chương 4: cùng nhau xuống địa ngục(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trái tim con người thật dễ thay đổi, xem lời hứa như một trò đùa. Chỉ có tôi ngu ngốc chờ, bây giờ tôi từ bỏ hoàn toàn " cô mỉm cười nụ cười tuyệt vọng nhìn anh nói sau đó vùng thoát khỏi anh đi vào phòng bar.

Lời nói mơ hồ của cô khiến anh khó hiểu không biết có ý gì, anh cứ thế ngẩng người một lúc sau đó mới đi vào trong.

Thoáng chốc nguyên nhóm tụ họp đến 11 giờ tối thì rời khỏi quán bar về nhà.

"Mộng Nghi để anh đưa em về" anh cùng Mộng Nghi đi ra cửa quán bar anh nhìn cô ấy nói.

"Cảm ơn anh" Mộng Nghi gật đầu đồng ý cũng không quên nói lời cảm ơn.

" đợi anh lấy xe " anh nói xong đi đến chỗ đậu xe. Thoáng chốc chiếc xe phiên bản giới hạn dừng trước mặt Mộng Nghi, anh bước xuống mở cửa cho Mộng Nghi bước vào.

Cùng lúc này cô và Lâm An cũng bước ra khỏi quán thấy hết cảnh tượng đó, cô như đứng hình cứ thế nhìn chiếc xe đi khuất dần. Cảnh tượng có phần thật giống năm đó, cô cũng như vậy đứng nhìn họ dần dần đi khuất.

Sự dịu dàng anh đối với Mộng Nghi là vô tận, nhưng cũng lại rất tàn nhẫn với cô. Có cho cô thì cũng là cái nhìn khinh miệt, ánh mắt cảnh cáo không được làm hại người anh thương, một chút dịu dàng cũng không có. Ca ca của năm đó vĩnh viễn như vậy chỉ còn trong kí ức của cô, ca ca năm đó ôn nhu dịu dàng bao nhiêu Lục Nghị Phong bây giờ máu lạnh bấy nhiêu, nghĩ đến đây Lục Nghi không khỏi cười khổ.

"Lâm An, tớ đưa cậu về" cô quay về thực tại quay qua nhìn Lâm An nói.

Rất nhanh xe của cô cũng rời khỏi quán bar đó đưa Lâm An về nhà.

Bên này Lục Nghị Phong cũng đưa Mộng Nghi về đến nhà, anh tắt máy xe tay cầm cửa định bước ra mở cửa cho Mộng Nghi.

"Khoan đã Nghị Phong, chúng ta... Nói chuyện một chút có được không? " Mộng Nghi chợt lên tiếng, như sợ anh sẽ xuống xe.

"Được, em muốn nói gì với anh sao?" anh mỉm cười nhìn cô ấy tia mắt chứa đầy sự dịu dàng.

"Thật ra... Ba em đã nói với em chuyện hôn ước...... Nghị Phong em xin lỗi anh nhưng.... Em đã có người trong lòng mong anh hiểu" Mộng Nghi áy náy nhìn anh nói.

"Ý em muốn thế nào? " anh sững sờ trong chốc lát lên tiếng hỏi.

"Em mong anh... Chúc phúc cho em. Em biết anh có tình cảm với em nhưng tình yêu không thể đến từ một phía mong anh hiểu cho em" Mộng Nghi chân thành nói hết những gì mình băng khoăn lo nghĩ trong lòng cho anh nghe, chỉ mong anh hiểu.

"Dựa vào đâu em nghĩ anh sẽ chúc phúc cho em?" anh chỉ đơn giản hỏi Mộng Nghi một câu, nhưng hàm ý rất sâu xa.

"Em biết em có lỗi với anh. Nhưng mong anh sẽ chúc phúc cho em, thật sự em luôn xem anh như một người anh trai của mình " Mộng Nghi nhìn anh bằng đôi mắt long lanh và chờ đợi.

"Cô ngốc, anh biết rồi. Anh sẽ nghĩ cách giúp em" anh mỉm cười đưa tay sờ đầu Mộng Nghi.

Sau đó anh mở cửa xe đi xuống vòng qua mở cửa cho cô ấy, nhìn cô ấy vào nhà anh mới phóng xe về, một tia nhói hiện lên trong lòng Lục Nghị Phong.

Sau khi về đến nhà anh lấy chai rượu rót vào ly uống ừng ực như nước, trên tay cầm sợi dây lắc tay kia sờ nhẹ vào nó.

"Nghi Nghi, em lại là người không giữ lời hứa. Em chính là người hứa cũng chính em là người quên đi nó" anh cười chua chát mơ hồ nhìn vào chiếc vòng tay.

-------------------------

Cùng thời gian đó Lục Nghi cũng ngồi thẩn thờ trong phòng nhìn ra bên ngoài khung cửa vô số ánh đèn chiếu sáng toàn cảnh thành phố A hiện lên trước mắt nhưng sau cô thấy giữa thành phố này lại đau lòng như vậy, cảm giác như bị gì đó cứa qua tim.

Cứ thế một đêm hai người cùng một tâm trạng nhưng lại khác nhau về sự việc cứ thế một người đau vì một người, một người lại cứ thế chạy theo cố níu lấy một người khác.

Đôi lúc cuộc sống vốn dĩ bất công quá thì phải, cho người ta nhiêu nổi đau, đến tận cùng vẫn chưa buông ra. Có người lại sung sướng tận hưởng niềm vui mọi người dành cho, có người nổ lực cả đời để dành lấy thứ mình muốn đi lên bằng đôi bàn chân, có người sinh ra đã ở vạch đích. Trong lòng Lục Nghi suy nghĩ miên man tự cười bản thân cố chấp, nhưng con tim mà có ai yêu mà là người tỉnh, có ai đơn phương mà không đau?

Kết thúc của một đêm tối mang dáng vẻ ảm đạm, ngày mới cuối cùng cũng bắt đầu như một vòng tuần hoàn mới, rồi ánh Mặt Trời cũng lên đỏ rực ánh hoàng hôn từ từ chiếu vào những tia nắng đầu tiên của ngày mới.

Sáng sớm Lục Nghị Phong đi đến công ty giải quyết công việc, đã rời nhà từ sớm.

"Lục tổng trưa nay có hợp đồng của công ty An Viên về việc hợp tác xây khu thương mại, lịch đã sắp là 10 giờ sáng nay ạ" thư ký của anh bước vào thông báo.

"Được chuẩn bị tài liệu giấy tờ đi, 9 giờ 30 chúng ta sẽ đến chỗ hẹn" anh cấm đầu vào máy tính chăm chú xem tài liệu ngón tay thon dài linh hoạt không ngừng chuyển động trên bàn phím phân phó.

" Dạ, tôi sẽ chuẩn bị " sao khi thư ký Trịnh đi ra ngoài, anh vẫn tiếp tục xử lý đóng văn kiện gấp.

Đến khi anh xử lý xong nhìn đồng hồ cũng 9 giờ 15 phút nên anh tắt máy tính chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Anh và thư ký Trịnh đến nhà hàng kiểu cách Trung Âu nổi tiếng nơi đã hẹn trước với giám đốc công ty An Viên.

Sau khi bàn bạc cùng nhau cả hai đã ký hợp đồng hợp tác cho dự án mới, anh nhanh chóng muốn trở về công ty tiếp tục làm việc.

Bước chân anh bỗng khựng lại trước mặt anh là một đôi nam nữ đang vui vẻ cười nói ở xa xa kia, không ai khác là Mộng Nghi và Đường Tịch. Anh cứ đứng bất động nhìn hai người họ cười nói vui vẻ với nhau cho đến khi thư ký Trịnh bước ra gọi anh.

"Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc..."
Thư ký Trịnh thấy anh mất tập trung lo lắng gọi.

" chúng ta đi thôi" anh khôi phục lại tinh thần bước ra khỏi nhà hàng về công ty.

Trên đường đi, bất giác anh mở miệng hỏi

"Thư ký Trịnh, Đường Tịch là người thế nào?"

"Dạ? Ý Tổng Giám đốc là diễn viên hạng A Đường Tịch?" câu hỏi bất ngờ khiến cho thư ký Trịnh đứng hình ngạc nhiên.

"Ừm" anh chỉ ừ một tiếng, như đang lắng nghe thông tin về con người này.

"Dạ, Đường Tịch là Tổng Giám đốc công ty giải trí Tâm Hoa , đồng thời cũng là một ngôi sao hạng A hiện nay. Từng tham gia nhiều bộ phim truyền hình hình. Tính cách anh ta khá dịu dàng nhưng chưa đủ quyết đoán cho lắm, ngoài ra có nhiều scandal tình ái giữa anh ta và các nữ diễn viên cũng không ít gần đây nhất là diễn viên.... Lục ...Lục...." thư ký Trịnh nói giữa chừng lại quên mất tên của nữ diễn viên kia.

"Lục Nghi? " anh lên tiếng nghi hoặc hỏi.

"Dạ, đúng là Lục Nghi. Hai người còn được fan ghép đôi đẩy thuyền sau khi đóng chung bộ phim Tình Như Mộng " thư ký Trịnh gật đầu nói tiếp.

"Cậu có vẻ rành nhỉ? " anh lại tò mò nói.

"Dạ không do mẹ tôi là fan của hai người đó nên suốt ngày cứ luyên thuyên mãi " thư ký Trịnh bất đắc dĩ lắc đầu giải thích.

"Được rồi , cậu về công ty trước đi tôi tự mình lái xe đi có việc " sau khi anh phân phó , thư ký Trịnh tấp vào ven đường xuống xe bắt taxi về công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro