Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Vương Nhất Bác xuất viện, Vương Nhất Hào cũng đến đón cậu.

Vừa mới hạ cánh là Vương Nhất Hào chạy thẳng tới bệnh viện. Trên đường kẹt xe nên phải mất hơn một tiếng mới tới nơi.

Vẫn may, còn kịp.

Bên ngoài phòng chụp CT, Tiêu Chiến và Vương Nhất Hàm đang chờ Vương Nhất Bác. Đây là lần kiểm tra cuối cùng trước khi xuất viện của cậu. Buổi sáng kiểm tra sức khỏe mất đến hai tiếng.

Tiêu Chiến không nghĩ đến Vương Nhất Hào cũng sẽ đến: "Hào ca."

Vương Nhất Hào gật đầu hỏi: "Hôm nay em ấy thế nào?"

Tiêu Chiến: "Rất tốt."

Hai người trò chuyện về tình trạng cơ thể mấy ngày nay của Vương Nhất Bác mà như là mở cuộc họp hội nghi cấp cao. Vương Nhất Hàm không chen lời vào.

Vương Nhất Hàm đút tay vào túi quần, nhìn cửa phòng chụp CT, thỉnh thoảng lại ngó qua phía hội nghị cấp cao bên kia. Hình như đến tận bây giờ Tiêu Chiến vẫn chưa gọi anh là "anh hai" lần nào.

Anh tò mò, nếu hôm đó không phải anh mà là Vương Nhất Hào đứng bên cạnh Vương Nhất Bác chờ Tiêu Chiến về thì Tiêu Chiến có rọi đèn pin vào mặt anh cả không?

Vương Nhất Bác chụp xong, cửa mở.

Nhìn thấy anh cả cũng tới, Vương Nhất Bác hưng phấn chạy tới.

Tiêu Chiến cho rằng cậu chạy thẳng vào lòng anh nên giang hai tay ra.

"Hào ca, sao anh lại tới đây?"

"Chuyến bay không bị hoãn, đúng lúc qua đây đón em." Vương Nhất Hào ôm lấy cậu. Cậu gầy đi quá nhiều so với trước kia, một tay cũng có thể vòng hết.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh quê một cục, im lặng để tay xuống.

Vương Nhất Hàm xoay mặt qua chỗ khác, miệng nhếch lên.

Đang cười trên nỗi đau của người khác thì Vương Nhất Hàm nhận được tin nhắn của Trác Thành: [Có thời gian không? Tối gặp nhau một chút.]

Vương Nhất Hàm sững sờ, nhìn đi nhìn lại mới xác định mình không nhìn lầm. Trác Thành muốn hẹn anh ta gặp mặt.

Anh ta lập tức trả lời: [Không bận. Nhà hàng em chọn, em muốn ăn cái gì?]

Trác Thành: [Đến nhà hàng của anh đi. Thuận tiện bao phòng, tôi không muốn bị chụp.]

Đọc xong nửa câu sau, ý cười trên mặt Vương Nhất Hàm xuất hiện, nhưng quá nhạt không để lại vết tích. Anh phân phó cho quản lý nhà hàng, tối nay không kinh doanh.

Sự vui vẻ của việc hôm nay Vương Nhất Bác xuất viện bị tin nhắn này hòa tan đi một nửa. Không biết tại sao mà anh ta cảm thấy bữa cơm này không phải là Hồng Môn yến mà là bữa tối cuối cùng.

Hi vọng là anh ta buồn lo vô cớ.

"Anh hai." Vương Nhất Bác gọi anh.

Vương Nhất Hàm hoàn hồn, ba người họ đã đi đến chỗ rẽ. Anh cất bước theo sau.

Cả một buổi sáng này Vương Nhất Hàm hoàn toàn không có tâm trạng.

Về đến nhà, anh ta ngồi ở phòng khách nhìn lại tin nhắn, rồi lại xử lý email trên điện thoại. Hôm nay là cuối tuần, công việc cũng không nhiều.

Vương Nhất Bác ăn cơm trưa xong liền lên lầu ngủ. Trong phòng khách, mọi người đang thảo luận những chú ý sau khi Vương Nhất Bác dùng thuốc, chỉ có Vương Nhất Hàm nhìn có vẻ như là nghiêm túc nghe nhưng hồn sớm đã bay lên trời.

Vương Nhất Hào đề nghị, vì bây giờ Vương Nhất Bác bắt đầu uống thuốc khôi phục ký ức nên bọn họ không muốn để bất cứ thứ gì bên ngoài quấy nhiễu cậu, cũng không để cậu ghi bút ký nữa. Tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Mẹ Vương: "Nếu không ghi bút ký thì thằng bé sẽ không nhớ ra Tiểu Chiến là ai."

Vương Nhất Hào: "Không nhớ được thì tạm thời không nhớ được. Con cảm thấy Tiểu Chiến vẫn nên đừng ở cùng một chỗ với Tiểu Bác. Nếu sáng nào đó em ấy tỉnh dậy và bài xích người bên cạnh mình thì nó sẽ sinh ra một bóng ma tâm lý, không tốt cho việc hồi phục."

Anh ta giải thích cặn kẽ: "Ký ức của em ấy dần dần khôi phục thì tính cách và suy nghĩ cũng sẽ dần quay lại trước kia. Bây giờ em ấy không khác gì một đứa trẻ. Không phải vì tính cách trẻ con mà là do không có ký ức nên hành vi phản ứng sẽ tự nhiên như một đứa trẻ."

Dừng một chút, Vương Nhất Hào nhìn về phía Tiêu Chiến: "Đây chỉ là ý kiến cá nhân của anh, cuối cùng quyết định thế nào thì anh vẫn tôn trọng ý kiến của em."

Tiêu Chiến nghiêm túc cân nhắc: "Vậy làm theo lời anh nói đi."

Nếu bây giờ mỗi ngày anh đều cho Vương Nhất Bác xem ảnh và video, rồi lại cùng ôn lại bút ký với cậu thì vô hình chung sẽ ảnh hưởng việc hồi phục ký ức ban đầu của cậu. Hơn nữa còn tạo ra một loại gánh vác ký ức trong lòng.

Vương Nhất Hào: "Anh đã mời một nhóm chuyên gia vật lý trị liệu đến. Trong khoảng thời gian em ấy trị liệu, bọn họ sẽ âm thầm đi theo và ghi chép lại bệnh tình của nó."

Anh ta nhắc nhở Tiêu Chiến: "Em đổi số điện thoại của Tiểu Bác, lấy lại bút ký và những ghi chép trước đây đi."

Tiêu Chiến: "Vậy em đem nó xuống tầng một ở."

Vương Nhất Hào: "Tầng hai còn nhiều phòng, em ở tầng hai là được. Nếu em ấy hỏi em thì cứ nói là bạn của anh đến ở tạm."

Dù sao trí nhớ của cậu không dài, qua hôm sau là quên hết.

Họp gia đình kết thúc, Tiêu Chiến lên tầng ba thu dọn đồ đạc chuyển xuống tầng hai ở.

Bây giờ Vương Nhất Bác đã có thể nghe được, ký ức trước kia cũng đang từng chút khôi phục lại. Tất cả đều đang tiến triển tích cực. Bắt đầu từ thứ hai tuần sau, anh cũng nên về Tiêu thị đi làm lại.

Cục diện rối rắm giữa anh và Tiêu Thắng cũng đến hồi kết thúc.

Phòng khách dưới lầu, Vương Nhất Hàm nhắm mắt tựa vào sofa dưỡng thần. Hơn một tiếng họp gia đình, anh ta nói không đến năm câu.

Vương Nhất Hào: "Em ở đây tị nạnh cái gì. Không thì cho em lên tầng hai ở luôn?"

Vương Nhất Hàm: "....." Anh ta mở mắt ra: "Anh uống lộn thuốc à?"

Vương Nhất Hào: "Em mới là người có bệnh. Có bệnh thì đi tìm bác sỹ đi, đừng có ở đây tỏ ra sống dở chết dở."

Nói xong, Vương Nhất Hào đứng dậy đi lên lầu.

Phòng khách an tĩnh trở lại.

Vương Nhất Hàm đột nhiên không còn lo xa.

Hẹn sáu giờ, chưa đến năm giờ rưỡi Vương Nhất Hàm đã có mặt ở nhà hàng. Anh chọn vị trí mà Vương Nhất Bác hay ngồi nhất. Trước kia cậu thích nhất ngồi chỗ này ăn cơm với Trác Thành.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Hàm chờ một người lâu đến vậy.

Gần sáu giờ, Trác Thành tới.

Vương Nhất Hàm dựa theo khẩu vị của cậu ấy dặn đầu bếp chuẩn bị món ăn.

Trác Thành mới về Bắc Kinh chiều nay. Ban đầu còn muốn ở trên núi chơi thêm hai ngày nhưng "điên cuồng liên hoàn call" của người đại diện suốt ngày công kích giục cậu ấy mau chóng trở về. Ngày mai đoàn phim Sở Sam có một cuộc họp báo, tất cả các nhân viên cốt cán đều tham gia.

Ánh mắt của Vương Nhất Hàm luôn dán lên người Trác Thành kể từ lúc cậu ấy bước vào nhà hàng cho đến khi ngồi xuống trước mặt anh.

Từ đầu đến cuối cậu ấy đều không nhìn vào mắt của anh. Gần một năm không gặp. Nếu không phải những trạng thái hình ảnh trên weibo của anh ta luôn bị cư dân mạng đem ra bàn tán thì cậu ấy và anh ta sớm đã thành người xa lạ.

Vương Nhất Hàm nhất thời không thể mở miệng, anh ta rót cho cậu ấy một ly nước.

Trác Thành: "Cảm ơn." Cậu ấy lấy hai tay cầm ly nước nhưng không uống. " Vương Nhất Hàm."

Anh ta đã quên mất bao lâu rồi mới có người gọi anh ta như vậy.

Giọng nói của Trác Thành rất nhẹ: "Hai năm qua, cho dù Sở Sam cọ nhiệt của anh như thế nào thì anh đều ngấm ngầm cho qua. Sau khi chia tay anh cũng không để cậu ấy bị khó xử trước công chúng, cũng chưa từng đề cập đến nhau trên weibo. Xưa nay tôi không có hi vọng xa vời rằng tôi cũng sẽ được đãi ngộ như vậy."

Cậu ấy bình tĩnh lấy hơi: "Nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng cùng giường một năm, coi như không có cảm tình gì thì anh cũng đừng biến tôi thành trò tiêu khiển của anh như vậy. Tôi và anh không giống nhau, anh không cần đau đầu vì tiền nhưng tôi còn phải dựa vào thanh danh để kiếm cơm. Sau này còn muốn tìm một người tôi thích, một người đối xử với tôi không tệ để kết hôn. Nếu anh cứ tâm huyết dâng trào lâu lâu đăng một cái trạng thái hình ảnh mờ ám như vậy thì sau này ai dám đến cưới tôi?"

Trác Thành lấy ly nước nóng sưởi ấm tay, lòng bàn tay không còn lạnh nữa.

Cậu ấy vẫn luôn nhìn vào ly nước lúc nói chuyện, không biết Vương Nhất Hàm có biểu cảm gì. Cậu ấy cũng không muốn biết.

"Vương tổng, xin ngài giơ cao đánh khẽ."

Trong ánh mắt của Vương Nhất Hàm giống như có một cơn gió ở Siberia thổi qua. Anh không nói lời nào nhìn chằm chằm Trác Thành.

Anh ta coi cậu ấy là trò tiêu khiển? Anh ta đã chủ động lấy lòng với cậu ấy bốn lần.

Lần đầu tiên, anh ta đến chung cư thăm cậu ấy nhưng thái độ của cậu ấy lãnh đạm, còn nói những lời đả kích người khác. Anh ta không so đo.

Lần thứ hai, đăng ảnh lên weibo.

Lần thứ ba, đăng ảnh vé xem phim của cậu ấy lên weibo.

Cậu ấy không có đáp lại bất kỳ cái gì.

Lần thứ tư, anh ta gửi tin nhắn nói cho cậu ấy anh ta đã đỡ đau dạ dày, thuốc cũng cai rồi.

Rốt cuộc cậu ấy muốn thế nào?

Trác Thành bực bội thở không ra hơi, lời nên nói đã nói xong: "Vương tổng, xin lỗi không tiếp được." Cậu ấy đứng lên.

Lúc này Vương Nhất Hàm mới lên tiếng, anh đã rất kiềm chế lại tâm tình của mình: "Cũng đã đến rồi, ăn một bữa cơm rồi đi."

Trác Thành: "Không được, còn có việc."

Vương Nhất Hàm: "Đầu bếp đã làm rồi."

Trác Thành mở túi, lấy một xấp tiền đặt trên bàn, khẽ gật đầu rồi quay người đi.

Quản lý nhà hàng thấy như vậy, vội vàng phân phó đầu bếp đừng làm. Nếu lên mấy món này thì trái tim của Vương Nhất Hàm sẽ vỡ vụn mất.

Vương Nhất Hàm không đuổi theo, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đó là kính pha lê phản chiếu bóng hình của anh ta.

Hai tháng tiếp theo, Vương Nhất Hàm không đăng weibo và cũng không chú ý tới bất kỳ tin tức giải trí nào. Lần nữa nghe được tin tức của Trác Thành là tháng mười hai, trước lễ Giáng sinh mấy ngày.

Trác Thành lại lên hot search. Lần này không có liên quan gì đến anh ta, là Hoa Đáng đưa cậu ấy lên. Hoa Đáng gặp mặt bạn bè, còn đưa Trác Thành đi theo.

"Hàm ca, anh mau mau làm sáng tỏ đi chứ, Trác Thành là bạn trai của anh mà." Vương Nhất Bác đưa di động cho anh nhìn: "Cư dân mạng đang ghép đôi Trác Thành và Hoa Đáng, phiền thật."

Vương Nhất Hàm không nhìn hot search mà nhìn chằm chằm cậu: " em nhớ Trác Thành là ai hả?"

Vương Nhất Bác cau mày: "Em từng quên cậu ấy à?"

Vương Nhất Hàm không nói rõ. Hai tháng dùng thuốc, trí nhớ của cậu đã kéo dài thêm, có đôi khi còn nhớ được sự việc của ngày hôm trước. Không ngờ tới hôm nay đã nhớ được Trác Thành.

Nhưng ký ức của cậu dừng ở hai năm trước là lúc anh ta và Trác Thành còn chưa chia tay.

Vương Nhất Hàm không xem cái hot search kia. Liên quan đến Hoa Đáng nên anh ta không muốn xem, cũng không có hứng thú.

Vương Nhất Bác thấy anh ta không có biểu hiện gì, cậu lấy lại điện thoại: "Anh mà không quan tâm Trác Thành, chờ ngày nào đó cậu ấy ngược anh đến chết đi sống lại thì đừng có mà khóc."

"Em đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi huấn luyện sớm."

Vương Nhất Hàm: "Huấn luyện gì? Đi đâu huấn luyện?"

Cậu sờ sờ trán của anh: "Ngốc rồi à? Đi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa huấn luyện chứ đi đâu?"

Vương Nhất Hàm trợn tròn mắt nhìn cậu. Cậu không những khôi phục lại ký ức mà tính cách cũng trở về như trước kia.

Vương Nhất Bác lên lầu, bỏ lại Vương Nhất Hàm vẫn còn sững sờ ơi đó.

Bình tĩnh lại, anh gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: [Tiểu Bác đã nhớ ra Trác Thành là ai, ký ức dừng lại ở hai năm trước, lúc em ấy còn chưa biết cậu.]

Hôm nay Tiêu Chiến đi công tác ở Thượng Hải, phải ở bên đó hai ngày. Đây là lần đầu tiên anh rời cậu lâu nhất kể từ lúc cậu sinh bệnh.

[Đêm mai em về.]

Hai tháng này, Vương Nhất Bác vẫn luôn cho rằng anh là bạn của Vương Nhất Hào, ở tạm nhà cậu.

Cậu vẫn thích dán anh như trước kia. Chủ động pha cà phê cho anh, lúc ăn cơm tối sẽ đặt hết đồ ăn ngon ở trước mặt anh.

Hầu hết cuối tuần anh đều ở nhà làm việc, một ngày cậu có thể chạy đến thư phòng của anh 8891 lần, mỗi lần đều có một cái cớ mới mẻ tìm anh.

"Tôi đang tính viết kịch bản có liên quan đến quê quán của anh, có thể kể tôi nghe một chút về phong tục tập quán quê anh được không?"

"Anh có thể sửa ảnh giúp tôi được không? Giúp tôi photoshop tấm ảnh này một chút."

"Anh xem giúp tôi cái máy tính này, không biết vì sao nó lại chậm như vậy."

"Gần đây tôi muốn viết một câu chuyện liên quan đến tài chính. Anh có thể đề cử cho tôi vài chính sách tài chính được không?"

Ngày thường lúc anh đi làm, cậu sẽ nhắn tin cho anh vào buổi trưa.

[Giấm Giấm, anh có biết nhũ danh của tôi là gì không?]

[Trước kia tôi gọi là Điềm Điềm, bây giờ đổi tên thành Cua Cua. Ha ha.]

Lúc ấy anh không biết rốt cuộc giấm với cua thì có liên quan gì đến nhau, sau này mới hiểu được giấm với cua là xứng đôi nhất.

Ngày hôm sau.

Trời chưa sáng Vương Nhất Hàm đã rời giường xuống phòng khách chờ cậu. Anh tò mò không biết có phải ký ức của Vương Nhất Bác đã quay về hai năm về trước hay không.

Sáu giờ mười phút, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng ngâm nga.

"Vương nhị, chào buổi sáng."

Vương Nhất Hàm: "...Chào buổi sáng." Anh còn nhớ tối qua cậu nói muốn đến câu lạc bộ huấn luyện, anh thử thăm dò: "Em đi đâu vậy?"

Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Anh đoán xem em sẽ đi đâu?"

Vương Nhất Hàm: "Em ăn mặc sang trọng như vậy, còn tưởng hôm nay không cần huấn luyện."

"Buổi tối có hẹn với Trác Thành ăn cơm, chúc mừng giáng sinh sớm. Mắc công sau khi huấn luyện phải chạy về thay quần áo." Vương Nhất Bác đặt áo khoác trên lưng sofa rồi đi ăn điểm tâm sáng.

Cậu vừa ăn được mấy đũa thì nhớ tới chuyện cần dặn Vương Nhất Hàm: "Nhớ chừa hai chỗ gần cửa sổ cho bọn em."

Vương Nhất Hàm: "Ừm."

Vương Nhất Bác uống mấy ngụm sữa bò, cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu hỏi anh ta sáng sớm về nhà có chuyện gì không?

Vương Nhất Hàm nhìn cậu, xác định ký ức của cậu đã quay lại hai năm trước, những chuyện ngày hôm qua vẫn không nhớ được nhiều, cũng quên luôn là anh đang ở nhà.

Anh tìm bừa cái lý do: "Mấy ngày nay anh ở nhà, anh cả cũng vậy, ở nhà đón giáng sinh cùng em. Lâu lắm rồi không ăn mừng cùng em."

Vương Nhất Bác gật đầu, coi như còn có lương tâm.

Cậu suy nghĩ mấy giây, trong đầu quyết định xong một ý nghĩ.

Vương Nhất Hàm cầm điện thoại ra ngoài gọi cho Võ Dương nói về chuyện ký ức khôi phục của cậu. Nói anh ta chuẩn bị công việc nhân tiện dặn dò người trong câu lạc bộ cố gắng phối hợp theo cậu, đừng để lộ tẩy.

Võ Dương kích động: "Anh nói lại lần nữa!"

Anh ta đang ăn sáng, đũa cũng không thương tiếc mà ném đi, cầm chìa khóa xe rời đi. Đến cửa mới nhớ quên mang áo khoác, quay về lấy.

Hiếm khi Vương Nhất Hàm kiên nhẫn như vậy, lặp lại lần nữa.

Võ Dương: "Bây giờ tôi lập tức đến câu lạc bộ." Anh ta gửi tin nhắn vào nhóm, thông báo cho tất cả mọi người tám giờ mở họp.

Cuối cùng thì anh ta cũng đợi được đến ngày cửu biệt trùng phùng.

Vương Nhất Hàm thông báo cho Võ Dương xong rồi lại mở khung chat với Trác Thành. Dù có lý do để liên lạc lại với cậu ấy nhưng anh ta vẫn cảm thấy có chút lúng túng.

Do dự một hồi vẫn gửi qua: [Ký ức của Tiểu Bác bắt đầu lại từ hai năm trước, nói buổi tối hẹn em đi ăn cơm chúc mừng giáng sinh sớm ở nhà hàng của anh.]

Anh ta lại nhắn thêm một câu: [Không cần trả lời.]

Trác Thành vừa tỉnh ngủ, sửng sốt nhìn chằm chằm tin nhắn này mấy giây. Cậu ấy không để ý đến tin nhắn thứ hai mà chuyển qua nhắn tin cho Vương Nhất Bác.

Trước đó vài ngày Tiêu Chiến có dùng số của Vương Nhất Bác để thêm bạn tốt với cậu, nói cậu ấy đợi tin túc. Vì vậy mà mỗi ngày cậu ấy đều ngóng trông cậu có thể nhớ ra cậu ấy.

Rốt cuộc cũng nhớ được rồi.

[Tiểu Bác ~ nhớ cậu.]

Vương Nhất Bác đang ăn sáng, không tiện đánh chữ nên trực tiếp gọi thẳng: "Mới sáng sớm mà cậu đã buồn nôn như vậy rồi hả?"

Trác Thành: "Vì nhớ cậu nha."

Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu nghe được âm thanh không bình thường, giọng mũi rất nặng giống như là muốn khóc: "Có phải cãi nhau với anh của tớ không? Anh ấy khi dễ cậu có phải không?"

Trác Thành không biết nên trả lời làm sao, chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng.

Vương Nhất Bác: "Để lát nữa tớ xử lý anh ấy."

Trác Thành đổi chủ đề: "Khoảng bảy giờ tối tớ mới xong việc, đến nhà hàng cũng phải tám giờ."

Vương Nhất Bác: "Tớ cũng vậy, gặp mặt trò chuyện, tớ ăn cơm đây." Cậu thoát cuộc gọi.

Lúc này Vương Nhất Hàm mới từ sân đi vào, Vương Nhất Hào cũng từ tầng hai đi xuống.

Vương Nhất Bác mộng mị, sao lại ở tề tựu ở đây hết thế này. Cậu nhìn anh cả: "Anh..." Còn chưa nói ra câu nghi vấn thì Vương Nhất Hàm đã tiếp lời: "Tối qua anh cả đã về nhà rồi, về lúc nửa đêm nên em không thấy."

Hoá ra là vậy.

Vương Nhất Hào không biết ký ức buổi sáng của cậu sẽ kéo dài bao lâu, không biết có thể duy trì đến tối hay không nhưng anh vẫn đánh tiếng cho cậu trước.

"Anh có một người bạn đến Bắc Kinh, sắp tới sẽ ở tạm nhà mình một thời gian. Tên là Tiêu Chiến."

" Tiêu Chiến?"

"Ừm." Vương Nhất Hào hỏi: "Sao vậy, em biết à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Giống như đã từng nghe qua cái tên này. Hoặc có thể là do trùng tên. Anh ấy đến Bắc Kinh sao không đặt phòng khách sạn?"

Vương Nhất Hào: "Trước kia anh từng ở nhờ nhà cậu ta ở nước ngoài."

Vương Nhất Bác gật đầu. Nhiều người cùng đón lễ Giáng sinh thì náo nhiệt hơn chứ sao: "Vóc dáng Tiêu Chiến thế nào? Có đẹp không? Còn độc thân không?"

Vương Nhất Hào: "....."

Vương Nhất Bác đã ăn xong, cậu đứng dậy vỗ vỗ vai Vương Nhất Hàm: "Em chỉ hỏi vu vơ tí thôi, không cần bị dọa như vậy."

Cậu không vội vã đi, cầm điện thoại lên. Mặc dù ký ức không hoàn chỉnh nhưng có một số việc dường như đã khắc sâu vào từng tế bào.

Ví dụ như, đòi tiền tiêu vặt.

Vương Nhất Bác mở mã QR trên điện thoại của mình đưa cho Vương Nhất Hào: "Anh cả, em hết tiền rồi."

Vương Nhất Hào quét mã, chuyển hai vạn.

Vương Nhất Bác nhanh chóng lấy tiền. Vương Nhất Hàm cũng rất tự giác, đã mở sẵn khung quét mã, chuẩn bị bắn tiền.

Lấy tiền tiêu vặt xong, tâm trạng của cậu cao thêm mấy chỉ số. Bây giờ cậu cũng gia nhập vào hàng ngũ những người ưu tú thu nhập mấy vạn một ngày.

Vương Nhất Bác ra sân, không thấy xe của cậu đâu, chắc là đi bảo dưỡng rồi. Cậu nói quản gia đưa cậu chìa khóa chiếc xe thể thao của Vương Nhất Hàm, tiêu sái ra cửa.

Chiếc xe có biển số ngày sinh nhật của cậu đang ở trong sân biệt thự nhà Tiêu Chiến.

Hôm nay là một ngày đặc biệt nhưng cũng là một ngày bình thường. Các nhân viên công tác ở câu lạc bộ vẫn làm việc bình thường.

Võ Dương giả bộ vừa mới lái xe đến, ở trong bãi đỗ xe chờ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngênh ngang lái chiếc xe thể thao mà tới. Võ Dương lùi xe, dừng hẳn.

Vương Nhất Bác đậu xe ở kế bên cạnh anh ta: "Dương Dương, chào buổi sáng."

Cuối cùng cậu cũng nhớ được anh ta. Võ Dương hít sâu mấy cái, đẩy cửa bước xuống chào hỏi như trước đây: "Chào buổi sáng."

Hai người sóng vai đi vào sân huấn luyện. Bầu trời mây mù mờ mịt lạnh lẽo. Trời đông giá rét, gió lạnh lá khô, cỏ đuôi chó héo úa. Xung quanh là một mảnh đìu hiu. Cái gì cũng không thay đổi.

Chỉ có thời gian của cậu so với người khác chậm hai năm. Kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu cũng không biết đã đi lùi đến cỡ nào.

Võ Dương có chút lo lắng, không biết nên giải thích như thế nào.

Lời căn dặn của Vương Nhất Hàm vẫn còn văng vẳng bên tai: Cậu nhớ đừng nói cho thằng bé biết là nó bị bệnh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó không nhớ ra những điều vụn vặt sẽ để tâm trong lòng.

Tâm lý sẽ sản sinh vấn đề.

"Tiểu Bác, bàn bạc với cậu một chuyện." Võ Dương cẩn thận tìm từ.

Vương Nhất Bác xoay mặt: "Nói đi."

Võ Dương: "Lát nữa cậu tập luyện, có thể giả vờ như kỹ năng của mình không được tốt lắm, kỹ thuật đi lùi?"

Vương Nhất Bác không hiểu.

Võ Dương: "Tôi vừa nhận được điện thoại của vài huấn luyện viên nói là có mấy người kỹ thuật đi lùi ghê gớm, thiếu nước hoài nghi cuộc sống. Tôi nghĩ chắc là do trời lạnh, cho dù là người hay ngựa thì cũng không được linh hoạt cho lắm."

Lần đầu Vương Nhất Bác nghe được cái lý do lạ lùng như vậy. Nhiệt độ kiểu này cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngựa là bao. Nhưng cậu vẫn đáp ứng, làm một dấu "OK".

Huấn luyện viên người nước ngoài và người thuần phục ngựa của cậu đã chờ sẵn trong sân. Đã một năm lẻ một tháng bọn họ không cùng nhau tập luyện, bọn họ cũng từng không ôm bất kỳ hy vọng gì.

Huấn luyện viên cho Vương Nhất Bác một cái ôm cỗ vũ như thường ngày rồi bắt đầu một ngày huấn luyện vừa vui vẻ vừa gian nan.

Vương Nhất Bác đi thay quần áo, không có một điểm khó chịu nào. Cậu ngồi lên lưng ngựa, vẫn tự nhiên như cũ. Mãi đến khi tập luyện vượt chướng ngại vật cậu mới cảm thấy mệt mỏi.

Trong một giây cậu đã bắt đầu hoài nghi cuộc sống này. Nhưng cũng may trước đó Võ Dương đã làm công tác tư tưởng cho cậu nên cũng không cảm thấy quá nhụt chí.

Võ Dương không đứng ở sân huấn luyện mà đi lên phòng quan sát nhìn vào màn hình huấn luyện của cậu. Hai tay không khỏi nắm chặt trong suốt quá trình cậu cưỡi ngựa.

Trái tim cũng theo vó ngựa mà rớt lên rớt xuống, dao động dữ dội.

Tâm hồn của cậu vẫn chưa theo lên lưng ngựa, đó là Võ Dương nghĩ vậy.

Kết thúc huấn luyện buổi sáng. Võ Dương thở phào một hơi, trán cũng lấm tấm mồ hôi, anh ta còn khẩn trương hơn cả lần đầu mình cưỡi ngựa.

Võ Dương trở về phòng làm việc của mình, chờ Vương Nhất Bác đến tìm anh ta ăn trưa.

Anh ta viết báo cáo bằng chữ về tình hình của Vương Nhất Bác buổi sáng rồi gửi cho Tiêu Chiến. Anh ta cũng sao chép gửi qua cho hai anh của cậu.

"Dương Dương?" Âm thanh của Vương Nhất Bác vọng đến.

"Ở đây."

Võ Dương tắt hộp thư, mở đại một cái giao diện nào đó lên.

Vương Nhất Bác mở cửa tựa vào khung, không có ý muốn vào, cái cằm khẽ nhếch lên: "Đi thôi, đến nhà ăn."

Võ Dương cầm áo khoác lên: "Tiết trời chuyển lạnh, kỹ thuật của cậu có bị ảnh hưởng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Cậu cũng nói với bọn họ là tôi cũng đi lùi thiếu điều hoài nghi nhân sinh luôn."

Võ Dương âm thầm thở hắt một hơi, lo lắng trong lòng cũng buông xuống: "Đợt này không biết không khí lạnh mang theo cái gì tràn về mà ảnh hưởng đến cả mấy con ngựa."

Vương Nhất Bác cười: "Mang theo nước Vong Xuyên, con ngựa uống xong cũng quên luôn chúng ta là ai."

Võ Dương cũng cười: "Ai biết được đúng như vậy thì sao."

Vương Nhất Bác cũng không có nhụt chí vì ba cái quỷ cái yêu này, thiên nhiên vốn là rất thần kỳ.

Đến nhà ăn, không có ai nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, gặp người đối diện cũng gật đầu coi như chào hỏi.

Lúc chờ cơm, Vương Nhất Bác chơi điện thoại. Tài khoản weibo ba mươi triệu fan của cậu đang ở chỗ Tiêu Chiến quản lý, sau đó anh đăng ký cho cậu một cái tài khoản mới.

Vương Nhất Bác không chú ý tới một ký tự kì lạ trên tài khoản của mình. Ảnh đại diện và ảnh nền vẫn như trước kia. Cậu tìm weibo của Chu Khiêm thả like cho một trạng thái mới nhất của anh ta.

Hôm qua Chu Khiêm vừa đăng weibo tuyên truyền cho <Quãng đời còn lại>.

Trong hình là một cuộc họp báo có tất cả các diễn viên đoàn phim tham gia.

"Này, người yêu cũ của cậu cũng tính gia nhập giới giải trí hả?" Vương Nhất Bác thấy Bạc Văn trong hình chụp.

Võ Dương không hiểu, Bạc Văn là người mẫu, hai năm gần đây độ nổi tiếng tăng mạnh, mỗi ngày đều oanh tạc trên show diễn lớn nhưng chưa nghe nói có ý định gia nhập diễn xuất chuyên nghiệp.

Nhưng cũng lâu lắm rồi anh không có chú ý đến tin tức của hắn.

Vương Nhất Bác đưa di động cho Võ Dương xem: "Cậu vẫn không đi tìm bạn mới có phải là muốn vãn hồi không?"

Võ Dương không lên tiếng. May là cậu đã quên được chuyện tình tay ba máu chó của anh, Dư An và Bạc Văn.

Bạc Văn là khách mời đặc biệt trong <Quãng đời còn lại>, chính là vai diễn đứa con ngoài giá thú của ba nam chính, là người mẫu lớn lên ở nước ngoài.

Chu Khiêm có quen biết với người đại diện của Bạc Văn. Lúc <Quãng đời còn lại > đang tìm diễn viên thì Chu Khiêm cảm thấy khí chất và ngoại hình của hắn khá hợp với tạo hình nhân vật nên cuối cùng quyết định cho hắn nhận vai diễn người mẫu đó.

Tất cả những bộ đồ xa xỉ mà hắn mặc trên người trong phim đều là do mẹ Vương tài trợ. Trong đó có một cảnh hắn và Khương Duy giằng co với nhau làm rớt bể cái TV đen trắng.

Bởi vì trạng thái biểu cảm của Bạc Văn có vấn đề nên cảnh đó quay đi quay lại sáu lần mới xong, làm bể hết thảy sáu cái TV đen trắng. Quần áo cũng phá hư hết, khó mà sửa lại.

Mẹ Vương nói không có vấn đề gì, quần áo cũ vốn là để lưu làm kỷ niệm, cũng không còn mặc nữa.

Lúc quay phần của Bạc Văn là hôm Vương Nhất Bác ngồi trong nhà gỗ nói chuyện điện thoại với Võ Dương, sau đó bị tuyết rơi vào đầu khiến cho mắt mù vài giây mà ôm nhầm Chu Khiêm. Sau đó lại đi bệnh viện nên có vài việc ở trường quay cậu không biết.

Ở đoàn phim lúc đó chỉ có mỗi Dư An là biết Bạc Văn.

Võ Dương trố mắt nhìn tấm ảnh chụp chung của Bạc Văn và đoàn phim <Quãng đời còn lại>. Rốt cuộc Dư An phải nhịn thế nào mới qua được mấy ngày Bạc Văn ở đoàn làm phim?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro