh là đứa trẻ vô cùng dễ thích nghi, tâm vẫn giữ được sự trong sáng của chính mình sau bao sóng gió, anh khiến người ta cảm thấy như đang đắm chìm trong một cơn gió xuân.

Tiểu Hạ ca ca là một người mạnh mẽ và mềm mại.

"Lưu Diệu Văn, em cản thấy anh có thể chống được cơ thể to lớn của em hả?" Hạ Tuấn Lâm đẩy vai cậu, mùa hè nóng nực đến lạ lùng, chưa nói đến việc phá hủy hương thơm.

Sói con chỉ kéo dãn khoảng cách một chút. Hạ Tuấn Lâm thực sự thích ôm một đứa trẻ, anh thích cảm giác hai người có cùng nhịp đập và sở thích.

"Chỉ cần sạc thêm năm phút nữa thôi ..." Giọng Lưu Diệu Văn lười biếng vùi vào da động mạch cảnh, hơi thở của Hạ Tuấn Lâm khiến cậu ngứa ngáy.

Ah, có vẻ như anh đã cao hơn một chút, nhưng lại gầy hơn, Lưu Diệu Văn không vui.

Thấy đứa trẻ không có ý định rời khỏi mình, Hạ Tuấn Lâm quay lại gãi lòng bàn tay cậu. Tay Lưu Diệu Văn so với anh lớn hơn nhiều, màu da cũng lệch đến vài tông, hoàn toàn có thể quấn lấy móng vuốt thỏ nhỏ, có cảm giác an toàn.

Sói con dù có trở Lang Vương to lớn vẫn sẽ một lòng bảo vệ chú thỏ của mình, đây là bảo bối đáng tin cậy nhất của anh.

Làm thế nào để nói ra được điều đó?

Rộng lượng là tình bạn, tin tưởng là tình yêu.

Lưu Diệu Văn, người muốn trở thành Lang Vương, ở trước mặt Hạ Tuấn Lâm vẫn chỉ là em trai nhỏ dễ thương để anh rua rua, thỉnh thoảng sẽ vẫy đuôi làn nũng với anh.

Chúng ta yêu nhau ở một nơi vô hình, không có dải băng đỏ, chỉ có suy nghĩ đơn giản và cẩn thận của tuổi trẻ. Anh sẽ đặt trong túi vài viên kẹo, khi bên nhau muốn cùng em chia sẻ.

Chúng ta cùng nhau uống một lon Coca ngay trước mùa thu, và sau đó đã chuyển sang trà sữa.

Chúng ta nói về những suy nghĩ của mình trong đêm mùa hè, có lẽ sau này nó sẽ trở thành chiếc lá phong trong miền ký ức.

Chúng ta tham lam hỏi nhiệt độ của nhau trong một không gian không người lái, và chúng ta có cùng sở thích.

Bởi vì đó là "chúng ta", là vừa phải.

Chúng ta chỉ tình cờ ở bên nhau, tình cờ yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro