Chương 1: Xin chào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết đã qua mấy tuần trăng, trời từ độ nắng cháy da đã dần dịu lại, lá phong bắt đầu rụng, chú rồng nhỏ thân hình cũng nhỏ nốt màu trắng tinh kia cứ thế mà đi, đi từ ngày này qua ngày khác. Hôm nay cũng đi đến chạng vạng tối ngặt nỗi vì đói nên bước đi có chút loạng choạng. Thân hình bé nhỏ ấy va thẳng vào một vật to lớn, chả biết là cái gì, khiến nhóc la oai oái vì đau.

Sau khi lấy lại tinh thần rồng nhỏ định phân trần cho ra lẽ nhưng ngước nhìn vật trước mặt có chút khó tin. Một vật đen như gỗ mun, một màu đen huyền bí hình như vật này còn biết cử động.

"Cái quái gì đây?" - Chú rồng nhỏ thốt lên.

"Tôi là linh miêu ở đây." - Một con mèo đen mắt vàng đáp lời. Con mèo ấy từ từ quay người lại đối diện nhóc.

Nhóc có chút ngạc nhiên nghĩ chẳng lẽ kẻ này thấy và nghe được mình nói sao. Chưa đợi nhóc đáp lại, linh miêu kia đã tự giới thiệu trước.

"Tôi là Hắc Mao, ở đây cũng đã nghìn năm rồi. Cứ gọi tôi là A Mao."

"Hắc Mao? Đã ở nghìn năm? Vậy là ngươi biết chỗ nào bán đồ ăn phải không?" - Chú rồng nhỏ cảm khái mình thật có phúc khi đụng phải con mèo lớn này.

"Người lần đầu đến đây phải không?" - Hắc Mao hỏi.

"Đúng vậy, ta là Tiểu Long Tinh - Giao Long tộc lần đầu đến đây."

Nghe đến hai tiếng Giao Long, sắc mặt Hắc Mao có chút thay đổi, bởi lẻ Giao Long tộc chỉ được nhắc đến trong lời đồn và cũng chỉ là tộc nhỏ không có quyền lực gì. Ánh mắt của hắn dường như ánh lên sự nghi ngờ, không tin vào con vật trước mặt mình.

"Giao Long, chẳng phải chỉ có trong lời đồn?"

"Ngươi không tin ta à?" - Nhóc có chút nổi đoá khi có kẻ lại dám không tin lời của mình.

"À không, tôi chỉ có chút ngạc nhiên."

"Chỗ bán đồ ăn ở đâu?"

Câu hỏi của Tiểu Long Tinh phút chốc kéo Hắc Mao ra khỏi loạt suy nghĩ của hắn về Giao Long tộc. Hắn khẽ liếm mép, nhìn vào nhóc. Trong mắt hắn Tiểu Long Tinh chỉ là một con vật nhỏ nhìn rồng chẳng ra rồng, rắn chẳng ra rắn.

"Đi về phía trước ra khỏi khu rừng này, đi thêm một chút nữa sẽ có tiệm mì tên A Thập..."

Hắc Mao chưa kịp nói hết lời, nhóc đã cười tít cả mắt lên.

"Được rồi, đa tạ ta biết đường rồi." - Tiểu Long Tinh vừa nói vừa gật đầu.

"Đừng khách sáo, gặp nhau ắt có duyên!" - Hắc Mao đáp.

"Nếu vậy ta cho ngươi vật này." - Từ trong chiếc tay nải nhỏ nhắn của mình, nhóc lấy ra một sợi dây chuyền mặt là một cái móng rồng.

"Cái này..."

"Cho ngươi! Cứ nhận lấy, vật này có thể giúp ích cho ngươi."

"Vậy thì A Mao xin nhận!"

Tiểu Long Tinh gật đầu sau đó tiến về phía trước, theo hướng cũ mà đi. Hắc Mao dõi mắt theo bóng hình nhỏ ấy đến khi khuất dần vào màn đêm.

"Thượng lộ bình an!" - Tiếng vọng còn sót lại trong màn đêm cùng với tiếng côn trùng kêu càng tô đậm hơn sự u ám chốn này.

***

Vừa tới bìa rừng, Tiểu Long Tinh đã thấy ánh đèn sáng trải dài muôn nơi. Cảm giác ấy đem lại cho Tiểu Long Tinh rằng dường như cánh rừng mà nhóc vừa băng qua không tồn tại vậy. Hoặc có thể là nhân giới không cảm nhận được sự tồn tại của rừng Huyền Minh này.

Tiểu Long Tinh đi không bao lâu thì ngủi thấy một mùi hương thoang thoảng. Một mùi hương nhè nhẹ toả trong không khí nhộn nhịp buổi đêm ở Tây Kinh khiến ai ngửi thấy cũng phải dừng chân ghé lại.

"Tiệm mì A Thập." - Nhóc đọc tên biển hiệu của quán, chiếc biển hiệu nhìn có chút cũ kĩ mang nét cổ xưa, ắt hẳn tuổi đời cũng không ít, được trang trí hình một bát mì có khói nghi ngút toả ra. Trong lòng thầm nghĩ đúng quán mì A Mao chỉ rồi nên nhóc không chần chừ mà bay vào.

Không gian trong tiệm không quá đỗi chật hẹp, những chiếc bàn gỗ vuông chung quanh có mấy chiếc ghế dài kiểu xưa, những cây cột gỗ sẫm màu tạo nên không gian cổ kính.

"Không ngờ quán lại đắt khách như vậy. Không còn bàn nào trống người cả..."

Vừa lẩm bẩm một mình nhóc vừa nhìn xung quanh tìm nơi để dừng chân. Nhìn xung quanh cũng chỉ có chiếc bàn ở góc trong cùng có một cậu trai đang ngồi đợi phục vụ mang mì ra.

"Đành vậy, ta đây chịu khó ngồi nhờ bàn của tên ngốc kia."

Tiểu Long Tinh bay một mạch đến chiếc bàn ấy, ngồi thẳng lên bàn với  vẻ mặt kiêu ngạo. Nhóc vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ của mình ngụ ý đang chào người đối diện.

"Nhìn tên này cũng không ngốc lắm."

Nhóc đi lại gần nhìn ngắm người đang ngồi ở đấy, góc nhìn của nhóc người kia mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc cũng là một màu đen nhìn không mấy nổi bật nhưng gương mặt lại trông cực kì có khí chất.

Tiểu Long Tinh định bụng sẽ ăn trực của tên này rồi nhét ngân lượng vào túi của hắn. Vì nhóc sợ làm cho khách lẫn chủ quán bỏ chạy vì một con vật biết nói chuyện và còn gọi đồ ăn...

Đang định dùng chút mánh khoé để tên ngốc chung bàn gọi thêm một tô mì nữa thì nhóc thấy tên ngốc này đang cười, tay còn đang ghi gì ấy trên mặt bàn.

Nhìn theo cử động của chàng trai, nhóc nhìn ra hai chữ "xin chào" làm cho nhóc có chút ngạc nhiên. Nhóc liền ngước nhìn kẻ trước mặt mình thì thấy hắn đang lầu bầu: "Chữ viết của mình vẫn đẹp!"

"Hoá ra là tự luyến." - Nhóc không thèm nhìn lấy một cái, liền vẫy đuôi quay người sang hướng khác.

Nhóc chưa dùng chút mánh khóe nào thì thấy tên ngốc cùng bàn gọi gì đấy phục vụ lấy cho em thêm một bát mỳ nữa, tổng là hai bát.

"Gọi hai bát luôn, cho ta một bát nhé?" - Nhóc quay ngoắt lại, nở nụ cười thật tươi với bạn cùng bàn.

Vừa lúc ấy, phục vụ trong tiệm bê hai bát mì nóng  lên, đặt xuống bàn. Khói toả nghi ngút, sợi mì vàng óng, những lát thịt cùng rau trong bát càng làm cho bát mì trở nên hấp dẫn dưới ánh đèn trong tiệm.

Chàng trai hắt hơi nên đầu gật xuống. Tiểu Long Tinh thấy thế nói: "Gật đầu là đồng ý, vậy ta ăn nhé!"

Chàng trai khẽ cười, cầm đũa lên và gắp mì ăn. Tiểu Long Tinh cũng cầm đũa lên ăn một cách ngon lành.

Miếng ăn là miếng tồi tàn.

Tiểu Long Tinh ăn no căng cả bụng, cử động hết nổi rồi, nhóc nằm dài ở trên bàn đưa tứ chi lên trần nhà. Ánh mắt của nhóc đầy sự thoả mãn. Cậu trai kia cũng đã ăn xong, một lúc sau cất tiếng nói: "Một bát 20 tệ!"

Tiểu Long Tinh ngóc đầu dậy nhìn thanh niên trước mặt, tỏ vẻ hơi khó hiểu hỏi: "Bây giờ dùng tệ chứ không dùng ngân lượng rồi à?"

Tiểu Long Tinh không thấy tên ngốc này phản ứng gì nên cũng chẳng mấy quan tâm vấn đề dùng tệ hay dùng ngân lượng nữa. Chỉ thấy nhóc khẽ động tay, ngân lượng đã từ trong tay nải nhỏ chuyển vào túi áo khoác của người trước mặt.

"Trả tiền rồi đấy nhé." - Nhóc nhìn tên trước mặt nói.

"Cũng trễ rồi nên về thôi." - Cậu trai trẻ vừa nói vừa đứng dậy đi về phía cửa.

Tiểu Long Tinh bật dậy nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi mất dạng trong dòng người đông đúc ngoài phố.

"Cũng nên đi rồi, đi kiếm chỗ ngủ thôi." - Tiểu Long Tinh bay ra khỏi tiệm mì, chậm rãi lướt qua dòng người đông đúc phía dưới.

Đi một quãng xa, nhóc dừng chân trên một cành cây cao, nhìn xuống phía dưới là một cây cầu bắc qua sông rất hiện đại.

Dạo quanh một vòng, nhìn cái gì cũng lạ, khác xa mấy cái thôn làng nhóc gặp khi xuống nhân gian chơi ngày nhỏ.

Tiểu Long Tinh nghĩ không biết bản thân có đi đúng hướng không, cảm giác ở nhân giới này rất khác so với mấy lần trước. Có lẽ nhóc phải tự học một khoá tìm hiểu về lối sống nơi đây rồi.

Dường như mọi chuyện đều có lý do của nó, không phải ngẫu nhiên mà lại xuất hiện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro