Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lại tiếp tục chỉnh sửa <Lưu luyến ngôi sao của đại dương>, nhìn tới nhìn lui hơn mười trang, cũng chỉ sửa có cái chấm câu. Về phần nội dung và nhân vật thì không có gì không ổn.

Cậu tựa vào ghế ngồi, xoa xoa con mắt xoay một vòng trên ghế.

"Đợi khi nào em giải nghệ, em sẽ đến Tinh Quang làm biên kịch." Cậu nói với Tiêu Chiến.

Nói xong liền cảm thấy dư thừa, anh cũng không quan tâm.

Tiêu Chiến thuận theo lời cậu hỏi: "Đi đâu?"

Vương Nhất Bác: "Công ty điện ảnh Tinh Quang, anh có từng nghe qua chưa?"

Hai người họ rất ít khi có thể hoà khí nói chuyện phiếm như vậy.

Anh là người ngoài giới, đối với công ty truyền thông không nhất thiết phải biết rõ, cậu lại nói thêm một câu: "Tinh Quang chắc là anh chưa từng nghe tới, nhưng hẳn là biết Chu Khiêm đi, là đại cổ đông của Tinh Quang."

Vương Nhất Bác đã sớm quên Tiêu Chiến có bạn ở trong đài truyền hình, vì người này mà anh còn đặc biệt lên núi thăm hỏi Nhạc lão tiên sinh.

Tiêu Chiến đóng sách lại: "Muốn cùng Chu Khiêm hợp tác?"

Vương Nhất Bác gật đầu, đại khái thì biên kịch nào cũng muốn hợp tác với Chu Khiêm, không chỉ biên kịch mà cả diễn viên cũng muốn cùng hợp tác với anh ta.

"Cái kịch bản này của em không được Chu Khiêm để vào mắt, hẳn là ghét bỏ lắm."

"Trác Thành nói Tinh Quang rất phức tạp, không khuyến khích em vào đó."

"Với cái trí nhớ này của em, khó mà lường trước được, không khác gì đồ đần, có khi còn bị bắt nạt."

Vương Nhất Bác bất giác cảm thấy mình nói hơi nhiều.

Cậu xoay người, tiếp tục sửa kịch bản.

Tiêu Chiến nhìn sườn mặt của cậu, ánh sáng màu vàng nhạt của đèn bàn phản chiếu, lông mi dài vểnh lên, cả người rất yên tĩnh, cũng rất nhập tâm.

Cuộc sống của cậu phần lớn đều rất khô khan.

Ban ngày huấn luyện, buối tối trở về viết kịch bản.

Tiêu Chiến thu tầm mắt lại, không nói gì thêm nữa, tắt đèn rồi nằm xuống giường.

Vương Nhất Bác lại chăm chú nhìn kịch bản thêm một lúc, vẫn là không cảm thấy có chỗ nào cần sửa nên cậu tắt máy tính.

cậu leo lên giường bên kia, Tiêu Chiến nằm đưa lưng về phía cậu. Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, trước kia cậu và Tiêu Chiến cứ thờ ơ như vậy mà sống cùng nhau sao?

Cậu vỗ vỗ vai anh: "Anh nằm như vậy thì làm sao em gối lên tay anh được? Không cho em nằm lên đúng không?"

Một bộ dáng gợi đòn.

Vương Nhất Bác nhu hoà vừa rồi mất tích không thấy tăm hơi.

Tiêu Chiến cũng không bướng bỉnh với cậu, quay người lại đưa tay ra cho cậu nằm lên.

Vương Nhất Bác tắt đèn, căn phòng nháy mắt tối đen.

Cậu không nằm đưa lưng về phía Tiêu Chiến mà cùng anh mặt đối mặt, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, cả người dựa vào ngực của anh.

Giống như một cặp đôi đang yêu, cá nước thân mật.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, Tiêu Chiến có chút không quen.

Anh cùng cậu từ lúc kết hôn cho đến nay luôn sống tách biệt, không làm phiền đối phương.

Trạng thái thân mật nhất là lần ở khách sạn trên núi, hai người ôm nhau ngủ.

Anh đưa tay vỗ cánh tay của cậu: "Buông ra đi, anh không thở được."

Vương Nhất Bác không nói không rằng, ôm càng thêm chặt.

Tiêu Chiến không nói gì nữa, mặc kệ cậu.

Củi khô bốc lửa.

Một giây sau, đôi môi mềm mại của Vương Nhất Bác tiến lại gần, theo sát lấy răng khẽ cắn lên môi của Tiêu Chiến.

Tê tê dại dại.

Ngay sau đó, cậu liền buông anh ra: "Ngủ ngon." Thuận thế đẩy cánh tay Tiêu Chiến ra, nhưng anh lại xiết chặt tay lại.

Vương Nhất Bác rất quen thuộc với hơi thở mát lạnh trên người anh, trong vô thức, thần kinh buông lỏng, đem mặt chôn vào cổ của anh nhẹ nhàng cọ xát, như đang làm nũng.

Nếu Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ chi tiết những lần ân ái lúc trước, chắc chắn cậu sẽ cảm giác lần này Tiêu Chiến rất không giống trước kia, kiên nhẫn ôn nhu.

Sóng yên biển lặng, Vương Nhất Bác mệt mỏi không buồn nhúc nhích, nhắm mắt thâm trầm thiếp đi.

Tiêu Chiến sợ cậu sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ phát sinh chuyện giống hôm ở khách sạn.

Vẫn may, sáng sớm lúc Vương Nhất Bác thức dậy nhìn thấy anh, đưa tay ôm eo anh: "Chiến ca, chào buổi sáng."

"Ừm."

Không có nhầm anh thành đối tượng tình một đêm.

Cho dù hiện tại cậu có nhớ rõ anh là ai, nhưng lần ở trên núi kia đột nhiên quên anh cũng là một chuyện xấu, những ký ức gần đây cậu đều quên hết vào ngày hôm sau. Những ký ức vào năm ngoái năm kia cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Điều anh sợ chính là, qua một thời gian nữa, những sự việc trong vòng ba năm, năm năm, hay thậm chí mười năm trước đây cậu đều không nhớ được, cuối cùng ký ức trống rỗng.

Tiêu Chiến dừng lại suy nghĩ, nhìn qua đồng hồ: "Em không bận gì thì cứ ngủ tiếp đi, anh phải đến công ty."

Không có tí sức lực nào, mất hứng, không hiểu phong tình. Cậu đẩy anh ra, lấy chăn đắp lên người xoay người đưa lưng về phía anh ngủ tiếp.

Nửa lưng và một bên chân của cậu đều lộ ra ngoài, da trắng, lại còn có không ít vết xanh tím.

Đều là của Tiêu Chiến lưu lại tối hôm qua.

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, tiếng bước chân di chuyển, cuối cùng là tiếng đóng cửa.

Hai mươi phút sau, Tiêu Chiến rời phòng ngủ.

Vương Nhất Bác ngủ không được, vén chăn rời giường. Hôm nay cậu còn muốn đến chuồng ngựa tập luyện.

Đến lúc cậu xuống lầu thì ô tô của Tiêu Chiến đã rời khỏi sân.

Cậu bước từng bước xuống lầu, bên tai nghe điện thoại.

Là Ba Vương gọi điện đến, hỏi thăm cậu đến khi nào thì lên núi tiếp tục trị liệu. Ông cứ nghĩ rằng cậu lần này về là để ứng tuyển kịch bản cho bên Tinh Quang, bây giờ bên kia đã công bố kết quả, vậy thì liền trở về trên núi, tránh để bệnh tình càng nghiêm trọng.

"Tiểu Bác?"

Trong điện thoại không có âm thanh, Ba Vương kêu lên.

Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt từ trong sân: "Con nghe đây."

Ba Vương: "Con bao giờ lên núi, để ba kêu thư ký sắp xếp xe rước con ở sân bay bên kia."

Vương Nhất Bác tạm thời chưa có dự định trở về: "Ba, khi nào về con sẽ nói cho ba biết, khoảng một tháng nữa."

Ba Vương đại khái đoán được là cậu không nỡ bỏ cuộc thi cưỡi ngựa: "Tiểu Bác, nghe ba nói..."

Chưa nói hết thì đã bị cậu cắt ngang: "Ba, trong lòng con biết rõ." Cách mấy giây, cậu lại cam đoan: "Con thi đấu xong trận này sẽ lập tức lên núi, năm sau năm sau nữa sẽ không thi."

"Nếu một ngày nào đó không thể cưỡi ngựa, cuộc sống đối với con mà nói là vô nghĩa."

Biết sớm muộn gì cũng giải nghệ, lại không ngờ rằng sẽ là hai năm tới.

Còn trẻ, cậu vẫn còn muốn rong ruổi trên sàn thi đấu.

Ba Vương trầm mặc, dùng sức xoa huyệt thái dương.

Ông không dám nói cho cậu biết, bệnh này của cậu sẽ ảnh hưởng đến năng lực giữ thăng bằng, nói không chừng ngày nào đó, ngựa cũng không thể leo lên được chứ đừng nói là thi đấu.

Ba Vương chuyển chủ đề: "Nghe lão bà nói, con đến thăm nhà của Nhạc lão tiên sinh, còn được ông ấy tặng không ít sách?"

Nói đến Nhạc lão tiên sinh, ngữ khí cậu nhẹ nhõm hơn nhiều, đem những thứ cậu nhớ nói hết cho ông nghe, kỳ thật đã sớm quên hết phần lớn chi tiết, nhưng cậu xem nó như là toàn bộ ký ức.

Ba Vương nói cho cậu nghe cũng là đang trấn an bản thân mình: "Chờ sau này giải nghệ, liền bái Nhạc lão tiên sinh làm thầy, khó lắm mới tìm được một người hợp ý."

Ông lại nói tiếp: "Cái kịch bản kia của con chẳng phải là không được tuyển hay sao, lần này lên núi, con tìm Nhạc lão tiên sinh chỉ điểm một chút, nói không chừng chỉ ra vấn đề, có thể sửa lại một chút."

Vương Nhất Bác như có điều suy nghĩ, ý kiến này không tệ.

Dù sao trên núi cũng không có chuyện để làm, vừa vặn có thể sáng tác kịch bản.

Ba Vương: "Ông nội với Nhạc lão tiên sinh là tri kỉ, nếu con có nhờ giúp gì thì cứ nói với lão bà chuyển lời một câu là được."

Chính là hợp ý của cậu: "Giữa tháng sau con sẽ lên núi."

Bên chỗ ba Vương đã là đêm khuya, ông dặn dò cậu chú ý sức khoẻ, đừng để cơ thể mệt mỏi: "Ba mau đi nghỉ ngơi đi, ngủ muộn một chút là mẹ lại phàn nàn con."

"Ba, lúc nào ba về nước?"

"Vài ngày nữa."

"Công ty thì sao?"

"Có hai anh con quản lý rồi."

Vương Nhất Bác yên tâm, hối thúc ông mau đi nghỉ.

Kết thúc trò chuyện, Vương Nhất Bác ung dung đi xuống lầu.

Hôm nay thời tiết cũng tốt, không có mây.

Toà cao ốc Tiêu thị.

Tiêu Chiến tựa ở sofa bên cửa sổ sát đất, nhấp một ngụm cà phê.

Tối hôm qua giày vò nhau đến muộn, cả đêm đều ôm cậu, ngủ không sâu, sáng sớm đến văn phòng liền pha một ly cà phê.

Tiêu Chiến vừa uống cà phê, vừa suy nghĩ đến những biến động trên tầng cao cấp của Tiêu thị. Trong lòng đại khái đã rõ, tuỳ hứng nhìn phong cảnh bên ngoài.

Ngoại trừ những toà nhà cao tầng, bầu trời như bị nước cuốn trôi, không khác gì ở trên núi. Ở Bắc Kinh hiếm lắm mới thấy được bầu trời đẹp như vậy.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tiêu Chiến quay đầu, chữ "Mời vào" còn chưa kịp nói thì đối phương đã mở cửa ra, anh nhíu mày, không nghĩ tới người đi vào là Vu Bân.

Mùi cà phê ngào ngạt trong văn phòng.

Vu Bân nhìn Tiêu Chiến: "Tâm trạng sáng nay có vẻ tốt."

Tiêu Chiến giương cằm đến chiếc sofa đối diện, ra hiệu Vu Bân ngồi xuống: "Đến cũng không nói trước."

Vu Bân vô ý liếc mắt qua phòng nghỉ bên kia: "Kim ốc tàng kiều à?"

"Không có sở thích đó". Tiêu Chiến ngồi xuống: "Có chuyện gì?"

Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này là thư ký Đinh.

Thư ký Đinh không biết Vu Bân cũng ở đây: "Tiêu tổng, ngài cứ bận trước đi, tôi sẽ báo cáo công việc sau."

Tiêu Chiến liền biết thư ký Đinh có chuyện gấp muốn nói, anh cũng không có bí mật thương nghiệp nào giấu Vu Bân: "Nói đi."

Thư ký Đinh: "Tối hôm qua Tiêu Thắng hẹn Vương Nhất Hàm, hai người bàn bạc rất thuận lợi, hạng mục ở Thượng Hải cũng đạt được sự đồng thuận trong việc hợp tác."

Vương Nhất Hàm là anh trai thứ hai của Vương Nhất Bác, dự án ở Thượng Hải là do Tiêu Chiến cùng anh ấy hợp tác cầm về.

Kết quả này nằm trong dự liệu của Tiêu Chiến, là một thương nhân, chỉ nhìn lợi ích, không quan tâm đến tranh đấu ngầm của nội bộ Tiêu thị.

Người duy nhất Vương Nhất Hàm có thể nhượng bộ là Vương Nhất Bác, ngay cả khi anh là chồng của cậu thì Vương Nhất Hàm cũng không cả nể.

Tiêu Chiến gật đầu, phong đạm vân khinh nói: "Biết rồi."

Thư ký Đinh lui ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.

Vu Bân châm điếu thuốc: "Anh chồng của cậu cũng thật thú vị, giống như cậu, chỉ nhìn lợi ích, không ưu ái ai cả."

Anh như nói một mình: "Cũng đúng, em thì luôn là em, nhưng em rể thì không cần thiết, nói không chừng mốt lại đổi người khác."

Tiêu Chiến đang suy nghĩ chuyện khác, những lời Vu Bân nói anh không nghe không lọt tai.

Vu Bân lên tiếng lần nữa: "Tối qua tôi còn nghĩ cậu sẽ chủ động xuất binh, tạo áp lực lên Tiêu Thắng ở mọi phương diện, hay là ngồi làm ngư ông đắc lợi."

Vế trước còn sảng khoái thực hiện, vế sau phải kiên nhẫn chờ đợi.

Vu Bân búng tro thuốc lên gạt tàn: "Có lẽ cậu sẽ không chọn vế sau đâu."

Đáy mắt Tiêu Chiến sâu thẳm, cuối cùng, đem tách cà phê uống một ngụm: "Tôi chọn cả hai."

Cái trước kích thích, cái sau an toàn.

Một tay anh thu phục Tiêu Thắng, để cho ba anh phải lựa chọn giữa chức chủ tịch và Tiêu Thắng, đến lúc đó có bao nhiêu đặc sắc trên mặt ba Tiêu chứ?

Tiêu Chiến lúc này mới nhớ tới, hỏi Vu Bân: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Vu Bân đem thuốc lá gác lên gạt tàn thuốc, lấy trong túi công văn ra một tập hồ sơ: "Đây, làm xong rồi, nhìn xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không?"

Tiêu Chiến đặt tách cà phê lên bàn, nhận lấy túi hồ sơ mở ra, rút ra một tờ có dòng chữ "Thoả thuận ly hôn" to đến bàng hoàng.

Dư vị cà phê trong miệng từ thơm thành đắng, tràn khắp khoang miệng.

Vu Bân: "Công ty cậu bận từ trên xuống dưới, không có thời gian đến văn phòng luật nên tôi đặc biệt mang đến đây cho cậu."

Tiêu Chiến tượng trưng liếc qua một cái rồi lại nhét trở về.

Cho đến bây giờ, Vu Bân vẫn khăng khăng thuyết phục: "Cậu nói là trong lòng Vương Nhất Bác có người khác, trước không biết là ai, cứ xem như là có đi thì tám chín phần cậu ấy cũng quên rồi."

Tiêu Chiến không lên tiếng.

Vu Bân dập tắt điếu thuốc: "Ai mà chẳng có quá khứ, nếu không thì cậu ở bên cậu ấy nhiều một chút."

Nửa ngày sau Tiêu Chiến mới mở miệng nói: "Tôi không có thời gian rãnh rỗi đó đâu."

Vương Nhất Hàm đợi điện thoại của Tiêu Chiến cả một buổi sáng.

10 giờ 30 phút, di động không đúng giờ vang lên.

Tối hôm qua Tiêu Thắng hẹn anh đi đàm luận ở một hội sở.

Hội sở đó là do bạn của Tiêu Chiến mở, anh cùng Tiêu Thắng gặp mặt cũng không cố tình che giấu ai, Tiêu Chiến không thể không biết.

Cho dù không ai nói với anh thì sáng nay, hợp đồng bên bất động sản Tiêu thị đã được thực hiện, Tiêu Chiến ắt hẳn phải biết.

Không cho người khác biết được mình đang nghĩ gì, chính là phong cách của Tiêu Chiến.

Mới đầu, anh cũng không đồng ý hôn sự giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Nếu phải chọn một trong những người của Tiêu gia thì Tiêu Thắng lương thiện hơn so với Tiêu Chiến.

Cho dù có như thế nào thì cả quá trình trưởng thành của Tiêu Thắng đều rất tốt, có mẹ một mực quan tâm chăm sóc, cha dượng đối xử như con ruột, ông ba nội tiêu cũng đối xử tốt với anh.

Ngược lại, khao khát kiểm soát của mẹ Tiêu Chiến quá mạnh, từ nhỏ, mẹ ruột đã không có thời gian cùng cha ruột bồi đắp quan hệ, sau này càng ngày càng lạnh nhạt.

Tiêu Chiến vẫn luôn là một người cao lãnh.

Có thể hết lần này đến khác, Vương Nhất Bác đều cảm thấy Tiêu Chiến là người tốt, nên cậu mới dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Bây giờ bệnh tình của Vương Nhất Bác chuyển biến phức tạp, nói không chừng một ngày nào đó sẽ không còn nhớ rõ ai với ai nữa, lúc đó sinh hoạt cũng có vấn đề, Tiêu Chiến có muốn ly hôn hay không, ai cũng không biết được.

Dự án hợp tác cùng Tiêu thị lần này, anh ta không mang vào bất cứ tình cảm riêng tư gì, chỉ nhìn vào lợi ích. Cho dù bât động sản Tiêu thị về sau có do Tiêu Thắng phụ trách, anh vẫn lựa chọn tiếp tục hợp tác.

Nếu ngày nào đó Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ly hôn, cậu vẫn còn tiền để tiêu.

Tình cảm và tiền bạc, khi tình cảm không chắc chắn thì tiền nhất định phải có.

Vương Nhất Hàm cầm điện thoại di động lên, gọi cho Vương Nhất Bác.

Cậu trở về từ trên núi đã hai ngày mà một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh ấy.

Lần thứ nhất, gọi không được, máy bận.

Cách mấy phút sau vẫn gọi không được.

Mười phút sau, máy vẫn bận.

Vương Nhất Hàm đổi một số khác để gọi, mấy giây sau bên kia nhận điện thoại.

Anh ấy xoa xoa mi tâm, trước đó gọi không được là do Vương Nhất Bác kéo số của anh ấy vào danh sách đen.

"Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?"

Vương Nhất Hàm: "Là anh."

Bên kia lập tức cúp điện thoại.

Vương Nhất Hàm nhìn màn hình: "..."

Ỷ có quan hệ máu mủ, cậu liền tác quai tác quái, anh ấy cũng không làm gì được.

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã được chiều đến vô pháp vô thiên, kết quả mẹ anh còn nói với anh và anh cả là: Mẹ sinh ra hai đứa không phải để lớn có tiền đồ mà để lúc Vương Nhất Bác bực bội phát tiết.

Khi còn nhỏ cậu đã bắt nạt anh và anh cả.

Về sau, sức khoẻ cậu không tốt, nên càng không coi ai ra gì, mặc kệ cậu có đưa ra yêu cầu quá phận nào, hai người anh như bọn họ chưa bao giờ cự tuyệt.

Vương Nhất Hàm nhắn tin cho cậu: [Vì người ngoài mà em đối xử với anh như vậy?]

Vương Nhất Bác:[Trác Thành đối với em mà nói không phải người ngoài, anh dám làm tổn thương cậu ấy chính là tổn thương em. Đừng nhắn qua nữa, cái số này của anh sắp bay vào sổ đen rồi.]

Vương Nhất Hàm nhìn chằm chằm điện thoại nói không nên lời.

Trí nhớ của Vương Nhất Bác đã suy giảm dần trong nửa năm nay. Nhưng ký ức về việc anh ta cùng Trác Thành đã chia tay lại nhớ rất rõ.

Vương Nhất Bác đúng là kéo cái số này của Vương Nhất Hàm vào sổ đen, mắt không thấy tâm không phiền. Uống hết mấy ngụm nước, cậu đứng dậy đi tập luyện tiếp.

Đến bên cửa sổ, bước chân chợt ngừng lại. Ngoài cửa sổ, lá cây rơi xuống tụ lại một chỗ.

Cuối thu, cảnh sắc tiêu điều.

Võ Dương đang dựa vào thân cây, bên miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt phiền muộn.

"Dương Dương."

Tâm tình Vương Nhất Bác hôm nay không tệ, liền đùa với anh.

Võ Dương xoay mặt, xuyên qua cửa sổ thấy được cậu.

Anh ấy bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng: "Không biết lớn nhỏ."

Vương Nhất Bác dựa vào bệ cửa sổ cười.

Võ Dương dập thuốc, giẫm lên lá cây đi tới. Anh ta và cậu đã quen biết nhau từ lâu, vừa tiếp xúc cưỡi ngựa, hai người họ liền quen nhau.

Ngày trước anh ta làm ở một câu lạc bộ khác, về sau mới đến làm ở câu lạc bộ do Tiêu Chiến đầu tư.

Câu lạc bộ này của Tiêu Chiến có một số cổ đông có tiền có nhân mạch rộng cho nên khi vừa mới thành lập đã ăn nên làm ra, trở thành câu lạc bộ cưỡi ngựa tốt nhất và có giá trị thương mại nhất trong ngành.

Một năm sau khi Võ Dương đến đây làm việc, câu lạc bộ cũng chi một số tiền lớn săn Vương Nhất Bác qua đây.

Những ký ức từ lúc quen biết Võ Dương đến bây giờ, Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ, tuy không được chi tiết nhưng cũng không quên hoàn toàn.

Vương Nhất Bác: "Mới sáng sớm làm gì mà sầu khổ vậy?"

Võ Dương dựa vào tường thở dài.

Vương Nhất Bác thuận tay lấy một lon soda ở tủ trà kế bên: "Anh đây tự mình mở nước cho cưng uống. Sao nào, có chuyện gì?"

Võ Dương chưa từng xem cậu là người ngoài: "Người yêu cũ đến tìm tôi muốn quay lại."

Vương Nhất Bác: "Nếu anh vẫn còn thương người ta thì cứ suy nghĩ một chút đi." Nhìn anh ấy xoắn xuýt như vậy, đại khái vẫn là chưa quên được người cũ.

Không yêu thì sẽ không phiền lòng.

Võ Dương gãi gãi chóp mũi: "Tôi đã có người mới."

Vương Nhất Bác nghe xong, mở lon soda cũng không đưa anh ta, cũng may Võ Dương phản ứng nhanh lùi về sau mấy bước mới không bị cậu tạt nước vào người.

Vương Nhất Bác buông xuống một câu: "Đồ tra nam!"

Còn một nửa lon nước kia, cậu đóng lại, tiếp tục đi tập luyện.

Hàm ca, Võ Dương. Không biết Tiêu Chiến có như vậy không.

——

Chạng vạng tối, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, nói cậu về sớm một chút, đến nhà cũ ăn cơm.

Tiêu Chiến tan tầm đã về biệt thự trước.

Nhẫn cưới để ở thư phòng, anh muốn về lấy đeo lên. Bình thường bọn họ đều không đeo nhẫn, chỉ có khi về nhà ông nội mới giả vờ giả vịt đeo lên tay. Vừa ra khỏi nhà cũ thì cũng tháo nhẫn ra.

Anh cũng đem cất luôn túi đựng hồ sơ thoả thuận ly hôn.

Một lúc sau, từ tầng hai truyền đến tiếng: " Tiêu Chiến?"

"Ở thư phòng."

Tiếng bước chân càng gần.

Mấy giây sau, cửa phòng mở ra: "Chiến ca."

Vương Nhất Bác đứng ở cửa không đi vào, giang hai tay ra.

Nhất thời, Tiêu Chiến không hiểu ý của cậu là gì.

Một lát sau mới giật mình. Sáng hôm qua cậu cũng như vậy mà ôm anh một cái. Cái kia là ôm đi làm, còn cái này là ôm tan tầm?

Tiêu Chiến không bước qua, mắt vẫn nhìn vào máy tính.

Yên tĩnh mấy giây.

"Chồng lớn."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn hình, nhưng nội dung trên đó thì nửa chữ cũng không đọc vào. Vương Nhất Bác so với anh kiên nhẫn hơn nhiều, anh không đi qua, cậu vẫn cứ bất động giang rộng hai tay đứng đó.

Hết cách với cậu, Tiêu Chiến liền đứng lên, mang chính mình đến trước mặt cậu.

Khoé miệng Vương Nhất Bác giương lên, cúi xuống ôm eo anh, rất nhanh liền buông ra: "Đợi em một chút, em đi thay quần áo."

Hôm nay cậu mặc quần jean và giày ủng.

Lúc cậu xuống lầu, Tiêu Chiến đang xem tivi ở phòng khách, không quan tâm.

Còn ba bước nữa là xuống dưới đất, cậu đứng trên cầu thang kêu: "Chiến ca, anh qua đây."

Tiêu Chiến quay lại nhìn cậu.

Vương Nhất Bác: "Chồng lớn, lại đây."

"Có lời cứ nói."

"Em nói là anh qua đây."

Tiêu Chiến xoa xoa mi tâm, đứng dậy bước qua.

"Đến gần hơn một chút."

Anh biết cậu muốn làm gì, anh duỗi cánh tay dài về phía cậu, để cho cậu tiếp vào lồng ngực mình, bế cậu xuống.

Vương Nhất Bác cười cười còn không quên lên án anh: "Cái người này thật là, động tác thô lỗ không chút thương hoa tiếc ngọc gì, lúc trước làm sao mà cưới được em vậy?"

Tiêu Chiến thả cậu xuống, đi đến bàn trà kiểm tra lại chìa khoá xe và hộp nhẫn rồi đi ra ngoài.

"Ơ, anh lái xe à?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác theo sát phía sau.

Tiêu Chiến nổ máy, cậu ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn.

Tiêu Chiến chưa vội lái xe, mở hộp nhẫn ra, lấy chiếc của mình đeo, rồi đưa chiếc còn lại cho Vương Nhất Bác ý bảo cậu đeo lên.

Anh biết Vương Nhất Bác đã sớm quên chuyện cái nhẫn liền giải thích một chút: "Ông bà nội đều tưởng tình cảm của chúng ta rất tốt nên mỗi lần về nhà cũ mới đeo lên."

Vương Nhất Bác đã hiểu, nhẫn cưới này là đạo cụ để bọn họ diễn vở phu phu tình thâm.

Tiêu Chiến cất hộp nhẫn vào trong rương xe, bắt đầu lái.

Vương Nhất Bác đeo nhẫn lên ngón áp út, kích cỡ vừa vặn.

Tiêu Chiến nhắc nhở: "Em và ông bà nội có quan hệ rất tốt."

Cậu gật đầu: "Còn ai tới nữa không? Ba mẹ có tới không?"

Tiêu Chiến mặt không biểu tình nhưng vẫn đáp: "Đã ly hôn hơn hai mươi năm rồi."

Vương Nhất Bác còn muốn biết thêm tình hình trong nhà của anh: "Vậy anh có anh chị em gì không, em nhớ không rõ, có thể nói cho em biết không?"

Tiêu Chiến một tay gác lên cửa sổ, một tay cầm tay lái, không lên tiếng.

Không nghe được câu trả lời, cậu cũng không tiếp tục hỏi.

Trực giác nói cho biết, có lẽ sau khi ba mẹ ly hôn xong đường ai nấy đi, anh sẽ không miễn cưỡng giải thích.

Vương Nhất Bác nâng khuỷu tay chống cằm bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn nhẫn trên ngón tay trái, rồi lại nhìn Tiêu Chiến: "Đúng rồi, có phải trước kia chúng ta diễn kịch xong đều có cát xê không?" Cậu có chút ấn tượng: "Con ngựa thuần chủng kia là lễ vật tặng cho em à?"

Tiêu Chiến lúc này mới lên tiếng: "Còn nhớ rõ?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Những ký ức liên quan đến ngựa em đều nhớ."

Tiêu Chiến không nói gì.

Những ký ức cùng anh thì quên không còn một mảnh.

Vương Nhất Bác quay mặt sang nhìn bên ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên cậu xoay lại: "Chiến ca, có phải sau khi kết hôn anh có cho em tiền tiêu vặt đúng không?"

"Không có."

Cậu gật nhẹ đầu: "Ở câu lạc bộ, những người đã kết hôn đều được cho rất nhiều tiền tiêu, bọn họ hôm nay hỏi em có phải em được cho nhiều tiền lắm đúng không, em nói chồng em rất hào phóng, không đưa tiền mặt mà đưa thẻ đen không hạn mức giao dịch, tuỳ ý mà dùng."

Phía trước bị kẹt xe nên Tiêu Chiến dừng xe lại, quay sang nhìn cậu. Ánh mắt cậu yếu ớt còn khoé miệng thì giương lên nụ cười ranh mãnh.

Tiêu Chiến lấy ví tiền từ bên trong áo khoác phía sau xe, mở ra.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu lại gần: "Đúng rồi, em nói với các bọn họ anh cho em đến hai thẻ lận."

Tiêu Chiến ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau. Cậu cười cười.

Trên mặt cậu viết đầy bốn chữ "được voi đòi tiên".

Tiêu Chiến rút ra một tấm thẻ, vài giây sau lại rút thêm một tấm thẻ đen nữa.

Vương Nhất Bác nhanh chóng cầm lấy nhét vào bóp của mình. Ví thẻ của cậu có năm, sáu tấm, nếu không có thêm hai tấm thẻ này của Tiêu Chiến cậu cũng xài không hết.

Trước kia Vương Nhất Bác từng nghe Trác Thành nói qua được người khác nhờ vả là một điều hạnh phúc. Tiêu Chiến có lẽ chưa bị người khác nhờ vả bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro