Chương 2: Đoán xem?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú rồng nhỏ thức giấc sau một đêm dài ngủ trên cây. Ánh mắt trời len lói  qua khe lá khiến cho Tiểu Long Tinh nhíu mày lại. Vừa xoay người nhìn xuống phía dưới đường, nhóc thấy một đám người mặc đồ y hệt nhau.

Một nam sinh trong đám người lên tiếng: "Mày cũng biết đi học bằng xe đạp à?"

"Xin nhường đường!" - Giọng nói trầm ấm, khe khẽ cất lên. Là giọng của cậu trai đang đứng cạnh chiếc xe đạp bị đám người kia quay quanh.

"Muốn đi à?"

"Đâu có dễ vậy."

"Nhìn xem ai kìa, một đứa bệnh hoạn!"

"Người ta có bệnh đâu, chỉ là gay thôi."

"Sao lại nặng lời vậy!"

"Nhìn nét mặt giả ngây thơ của nó kìa. Ôi kinh tởm!"

Những lời nói giễu cợt từ những cậu học trò xunh quanh khiến cho không khí trở nên khó chịu. Tiểu Long Tinh chứng kiến màn này có hơi bất ngờ. Đang định làm gì đấy thì nhóc thấy ở phía sau có một tên khác nữa cũng mặc đồ y hệt đám phía dưới đang đạp xe đạp tiến tới.

Chàng trai bị bao vây không nói gì hết, mấy tên kia cứ thế được nước làm tới.

"Ôi biết cả đỏ mặt nữa kìa!"

"Muốn được thương hại à?"

"Người ta "liễu yếu đào tơ" sao lại nói như thế."

"Ừ, tao quên mất người ta không có thích con gái."

"Haha."

"Đồ ẻo lả...."

Tiểu Long Tinh dường như cảm nhận được người bị bắt nạt định phản kháng vì nhóc thấy hắn đã gạc chân chống xe xuống phân nửa rồi. Chỉ là có người đến còn lên tiếng nói giúp cậu ta...

"Nói đủ chưa?" - Một giọng trầm cất lên.

Mọi lời trêu chọc dừng lại, những người khi nãy giễu cợt bỗng im bặt. Là lớp trưởng, cậu ấy đang đi đến trường thì thấy cảnh này.

"Tôi... không sao." - Chàng trai vừa nói vừa dùng chân đá chân chống xe lên.

"Cậu đi đến lớp trước đi."

"Ờ."

Cậu trai ấy dẫn chiếc xe đạp đi qua dưới ánh mắt khinh thường của những học sinh kia. Người và xe dần đi vào con đường trong thành phố đông đúc. Lớp trưởng nhìn cậu trai ấy cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cậu ấy nữa rồi quay sang nhìn đám người kia bằng một ánh mắt sắc bén. Ánh mắt ấy dường như có thể cắt đứt mọi thứ dám động đến thứ không nên động.

"Còn không đi?"

"Được, được tụi này đi ngay."

Tiểu Long Tinh quan sát mọi chuyện từ trên cây cao, suy đi nghĩ lại thì vẫn chưa hiểu được tại sao bọn người kia lại bắt nạt bạn học của mình.

"Gay là gì?"

"Không thích con gái? Thích nam nhân à?"

"Giả ngây thơ?"

Loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nhóc. Nghĩ tới nghĩ lui nhóc vẫn chưa hiểu cho lắm mấy lời của đám người đó nói.

"Thôi không nghĩ nữa, xem ra ở đây phức tạp hơn mình nghĩ." - Tiểu Long Tinh vừa nói vừa bay xuống phía dưới.

Nhóc quyết định đi khám phá nơi này một chút.

***

Sau khi vào trường, cậu trai ấy đi thẳng vào lớp của mình. Vẫn là vị trí quen thuộc ấy, góc lớp cạnh cửa sổ nhìn ra là quang cảnh sân bóng rổ của trường.

"Trường An, sao cậu vào trễ vậy?" - Là giọng của lớp trưởng.

"À không sao đâu, tôi chỉ... đi mua một ít đồ uống thôi."

"Ừm."

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào học.

"Mời bạn Nhan Nhật Dương, lớp trưởng lớp 12/1 đến văn phòng gặp phụ huynh có việc."

Tiếng loa phát thanh của trường gọi tên lớp trưởng. Trường An nhìn Nhật Dương đi ra khỏi lớp, trong lòng có chút lo cho cậu ấy. Đó gọi là gì? Sao lại có cảm giác ấy?

"Trường An." - Tiếng gọi của bạn bàn trên Lâm Ngọc đã kéo cậu quay lại thực tại.

"Tớ đây."

"Cậu vào hơi muộn nên sẽ nhận việc xoá bảng nha."

"Ờ, tớ biết rồi."

Nhan Nhật Dương đã đến trước cửa văn phòng rồi nhưng hơi chần chừ. Một lúc sau, cậu khẽ hít thở thật sâu bước vào trong. Khi thấy mẹ mình đang ngồi đợi, cậu đã lên tiếng hỏi: "Mẹ tìm con có việc gì không?"

"À cũng không có chuyện gì lớn đâu."

"Vậy mẹ có chuyện gì cứ nói nhanh, con còn về lớp học."

"Ba mẹ đi công tác lần này lâu hơn dự định một chút."

"Chắc là không về kịp đón sinh nhật của con."

"Không sao, ba mẹ cứ làm việc, con quen cảm giác này rồi."

"Nhưng mà..."

"Con còn có tiết học, con về lớp đây."

"Tiểu Nhất..."

Không khí trong văn phòng thật ngạc thở như muốn bóp chết Nhật Dương. Cậu đi ra ngoài trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào. Cậu một mạch đi về lớp, gần đến cửa điều chỉnh lại biểu cảm một chút.

"Em chào lão sư."

"Ừm, em về chỗ đi."

"Vâng."

Chẳng ai để ý đến lớp trưởng cả, bởi lẻ cậu là một người mặt lạnh, cứng nhắc, lúc nào cũng làm việc theo nguyên tắc. Từ ngày học chung lớp với nhau, thầy cô đều khen Nhật Dương chăm ngoan, học giỏi, tốt với bạn bè, là hình mẫu lý tưởng của "con nhà người ta".

...Nhưng thực chất, ánh mặt trời kia luôn cô độc, bạn bè đếm trên đầu ngón tay, chưa ai có thể từng trò chuyện lâu với con người này. Vừa là nam thần vừa là học bá của trường, luôn có nhiều nữ sinh ngưỡng mộ và yêu thích Nhật Dương.

Có thể nói Nhan Nhật Dương là một người hoàn mỹ trong mắt của bao nhiêu người. Nhưng góc khuất phía sau sự hào quang ấy có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu được.

"Mặt trời nhỏ, cậu sao rồi?"

"Không sao, tớ chỉ gặp mẹ có chút việc thôi."

Nhật Dương đáp lại câu hỏi của Trường An bằng sự ấm áp, nhẹ nhàng kèm theo đó là một nụ cười thật rạng rỡ. Nhật Dương vốn nổi tiếng là mặt lạnh nên chưa bao giờ có bạn bè đồng tuổi dám gọi tên cậu ấy trực diện hoặc gọi bằng biệt danh khác. Ấy thế mà Trường An là ngoại lệ.

"Ờ." - Trường An đáp.

Mong rằng mặt trời ấy sẽ luôn toả sáng theo cách của riêng mình.

Sau giờ học buổi sáng là giờ nghỉ trưa.

Ngôi trường cấp ba này là ngôi trường trọng điểm của thành phố. Cơ sở vật chất hiện đại bậc nhất, chất lượng đào tạo hàng đầu, đồ ăn canteen trường ngon,... Đó là những gì mà người dân ở đây nói về ngôi trường tên Nhất Thanh này.

Tiểu Long Tinh đứng trước cổng trường Nhất Thanh vừa đọc được chữ "Trường..." thì đã nghe từ xa tiếng nói của một nữ sinh.

"Tránh ra, mau..."

Tiểu Long Tinh nhìn về phía tiếng nói truyền ra thì thấy một nhóm nữ sinh. Hơi tò mò nên nhóc bay vào trong hóng chuyện. Nhìn lướt qua nhóm nữ sinh ấy, Tiểu Long Tinh thấy nổi bật hơn hết là một nữ sinh tóc xoã hơn vai, cao hơn những nữ sinh bên cạnh, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Không ai khác, đó là Dương Minh Nguyệt - hoa khôi của trường, cháu gái hiệu trưởng. Chăm ngoan, học giỏi, giản dị và xinh đẹp, Minh Nguyệt là hình mẫu lý tưởng của bao cô gái cũng như là gu bạn gái của nhiều anh trai. 

"Lấy cho em một phần sườn xào chua ngọt."

"À đây là phần cuối của cậu học trò này đã lấy trước."

"Vậy..."

"Dì ơi, dì cứ đưa phần sườn xào đó cho bạn ấy đi ạ. Cháu sẽ chọn món khác."

Minh Nguyệt chưa kịp nói hết lời thì Khương Thành đã lên tiếng nhường phần đồ ăn ấy cho cô.

"Cảm ơn bạn học Khương Thành."

"Đừng khách sáo."

Hoa khôi quả có khác, mọi thứ điều được ưu tiên. Tiểu Long Tinh cũng đắm đuối nhìn Minh Nguyệt nhưng mà là đồ ăn trên tay cô ấy. Nhóc chỉ có mê đồ ăn thôi, chân có dài, người có đẹp thì cũng chỉ để ngắm chứ chả có làm no bụng được.

Nhìn đến độ nước miếng sắp chảy ra ngoài, nhóc mới nuốt xuống rồi tự hỏi: "Món gì mà nhìn ngon thế?" 

"Sườn xào chua ngọt." - Tiếng nói của ai đó trả lời câu hỏi của nhóc từ phía sau lưng.

Nhóc vừa quay ngoắt lại vừa hỏi: "Kẻ nào trả lời đấy?"

"Họ Khương tên Thành, hay còn gọi là anh trai siêu cấp đẹp trai." 

Tiểu Long Tinh dùng ánh mắt phán xét nhìn từ trên xuống dưới một lượt người đứng trước mặt sau đó nói: "Bớt tự luyến lại nhé tiểu..."

Tiểu Long Tinh chợt ngừng không nói hết câu.

Khương Thành chỉ cười rồi đi về phía bàn của anh trai mình. Nhóc thấy thế liền ngoe nguẩy đuôi bay theo sau, dáng người cao của cậu ta che mất cả tầm nhìn của nhóc.

Khi Khương Thành ngồi xuống đối diện với anh trai mình, Tiểu Long Tinh vừa khéo nhìn thấy người đối diện, nhóc khẽ nói: "Có duyên thế, lại gặp nhau rồi tên ngốc."

"Rắn nhỏ quen anh tôi à?" - Khương Thành hỏi.

"Đoán xem." - Tiểu Long Tinh nói.

Hình như vừa nghĩ gì đó, Tiểu Long Tinh quay sang nhìn Khương Thành bằng ánh mắt hình viên đạn nói: "Này vừa rồi ngươi gọi ta là gì đấy? Gọi cho đoàng hoàng vào, coi chừng ta đó."

Khương Thành giả ngơ, nhìn anh trai mình hỏi: "Anh có quen bạn nhỏ này không?"

Trường An nhìn Tiểu Long Tinh gật đầu nói: "Cũng xem như là quen."

"Đương nhiên phải quen rồi đúng không nào tên ngốc."

"Ừm, quen."

Tiểu Long Tinh tò mò vì sao hai người này có thể thấy mình nên nhóc bèn lên tiếng hỏi: "Các ngươi làm sao có thể thấy và giáo tiếp được với ta vậy? Vã lại các ngươi không sợ mấy tên phàm nhân khác biết được à?"

Khương Thành đang gắp đồ ăn thì dừng lại, nói: "Vậy là bạn nhỏ chưa biết về thế giới này rồi."

"Thế giới này? Đây không phải Nhân giới sao?" - Nhóc tò mò hỏi.

"Đây là Dị giới. Hiểu đơn giản là thế giới có cả con người, yêu, ma, thần,... Tất cả sống chung với nhau hoà bình." 

Tiểu Long Tinh dường như hiểu ra gì đó. Không ngờ tam giới mà Tiểu Long Tinh biết ra thì vẫn còn có Dị giới. Sự tồn tại của Dị giới này không bị tam giới phát hiện sao? Xem ra còn có nhiều điều ẩn giấu phía sau. 

Tiểu Long Tinh gật đầu ngụ ý đã hiểu những gì Khương Thành nói.

Khương Thành ăn xong trước nên đi về lớp. Hiện tại chỉ còn có Trường An ở đây nên Tiểu Long Tinh không vòng vo gì mà nói thẳng: "Này tên ngốc, ta muốn ở nhờ chỗ của ngươi."

Trường An không đáp lại, chỉ ăn xong phần cơm của mình rồi mới ngước nhìn nhóc.

"Này, không ở ké đâu, ta có ngân lượng. Giá bao nhiêu ra giá đi?"

Trường An cười khẽ nói: "Nhà tôi chỉ có hai phòng, một của tôi, một của Khương Thành."

"Thì ta ở chung phòng với ngươi." - Tiểu Long Tinh nói

"Ở chung sao? Rồng nhỏ chắc chứ?"

"Chắc chắn rồi... Ta không chiếm chỗ của ngươi đâu, yên tâm."

"Vậy thì theo tôi về lớp đi, chiều tôi mới tan học." - Trường An vừa nói vừa đứng dậy đi về lớp.

Tiểu Long Tinh thấy thế nên bay theo Trường An về lớp, vừa bay vừa nhìn xung quanh một lượt.

Buổi chiều lớp của Trường An có hai tiết toán. Tiểu Long Tinh nhìn mấy cái hình được vẽ trên bảng đen không hiểu nên hỏi Trường An: "Đó là gì?"

"Toán học."

Nhóc gật gật đầu rồi lại nói:"Này, nói chuyện với ta đi."

"Đừng làm ồn."

"Hic, chán quá." - Tiểu Long Tinh thở dài, quay ra cửa sổ nhìn sân bóng rổ vắng người.

Trường An khều chiếc đuôi rồng đang ngoe nguẩy của Tiểu Long Tinh khẽ gọi: "Này rồng nhỏ."

Tiểu Long Tinh quay lại nhìn thì thấy một tờ giấy trắng tinh kèm theo một cây bút chì than. Biểu cảm khác hẳn khi nãy, nhóc cầm bút lên vẽ nguệch ngoạc mấy đường rồi lại tự bật cười nói: "Tên ngốc."

Trường An nhìn vào tờ giấy với dòng chữ "tên ngốc" nguệch ngoạc như chữ của em bé tập viết. Sau đó lại nhìn lên bảng nghe giảng bài.

Hết viết rồi lại tới nhảy múa, ca hát.

"La là lá la..."

Vũ điệu rồng múa này trông thật buồn cười. Lắc qua trái, lắc qua phải, bước lên trước, lùi về sau. Tiểu Long Tinh như một nghệ sĩ múa chuyên nghiệp đứng biểu diễn trên tờ giấy A4. Uyển chuyển, lắc đuôi, mắt nhắm lại hưởng thụ.

"La là lá la, ta là rồng nhỏ."

"La là lá la, ta là chú rồng có nhan sắc."

"Ngốc quá đi." - Nhìn Tiểu Long Tinh vừa múa vừa ca, Trường An không nhịn được cười.

"Cười gì mà cười."

"Hát hay."

"Ta biết là ta hát hay, không cần khen đâu."

Trường An chỉ biết cười với độ tự luyến của nhóc. Nếu tự luyến là bệnh thì Tiểu Long Tinh sẽ tự nguyện bệnh.

Kết thúc buổi học, tiếng chuông vang lên, học sinh ồ ạt đổ ra ngoài. Người đi về nhà, người đi chơi với bạn bè.

"Anh, chúng ta đi về." - Là Khương Thành, cậu ấy đứng trước cửa lớp Trường An, dựa người vào cửa nói.

Khương Thành thấy Tiểu Long Tinh đi chung với anh mình nên quay sang hỏi: "Này bạn nhỏ, không về nhà à?"

"Đang đi về đây, không thấy à?" - Tiểu Long Tinh ngồi trên vai Trường An không thèm nhìn lấy Khương Thành một cái nói.

"Ồ chung đường về nhà với anh em tụi này sao?"

"Bớt hỏi đi. Sao mà nói nhiều thế?" - Tiểu Long Tinh quay sang lườm Khương Thành.

Khương Thành im bặt.

Thế là cả ba cùng đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro