Chương 61 + 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Động phòng hoa chúc

  Ôm vò rượu, Lê Hân đảo mắt qua vò rượu, từ lâu hắn đã muốn nếm thử rượu này. Lúc trước nói thế nào cũng không cho hắn uống một chén, hiện tại thế nhưng lại tặng một vò rượu. Xem ra hắn thú tân nương mang đến không ít vận may a. Ánh mắt thâm tình liếc nhìn nữ tử thân hồng y một cái, ý cười mấy ngày liền

Minh Phong thấy hắn tiếp nhận rượu, lại từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, đưa tới trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Đây là Thanh phong ngọc lộ, hôm nay là ngày vui của Tướng quân. Minh Phong chỉ chuẩn bị lễ vật nho nhỏ, thỉnh trớ trách móc!"

Một trận âm thanh hít vào lớn hơn nữa. Thanh phong ngọc lộ, là thần dược mà võ nhân thiên hạ mơ ước, nghe nói một viên là có thể có được một năm công lực, hơn nữa có thể giải trăm độc, có công hiệu khởi tử hồi sinh, mà làm cho người ta càng ngạc nhiên chính là, nam tử hồng y này lại là Minh Phong mệnh danh Hồng y tu la nổi tiếng thiên hạ. Nghe đồn hắn giải dược hay độc dược đều song tuyệt, rất ít người gặp qua hắn, nguyên lai hắn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lại.....đẹp như vậy......

Lê Hân cười to tiếp nhận, nhét vào trong lòng, an bài tốt hết thảy, bắt đầu bái đường, hôm nay đúng là mua thu hoạch của hắn

Vân Tâm Nhược vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng vô ba vô lan, tựa hồ hiện tại hết thảy mọi chuyện không liên quan gì tới nàng, nhìn xuống phía dưới hỉ khăn màu đỏ, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân mình, thẳng tới lúc nghe được một tiếng Thanh Hàn quốc sư đến, nàng mới nhìn thấy một đôi giày màu trắng, không dính nửa điểm hồng trần, góc áo màu trắng không ngừng thoảng qua ánh mắt nàng, trong đầu nàng bắt đầu hồi tưởng lại ngày đó ở Bách hoa tiết nhìn thấy một bóng dáng đơn thuần, hôm nay lại nhìn thấy đôi chân người đó, mong là lần sau nàng có cơ hội nhìn thấy hắn. Nhưng là, còn có cơ hội sao?.....

Nghe câu nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, nàng xoay người cứng ngắc, cúi đầu, ánh mắt thế nhưng vẫn nhìn đôi giày trắng kia

Khuôn mặt bên trong hỉ khăn mọi người không nhìn thấy, ánh mắt tân nương không có nửa phần vui mừng, mà là tràn đầy ảm đạm, mà là một tiếng thở dài nhợt nhạt thoát ra....

Trong phòng tân hôn, màn che giường sắc đỏ thẫm được chia làm hai, cột lại ở hai bên giường, trên giường một sợi dây kết tinh tế phô ra cát tường đỏ thẫm, kim tuyến đánh biên, ngân tuyến câu để, trên bàn gỗ lim được điêu khắc tinh tế là một cặp nến long phượng đỏ như lửa nhẹ nhàng lay động, không ngừng dấy lên, từng giọt từng giọt theo thân nến uốn lượn chảy xuống. (cái đoạn này ta bó tay :( )

Vân Tâm Nhược ngồi trước giường không nhúc nhích, trên đỉnh đầu vẫn còn hỉ khăn đỏ thẫm, che giấu mặt nàng trong bóng tối, lúc này trong phòng chỉ có một mình nàng, tuy rằng không khí đều là màu hồng vui mừng, lại im lặng nhiễm vài phần khinh sầu

Lúc này nếu trước ngực nàng không phập phồng, có lẽ sẽ cùng một vật điêu khắc không có sinh mệnh giống nhau, tĩnh lặng một cách thần kỳ

Không biết ngồi bao lâu, một tiếng két âm thanh đẩy cửa vang lên. Tiếp theo, một đôi giày đen chậm rãi đi tới, thuận tiện kéo theo một chút hơi gió lạnh, thổi bay dây kết trân châu(*). Không gian bỗng dưng có chút kiều diễm, làm say lòng người

Dây kết trân châu : bốn góc khăn có bốn viên trân châu. các nàng hay thấy dưới viên trân châu có mấy sợi loe nghoe í

Lê Hân chưa bao giờ khẩn trương như vậy, cho dù từng đêm đen cưỡi ngựa vào doanh địch, bị nhốt tra tấn mấy ngày, cho dù quân địch hơn mười vạn đại quân đối chọi, đều không giống như bây giờ, chưa bao giờ có cảm giác tâm tình bối rối vô thố như hiện tại. Hắn nhẹ nhàng tiêu sái tới gần thân ảnh màu hồng kia, chỉ sợ giai nhân giật mình

Cầm lấy gậy vén hỉ khăn , nhẹ nhàng nâng hỉ khăn tân nương lên, ôn nhu kêu: "Thiển Y...."

Cảm giác trước mắt đột nhiên sáng ngời, Vân Tâm Nhược ngước mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần ngay tức khắc xâm nhập vào mắt Lê Hân

Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hân đột nhiên sửng sốt  

Chương 62: Sai hôn

  Nhìn xuống nữ tử trước mắt, da thịt như ngọc bàn trong suốt, môi phấn nộn, đôi mi thanh tú nhược viễn sơn, con mắt sáng thanh linh như nước, giống như dòng nước ngày xuân, mắt như phát sáng, mặc dù không trang điểm chút nào, lại có chút mong manh như nước (ah thì nước nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra chả yếu đuối chút nào)

Không hề nghi ngờ, khuôn mặt này có thể nói xinh đẹp, nhưng là cùng dung nhan tuyệt sắc trong trí nhớ kém quá xa, hơn nữa, người này rất xa lạ

Không phải Vân Thiển Y, nàng là ai?

Gậy vén hỉ khăn trong tay rơi xuống một tiếng nhẹ nhàng, lại làm cho tâm người khác không khỏi hoảng hốt. Đồng tử Lê Hân đột nhiên co rút lại, thần sắc ôn nhu trên mặt biến mất. "Ngươi là ai?" thanh âm tàn nhẫn. Giống như khúc dạo đầu của một trận mưa gió, gõ vào thể xác và tinh thần Vân Tâm Nhược

Nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, căn bản không phải dung nhan tuyệt sắc trong suy nghĩ, hắn trước kia có bao nhiêu mong chờ, thì hiện tại có bấy nhiêu tức giận, thần sắc Lê Hân trong nháy mắt biến thành băng, phẫn nộ bị lừa gạt, đau xót mộng đẹp bị đánh nát, toàn bộ biến thành hận ý phệ huyết. Thân thể cao lớn gắt gao buộc chặt, như cung tên đang bị kéo căng, vừa động một chút , sẽ là mũi tên bén nhọn xé gió phóng ra

Vân Tâm Nhược đồ đẫn nhìn nam tử trước mắt, mi mắt cụp xuống, con ngươi thâm sắc trong nháy mắt có một loại bi ai hiện lên. Môi khẽ nhúc nhích, nhưng không có câu nào thoát ra

Thấy nàng không nói, hắn vươn một tay bóp lấy cổ nữ tử, sau đó chậm rãi buộc chặt, gằn từng tiếng giống như hàn băng "Ngươi là ai, Vân Thiển Y đâu?"

Vân Tâm Nhược bị hắn bóp cổ, không khí trong ngực càng ngày càng loãng, có chút thống khổ nhíu mi lại, hô hấp cũng có chút dồn dập. Lúc này, nàng cảm giác có chút tự giễu, đây là lần thứ hai nàng bị người ta bóp cổ. Xem ra cổ của nàng, tựa hồ thực được yêu thích a!

Cằm nhỏ của nàng bị nam nhân nâng lên, xem nhẹ đau đớn ở cổ, nhìn nam tử đôi mắt hắc đồng giận dữ trước mắt, môi nhẹ nhàng mở ra

"Vân Tâm Nhược....." Thanh âm không nhanh không chậm, không cao không thấp. Tựa hồ hoàn toàn không hề đem nam tử trước mặt để trong mắt. Tựa như hắn cũng không đem nàng để trong mắt

Vân Tâm Nhược, là nữ nhi không được sủng của Vân Hồng Đào. Lê Hân thân thể cứng đờ, trong lòng giống như hiểu được cái gì đó, mâu sắc càng biến thâm trầm, mơ hồ có thấy nhìn thấy gân xanh trên trán không nhừng nhảy lên, hắn buông bàn tay trên cổ Vân Tâm Nhược ra.......Sau đó không đợi nàng có phản ứng gì.......giơ tay lên......

"Ba!" một tiếng, Vân Tâm Nhược thân thể chưa ổn định, lảo đảo một chút, chật vật từ trên giường rơi xuống đất, thân hình gầy yếu của nàng sao có thể ngăn cản một cái tát của nam tử này, thoáng chốc, gương mặt trong nháy mắt sưng đỏ lên, nhìn vào gương mặt như ngọc của nàng hiển thị rõ ràng năm dấu tay, miệng nàng khẽ nhúc nhích, một tia máu chảy ra....

"Hảo hảo hảo......" Nam tử từ trên cao nhìn xuống nàng, ba chữ hảo, như gió trong bão tuyết, ngữ khí băng hàn tới cực điểm, bày ra trong không khí giữa trời đất "Hảo một cái Vân Hồng Đào, hảo một cái Tam tiểu thư Vân phủ a, hảo một hồi thay gả hoàn mỹ"

Đau đớn từ gương mặt truyền đến, mùi máu tươi trong miệng ngày càng dày đặc, nàng cắn chặt hàm răng, nhịn xuống âm thanh hô đau, đau, nàng chịu được, so với trước kia thì cơn đau này quá nhỏ. Nhưng là, lúc này lần đầu tiên nàng lại có chút cảm giác hận một người, vì sao đối đãi với nàng như vậy, muốn gả không phải là ý nghĩ ngu ngốc của nàng, không lẽ trên đời này chỉ có hắn là đau khổ sao? Người phụ hắn không phải là nàng

Hít một hơi thật sâu, nàng một tay che bên mặt bị sưng, một tay níu vào thành giường, chậm rãi đứng lên, lưng đứng thẳng như có thể cõng một ngọn núi lớn, nàng giương mắt, đôi mắt trong suốt như chân trời đầy sao, đẩy ra đêm đen, linh quang lóng lánh, tuy rằng trên mặt sưng đỏ, khóe miệng cũng có vết máu, nhưng không tổn hao gì đến nửa điểm xinh đẹp của nàng, trầm tĩnh làm cho người ta không thể coi thường. Trong mắt của nàng chảy qua rất nhiều cảm súc, hận rất đạm, tàng sâu là oán, thật sâu bên trong là ủy khuất, lại là cô đơn không có giọt lệ nào  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro