Chương 346 - 350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 346: 

Viêm Huyên mỉm cười, "Chuyện này ngay cả ta cũng không tin, không trách được Thanh Hàn quốc sư đột nhiên lại thành ma, thì ra nàng ta là chủ nhân phách Nguyệt."


"Nàng ta?" Hoàng đế hơi sững sờ, chẳng hiểu sao trái tim lại co rút, hắn hiểu được 'nàng' trong miệng Viêm Huyên là người nào, nhưng vì sao nghe được tên của nàng, hắn lại thấy trái tim đau nhói.

"Vân Tâm Nhược." Nam tử cười nói.

Chỉ thấy sắc mặt của hoàng hậu đột nhiên trắng bệch, thân thể lại khẽ run, tựa hồ chịu phải đả kích. Mà vẻ mặt hoàng thượng lại không thể tin, trong ánh mắt thoáng qua một chút cuồng loạn.

Là ả? Cô gái quay đầu lại nhìn vẻ mặt của nam tử có chút thâm trầm, quả nhiên, hắn chưa từng quên ả.

Vân Tâm Nhược, đó là cô gái lỳ lạ mà nàng gặp trong hội bách hoa. Cô gái mà lần đầu tiên nàng thấy đã thích, cô gái bị nàng oan uổng, nàng cho rằng hắn sẽ quên ả, nhưng không nghĩ đến, hắn vẫn chưa quên.

Mấy tháng đã qua, lòng của nàng luôn mang theo bất an, mang theo sợ hãi, bởi vì nàng có một bí mật không người nào biết, nếu như bị người biết, như vậy, tất cả mọi thứ nàng đang có sẽ tan biến, mà Lôi ca nàng yêu e rằng sẽ không tha thứ cho nàng, mà Vân Tâm Nhược kia có lẽ là cô gái Lôi ca từng yêu, nhưng khi đó nàng quá sợ, cho nên nàng liền ích kỷ. Cho đến khi nàng mang thai đứa con của hắn, lòng của nàng mới thả xuống, cũng từ từ quên mất cô gái ấy, mặc dù Lôi ca là hoàng đế, lại vẫn cực kì sủng ái mình nàng, hậu cung cũng chỉ có mình nàng là nữ, bây giờ nàng là hoàng hậu cao cao tại thượng, phu quân của nàng chính là đương kim hoàng đế Nhan Quốc, Lôi Liệt.

Chẳng qua là tại sao mọi chuyện thành ra như vậy, sao Vân Tâm Nhược đột nhiên biến thành chủ nhân phách Nguyệt, trở thành thê tử định mệnh của Tiêu Thanh Hàn.

"Lôi ca. . . . . ." Trong mắt Đỗ Thiên Lan mang theo cầu xin nhìn Lôi Liệt, Lôi Liệt còn chú ý tới nàng không?

Lôi Liệt đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.

Tại sao hắn có thể quên Thiên Lan, tại sao có thể quên nàng, hắn thật nhẫn tâm, bên nàng mà lại nghĩ đến cô gái khác. Bất kể nàng ta có phải cô gái mà hắn thấy ở bách hoa hay không, đều không liên quan đến hắn.
Chẳng qua là tại sao trong lồng ngực của hắn có cái gì đó không ngừng thoát ra, là một sự chua chát.

Giống như hắn đang mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, hơn nữa, lần này mất đi, sẽ không có biện pháp tìm trở về được.

Viêm Huyên nhìn hai người ôm nhau, trong con ngươi thoáng qua một tia khó hiểu.

Ba ngày sau, quốc sư đám cưới, bên trong phủ quốc sư giăng đèn kết hoa, ngay cả rừng trúc cũng được treo đầy màu sắc rực rỡ, đèn cung đình đỏ thắm vẫn sáng, ngay cả ban ngày cũng không bị thổi tắt. Trong hoàng cung cũng cực kì náo nhiệt, dù sao Thanh Hàn quốc sư là đệ đệ duy nhất của đương kim Thánh thượng, hơn nữa lần này đón dâu chính là ông trời tác hợp cho, báo trước Thiên Trạch trăm năm an khang, trên mặt người người nâng lên nụ cười thật lòng.

Phủ Quốc sư, bởi vì Vân Tâm Nhược không có nhà mẹ ở thế giới này, cho nên, nàng sẽ trực tiếp xuất giá từ phủ quốc sư, dĩ nhiên là nàng sẽ ở trong phủ.

Lúc này nàng ngồi ở trên giường, một cô gái đang cẩn thận trang điểm cho nàng, Vân Tâm Nhược khẽ cười nhè nhẹ, Tử Y đứng ở ngoài cửa, nàng thở dài, nhìn tiểu thư nhà nàng như vậy, trong lòng không khỏi có mấy phần ghen tuông, còn nhớ lúc ấy, lúc gả cho tướng quân thì tiểu thư nhất định không để ai chạm vào mặt. Hiện tại, tiểu thư lại im lặng ngồi ở chỗ đó, toàn thân mang theo hạnh phúc.

Nàng thật lòng vì tiểu thư mà vui vẻ, tiểu thư của nàng rốt cuộc cũng xuất giá. Còn nhớ khi đó, lúc nghe tin tiểu thư rơi xuống Hạ tình nhai thì lúc ấy nàng thương tâm khổ sở thiếu chút nữa chết đi, cũng may, trời cao để tiểu thư còn sống, trở thành chủ nhân phách Nguyệt, thê tử định mệnh của quốc sư, quốc sư yêu tiểu thư như vậy, về sau tiểu thư sẽ rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.

"Tử Y. . . . . ." Vân Tâm Nhược nhìn về phía Tử Y, cặp mắt của con bé đang ửng đỏ, gọi tên.

"Tiểu thư, hôm nay ngươi thật xinh đẹp." Tử Y ca ngợi, dĩ nhiên nàng không phải nịnh nọt, trong mắt nàng, tiểu thư là một tân nương tử rất đẹp, lúc tiểu thư cười, cặp mắt trong suốt, một thân hỉ phục (áo cưới) đỏ thẫm lộ vẻ xinh đẹp chói mắt.

Vân Tâm Nhược nắm được cánh tay Tử Y, tròng mắt thoáng qua một tia cảm động. Tử Y luôn luôn suy nghĩ vì nàng.

Chương 347

 "Ai da, tiểu thư, ngươi xem, sắp tới giờ lành rồi." Tròng mắt Tử Y mang theo lệ, nhưng không muốn rơi xuống trước mặt tiểu thư, hôm nay là ngày vui, không phải là lúc để khóc, hai lần xuất giá, hoàn toàn khác nhau, lần trước là nàng muốn khóc mà không dám khóc, lần này là nàng có thể khóc mà không muốn khóc.

Đây là chuyện vui của tiểu thư, cho nên không thể khóc, cho dù là vui qua mà khóc cũng không được.

Vân Tâm Nhược nhè nhẹ cảm nhận ý nghĩ của Tử Y, buông tay xuống, ngồi ở trên giường, đỏ thẫm khăn cưới trên đỉnh đầu rũ xuống, ngăn cảm tất cả tầm mắt, hôm nay, nàng thành thân rồi, gả cho Thanh Hàn, cho nam tử nàng yêu, khóe miệng nàng khẽ nhấc lên, lại nếm được mùi vị có chút mằn mặn, đây là mùi vị của nước mắt, khẽ nhắm con mắt, hàng lông mi dính đầy giọt nước.

Quốc sư lập gia đình, ông trời tác hợp cho, hoàng thượng làm chủ, chuyện này, ngay cả nghĩ người bình thường cũng không dám nghĩ, sáng sớm, bên ngoài phủ quốc sư liền bu đầy người. Hàng loạt quan binh đứng ở cửa phủ, ngăn cản đám người không ngừng tràn vào.

Nhân số đông đảo, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể nhìn chút ít người đi vào phủ quốc sư, những người này là đại thần quyền cao chức trọng. Hạ Chi đến gần, nhìn cảnh tượng này, khẽ thở dài.

Hắn đi vào phủ quốc sư, giơ lệnh bài phó tướng, quan binh ngoài cửa lập tức để hắn đi vào, lúc này phủ quốc sư ít đi một chút an tĩnh, nhiều hơn một phần náo nhiệt, trúc xanh cũng không ngừng phe phẩy cành lá. Không chỉ làm cho người ta cảm thấy hơi thở sảng khoái, mà tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng.

Hỉ đường, hoàng đế ngồi ghế trên, uống rượu trúc mà Cửu đệ cất, tinh khiết và thơm đến quá đáng. Lần này Cửu đệ quả thật phung phí, lại dùng Thanh Trúc làm rượu để quan khách thưởng thức.

Bên trong Lưu đinh lâu, toàn bộ là một mảnh đỏ rực, áo ngủ bằng gấm màu đỏ, sa màn màu đỏ, chăn gối màu đỏ, bảo thạch màu đỏ.

Tiêu Thanh Hàn đẩy cửa ra, đi vào bên trong Lưu đinh lâu, lúc này, hắn không có mặc bộ áo trắng như tuyết nữa, thay vào đó là một thân màu đỏ chót, đem khuôn mặt tuyệt trần của hắn càng thêm tuyệt sắc.

Vân Tâm Nhược nghe được tiếng động ở cửa, tay nhẹ vạch khăn cưới trên đầu, cặp mắt mang theo nụ cười.

Thanh Hàn, sao hắn tới đây?

Tiêu Thanh Hàn đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, áo đỏ của hai người đan vào nhau, mang theo màu sắc của lửa.

"Thanh Hàn, sao ngươi. . . . . ." Vân Tâm Nhược nhìn hắn, không hiểu. Lại phát hiện hôm nay hắn mặc một thân đỏ rực, cực xứng đôi với nàng. . Mặt của nàng ửng đỏ, hỉ phục lộ vẻ càng thêm xinh đẹp.

"Ta tới đón ngươi." Tiêu Thanh Hàn cúi đầu, khẽ hôn xuống bên môi nàng, sau đó nghiêng đầu, đem lấy khăn che trùm kín lại, sau đó nàng đã được Tiêu Thanh Hàn vững vàng ôm vào trong ngực.

Vân Tâm Nhược ôm lấy cổ hắn, nàng không thấy được thứ gì, nhưng nàng cực kì an tâm và ấm áp. Thì ra là rúc đầu vào ngực nam tử mình yêu lại hạnh phúc như thế.

Tiêu Thanh Hàn ôm Vân Tâm Nhược đi tới hỉ đường, chọc tới không tới ít ánh nhìn chăm chú, bất quá ánh mắt của hắn vẫn nhìn cô gái trong ngực, tất cả đều không quan trọng, chỉ có cô gái trong ngực mới là tất cả của hắn.

Tiêu Cẩn Du ngồi ở ghế trên, nhìn Cửu đệ mặc y phục đỏ rực ôm cô gái cũng mặc áo đỏ, nhàn nhạt nhíu mày, Cửu đệ quả thật không làm việc theo lẽ thường, thôi, tùy đệ ấy đi, dù sao hắn cũng không thể áp dụng những quy tắc thường lên Cửu đệ. Minh Phong đứng ở bên cạnh hắn, hôm nay lại mặc một bộ y phục màu lam nhạt, so với hồng y, hắn thiếu đi một phần yêu mị, lại nhiều hơn một phần tiêu sái.

Hôm nay là ngày quốc sư thành thân, hắn không muốn giành danh tiếng, quốc sư không ăn hắn mới là lạ.  

Chương 348

  "Nhất bái thiên địa" bọn họ hướng trời cúi người xuống, nhân duyên được ông trời tác hợp, trải qua trăm năm ngàn năm, cuối cùng sẽ thuộc về nhau.

"Nhị bái cao đường" Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay Vân Tâm Nhược, xoay người, cúi thật sâu hướng Tiêu Cẩn Du một xá. Tròng mắt Tiêu Cẩn Du lóe lên qua một tia lệ, khóe môi nâng lên. Đệ đệ của hắn, cuối cùng cũng thành thân rồi.

"Phu thê giao bái" hắn kéo cánh tay khác của nàng, đôi tay nắm chặt, mười ngón tay quấn quít, hai người cúi đầu, thật chặt tựa vào nhau, có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Từ nay, trên thế gian không còn bất luận kẻ nào có thể đem bọn họ tách ra.

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng" Tiêu Thanh Hàn kéo tay Vân Tâm Nhược, từ từ đi ra hỉ đường.

"Đợi chút. . . . . ." Một hồi giọng nói vang lên, Vân Tâm Nhược đột nhiên quay đầu lại. Cái giọng nói này. . . . . .

Xem ra còn tới kịp, nam tử cười nhỏ một tiếng, sắc mặt có chút đỏ ửng, trán cũng có mồ hôi, xem ra là vội vàng lên đường.

Tiêu Thanh Hàn nhìn nam tử trước mắt, xoay người, đem khăn cưới trên đầu cô gái tháo xuống. Nhẹ nói bên tai nàng.

"Đi đi."

Vân Tâm Nhược ngẩng mặt lên, gương mặt như ngọc đập vào mắt mọi người.

"Ca ca." Nàng kêu nam tử cách đó không xa, khuôn mặt khắc sâu, cùng với sự chăm sóc nuông chiều mình suốt hai tháng, lo lắng hai tháng, hắn còn đưa nàng trở lại bên cạnh Thanh Hàn. Nàng không quên.

"Thanh Thanh." Nam tử khẽ cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, đến gần nàng.

"Hôm nay muội đã thành thân rồi, Thanh Thanh không được khóc đấy nha." Giọng nói sặc mùi dỗ con nít. Tiêu Thanh Hàn nghe xong thì hơi nhíu mày, mặc dù không nói chuyện, nhưng có thể thấy được hắn có chút không vui.

"Ca ca, ta đã tốt rồi." Vân Tâm Nhược dở khóc dở cười nhìn nam tử trước mặt, vội vàng nói.

Nam tử sửng sốt, sau đó cười càng lớn tiếng, thương yêu nơi đáy mắt đối với cô gái lại chưa từng giảm. Hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, mặc dù không biết Thanh Hàn dùng phương pháp gì để chữa khỏi cho Thanh Thanh. Nhưng xem ra dẫn nàng đến bên hắn là quyết định đúng đắn.

Tiêu Thanh Hàn tiếp nhận ánh mắt quan sát kia, hào phóng nhìn thẳng hắn.

"Cửu đệ, vị này là?" Tiêu Cẩn Du đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, thân mặc áo rồng mang theo uy nghiêm. Đáy mắt có chút dò xét.

Ca ca của Vân Tâm Nhược, hắn chưa từng nghe nói qua, nghe nói là người đã cứu Cửu đệ muội. Nam tử này quá mức thần bí, khiến hắn không yên lòng.

"Tại hạ là Mạc Sơn, tộc trưởng Mạc tộc." Mạc Sơn hướng Tiêu Cẩn Du hành lễ, nhìn khuôn mặt cũng biết đây là đương kim hoàng đế Thiên Trạch.

"Tộc trưởng Mạc tộc" – bốn chữ, khiến tất cả mọi người ở đây hít một hơi thật sâu, ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng vì bốn chữ này cũng khẽ rung động.

Mạc tộc là dòng tộc lánh đời trong truyền thuyết, nghe nói, dòng tộc này cực kì thần bí, Mạc tộc ẩn thuật, Mạc tộc chú thuật, còn có thuật gọi sói cũng làm cho người nghe đã sợ mất mật. Cửu đệ lần trước cũng trúng phải Mạc tộc chú thuật.

"Hoàng thượng, từ trước đến giờ Mạc tộc không tranh quyền thế, về phần Mạc trân là một tộc trưởng trước kia của ta, vì xúc phạm đến Lang Vương, cho nên bị khu trừ ra khỏi tộc. Hành động của nàng không liên quan đến chúng ta." Mạc Sơn thấy hoàng đế nghi ngờ, cho nên giải thích, hơn nữa, điều hắn nói là sự thật.

"Thì ra là vậy." Sát ý của Tiêu Cẩn Du chầm chậm biến mất không thấy gì nữa. Mạc Sơn này có khí chất quân tử, mặc dù thân bị tàn phế, nhưng lỗi lạc hào phóng, tất nhiên không giống người nói dối, hắn đã tin tám phần. Sau đó nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn gật đầu, để hắn xác thực tính thật giả. Hắn là hoàng đế, có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, không phải vì hắn là thái tử, mà là năng lực hắn tuyệt trác cùng với con mắt xem người. Mạc Sơn là ai, thật ra thì hắn cũng có thể đoán ra mấy phần. Thân phận của Cửu đệ muội càng thêm chắc chắn mấy phần, sẽ không có người bịa đặt gây tổn thương nàng.

Hắn là hoàng đế, đệ đệ của hắn là quốc sư, nhưng không cách nào ngăn cản lời nói của mọi người, mặc dù tất cả bây giờ nằm trong dự liệu của bọn họ, nhưng mười người mười miệng, khó tránh khỏi có người sẽ vì chuyện trước kia mà tổn thương tới nàng.

Cửu đệ mà tức giận sẽ không buông tha ai cả.  

Chương 349

  "Thanh Thanh, lần này ca ca tới là để tặng đồ cưới cho muội, muội thành thân, thân là ca ca của ngươi, ta sao có thể để ngươi xuất giá cô độc thế này được?"

Nghe được hai chữ 'đồ cưới', Vân Tâm Nhược sửng sốt, thì ra bọn họ là người thân của nàng.

"Ca ca, cám ơn ngươi." Tròng mắt Vân Tâm Nhược chua sót

Mạc Sơn vỗ vỗ tay, mấy người nâng lên hơn mười rương lớn, Mạc Sơn mở ra.

"Ồ. . . . . ." Một hồi tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Cả hỉ đường tràn ngập vàng bạc châu báu, đá quý, san hô, mỗi một món đều là trân phẩm, mỗi một món đều có giá trị khủng khiếp.

Nhiều như vậy, e rằng đã hơn cả quốc khố của cả Thiên Trạch rồi. Người của Mạc tộc, quả nhiên thần bí khó lường như lời đồn. May là bọn họ đã quy ẩn, nếu không, thiên hạ này không phải đã rối loạn hơn rồi sao.

Vân Tâm Nhược liếc nhìn vài chiếc rương trên đất, suy nghĩ một lúc, sau đó chậm chạp nhìn về phía Mạc Sơn, Mạc Sơn cũng cười với nàng một cái, sự ấm áp dần dần bao phủ trái tim nàng. Nàng nhếch khóe môi, sau đó nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, lúc này Tiêu Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, con mắt đong đầy sủng nịnh.

Nàng kéo tay áo của hắn, sau đó, nàng nói mấy câu bên tai hắn.

Khuôn mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn khẽ cười, cặp mắt trong suốt lạnh lùng thoáng qua một tia ánh sáng. Sau đó hắn kéo tay Vân Tâm Nhược đến trước mặt Tiêu Cẩn Du.

Rồi liếc mắt nhìn Mạc Sơn, "Xin hỏi tộc trưởng, ta và Nhược cỏ thể quyết định giải quyết những thứ này không?"

Mạc Sơn cười một tiếng, "Dĩ nhiên, những thứ này đều là của Thanh Thanh. Dĩ nhiên ngươi cũng có thể sử dụng."

Nghe xong Mạc Sơn trả lời, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, giọng nói vang lên.

"Hoàng huynh, Nhược nói, chi cho dân, dùng vì dân, những thứ châu báu này có để ở chỗ của thần đệ cũng không dùng được, chi bằng đưa tất cả vào quốc khố để dùng các việc quan trọng cho dân chúng."

Nói xong, hắn và Vân Tâm Nhược nhìn nhau cười một tiếng. Trong mắt hai người là thâm tình, yêu say đắm. Mà phía dưới, từ hoàng đế cho tới quan viên, toàn bộ vì câu 'chi cho dân, dùng vì dân' làm cảm động, đạo làm vua, bất kể thực lực của một nước cường đại đến bao nhiêu, tất cả đều vì cuộc sống của dân chúng, dân giàu là nước mạnh. Tiêu Cẩn Du càng thêm yêu thích cô em dâu này, đệ đệ của hắn thật may mắn.

"Tốt, rất tốt." Tiêu Cẩn Du vui vẻ cười to, tất cả mọi người cũng bị lây nhiễm tâm tình của hắn, hắn đứng lên, vạt áo long bào nâng lên một đường cong cực đẹp, trong đẹp lại mang theo tôn quý.

Giọng hắn mang theo khí thế thuộc về đế vương.

"Hôm nay là ngày mừng của hoàng đệ, là ngày Vân Long Phách Nguyệt đoàn tụ, trẫm quyết định miễn thuế một năm để nơi nơi vui vẻ, thiên hạ tận hưởng trăm năm thái bình."  

Chương 350

  "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Mọi người toàn bộ cũng quỳ trên mặt đất, giảm thu thuế một năm, đối với tất cả dân chúng mà nói, đây là quà tặng khổng lồ. Bọn họ không thể không cảm ơn hoàng thượng, cảm ơn quốc sư, cảm ơn vị này phu nhân quốc sư. Nàng vô tư, nàng thiện lương, sự thông tuệ của nàng, không biết khiến bao nhiêu người bất hạnh bắt đầu nếm được mùi vị của hạnh phúc, khiến bao nhiêu người hạnh phúc càng thêm hạnh phúc hơn. Cho dù không có chuyện miễn thu thuế, đánh một trận với Nhan Quốc, nàng lại làm thức tỉnh ý thức của quốc sư, không biết đã cứu được bao nhiêu mạng người rồi. Nàng hoàn toàn xứng đáng làm thê tử của quốc sư.

Tiêu Thanh Hàn và Vân Tâm Nhược cũng quỳ trên mặt đất, tay của hai người từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt lấy nhau, từ lúc này, không phải, là từ khi nàng và hắn đoàn tụ, chưa có bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì tách được hai người ra. Từ đó về sau, hắn sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc nhất, tốt nhất, đáp ứng mọi thứ nàng muốn. Mà nàng thì sẽ không để hắn cô đơn, hắn tịch mịch thêm nữa.

Hắn yêu, nàng yêu. Trong mắt họ chỉ có nhau, kết thúc buổi lễ, trong niềm hân hoan của mọi người, Tiêu Thanh Hàn cầm tay cô gái hắn yêu ra khỏi hỉ đường.

Tiêu Cẩn Du đưa mắt nhìn bọn họ, bưng ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt hoàn toàn buông lỏng, chẳng qua là...

Hắn thở dài một hơi, ngay sau đó vẫy vẫy đầu, không phải chuyện nào hắn muốn là cũng có thể can thiệp vào được, hơn nữa, từ chuyện Thanh Hàn gặp chuyện không may về sau, có một số việc, hắn thật sự không muốn quản.

Trong phủ tướng quân, Lê Hân mặc quần áo màu đen như cũ. Trong màn đêm, tiếng lá cây xào xạc, ánh trăng bạc trắn hắt lên mặt hắn, ánh mắt mang theo tịch mịch và đầy ưu thương.

Thân hình của hắn gầy gò hơn rất nhiều so với quá khứ, cũng già đi rất nhiều, có lẽ vẻ bề ngoài thì hắn vẫn là một nam tử khôi ngô trẻ tuổi, nhưng chỉ có mình hắn biết, tim của hắn đã bị chìm vào biển băng.

"Tướng quân." Hốc mắt Hạ Chi hơi cay, thanh âm khẽ run, nhìn Lê Hân, tướng quân bây giờ lại cô đơn đến thế, tựa như mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, chỉ có cái một cái bóng bị kéo dài, rất nhạt làm bạn. Tướng quân, sao người lại khổ như thế...

"Đưa quà mừng đến chưa?" Nghe được tiếng bước chân, Lê Hân lên tiếng.

"Rồi ạ." Hạ Chi chắp tay, "Tất cảđều làm theo lời của tướng quân."

"Vậy thì tốt." Lê Hân ngẩng đầu lên, ánh trăng trắng bạc xóa nhòa một ít vẻ anh tuấn, lại thêm một phần thê lương.

Đưa đến là tốt rồi, lúc hắn và nàng thành thân thì hoàng thượng tặng dạ minh châu, trả lại tất cả rồi.

"Hạ Chi, chúng ta chuẩn bị đến biên quan thôi." Lê Hân đột nhiên mở miệng, trong khẩu khí có chút giải thoát, cũng giống như đang muốn trốn tránh.

Hạ Chi nghe vậy, cúi đầu, tướng quân đang muốn chạy trốn tất cả sao? Nhưng như vậy cũng tốt.

Thời gian là thuốc trị thương tốt nhất, chờ tướng quân nghĩ thông suốt thì trở lại cũng được.

"Hạ Chi tuân lệnh." Khóe miệng của hắn nhẹ nhàng nhếch lên, bắt đầu lại từ đầu, cũng tốt. Như vậy, đối với bọn họ đều tốt, hắn tin tướng quân, tin răng không lâu sau Chiến thần ngày xưa sẽ trở lại, trải qua nỗi đau về mặt tình cảm, tướng quân nhà hắn sẽ lột xác, trầm ổn hơn, có lẽ không ai có thể hơn tướng quân về hành quân đánh giặc. Nhưng tướng quân cực kì bảo thủ, dễ dàng nổi giận.

Có lẽ trong tim của tướng quân sẽ vĩnh viễn lưu lại hình bóng của cô gái đặc biệt ấy, cô gái mà tướng quân tiếc nuối nhất trong cuộc đời, cũng áy náy nhất và hối hận nhất. Nhưng, tướng quân sẽ đem nàng khắc ghi vào tâm trí

Hạ Chi đột nhiên nhìn về phía một cái viện, khẽ thở dài.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro