Nước hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tuấn Lâm vừa về nhà đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong nhà quá thơm, thật sự là quá thơm. Hương nước hoa bay vào khoang mũi dọc theo khe cửa, không đúng, cái mùi này ...

Đúng như dự đoán, thằng nhóc Lưu Diệu Văn hôm nay ở nhà một mình đã lén nghịch nước hoa của anh. Nhìn lọ nước hoa bản thân yêu thích nhất chỉ còn chưa đến một phần ba chất lỏng bên trong, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy đau lòng, loại nước hoa có mùi hương này đã ngừng sản xuất, và nó vẫn luôn là thứ anh yêu thích không nỡ mang ra dùng, điều này thực sự không thể tha thứ.

"Lưu Diệu Văn!" Hạ Tuấn Lâm gương mặt lạnh lùng có chút đáng sợ.

"Em không nghĩ mình cần phải nói với anh trước khi em sử dụng đồ của anh sao?"

"Cái này em chỉ tò mò muốn xem thử, không ngờ nó lại đổ mất."

"Vậy là do nó tự đổ ra khiến em bị oan phải không?"

Lưu Diệu Văn chưa từng thấy anh trai nhỏ của mình có vẻ mặt như vậy, từ lúc quen nhau tới giờ, bao nhiêu năm, anh thậm chí chưa từng nặng lời với cậu. Hiển nhiên lần này Hạ Tuấn Lâm đã khiến em trai bị sốc đến cực độ, cậu luống cuống muốn giải thích, nhưng phải nói cái gì mới được, sói con thật sự bị làm cho sợ hãi.

"Không phải, Hạ Nhi, em .. nghe em giải thích, sự việc không như anh nghĩ đâu."

Hạ Tuấn Lâm rõ ràng đã bị chọc tức đến phát cười, hiện giờ anh chỉ muốn cho Lưu Diệu Văn hai đạp rồi lệnh cho cậu biến khỏi tầm mắt anh.

Hạ Tuấn Lâm thực sự giơ chân lên muốn cho Lưu Diệu Văn một đạp ngay lập tức, Lưu Diệu Văn nhận thấy cử động của anh liền vội vàng lùi lại, nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường gây án. Có trời mới biết bây giờ cậu nhớ năm anh em của mình như nào.

Trời không phụ lòng người, ở đây là không phụ Hạ Tuấn Lâm, lúc Lưu Diệu Văn muốn trốn về phòng khóa cửa lại, cầu cứu hội anh em, không ngờ Hạ Tuấn Lâm, người thường ngày trông yếu ớt lại chạy nhanh như một chú thỏ thực sự.

Lưu Diệu Văn nhỏ bé, bất lực chỉ có thể lùi hết cỡ như muốn thân hình m8 hòa làm một với bức tường sau lưng. Sói con không thể hiểu được tại sao anh trai thường ngày yêu thương cậu, bây giờ lại vì một lọ nước hoa mà tức giận như vậy.

Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nhất định là anh trai nhỏ không thích mình nữa, bây giờ một lọ nước hoa cũng có thể trèo lên đầu cậu thị uy.

"Đừng, đừng đánh, Hạ ca, ca ca tốt của em, em sẽ trả cho anh một cái mới. Không, một thùng luôn. Em sai rồi, sẽ không có lần sau."

"Em thì biết cái gì, nó đã bị ngưng sản xuất từ lâu rồi, đồ ngu ngốc."

Lưu Diệu Văn thực sự muốn phát điên, hãng sản xuất ngu si nào vậy, đang yên đang lành ngưng sản xuất làm cái gì, mang công thức về cất tủ thờ à, có phá sản cũng đáng đời.

Dù có phỉ nhổ như nào thì hiện thực vẫn phải đối mặt. Lưu Diệu Văn tội lỗi ngập tràn, Hạ Tuấn Lâm thích nước hoa như vậy, loại anh ấy thích bây giờ còn không sản xuất nữa, anh tức giận là đúng, có đánh thêm vài cái cũng là cậu đáng đời.

Sói con không biết làm sao chuộc lỗi, không biết làm thế nào để an ủi anh trai, chỉ có thể lúng túng kéo tay áo anh, dùng ánh mắt cún con nhìn Hạ Tuấn Lâm.

"Đừng buồn, Hạ Nhi, là lỗi của em, anh đừng buồn." Lưu Diệu Văn so với Hạ Tuấn Lâm tức giận thì càng sợ anh buồn hơn.

"Tất cả là tại em." Hạ Tuấn Lâm nghĩ tới sau này sẽ không được dùng loại nước hoa này, lòng đau như cắt, tai thỏ cụp xuống, buồn thiu.

"Đúng vậy, tất cả là tại em, đều tại em." Lưu Diệu Văn nhìn anh trai đang ủ rũ đột nhiên cảm thấy anh trai nhỏ của mình quá đáng yêu rồi.

Thành thật mà nói, Hạ Tuấn Lâm không chỉ dễ thương, anh thực sự rất đẹp trai, Lưu Diệu Văn chưa bao giờ nhìn thấy cậu bé nào đẹp trai như vậy. Lông mày đẹp, môi cũng đẹp, mặt nhỏ xinh, cổ cũng thon trắng, ngay cả đầu ngón tay hồng hào cũng xinh đẹp không tả được. Cậu từng đọc được một câu trên mạng,

Ngôi sao là bức thư tình của Ngân Hà gửi tặng Mặt Trăng

Hạ Tuấn Lâm chính là ân tứ mà thế giới ban tặng cho Thâm Hải

Đúng như vậy nhưng không hoàn toàn như vậy, ân tứ không chỉ dành cho Thâm Hải mà dành cả cho Lưu Diệu Văn, trở thành ngoại lệ duy nhất của Lưu Diệu Văn.

Sói con thực ra có một bí mật, cậu thích anh trai nhỏ của mình. Không ít lần cậu ghen tị vì thấy Hạ Tuấn Lâm dính lấy người khác. Nhìn anh bây giờ, trái tim bé nhỏ của cậu đập một cách bất thường không kiểm soát được, tưởng chừng một giây sau Hạ Tuấn Lâm sẽ phát hiện.

Nếu em hôn anh lúc này, anh có chấp nhận không?

Sẽ không bị ghét chứ?

Bất kể mọi chuyện phía sau xảy ra như nào, dù sao Lưu Diệu Văn cũng đã hôn được Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm, người một bên đau lòng lọ nước hoa, một bên nghĩ cách xử lý em trai, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại lên mấy lần, và cái chạm nhẹ trên môi khẳng định sự thật là anh ấy đang hôn Lưu Diệu Văn. Tim đập loạn xạ, đầu óc rối bời, đột nhiên anh cảm thấy vì một lọ nước hoa mà đập em trai cũng hơi quá đáng.

Sau khi lưu luyến rời khỏi môi Hạ Tuấn Lâm, Lưu Diệu Văn không nghĩ về những điều mà cậu cảm thấy không cần thiết, cậu vòng tay ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng mình.

"Cuối tuần chúng ta ra ngoài nhé, chỉ có anh và em. Không mua được cái loại kia, anh có thể đồng ý cho em bù đắp bằng nhiều thứ khác được không? Chỉ cần anh thích em đều sẽ mua, có thể xem xét tha thứ cho em được không?"

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy mình rất thiếu nghị lực, chỉ một nụ hôn với vài câu nói mà đã muốn tha thứ cho Lưu Diệu Văn. Trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt anh vẫn không quên mắng, "Lần sau không cho phép tự ý dùng đồ của anh." xong lại cảm thấy hơi nặng lời bổ sung, "Nhớ hỏi anh trước."

"Vậy anh dùng đồ của em đi, anh có thể thoải mái lựa chọn." Lưu Diệu Văn thơm má Hạ Tuấn Lâm.

Nhìn thấy anh bắt đầu đỏ mặt đáng yêu như vậy, Lưu Diệu Văn rất muốn nhanh chóng chiếm lấy anh làm của riêng, không ai được phép nhòm ngó.

"Hay là anh làm bạn trai em đi, cứ làm bạn trai em, tất cả của em đều cho anh, em cũng là của anh."

Hạ Tuấn Lâm mặt càng đỏ hơn, đến cả vành tai cũng ửng hồng mềm mại, không biết cách dạy dỗ của các anh trai xảy ra vấn đề chỗ nào, sao thằng nhóc này có thể tự nhiên nói một câu như thế chứ.

"Hạ Nhi ~ đồng ý với em nhé." Lưu Diệu Văn thấy anh không trả lời bắt đầu giở trò xấu, chàng trai m8 làm nũng nhìn như chú cún lớn bị bỏ rơi.

"Ừm."

Hạ Tuấn Lâm chỉ nói một chữ nhưng đến tai Lưu Diệu Văn đã mang một cảm xúc khác, cậu bây giờ muốn đốt pháo để ăn mừng.

"Nhưng em phải nghe lời anh, không được giống như hôm nay."

"Được, được, tất cả đều nghe anh." Lưu Diệu Văn vui vẻ vẫy đuôi, giống như có được cả thế giới.

"Vậy bây giờ em có thể hôn anh được không?"

"Có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro