Chương 226 -230
Chương 226: vân Thiển Y ở lại
Tiêu Thanh hàn mím chặt môi, đi thẳng tới bên cạnh Tiêu cẩn du, hành lễ, "Hoàng huynh, ngọn gió nào đem ngươi thổi tới phủ quốc sư rồi. Có
lại coi trọng hàng trúc của thần đệ hay không?"
"A, không phải" Tiêu cẩn du vội vàng khoát tay, con ngươi rũ xuống.
Không biết vì sao, bây giờ nhìn thấy đệ đệ, hắn thế nhưng không khỏi áy
náy.
"Vậy các ngươi ở trong lưu đinh lâu của ta làm gì?" Hắn ngồi xuống,
bạch y xẹt qua. Trong mắt khác hẳn ngày trước, bí hiểm mà lạnh nhạt.
ánh mắt Tiêu cẩn du quan sát, ngưng mắt nhìn Tiêu Thanh hàn, cười
một tiếng, "Cửu đệ không biết sao, đệ bị bệnh, ngủ say mấy ngày rồi."
"Ngủ mấy ngày?" Tiêu Thanh hàn nhẹ nhàng nâng lông mày, nghi ngờ
nhìn về minh phong, thấy minh phong gật đầu, lông mày nhíu chặt, sao hắn không biết mình ngã bệnh, còn ngủ say mấy ngày, rốt cuộc là khi nào?
Thấy Tiêu Thanh hàn suy ngẫm, xem ra minh phong không có lừa gạt bọn họ, thanh hàn thật sự quên mất những chuyện liên quan đến Vân Tâm
Nhược, ngay cả chuyện mình trúng chú thuật cũng quên. Chỉ cần quên là
tốt rồi, cho dù hiện tại không yêu vân thiển y, nhưng chỉ cần vân thiển y là chủ nhân của phách nguyệt, như vậy, thanh hàn nhất định sẽ cưới
nàng.
"Hiện tại, ngươi đã tỉnh lại, không có việc gì là tốt rồi." Tiêu cẩn du tiếp tục cười, chẳng qua khóe mắt miễn cưỡng. Hắn nhìn về phía vân
thiển y, sờ sờ lỗ mũi "Mấy ngày nay nhờ thiển y chăm sóc, ngươi mới có
thể hồi phục nhanh như vậy, cho nên, ngươi phải cảm tạ người ta cho tốt. Không bằng để thiển y cô nương ở tại phủ quốc sư. Ngươi cũng tiện thể
cảm tạ nàng."
sau khi Tiêu Thanh hàn nghe xong, chẳng qua là quét mắt nhìn vân thiển y một cái, sau đó nhìn về phía lê hân đứng yên bất động.
Môi mỏng khẽ mở, "Tùy hoàng huynh an bài."
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người sửng sờ, nhất là Tiêu cẩn
du, lấy hiểu biết của hắn, từ nhỏ đến lớn, thanh hàn đều thích tự lập,
những năm nay, trừ minh phong có thể ở bên người hắn cũng chỉ có Vân Tâm Nhược, chỉ cần hắn không muốn, bất luận kẻ nào cũng không cách nào đến
gần hắn, nhưng lần này, hắn lại dễ dàng đáp ứng như vậy, thật đoán không ra hắn đang nghĩ gì? Lại làm cho người ta cảm thấy có loại nguy hiểm
đang tràn ra.
Không thể phủ nhận, Tiêu Thanh hàn bây giờ làm cho người cảm thấy đáng sợ. Tròng mắt không ôn tình như trước.
"Đã như vậy thì tốt, trẫm rời cung đã lâu, nên về rồi." Tiêu cẩn du
mở miệng, khoát tay, những ngày qua hắn cũng đủ mệt rồi, tất cả nhìn như hoàn mỹ nhưng lại sơ sót nhiều bên trong.
Chỉ cần thanh hàn không sao, như vậy chuyện về sau sẽ dễ dàng làm hơn, tất cả sẽ thay đổi theo thời gian.
"Cung tiễn hoàng thượng." Những người khác đứng lên hành lễ, Tiêu cẩn du gật đầu, mang theo thị vệ rời đi.
Chương 227: Quên
sau khi Hoàng đế đi, minh phong độ đến bên cạnh Tiêu Thanh hàn, có
chút chật vật hỏi: "Quốc sư có nhớ Vân Tâm Nhược là ai không?"
"Vân Tâm Nàng?" Tiêu Thanh hàn mở mắt, tròng mắt một mảnh thanh minh, "Là ai?"
Minh phong chán nản, quả nhiên quốc sự quên rồi.
"Vân Tâm Nhược là. . . . . ." Minh phong muốn nói tất cả, nhưng cuối cùng chỉ thành một câu."Là nha hoàn của ta." Không thể nói ra, thật sự
không thể, nếu không, tất cả cố gắng sẽ tan vỡ. Bây giờ quốc sư quên
nàng rồi, nói ra chỉ khiến nàng bị nguy hiểm hơn mà thôi.
"Minh phong, lúc nào thì ngươi nhận nha hoàn hả?" Tiêu Thanh hàn
cười nhạt, chưa từng để ý đến vân thiển y vẫn bên trong phòng. Phủ quốc
sư, nàng muốn ở thì ở, không lên quan đến hắn. Chỉ cần đừng làm cho hắn
thấy nàng là được.
"Ha ha, mới đây thôi." minh phong chỉ có thể cười.
Lê hân đứng bất động, trong mắt chỉ có dung nhan tuyệt sắc của vân
thiển y, trong con ngươi màu đen chậm rãi chảy qua một loại gọi chết
tâm.
"Hân, ở lại đây ăn cơm đi, ta đói bụng."
Tiêu Thanh hàn ngẩng đầu nhìn lê hân.
"Không, trong phủ còn có việc, ta phải đi trước." Lê hân cũng nhìn Tiêu Thanh hàn.
Chỉ cần hắn không có việc gì là tốt.
Chỉ cần bọn họ có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Mà hắn, cũng nên buông tay.
Theo đuổi lâu như vậy, hắn, cũng mệt mỏi.
Hắn nhìn vân thiển y, tròng mắt đen có chút giải thoát, ánh mắt này khiến vân thiển y không khỏi kinh hoảng.
Giống như thấy được ý nghĩ của nàng, lê hân cười cười, nói với Tiêu Thanh hàn.
"Thanh Hàn, chiếu cố thiển y, nàng là một cô gái tốt."
Cô gái tốt, minh phong bĩu môi, nếu như ả là cô gái tốt, thì Nhược Nhược chính là thần tiên rồi.
"Ừ, ta biết. Ngươi yên tâm, trong phủ quốc sư rất ít người, tất nhiên sẽ không để Vân cô nương chịu ủy khuất."
Một câu 'Vân cô nương', đem quan hệ giữa hắn và vân thiển y kéo cực
xa, sau khi lê hân nghe xong, không nói gì nữa. Nhìn khuôn mặt bị đả
kích của vân thiển y, hắn rất muốn an ủi nàng, nhưng hắn không thể vĩnh
viễn giúp nàng được. Chuyện sau này, tự nàng giải quyết. Chẳng qua,
thanh hàn càng ngày càng khó đoán.
Lê hân đi rồi, Tiêu Thanh hàn nhìn minh phong, minh phong bị hắn
nhìn như vậy, toàn thân không thoải mái, "Quốc sư, vì sao nhìn minh
phong như thế, chẳng lẽ sau khi tỉnh lại, quốc sư cảm thấy minh phong
thật sự là quá mức tuấn mỹ, muốn yêu ta sao?"
Hắn đùa giỡn, giọng nói tự kỉ vô cùng.
Tiêu Thanh hàn cũng không giận, cũng học giọng điệu ấy, nghiêm túc vô cùng. "Nếu bổn tọa nói phải thì sao."
"Quốc sư, ngươi biết minh phong nói giỡn mà." Nghe xong lời này,
minh phong hô một cái, bay đến cửa, quốc sư cũng quá dọa người, trái
tim hắn nhỏ bé sắp bị dọa bể ra nè.
Tiêu Thanh hàn cười như không cười, chẳng qua là đáy mắt lạnh như băng, vô tình.
Là thứ gì đã thay đổi mà hắn không phát hiện.
Thủy tâm tiểu trúc, guồng nước không ngừng chuyển động, hơi nước
không ngừng quanh quẩn dưới bầu trời, cỏ non thơm ngát vô cùng, mà trong nước ôn tuyền mang theo hơi nóng, lóng lánh dưới ánh mặt trời. Trúc
xanh đung đưa, lá trúc thỉnh thoảng rơi xuống.
Một cảnh đẹp an tĩnh.
Bên trong đình, ngồi một cô gái mặc quần áo hồng nhạt, tóc đen như
lụa, mềm mại trơn bóng, mặc dù trên tóc không gài bất cứ trang sức gì,
nhưng lại có một phần tự tại thong dong, gió nhẹ nâng sợi tóc, không
ngừng phất qua khuôn mặt như ngọc của nàng, cặp mắt trong suốt hơi mất
hồn, lãnh đạm như nước hồ, lại ngẫu nhiên thoáng qua mấy phần chán nản,
sống mũi khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn mân nhẹ, ngũ quan tinh xảo, thanh
tú mang theo chút kiên cường.
Nàng nhìn bốn phía, tâm hơi đau, nơi này từng là kí ức đẹp nhất của
nàng, hôm nay không còn hai người, chỉ thấy một mình mình, tất cả vẫn
như cũ, chẳng qua là tình cảm đã mất, kể từ hôm thanh hàn tỉnh lại, cũng rất ít khi ra ngoài, nghe minh phong nói, hắn quên nàng, nhưng không vì Vong Tình Thủy mà yêu vân thiển y, đây là trời cao nhân từ với nàng
sao? Hắn không yêu vân thiển y, như vậy, tàn khốc đối với nàng cũng ít
đi một chút.
Không cần nhìn bọn họ ân ái,
Nhìn cũng không thấy được hắn trìu mến với người khác như hắn đối với nàng.
Chương 228: tỷ tỷ như thế
Thật ra thì, nàng không biết đến tột cùng mình có thể chịu đựng
chuyện thanh hàn yêu người khác được hay không, nàng nghĩ, nếu quả thật
có chuyện đó, có thể nàng sẽ đau đến nỗi không muốn sống, cũng có thể
điên khùng, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không rời xa hắn. Nếu như cuộc sống
không có hắn, nàng sống có ý nghĩa gì. Nàng muốn thấy hắn, cho dù là hắn quên thế gian này có sự tồn tại của nàng.
Chỉ muốn im lặng nhìn hắn.
Cũng có một người quên nàng, nhưng nàng lựa chọn buông tay, mà lần
này, nàng lại không làm thế, có phải là bởi vì yêu quá sâu hay không,
hay là bởi vì trong nội tâm có chút chờ đợi nho nhỏ, hắn quên nàng,
nhưng hi vọng có một ngày hắn nhớ lại. Chẳng qua hi vọng này cao xa như
ngôi sao trên trời. Minh phong nói qua, Vong Tình Thủy, không có thuốc
nào chữa được, đời này, hắn sẽ không nhớ nàng.
Nhưng nàng vẫn là muốn ở lại, chỉ cần có một hi vọng, nàng sẽ không buông tay.
Vong Tình Thủy, vứt bỏ yêu, quên đi người mình yêu.
Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, như ánh trăng in xuống mặt hồ, nàng
còn yêu hắn, không phải sao? Nếu như hắn không yêu nàng, như vậy, nàng
yêu hắn là tốt rồi.
Cho đến lúc hô hấp dừng lại, cho đến khi sinh mạng mất đi.
Vân thiển y đi dạo lung tung trong phủ quốc sư, đến mức hoa cỏ bị
giẫm nát hết, nàng hận vô cùng, hận vô cùng, tại sao quốc sư không yêu
mình, tại sao chén dược kia lại mất đi hiệu lực, tại sao ả Vân Tâm Nhược vẫn còn ở phủ quốc sư. Nhiều tại sao như vậy, khiến nàng hận không thể
phá hủy tất cả.
Có ả ở đây, khó đảm bảo quốc sư sẽ không nhớ tới nàng, lời nói của
tên yêu nghiệt áo đỏ kia căn bản không thể tin được, hoàng thượng đã
đồng ý cho nàng lưu lại, lê hân sẽ không giúp nàng được nữa, bây giờ
nàng như đứng trước ngã ba đường, cho dù chọn con đường nào đều không có lối thoát. Không thể quay về, vào không được mà ra cũng không xong.
Nàng đã vào phủ quốc sư, nếu không gả cho quốc sư, như vậy danh tiết của nàng, tình cảm của nàng, tất cả của nàng, toàn bộ sẽ mất đi. Nàng
sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên, quốc sư nhất định phải cưới nàng.
Nàng, mới là chủ nhân của phách Nguyệt, thể tử định mệnh của quốc
sư, tất cả nơi này đều thuộc về của nàng, bao gồm nam tử xinh đẹp như
tiên kia.
"Tiểu thư, không đi nữa, nếu như để quốc sư biết thì không hay đâu." Nhìn hoa cỏ phía sau lưng, Mai nhi không ngừng khuyên vân thiển y. Nơi
này là phủ quốc sư, không phải là Vân phủ, tiểu thư thật quá tùy tiện.
Vân thiển y sửng sốt, xoay người nhìn phía sau lưng, cắn răng, thả
cánh hoa trong tay, cánh hoa rơi xuống đất, sớm mất đi hương thơm. Lúc
này, tiếng nước chảy róc rách, nàng nhìn hướng guồng nước nơi xa không
ngừng chuyển động.
Chỗ đó, là ác mộng của nàng, nếu như nơi này là Vân phủ, nàng đã sớm cho người đem phá hủy, nơi đó là thuộc về Vân Tâm Nhược cùng quốc sư ,
khắp nơi đều lưu dấu mùi vị của bọn họ, nàng không cách nào tha thứ dễ
dàng được.
Nàng mang theo mai nhi đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, bên trong, một
dang người cô đơn đứng ở nơi đó. Một đình, một người, một bàn, một ghế
dựa, tựu như bức nhẹ sơn thủy u buồn, làm người ta động dung.
Đáng tiếc, bức tranh này dù có đẹp đến đâu cũng đã bị đánh loạn. Vân thiển y đến gần trong đình, gương mặt cười nhạt, chẳng qua là ai cũng
có thể nhìn ra, giấu thật sâu trong đáy mắt là hận. Còn có ghen tỵ.
Trong lòng Vân thiển y luôn không thích muội muội này từ nhỏ, mẹ ả
câu dẫn cha nàng, ả thì mê hoặc quốc sư, tất cả làm cho lòng nàng bực
tức.
Nàng giả vờ cười cười, mang theo châm chọc, "Không nghĩ tới sáng sớm còn có thể thấy Tam muội." Vân thiển y nâng lên khuôn mặt tươi cười,
cười ôn nhu vô cùng, tiếng Tam muội nhấn thật mạnh, nàng ngồi đối diện
với Vân Tâm Nhược, nhưng ánh mắt cơ hồ muốn đâm chết người đối diện.
Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy hận ý trong đáy mắt ả.
Chương 229: Thanh hàn xa lạ
"Ta không phải là Tam muội của ngươi." Vân Tâm Nhược khẽ chớp lông
mi, thoảng qua một tia đùa cợt. Vân thiển y quả nhiên là cao thủ diễn
trò. Nữ nhân này tâm cơ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng .
"Cũng đúng, cha ta nhưng chỉ nhận một đứa con gái là ta." Vân thiển y cũng không tức giận, âm thầm cười, bây giờ nàng đã sớm không có bất
tình tỷ muội gì nữa, cho dù có thì cũng bị ghen tỵ che lấp tất cả. Vân
Tâm Nhược, là kẻ thù của nàng, là hòn đá cản đường.
Ả, nhất định phải rời đi, nếu không, nàng vĩnh viễn sẽ không an tâm. Giữa nàng cùng quốc sư, không thể để ả tồn tại.
Vân Tâm Nhược bình tĩnh nhìn ả, cười yếu ớt, nàng vốn không phải con của Vân Hồng, mà cô gái trước mặt cũng không phải là tỷ tỷ của nàng,
nàng không xui xẻo mà có kẻ làm phụ thân và tỷ tỷ ích kỉ thế này.
Thấy Vân Tâm Nhược vẫn bình thường, nụ cười trên mặt vân thiển y từ
từ tan vỡ, vì sao ả có thể cười bình tĩnh như vậy, sao lại khác với suy
nghĩ của nàng, ả nên khóc mới đúng, trên mặt của ả phải là tuyệt vọng
mới đúng. Nhưng tại sao. Nàng hoàn toàn không nhìn ra điều gì khác
thường. Nữ nhân như vậy, khiến nàng sợ, khiến nàng luống cuống, tựa như
đối mặt với quân thù, ngươi vĩnh viễn không biết đối phương đang nghĩ
cái gì, lúc nào thì ra tay, lúc nào thì sẽ cho ngươi một dao khi ngươi
không chú ý.
Mọi người vĩnh viễn luôn sợ hãi một chuyện mà mình không biết chút gì về nó.
Nàng định mở miệng, đột nhiên chứng kiến thấy nơi xa một bóng áo
trắng thoáng qua, tâm trầm xuống, đứng lên, chân đột nhiên đá vào ghế
trúc, thân thể thuận thế ngã ngồi trên đất, trong mắt rưng rưng, nước
mắt tràn ra, làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc, chỉ muốn đem nàng ôm vào lòng, an ủi một phen.
"Vân Tâm Nhược, ta biết là ta không đúng, không nên tới chỗ này,
nhưng ta thật sự nhịn không được, sao có thể ngươi. . . . . . Có thể. . . . . . chỉ là một nha hoàn cho minh phong công tử mà khi dễ ta, dù thế
nào thì ta cũng là khách của phủ quốc sư." ả vừa nói vừa khóc, nước mắt
không ngừng rơi xuống.
Vân Tâm Nhược đầu tiên là cả kinh, hai tròng mắt không hiểu nhìn về
phía ả, không hiểu nữ nhân này đột nhiên làm cái quái gì, cho đến khi
một làn hương sen như có như không truyền đến, còn có cảm giác quen
thuộc kia.
Rất quen thuộc .
Thanh hàn.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy tròng mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng . .
Nơi đó không có nhu tình, không thấy được sự quen thuộc. Nam tử chẳng
qua là liếc nàng một cái, đem ánh mắt dừng trên người vân thiển y.
Vân Tâm Nhược nhắm ánh mắt lại, bi thương xẹt qua lòng nàng.
Quả thật là quên.
Trên thế giới, khoảng cách xa nhất
Không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết
Mà là ta đứng trước mặt ngươi
Ngươi không biết, ta yêu ngươi
trong mắt Thanh hàn không có sự tồn tại của nàng rồi.
Tiêu Thanh hàn đi vào trong đình, nhìn vân thiển y đang khóc, tròng
mắt tĩnh mịch như hồ nước sâu, sâu không thấy đáy. Đồng thời cũng thấy
một cô gái dáng dấp thanh tú, mà ánh mắt cũng chỉ là dừng lại trên người nàng mấy giây. Vân Tâm Nhược, là nha hoàn của minh phong, nhưng mà,
nàng có quan hệ gì với vân thiển y.
Thật là có ý tứ.
Nhưng, trong phút chốc hứng thú của hắn bị một trận gió thổi tan.
Hắn nhếch môi, cho dù giữa các nàng có quan hệ gì, cũng không phải
điều mà hắn phải quan tâm, đối với những chuyện không liên quan đến
mình, hắn không muốn biết, càng không muốn chen chân vào, mà lúc này
nước mắt vân thiển y không khiến hắn đau lòng chút nào. Đối với một nam
nhân yêu nàng thì nước mắt này sẽ có giá trị cực kì to lớn.
Hắn sẽ không đau lòng, bởi vì hắn chưa bao giờ động tâm.
Chương 230: ăn miếng trả miếng
Hắn cao cao tại thượng nhìn vân thiển y, nam tử khuynh thành, quần
áo như tuyết, cặp mắt trong trẻo, làm người ta không dời được mắt.
"Quốc sư, xin cho thiển y một câu trả lời thỏa đáng, Vân Tâm Nhược
cố ý làm lật ghế Thiển Y, hại Thiển Y té xuống." Vân thiển y ngừng khóc, cố gắng nhìn thấu hắn, đáng tiếc nàng thất vọng, trong mắt nam tử không thấy có nửa điểm thương tiếc.
"Câu trả lời sao?" Tiêu Thanh hàn từ trong ngực lấy ra một viên ngọc châu màu xanh, sáng bóng tinh khiết, óng ánh trong suốt, ánh mặt trời
lưu chuyển, một mảnh lấp lánh, hắn vuốt vuốt ngọc châu trong tay, hai
ngón vê lên, sau đó, chợt bắn ra.
"Ba" một tiếng. . . . . .
Kèm theo tiếng rên đau đớn của cô gái, quay đầu nhìn lại, sau lưng,
chân ghế tre bể tan, trên đất, mảnh trúc rải rác nhiều nơi, ghế trúc màu xanh không còn như ngày trước nữa.
Lúc này, tất cả đều im lặng, trừ tiếng guồng nước chuyển động, tiếng nước chảy, bên trong đình, tiếng hít thở tựa hồ cũng dừng lại, nước mắt vân thiển y không ngừng đảo quanh, cũng không rơi xuống, cái miệng mở
to, có thể nhét một cái trứng gà.
Vân Tâm Nhược nắm chặt ngón tay trắng mịn, nàng cúi đầu, sợi tóc màu đen rơi vào trên mặt, mảnh trúc rơi đầy trên người nàng, đầu gối đau
đớn.
Viên ngọc châu kia vừa lúc đánh vào ghế, cái ghế lập tức nát vụn,
nàng ngã ngồi trên mặt đất như vân thiển y, mặt đất lạnh như băng cứng
rắn, vân cạn quần áo là giả, nhưng nàng lại là thật. .
Thanh hàn, thật sự đả thương nàng.
Nhưng lúc này, nàng muốn khóc cũng không khóc được. Nàng không dám
nhìn, không dám nghĩ, cũng không dám động, nàng biết hắn không nhớ gì về nàng, nhưng lòng nàng rất đau. Đau khiến nàng thậm chí quên đi hô hấp. . Trong mũi cay nồng khó nhịn...
Mà nam tử đang đứng thì cười nhạt, trong con ngươi một mảnh thong dong,
"Nàng là người của phủ quốc sư ta, bổn tọa trừng phạt nàng như vậy,
không biết Vân cô nương thoả mãn chưa?" Hắn nhìn sang vân thiển y, thấy
vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lời nói nhàn nhạt đùa cợt.
"Bất quá, Vân cô nương nhưng nên nhớ, nơi này là phủ quốc sư. Từng
cọng cây ngọn cỏ đều là của bổn tọa, bổn tọa làm chủ tất cả, nếu như Vân cô nương ở đây không quen, muốn rời đi, bổn tọa tự nhiên sẽ mời người
đưa cô nương về phủ."
Hắn nói tiếp. Con mắt sắc lại thay đổi. Tự dưng bay lên ra một cỗ lạnh lẽo. Lạnh như băng.
Lệnh trục khách rõ ràng như thế, nam tử không chút để ý nữ nhân này là hoàng thượng hạ chỉ cho phép lưu lại.
Không chờ vân thiển y trả lời, cũng không chờ Vân Tâm Nhược ngẩng
đầu, thậm chí chưa từng nhìn nàng một cái, hắn xoay người, trong nháy
mắt thân hình như một bóng mây bay đi xa.
Vân thiển y dùng sức nắm chặt tay, sau đó, ả quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tâm Nhược, một phát nắm được tóc của nàng, da đầu
đau đớn khiến Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, nàng nheo mắt lại.
"Tiện nhân." Lời nói chưa dứt, 'ba' một tiếng, một cái tát đánh lên
mặt nàng, năm ngón tay chỉnh tề, tiếng gió, tiếng nước chảy, xen lẫn
cùng một chỗ.
mặc dù Vân thiển y thân ở khuê phòng, nhưng tức giận khiến ả sử dụng toàn lực, ngay cả tay ả cũng hơi đau rát, Vân Tâm Nhược híp tròng mắt
lại, trên mặt đau đớn nhắc nhở nàng đã xảy ra chuyện gì.
'Ba' một tiếng, chỉ thấy nửa khuôn mặt vân thiển y noãn sưng lên, khiến ả sửng sốt. . . . . .
Vân Tâm Nhược ngẩng mặt, lạnh lùng nhìn vân thiển y.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro