Chương 63 +64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Sai tình

  Cô gái bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, thân hình kiều nhỏ ở trước nam tử thân ảnh cao lớn càng thêm nhỏ bé, nhưng là ánh mắt kia lại kiên nghị bất khuất, không thấy chút khiếp đảm

"Nghe đồn Lê Hân tướng quân nổi danh Chiến thần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền" Âm thanh khinh nhuyễn như mặt nước, từ trong miệng nàng truyền ra, khẩu khí lại đóng băng ngay lập tức"Nguyên lai, Chiến thần cũng đánh nữ nhân!" Mỗi một chữ nói ra, khóe miệng liền cảm giác như bị lửa nóng thiêu đau đớn, nhưng càng đau, ánh mắt của nàng càng lãnh hơn

Lê Hân nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, kì thực không khỏi có vài phần kinh ngạc, cả thiên hạ người có thể thản nhiên đối mặt với mình không nhiều, nữ nhân này không sợ uy nghiêm của mình, không sợ mình tức giận, lại nói ra lời lẽ có ý nghiêm khắc giáo huấn mình. Dám chỉ trích hắn, không biêt là rất ngu dốt hay là không sợ chết

Nếu là bình thường, có lẽ hắn sẽ có vài phần tò mò với nữ tử như vậy, nhưng là hôm nay, không có khả năng làm cho hắn nghĩ nhiều, nữ nhân này trên người mặc gả y đỏ thẫm, cho hắn thấy rõ hôm nay bản thân bị người lừa gạt tới chật vật như vậy, phẫn nộ bị mất đi Thiển Y, lại phải chọn Vân Tâm Nhược, một hồi mộng đẹp bị vỡ nát, làm cho hắn tức đến mắt như muốn xung huyết, thẳng đến hoàn toàn mất lý trí. Hắn nổi lên tính bạo ngược, lại ba một tiếng, một cái tát đánh tiếp lên mặt bên kia của màng. Thanh âm to lớn như vậy, có thể thấy được đã sử dụng bao nhiêu khí lực

Vân Tâm Nhược lui về sau vài bước, đụng vào ghê gỗ lim phía sau, trên mặt đau đớn, thân thể đơn bạc giống như lá cây bay xuống, ngã xuống đất, khuôn mặt non mịn hiện tại đỏ bừng, đau đớn như hỏa thiêu. Nàng ngước mặt lên, bình tĩnh nhìn Lê Hân, trong mắt như một hồ nước trong, chiếu lại hết thảy hình ảnh của nam tử , tựa hồ có một loại kêu là đáng thương xuất hiện

"Ngươi đây là cái biểu tình gì" Lê Hân nhìn thấy thần sắc đáng thương trong mắt nàng, cuồng nộ rống to, hiện tại hắn không thể áp chế được tính tình của mình "Ngươi dám dùng ánh mắt thương hại đó nhìn Bản tướng quân........ngươi còn dám....."

"Ta có cái gì không dám!" Vân Tâm Nhược nói ngược lại "Ta chính là thương hại ngươi, ngươi đúng là đáng thương, Vân Thiển Y vốn là có người trong lòng, ngươi lại cầu một đạo thánh chỉ làm cho Vân Hồng Đào không thể không gả nữ nhi , nhưng ngươi có lẽ không ngờ, một chữ kém, thú vào vẫn là nữ nhi vân gia, vẫn tưởng là nữ nhân trong lòng ngươi" (kém may mắn đó các nàng) nói tới đây, Vân Tâm Nhược bỗng nhiên quay mặt qua, không hề nhìn hắn "Ngươi nói xem hiện tại, ai mới là người đáng thương....." Thanh âm thản nhiên, lại giống như dao bén hung hăng đâm vào ngực Lê Hân, mang đến một trận đau đớn

Đau lòng thình lình xuất hiện, vì câu kia, Vân Thiển Y có người trong lòng......hắn chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại, tâm giống như bị cắt mất một khối, đau đớn rỉ máu liên tục không ngừng một khắc nào....

Tân phòng đỏ thẫm, tràn ngập một cỗ bi thương nồng đậm, có của hắn, cũng có của nàng.......

Sai thời gian, hay là duyên phận. Trách không được Vân Hồng Đào cự tuyệt mọi người cầu thân, trách không được Vân Thiển Y năm nay tròn mười chín còn chưa xuất giá, hắn ngàn tư vạn tưởng, ngàn tính vạn tính, lại chưa bao giờ nghĩ đến, Vân Thiển Y sớm đã trao tâm cho người khác..... càng không nghĩ tới, hôn lễ chính mình ngày đêm chờ đợi, cuối cùng lại là một trò cười khôi hài

"Tướng quân......" Lúc này, nghe được bên trong tân phòng ồn ào. Hạ Chi thật sự không đứng im được, cảm giác này thật không đúng a! Sao lại ầm ỹ như vậy, hắn đành phải đẩy cửa ra, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không phản ứng gì.....

Đây là tình huống gì? Tướng quân Thiên Thần quốc. Lúc này lại giống như tù binh thất bại, thân ảnh cao lớn suy sụp, hỉ phục đỏ thẫm lúc này tựa hồ cũng phát ra u ám, không thấy nửa phần thần thái, mà làm cho hắn càng thêm kinh ngạc là cái kia đang quỳ rạp trên mặt đất, nữ nhân chật vật không tả được kia là ai, gương mặt xưng húp như đầu heo, trừ bỏ đôi mắt còn có thể nhìn, căn bản nhìn không ra ngũ quan trông thế nào, nàng mặc gả y đỏ thẫm, kiện gả y kia là hắn tự mình đưa qua mà? Nhưng là, Hạ Chi vò tóc, hắn có thể khẳng định, nữ nhân này tuyệt đối không phải Đại tiểu thư tuyệt sắc của Vân gia, Vân Thiển Y hắn từng gặp qua. Nữ nhân trước mắt này là ai, không lẽ. Nàng chính là tân nương hôm nay......

Ông trời, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc có sai lầm gì rồi...  

Chương 64: Lẻn vào vân phủ ban đêm

"Tướng quân.....nàng là ai? Sao nàng lại mặc gả y?......" Hạ Chi chỉ vào nữ nhân kia, có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên hỏi

"Tự ngươi hỏi nàng đi!" Lê Hân âm thanh ám ách truyền đến, làm cho Hạ Chi không khỏi lạnh run một cái, không đợi hắn có phản ứng gì, một trận gió đột nhiên thổi qua, chỉ thấy Lê Hân như quỷ mị đã sớm đi tới cửa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Chi, lời nói lạnh như băng truyền đến "Canh giữ nàng cho cẩn thận!" Sau đó, nhấc chân bước ra khỏi cửa, tuyệt tình không chút do dự....

Tướng quân đi đâu vậy?......Hạ Chi nhìn ra cửa, đầu óc suy nghĩ. Phương hướng kia hình như là hướng ra phủ. Một trận âm thanh ho khan kéo Hạ Chi đang suy nghĩ tỉnh lại, hắn chậm rãi tới gần Vân Tâm Nhược, ngồi xổm xuống. Nhếch miệng nhìn nữ tử diện mạo không rõ trước mắt. Nhíu mi hỏi "Ngươi...là ai a?"

"Vân Tâm Nhược....." Nàng có chút thống khổ rên rỉ, từng giọt mồ hôi lớn từ trên đầu rớt xuống. Mặt đau, thắt lưng càng đau hơn......

Hạ Chi sửng sốt, này không phải Tam tiểu thư Vân phủ sao, chuyện Vân phủ là hắn tự mình tra , đương nhiên biết Vân Tâm Nhược là ai? Nhưng là nàng tại sao lại xuất hiện ở Phủ Tướng quân, lại còn mặc gả y, không lẽ?........Trộm long chuyển phượng, bốn chữ này chui vào đầu hắn....nguyên lai....là như vậy......

(Cái con khỉ, có mà trộm heo chuyển phượng thì có)

Đột nhiên hiểu được, hắn nhìn nữ tử đang ngồi, khuôn mặt ghê người kia làm cho hắn không khỏi giật mình, Tướng quân cũng quá nặng tay đi!

"Uy! Ngươi sao rồi?" Hắn có chút lo lắng nhìn mắt nữ tử, xem vết thương của nàng, không cần đoán cũng biết ai đánh, là Tướng quân vĩ đại của hắn a! Nhưng lại nói như thế nào thì cũng đã lạy thiên rồi, mặc kệ người ngồi trên kiệu hoa là ai, hiện tại đều là phu nhân của Tướng quân, sao lại có thể nặng tay như vậy, huống chi nàng lại là cô gái. Vậy mà tướng quân lại thực sự có thể.....

Vân Tâm Nhược giương mắt nhìn thoáng qua nam tử trước mắt, vẻ mặt kia quan tâm nàng giống như Tử Y "Ta.....không có việc gì....." Nàng cố hết sức nói ra năm chữ, cố gắng chống đỡ không cho mình ngã xuống

"Kia....đắc tội" Suy nghĩ một hồi, Hạ Chi chặn ngang nàng ôm lại, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó đi ra cửa phòng, vết thương của nàng thoạt nhìn rất nặng, không thể chậm trễ, Tướng quân nói canh giữ nữ nhân này cho tốt, như vậy tim một cái Đại phu cho nàng cũng được đi.......

Vân Tâm Nhược nằm ở trên giường , nhẹ nhàng thở phì phò......Khuôn mặt sưng đỏ lại cố hết sức cười ra một đóa hoa nhan. Lại một lần nữa đi vào địa ngục

Thân ảnh Lê Hân như gió nhanh chóng bay về phía trước, thẳng đến Vân phủ.....thân ảnh nhanh nhẹn lướt qua tránh né hạ nhân đi tuần ban đêm, bằng vào nhãn lực cao thâm nhanh chóng tìm được nơi Vân Thiển Y ở

Vân Nguyệt các

Thân thể nhẹ nhàng nhảy lên một cái xinh đẹp, hắn ngồi trên cành cây đại thụ, sau đó đứng im liếc mắt nhìn vào trong phòng, trong phòng, Vân Thiển Y đang ngồi thêu, ánh mắt nhìn theo kim trên tay, động tác chuyên chú, ngón tay như vũ bay, động tác cực kì nhanh

Hắn tham lam nhìn nữ tử trong phòng, giống như muốn đem nàng khắc vào tận đáy lòng, nhưng nhớ tới tân nương giả trong tân phòng, trong lòng lại cuồng nộ, ngón tay bóp chặt lấy thân cây phát ra tiếng răng rắc, thân cây lập tức bị rớt ra một tầng da

Tức giận giống như núi lửa bùng nổ không hết, hắn hiện tại tựa như một con sư tử bị chọc giận, thậm nghĩ muốn nghiền nát người lừa gạt cùng thương tổn mình, nhưng là, vừa nhìn đến dung nhan kia, lại thủy chung không nhẫn tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro