Chương 37 +38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Một chỗ hoang vắng sau cơn mưa

  Vân phủ

Vân Tâm Nhược đứng trước cửa nhìn mưa bên ngoài , mưa này đã một ngày rồi cũng không hề có vẻ muốn tạnh, truyền thuyết nói mưa là nước mắt của trời . Trời khóc , nàng cũng khóc sao?

Đáng tiếc , nàng không có , từ ngày đó trở về , nàng không còn rớt một giọt nước mắt nào

Nước mắt sao? nhẹ nhàng cười, nàng vươn tay ra hứng một giọt mưa ,bọt nước theo ngón tay chảy xuống

Cảm giác được chạm vào mưa , nhìn mưa bay , trước giờ luôn là điều mình mong muốn , hiện tại đang ở trước mắt nàng , đây là lần đầu tiên nàng thấy mưa ở thế giới này , có thể nhìn thấy , cũng có thể chạm vào , nhưng là trong lòng lại không có cảm giác hứng thú. Tâm như đã héo tàn

Tự mình biết được bản thân trừ bỏ thân phận giả này , nàng là hai bàn tay trắng . Vân gia tam tiểu thư , có lẽ một ngày nào đó sẽ trở về . Nàng từng nói qua , thế giới này vô số cảnh đẹp , một ngày nào đó , nàng sẽ đi ngắm nhìn tất cả . Ngày đó có lẽ càng ngày càng gần

Không còn suy nghĩ tới người kia nữa , người kia đã rời xa cuộc sống của mình , có lẽ lòng sẽ còn đau , nhưng là sẽ chấp nhận

Cho dù

Tâm vẫn có ẩn ẩn đau

Cho dù,

Trong đáy lòng nàng chưa từng quên đi mảnh hoang vắng kia

Nhưng là , sinh mệnh vẫn còn tiếp tục

Không có hắn , nàng sẽ sống vì chính mình

Hắn muốn nàng sống sót , nàng sẽ hảo hảo quý trọng nó

Nàng có chút tự giễu nghĩ , trải qua chuyện như vậy mà nàng thế nhưng có thể cười cho qua , ương ngạnh như vậy, nàng kiên cường quá thực có chút biến thái mà . Nhưng là ai biết được , tâm nàng kỳ thật đã có vết thương , chỉ là nàng ẩn giấu quá sâu kín mà thôi

Tử Y đi tới bí phương viên , nhìn thấy Vân Tâm Nhược bộ dạng đăm chiêu , suy ngẫm , trầm mâu , thần sắc thanh nhã , nàng hướng lên trời nhìn bằng một cái ánh mắt xem thường , nhìn từ sáng tới giờ , thật không biết mưa có cái gì đẹp?

Nàng đi vào phòng , cầm giỏ đồ ăn trong tay đặt lên bàn , hướng Vân Tâm Nhược đang đứng ngoài cửa sững sờ la lớn:

"Vân tam tiểu thư , đến giờ ăn cơm rồi . Mưa có thể dùng để uống nhưng mà không thể ăn a!"

Vân Tâm Nhược quay đầu nhìn thoáng qua Tử Y , cười nhẹ , đi vào ngồi xuống ghế , vừa ngồi xuống , liền phát hiện chân có chút run run , trách không được Tử Y vừa rồi oán giận , vừa rồi đứng hơn cả canh giờ , Tử Y cẩn thận lấy hai bát cơm và đồ ăn trong giỏ thức ăn ra , sau đó không khách khí ngồi xuống một cái ghế khác. Cầm lấy đôi đũa , liền gắp đồ ăn hướng tới miệng

"Tiểu thư, ăn......" Miệng đầy đồ ăn , Tử Y có chút hàm hồ nói không rõ , vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Vân Tâm Nhược

Hiện tại nàng là nha hoàn hạnh phúc nhất , có thể cùng Tiểu thư ăn cơm . Nhớ ngày đó nàng sống chết cũng không muốn , bất quá sau lại thấy Tiểu thư ăn như con mèo nhỏ lại không thể không thỏa hiệp . Bởi vì Vâm Tâm Nhược mỗi ngày đều ăn rất ít, đồ ăn còn lại rất nhiều ,nàng đành phải ngồi xuống ăn cùng Tiểu thư . Cái này là nàng vì Vân phủ tiết kiệm lương thực a , không thể để cho Tiểu thư thành tội nhân vì không biết tiết kiệm lương thực

Vân Tâm Nhược cũng bưng chén cơm lên , chậm rãi ăn , Tử Y ăn rất nhanh , cái miệng nhỏ nhắn không ngừng động . Mỗi ngày ăn chung với Tử Y , Vân Tâm Nhược cũng cảm giác khẩu vị tốt hơn

Nhìn người ăn chung với mình ăn ngon như vậy , làm mình cũng ăn ngon hơn . Cái này là biện pháp xúc tiến cảm giác thèm ăn tốt nhất

Vân Nguyệt các, so với bí phương viên mà Vân Tâm Nhược ở , Vân Nguyệt các quả thật là đẹp đẽ quí giá không so sánh được ,nhìn gương đồng được viền hoa văn xung quanh bằng vàng cũng biết là trị giá mấy ngàn lượng , kim thoa cài tóc cực tinh xảo , màn che trước giường làm bằng kim tàm ti màu tím.Nhìn vậy có thể biết được Vân gia Đại tiểu thư là được sủng ái tới mức nào

Vân Thiển Y ngồi trước bàn ăn tinh xảo , trên bàn hơn mười món đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị , phía sau có hai nha hoàn hầu hạ, mỗi một động tác của Vân Thiển Y đều phát huy phong cách thiên kim tiểu thư đã được huấn luyện nghiêm khắc đến cực điểm

Cơm nước xong , nàng ngồi ở trước giường ngắm đôi hí thủy uyên ương trên tay

Đột nhiên không biết nàng nghĩ gì , hai má đỏ bừng lên , làm cho dung nhan tuyệt sắc càng lộ vẻ quyến rũ

Bởi vì trời mưa , Vân phủ nhìn vào có chút lạnh lùng , bên trong phủ thập phần yên tĩnh , nhưng là ai biết , sau trận mưa này , Vân phủ phải nghênh đón một trận mưa gió thật lớn

Khiếm cho toàn bộ bọn họ không thể đối phó ......  

Chương 38: Thánh chỉ tứ hôn

  Trời mưa suốt một ngày một đêm , ngày hôm sau , mặt trời vừa mọc , trãi ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt rực rỡ, trong không khí bốc lên hơi nước của trận mưa hôm qua , hít vào cơ thể , cảm giác thực lạnh

Sáng sớm , Vân phủ không có người người đi tới đi lui náo nhiệt như thường ngày, trong đại sảnh , Vân gia lão gia Vân Hồng Đào , đại tiểu thư Vân Thiển Y, nhị thiếu gia Vân Lạc, cùng với toàn bộ hạ nhân trong phủ , trừ bỏ Vân tam tiểu thư bị người ta quên mất không nhớ tí gì , những người khác toàn bộ đều quỳ trên mặt đất

Lúc này , có một gã mặc trang phục quan viên thêu trăm điểu , tay cầm Thánh chỉ lớn tiếng đọc

"Phụng thiên thừa vận , Hoàng đế chiếu viết ,chi nữ (con gái) Vân phủ Vân Hồng Đào tài đức hơn người , nhăn sắc xinh đẹp , đặc tứ hôn cho Huyền Vũ Đại Tướng quân Lê Hân, ban cho vòng cổ Thất bảo trân châu mười xuyến , bách hoa mây tía ba bộ , ngọc như ý sáu cái, minh lan kim bước diêu năm , một viên dạ minh châu , Nam Hải trân châu một hộp, năm ngàn lượng Hoàng kim , lập tức chọn ngày thành hôn, Khâm thử!"

Đọc xong , tên viên chức kia cúi đầu nhìn thoáng qua mọi người , chân mày nhướn lên , sao lại không mau tiếp chỉ ,đúng là ngu ngốc!

Hắn khụ khụ ho nhẹ "Vân lão gia , tiếp chỉ a?"

Vân Hồng Đào tay hơi hơi run một chút , tiếp không được , mà không tiếp cũng không được , cứ như vậy sững sờ nửa ngày

Thấy Vân Hồng Đào chậm chạp không chịu tiếp chỉ , quan viên cảm giác có chút bực mình , sáng sớm đang ngon giấc bị la hét bắt dậy đi đọc Thánh chỉ , vất vả lắm mới kìm nén không tức điên lên , còn gặp Vân Hồng Đào như vậy , hừ lạnh một tiếng "Vân lão gia , tiếp chỉ a! Hay là ngươi muốn kháng chỉ?"

Hai chữ "kháng chỉ" như thiên lôi đánh vào người Vân Hồng Đào , tội danh kháng chỉ là mất đầu a

Vì thế , Vân Hồng Đào đành phải giơ tay lên run run tiếp nhận thánh chỉ , cũng cúi lạy một cái thật sâu , mở miệng nói "Thảo dân lĩnh chỉ"

Tên quan viên kia lúc này mới cười tươi như mặt trời , hướng Vân Hồng Đào khom người chào "Chúc mừng Vân lão gia , chúc mừng Vân lão gia , lệnh ái có thể gả cho Tướng quân làm vợ , thật sự là nhân duyên trời ban a! Tại hạ Đỗ Ngàn , về sau còn cần Vân lão gia chiếu cố nhiều !"

Vân Hồng Đào thầm nghĩ: Đỗ Ngàn này , là Lễ bộ Thượng Thư đương triều , Hoàng Thượng cho một cái đại nhân vật như vậy tuyên chỉ , có thể thấy được chuyện này được coi trọng đến mức nào

Khách sáo qua lại một phen , Đỗ Ngàn mới vừa lòng rời đi , lúc đi còn hướng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Vân Thiển Y đang cúi đầu im lặng một cái

Nữ tử này thực may mắn lắm mới được như vậy, Lê Hân Tướng quân quyền cao chức trọng , thật sự là tiện nghi cho Vân Hồng Đào này rồi

Đỗ Ngàn đi rồi , Vân Hồng Đào cầm thánh chỉ , nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Thiển Y , thở nhẹ một hơi , trong lòng nữ nhi suy nghĩ gì , sao mình lại không biết được

"Các ngươi lui ra hết đi!" Hắn nói với mọi người , mọi người vừa nghe xong tiền lập tức lui ra . Hoàng Đế tứ hôn , chuyện kinh thiên động địa này lập tức lan truyền khắp Vân phủ

Vân Thiển Y thân mình nghiêng ngả tựa vào người Tri Dung , một chữ cha nghẹn ở cổ họng không nói ra được . Thánh chỉ này không phải là điều nàng muốn , không phải là hạnh phúc của nàng , mà là đem nàng tống xuống địa ngục . Ông trời ơi , nàng cảm thấy trời đất như sụp đổ

Vân Hồng Đào trầm mặc im lặng một hồi , đột nhiên đi ra đại sảnh , ngữ khí có chút sâu xa nói với Vân Thiển Y "Y nhi , ngươi theo cha lại đây"

Vân Thiển Y cúi đầu , bước theo hướng cha , chân có chút loạng choạng như sắp té ngã

Vân Hồng Đào cùng Vân Thiển Y đi qua một con đường nhỏ , dắt nàng tới một tòa tiểu viện thanh tĩnh , trong viện có vài bông hoa tím nhỏ , thập phần thanh lịch , hơn nữa xem ra nơi này thường xuyên được chăm sóc , trên cửa viết ba chữ Luyến Mai viên

Vân Thiển Y nhìn thoáng qua , nơi này không phải là nơi trước kia nương (mẹ) trụ sao? Sao cha lại dẫn nàng tới đây? Cha không phải không thích ai tới Luyến Mai viên sao? Cho dù là nàng cũng không được phép tới? Nàng tuy rằng không rõ vì sao cha mang nàng tới đây , nhưng là vẫn bước theo sau cha. Lúc này lòng của nàng tuy là rối loạn nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu

Đi vào Luyến Mai viên , trong phòng bố trí đơn giản , trên tường có một bức tranh nữ nhân mặt giống như hoa phù dung , mi như liễu, trán nga mi , xảo tiếu thiến hề (cười khéo léo,cười rất xinh đẹp) mặt mày cùng Vân Thiển Y có bảy phần tương tự

"Nương........" Vân Thiển Y nhìn bức họa , tròng mắt ửng đỏ

Vân Hồng Đào cũng nhìn bức họa không chớp mắt , trong mắt tràn ngập thâm tình , lưu luyến , cùng với thống khổ . Nói nhỏ "Y nhi , ngươi biết vì sao trong những năm gần đây , những người tới cầu thân cha luôn cự tuyệt không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro