Chương 65+ 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Nam tử xa lạ

  Hắn hít thật sâu mấy hơi, chờ cơn tức giận trong lồng ngực bình ổn một chút, từ trên cây nhảy xuống, lại nhặt lên hai khối đá nhỏ, giơ tay lên, chuẩn xác ném vào hai cái nha hoàn ngoài cửa, bọn họ liền té xuống mặt đất

Nghe được âm thanh mở cửa, Vân Thiển Y tưởng là Tri Dung, cảm giác miệng có chút khát, vì thế mở miệng nói nhỏ nhẹ

"Tri Dung, rót cho ta một ly trà đi!"

Bàn tay to thon dài nhấc ấm trà trước bàn, đổ vào một chén trà, nhưng là đối phương lại không buông chén trà trong tay. Nàng có chút tức giận nói:

"Tri Dung, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Giương mắt, lại phát hiện, người trước mắt không phải Tri Dung, mà là một người khác, một người hoàn toàn xa lạ, hơn nữa lại là nam nhân.....

"A! Ô......." tiếng thét chói tai còn chưa phát ra, đã bị đại chưởng của đối phương bưng kín miệng. Chén trà trong tay cũng rơi xuống mặt đất, toàn bộ nước trà rơi vào quần áo màu đỏ của nam tử

Vân Thiển Y bị che miệng lại, tức khắc hoang mang lo sợ, trong lòng khó nén một cỗ tuyệt vọng truyền đến, nàng căn bản chưa từng gặp qua loại tình huống này, nàng sợ hãi tới toàn thân phát run, muốn cầu xin tha thứ, muốn mở miệng, lại bị người ta che lại, chỉ có thể phát ra âm thanh um um. Giống như một đôi tay khủng bố đang bóp chặt trái tim của nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống.....

"Đáng chết....." Lê Hân thấp giọng rủa một tiếng

Nước mắt của nàng rớt xuống tay hắn, giống như cây châm nhọn đâm mạnh vào lòng hắn, rước lấy một trận đau nhói

"Không được khóc....." Thanh âm nặng nề truyền đến, ba phần uy hiếp lại thêm bảy phần đau lòng. Mắt nhìn thẳng vào nàng , hắn thật sự hoàn toàn mất phương hướng

"Ô ô....." Vân Thiển Y phe phẩy đầu, nghe câu không được khóc kia làm cho nước mắt tụ lại trong mắt không ngừng đảo quanh, không dám hạ xuống. Nam nhân này thật sự rất đáng sợ

"Ta sẽ không thương tổn nàng, hiện tại ta buông nàng ra, nhưng là không được khóc, không được kêu" Lê Hân cố gắng bình ổn tức giận trong lòng, tay che miệng Vân Thiển Y thả lỏng một chút

Bên tai truyền đến nhiệt khí khi nam tử thở ra khi nói chuyện, giống như một con sâu lông đi trên người nàng, làm nàng không khỏi run run. Nhưng là nghe xong vẫn gật gật đầu

Lê Hân buông tay ra, nữ tử thở ra một ngụm khí , hương thơm như lan đảo qua tay hắn, trong lòng bàn tay còn giữ lại cảm xúc ôn nhuận của môi nàng, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể hắn, trong lòng có một loại cảm xúc bi ai, triền miên không dứt.

Vân Thiển Y được tự do vội vàng chỉnh lại quần áo mình, đề phòng nhìn nam tử trước mặt, sợ hãi hắn sẽ thương tổn nàng, ánh mắt của nàng không ngừng chuyển động, nhìn ra cửa, lại liếc xem cửa sổ. Khuôn mặt lo lắng. Bối rối hỏi:

"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"

"Ta là ai........"

"Ta là ai.......Ha ha......"

Lê Hân cười điên cuồng, cười bi thương, cảm giác đau kia càng ngày càng rõ ràng. Vốn là thê của hắn, nàng thế nhưng quên hắn. Là buồn cười, hay là thật đáng buồn a..........

"Ngươi thật sự không nhớ ta sao?" Hắn bình tĩnh nhìn Vân Thiển Y , trong mắt không dấu được sự tịch mịch

Hắn tới gần nàng, làm cho nàng xem rõ mặt mình.....

Không nhớ?.......Có cái gì sao?....Vân Thiển Y mở to hai mắt nhìn nam tử trước mặt, không rõ vì sao hắn lại nói câu đó, không lẽ là nhận sai người. Theo trực giác, nàng tin tưởng nam tử này sẽ không thương tổn mình, thân thể từ từ trầm tĩnh lại, sợ hãi vừa rồi tiêu thất một nữa, hiện tại nàng mới có thể thực sự đánh giá nam tử này

Khuôn mặt dung nhan tuấn lãng, mày kiếm đen như mực, ánh mắt sáng ngời, mặt mày tràn đầy khí phách, thân thể cao thẳng, nam tử cả người mặc huyền y đỏ thẫm thể hiện không khí vui mừng, nhưng là lúc này, hồng y lại dính không ít bụi đất, làm cho không khí vui mừng không khỏi có vài phần tịch mịch

Khuôn mặt này.........

Vân Thiển Y cố gắng suy nghĩ, nàng tựa hồ thật sự gặp qua hắn, nhưng là ở nơi nào?

"Còn chưa nhớ ra sao?" Hơi thở nóng của hắn phun lên mặt nàng, lúc này nam tử lại tới gần nàng vài phần.....Vân Thiển Y đột nhiên mở lớn miệng

"Là ngươi......"

Nàng nghĩ tới, là người kia, Bách hoa tiết. Nam tử ngày đó cứu nàng....  

Chương 66: Yêu hận đan xen

  "Rốt cuộc nhớ ra rồi sao!" Thanh âm tự giễu của nam tử vang lên

"Ân" Vân Thiển Y gật đầu nói "Ngày đó cám ơn công tử, nhưng là......hiện tại sắc trời đã khuya, không biết công tử tìm tiểu nữ có chuyện gì không?"

Nàng thật sự không nghĩ ra ý đồ của nam tử này, nhưng là trước mắt phải làm cho nam tử này nhanh chóng rời đi, hôm nay nàng kinh hách nhiều quá rồi. Nàng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa

Lê Hân đứng dậy, nhìn nữ tử mặc dù có vẻ chật vật này nhưng vẫn có thể đẹp đến mức làm cho ng ta hít thở không thông, nữ tử này tiến vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn, ánh mắt luôn bình tĩnh lúc này lại hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp, cuối cùng ngưng đọng lại một chỗ, sau đó lạc sâu xuống đáy lòng, cái loại cảm giác bi thương. Hắn rốt cuộc đã biết......

Miệng hắn chậm rãi nâng lên một cái độ cong, lệ mâu bén nhọn nhìn chằm chằm Vân Thiển Y, ánh mắt thị huyết, làm cho nàng không khỏi lạnh run một cái, sau đó không dám nhìn hắn nữa, hai tay gắt gao ôm chặt lại chính mình

Đáng chết! Hắn lại dọa đến nàng......Lê Hân thấp giọng rủa một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhịn xuống cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng an ủi, lúc này, hắn quên hết thảy, trong lòng chỉ có thương tiếc nữ tử trước mắt.....

Tinh nùng như nước, ngay cả thần tiên cũng trốn không thoát, huống chi phàm nhân như hắn......

"Thiển Y, vì sao không muốn gả cho ta? Vì sao muốn tìm người thay gả?" Thanh âm trầm thấp thể hiện thống khổ không nói nên lời, nam tử đau đớn kịch liệt gầm nhẹ. Rốt cuộc không đè nén được cảm xúc. Điên cuồng gào thét ra.....

"Cái gì......" Vân Thiển Y giật mình đứng thẳng dậy, hai mắt không khỏi trợn lên, nhìn lại hồng y trên người hắn, vừa rồi nhất thời không chú ý, hiện tại nhìn kỹ, y phục này chính là hỉ phục

Không lẽ nam tử này chính là Huyền Vũ đại tướng quân.....

Điều này sao có thể?

"Ngươi là Lê Hân?" Nàng không thể tin được, người ở Bách hoa tuyết cứu mình là Lê Hân, hắn cũng chính là người muốn thú nàng. Điều này làm người ta quá khó để chấp nhận. Hắn biết nàng. Như vậy hôn sự lần này, không lẽ từ đầu đến đuôi đều do một tay hắn thiết kế sao? Lúc nãy quá mức sợ hãi, trong lòng rối loạn. Nên không nhìn thấy tình yêu say đắm trong mắt nam tử

Hiện tại mới biết được sao? Lê Hân nhếch môi. "Vân gia các ngươi thực to gan, tìm người thay gả, dám kháng chỉ, không sợ chu di cửu tộc sao?"

Vân gia thiếu hắn, hắn nhất định đòi lại, ai cũng đừng nghĩ tránh được, trên đời này không người nào có thể đem Lê Hân hắn coi như hầu tử đùa giỡn

Vân Thiển Y nhìn hắn mặt mày âm trầm, không khỏi cường ngạnh đứng lên, thanh âm chậm rãi phát ra, không thấy nửa phần chột dạ. "Tướng quân, thánh chỉ chỉ viết muốn nữ nhi Vân phủ xuất giá, không viết là Vân Thiển Y" Nhìn thấy Lê Hân thần sắc chưa động, mi phong mở ra, nàng mới nói tiếp "Hơn nữa Thiển Y đã sớm có người trong lòng, gia phụ cũng không muốn miễn cưỡng. Cho nên việc này cũng là bất đắc dĩ , hết thảy đều là lỗi của Thiển Y, nên nếu muốn trách, thì trách Thiển Y đi!" Nói tới đây, Vân Thiển Y nước mắt như trân châu bị cắt đứt không ngừng rớt xuống

Mỹ nhân tình lệ, lê hoa hải đường

Nhưng là lúc này, hắn lại bất chấp tất cả, ghen tị tận trời hung hăng áp đảo hắn. Nghe từ miệng người khác nói là phẫn nộ, nhưng từ miệng nàng nói ra, là đau lòng không nhịn được

"Là ai.....Người kia là ai?" Hắn tàn bạo gào thét, tới gần nàng.....

"Là !" Thiển Y không ngừng lui về phía sau, nam tử trước mắt giống như ác ma muốn cắn nuốt nàng. Mỗi một bước tiến lên như móng vuốt đẫm máu, muốn đào lòng nàng ra......

"Không muốn nói sao! Như vậy ngươi nói xem nếu ta phá thân của người, hắn còn có thể muốn ngươi không?" Lời nói lạnh như băng, làm cho lòng của nàng trong nháy mắt cũng đóng băng.....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro