Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến mặc không nhiều, bên ngoài đã âm mấy độ rồi.

"Sao anh không vào nhà? Không lạnh sao?"

Tiêu Chiến: "Vừa mới về, ở đây tản mùi rượu."

Khoảng cách hai mét, Vương Nhất Bác ngửi được mùi rượu đỏ nhàn nhạt dễ chịu. Cậu cũng không vội vào biệt thự, đứng cùng ánh một lát.

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Vương Nhất Bác: "Tôi rót cho anh ly nước nhé?"

Tiêu Chiến: "Không cần. Trong xe anh có nước." Anh giả bộ như không biết hôm nay cậu có hẹn: "Ngày nào cũng huấn luyện trễ như vậy à?"

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Anh biết tôi là vẫn động viên cưỡi ngựa?"

Tiêu Chiến gật đầu, không giải thích thêm.

Vương Nhất Bác luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra trong câu lạc bộ của cậu có một vị cổ đông tên là Tiêu Chiến, nhưng cậu vẫn chưa thấy vị sếp này.

"Tên của anh giống như tên của một vị sếp trong câu lạc bộ của tôi."

Tiêu Chiến: "Chính là anh. Võ Dương là quản lý của các em. Anh cũng từng xem mấy trận thi đấu của em."

Vương Nhất Bác không khỏi vui mừng, ánh mắt rơi trên mặt Tiêu Chiến. Phát hiện anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy âm trầm như bầu trời đêm nay, đen láy vô cực.

Sâu không thấy đáy.

Bị một người nhìn chăm chú như vậy, cậu cũng mất luôn bình tĩnh thường ngày. Cậu nhanh chóng dời ánh mắt ra chỗ khác, nhìn đông ngó tây.

"Anh đã sớm biết tôi rồi phải không?" Cậu cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.

Chất giọng trầm thấp của Tiêu Chiến truyền tới: "Ừm."

Vương Nhất Bác lướt qua mặt anh lần nữa, kết quả thấy anh vẫn còn nhìn cậu như vậy. Cậu nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác: "Anh tôi vẫn chưa về sao?"

Tiêu Chiến: "Vẫn chưa."

Sau đó, không có chủ đề gì nói tiếp.

Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.

Tiêu Chiến vẫn không nhịn được, quan tâm hỏi: "Hôm nay huấn luyện có mệt không?"

Vương Nhất Bác giật mình. Cậu luôn cảm thấy cái giọng điệu này không nên xuất hiện trong lần gặp đầu tiên. Chẳng lẽ... anh... thầm mến cậu?

Cậu khẽ mỉm cười: "Không mệt, đã quen rồi."

Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một lần nữa, phát hiện anh vẫn còn nhìn cậu: "Anh ở ngoài đây tản rượu xong cũng nhanh vào nhà đi, ngoài đây trời lạnh. Tôi vào trước."

Vừa mới nhấc chân, còn chưa kịp bước đã bị một lực đạo kéo trở về. Hai tay Tiêu Chiến vây quanh người cậu.

Vương Nhất Bác mộng mị. Nhìn gần rồi cậu mới thấy rõ trong đáy mắt của anh. Ánh mắt cường thế, cặp mắt đào hoa, đuôi lông mày nhiễm chút men say.

Khiến người ta say mê.

Mấy giây sau, Vương Nhất Bác theo bản năng muốn giẫy ra nhưng khi đặt tay ở ngay tim anh thì cậu lại không đẩy ra.

Không biết là ngực của anh hay là ánh mắt của anh, hoặc cũng có thể là do mùi rượu phảng phất mà cậu cảm thấy không bài xích, còn có chút quen thuộc.

Trong ký ức còn sót lại của Vương Nhất Bác, đây là lần đầu tiên cậu thân mật như vậy với người khác. Cho dù trong tim có lãnh đạm đến đâu thì giờ phút này cũng đang bùng cháy.

"Tiêu..." tổng.

Chỉ phát ra được một từ.

Đôi môi của Tiêu Chiến đã áp xuống.

Trái tim Vương Nhất Bác rớt bịch bịch bịch.

Cậu nhắm mắt. Mi sa đọa quá rồi. Mười mấy mét bên ngoài có bảo vệ, trong nhà có quản gia, sao không hét lên một tiếng?

Hai người còn chưa kịp hôn sâu thì đã bị một ánh đèn xe sáng rực rọi vào mặt. Ánh đèn quá chói, Tiêu Chiến lấy tay che cho Vương Nhất Bác.

Nhìn thấy trước mắt có hai người ôm hôn, tài xế vội vàng dừng sang một bên rồi tắt máy. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, là xe của Vương Nhất Hào.

Cậu nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến: "Anh đừng nói cái gì hết, nếu anh của tôi biết anh... Anh ấy sẽ liều mạng với anh." Cậu buông Tiêu Chiến ra, chạy về phía Vương Nhất Hào.

Vương Nhất Hào cảm thấy hình như mình về không đúng lúc.

Vương Nhất Bác chạy đến trước mặt anh, Vương Nhất Hào, hạ giọng nói: "Hào ca, vừa rồi em đã cưỡng hôn bạn của anh rồi, làm sao bây giờ.?"

Yên tĩnh mấy giây.

Vương Nhất Hào nhẹ nhàng nói: "Không có gì. Chẳng phải cậu ấy muốn ở nhờ nhà chúng ta một thời gian sao? Coi như lấy đó làm tiền thuê phòng."

Vương Nhất Bác: "....."

Tiêu Chiến mở cửa xe lấy điện thoại, đi tới chào hỏi Vương Nhất Hào.

Vương Nhất Hào thấy anh ăn mặc đơn giản, trong tay cũng không cầm áo khoác: "Ném quần áo ở ngoài rồi?"

Bị Khương Duy lấy lau nước mắt, anh cũng không định mặc lại.

Tiêu Chiến: "Rơi ở hội sở."

Vương Nhất Bác kéo dài khoảng cách với hai người họ. Đứng trước xe, cậu thở dài một hơi.

Tối nay cậu uống nhiều nước trái cây quá nên chắc giờ hơi say. Mười mấy tuổi cậu đã bắt đầu viết thể loại bá đạo tổng tài, viết được chục năm, cậu cũng đã từng tưởng tượng nụ hôn đầu của mình sẽ như thế nào.

Đến bây giờ trên môi vẫn là nhiệt độ của Tiêu Chiến.

Trước kia Trác Thành đã từng hỏi cậu muốn tìm một người như thế nào. Cậu nói đại khái là tìm không được.

Trước khi Tiêu Chiến xuất hiện, cậu không tưởng tượng ra được mình muốn tìm người như thế nào. Bây giờ đã có chút hình dung ra được.

"Tiểu Bác, em làm gì vậy?" Thanh âm Vương Nhất Hào truyền đến.

Vương Nhất Bác hoàn hồn: "Tới đây." Cậu không có gì muốn lấy ở trong xe, xoay người về biệt thự.

Vương Nhất Hào và Tiêu Chiến ngồi trong phòng khách bàn công việc. Cậu nghe không hiểu nên đi rót hai ly nước ấm cho bọn họ.

Lần đầu tiên Vương Nhất Hào được em mình rót nước cho cũng là nhờ hào quang của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lề mề đi tới đi lui trong phòng khách một hồi lâu, cậu cảm giác mình không còn là mình nữa.

" em về phòng đây."

Vương Nhất Hào: "Muộn rồi, đi ngủ sớm đi."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến thêm một cái nữa, lúc này mới chịu lên lầu.

Ngồi ở trước bàn, Vương Nhất Bác có chút suy tư. Cậu không tài nào lý giải được hành vi của mình. Dựa vào tính cách của cậu thì tối nay cậu không nên bảo vệ Tiêu Chiến như vậy.

Cứ xem như là do anh đẹp trai, phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu nhưng lần đầu tiên hai người gặp nhau, mà anh đã hôn cậu. Vừa không lễ phép lại không tôn trọng người khác.

Người như vậy, cả đời cũng không thể nào làm được nam chính trong kịch bản của cậu.

Nhưng hết lần này đến lần khác cậu lại tìm cớ giải vây cho anh. Cậu ấn ấn huyệt thái dương, càng nghĩ càng rối.

Vương Nhất Bác đóng sổ lại, tắm rửa đi ngủ.

Tắt đèn, căn phòng đen kịt một màu.

Vương Nhất Bác mất ngủ. Bây giờ trong đầu đều là Tiêu Chiến.

Đây là nụ hôn đầu của cậu, theo một ý nghĩa nào đó thì anh cũng được xem như là mối tình đầu của cậu. Khoảng khắc cậu được ôm vào ngực đó, cậu đã biết thế nào gọi là động tâm.

Vương Nhất Bác lấy chăn phủ kín mặt, che kín mắt. Chắc là do đã viết nhiều kịch bản bá đạo tổng tài nên cậu mới nghĩ nhiều như vậy. Nửa tiếng trôi qua, cậu vẫn mất ngủ.

Vương Nhất Bác bật đèn, lấy điện thoại rồi đi xuống lầu. Đêm nay mà không tìm Tiêu Chiến nói chuyện thì cậu sẽ mất ngủ đến sáng mất.

Tầng hai có ba phòng ngủ, anh cả chắn chắn sẽ dùng phòng ngủ chính, Tiêu Chiến chắc là ở phòng ngủ phụ. Cậu nhẹ nhàng gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra.

Vương Nhất Bác sững sờ, là Vương Nhất Hào.

Vương Nhất Hào: "Làm sao? Vào trong rồi nói."

Vương Nhất Bác: "Có tiện không?" Một khắc đó, cậu đã suy diễn rất nhiều.

Vương Nhất Hào vặn mi: "Có gì mà không tiện?"

Vương Nhất Bác chồm người nhìn bên trong một chút, xác định không có Tiêu Chiến. Vương Nhất Hào gõ đầu cậu: "Suốt ngày nghĩ gì thế."

Vương Nhất Bác vốn đâu có định tìm Vương Nhất Hào, hiện tại cũng không biết nói cái gì với anh ta, tùy ý tìm cái chủ đề lấy lệ: "Đúng rồi, Tiêu Chiến còn độc thân không?"

Vương Nhất Hào gật đầu: "Chưa yêu ai bao giờ."

?Hóa ra đêm nay cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.

Vương Nhất Bác: "Anh ngủ sớm một chút đi nhé, đừng thức khuya. Ngủ ngon."

Vương Nhất Hào xoa đầu của cậu, không đưa cậu về phòng ngủ như trước kia mà nói với cậu vài câu rồi đóng cửa

Vương Nhất Bác làm bộ đi lên lầu nhưng chưa đi được mấy bước đã rón rén quay trở lại. Thì ra Tiêu Chiến ở phòng ngủ chính, cậu đi đến căn phòng trong cùng rồi gõ nhẹ cửa.

Lúc đầu Tiêu Chiến còn tưởng mình nghe lầm, sau lại dừng công việc trong tay, chuyên chú lắng nghe tiếng động ở cửa. Là tiếng gõ cửa. Anh đứng dậy mở cửa.

Vương Nhất Bác mặc bộ đồ ngựa con: "Có tiện nói vài câu không?"

Tiêu Chiến gật đầu, ra hiệu cậu đi vào. Anh đóng cửa lại.

"Ối trời." Vương Nhất Bác quay người, cái đuôi ngựa của cậu bị kẹt ở khe cửa, đi không được.

Tiêu Chiến: "..." Anh mở toang cửa ra: "Xin lỗi."

Vương Nhất Bác cầm đuôi ngựa lên quấn ở đầu ngón tay.

Tiêu Chiến nhìn cái sừng trên nón của cậu, rất rất rất muốn ôm cậu vào lòng.

Hai người đều đứng cách nhau hai mét.

"Thật xin lỗi." Xin lỗi vì hành vì mất lý trí đêm nay của mình.

Vương Nhất Bác không lên tiếng, cũng không biết nói gì cho phù hợp. Cậu nhìn anh: "Tìm anh là muốn hỏi một vấn đề. Có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau phải không?"

Ngừng một lát: "Tôi có cảm giác như đã quen biết anh từ rất lâu rồi. Nhưng đêm nay lại là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, thật kỳ lạ. Tôi nghĩ có lẽ do chúng ta trước đó từng gặp qua nhưng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, ấn tượng không sâu."

Một đêm cô đơn này của Tiêu Chiến nháy mắt được chữa trị bởi câu nói quen nhau từ rất lâu kia của cậu.

Cho dù trước kia cậu không thích anh nhưng cũng chỉ là trước kia. Anh tự an ủi bản thân như vậy.

Cậu nhớ con đường cây ngô đồng, nhớ tiệm khoai nướng, còn nhớ cả bản sao thẻ căn cước bỏ túi của anh.

Tiêu Chiến: "Anh từng ở trên khán đài nhìn em thi đấu."

Hóa ra bọn họ chưa từng chạm mặt.

Vương Nhất Bác cười cười: "Làm phiền rồi, ngủ ngon."

Tiêu Chiến bật thốt: "Nhớ đắp kín chăn." Nói xong mới cảm thấy không ổn: "Anh cả em nói em luôn đá chăn."

Vương Nhất Bác giật mình, có sao? Chính cậu cũng không biết nhưng vẫn lịch sự gật đầu.

Một đêm này Vương Nhất Bác ngủ không say. Trước khi ngủ còn nhớ về chuyện Tiêu Chiến hôn cậu ở trong sân, kết quả sáng hôm sau lại quên hết.

Quên cuộc hẹn với Chu Khiêm vào cuối tuần, cũng quên luôn những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Trí nhớ hiện tại của cậu bây giờ vẫn là một ngày nhớ một ngày quên, chỉ có thể dựa vào những ký ức lặt vặt.

Cậu nhìn cặp mắt thâm xì của mình, chắc chắn tối qua thức khuya viết kịch bản nên mới thành ra như vậy.

Buổi tối cậu còn phải đi xem mắt. Đến thời khắc mấu chốt như này mà nhan sắc lại không có giá trị lợi dụng.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát, vội vàng xuống lầu. Tiêu Chiến đã ăn sáng xong rồi đến công ty.

Chào hỏi xong, cậu ngồi xuống cạnh ba mình.

"Ba, con quyết định sẽ xem mắt với Tiêu Chiến."

Cả nhà: "..." Mắt chữ A mồm chữ O.

Nhớ được Tiêu Chiến là ai rồi hay là...?

Vương Nhất Hàm cẩn thận dò hỏi: "Em nghĩ như thế nào?"

Vương Nhất Bác: "Chả nghĩ gì hết. Tối qua ba có nói với em về Tiêu Chiến, sau đó em lên mạng tra một chút tư liệu về anh ấy, trên mạng cũng có hình của anh ấy, nhìn cũng được. Em quyết định ăn một bữa cơm với anh ấy, nói không chừng lại hợp ý nhau nha."

Bây giờ bọn họ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ký ức của cậu quay về hai năm trước. Ban đầu ba Vương cảm thấy Tiêu Chiến không tồi nên mới đề cập với Ông nội Tiêu. Ông nội cũng rất vui vẻ nên lập tức sắp xếp cho đôi bạn trẻ gặp nhau.

Vương Nhất Hàm nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: [Ký ức hôm nay của Tiểu Bác dừng lại ở ngày xem mắt hai năm trước của cậu và thằng bé. Tối nay đừng sắp xếp xã giao.]

Tiêu Chiến sững sờ, nhanh chóng trả lời: [Được. Ở đâu?]

Vương Nhất Hàm hỏi cậu: "Em muốn hẹn ở đâu để anh đặt chỗ giúp em."

Vương Nhất Bác nghĩ một chút: "Đến nhà hàng của anh đi." Ngừng tạm: "Có điều hẹn mười giờ đi."

Vương Nhất Hàm nhắn cho Tiêu Chiến địa chỉ và thời gian.

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn, giống y chang ngày đó khi hai người họ xem mắt nhau.

Tiêu Chiến đặt cuộc hẹn đêm nay trở thành một hạng mục cấp cao của mình, mặc dù hẹn mười giờ nhưng anh đã dặn dò thư ký Đinh không được sắp xếp xã giao gì vào buổi tối.

Thư ký Đinh nhắc bảy giờ tối nay Lý đổng về công ty sau chuyến công tác, nói anh đến họp.

Tiêu Chiến dừng lại một chút, ngón tay không chút tiết tấu bắt lấy tách trà.

Lý đổng tìm anh nhất định là có liên quan đến hạng mục của bất động sản Tiêu thị. Hạng mục lần đó thấy trên máy chiếu quy hoạch không hợp lý, sau đó vì mắt xích tài chính không đủ nên đã tạm ngừng.

Giữa năm nay lại tiếp tục.

Vừa rồi đánh cờ với Tiêu Thắng, hắn thỏa hiệp không ít, anh cũng vậy.

Tất cả mọi việc bên bất động sản Tiêu thị đều thông qua Tiêu Thắng quyết định không cần đến chữ ký của anh.

Tiêu Chiến nói với thư ký Đinh: "Tôi vẫn sẽ họp như thường lệ, buổi trưa nói phòng bếp không cần chuẩn bị cơm, tôi về nhà một chuyến."

Có lẽ không kìm được vui mừng lại có ít người để chia sẻ cùng, Tiêu Chiến nói với thư ký Đinh: "Tối nay tôi sẽ đi xem mắt với Tiểu Bác. Bây giờ ký ức của em ấy bắt đầu lại từ hai năm trước."

Thư ký Đinh cảm giác Tiêu Chiến hôm nay không phải là anh ngày thường. Đúng là người có chuyện vui, tâm trạng lúc nào cũng thoải mái.

Ký ức của Vương Nhất Bác bắt đầu lại từ hai năm trước tương đương với việc cậu sẽ không nhớ ra Tiêu Chiến là ai. Bắt đầu lại từ đầu cũng không tệ. Chí ít cậu đã nhớ lại được.

Tiêu Chiến bận đến tận mười hai giờ mới rời công ty. Anh không về biệt thự của mình mà về biệt thự bên ba mẹ Vương.

Thang máy dừng dưới tầng hầm, cửa thang máy vừa mở ra đã truyền đến một âm thanh không kiên nhẫn.

"Bà có thể đừng phiền như vậy không? Có thể để tôi yên tĩnh một chút được không!"

Tiêu Chiến ra khỏi thang máy. Ngay trước thang máy kế bên là mẹ con Tiêu Thắng. Ba người đối mặt mấy giây, ai cũng giật mình.

Mẹ Tiêu Thắng nhanh chóng thu tầm mắt lại. Trước mặt người ngoài, bà không có khiến Tiêu Thắng xấu hổ.

Rất nhanh, Tiêu Chiến nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe dưới hầm. Thang máy của Tiêu Thắng cũng đã đến, mẹ Tiêu Thắng cũng chuẩn bị theo anh lên phòng làm việc nhưng anh lại đứng im ở ngay trước cửa thang máy.

Nửa năm này, hắn bay ra nước ngoài rồi phi về nước liên tục nên hầu như ít ở Bắc Kinh. Vì thế mà mẹ cũng ít có cơ hội đến thăm hắn. Bây giờ sắp cuối năm, hắn phải đến tổng bộ Tiêu thị báo cáo công việc, còn muốn tham gia tiệc tất niên. Mẹ nắm chắc được thời gian nên đến công ty chờ hắn.

Từ khi ba mẹ có hiềm khích với nhau, mẹ mang hết tất cả hy vọng còn sót lại đặt lên người hắn, ép hắn đến mức thở không nổi.

Khi còn bé, hắn coi như đó là tình yêu thương của mẹ dành cho mình. Sau này mới hiểu được, có một loại người trên đời chỉ yêu mỗi bản thân của mình. Yêu người khác cũng chỉ vì lợi ích của bản thân.

Mẹ Tiêu Thắng thấy hắn đứng đó trầm mặc, bà thở dài: "Mẹ biết con thấy phiền mẹ cứ lải nhải, nhưng lải nhải cũng vì tốt cho con. Con nhìn con xem, đã hơn ba mươi tuổi rồi, ông bà nội tuổi cũng đã lớn, vẫn còn mong chờ con kết hôn sinh con kìa. Để mẹ giới thiệu cho con..."

Tiêu Thắng xoay người rời đi.

" Tiêu Thắng."

Tiêu Thắng không quay đầu lại, đi đến trước xe ra hiệu tài xế đi xuống để hắn tự mình lái xe.

Nửa năm nay mỗi lần bà gọi điện thoại cho hắn là hắn cúp máy, hầu như không bắt máy cuộc gọi nào từ bà. Lâu lâu sẽ trả lời một lần nhưng là trả lời: Đang họp.

Sau đó bà cũng không gọi nữa. Tin nhắn của bà gửi đến cũng như là đá chìm đáy biển.

Trái tim bà đau nhói anh cũng không thèm quan tâm.

Tiêu Thắng lái xe không có mục đích trên đường. Ngày mai là giáng sinh, khắp nơi đều tràn ngập không khí giáng sinh vui vẻ.

Trong vô thức, hắn đã chạy xe đến nhà cũ Tiêu gia. Chiếc xe này không bị cấm vào sân nhưng anh không đi vào, dừng xe ven đường.

Hắn có ký ức với nơi này. Nơi chứa đựng nhiều tuổi thơ của người khác, còn hắn thì không.

Khi đó, Tiêu Chiến, Vu Bân và Khương Duy hay đi chơi cùng nhau. Hắn cũng muốn gia nhập chơi cùng bọn họ nhưng mẹ lại không cho phép. Hắn cầu xin nhưng mẹ còn đánh hắn.

Năm đó, chắc hắn chỉ mới sáu tuổi? Lúc ấy hắn không biết mình khác với những bạn bè đồng trang lứa khác.

Sau đó... sau đó hắn trưởng thành.

Tiêu Thắng hoàn hồn, khởi động xe rời đi.

Sau đó,

Ti tiện, nham hiểm, hung ác, bẩn thỉu.

Khương Duy nói hắn như vậy.

Tiêu Thắng nắm chặt vô lăng. Điện thoại có mail tới, hắn tạm dừng xe vì nghĩ có lẽ là chuyện quan trọng của công ty. Mở ra thì thấy đó là thiệp mừng giáng sinh của những đứa trẻ ở cô nhi viện gửi tới.

[Chúc ngài Giáng sinh, Tết tây vui vẻ. Cũng chúc ngài năm mới sớm vui vẻ, một năm sự nghiệp thuận lợi, mọi chuyện suôn sẻ. Cảm ơn ngài - Dư An]

Chắc là những đứa trẻ đó sợ quấy rầy hắn nên mọi năm chỉ phát một tấm thiệp chúc phúc gộp ba ngày lễ lớn vào cùng.

Tiêu Thắng: [Cảm ơn. Chúc em Giáng sinh vui vẻ, khỏe mạnh bình an. Bây giờ đang học đại học hay đã đi làm rồi?]

Dư An kích động không thôi, tóm tắt tình hình bản thân: [Em đã đi làm rồi. Là trợ lý, tiền lương và thưởng không tệ. Năm nay em nhận được không ít tiền thưởng, còn có thể giúp được hai đưa bé đến trường trong khả năng cho phép. Rất vui vẻ. Cũng cảm ơn ngài.]

Tiêu Thắng: [Tốt lắm. Mong mọi việc suôn sẻ.]

Hắn ném di động sang ghế phụ rồi lái xe rời đi. Càng ngày càng cách xa cái nhà kia.

***

Tiêu Chiến về đến nhà. Hôm nay ba mẹ Vương đều ở nhà, bọn họ đang họp với nhóm vật lý trị liệu.

Mẹ Vương kinh ngạc: " Tiểu Chiến, sao con về rồi?"

Mặt của Tiêu Chiến không đổi: "Con về lấy tài liệu."

Mẹ Vương thả lỏng, còn tưởng có chuyện gì. Nghe anh nói về lấy tài liệu, bà cứ cảm thấy không đúng chỗ nào. Sau đó lờ mờ đoán được một lý do khiến anh quay về.

Bà ra hiệu Tiêu Chiến: "Nếu không gấp thì ngồi xuống đây nghe một chút."

Tiêu Chiến ngồi xuống nghe bọn họ phân tích tình hình bệnh gần đây của Vương Nhất Bác. Nhìn sơ thì đã tốt lên nhiều, nhưng chỉ có chuyện ngày nhớ ngày quên là chưa cải thiện được.

Trí nhớ của cậu bắt đầu lại từ hai năm trước nên trí nhớ của một năm nay đã mất, chỉ có lác đác vài mảnh trí nhớ vụn vặt nửa năm nay sót lại. Vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Tiêu Chiến hỏi bác sỹ: "Sau đó sẽ như thế nào?"

Biểu hiện trên mặt bác sỹ nghiêm trọng: "Tạm thời chưa đoán ra được." Nói không chừng đến lúc đó thuốc mới của Hướng giáo sư có thể cải thiện được trí nhớ của cậu.

Nhưng nếu thuốc mới vẫn mãi chưa được thí nghiệm lâm sàng thì khó mà nói.

Ông theo nghề y nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải căn bệnh như của Vương Nhất Bác. Bởi vì cảm thấy hứng thú nên mới đáp ứng Vương Nhất Hàm đến đây ghi chép theo dõi.

Thuốc mà Vương Nhất Bác đang uống bây giờ đều là do mẹ Vương dụ cậu uống. Mẹ Vương cũng uống viên con nhộng giống thuốc của cậu nhưng trong đó đều là protein. Cậu thấy mẹ mình cũng uống nên không chút hoài nghi.

Bác sĩ trấn an Tiêu Chiến: "Tình hình bây giờ đã rất tốt rồi, chí ít ký ức bây giờ của cậu ấy vẫn liên tục tiếp diễn như hai năm trước, không ảnh hưởng tới sinh hoạt thường ngày."

Tiêu Chiến gật đầu, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Anh hỏi thêm: "Vậy thính lực và thị lực có bị giảm xuống nữa không?"

Bác sỹ: "Tạm thời chưa thấy." Xem ra tác dụng phụ của loại thuốc này vẫn chưa được xác thực rõ ràng.

Tiêu Chiến tiếp tục đặt ra nghi vấn: "Liệu đến khi em ấy sử dụng xong hết những ký ức vụn vặt nửa năm trước rồi lại ngẫu nhiên nhớ về những ký ức của khoảng thời gian khác không?"

Bác sĩ sững sờ, sau lại cười: "Điều đó không chắc lắm." Hôm nay nhớ được Giáng sinh hai năm trước, ngày mai lại nhớ về Tết hai năm trước.

Nếu đúng là như vậy thì giống như khi phát danh sách bài hát ngẫu nhiên, không biết bài hát nào sẽ được phát tiếp theo.

Mẹ Vương thật cảm khái bộ óc đầy trí tưởng tượng của Tiêu Chiến, bà nói: "Không thể nào đâu." Song, bà cười: "Có phải con ở cùng thằng bé lâu quá nên nhiễm luôn cái trí tưởng tượng của nó không."

Tiêu Chiến: "..." Mong là vậy. Hi vọng cậu đừng xuất hiện những ký ức ngẫu nhiên. Hôm nay yêu anh, ngày mai lại không yêu anh, ngày kia lại yêu đến chết đi sống lại.

Hoặc là hôm nay còn tốt nhưng ngày mai lại chiến tranh lạnh với anh.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ đeo tay, anh còn vội về công ty nên không tham gia thảo luận nữa mà đi lên lầu.

Anh về nhà không phải để lấy tài liệu gì mà là thay quần áo.

Mặc lại bộ năm ngoái lúc xem mắt với Vương Nhất Bác. Bây giờ anh không lo lắng chuyện gì, chỉ sợ trí nhớ của cậu không giống như năm ngoái mà không muốn kết hôn với anh.

Như một trò đùa.

Tiêu Chiến đổi áo sơ mi và thay áo vest ngoài, lấy đại một tập tài liệu trên kệ sách rồi đi xuống lầu. Chào hỏi xong, anh vội vàng rời đi.

Ba Vương cũng chuẩn bị đến công ty, vừa đi được mấy bước ông đã đi lùi về. Trong lòng có nghi hoặc, còn tưởng mình nhìn nhầm, ông hỏi mẹ Vương: "Có phải Tiểu Chiến thay quần áo rồi không?"

Mẹ vương gật đầu, cầm túi lên đi ra cửa cùng ông.

Bà nói: "Ông thật sự nghĩ là nó về nhà lấy tài liệu thật hả?"

Ba Vương chính xác cho là như vậy.

Mẹ: " Tiểu Chiến nó cẩn thận như vậy, sao có thể quên cầm theo tài liệu quan trọng được chứ. Mà cho dù có quên mang thì cũng đâu cần tự mình đi về lấy, chỉ cần nói thư ký Đinh đến lấy là được. Về nhà chính là muốn thay quần áo."

Ba Vương chưa rõ lắm nhưng vẫn gật đầu. Người trẻ bây giờ đều thích mặc hai bộ một ngày sao? Cứ xem như là xã giao thì quần áo trên người anh cũng đủ mà.

Ngoại trừ màu sắc khác nhau, kiểu dáng và phong cách đều giống nhau, đều cùng một nhãn hiệu.

Mẹ Vương nhìn ông trong lòng tràn đầy nghi vấn của mình: "Xem cái trí nhớ của ông đi. Hôm nay là ngày gì của nó và Tiểu Bác?"

ba Vương đương nhiên biết, mười giờ tối nay hai đứa nhỏ có hẹn xem mắt.

Mẹ: " Tiểu Chiến trở về để thay quần áo, là vì có hẹn xem mắt với Tiểu Bác."

Ba Vương: "..."

Mẹ Vương cảm khái con mình thật hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng phát sầu vì hai đứa con lớn nhà bà, đứa nào cũng lận đận đường tình.

...

Cả ngày hôm nay tâm tình của Vương Nhất Bác không tệ. Huấn luyện cưỡi ngựa cũng thuận lợi hơn so với ngày hôm qua, cậu từ từ tìm lại được cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa.

Võ Dương hỏi cậu có chuyện gì vui sao.

Hóa ra cậu biểu hiện rõ như vậy.

Cậu không nói mình đi xem mắt, sợ bị Tiêu Chiến từ chối thì không còn mặt mũi nào.

Cậu còn thăm dò được từ anh cả, vì sự thất bại trong cuộc hôn nhân của ba mẹ nên Tiêu Chiến vẫn luôn ám ảnh trong lòng dẫn đến bài xích hôn nhân.

Yêu đương thì có thể nhưng khả năng kết hôn thì cực nhỏ.

Nhưng anh đã lọt vào mắt cậu rồi.

Tuy nói cậu cũng là hoa ngàn năm mới nở nhưng cũng không loại trừ Tiêu Chiến không thích tách trà là cậu đây.

Bốn giờ chiều, Vương Nhất Bác về nhà sớm quần áo cũng lựa chọn kiểu thanh lịch.

Trong lúc Tiêu Chiến và Lý đổng họp, anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay.

Lý đổng: "Còn có hẹn à?"

Tiêu Chiến: "Có hẹn xem mắt với Vương Nhất Bác."

Lý đổng cười. Không nhiều lời, tiếp tục tảo luận. Hạng mục liên quan đến bất động sản Tiêu thị tồn tại rủi ro. Một khi thất bại sẽ hủy hoại danh tiếng của bất động sản Tiêu thị.

Tiêu Chiến: "Bây giờ Tiêu Thắng đã dần buông lỏng phần tài sản bên bất động sản rồi."

Lý đổng: "Tôi sẽ cắn cậu ta."

Trọng điểm cuộc họp hôm nay là một hạng mục với tổng đầu tư lên đến hai trăm tỷ, chia làm hai kỳ. Bất động sản Tiêu thị không thể xoay vòng vốn nổi nên Tiêu Thắng muốn công ty tài chính Tiêu thị bỏ vốn ra.

Sau Tết, Tiêu Thắng sẽ trình bản kế hoạch lên hội đồng quản trị.

Tiêu Chiến: "Tôi sẽ không bao giờ đồng ý. Không chỉ không kiếm ra tiền mà còn kéo đổ mắt xích tài chính của bất động sản Tiêu thị."

Lý đổng gật đầu: "Trong lòng cậu nắm chắc là được." Qua hạng mục này, anh và Tiêu Thắng sẽ lại chiến đấu một trận sống chết.

Lý đổng biết Tiêu Chiến sốt ruột đi xem mắt nên không có giữ anh lại nữa, tan họp sớm.

Thật ra vẫn còn sớm, mới có bảy giờ rưỡi. Tiêu Chiến ngồi trong phòng một lát, không có tâm tư làm việc nên dứt khoát đến nhà hàng sớm.

Tòa cao ốc Tiêu thị cách nhà hàng không xa, lúc này cũng không kẹt xe lắm nên chưa tới nửa tiếng đã đến.

Đêm nay nhà hàng của Vương Nhất Hàm không kinh doanh, một sảnh ăn xa hoa rộng lớn vậy mà lại vắng tanh, chỉ có tiếng đàn piano xen lẫn với ánh ánh đèn lấp lánh xung quanh.

Quản lý nhà hàng vốn muốn đích thân ra tiếp đón, nào biết được Tiêu Chiến lại đến sớm hai tiếng. Anh ta còn không kịp chạy từ phòng làm việc ra.

Tiêu Chiến ngồi xuống chỗ mà Vương Nhất Bác thường ngồi, cũng là chỗ năm ngoái bọn họ ra mắt nhau. Ngoại trừ thời gian thì giữa anh và cậu dường như chưa có gì thay đổi.

Nhân viên cũng không có chuyện gì làm, Tiêu Chiến đeo tai nghe lên, mở ghi âm.

Mới nghe được có một lần thì ở cửa đã có một bóng người đi đến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đúng lúc Vương Nhất Bác nhìn qua.

Vương Nhất Bác rất muốn quay về. Thật xấu hổ.

Cậu đến sớm hai tiếng, nào biết được anh còn nóng lòng hơn.

Hẳn là anh sẽ cảm thấy lúng túng hơn cậu đi, vì anh đến sớm hơn cậu mà.

Làm sao bây giờ, cả hai đều thấy nhau rồi nên chỉ đành đem nồi quăng cho Vương Nhất Hàm.

Tiêu Chiến quên luôn cả xấu hổ. Mọi sự chú ý của anh tối nay đều đặt lên cách ăn mặc của Vương Nhất Bác. Năm nay cậu mặc không giống năm trước. Năm nay thanh lịch hơn năm trước.

Đó chính là khí chất được bồi dưỡng suốt mấy năm cậu luyện tập cưỡi ngựa.

Sau khi Vương Nhất Bác quyết định đổ tội lên người Vương Nhất Hàm xong, cậu thong dong đi qua, mỉm cười tự giới thiệu.

Tiêu Chiến cũng không biểu hiện thân thiện mấy, giống với lần xem mắt đầu tiên.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, xin lỗi nói: "Thật có lỗi, chắc anh đợi lâu rồi đúng không. Buổi sáng anh tôi dặn là tám giờ hẹn, đừng đến trễ. Kết quả hôm nay kết thúc huấn luyện muộn nên không đến sớm được."

Tiêu Chiến: "Tôi cũng vừa mới đến, Vương tổng nói khoảng tám giờ. Còn cố ý nói rõ là cậu phải chạy từ ngoại thành về, có khi bị kẹt xe trên đường."

Hai người rất ăn ý xóa bỏ sự lúng túng khi đến sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro