2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà tiếp tục tát vào má bên kia của tôi

- Ba mày muốn tao phải nuôi mày thành người, mày có thể không báo hiếu tao nhưng mày nhất định phải lo học, tao cấm mày nghĩ đến chuyện nghỉ học nghe chưa?

- Ba muốn con đi học nhưng con không muốn mẹ đi làm gái để nuôi con. Mẹ muốn lo cho con, muốn con thành người nhưng mẹ xem mẹ đang làm cái gì? Mẹ trả ba lại cho con, con không cần mẹ nuôi nữa, hãy trả ba lại cho con... - tôi gào khóc trong đêm, 2 mẹ con nhìn nhau mắt rơi lệ, mẹ tôi dần dần đi lại cái ghế ngồi xuống vẻ mặt bần thần. Từ răn đe tôi bà dần cuối mặt xuống đất... tôi rụt hai chân lại, lấy tay lau nước mắt. Tôi thấy mẹ tôi khóc, bà cắn chặt môi không phát ra tiếng. 

- Mẹ không còn cách nào khác, mẹ biết mẹ có lỗi với ba con, nhưng thật lòng mẹ muốn con ăn học đàng hoàng... tha lỗi cho em nha anh

-Vậy mẹ đừng đi nữa... đừng đi nữa nha mẹ 

Hai mẹ con ôm nhau khóc, đã lâu rất lâu rồi mới thấy cảnh này... cả đêm ôm chặt nhau ngủ đến sáng... và tôi lại cứ nghĩ mẹ tôi sẽ không đi làm gái nữa. Trưa hôm sau lẽ ra tôi ăn cơm gần trường không về nhà nhưng không biết linh tính gì dẫn lối, tôi đạp xe thẳng về nhà. Cánh cửa hé ra mà không khóa, tôi thả xe đạp đưa mắt nhìn vào nhà, âm thanh rên rỉ của mẹ thoảng bên tai làm tim tôi đập nhanh...

- Mạnh lên, mạnh lên, nhanh lên nữa...

Sau đó tôi nghe giọng người đàn ông tiếp tục vang lên

-Chị thích không? Chị thấy sướng không?

Rồi sau đó là những âm thanh rên rỉ càng lúc càng to, chỉ cần đứng ngay cửa đã nghe thấy tất cả... Tai tôi ù đi, mắt nhòe lại.. tôi dần lùi lại thì thấy bà hàng xóm nhìn tôi rồi lắc đầu nói: 

- Tao có nói oan cho mẹ mày đâu? Những lúc mày đi học toàn thế thôi, mẹ mày không làm được việc gì khác.

Tôi đạp xe thật nhanh đi khỏi căn nhà đó, cứ đi đi thật xa càng xa càng tốt. Đêm đó tôi lang thang khắp công viên mà không về nhà... liệu mẹ không thấy tôi, có tìm tôi không? Tôi ngồi buồn bã một góc rồi khóc... thì có một bác quét rác đi lại

- Giờ này cháu về nhà đi, đừng ngồi đây... nguy hiểm lắm!

- Cháu không có nhà...

- Sao lại không có nhà? Lại trốn học đúng không? Ngồi đây tụi chích xì ke nó thấy nó làm bậy là chết nha con.

Tôi giật mình đứng dậy, phi xe chạy 1 mạch về nhà, thấy đèn nhà sáng, tôi khựng lại. Tôi sợ nghe những âm thanh kinh tởm đó. Tôi lấy điện thoại gọi cho thằng bạn tôi, nói là bạn chứ thật ra là hai đứa thích nhau, cũng gần như là bồ. Cái tình cảm lúc đó ngây thơ trong sáng chứ không có gì cả. Rồi nó hẹn tôi ra quán cafe, bước vào quán thấy nó ngồi trong đó sẵn, tôi đi lại gần đập vào vai nó.

- Sao mày chưa về nhà? Mày khóc à? - nó nhìn tôi lo lắng

- Tao không muốn về nhà... tao buồn

Rồi nó nắm tay tôi kéo tôi ngồi xuống gần nó. Hai đứa ngồi 1 góc trong quán, lúc đó quán vắng không còn ai vì cũng gần 10h đêm. Đây là lần đầu tiên tôi đi khuya đến vậy. Đang ngồi nó choàng tay khoác vai tôi, tôi ngồi im bất động. Rồi nó lấy tay sờ lên ngực tôi, tôi liếc nhìn nó...

-Mày làm cái gì vậy? Bỏ tay ra.

- Yêu nhau làm vậy bình thường mà

- Bình thường? Đồ dâm tặc - tôi hất mạnh tay nó ra

- Mày không cho tao thì chia tay - nó nổi giận linh đình. Miệng thì nói thế nhưng tay nó thì lại sờ mạnh vào ngực tôi tiếp ~~

-Bỏ tay ra ... chia tay - tôi đứng dậy, lấy chân đạp thẳng vào chỗ đó của nó, mạnh thật mạnh... nó la lên thấu trời...

- Mày làm cái gì vậy con ranh này

-Cảnh cáo mày! Tao không phải như mấy con nhỏ kia.

Tôi bỏ về chạy ra khỏi quán, bên tai tôi cứ văng vẳng tiếng rên rỉ của mẹ lúc đó, tôi bị ám ảnh thật sự... chạy về đến nhà tôi đứng trước cửa không vào, bỗng điện thoại reo lên.

- Mày ở đâu? Sao giờ này còn chưa chịu về nhà?

Tôi cúp máy dắt xe đạp vào nhà, đi thẳng vào trong tôi tắm rửa rồi đi ngủ. Mẹ tôi hỏi nhiều nhưng tôi nằm quay mặt vào tường không trả lời. Tối đó tôi nằm khóc mà mẹ không biết, 5h sáng tôi bật dậy không thấy mẹ đâu cả... ai ở trước cứ đập cửa thật mạnh gọi tên mẹ tôi... sợ thật sự. Rồi không nghe tiếng họ nữa, tôi lật đật ngồi dậy gom hết quần áo rồi bỏ ra khỏi nhà.

- Mày trốn đi, mẹ mày thiếu nợ, quen chồng người khác giờ nó đến đánh mẹ mày, kể cả mày nữa - bà hàng xóm nói. Tôi gọi điện thoại liền cho dì, tôi sẽ trốn đi không thể chịu đựng được nữa. Dì tôi hiểu tất cả mọi việc mẹ tôi làm, vậy là lúc đó tôi gom hết đồ đạc quần áo sang nhà dì ở. Nhà tôi ở quận 12, còn dì tôi ở quận 7, khá xa.. Mẹ tôi biết về việc trốn đi bên đó nhưng bà không biết chuyện tôi sẽ nghỉ học.

Được 1 tuần trôi qua, dì tôi xin cho tôi làm ở quán masage. Nhà dì tôi cũng cực khổ, không dư dả mấy nên tôi không thể ăn không ngồi rồi được. Còn về phần mẹ thì nghe nói người ta tìm đến đánh đập mẹ, cắt hết tóc, đập hết đồ trong nhà. Tôi cũng không dám về, mẹ tôi cũng cùng đường nên đành chấp nhận tôi ở bên đó.... Nhưng nghe nói đến massage tôi hơi e ngại, thấy tôi e dè dì tôi lên tiếng

- Hay con không muốn làm nghề đó?

- Dạ... con sợ...

- Ở đây massage bình thường không có bậy bạ, nếu con muốn kiếm tiền thì dì gửi con vào cho làm. Yên tâm đi!

Tôi nghe dì nói cũng an tâm phần nào, trẻ tuổi thật nhưng cũng biết mấy vụ massgae đó. Mẹ gọi điện thoại khóc rất nhiều, van xin tôi đừng nghĩ học, hãy nghĩ đến ba mà học hết lớp 12 rồi làm gì làm.

- Mẹ xin con đó Tiểu Hy, mẹ biết mẹ sai, bây giờ mẹ làm lại từ đầu, con tin mẹ đi, ổn rồi con về đi học đi nha, mẹ hứa sẽ bỏ tất cả mà.

- Con không muốn đi học nữa. con mắc cỡ với bạn bè lắm, mẹ không hiểu cảm giác của con đâu!

Cứ thế hai mẹ con không giáp mặt nhau gào thét trong điện thoại. Rồi cũng đến ngày đi làm, đến quán thấy toàn mấy em mặc váy ngắn sát mông, tôi rụt rè khép nép..

- Em mặc bộ đồ này vào đi rồi ra đây... dáng cũng ngon lành đó. Bao nhiêu tuổi rồi? - chị chủ nhìn tôi hỏi 

- Dạ em 16...

- 16? - chị đăm chiêu có vẻ thay đổi ý định không nhận tôi nữa - Mất chưa?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro