Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không lên lầu lấy bản chuyển nhượng cổ phần nữa, trực tiếp đến công ty.

Ở bãi đậu xe dưới công ty, một chiếc xe khác cũng đến cùng lúc với xe của Tiêu Chiến, anh vừa mở cửa bước xuống xe thì người kia cũng bước xuống.

Hai chiếc xe cách cách nhau chưa đến 10 mét, không thể không nhìn thấy đối phương. Hai người gật đầu xem như chào nhau. Nhân viên bảo an tinh ý, bấm một bên thang máy cho Tiêu Chiến, một bên khác cho Tiêu Thắng.

Tiêu Chiến chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với người anh trai không cùng huyết thống này. Tiêu Thắng là con riêng của Tiêu phu nhân hiện tại, ba mẹ anh ly dị nhau năm anh lên năm. Sau, ba của anh tái hôn cùng mẹ của Tiêu Thắng.

Tiêu Thắng lớn hơn Tiêu Chiến một tuổi, sau khi vào nhà họ Tiêu liền đổi họ, những năm này, ba Tiêu một mực đối xử với Tiêu Thắng như con đẻ.

Vào thang máy, hai người cũng không chạm mặt nhau nữa.

Đinh thư ký đang bận việc, nhìn thấy Tiêu Chiến đến thì rất kinh ngạc. Lúc sáng, Tiêu Chiến gọi điện cho anh, nói là sáng nay có việc không đến công ty, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây.

"Tiêu tổng, chào buổi sáng."

Tiêu Chiến gật đầu.

Đinh thư ký vừa nhận được email ở bên đổng sự, sẽ có một cuộc họp cấp cao lúc 9 giờ 30 phút hôm nay, anh ta còn đang định báo cáo với Tiêu Chiến làm thế nào để xin phép hội đồng quản trị vắng mặt. Bây giờ thì không cần thiết nữa.

"Tiêu tổng, 9 giờ 30, phòng họp lầu ba mưới sáu, Tiêu Đổng muốn mở một cuộc họp."

"Họp?"

Đinh thư ký: "Vâng, thư ký vừa mới thông báo."

Tiêu Chiến nhất thời đoán không ra được mục đích của cuộc họp này là gì.

Một tiếng sau, Tiêu Chiến lại gặp Tiêu Thắng ở phòng họp, hắn ngồi ở chiếc ghế cuối dãy phòng họp.

Lần này hai người như có thương lượng trước, coi như không thấy đối phương.

9 giờ 25 phút.

Các giám đốc khác lần lượt vào, Tiêu đổng cũng đã đến, mọi người nhao nhao chào hỏi. Ông ngồi gần Tiêu Chiến, trên mặt anh không có bất cứ biểu hiện gì, ánh mắt tập trung vào màn hình vi tính trước mặt.

Tiêu đổng lên tiếng trò chuyện: "Tiểu Bác gần đây thế nào?"

Tiêu Chiến: "Vẫn như cũ."

Ba Tiêu thấy Tiêu Chiến không mấy thân thiện liền dừng lời.

Mọi người cũng đã đến đông đủ, cuộc họp bắt đầu.

Không phải ai cũng có thể ngồi trong phòng họp này, tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc họp này không tầm thường chút nào. Tiêu đổng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đề cập tới bất động sản Tiêu Thị.

Đầu tiên là biểu dương Tiêu Chiến, bất động sản Tiêu thị mấy năm trước bình chân như vại, qua sự quản lý của Tiêu Chiến đã phát triển không ít. Cả về danh tiếng lẫn tài chính. Đến bây giờ, bất động sản Tiêu thị đã đứng ở top 3 trong các công ty nội địa.

Đầu tuần rồi, hạng mục hợp tác của Tiêu thị cùng Vương gia ở Thượng Hải đã được phê duyệt.

Nói xong, Tiêu đổng mới đi vào trọng điểm của cuộc họp ngày hôm nay: "Bất động sản Tiêu thị có được ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao lớn của Tiêu Chiến, bây giờ mô hình bất động sản đã hình thành."

"Tuy nhiên, lợi nhuận hằng năm của các công ty dược phẩm lại giảm, trung tâm nghiên cứu và phát minh cũng không có bất kì đột phá nào trong năm nay, cứ tiếp tục như vậy, dược phẩm Tiêu thị sẽ bị thụt lùi phía sau."

Nói, rồi ông nhìn qua Tiêu Chiến: "Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, để Tiêu Chiến tiếp quản Tiêu thị y dược là thích hợp nhất, có khi sẽ tạo nên kỳ tích như bất động sản Tiêu thị."

Đối với những lời khen này, Tiêu Chiến cũng không thấy cảm kích, biểu hiện trên mặt nhạt nhẽo.

Anh hiểu rõ ba của mình, lời nói phía sau mới là điểm mấu chốt.

Tiêu đổng nói tiếp: "Về sau, con tiếp quản ngành dược của Tiêu thị, cũng không rãnh phân tâm cho công việc ở bất động sản, chuyện này cứ giao cho Tiêu Thắng quản lý, cùng con gánh vác một chút."

Dứt lời, Tiêu Chiến "À" một tiếng. Không nặng không nhẹ, còn mang theo chút trào phúng khiến cho Tiêu Đổng ngượng ngùng.

Trong phòng họp, ngoại trừ Tiêu Thắng ra, tất cả mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Thắng đều mang vẻ mặt ảm đạm, ngón tay theo nhịp gõ xuống cốc nước.

Bầu không khí có chút khẩn trương xen lẫn bối rối.

Về sau, Tiêu Chiến cũng không nhiều lời, hai chân vắt chéo, lười biếng ngả người vào thành ghế, trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, người ngoài cũng không đoán được giờ phút này anh đang suy tính điều gì.

Tiêu Chiến không giận mà uy, ngay cả Tiêu đổng cũng không can thiệp vào. Trong phòng họp tràn đầy mùi thuốc súng.

Tập đoàn Tiêu thị là do một tay Tiêu lão gia sáng lập nên, mấy năm trước đã về hưu.

Vốn là Tiêu lão gia muốn đem tập đoàn giao cho Tiêu Chiến quản tiếp, nhưng cân nhắc một hồi, vẫn là để Tiêu đổng (ba của Tiêu Chiến) tiếp nhận mấy năm, cùng nhờ đó mà làm dịu lại mối quan hệ của hai người họ.

Tiêu Chiến từ nhỏ đã không ở cùng ba mình, mấy năm gần đây, mối quan hệ cha con gần như đi đến đường cùng.

Ông nội Tiêu cũng một phần bất mãn với thái độ mà ba Tiêu đối xử với Tiêu Chiến, nhất là sau khi ông tái hôn. Bất quá, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vẫn là nghĩ biện pháp để kéo gần mối quan hệ cha con này lại.

Cục diện rối rắm như hôm nay cuối cùng vẫn xuất hiện.

Ba Tiêu sớm đã biết được sẽ có tình cảnh này, trước khi đưa ra quyết định, ông đã đoán được một màn này, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ông: "Mọi người có suy nghĩ thế nào?"

Còn có thể nghĩ như nào.

Trong hội đồng quản trị, ngoại trừ vài người có giao tình tốt với Tiêu Chiến, mấy người còn lại đều một lòng dốc sức cho Tiêu đổng, đương nhiên là đồng ý vô điều kiện.

Cho dù có bỏ phiếu thì cũng thông qua hai phần ba số phiếu.

Cuộc tỷ thí này cứ im lặng mà diễn ra. Mà Tiêu Chiến không có chút phòng bị nào, thua một cách triệt để.

Trước đó anh bận rộn nửa năm với cái hạng mục kia, cuối cùng phải liên thủ với anh của Vương Nhất Bác mới có thể ký hợp đồng được vào đầu tuần. Vậy mà giờ phải hai tay dâng lên cho người khác.

Cuộc họp kéo dài nửa giờ, nội dung về sau cũng chỉ mang tính hình thức.

Tháng sau, Tiêu Chiến sẽ đến tiếp quản mảng y học của Tiêu thị, còn Tiêu Thắng sẽ nhậm chức giám đốc của bất động sản Tiêu thị.

Trước đây, cả mảng bất động sản và mảng tài chính đều là Tiêu Chiến quản lí, hai công ty hai nghiệp vụ, tương trợ lẫn nhau.

Hiện tại bất động sản giao cho người khác quản lý, không biết là ba Tiêu muốn để cho Tiêu Chiến và Tiêu Thắng hỗ trợ lẫn nhau hay dứt khoác đem mảng tài chính và bất động sản cho Tiêu Thắng điều hành.

Không ai đoán được.

Cuộc họp kết thúc, các thành viên quản trị lần lượt ra khỏi phòng. Tiêu Thắng nhìn qua Tiêu Chiến một chút, sau đó khép sổ lại, rời đi.

Trong phòng họp là sự trầm mặc bức người.

Ba Tiêu và Tiêu Chiến đều không nhúc nhích, bầu không khí giằng co.

"Bụp" một tiếng, Tiêu Chiến đóng nắp máy tính lại.

Anh cũng không nhìn ba Tiêu mà nói: "Để cho người khác cười nhạo tôi là được rồi, đằng này ông lại còn tự mình bày trò tiếu lâm cho người khác nhìn."

Ba Tiêu thoáng nghiêng mắt, mơ hồ nhìn bóng dáng của Tiêu Chiến: "Làm người lãnh đạo của Tiêu thị, đương nhiên phải vì tập đoàn mà suy tính lâu dài, không thể giới hạn thành tích ở mức này được."

Điều khó chịu nhất đối với Tiêu Chiến là lý do lý trấu.

Không biết từ khi nào mà hai cha con nhà này lại như hai người xa lạ.

Tiêu Chiến vặn nắp chai nước: "Ông sợ tôi liên thủ với bên công ty của ba chồng để hạn chế quyền lợi chủ tịch của ông nên dứt khoác ra tay trước." Anh nhìn về phía ba Tiêu: "Tôi nói không sai chứ?"

Cũng không để ý đến biểu tình trên mặt ông, anh cầm chai nước và máy tính đứng dậy, rời đi.

Đinh thư ký không tham gia hội nghị nên không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Chiến mang theo sắc mặt bình thường trở về.

Anh ta cũng không dám hỏi nhiều.

Sau đó có vài phần văn kiện cần đến chữ ký của Tiêu Chiến nên anh ta liền tiến đến gõ cửa.

"Vào đi."

Đinh thư ký mở cửa bước vào, sộc vào mũi là mùi thuốc lá nhàn nhạt.

"Tiêu tổng, đây là khoản phí của hạng mục, phải thanh toán trước cuối tháng," Thư ký Đinh đưa tập tài liệu qua.

Rất nhanh, Tiêu Chiến liền tiến vào trạng thái làm việc.

Thư ký Đinh thấy bên góc bàn có một cái gạt tàn, bên trong có hơn phân nửa điếu thuốc, hút chưa được một phần ba. Kế bên gạt tàn là một hộp thuốc mới mở và một cái bật lửa.

Văn phòng vừa được quét dọn buổi sáng, ngoại trừ Tiêu Chiến thì không có ai tới.

Thuốc lá đều được dùng để mời khách, bản thân Tiêu Chiến chưa từng hút.

Không còn nghi ngờ gì nữa, điếu thuốc này là của Tiêu Chiến.

Thư ký Đinh đi theo Tiêu Chiến đã bảy năm, trước đó mặc kệ là tình huống nan giải như thế nào, Tiêu Chiến cũng không hút thuốc, đây là lần đầu tiên.

Bất quá, điếu thuốc chỉ mới cháy được một phần ba, không biết là do Tiêu Chiến không biết hút hay đang tự kiềm chế.

Tiêu Chiến ký tên xong, đóng lại đưa cho thư ký và nói: "Sau này, nếu bên bất động sản Tiêu thị chi quá 10 vạn thì phải được sự đồng ý của tôi."

Thư ký Đinh không hiểu cái gì nhưng vẫn gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."

Tiêu Chiến cầm cái gạt tàn thuốc lên vào phòng rửa tay, đại khái là nhàn rỗi, anh mở vòi nước rửa sạch cái gạt tàn.

Tiền bạc, quyền lực, anh không quá quan tâm. Vì anh nghĩ, Tiêu thị sớm muộn gì cũng sẽ do anh quản lý.

Cuộc họp hôm nay, anh bị chính ba của mình đề phòng, haiz, nhàm chán.

Đến trưa, tin tức ở cuộc họp hội nghị lúc sáng nhanh chóng truyền đến tất cả các ngóc ngách trong công ty. Đám nhân viên bàn luận sôi nổi, quên luôn làm việc.

Tiêu Thắng và Tiêu Chiến luôn là đối tượng trong các cuộc buôn chuyện của các nhân viên. Cả hai người đều sở hữu năng lực ngang nhau. Hơn nữa đều là người trong hào môn thế gia, là điều khiến mọi người của công ty bát quái nhất.

Không chỉ nội bộ truyền tai nhau, Vu Bân cũng biết việc này, công ty luật của anh ta là cố vấn pháp luật của tập đoàn, lần này hệ thống cao cấp của công ty có thay đổi, các văn kiện quan trọng liên quan cũng phải sửa theo.

Buổi trưa anh ta nhận được cuộc gọi của thư ký hội đồng quản trị, phiền anh ta buổi chiều đến công ty một chuyến.

Vu Bân cúp điện thoại ở bên kia xong, liền gọi cho Tiêu Chiến, nhưng anh không bắt máy.

Buổi sáng Tiêu Chiến nói anh ấy phải đi công tác, chắc là vẫn chưa hạ cánh.

Nào biết được lại đụng nhau ở dưới lầu của toà cao ốc Tiêu thị.

"Còn tưởng cậu đang ở trên máy nay đi công tác chứ, sao gọi điện thoại không trả lời?"

Vu Bân đến, Tiêu Chiến đi ra ngoài, hai người đúng lúc gặp nhau.

Tiêu Chiến: "Chắc là tín hiệu không tốt."

Vu Bân hiện tại không quan tâm chuyện này, hỏi: "Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?"

Trong vòng một đêm, Tiêu Thắng toàn thắng.

Bất động sản của Tiêu thị có được ngày hôm nay, Tiêu Chiến đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư, người khác không biết nhưng Vu Bân lại hiểu rõ.

Một câu của ba Tiêu, tất cả liền chảy về không.

Tiêu Chiến trả lời một nẻo: "Tôi có hẹn với người phụ trách của trung tâm nghiên cứu bên xưởng thuốc, đang gấp."

Vu Bân: "..."

Điều này còn chưa được công bố chính thức mà đã tự mình đi kiếm việc làm rồi?

Nhẫn nhục không phải là tính cách của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến biết Vu Bân còn đang bối rối: "Tôi sẽ không để một ai khác đoạt đi."

Vu Bân vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến, không nói gì. Có câu nói này của Tiêu Chiến, anh cũng không còn gì lo lắng.

Nhưng mà, đó là một cuộc trường kì kháng chiến.

Tiêu Thắng không phải hạng tầm thường, mà Tiêu Chiến cũng chẳng phải người lương thiện.

Hai người này định sẵn là phải tranh giành lẫn nhau.

"Còn cái bản thoả thuận ly hôn kia thì sao?"

Tiêu Chiến ngừng chân lại hai giây: "Tháng sau Vương Nhất Bác tham gia cuộc thi cưỡi ngựa, chờ khi nào trận đấu kết thúc thì nói sau."

Vu Bân gật đầu, dây dưa dài dòng, cân nhắc mọi thứ vì đối phương, cũng không phải là phong cách của Tiêu Chiến.

Vừa ngồi lên xe, Tiêu Chiến liền nhận được tin nhắn video từ Vương Nhất Bác.

Trong video là phong thái trên lưng ngựa của cậu.

Tiêu sái, gợi cảm.

Hiên ngang anh dũng.

Sau đó Vương Nhất Bác gọi điện thoại qua. Ký ức vụn vặt của cậu như biến cậu thành một người khác. Trước kia cả hai người thường hơn một tháng cũng không liên lạc, điện thoại không gọi, tin lại càng không nhắn.

Tiêu Chiến bắt máy, cậu liền hỏi: "Có xem hết không?"

"Có."

"Kỹ thuật thông qua chứ?"

Tiêu Chiến không lên tiếng, anh xem video cũng không biết cậu cưỡi ngựa tốt như thế nào.

Đoạn video kia là Vương Nhất Bác nhờ nhân viên công tác quay lại cho cậu lúc cậu đang tập luyện vượt chướng ngại vật trong sân, rồi gửi cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không nghĩ đến cậu vẫn còn nhớ lần đó trên núi anh đã nói phải thông qua sát hạch của huấn luyện viên do anh điều tới thì mới có tư cách tham gia thi đấu.

Ký ức của cậu không liên tục, ngắt quãng từng đoạn.

Trước đây những người từng xuất hiện trong sinh hoạt của cậu, cậu đều nhớ kỹ.

Nhưng những người quen, hay mọi việc phát sinh một năm gần đây, cậu đều quên sạch.

Không biết tư cách dự thi của cậu bắt sóng được đoạn ký ức vụn vặt nào mà khiến cậu nhớ kỹ đến giờ.

Tiêu Chiến không nhân nhượng, thái độ kiên quyết: "Video không tính là gì, phải thông qua khảo hạch trực tiếp."

Vương Nhất Bác tràn đầy tự tin: "Tuỳ anh."

"Chiến ca, mấy giờ anh về nhà?"

Vương Nhất Bác vừa được nghỉ giữa hiệp, rãnh rỗi liền cùng Tiêu Chiến trò chuyện vài câu.

Tiêu Chiến trước giờ đều chưa từng thông báo lịch trình của mình cho người khác, có chút không quen nhưng vẫn nói: "9 giờ."

Vương Nhất Bác: "Vậy 9 giờ 1 phút em có mặt ở nhà."

Trước khi cúp điện thoại, cậu còn đắc ý cười một cái. Trong ý cười còn mang theo chút kiêu căng.

Tiêu Chiến tắt điện thoại, nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Tiếng cười vừa rồi đã làm tan đi hết u ám và bực dọc trên người anh từ sáng tới giờ.

Vương Nhất Bác đã lâu rồi không cưỡi ngựa, buổi sáng phải tập luyện mấy hiệp mới có thể tìm lại cảm giác.

Cậu cũng không quên hoàn toàn những ký ức về ngựa.

Tiêu Chiến cho cậu hai con ngựa Ả Rập, vừa rồi cậu có tập cưỡi, cảm giác không tệ.

Đã đến giờ cơm trưa, Vương Nhất Bác đi tìm Võ Dương.

Lúc này, Võ Dương như đang ở trong dầu sôi lửa bỏng.

Mười phút trước, anh vừa tiếp một vị khách không mời mà đến.

Khương Duy vì thất tình nên trạng thái không tốt, người đại diện cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, sắp tới cũng không sắp xếp hoạt động nào.

Tối hôm qua uống nhiều rượu, sáng nay 9 giờ dậy, ở trong nhà nhàm chán nên hắn lái xe đến sân tập cưỡi ngựa.

Hắn cũng muốn thuận tiện đến nhìn ngựa của hắn, kết quả là Võ Dương kêu hắn đợi đến lần sau đi, hai con ngựa này đều đem cho Vương Nhất Bác rồi.

Khương Duy vẫn còn một bụng tức giận với Tiêu Chiến, thế là lập tức nổi cơn.

Khương Duy vừa trải qua thất tình, vẫn chưa hết bực: "Mấy người dựa vào cái gì mà đem ngựa của tôi cho cậu ta, mấy người đã hỏi ý kiến của tôi chưa?!"

Võ Dương chớp mắt, im lặng uống cà phê.

Con ngựa này cũng không được tính là của Khương Duy, Tiêu Chiến đã đồng ý với Khương Duy rằng chờ ngựa đến, nếu hắn rãnh rỗi thì có thể đến lấy một con.

Không biết Tiêu Chiến nghĩ như thế nào, đều đem tặng Vương Nhất Bác.

Khương Duy vốn cũng không quá mặn mà với việc cưỡi ngựa, chỉ là đang rãnh rỗi nên muốn nuôi một con. Nếu hôm nay đổi lại là người khác lấy thì cũng không quan trọng, nhưng hết lần này đến lần khác đều là Vương Nhất Bác.

Từ trước đến nay, Khương Duy và Vương Nhất Bác luôn như nước với lửa.

Nguyên nhân âu cũng là do khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lĩnh chứng, Khương Duy cho rằng cậu không phù hợp với Tiêu Chiến. Khi hắn nói chuyện này với bạn của mình, đúng lúc Vương Nhất Bác nghe được.

Hai người đều không phải người hiền lành, liền trực tiếp cáu xé nhau. Kết quả, biến thành oan gia.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Võ Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, như nhìn thấy cứu tinh, vừa định mở miệng nói "Mời vào" thì ngoài cửa vang lên: "Dương Dương."

Là âm thanh của Vương Nhất Bác.

Da đầu của Võ Dương tê dại.

Nhìn xem hôm nay là ngày tốt lành gì mà hai vị tổ tông này đều tìm đến anh ta.

Nếu Khương Duy là lựu đạn thì vị ngoài kia chính là bom nổ chậm.

Hiện tại anh ta chỉ muốn gọi cấp cứu.

Khương Duy đánh mắt nhìn qua Võ Dương: "Có người tìm anh, không nghe thấy à?"

Âm thanh ngoài cửa vẫn còn tiếp tục: "Võ Dương."

Võ Dương đứng dậy, tranh thủ thời gian chạy đến phòng tắm.

Sắc mặt Khương Duy nghiêm nghị.

Võ Dương giả bộ như vừa từ trong toilet ra, hướng về phía cửa: " Vương Nhất Bác, vào đi."

Cửa mở ngay lập tức.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Khương Duy kiêu căng, của Vương Nhất Bác thì bình tĩnh, như nhìn một người xa lạ. Lướt mắt qua Khương Duy, cậu quay về phía Võ Dương.

Vương Nhất Bác sớm đã quên mất Khương Duy là ai, còn tưởng là khách của câu lạc bộ, cậu mỉm cười nói: "Không biết anh có khách, anh cứ bận tiếp đi."

Võ Dương lắc đầu: "Không có gì, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác: "Cũng không gấp, chồng tôi tặng cho tôi hai con ngựa, tôi rất thích, trong khoảng thời gian này làm phiền anh chăm sóc cho chúng nó."

Cậu đột nhiên khách sáo như vậy, Võ Dương có chút không thích ứng: "Việc nên làm mà."

Dưới đáy lòng Khương Duy cười lạnh một tiếng, đây là đang cố ý khoe khoang à.

Vốn Vương Nhất Bác tính mời Võ Dương ăn cơm, thấy anh ta có khách nên cậu không tiếp tục, tìm cớ rời khỏi phòng, lúc ra ngoài còn không quên đóng chặt cửa.

Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Khương Duy tức giận lên tiếng: "Anh thấy chưa, cậu ta rõ ràng giả vờ không biết tôi, còn hung hăng đắc ý khoe khoang đồ lấy từ trong tay tôi. Một người giảo hoạt như vậy mà các người suốt ngày bênh vực bảo cậu ta tốt, mắt đều mù hết rồi phải không?!"

Võ Dương ho hai tiếng, hắng giọng nói: "Trí nhớ Vương Nhất Bác không tốt, đâu phải anh không biết, có lẽ thật sự quên mất anh là ai."

Khương Duy cười lạnh: "Hết lần này đến lần khác quên tôi, lại nhớ kỹ anh, nhớ kỹ Tiêu Chiến tặng ngựa? Võ Dương, anh đã lớn chừng này, anh còn tin vào việc mất trí nhớ có chọn lọc à?!"

Võ Dương trố mắt nhìn, cũng đúng, không lý nào Vương Nhất Bác quên đi kẻ thù của mình là Khương Duy mà lại nhớ rõ anh ta như vậy.

Khương Duy hậm hực, trừng mắt liếc Võ Dương, hắn biết dù có như nào thì Võ Dương vẫn có xu hướng nghiêng về phía Vương Nhất Bác. Hắn đứng lên rời đi, lúc ra cửa còn đóng cửa lại thật mạnh vang "rầm" một cái.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người lại đụng mặt nhau ở bãi đỗ xe.

Bước chân Khương Duy chậm dần, hắn muốn quan sát để lật tẩy Vương Nhất Bác.

Vẻ mặt của cậu vẫn bình thường, đáy mắt không chút gợn sóng, không cho Khương Duy một ánh mắt dư thừa nào.

Hai người sát vai nhau mà đi.

Khương Duy quay đầu, nhìn xem bóng lưng kiêu ngạo kia, tim hắn bỗng thấy buồn. Đắc ý và phách lối như vậy, không để ý đến hắn dù chỉ một chút.

Nghĩ đến việc bị Vương Nhất Bác lấy mất một con ngựa, Khương Duy không thể bình tĩnh, liền gọi cho Tiêu Chiến.

Tối hôm qua Tiêu Chiến đối xử với hắn lạnh nhạt, hắn đều nhớ rõ.

Thù mới nợ cũ cùng nhau tính.

Tiêu Chiến đang cùng người phụ trách đàm luận, trực tiếp ngắt điện thoại.

Đến lúc trời tối cũng không gọi lại.

Khương Duy điên người nhắn tin nói với Vu Bân: [Tôi sẽ tuyệt giao với Tiêu Chiến.]

Hắn biết Vu Bân sẽ khuyên nhủ, phiền phức, tạm thời kéo luôn số của Vu Bân vào sổ đen. Nhắm mắt làm ngơ.

——

Vương Nhất Bác tập luyện ở câu lạc bộ đến chiều tối mới về nội thành, giữa đường nhận được điện thoại của Trác Thành, hẹn cậu cùng ăn cơm.

Vương Nhất Bác: "Đêm nay không quay à?"

Trác Thành đang tẩy trang, nói: "Có quay, nhưng được nghỉ ngơi tự do hai tiếng, vẫn đủ thời gian ăn cơm."

Sắp tới đoàn làm phim sẽ đến các thị trấn nhỏ để lấy cảnh quay trong vòng một tháng, sẽ không về kịp lúc Vương Nhất Bác thi đấu, tối nay coi như ăn mừng sớm cho cậu.

Hai người hẹn nhau ở nhà hàng. Khi cậu đến nơi thì Trác Thành đã uống nửa tách cà phê.

Trác Thành ngước lên nhìn cậu nói: "Đẹp đấy."

Vương Nhất Bác: "Tớ đã từng xấu à?"

"Cái đẹp này không giống ngày xưa, chắc chắc là do được tình yêu nuôi dưỡng." Trác Thành uể oải dựa vào lưng ghế: "Xem ra Tiêu Chiến đối xử với cậu không tệ."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ: "Anh ấy rất nhàm chán."

Không lãng mạn, không hài hước, chuyện gì cũng lạnh lùng. Ngoại trừ gương mặt kia, khiến cho người ta có chút vui vẻ.

Trác Thành: "Đừng có ở trong phúc mà không biết nhận, có người ngủ cùng là được."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đến nhà hàng này, trang trí bình thường, không gian riêng cũng không có.

Cậu nhắc nhở Trác Thành: "Chú ý cái miệng của cậu, để truyền thông bắt gặp thì cậu xong đời."

Trác Thành cười: "Tớ chính là muốn bị bắt gặp đấy, tớ còn tự chui vào ống kính của chó săn nhưng người ta còn né tớ ra, sợ tớ cọ nhiệt."

Lại nói đến độ nổi tiếng: "Fan của tớ còn chưa tới mười vạn, hơn nửa đều là fan giả."

Vương Nhất Bác vuốt cằm cười cười: "Tớ có nhiều tiền, xài không hết, về sau mỗi ngày đều mua hot search cho cậu ngồi trên đó mua vui."

Trác Thành khoát khoát tay: "Bỏ đi, ký ức của cư dân mạng về tớ cũng như ký ức của cậu với người khác vậy, không qua được đến ngày thứ hai."

Trong lúc hai người nói chuyện bát quái, không biết sao lại nói đến Chu Khiêm.

Tinh Quang trước đó công khai tuyển tập những kịch bản tốt, hôm nay đã có kết quả. Có ba người được chọn, ba kịch bản này, sang năm có khả năng được bấm máy."

Còn có một tin nội bộ, trong số ba người có một người mang phong cách thích hợp với việc cải biên tác phẩm của Nhạc lão tiên sinh.

Bên Tinh Quang đã thông báo cho ba biên kịch đó cải biên lại tác phẩm, cuối cùng chọn ra ai có tác phẩm sát với nguyên tác nhất để quay.

Trác Thành trấn an cậu: "Nếu cậu muốn quay kịch bản của mình thì cứ trực tiếp nói chồng cậu đầu tư cho là được."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Nếu đã là kịch bản không tốt thì không cần phải đem tiền đổ sông đổ biển."

Nói đến cùng vẫn có chút mất mát.

Cái kịch bản cậu đã dùi mài kinh sử hai năm vậy mà vào tay Chu Khiêm, anh ta còn không xem đến trang thứ ba.

Trác Thành đổi chủ đề, quan tâm hỏi: "Đầu còn đau không?"

Thuốc Đông y mới dừng được hai ngày, tối hôm qua có đau một lần, nhưng cũng nhanh hết.

Vương Nhất Bác: "So với trước kia tốt hơn nhiều."

Trác Thành an ủi đưa ra kiến nghị: "Hay là đợi sau khi thi cưỡi ngựa xong, cậu lại lên núi nghỉ ngơi dùng thuốc tiếp đi."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, cậu cũng có ý định này.

Bữa cơm này kéo dài đến tám giờ, Trác Thành còn phải về đoàn phim nên hai người tách ra ở cửa nhà hàng.

Vương Nhất Bác về đến biệt thự vẫn chưa đến 8 giờ 30 phút, liền nhắn cho Tiêu Chiến: [Anh đang ở đâu?]

Tiêu Chiến vẫn đang ở công ty xử lý công việc, nói với thư ký Đinh: "Khoảng thời gian này tạm thời đừng đánh động gì với bên kia, cứ im lặng làm việc."

Thư ký Đinh gật đầu hiểu rõ Tiêu Chiến đang muốn chờ thông báo chính thức về việc thay đổi nhân sự, sau đó trực tiếp đối đầu với Tiêu đổng và Tiêu Thắng.

Tiêu Chiến viết ra một dãy số đưa cho thư ký Đinh nói: "Đến ngày thông báo thay đổi nhân sự, hãy cung cấp những tin tức này cho cánh truyền thông, số tiền này sẽ do tôi chi."

Thư ký Đinh hiểu ý.

Người ngoài đều nói Tiêu Chiến vô tâm với người thân, chỉ có anh biết, là do ba Tiêu lười so đo, có thể là nể mặt ông nội Tiêu, tránh để cho ông nội tuổi tác đã cao bị khó xử giữa con trai và cháu trai.

Nhưng ba Tiêu lại cho rằng năng lực Tiêu Chiến có hạn, không đủ để đối kháng với ông.

Sau khi thư ký Đinh ra ngoài, Tiêu Chiến nhìn điện thoại rồi trả lời lại cậu: [Ở công ty.]

Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, đỗ xe ngay cạnh biệt thự.

Biệt thự của Tiêu Chiến có bảo vệ độc lập, bảo vệ mở cửa cho cậu nhưng cậu xua tay nói không vào.

Tiêu Chiến về nhà trễ hơn so với thời gian mà anh đã nói, 9 giờ 15 về đến nhà.

Chiếc xe vừa rẽ vào sân, Tiêu Chiến khoé mắt thấy có một chiếc xe bên cửa sổ, nổ máy theo vào sau.

Đỗ xe xong, cậu mỉm cười bước xuống đến Tiêu Chiến: "Anh về lúc 9 giờ 15 phút, em về nhà lúc 9 giờ 16 phút."

Tiêu Chiến cạn lời, anh mới vừa biết được một mặt nhàm chán như vậy của cậu.

Vương Nhất Bác rất tự nhiên đến khoác tay Tiêu Chiến: "Hôm nay bận lắm à?"

"Ừm."

Hai người đi vào nhà.

Phòng khách trong nhà là trang trí để qua mặt trưởng bối, chứ cả hai người đều ai làm việc nấy, chưa từng nói chuyện phiếm, cũng chưa từng ngồi xem tivi cùng nhau. Về đến nhà Tiêu Chiến liền ngồi một mạch trong thư phòng xử lý công việc, còn cậu cũng nhốt mình trong phòng sửa kịch bản.

Hai người vào thang máy, Tiêu Chiến bấm tầng hai và tầng ba.

Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi một câu: "Anh còn muốn tăng ca à?"

"Không bận gì."

Vậy thì không tăng ca, cậu: "Vậy anh còn đến thư phòng làm gì?"

Tiêu Chiến nhìn cậu, ký ức hiện tại của cậu thật khiến người khác khó nắm bắt được.

Giờ cậu đã không nhớ được là họ đang sống riêng.

"Anh ở lầu hai."

Vương Nhất Bác gật gật đầu đã hiểu, hôn nhân chỉ là hình thức đối phó. Cậu chỉ nhớ mỗi Tiêu Chiến là chồng cậu, hai nhà liên hôn. Còn lại đều quên hết.

Vương Nhất Bác không nhớ được vì sao lúc trước mình lại đồng ý kết hôn, nếu là hiện tại thì cậu chắc chắn không có khả năng kết hôn.

"Hôn nhân như vậy thật nhàm chán, nếu đã như vậy thì tại sao lại bắt đầu, lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp của đối phương. Còn không bằng tự mình đi tìm kiếm hạnh phúc."

" Vương Nhất Bác, chúng ta không phải hữu danh vô thực."

Biểu cảm trên mặt cậu thay đổi, hai mắt sáng lên.

Cho dù có liên hôn thì cậu cũng không đem hôn nhân ra làm trò đùa.

Tiêu Chiến nói ra nguyên nhân: "Bây giờ trí nhớ của em không tốt, sáng hôm sau ngủ dậy liền quên mất anh là ai."

Vương Nhất Bác liền đặt tay lên ngực của anh: "Xin lỗi, vì không thể nhớ được anh."

Tiêu Chiến không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào cậu, nơi trái tim như cảm thụ được nhiệt độ trên lòng bàn tay của cậu.

Thang máy lên đến tầng hai, cậu nhấn nút đóng cửa, kiên quyết nói: "Ở trên lầu đi."

Thang máy dừng lại ở tầng ba, Vương Nhất Bác lôi kéo Tiêu Chiến ra ngoài, khoé miệng sớm đã giương lên. Cậu quay đầu nhìn Tiêu Chiến nói: "Cho dù sáng mai tỉnh dậy có quên mất anh là ai, thì chỉ nhờ vào khuôn mặt này, em có thể cho phép anh nằm cạnh em."

Nói xong còn dương mắt nhìn anh.

Tiêu Chiến đáy mắt im lặng, một mực bị cậu dẫn đi.

Đến phòng ngủ, Vương Nhất Bác mới buông Tiêu Chiến.

Phòng ngủ ở tầng ba cũng có quần áo của Tiêu Chiến, anh tìm một bộ rồi đi tắm.

Vương Nhất Bác vẫn chưa quên việc sửa chữa kịch bản, ngồi trước máy tính làm việc.

Mười mấy phút sau, Tiêu Chiến tắm xong, cậu vẫn chuyên tâm làm việc, nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng lên nhìn anh: "Anh đi ngủ trước đi, em còn muốn làm thêm."

Tiêu Chiến chưa buồn ngủ, dựa ở đầu giường đọc sách, lâu lâu lại ngước nhìn cậu.

Anh hoàn toàn không nắm được suy nghĩ của cậu, mới vừa rồi còn nhiệt tình như vậy, bây giờ lại nói muốn làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro