Chương 221 - 225

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221: Lưu lại, nan

  "Minh Phong, ta còn có thể lưu lại sao?" Vân Tâm Nhược mở miệng, mang theo thỉnh cầu, Thanh Hàn quên hắn, nhưng là, nàng vẫn là muốn nhìn đến hắn, vẫn là tưởng,, hắn có thể chúc Lôi ca ca hạnh phúc, có thể nhìn hắn rời xa chính mình. Nhưng là Thanh Hàn bất đồng, cho dù hắn đã quên nàng, không nhớ của nàng hết thảy, nàng vẫn là muốn nhìn hắn, chính là nhìn là tốt rồi.

Nhưng là, chính là điểm ấy nho nhỏ yêu cầu, sợ là, đều đã rất khó đạt tới. Của nàng tồn tại, đối với bọn họ mà nói, thật là dư thừa.

"Không, không được." Minh Phong lắc đầu, cự tuyệt trong lời nói thật sự là nói không nên lời, nhưng là hắn lại không thể không nói,"Hoàng Thượng hội yếu mạng của ngươi, này hết thảy đều là Hoàng Thượng an bài tốt, nếu Thanh Hàn không quên nhớ ngươi, ngươi sẽ tử, cho nên hắn sẽ không cho ngươi ở lại quốc sư phủ. Hơn nữa......" Của hắn thanh âm chậm rãi thấp đi, câu nói kế tiếp nhẹ nhàng mở tung,"Ngày sau quốc sư cùng Vân Thiển Y thành thân là lúc, bọn họ tương thân tương ái khi, ngươi có thể chịu được sao? Ngươi là như thế ái quốc sư, khi đó, ngươi còn có thể sống sót sao."

Biết rõ là thống khổ, biết rõ là tan nát cõi lòng, vì sao còn muốn đi chạm vào. Rời đi, không tốt sao?

"Minh Phong, ta nghĩ gặp Hoàng Thượng." Vân Tâm Nhược nhìn nhìn muốn nói lại thôi Minh Phong, như thế nào có thể không biết, hắn mặt sau ý tứ, nhưng là, nàng luyến tiếc, luyến tiếc rời đi của hắn sinh mệnh, cho dù hắn dĩ nhiên quên nàng.

Nếu lưu lại duy nhất khả năng tính là người kia, như vậy, nàng nguyện ý đi đổ một lần.

"Không được, tuyệt đối không được." Minh Phong cự tuyệt, nàng này không phải muốn chết sao? Hoàng đế vốn liền đối hắn có thành kiến, theo biết của nàng tồn tại khi khởi, sẽ không từng buông đối của nàng sát tâm.

Vân Tâm Nhược nhìn trên bàn dạ minh châu, nhu hòa quang, chiếu toàn bộ phòng thập phần thư thái, chính là, lúc này, lại không có người đi thưởng thức,"Minh Phong, ta biết, ta muốn lưu lại, cũng chỉ có thể gặp Hoàng Thượng. Ngươi hội giúp ta sao? Minh Phong?" Nàng thanh âm nhẹ nhàng, đã có làm cho người ta không thể cự tuyệt kiên trì, mà Minh Phong cái kia không tự, thủy chung không có lại nói ra khẩu.

Ngày thứ hai, lưu đinh lâu cửa tiền, Vân Thiển Y mỉm cười đi vào đi, mà Minh Phong cùng Vân Tâm Nhược đứng ở xa xa, hồng y bay lên, kiên quyết thanh tịch.

"Quốc sư tỉnh lại, hội yêu thượng hắn đầu tiên mắt nhìn đến nữ tử. Đây là vong tình thủy chân chính dược hiệu" Minh Phong nhìn xa xa, trong mắt u ám."Như vậy ngươi lễ tạ thần ý lưu lại sao?" Hắn cấp nàng cuối cùng một lần cơ hội, cuối cùng một lần, nếu, nàng vẫn là kiên trì, như vậy, hắn, cũng tuyệt đối hội hảo hảo bảo hộ nàng, cho dù, hợp lại thượng tính mạng của hắn, đây là, hắn đáp ứng quá quốc sư, hộ nàng an toàn.

"Ân." Vân Tâm Nhược đáp nhẹ. Ta muốn lưu lại, chính là chỉ có nàng biết lòng của nàng càng ngày càng trầm xuống, càng ngày càng đau, không thể ngăn lại.

Thanh Hàn, thật sự hội yêu thượng Vân Thiển Y sao, thật sự, hội sao?

"Ngươi thật là khờ nữ nhân." Minh Phong thở dài.

"Thanh Hàn cũng từng nói như vậy quá." Nàng mâu lý mang theo cười, cũng là lòng chua xót không thể nề hà.  

Chương 22: chiến đấu với hoàng đế

  "Hoàng thượng tới, ta dẫn ngươi đi gặp hắn." Minh phong thấy bóng áo vàng xuất hiện, quay đầu nói với Vân Tâm Nhược, chẳng qua là trong mắt

khó nén lo lắng.

Tiêu cẩn du ngồi ở trong phòng cách vách, hắn nhìn mặt tường màu trắng, thở dài không thôi.

Cửu đệ sẽ tỉnh, không lâu nữa cũng sắp có chuyện vui rồi.

Một thị vệ đột nhiên xuất hiện, ghé vào lỗ tai hắn nói một gì đó.

Ngay lập tức trên mặt hắn tràn đầy nguy hiểm, hắn cười một tiếng, mang theo tàn khốc, quay người ngồi xuống.

Vân Tâm Nhược đi vào cửa.

Bên trong phòng, một nam tử mặc cẩm y màu vàng ngồi trước ghế, hắn

chính là ca ca thanh hàn , đương kim hoàng đế Tiêu cẩn du. Cũng là

người chia rẻ nàng và thanh hàn.

Tiêu cẩn du mắt lạnh nhìn cô gái càng đi càng gần, khuôn mặt thanh

tú ngũ quan, thân thể gầy gòm không mấy lượng thịt, không biết ánh mắt

cửu đệ để đâu mới có thể yêu nàng. Quả thật không xứng với đệ ấy, về

phần vân thiển y, ngoài là chủ nhân phách Nguyệt, thì khuôn mặt mới xứng với thanh hàn. Nhưng là, nàng, Vân Tâm Nhược, tuyệt đối không được.

"Lớn mật, thấy trẫm cư nhiên không hành lễ." Tiêu cẩn du vỗ bàn một

cái, hừ lạnh một tiếng, đầu tiên là uy nghiêm, ánh mắt như băng như đao.

Vân Tâm Nhược nhìn hắn, không chút sợ hãi, không nịnh nọt.

"Ngươi thạt lớn mật." Nếu không phải là nể tình mình từng nay đã đáp ứng không giết nàng, thì hắn đã sớm lôi nàng ra ngoài giết rồi, chưa

từng có người nào dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nữ nhân này thực sự

không muốn sống mà, nếu quả thật thế, hắn không ngại tiễn nàng một đoạn

đường. Đây là tự nàng chuốc lấy, không oán hắn được.

Vân Tâm Nhược đứng thẳng, khuôn mặt thanh tú bình tĩnh lạnh nhạt,

cũng không nói lời thừa thải "Hoàng thượng, dân nữ muốn ở lại phủ quốc

sư." Thanh âm không thấp không cao. Làm cho người ta nghe có chút kính

trong, nhưng không có nửa điểm hèn mọn.

Tiêu cẩn du từ trên ghế dựa đứng lên, đi tới trước người Vân Tâm

Nhược, mắt lạnh nhìn nàng, khóe miệng giễu cợt."Ngươi muốn ở lại, tốt, ở lại, thì phải chết."

Hắn ước gì nàng ở lại, ai biết một ngày, minh phong sẽ không phản

bội hắn, cho nên, tốt nhất nàng phải chết. Đây mới là phương pháp xử lí

vẹn toàn nhất. Chỉ là hắn đã hứa rồi, cho nên, hắn sẽ giữ lời, nhưng nếu như, đây là yêu cầu của nàng, như vậy, đừng trách hắn độc ác.

Thấy trong mắt Tiêu cẩn du toát ra sát ý, Vân Tâm Nhược rủ thấp

tròng mắt xuống, quả nhiên vô tình nhất là đế vương. Xem ra minh phong

cũng bị hắn lừa, hắn chưa bao giờ có ý tha cho nàng.

"Hoàng thượng thật muốn giết ta sao?" Nàng đột nhiên giương mắt nhìn thẳng tròng mắt đầy sát ý kia, không có nửa điểm sợ hãi.

Tiêu cẩn du không hài lòng vẻ mặt của nữ nhân này, thanh âm lại lạnh thêm mấy phần, "Nếu như ngươi muốn chết, trẫm đương nhiên thành toàn

cho ngươi."

"Hoàng thượng, quên chuyện guồng nước rồi sao?" Vân Tâm Nhược mở

miệng, thấy sắc mặt Tiêu cẩn du trầm xuống. Nàng cười, nụ cười lạnh

nhạt, nhìn thấu tình đời. Làm sao nàng có thể để mình chết, làm sao nàng có thể cam lòng rời xa thanh hàn. Cho nên, nàng sẽ chiếm thế chủ động,

thật là may mắn, khi đó chỉ nhất thời cao hứng, hôm nay, là quân bài tốt nhất để cứu nàng.

"Ngươi. . . . . ." Tiêu cẩn du ảo não một tiếng, hận cắn răng nghiến lợi. . Tất nhiên là hắn nhớ.  

Chương 223: Ở lại, khổ nạn bắt đầu

  "Hoàng thượng, người không quên lúc ta cùng thanh hàn chế luyện

thành guồng nước, hoàng thượng đã từng nói gì sao? Người bảo muốn ban

thưởng cho ta."

Vân Tâm Nhược nhìn Tiêu cẩn du, nhàn nhạt mở miệng, đôi mi thanh tú nhíu lại "Thế nào, hoàng thượng muốn đổi ý?"

"Ngươi uy hiếp trẫm?" Tiêu cẩn du lạnh lẽo nhìn cô gái trước mặt,

thật là to gan, dám nói chuyện với hắn như vậy, nhưng đáng chết là hắn

đúng là đã nói những lời này, hắn căn bản không thể nào phản bác.

Hắn là hoàng đế, lời quân vương không phải đùa, tất nhiên không cách nào đổi ý.

"Dân nữ không dám, dân nữ chỉ muốn ở lại mà thôi." Vân Tâm Nhược cúi đầu, không để cho hắn nhìn thấy khổ sở trong mắt mình.

Lúc này, bên trong phòng một mảnh an tĩnh. Sống hay chết, đi hay ở, đều tùy thuộc vào câu trả lời của hoàng đế.

Tiêu cẩn du nguy hiểm nhìn nàng, chợt, hắn chậm rãi nói, "Được,

ngươi muốn ở lại thì trẫm cho ngươi ở lại, trẫm muốn ngươi tận mắt thấy

thanh hàn cùng vân thiển y thành thân, tương thân tương ái. Không phải

ngươi rất yêu thanh hàn sao? Như vậy ngươi liền sống không bằng chết

đi."

Nói xong, hắn phất tay áo, trở lại trước bàn, ngồi xuống.

ánh mắt Vân Tâm Nhược nhàn nhạt như cũ, lúc này ánh mặt trời chiếu

vào bên trong nhà, nhuộm cả phòng thành màu vàng son, đột nhiên, bên

miệng nàng nâng lên một nụ cười tươi rói, ánh mặt trời chiếu lên người

nàng, giống như sen trắng mọc cheo leo trên vách đá, yên lặng nở ra.

Nàng cười, sạch sẽ, lại bi thương.

Tiêu cẩn du đột nhiên nắm chặt bàn tay, thật ra thì hắn còn rất

nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn thế nhưng

không nỡ. Không biết vì sao, nữ nhân này lại khiến người ta rất đau

lòng.

Nếu như bỏ qua mọi thứ, dũng khí và tình cảm sâu đậm dành cho thanh

hàn, thế gian ít có. Hắn đối nàng, cũng bắt đầu thay đổi, nhưng những

thứ này, sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của hắn.

"Ngươi đi xuống đi." Hắn khoát tay, thật sự không muốn gặp lại nữ

nhân này. Gặp nhiều hắn lại áy náy nhiều. Hắn là một vị hoàng đế tốt,

cũng là một ca ca tốt, có lẽ, nếu không có phách nguyệt, nữ tử này tốt

hơn vân thiển y rất nhiều, thích hợp với đệ đệ của hắn hơn, đáng tiếc,

tất cả đều được an bài...

Minh phong nói, một khi uống loại thuốc kia, cả đời sẽ không nhớ,

hắn sẽ quên tất cả về nàng, chỉ biết yêu cô gái gặp lần đầu tiên.

Vân Tâm Nhược ra ngoài, ánh mặt trời xuyên thấu qua phiến lá trúc,

chiếu vào trên mặt nàng, nàng vươn tay ngăn cảm, quay đầu nhìn về phía

cánh cửa đóng chặt kia, nàng che ngực, mặc cho đau đớn lan tràn toàn

thân.

Con đường đá, hàng trúc hai bên không ngừng dao động trong gió,

thiếu nữ thân thể gầy yếu từ từ biến mất cuối con đường, ngẫu nhiên,

nàng sẽ quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng mỗi lần cũng sẽ có lệ rơi xuống.

Đi tới thủy tâm tiểu trúc, phong cảnh vẫn không thay đổi, nhưng trên thực tế lại thay đổi lại quá nhiều, nàng ngồi vào ghế trúc, nhắm mắt,

khuôn mặt nam tử thanh thoát như sen, chu sa đỏ tươi giữa trán.

Một mảnh lá trúc bay tới trên bàn, nàng cầm lên, lá trúc xanh đậm, thơm dịu.

Nàng ngưỡng mặt, một chuỗi nước mắt lặng lẽ trào ra.

Hạnh phúc của nàng, còn nữa không?

Một người lòng đã chết, một người tuyệt vọng, nàng, còn phải tiếp tục chịu đựng.  

Chương 224: bị đoạt đi trí nhớ

  Trong Lưu đinh lâu, Tiêu Thanh hàn lẳng lặng nằm trên giường, không

nhúc nhích, chẳng qua là so với ngày trước, bây giờ màu da hắn hồng hào, không còn tái nhợt nữa, tiếng hít thở nhàn nhạt không ngừng vang lên,

đều đều có lực, khiến cô gái ngồi ở bên giường có chút bất an.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn gần đến thế,

Mặt của nàng như ánh bình minh, gò má ửng hồng, trong mắt đẹp xuân

sắc một mảnh, tựa như tình, như yêu, tựa như thẹn thùng, tựa như mị

hoặc, không ai biết nàng yêu nam tử này đến cỡ nào, hiện tại, rốt cuộc

hắn sắp thuộc về nàng. Thật rất giống như nằm mơ. Giấc mơ rất xinh đẹp.

Hoàng thượng nói sau khi hắn tỉnh lại, sẽ yêu cô gái đầu tiên hắn

nhìn thấy, như vậy khi hắn mở mắt ra, hắn sẽ hoàn toàn thuộc về nàng. Mà nàng lấy thân phận chủ nhân phách nguyệt gả cho hắn. Nam tử nàng yêu

nhất là đệ nhất quốc sư Tiêu Thanh Hàn.

Mà ngày sau, nàng sẽ là phu nhân của vị quốc sư tôn quý này, hắn sẽ

yêu nàng, sẽ cưng chiều nàng, sẽ hôn nàng, hắn sẽ làm chuyện vợ chồng

thân mật, nghĩ tới đây, mặt của nàng càng ửng hồng. Tại sao nàng lại

nghĩ tới những thứ này, quả thực là mắc cỡ quá đi.

Nâng khuôn mặt lên, ngón tay nàng đột nhiên cứng đờ, chỉ thấy nam tử trên giường đã sớm mở hai mắt ra, tròng mắt trong trẻo lạnh lùng một

mảnh, không thấy bất kỳ tâm tình gì. Từ từ, trên mặt của hắn bắt đầu

lạnh lùng. Làm người ta không rét mà run.

Giọng nói âm hàn vang lên, "Sao ngươi lại ở chỗ này, vân thiển y?"

Vân thiển y cả kinh, chỉ cảm thấy một hồi lạnh như băng từ từ thấm đến xương tủy.

Lạnh quá. . . . . . Nàng rụt đầu một cái, không dám nhìn cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia nữa.

Chuyện gì xảy ra vậy, không phải nói sau khi quốc sư tỉnh lại sẽ yêu nữ tử hắn nhìn đầu tiênsao? Tại sao có thể như vậy, trong mắt của hắn

căn bản không có ánh mắt của tình yêu, mà nàng, thấy là trên mặt hắn

lạnh như băng.

Nàng bị lừa, hoàng thượng cũng bị lừa, tất cả bọn họ đều bị tên yêu nghiệt áo đỏ kia lừa.

Thuốc kia, là giả.

"Đi ra ngoài." Nam tử không để nàng suy nghĩ nhiều, hừ lạnh một

tiếng, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng như mặt nước, in bóng nữ tử buồn

cười cùng hèn mọn trước mặt.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Vân thiển y đứng lên, nhìn quốc sư,

nhấc váy rời đi. Hiện tại nàng ngay cả nói cũng không nên, nàng bị cặp

mắt kia của quốc sư dọa sợ.

Hi vọng trôi qua, còn lại là thất vọng, bây giờ nàng hoàn toàn cảm nhận được.

Cái gì gọi là từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.

Tiêu Thanh hàn mắt thấy vân thiển rời đi, mới vén chăn lên, mang

giày, mặc áo, từ trước đến giờ hắn đều tự mình làm mọi việc. Những

chuyện này không cần nhờ ai giúp đỡ.

Đột nhiên, bàn tay hắn vỗ trán, có thứ gì đó lướt qua, nhưng không cách nào bắt được.

Tựa hồ, hắn mất đi thứ rất quan trọng, rốt cuộc là cái gì?

Mà lúc này bên trong gian phòng cách vách, minh phong, lê hân, còn

có Tiêu cẩn du đứng ở một vị trí của mình. Trong không khí mang theo an

tĩnh đến quỷ dị.

Khuôn mặt Lê hân rõ ràng bao phủ một tầng sương lạnh, hắn nhắm mắt,

khóe môi mân thật chặt, áo đen ôm lấy thân thể cao lớn, không nói lời

nào.  

Chương 225: Ngoài sở liệu

  Mà Tiêu cẩn du uống trà trong tay, cặp mắt đào hoa có chút căng

thẳng, một chén lại một chén, không bao lâu, một bình trà đã sớm vào

bụng.

khóe miệng Minh phong khơi lên, trào phúng, làm cho người ta nhìn không thấu.

Bọn họ đều đang đợi, đợi kết quả đã biết trước đó.

Một tiếng bước chân dồn dập vang lên, ba người dừng động tác trong

tay lại, nhất trí nhìn về phía cửa, ngay cả lê hân giả vờ ngủ say cũng

mở mắt.

Vân Thiển Y túm váy, tròng mắt rưng rưng, dung nhan tuyệt sắc bi

thương. . Nàng nhìn hướng hoàng thượng, rồi hung hăng trừng mắt liếc

minh phong. Mà thấy nàng nhìn chăm chú, minh phong cũng hào phóng liếc

mắt nàng một cái.

"Vân thiển y, xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu cẩn du để ly trà trong tay xuống, đứng lên, hỏi. Trực giác cho hắn biết chuyện có biến. Tim của

hắn đột nhiên cả kinh.

"Hoàng thượng, xin người làm chủ cho dân nữ." Vân thiển y quỳ gối

xuống, không ngừng khóc khẽ, "Quốc sư đã tỉnh rồi, nhưng mà. . . . . ."

"Nhưng mà cái gì?" Tiêu cẩn du thúc giục, nghe Cửu đệ đã tỉnh , hắn

nên cao hứng mới đúng, chẳng qua tại sao tim hắn lại lo lắng không thôi, thậm chí còn khẩn trương hơn hồi nãy.

nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, chốc lát khóc thành tiếng, lê

hân nhắm mắt lại, che đi đau đớn trong lòng, từ đó về sau, nàng không

phải là của hắn, cho nên, hắn không có tư cách đứng cạnh nàng.

Vân thiển y cất cao âm thanh, "Hoàng thượng." Nàng chỉ vào minh

phong, hận nói, "Hoàng thượng, hắn nói láo dân nữ, hắn nói quốc sư tỉnh

lại sẽ yêu cô gái mà quốc sư nhìn thấy đầu tiên, nhưng quốc sư đã tỉnh,

nhưng căn bản không yêu ta."

"Cái gì?" Tiêu cẩn du cả kinh, nhìn về phía minh phong. Đây là

chuyện gì, hắn căn bản không hoài nghi, hắn tin minh phong sẽ không lấy

thuốc giả lừa gạt hắn.

mặt Minh phong không chút thay đổi, nửa ngày mới nhìn hướng Tiêu cẩn du, hắn thở dài, đùa cợt không dứt, thì ra chuyện không dễ như bọn hắn

tưởng tượng, quốc sư không bị dược hiệu khống chế, nếu không, hắn không

phải là quốc sư Thiên Trạch.

"Hoàng thượng, xem ra chúng ta tính sai rồi, chúng ta đã bỏ qua

chuyện quan trọng nhất." Đúng vậy, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới. Điểm quan trọng này. Nhỏ nhưng cũng là trí mạng nhất .

"Chuyện gì?" Tiêu cẩn du lúc này hết sức hỗn loạn, buộc mình tỉnh táo. .

Minh phong nhìn về phía cửa, loáng thoáng có thể thấy guồng nước

không ngừng chuyển động, thanh âm của hắn xa thẳm, "Chúng ta, quên mất. . . . . . Quốc sư có tình nguyện hay không."

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, "Đúng là Vong Tình Thủy làm

quốc sư vong tình, quên cô gái thích nhất, nhưng chúng ta quên mất, hắn

không phải người thường, hắn là quốc sư Thiên Trạch, Vong Tình Thủy căn

bản không đủ lực lượng để ép hắn yêu ai đó, quốc sư có thể lựa chọn yêu, cũng có thể lựa chọn không yêu, cho nên bây giờ quốc sư thật sự quên

Vân Tâm Nhược, hắn không thương Vân Tâm Nhược, dĩ nhiên cũng sẽ không

yêu Vân Thiển Y, bây giờ hắn không thương ai."

Thuốc hắn chế ra, hắn biết rõ nhất, cõi đời này lại có người có thể

chống cự được dược hiệu của nó, như tiên mà không phải tiên, như thần mà không phải thần, sư phụ hắn chính là một, mà quốc sư, là người thứ hai.

Hoàng thượng à, ngươi tính kế lên ta, tính lên Tiểu Nhược Nhược, coi như cũng tính toán cả quốc sư, nhưng tình huống thế này thì mơ đi cưng.

Minh phong thở dài, câu nói kế tiếp lại không nói ra khỏi miệng, hắn chỉ nhìn vân thiển y, giễu cợt, dùng thuốc để có được tình yêu thì có ý nghĩa gì. Không nghĩ tới ả lại giả dối đến vậy, rõ ràng là tỷ muội, sao chênh lệch nhiều đến thế, một ả trơ trẽn, mà cô gái kia lại khiến người ta kính nể và đau lòng.

"Sao các ngươi đều ở đây?" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng phá vỡ an tĩnh, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa xuất hiện một bóng

trắng, bạch y như tuyết, tròng mắt đen tĩnh mịch khó dò, bước đi chậm

rãi, yên tĩnh, thong dong, như cưỡi gió đạp mây, như sao trời.

"Cửu đệ"

"Quốc sư"

"Thanh hàn"

Mấy người cùng nhau lên tiếng, mang theo vui mừng và phức tạp.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro