Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả các cảnh quay hôm nay đều xong trước mười một giờ.
Tất cả nhân viên hoàn tất công việc, về phim trường. Vương Nhất Bác đã đông cứng lại, đứng tại chỗ một lát mới chậm chạp vào lều. Tiêu Chiến đi rất chậm chờ cậu. Cậu đuổi theo, đi cách Tiêu Chiến một mét. Anh đi ở phía trước, chắn gió cho cậu.

Vương Nhất Bác đi phía sau lưng anh, giẫm lên những bước chân in dấu trên tuyết của anh. Một đoạn đường ngắn mà lại chứng kiến thước phim tình cảm quay chậm của họ. Trong phim trường náo nhiệt, Phục tổng cũng tới. Anh ta không thể đón giao thừa cùng mọi người nên đến đưa chút quà và đồ ăn vặt, lại phát cho nhân viên mỗi người một cái lì xì.

Đây là tiền tư nhân của Tiêu Chiến, đại cổ đông sắp xếp cho Phục tổng mang phúc lợi tới. Hôm nay chỉ mới ở phim trường có một buổi sáng mà Tiêu Chiến đã cảm thấy khó khăn. Phục tổng còn phải về nhà nên không ở lại lâu, vừa đi đến cửa thì Chu Khiêm đến. Chu Khiêm đưa một điếu thuốc cho Phục tổng, trong phim trường nhiều người, bọn họ đi ra ngoài hút.

Phục tổng: "Hợp tác với Tiêu Chiến thế nào?"

Ngoại trừ chen ghế, đoạt trà sữa, để cho người ta chán ghét thì không còn gì để chê.

Chu Khiêm nhả khói thuốc: "Cũng được."

Có thể là trời lạnh, lại do không được uống trà sữa, Chu Khiêm đầu óc chập mạch, bát quái một câu: "Nghe nói Tiêu Chiến kết hôn, bên nhà chồng cậu ta là ai vậy?"

Phục tổng cũng chỉ mới nghe đại cổ đông nói sơ qua một lần, anh nhíu mày suy nghĩ: "Hình như là Vương gia?" Sau đó xác định: "Đúng đúng, Tiêu gia và Vương gia là thông gia."
Phục tổng sợ Chu Khiêm không biết, nói tên một người:  " Vương Nhất Hàm, chắc cậu biết?"

Chu Khiêm gật đầu. Thời gian trước thường leo hot search xấu cùng với Sở Sam. Anh ta không chỉ biết Vương Nhất Hàm mà còn từng gặp qua mẹ của anh ấy. Vương Nhất Bình và ba anh ta có từng hợp tác qua, mấy năm trước kỷ niệm ba mươi năm kết hôn của ba mẹ anh, ba mẹ Vương cũng có tham dự. Vương gia có ba người con, anh ta chỉ mới gặp qua Vương Nhất Hàm.

Phục tổng nhả khỏi thuốc, nói tiếp: "Người kết hôn cùng Tiêu Chiến là em út của Vương Nhất Hàm, Vương gia tam công tử. Nghe nói là tiểu mỹ nam, học bá khối tự nhiên, tốt nghiệp đại học nổi tiếng."

Chu Khiêm hít một hơi thuốc. Cho nên, Tiêu Chiến tìm Vương Nhất Bác là có mưu đồ gì? Do cậu giỏi văn? Có thể viết kịch bản? Hút xong một điếu thuốc, Phục tổng về nhà. Chu Khiêm tắt thuốc, ném vào thùng rác. Tuyết vẫn còn đọng, vẫn còn rơi. Đoàn làm phim nghênh đón một vị khách đầu tiên đến thăm ban.

Tần Lan mang theo túi lớn túi nhỏ tiến vào phim trường. Tiêu Chiến ra đón bà, trước mặt mọi người, anh vẫn rất giữ mặt mũi cho mẹ mình, nhận lấy mấy cái túi trên tay bà: "Mẹ, sao mẹ mang nhiều đồ vậy?" Ngữ khí ôn hòa.

Tần Lan có chút hoảng hốt, bà cũng lâu rồi chưa nghe Tiêu Chiến gọi mẹ nhẹ nhàng ôn hòa như vậy: "Đoàn phim các con nhiều người, mọi người cứ chia ra mà ăn." Giọng nói khàn khàn xen lẫn kích động.

Đã nhiều năm rồi, không có việc gì khiến cho bà có cảm xúc trập trùng như thế. Ngay cả hôm ở Tiêu thị gặp được ba Tiêu  và mẹ Tiêu Thắng, bà cũng không có thất thố như vậy. Tiêu Chiến giới thiệu từng nhân viên cốt cán của đoàn phim cho Tần Lan.

Vương Nhất Bác nghịch ngơm, lúc bắt tay Tần Lan còn nghịch ngợm khều khều lòng bàn tay của Tần Lan.

Tần Lan cười cười: "Dì là fan hâm mộ của con đó, rảnh rỗi nên làm một cái bảng cổ vũ cho con."

Chu Khiêm liếc qua, nếu Tần Lan biết Vương Nhất Bác chen chân vào cuộc hôn nhân của con trai bà thì chắc chắn sẽ thoát fan, còn biến thành antifan nữa.

Tần Lan tới mới có mấy phút mà mấy người trong đoàn phim đã trợn mắt há mồm, quên luôn nhào bột mì làm sủi cảo. Mẹ chồng quốc dân lại trẻ như vậy, khí chất cách xa cả một dãy ngân hà. Tần Lan cởi áo khoác, mặc tạp dề vào.

Chiếc tạp dề bình thường mặc lên người Tần Lan lại mang theo một cảm giác xa xỉ phẩm.

"Dì cùng các con làm sủi cảo."

Mấy người kích động, không hẹn mà cùng nhường chỗ ngồi: "Dì, dì ngồi đây đi ạ."

Vương Nhất Bác cũng muốn đi qua nghịch bột mì, muốn gói mấy cái sủi cảo cho Tiêu Chiến ăn nhưng cậu còn phải ghi bút ký, nếu không buổi chiều sẽ quên mất. Cậu thu tầm mắt lại, vùi đầu tiếp tục viết. Tiêu Chiến phân phát đồ ăn vặt Tần Lan mua cho mọi người.

Chu Khiêm vẫn đang hờ hững đọc kịch bản, nửa ngày mới đọc xong một tờ. Đi đến trước mặt Chu Khiêm, Tiêu Chiến ném lên bàn một gói đồ ăn nhỏ.

Chu Khiêm: "....." Đủ nhét kẽ răng?

Tiêu Chiến hoàn toàn coi nhẹ ánh mắt bất mãn của Chu Khiêm, anh đưa túi đồ ăn vặt cho người khác rồi nói: "Đi phát cho mọi người đi."

Anh cầm một gói khoai tây chiên đi tìm Vương Nhất Bác: "Nghỉ chút đi."

Vương Nhất Bác ngước mắt: "Tiêu tổng." Giọng nói giống như lúc gọi "Chiến ca", mười phần nũng nịu.

Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh cậu, đưa gói khoai tây chiên cho cậu. Vương Nhất Bác lắc đầu, bây giờ cậu đang uống thuốc, khoai tây chiên gì chứ, đối với cậu bây giờ không có sức hấp dẫn, không muốn ăn.

Tiêu Chiến vừa rồi nhìn thấy được ánh mắt của cậu thủy chung đặt lên bàn sủi cảo: "Đừng nhớ nữa, đi qua làm sủi cảo đi."

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Tiêu Chiến hạ giọng: "Tối về anh viết cho em, hôm nay giao thừa, tặng cho em một món quà, viết bút ký giúp em một lần."

Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu Chiến, nếu không phải ngại nhiều người ở đây, cậu đã sớm hôn anh một cái. Hôm nay giao thừa, cho bản thân phóng túng một lần đi. Cậu cất sổ, đi nghịch bột.

Điện thoại Tiêu Chiến vang lên, có điện thoại đến, anh đi ra khỏi phim trường. Là thư ký Đinh gọi báo cáo công việc. Hôm nay anh vẫn đi làm bình thường. Hôm qua tập đoàn Tiêu thị đã cho nhân viên nghỉ tết, Tiêu Chiến: "Mấy giờ rồi, sao cậu còn ở công ty?"

Thư ký Đinh: "Về nhà cũng không có việc gì làm còn bị mẹ tôi lải nhải." Anh nói đến thị trường chứng khoán, bắt đầu từ ngày mai nghỉ một tuần. Vừa khéo đủ thời gian cho bọn họ chuẩn bị.

Tiêu Chiến: "Ngày mở cửa thị trường đầu tiên lập tức mua vào. Về nguồn tiền thì cứ để cho Tiêu Thắng điều tra đi, đừng để anh ta dễ dàng tra ra được, chúng ta kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Thư ký Đinh: "Được, tôi hiểu rồi."

Bây giờ anh phải đánh vào công ty tư nhân của Tiêu Thắng, ràng buộc tinh lực của hắn, để cho hắn không có thời gian xen vào chuyện trung tâm nghiên cứu phát triển thuốc bên kia.

Hết tháng hai, đầu tháng ba hội đồng quản trị sẽ thay nhiệm kỳ mới, Tiêu Thắng càng không có thời gian.

Tiêu Chiến không nhịn được hỏi thêm một câu: "Bên trung tâm nghiên cứu thế nào rồi?"

Trầm mặc, thư ký Đinh: "Mọi người đang dần kiệt sức rồi."

Tiêu Chiến "Ừm" một tiếng.

Thư ký Đinh gọi cuộc điện thoại này đến còn muốn báo cáo một tin tức quan trong, anh ta thăm dò được, Bắc Kinh có một đoàn đội đang nghiên cứu phát minh một loại thuốc thần kinh hoàn toàn mới. Kết quả như thế nào vẫn chưa biết, tất cả các giai đoan đều được giữ bí mật.

Tiêu Chiến: "Ai là lãnh đạo?"

Thư ký Đinh: "Hướng giáo sư, chuyên gia ngoại thần kinh nổi tiếng. Người này rất khó hẹn, cũng chưa từng xã giao, chuyên tâm bầu bạn với phòng thí nghiệm."

Tiêu Chiến không biết Hướng giáo sư, chỉ có thể qua năm tìm người hẹn gặp mặt. Sau bốn năm tháng nữa, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác ngày càng suy sụp, cái gì cũng không làm được nữa.

Tiêu Chiến nói: "Về nhà sớm đón giao thừa cùng chú dì đi."

Thư ký Đinh: "Một lát nữa sẽ về." Anh ta muốn trấn an anh hai câu, nhưng nghĩ lại ai lại sướt mướt như vậy.

Tiêu Chiến bỏ tay vào túi, mới vừa đi ra ngoài gọi có cuộc điện thoại thôi mà tay đã không chịu lạnh nổi, Vương Nhất Bác còn luôn một mình ngồi viết như vậy. Đứng thêm một lúc nữa rồi anh vào bên trong tìm cậu.

Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh Tần Lan, nghiêm túc học làm sủi cảo.

"Mẹ..." Cậu tranh thủ sửa miệng: "Dì, con muốn gói vài cái kiểu khác với mấy cái đang gói kia."

Tần Lan gói hết một cái, làm mẫu cho Vương Nhất Bác nhìn: "Bóp thành đường viền như thế này, ngày xưa Tiểu Chiến rất thích chọn mấy cái sủi cảo có hoa văn như này ăn."

Vương Nhất Bác hỏi: "Mấy cái có viền có nhân khác ạ?"

"Giống nhau. Nó cảm thấy lạ mắt."

Vương Nhất Bác cầm chày cán bột, từ cán lá sủi cảo đến gói sủi cảo, tự một mình hoàn thành. Bất quá sủi cảo nhìn không có tròn trịa, đứng cũng đứng không nổi, mềm oặt đổ xuống.

Tần Lan nhìn thấy cười: "Vừa nhìn là biết của con gói rồi, không cần làm ký hiệu."

Vương Nhất Bác gói tổng cộng mười cái, đặt ở mép bàn. Cậu đứng dậy đi đến phòng bếp tìm Dư An: "Dư An." Cậu đứng ở cửa nhỏ giọng gọi.

Dư An quay người. Vương Nhất Bác ngắc ngoắc ngón tay kêu cậu ấy lại.

Dư An lau tay lên tạp dề, chạy qua: "Bác ca, có chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác nhỏ giọng: "Lát nữa khi nào nấu sủi cảo, em nấu riêng cho anh mấy cái có đường viền đứng không nổi kia, nấu hết nhé."

Dư An làm một dấu "OK".

Vương Nhất Bác đưa mắt, ra hiệu cho Dư An bận tiếp. Cậu bỏ hai tay vào túi, ngâm nga ca khúc chủ đề về phim trường. Âm thanh không thể nghe rõ vì cậu bị ù tai, nhưng mặc kệ, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt.

Ở phía bên kia một trận ồn ào. Vương Nhất Bác nhìn sang, là mẹ, tài xế, còn có nhân viên cửa hàng bánh.

"Mẹ."

Bởi vì thính lực Vương Nhất Bác giảm xuống nên giọng nói "bình thường" của cậu vào tai người khác lại rất lớn. Âm thanh vui vẻ này truyền đi khắp muôn nơi trong phim trường. Tất cả mọi người đều nhìn qua.

Chu Khiêm còn tưởng rằng minh hoa mắt, ấn ấn mũi, nhìn sang lần nữa, không sai, người đến là Vương phu nhân.

Mẹ Vương đã năm tháng rồi không gặp Vương Nhất Bác, bình thường đều là gọi video, bà ôm lấy cậu: "Sao lại gầy đi như vậy chứ."

Mẹ Vương buông cậu ra, sờ sờ gò má của cậu: "Hôm nay mẹ sẽ làm cho con mấy món con thích, ăn nhiều một chút."

Tiêu Chiến và Tần Lan đều đi qua, trước đó Tần Lan đã liên lạc trước với mẹ Vương, cả hai đứa nhỏ đều giả bộ không biết nhau nên người lớn cũng phải giả vờ phối hợp.

Hai người như bạn bè bình thường lên tiếng chào hỏi.

Tần Lan hỏi: "Bà mua bánh ngọt làm gì thế?"

Mẹ Vương: "Tiểu Bác nói hôm nay là sinh nhật của một đứa nhỏ trong đoàn phim."

Vương Nhất Bác gọi Dư An đến, hỏi cậu ấy bánh ngọt nên để đâu. Dư An mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc không nói nên lời.

Vương Nhất Bác đội nón sinh nhật lên cho Dư An: "Sinh nhật vui vẻ, chúc em càng ngày càng đẹp."

Hốc mắt Dư An đỏ lên. Người khác nhớ được ngày sinh nhật của cậu ấy thì không có gì lạ, nhưng đối với Vương Nhất Bác lại là một điều khó khăn. Mỗi ngày cậu đều ghi tạc ngày sinh nhật của Dư An vào sổ.

"Không cho phép khóc, không được khóc. Sắp sang năm mới rồi, không được rơi nước mắt."

Dư An nuốt ngược nước mắt trở về: "Đặt ở giữa đi, chỗ mà em dễ dàng nhìn thấy ấy. Em đi xào rau tiếp."

Bây giờ đoàn làm phim mới biết hôm nay là sinh nhật của Dư An. Có người để nghị tặng cho Dư An một cái bao lì xì. Bọn họ lập một nhóm, cũng không có nhiều để cho, mỗi người góp một ít được một bao lì xì 999 tệ.

Lì xì cho Dư An xong, bọn họ bắt đầu đoạt lì xì trong nhóm.
Chỉ có Chu Khiêm là không nói một lời, dùng sức xoa huyệt thái dương. Mẹ của Vương Nhất Bác là Vương phu nhân, vậy thì Vương Nhất Bác chính là Vương gia tam công tử, là chồng của Tiêu Chiến.

Chu Khiêm đứng dậy tìm ly rượu. À không, anh ta lấy hai cái ly giấy rót rượu trắng vào, cầm một ly trên tay. Mỗi tay cầm một cái ly, cụng ly một cái. Một ly kính mình, một ly kính sự ngu xuẩn của mình. Sau đó đổ hay ly rượu vào một cái ly khác, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Mùng một đầu năm.

Chu Khiêm cho mọi người phúc lợi đầu năm, mười một giờ trưa bắt đầu quay. Mọi người có thể ngủ nướng thêm mấy tiếng. Lại là một năm mới. Sáng sớm tuyết đã ngừng rơi, trời quang mây tạnh.

Chu Khiêm ngủ không được nên không muốn để người khác ngủ. Anh ta bắt đầu phát lì xì ở trong nhóm, còn phát không ngừng nghỉ.

Dư An nhịn không được nhắn tin hỏi anh ta: [Chu đạo, có phải ngài có chuyện gì cao hứng không?]

Cao hứng cái rắm! Nhờ sự ngu ngốc của mình mà một mình uất ức từ năm ngoái đến năm nay. Anh ta luôn tự cho mình EQ cao, vậy mà lại chết trong tay Vương Nhất Bác ngay đêm giao thừa.

Dư An sợ điện thoại anh ta bị dính virus, nhắc nhở: [Chu đạo, nãy giờ ngài phát hơn một vạn rồi.]

Chu Khiêm trả lời Dư An: [Tôi nhiều tiền.]

Dư An: "....." Dư An cũng đọc không ít tin bát quái về Chu Khiêm trên mạng. Có người đào ra Chu Khiêm là con trai duy nhất của một ông trùm trang sức. Nhưng mà vẫn không có ai chứng thực.

Dư An chưa từng hỏi nhiều việc tư của ông chủ, gửi một cái gif cảm ơn. Vừa nãy cậu ấy cũng đoạt được hơn mấy trăm tệ. Bây giờ tỉnh táo lại, Dư An nhìn qua chỗ quà sinh nhật của mình. Vương Nhất Bác và dì Vương mua cho cậu ấy rất nhiều quà, quần áo, cái gì cần đều có.

Lúc thổi nến ước nguyện, cậu ấy ước rằng Vương Nhất Bác có thể hồi phục hết bệnh.

Chu Khiêm vốn muốn cùng trợ lý "bạch nhãn lang" của mình trò chuyện thêm hai câu, ai ngờ mẹ anh gọi đến.

"Chu đạo, có phải năm nay anh lại tiếp tục cô đơn phải không?"

"....."

"Anh cũng hơn ba mươi rồi. Anh tính sống hết đời với cái máy giám sát luôn phải không?"

"Đoàn làm phim các anh không có người nào hả?"

Chu Khiêm một mực im lặng nghe mẹ mình thao thao mất tuyệt mười mấy phút. Bị cằn nhằn một trận, Chu Khiêm cúp điện thoại, tiếp tục phát lì xì.

Chín giờ. Dưới lầu đã có người chơi ném tuyết.

Vương Nhất Bác vẫn còn chưa dậy. Đêm qua cậu đặt báo thức lúc tám giờ vậy mà bị Tiêu Chiến tắt đi trước khi ngủ.

Tiêu Chiến đã sớm tỉnh, vẫn luôn nằm nhìn cậu. Tối hôm qua anh ăn hết sủi cảo cậu gói. 12 giờ, cậu còn cho anh một nụ hôn.

Điện thoại reo, Tiêu Chiến nhanh chóng cầm lên, vô ý thức muốn nhấn từ chối nhưng ngón tay lại chậm chạp không làm. Là dãy số của ba Tiêu. Dãy số này đã mấy năm rồi không hiển thị trên màn hình. Lần cuối cùng gọi điện với ba đã là mấy năm trước.

Sau này anh về Tiêu thị, cũng chỉ nói hai ba câu với ba trong buổi họp. Còn lại cơ bản không giao lưu cùng nhau.

Ngày đầu năm mới, anh không biết mục đích của ba gọi cho mình là gì, nhưng chắc không phải ân cần thăm hỏi. Hai giây sau, anh nhấn từ chối.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, động tĩnh nhỏ của Tiêu Chiến đã đánh thức cậu.

"Chiến ca, chúc mừng năm mới."

"Ngủ thêm chút nữa đi."

Vương Nhất Bác hỏi anh mấy giờ.

"Sắp chín giờ rồi."

Vương Nhất Bác bỗng nhiên bật dậy, mười một giờ quay, cậu còn không có thời gian đọc lại bút ký á.

"Chiến ca, anh ngủ đi, em không kịp rồi." Cậu chạy vào toilet.

Tiêu Chiến cũng rời giường, đi lấy quần áo muốn mặc hôm nay. Của anh là áo phao đen, của Vương Nhất Bác là phao trắng.

Kiểu dáng giống nhau. Là đồ đôi.

Hôm anh đến làng du lịch, trước đó có đi trung tâm thương mại mua quần áo tết cho Vương Nhất Bác, sẵn tiện mua cho mình vài bộ, kiểu dáng giống nhau. Nhân viên tư vấn nói đây là mẫu xu hướng năm nay, bên trong có nhiều nhung nên giữ ấm rất tốt.

Vương Nhất Bác rửa mặt xong, từ toilet đi ra thấy quần áo trên ghế. Cậu nhìn Tiêu Chiến: "Đây là đồ em mua cho anh à?"

"Đừng tự dát vàng lên mặt mình." Tiêu Chiến đưa đồ cho cậu nói cậu mặc vào.

Vương Nhất Bác thắc mắc hỏi: "Anh cũng biết đi dạo phố nữa hả?"

Tiêu Chiến: "Không biết. Nhưng anh biết xài tiền."

Vương Nhất Bác cười, hai tay dùng sức xoa xoa mặt của anh. Không có thời gian lộn xộn, cậu mặc đồ vào. Kiểu dáng có chút thô nhưng vẫn ấm áp.

Tiêu Chiến đưa áo phao cho cậu. Vương Nhất Bác không chịu, trong phòng nóng, cậu không muốn mặc.

"Thử một chút." Anh muốn xem hiệu quả như nào.

Ngày đó lúc mua, anh cũng tưởng tượng trong đầu cậu mặc lên sẽ ra sao, hẳn là rất đẹp. Vương Nhất Bác đến bên cửa sổ, mở cửa ra thông gió. Dưới lầu có không ít người đang nặn người tuyết. Còn có mấy người đang chơi ném tuyết. Cửa sổ mở ra, âm thanh vui sướng lọt vào tai.

Âm thanh này vào tai Tiêu Chiến là rộn ràng cởi mở, nhưng vào tai Vương Nhất Bác lại là tạp âm hỗn độn. Tiêu Chiến đưa áo cho cậu, khép cửa sổ lại một chút.

Vương Nhất Bác thích chơi tuyết, cũng thích trượt tuyết. Cậu bỗng quay người hỏi Tiêu Chiến: "Có phải em với anh từng đi trượt tuyết cùng nhau không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, hai người họ chưa từng đi trượt tuyết. Vậy là không phải anh. Cậu mơ hồ cảm giác có một bóng người trượt tuyết cùng cậu nhưng lại không có ấn tượng gì. Chắc là Vương Nhất Hàm đi.

Vương Nhất Bác mặc thử áo, dáng dài đến bắp chân. Nháy mắt ấm áp dễ chịu nhưng do trong phòng có hơi nóng nên cũng nhanh đổ mồ hôi.

Tiêu Chiến: "Thử túi xem."

Vương Nhất Bác đút tay vào túi, mò được cái gì đó như là phong thư. Cậu lấy ra, là hai cái bao lì xì.

Tiêu Chiến: "Tiền mừng tuổi. Một cái là của ông bà nội cho em, một cái của anh cho em." Cái ông nội cho anh anh cũng cho Vương Nhất Bác luôn.

Vương Nhất Bác mở ra, là hai tấm chi phiếu. Số tiền trên đó rất được lòng cậu. Khoé miệng giương lên bốn mươi lăm độ, bước nhanh qua sofa bỏ vài bóp tiền.

Tiêu Chiến: "....."

Bất đắc dĩ quay đầu nhìn cậu. Còn tưởng rằng cậu sẽ vui vẻ cho anh một cái ôm. Mặc dù ký ức càng ngày càng giảm, nhưng có hai thứ từ đầu đến cuối cậu vẫn ghi tạc trong lòng. Niềm đam mê với tiền. Còn có kích cỡ đồ anh dùng.

Vương Nhất Bác buông bao lì xì, mở sổ lật đến trang cuối cùng. Trong này đều ghi chép về tài chính cá nhân của cậu, có bao nhiêu tấm thẻ đều đập vào mắt. Hôm nay lại thêm hai tấm chi phiếu. Bắt đầu từ hôm qua cậu đã ngo ngoe nhận được lì xì của ba, mẹ, còn có của anh cả và anh hai. Ghi lại sổ sách, Vương Nhất Bác lật ra trang trước xem lại bút ký, rất đơn giản, mấy phút là xem xong.

Tiêu Chiến đi qua, tựa ở mép bàn, giả bộ tỉnh bơ nói: "Hôm qua trời lạnh mà em viết cũng không tệ."

Vương Nhất Bác nhìn sổ, cảm thấy cũng được. Chỉ là dấu chấm câu không giống như thói quen thường ngày của cậu lắm. Khả năng là do hôm qua lạnh tê tái, tay đông cứng lại nên giản lược nói tóm tắt. Vài chi tiết cũng tịnh giảm bớt. Tiêu Chiến thấy cậu không nghi ngờ gì thì an tâm thở phào. Mấy tờ bút ký này là anh ghi cho cậu sau khi cậu ngủ.

Tập luyện một thời gian dài, nét bút cũng coi như gần giống với của cậu, có thể lừa người được. Chỉ có một câu mà anh vẫn luôn luyện ngày qua ngày. Luyện xong liền xé toang giấy vứt đi. Vương Nhất Bác xuống phim trường sớm mười phút, tất cả cũng đã đến.

Ngày đầu tiên năm mới, ngoại trừ diễn viên mặc đồ diễn ra thì mọi người ai cũng mặc quần áo mới, tâm tình cũng tốt lên.

Cô Thượng đang nói đến chuyện ngày bé. Ngày xưa trẻ con mong nhất là tết về vì đến tết sẽ có áo bông để mặc. Không giống bây giờ, quần áo nhiều quá mặc không hết.

"Bác ca, chúc mừng năm mới."

Không biết ai nói một câu: "Cậu Vương, cậu mặc đồ đôi cùng với Chu đạo nha."

Lời vừa dứt, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Khiêm, rồi lại nhìn Vương Nhất Bác. Nhìn đi, ngoại trừ nhan sắc không giống nhau thì kiểu dáng quần áo giống nhau y đúc.

Đây là mẫu chủ đề năm nay của một hãng quần áo xa xỉ đó.
Thường thì người ta gọi nó là tác phẩm chủ đề là do nó khác những mẫu bình thường khác, nhìn một cái là nhớ ngay. Nhưng tác động trực quan của sản phẩm chủ đề là đánh vào sự tò mò của người mua, nói cách khác, cũng không có gì đặc biệt.

Vương Nhất Bác dùng sắc của mình để nâng cấp vẻ đẹp của cái áo này. Chu Khiêm nhìn ra chỗ khác, vuốt vuốt cái bật lựa. Thật muốn cởi đồ trên người ra. Ai muốn mặc đồ đôi với cậu chứ.

Vương Nhất Bác cũng lạnh mặt nhìn Chu Khiêm, con người chán ghét này. Loại tình huống này đúng là có chút xấu hổ.

Dư An hoà hoãn không khí: "Đây đều là quần áo mà những người đẹp và có tiền mới dám mua."

Đúng lúc này, Tiêu Chiến xuất hiện. Mọi người còn buồn cười hơn. Có người nhịn không được bật cười.

Quả nhiên mẫu này năm nay là: "hot item".

Tiêu Chiến và Chu Khiêm đụng áo, giống nhau y đúc. Hai người có chiều cao xêm nhau, không nhìn mặt thì còn tưởng là anh em sinh đôi, ba mẹ mua quần áo theo lố cho mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro