Dưới Ánh Hoàng Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Đỉnh Chi đứng bên cửa nhỏ, đôi mắt chăm chú nhìn nam nhân bản thân tâm duyệt. Ánh nắng hồng rót qua từng kẽ lá. Tiếng chim ca vang vọng hòa cùng tiếng gió nhẹ vi vu lướt qua khóm tre già. Những chiếc lá xanh mướt xao động, tán lá liêu xiêu, tạo nên vũ khúc mềm mại mà uyển chuyển họa nên cảnh sắc Cô Tô thành.

Mái nhà tranh được bày trí thanh nhã, hoàng hôn buông xuống mang theo ngần vệt sáng tinh nghịch len lỏi qua tấm màn, đáp xuống gương mặt tuấn mỹ. Y nằm dài trên giường, nửa tỉnh nửa mê, dáng vẻ thư thái tựa bức thủy mặc đầy sống động. Mái tóc xòa bay nhẹ nhàng trong gió, đôi mắt nhắm nghiền, nụ cười nhàn nhã lấp ló trên môi.

Diệp Đỉnh Chi vén tấm màn, ánh mắt hắn dừng lại trước hình bóng ái nhân. Hắn khẽ giọng.
" Vẫn chưa thấy đủ sao?"

Mùi hương nhẹ nhẹ tỏa ra từ Diệp Đỉnh Chi khiến y thích thú. Bách Lý Đông Quân mở mắt, y nghịch ngợm nhìn Diệp Đỉnh Chi. Ngón tay luồn vào kẽ hở, nắm chặt lòng bàn tay chai sần. Y gối đầu lên đùi hắn, cuộn tròn như tiểu miêu yêu đầy dụ hoặc.

" Vân ca, đệ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Tạm thời chưa muốn dậy."

Diệp Đỉnh Chi phì cười, ánh mắt hắn không rời khỏi bộ y phục xộc xệch của Bách Lý Đông Quân. Đường nét cơ thể, y chẳng buồn dấu diếm, cứ thế thoải mái phô bày. Nội y dùng vải lụa vốn được may cẩn thận giờ đây trở nên lộn xộn với những nếp nhăn cùng nút thắt hờ hững. Diệp Đỉnh Chi thở dài, chỉnh sửa vạt áo cho y, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa trìu mến.


"Từ khi nào tửu tiên lại biến thành bộ dáng thế này? Minh Đức Đế thấy kẻ đánh hắn bẹo hình bẹo dạng là một người chẳng mang quy củ, hắn sẽ tức chết."

"Cứ để cho hắn tức chết đi"

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, không hề quan tâm.


"Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân thành ra thế này, chẳng phải bị giáo chủ ma giáo Diệp Đỉnh Chi dưỡng thành hay sao, huynh còn trách ta."


Diệp Đỉnh Chi vén lọn tóc rối bù, che lấp giương mặt Bách Lý Đông Quân.

" Đông Quân, đệ cứ nằm mãi thế này, ta phải biết làm sao."

Bách Lý Đông Quân chống tay dậy, kéo Diệp Đỉnh Chi, chủ đích muốn hắn nằm xuống bên cạnh mình. Muốn hắn bồi y một đoạn mộng đẹp, rồi y sẽ ngoan ngoãn cùng hắn dùng cơm tối.


Diệp Đỉnh Chi cười, nụ nười nhè nhẹ đầy sủng nịnh. Hắn đưa tay ôm lấy Bách Lý Đông Quân, kéo đến gần hơn. Nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán rộng. Bách Lý Đông Quân cảm nhận được hơi ấm, thỏa mãn nằm trong vòng tay.

" Vân ca, chi bằng huynh nằm cùng ta, ta mệt lắm không muốn dậy"

Bách Lý Đông Quân thì thầm, đôi mắt mở ra chỉ một chút. Diệp Đỉnh Chi nhìn Bách Lý Đông Quân, trong lòng hắn dâng lên một tầng xúc cảm ấm áp. Bách Lý Đông Quân thản nhiên, tùy hứng bên cạnh hắn khiến một kẻ như hắn cảm thấy yên bình khó tả. Thử xúc cảm chỉ Bách Lý Đông Quân trao cho hắn, thứ xúc cảm đặc biệt mà Dịch Văn Quân cả đời này chẳng thể trao cho hắn nửa phần bình yên.

Hắn nhẹ nhàng, nằm xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân, cảm nhận sự gần gũi, sự mềm mại bên cạnh y. Diệp Đỉnh Chi khẽ nói, giọng điệu của hắn đầy sủng nịnh pha chút đùa cợt mà nói.

" Được rồi, ta nằm với đệ một lát. Nhưng nếu đệ không chịu dậy, ta sẽ ăn hết phần cơm tối của đệ. "

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, tiểu bá vương Càn Đông Thành còn sợ đói sao? Y chậm rãi vùi mình vào vòng tay Diệp Đỉnh Chi, gối gầu lên ngực hắn, cảm nhận nhịp đập đều đều, ổn định. Tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua khe cửa, hòa cùng thanh âm chuông gió đều đều tạo nên một bản giao hưởng êm dịu.

" Vân ca, có những khi đệ chỉ muốn như thế này mãi mãi, chẳng phải lo nghĩ điều gì. Chỉ cần huynh ở đây, bên cạnh đệ, thế là quá đủ rồi."

Bách Lý Đông Quân khẽ nói, giọng nói của y nhỏ nhẹ như gió thoảng. Trái tim Diệp Đỉnh Chi khẽ rung động. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay ôm lấy y. Bách Lý Đông Quân dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở của y trở nên đều đặn, nhẹ nhàng. Diệp Đỉnh Chi nằm đó, ngắm nhìn Bách Lý Đông Quân. Đôi mắt hắn chứa đầy sự dịu dàng. Hắn biết thế gian này chỉ Bách Lý Đông Quân đối hắn sơ tâm vẹn trọn, nhất niệm chân thành.

Ánh hoàng hôn khuất lối, nhường cho thế gian màn đêm u buồn, tĩnh lặng. Căn nhà tranh ngoài Cô Tô Thành chìm vào sắc tối êm đềm. chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của Bách Lý Đông Quân và sự bình yên trong lòng Diệp Đỉnh Chi.

[ Au: Tui đi tìm fic Diệp Bách, nhưng phần lớn đều nặng hán việt, mặc dù đọc hiểu nhưng lại chẳng mấy thỏa lòng đu cp âm dương này. ( Thương Diệp Bách đến già ;;;A;;;) Vốn muốn viết fic nhỏ về Diệp Bách, ý tưởng thì nhiều nhưng lại lười, cứ mở doc lên rồi lại đóng. Lần đầu viết fic, có gì sai sót mong mí chế đừng chê. Thời gian không nhiều, hy vọng có thể ra đều đều :<< ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro