Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhận túi văn kiện, nói cảm ơn.

Tiêu Chiến nhìn cậu: "Hôm qua tan làm đã là nửa đêm, sợ em ngủ nên mới không liên lạc với em."

Vương Nhất Bác không ngủ. Vẫn luôn chờ điện thoại của anh nhưng không chờ được.

Cậu nói: "Em thường viết kịch bản đến rất muộn."

Tiêu Chiến gật gật đầu. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã tốn không ít thời gian ở văn phòng, giờ phải chạy về họp.

Vương Nhất Bác hiểu ý tứ của động tác này, cậu đứng dậy cáo từ. Hai người cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.

Tiêu Chiến tiễn Vương Nhất Bác đến cửa thang máy: "Buổi tối anh đến thăm em."

Vương Nhất Bác: "Em ở nhà đón năm mới với bạn, chỉ có Võ Dương và Trác Thành. Nếu anh không ngại có thể đến chung vui."

Tiêu Chiến: "Không có gì ngại." Anh nhấn thang máy cho cậu.

Vương Nhất Bác xuống dưới lầu thì nhận được tin nhắn của Trác Thành: [Bây giờ bọn tớ mới bắt đầu ghi hình, chắc cũng phải ba tiếng mới xong, chừng sáu giờ rưỡi kết thúc.]

"Trác Thành!" Người đại diện gọi cậu ấy.

"Tới đây." Cậu ấy đưa di động cho người đại diện, đi vào trường quay với bọn họ.

Dư An bỏ đồ dùng tùy thân của Chu Khiêm vào túi. Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy Chu Khiêm mặc tây phục, dáng vẻ thật khiến cho con người ta hết hồn.

Mấy ngày nay bên trong nhóm ai ai cũng kich ngạc vì sao Chu Khiêm lại tham gia tiết mục. Trước kia cho dù có dùng quan hệ móc nối kiểu gì cũng bị anh ta từ chối.

Lần này tổ biên kịch cũng không ôm hi vọng gì nhiều nên không có ý mời Chu Khiêm. Ai ngờ anh ta chủ động yêu cầu tham gia cùng diễn viên.

Tổ biên kịch như trúng vé số độc đắc.

Hiện tại độ nổi tiếng của đoàn phim <Quãng đời còn lại> chỉ có tăng chứ không giảm. Cuộc hòa giải thế kỷ của Khương Duy và Hướng Thiên. Couple Trác Thành và Hoa Đáng. Lần đầu tham gia chương trình tạp kỹ của Chu Khiêm. Siêu mẫu Bạc Văn tiến quân vào thế giới phim ảnh.

Cái mà dân mạng tò mò nhất đó chính là tổ tiết mục sẽ bày ra trò gì.

MC hỏi Khương Duy vì cơ duyên gì mà lại giải hòa với Hướng Thiên.

Hương Thiên giơ micro lên: "Mau hướng ống kính vào tôi, Nhanh, tất cả đều nhắm vào tôi, dưa tới rồi."

Không chỉ MC mà khán giả dưới trường quay cũng bật cười.

Lúc này Hướng Thiên trở nên nghiêm túc: "Những chuyện trước kia âu cũng là do chúng tôi tuổi trẻ bồng bột, không biết nên xử lý như thế nào, lúc nào cũng đặt mặt mũi lên đầu. Về sau lúc diễn <Quãng đời còn lại>, có một cảnh tôi và Tiểu Duy đánh nhau."

MC kinh ngạc: "Hai người còn đánh nhau nữa à?"

Hướng Thiên cười: "Đúng vậy, muốn biết đoạn đó như thế nào, chờ đúng giờ bật <Quãng đời còn lại> xem nhé."

Một khúc nhạc dạo ngắn đi qua, hắn trở lại chuyện chính: "Ở trong phim có rất nhiều cảnh tôi diễn chung với Tiểu Duy. Mới đầu tôi còn mang trong mình gánh nặng tâm lý, mãi mà vẫn chưa nhập vai được. Lúc đó đều nhờ Tiểu Duy dẫn diễn cho tôi, cậu ấy không hề nề hà những hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ tôi. Khi ấy tôi rất muốn tìm Tiểu Duy nhưng lại không thể buông bỏ mặt mũi của mình nên mới nhờ bạn của mình giúp một chút. Sau đó tôi lại không nghĩ tới Tiểu Duy sẽ tương tác trên weibo với tôi."

Nói xong Hướng Thiên đứng lên cho Khương Duy một cái ôm, Khương Duy cũng phối hợp với hắn.

Chỉ có người đại diện của bọn họ biết đây chỉ là một khúc nhạc dạo đi qua. Hướng Thiên nói như vậy cũng đủ cho Khương Duy mặt mũi, xóa bỏ hết những ân oán trước kia.

Vốn dĩ Khương Duy không muốn thu tiết mục cùng Hướng Thiên. Là vì Tiêu Chiến nhận giúp đỡ Hướng Thiên, yêu cầu truyền thông Tinh Quang sắp xếp lần này.

Tiết mục tiếp theo, diễn lại một phân cảnh trong phim.

Đến một người thần kinh thô như Chu Khiêm còn phát hiện Hoa Đán đã động tâm, nhưng chuyện này có thể duy trì bao lâu thì không ai biết.

Chu Khiêm rời mắt, tự dặn lòng đây là chương trình giải trí, sẽ có rất nhiều người xem.

Tiết mục cuối cùng là của Chu khiêm.

Hôm nay Dư An ngồi dưới khán đài, ống kính không thể quay tới. Cậu ấy có dự cảm sau khi tiết mục này được phát sóng thì Chu Khiêm sẽ thu được một lượng fan lớn, chưa kể có người phát tín hiệu ngầm.

MC giới thiệu chương trình tạp kỹ đầu tiên mà Chu Khiêm tham gia chính là chương trình của bọn họ. Hỏi Chu Khiêm: "Có muốn nhân cơ hội tuyên truyền cho sản phẩm mới của công ty trang sức nhà mình không?"

Chu Khiêm: "KING, cả đời chỉ vì người mà đợi."

MC: "Anh không khách khí mà làm thật luôn à?"

Chu Khiêm: "Nếu không tranh thủ sợ về nhà mẹ nói tôi khờ."

Trên dưới khán đài nổ một trận cười lớn.

Dư An cũng cười. Đã hơn nửa năm rồi cậu ấy không thấy nét cười trên mặt Chu Khiêm. Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ cười nhưng đều là lúc đi xã giao, không đáng kể đến.

Hôm nay chắc là dạ dày không lên cơn.

Hóa ra anh thật sự là công tử của công ty đá quý. Ông chủ của KING cũng họ Chu.

MC hỏi bao giờ <Quãng đời còn lại> mới được phát sóng.

Chu Khiêm: "Vẫn chưa xác định, có thể sẽ rất nhanh, cũng có thể sẽ rất lâu."

Dư An hiểu ý của Chu Khiêm. Ngày nào Vương Nhất Bác bình phục, biết được bộ phim này do chính mình biên kịch thì ngày đó bộ phim được khởi chiếu.

Còn về phần khi nào Vương Nhất Bác khôi phục thì không biết.

Có lẽ sẽ rất nhanh, cũng có lẽ sẽ rất lâu.

Trên đài, MC tiếp tục hỏi: "Có nguyên nhân đặc biệt gì sao?"

Chu Khiêm dừng một chút: "Bởi vì bản thân của <Quãng đời còn lại> rất đặc biệt.”

Dư An: Đó là vì Vương Nhất Bác trong lòng anh rất đặc biệt.

Tiết mục của Chu Khiêm chỉ là một tiết mục nhỏ, sau nửa tiếng ghi hình thì cũng xong.

Ghi hình xong, Dư An đứng dậy cầm áo khoác của Chu Khiêm đi tìm anh ta.

"Chu đạo, buổi tối có sắp xếp gì không?" Dư An hỏi.

Chu Khiêm lấy áo khoác mặc vào: "Không có sắp xếp gì, về nhà nghỉ ngơi. Nếu buổi tối cậu không bận thì đến nhà làm cơm tối cho tôi rồi hẵng về, tôi cho cậu tiền làm thêm giờ."

Dư An không có bạn bè, về nhà cũng quạnh quẽ. Bây giờ cậu ấy đang thuê một căn hộ cũ, chỉ có một người ở. Cậu ấy đồng ý với yêu cầu của Chu Khiêm.

Một năm nay Chu Khiêm rất ít khi ăn ngoài, ăn bụi sẽ bị đau dạ dày.

"Chu đạo, buổi tối ăn cơm cùng nhau đi." Người đại diện của Bạc Văn đi tới.

Dư An lùi về sau một bước, đứng ở bên trái đằng sau Chu Khiêm. Cậu ấy không muốn nhìn thấy Bạc Văn một chút nào.

Chu Khiêm biết người đại diện của Bạc Văn tìm anh ta là có chuyện gì. Sáu tháng cuối năm nay KING thu mua cổ phần của một công ty xa xỉ phầm nào đó, với 31% cổ phần trở thành đại cổ đông.

Bạc Văn muốn trở thành đại sứ của thương hiệu này. Mấy ngày trước người đại diện của Bạc Văn cũng có đề cập qua chuyện này với anh trong điện thoại, lúc đó anh bận nên không nói quá tỉ mỉ.

Chu Khiêm từ chối: "Đêm nay có hẹn với bạn rồi, hôm nào tôi mời khách. Hôm nay mời hai người đến phòng nghỉ uống chén trà, đừng ghét bỏ."

Người đại diện cười cười: "Cho dù anh có mười nước lọc tôi cũng cho nó là rượu." Cô biết, như vậy là Chu Khiêm đã đồng ý bắc cầu giật dây với quản lý cấp cao của KING.

Dư An nói muốn ra ngoài chờ nhưng Chu Khiêm không cho.

Mấy người đi đến phòng nghỉ. Vừa mới đến cửa thì Chu Khiêm có điện thoại, anh ra ngoài nghe.

Phòng nghỉ chỉ còn có ba người, Bạc Văn, người đại diện và Dư An.

Dư An yên tĩnh ngồi ở ghế salon, cúi đầu nhìn điện thoại.

Người đại diện cầm cái ly, chuẩn bị pha trà. Ánh mắt của Bạc Văn nhàn nhạt dời qua Dư An, nói với người đại diện: "Chị nghỉ ngơi một chút, chẳng phải chúng ta có sẵn người bưng trà đổ nước ở đây à."

Lời vừa dứt, đúng lúc Chu Khiêm xuất hiện ở cửa.

Bạc Văn ngượng ngùng cười cười, hắn không nghĩ tới Chu Khiêm lại quay lại nhanh như vậy.

Chu Khiêm nhìn Dư An một chút, ra hiệu cho cậu ấy: "Ra xe chờ tôi."

Dư An gật đầu, đóng cửa phòng nghỉ lại. Câu nói của Bạc Văn thật ra không có gì sai, cậu ấy là trợ lý sinh hoạt, là người bưng trà đổ nước.

Chu Khiêm cũng không ngồi xuống, anh ta nói với người đại diện của Bạc Văn: "Thật ngại quá, trà cũng không thể uống cùng các người, còn có việc."

Thật ra vừa nãy anh nhận được điện thoại lừa gạt.

Người đại diện cảm thấy sai sai chỗ nào, chẳng lẽ lời nói vừa rồi của Bạc Văn khiến anh không vui?

Chu Khiêm nói với người đại diện: "Sau này có chuyện gì thì gọi cho trợ lý của tôi, cậu ấy sẽ truyền đạt lại cho tôi." Anh khẽ gật đầu: "Xin lỗi, không tiếp được."

Cất bước rời đi.

Người đại diện ngốc đặc. Cô không nghĩ tới Chu Khiêm lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với mình. Ít ra thì cô và Chu Khiêm đã quen biết nhau cũng bảy tám năm rồi.

Dư An không đi xa, đứng ở cửa chính chờ Chu Khiêm. Cậu ấy không ngờ Chu Khiêm lại ra nhanh như vậy, mới có mấy phút mà đã nói chuyện xong rồi?

Chu Khiêm nhìn cậu: "Ngày xưa chẳng phải chỉ cần thấy người đẹp là không thể đi bộ nổi còn gì. Trước kia xông xáo pha trà sữa, rót túi chườm nóng cho Vương Nhất Bác lắm cơ mà, hôm nay bị sao?"

Dư An không lên tiếng, thầm nghĩ người kia sao mà so sánh được.

Chu Khiêm nhìn ra khác thường của cậu ấy. Nếu là trước đây thì cậu ấy đã sớm pha trà rót nước, vậy mà hôm nay lại ngồi im một chỗ bấm điện thoại.

Anh ngừng bước: "Làm sao? Có ủy khuất gì thì mau nói cho tôi nghe."

Dư An mím mím môi: "Bạc Văn là người yêu trước của Võ Dương."

Chu Khiêm đã hiểu, hẳn là Bạc Văn ăn không xong mà còn nhúng tay vào chuyện tình cảm của Võ Dương và Dư An. Anh nói: "Lúc trước đã nói với cậu rồi còn gì, chia tay có gì không tốt?"

Đến bây giờ Dư An vẫn còn nhớ như in lời anh nói: Cả một đời mà chỉ quen một người thì thật không thú vị.

Cái cằm Chu Khiêm khẽ hếch: "Đi thôi, tối nay nấu nhiều món một chút, tôi cho phép cậu ăn cùng."

Dư An: "..."

Vừa tới bãi đỗ xe, còn chưa tới trước xe đã có người gọi từ sau lưng: "Chu đạo."

Chu Khiêm và Dư An quay đầu, là Vương Nhất Bác.

Dư An cảm thấy tối nay có thể nấu thêm vài món ăn nữa.

Ngày cuối cùng của năm Chu Khiêm lại thấy được người đặc biệt nhất trong lòng, chắc chắn là hết đau dạ dày luôn.

Lúc cậu ấy nhìn về hướng Vương Nhất Bác, khóe mắt liếc chiếc xe sau lưng cậu.

Nhìn thấy biển số xe, câu ấy sững sờ, lập tức thu tầm mắt lại.

Đó là xe của Võ Dương.

Chu Khiêm nhìn Vương Nhất Bác, không chú ý đến biểm cảm trên mặt Dư An.

Vương Nhất Bác đến gần, nhìn thấy Chu Khiêm, cậu vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cậu cố gắng đè nén tâm trạng fan boy lại.

Cậu tự giới thiệu: "Chào Chu đạo diễn, tôi là Vương Nhất Bác, ở đây đợi anh đã lâu rồi. Tôi có viết một kịch bản nghiệp dư, đến đây để tự đề cử mình."

Chu Khiêm nhìn kịch bản trong tay cậu, chắc là cái mà hôm đâm đuôi xe cậu muốn đưa anh xem. Lần đó cậu hẹn anh cuối tuần ăn cơm nhưng sau đó lại không tới.

Mặc dù biết cậu sẽ không nhớ nhưng ngày ấy anh vẫn luôn đợi điện thoại từ cậu.

Vương Nhất Bác đưa túi kịch bản cho anh bằng hai tay: "Không biết làm sao mới có thể hẹn được ngài nên chỉ có thể quấy rầy ngài ở đây. Chúc ngài Tết sớm vui vẻ."

Chu Khiêm gật đầu, hiếm khi nói câu "Cảm ơn." Anh cầm lấy túi kịch bản.

Vương Nhất Bác không làm chậm trễ thời gian của anh ta: "Tờ cuối cùng có phương thức liên lạc của tôi." Cậu cảm ơn lần nữa, nhìn Dư An cười một cái rồi mới rời đi.

Chu Khiêm nhìn theo bóng lưng của cậu đến khi cậu lên xe.

Dư An: "Không biết bao giờ Bác ca mới có thể nhớ ra tôi."

Chu Khiêm quan sát cậu ấy một chút, không nói chuyện.

Lên xe, Chu Khiêm mở túi văn kiện ra, trang bìa có dòng chữ rất xinh đẹp, tên kịch bản.

Anh lật tờ đầu tiên, nhíu mày, tiếp tục xem.

Kịch bản này anh đã từng xem qua. Lần đầu tiên Tinh Quang công khai tuyển chọn những kịch bản ưu tú, Vương Nhất Bác cầm kịch bản này đến dự thi. Nội dung giống nhau nhưng tên thì khác so với lúc đó.

Khi đó đổi tên thành <Lưu luyến ngôi sao của đại dương>.

Đêm giao thừa, có người sướng có người khổ.

Vương Nhất Bác đắm chìm trong tâm trạng vui sướng vì được gặp thần tượng. Cậu mong rằng Chu Khiêm có thể nhìn trúng kịch bản của cậu, quay nó thành phim.

Tốt nhất để cậu làm biên kịch, hợp tác với Chu Khiêm.

Vương Nhất Bác chìm trong ảo tưởng vẫn không quên nhìn điện thoại, chờ Tiêu Chiến xong việc sẽ đến tìm cậu.

Trác Thành ngồi cùng xe vừa nãy nói buồn ngủ, muốn nhắm mắt một chút để lát nữa có tinh thần đếm ngược đón năm mới. Thật ra cậu ấy không ngủ, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ.

Phần lớn đều liên quan đến Vương Nhất Hàm.

Tài xế Võ Dương thì khỏi phải nói, tâm sự nặng nề. Anh cảm thấy Dư An có gì đó thay đổi, thay đổi chỗ nào thì anh không thể diễn tả được.

Đáng lẽ là trợ lý của Chu Khiêm thì nên vì sếp mà làm việc, nhưng Chu Khiêm lại mở cửa xe cho cậu ấy.

Người kiêu ngạo như Chu Khiêm lại có thể vì trợ lý mà làm những chuyện này.

Trác Thành ngủ không được, nói Võ Dương mở nhạc. Võ Dương mở bài vừa nghe hồi nãy, <Tự làm khổ mình>. Trác Thành cũng không kêu đổi, rất thích hợp với cậu ấy hiện tại.

Đi ngang qua cao ốc Tiêu thị, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm trên lầu. Còn chưa kịp xem văn phòng của Tiêu Chiến còn sáng đèn hay không thì xe đã nhanh chóng lướt qua.

Tiêu Chiến vẫn chưa xong việc. Vốn dĩ không cần tăng ca lâu như vậy, nhưng anh muốn làm xong hết công việc trong ba ngày tới để nghỉ tết có thể bên cạnh cậu.

8 giờ 30 phút, hoàn tất hết tất cả công việc trong tay.

Tiêu Chiến gọi cho Vương Nhất Hàm nhờ anh ta đặt một phòng ăn.

Nhà hàng chỉ có một gian phòng kín không tiếp khách, là của riêng Vương Nhất Hàm. Đêm nay anh ta không tới nên anh ta nhờ quản lý sắp xếp.

Tối nay Tiêu Chiến không để tài xế đi theo, tự mình lái xe.

Ở chung cư đang rất náo nhiệt. Vương Nhất Bác nhờ dì giúp việc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, lại còn đơn giản bố trí phòng khách một chút.

Tối nay thứ Vương Nhất Bác nhìn nhiều nhất không phải bàn ăn mà là điện thoại. Cậu đang chờ Tiêu Chiến gọi điện cho cậu nhưng sắp chín giờ rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Trác Thành: " Tiêu Chiến nhà cậu có phải vẫn còn đang ở công ty không?"

Vương Nhất Bác hoàn hồn, đặt di động qua một bên: "Nói là rất bận, chắc vẫn đang ở công ty."

Võ Dương tiếp lời: "Gần đây Tiêu thị có nhiều việc, nói không chừng là không thể đi được. Hay là cậu đến Tiêu thị tăng ca cùng anh ấy đi."

Vương Nhất Bác do dự, ngẫm nghĩ vẫn là quên đi.

Trác Thành thấy cậu cả một tối hồn vía trên mây: "Cậu đi đi, khi nào về chúng ta lại tiếp tục đón năm mới. Đúng lúc tớ và Dương Dương ngồi tâm tình chuyện tâm đắc của nam cặn bã."

Võ Dương: "..."

Anh ta nghĩ có lẽ Vương Nhất Hàm còn cặn bã hơn anh ta.

Vương Nhất Bác động lòng, quyết định đi. Vương Nhất Bác mặc áo khoác vào rồi cầm chìa khoá xe ra ngoài. Xuống lầu, cậu nghĩ vẫn nên đánh tiếng cho Tiêu Chiến trước, tránh ảnh hưởng tới công việc của anh.

[Anh đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để em mang chút đồ ăn qua cho anh.]

Phía trước có chiếc xe chậm rãi ngừng lại. Vương Nhất Bác chỉ lo cúi đầu nhìn điện thoại nên không chú ý đến.

Tiêu Chiến: [Không cần.] Anh đẩy cửa xuống.

Vương Nhất Bác nhìn hai chữ này, tâm trạng tốt đêm nay nháy mắt bằng không.

" Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác giật mình ngẩng đầu, là Tiêu Chiến. Anh đi tới: "Đứng ở đây không lạnh à?"

Vương Nhất Bác: "Không sao." Cậu lẳng lặng nhìn anh tới. Có chút nhớ nhung không che giấu được.

Tiêu Chiến đến gần: "Có lạnh hay không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu:"Không sao." Ánh mắt anh chuyên chú nhìn cậu lại co quắp không nhìn thẳng vào anh, xoay mặt ra chỗ khác.

Tiêu Chiến dùng một tay vòng lấy cậu, Vương Nhất Bác giật mình một cái, đầu óc trống rỗng. Một giây sau mới phát giác được chuyện gì đang xảy ra.

Tiêu Chiến ôm cậu! Tim cậu đập bịch bịch bịch.

Vương Nhất Bác ngừng thở, đánh bạo nắm tay khác của anh đan xen mười ngón.

Tiêu Chiến tăng lực tay quấn trên eo cậu, ôm gọn cả người cậu vào lòng, rút ngắn khoảng cách.

Vương Nhất Bác chống cái trán lên vai anh: "Cho em che một chút." Gió thổi lạnh, cái mũi cậu sắp đông cứng cả rồi.

Qua nửa phút, Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Lên xe đi ăn cơm." Anh nắm tay cậu.

Lòng bàn tay của Vương Nhất Bác đã sớm nóng hôi hổi, lòng bàn tay kia không được anh nắm thì lạnh buốt.

Tiêu Chiến nhìn người bên cạnh: "Vừa rồi muốn đi tìm anh à?"

Cậu gật đầu, im ỉm nói: "Sợ anh tăng ca một mình quạnh quẽ."

Tiêu Chiến giải thích vì sao tăng ca muộn như vậy: "Anh nghỉ ngơi ba ngày. Em đến câu lạc bộ huấn luyện anh cũng có thể đi cùng em."

Vương Nhất Bác vui vô cùng, tha thứ cho anh tối nay không tới sớm đón năm mới cùng cậu.

Ô tô Tiêu Chiến vừa đi, phóng viên ngồi chờ dưa cũng chuếnh choáng. Không ngờ tới lại có một trái dưa siêu to khổng lồ như vậy đập vào mặt, bọn họ cũng khởi động xe bám theo sau.

Từ xế chiều đến giờ bọn họ vẫn luôn ngồi chờ ở dưới lầu. Vì để vào được tiểu khu mà bọn họ tốn không ít công phu đi mượn thẻ gác cổng.

Kết quả chờ được Trác Thành nhưng lại không thấy Vương Nhất Hàm đâu. Nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xuất hiện thì cũng coi như không uổng công chờ đợi.

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế phụ, chỉ khi nào dừng đèn đỏ cậu mới nói vài câu với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dừng xe xong, với tay ra sau lấy đoá hồng tặng cho Vương Nhất Bác. Hồi nãy anh đi đường vòng mua hoa nên mất mười mấy phút.

Vương Nhất Bác nhìn những giọt nước óng ánh trên cành hoa, rất muốn hỏi anh vì sao luôn tặng một đoá hoa? Một đoá hoa với anh có ý nghĩa gì?

Là vì người anh thích trước kia thích một đoá hồng? Ở thời điểm này không thích hợp, lời đến khoé miệng lại nuốt xuống.

Đến nhà hàng, tất cả các chỗ ngồi ở sảnh ăn đều đã đầy, vào phòng riêng, đóng cửa lại, cách ly ồn ào bên ngoài.

Vương Nhất Bác: "Em rất thích ăn đồ ăn ở đây."

Tiêu Chiến: "Ừm, cố tình nhờ anh em đặt." anh lấy áo khoác của cậu treo lên giá, tất cả động tác đều rất tự nhiên.

Vương Nhất Bác giật mình, nghi hoặc trong lòng ngày càng nhiều. Bởi vì cậu cảm thấy quen thuộc với Tiêu Chiến một cách khó hiểu và muốn gần gũi với anh trong vô thức.

Lúc nhìn thấy anh sẽ cảm thấy ủy khuất, cảm thấy anh lạnh nhạt với cậu. Cậu cũng không bài xích hơi thở trong lồng ngực của anh.

Khi ở gần liền muốn được anh ôm, muốn được anh hôn, cái gì cũng muốn, càng muốn càng nhiều.

Vương Nhất Bác uống miếng nước lấy lại bình tĩnh. Chắc là do cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi.

Trong lúc chờ đồ ăn, Tiêu Chiến hỏi: "Kịch bản thế nào?"

Vương Nhất Bác: "Gặp được Chu Khiêm và đưa kịch bản cho anh ấy rồi, bây giờ chỉ chờ kết quả thôi."

Tiêu Chiến lại rót thêm cho cậu nửa ly nước ấm: "Tên kịch bản hôm nay thật đặc biệt. Cái gì gọi là nhớ anh rất nhiều?"

Vương Nhất Bác đặt cốc nước xuống, hỏi anh: "Anh đã đừng nghe qua hội chứng Susak* chưa?"

*Hội chứng Susak: Đây là một bệnh lý tự miễn dịch hiếm mà là đặc trưng của microangiopathy trong động mạch của ốc tai ở tai trong, võng mạc, dẫn đến mất và suy giảm thị lực, cũng như não thính giác, tự biểu lộ trong sự bất lực để duy trì sự cân bằng và mất trí nhớ. Bệnh nhân có hội chứng này sống theo nghĩa tối đa trong ngày, vì họ không nhớ gì về ngày hôm qua. (Nguồn:GG)

Tiêu Chiến đang rót nước cho mình, tay khẽ run xém chút tràn ra ngoài. Sao có thể chưa từng nghe qua được. Đây chính là căn bệnh cậu mắc phải.

Anh gật đầu: "Nghe qua, Tiêu thị có một trung tâm nghiên cứu phát triển thuốc, người phụ trách bên kia từng nói qua nhưng không hiểu lắm."

Vương Nhất Bác không có chút hoài nghi nào, nghe qua thì dễ nói chuyện rồi. Vì Tiêu Chiến không hiểu rõ lắm nên cậu phổ cập chút kiến thức khoa học cho anh.

"Loại bệnh này rất kì lạ, đến bây giờ vẫn chưa tra được nguyên nhân, y học cũng không có cách nào giải thích. Mỗi một trường hợp của người bệnh đều không giống nhau, nhưng đều bị mất đi trí nhớ và ký ức không thể kéo dài quá 24 tiếng."

Tiêu Chiến phối hợp với cậu: "Ký ức chỉ có thể duy trì 24 tiếng?"

Vương Nhất Bác: "Đó là trạng thái bệnh tốt nhất rồi." Cậu nói về tình trạng mà mình từ gặp phải.

"Hồi còn đi học ở nước ngoài em có gặp một người ký ức không kéo dài quá ba tiếng. Sau đó thính lực và thị lực cũng dần dần mất đi. Lúc ấy y học vẫn chưa có phương pháp trị liệu thích hợp. Họ rõ ràng ưu tú như vậy nhưng sau đó không còn lại gì nữa. Bạn trai của họ cũng vì thế mà bỏ họ. Vì vậy em liền viết một kịch bản, cho cậu ấy một cái kết viên mãn. Bây giờ em không biết cậu ấy như thế nào, có lẽ ký ức đã khôi phục lại một chút nhưng những tổn thương vẫn không thể chữa lành, không có cách nào khôi phục hoàn toàn."

"Trong kịch bản em còn viết một người luôn luôn ở bên chăm sóc cậu ấy. Em có cảm giác tình yêu là một liều thuốc hay, có thể chưa khỏi trăm bệnh."

Vương Nhất Bác dùng hai tay nâng ly nước: "Kết cục của câu chuyện này chính là: Cậu ấy dần dần hồi phục, vốn dĩ cậu ấy đã quên mất anh ấy nhưng anh ấy vẫn luôn ở cạnh cậu ấy nên sau đó từ từ nhớ lại những chuyện có liên quan đến anh ấy. Đó là lí do em lấy tên là ."

Buổi chiều lúc in kịch bản cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng đọc qua vài trang.

Chính là bộ kịch năm ngoái anh đã xem qua, mở đầu là phong cách bá đạo tổng tài.

Hóa ra đằng sau lại là cả một câu chuyện như vậy.

Rốt cuộc bây giờ thì anh cũng hiểu vì sao cậu lại đổi tên thành <Lưu luyến ngôi sao của đại dương>. Bởi vì ban đầu vốn là viết kịch bản về chuyện của người khác. Về sau khi cậu bị bệnh lại viết thành chuyện của chính bản thân mình.

Tiêu Chiến ý kiến: "Sao em không đổi phần mở đầu một chút? Có thể sẽ hấp dẫn Chu Khiêm xem tiếp phần sau."

Vương Nhất Bác lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Không đổi. Mọi người đều thích bá đạo tổng tài."

Tiêu Chiến không miễn cưỡng, cẩn thận thăm dò từng li từng tí: "Trong lúc viết kịch bản, có khi nào em tự đặt mình vào vị trí của người bị mắc hội chứng Susak kia không?"

Vương Nhất Bác gật đầu:"Có. Như vậy mới có thể miêu tả nội tâm của một cách chân thật nhất." Có một khoảng thời gian cậu vừa viết vừa rớt nước mắt.

Cảm giác cậu chính là người bị bịnh trong truyện đó, rất nhớ rất nhớ người yêu.

Chắc là do nhập vai quá sâu nên cậu mới nhớ nhung Tiêu Chiến đến vậy, lúc không nhìn thấy anh sẽ cảm thấy rất ủy khuất.

Tiêu Chiến: "Hay là quay thành phim?"

Vương Nhất Bác: "Còn xem ý kiến của Chu Khiêm như thế nào. Dù sao em có tiền, có thể tự mình đầu tư." Mấy năm nay cậu tích lũy được kha khá, thỉnh thoảng còn bắt chẹt từ anh cả và anh hai.

Trước đó vài ngày cậu chui vô kịch bản không thể thoát ra được, khi đó rất muốn quay thành phim, thậm chí còn có suy nghĩ nhượng lại cổ phần trong tay mình.

Cậu nghĩ chỉ cần nhượng lại 0,5% cổ phần tập đoàn Vương gia là đã có thể mời được đội ngũ chế tác tốt nhất và diễn viên yêu thích.

Tiêu Chiến: "Đến lúc đó có thể tìm anh đầu tư. Anh chính là nhà đầu tư của <Quãng đời còn lại>."

Vương Nhất Bác vui mừng: "Vậy chắc anh quen với Chu Khiêm lắm phải không?"

Đâu chỉ quen không đâu, là quen đến mức đụng hàng.

Tiêu Chiến thờ ơ nói: "Cũng tạm."

Vương Nhất Bác có một ý nghĩ le lói trong lòng. Nếu bộ kịch này có thể để đội ngũ của Chu Khiêm quay chụp, lại để cho Tiêu Chiến bỏ tiền đầu tư, sự nghiệp và tình yêu của cậu có thể nói là bội thu đôi.

"Về nhà em sẽ sửa lại các cho tiết trong kịch bản, sửa đến khi nào Chu Khiêm hết hồn mới thôi." Đến lúc đó để cho Chu Khiêm cầu cậu hợp tác.

Bữa cơm này Vương Nhất Bác ăn trong vừa lòng thỏa ý, giao lưu với Tiêu Chiến cũng sâu hơn một tầng.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về chung cư, anh ước chừng thời gian tốt nhất, gần đến nửa đêm mới về đến tiểu khu. Xe ngừng xong, còn hai phút đếm ngược là đến năm mới.

Vương Nhất Bác cầm bông xuống xe, cậu đứng ở cửa không nhúc nhích. Tiêu Chiến đi tới, lúc này nhà nhà trong tiểu khu đều đi chúc mừng năm mới, trong TV đang đếm ngược, âm thanh không nhỏ.

Vương Nhất Bác cũng âm thầm đếm ngược, đếm đến một khắc, Tiêu Chiến: "Chúc mừng năm mới."

Vương Nhất Bác bước lên nửa bước, ôm cổ của anh, hôn lên môi anh. Tiêu Chiến thuận thế ôm cậu vào lòng, tiếp tục hôn.

Phóng viên giải trí nheo mắt quay lại, mới ngày đầu tiên của năm mới đã bị thức ăn cho chó đập vào mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro