Chương 3: Trường tương tư, tại Trường An.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vào thu rồi nên nhanh tối, thoáng chút từ lúc mặt trời lặn đến bây giờ đã tối hẳn, phố xá lên đèn sáng cả một vùng. Tiểu Long Tinh chờ hai anh em nhà Trường An trước toà chung cư. Nhóc ngước nhìn thử xém chút nữa ngã người ra sau. Vừa lúc ấy Trường An và Khương Thành đi tới.

"Nhìn gì thế bạn nhỏ này?" - Là tiếng của Khương Thành.

"Nhìn xem toà nhà này có cao hơn sự nói nhiều của ngươi không đó." - Tiểu Long Tinh vừa nói vừa bay lại ngồi trên vai Trường An.

"Đanh đá thật đó, nói có một chút mà đã bảo người khác nói nhiều rồi."

"Đanh đá thì đanh đá, ngươi bớt nói."

Khương Thành căm lặng, đi thẳng một mạch lại trước thang máy đứng đợi.

Trường An thấy thế chỉ cười. Tiểu Long Tinh đang ngó nghiêng xung quanh một lượt thì đầu óc bỗng nhiên choáng váng. Nhóc ngã về phía trước, cũng may là Trường An đưa tay đỡ kịp.

Nhóc nằm trọn trong tay của Trường An, cậu ấy để hai tay vào túi áo khoác phía trước người. Đôi tay đan vào nhau, tạo thành một khoảng không cho Tiểu Long Tinh nằm.

Khương Thành đứng từ xa thấy vậy định đi lại nhưng dường như cậu chợt nhớ gì đó rồi khẽ thở dài không đi lại phía Trường An.

Đợi một lúc thì cả hai người đi vào thang máy, chọn tầng.

Thang máy đi không lâu thì đã dừng lại. Hai người bước ra, Khương Thành nhanh chân mở khoá vân tay vào nhà.

Vừa thay giày mang dép ở nhà vào Khương Thành vừa lầu bầu: "Về nhà rồi, được ngủ rồi." 

"Tiểu Du, em đi tắm trước đi." - Trường An nói với Khương Thành trước khi vào phòng.

"Em biết rồi, anh lo cho bạn nhỏ trong lòng anh đi." - Khương Thành vừa nói vừa đi vào phòng ngủ lấy đồ.

Trong phòng Trường An loay hoay kiếm chỗ cho Tiểu Long Tinh nằm. Tìm tới tìm lui thì cũng chỉ có chiếc giường này là êm ái. Với một người không thích bị đụng vào đồ của mình thì việc cho một con vật ngủ trên giường thì... có vẻ khó chấp nhận với Trường An.

Thế mà Trường An lại đặt nhóc nằm lên giường còn lấy gối để xung quanh, dùng khăn mặt làm chăn...

Có lẽ gặp em là bệnh khó chịu cũng phải chịu.

Tiểu Long Tinh mở mắt hi hí nhìn Trường An hỏi: "Này ngươi tên là gì?"

"Tôi tên Trường An." - Trường An vừa mở tủ lấy đồ vừa trả lời.

"Trường tương tư, tại Trường An." [1]

Trường An đang tìm đồ khẽ dừng lại khi nghe Tiểu Long Tinh nói.

"Nghỉ ngơi cho khoẻ đi, lát đi ăn." - Trường An cầm bộ quần áo rồi đi ra ngoài phòng.

Tiếng cửa phòng vừa đóng, Tiểu Long Tinh ngồi bật dậy ngưng thần.

Sau khi ra khỏi phòng, Trường An ngồi trên ghế sofa đợi Khương Thành đi tắm ra.

Cậu mở điện thoại, vào douyin, một loạt thông báo hiện lên. Video của cậu lại lên hot search rồi.

Lướt vào bình luận của video là những lời khen từ các fan girl, fan boy có cả những lời ác ý.

Lầu một: "Aaa, chồng em."

Lầu hai: "Sản phẩm mặt nạ này thật sự rất tốt!!!"

Lầu ba: "Yêu bảo bối."

Lầu tư: "Nhiều người lại thích những loại người đồng tính này à?"

Trả lời bình luận lầu tư, lầu năm: "Đồng tính nam ăn hết của nhà bạn hay gì? 😏"

"..."

Tiếng mở cửa, Khương Thành bước ra, tóc vẫn còn ướt. Trường An tắt điện thoại, để lên bàn. Cầm quần áo đi vào phòng tắm.

"Ca sĩ Khương Thành, ngày nào tôi cũng nghe em hát trong phòng tắm." - Trường An vừa bước tới cửa phòng tắm thì quay đầu nói với Khương Thành.

"Anh đừng có chọc em. Phòng tắm là nơi đào tạo ra những thiên tài âm nhạc như em đó."

Trường An lắc đầu cười rồi đi vào phòng tắm.

Khương Thành đi vào phòng, nhanh chóng tìm thứ gì đó rồi đi sang phòng Trường An.

"Tinh Uyên ca."

"Một nghìn năm, đệ còn nhớ người ca ca này sao?" - Tiểu Long Tinh từ từ mở mắt nhìn người trước mặt.

"Không phải bây giờ đã gặp rồi sao, ca cầm lấy cái này, nơi đây không đơn giản như huynh nghĩ đâu."

"Đây là gì?" - Tiểu Long Tinh nhìn chuỗi tràng hạt màu đen trên tay vừa hỏi Khương Thành.

"Chuỗi tràng hạt này giúp huynh che giấu khí tức và không bị ảnh hưởng bởi linh chú[2] của nơi này.

"Ta biết rồi."

"Ca ca nghỉ ngơi đi, chuỗi tràng hạt này sẽ có hiệu quả sau nửa khắc."

Tiểu Long Tinh gật đầu.

Khương Thành đi ra ngoài phòng sau đó ngồi trên ghế sofa, mở điện thoại vào Weibo. 

"Tiểu Du chút nữa ra ngoài ăn." - Trường An từ phòng tắm đi ra nói với Khương Thành.

"Được thôi, đi ăn ở quán lẩu Nghi Nương nha anh ơi."

"Ừm, anh vào phòng một chút." - Trường An vừa nói vừa đi về hướng phòng của mình.

"Đi chăm bạn nhỏ ha." - Khương Thành nhìn anh trai mình bằng ánh mắt đầy ý tứ.

Trường An không nói gì chỉ mở cửa đi vào trong.

Vừa vào trong Trường An đã thấy Tiểu Long Tinh nằm lăn tròn từ phía bên kia qua tới phía bên đây. Có vẻ khá thích thú. Nhóc dừng lại không lăn nữa, ngắm nhìn xunh quanh.Tiểu Long Tinh nằm ngoe nguẩy đuôi, hai chiếc râu đung đưa qua lại. Thật ung dung thư thả như nhà mình.

"Ai đấy?"

Tiếng mở cửa làm nhóc giật mình, quay sang nhìn về hướng cửa.

"Là tôi."

Nhóc nhắm mắt lại hi hí nhìn con người đang đóng cửa phòng lại. Giả vờ như chẳng thấy, hạ giọng xuống đáp lại.

"Ngươi là ai?"

"Sao dám xâm phạm nơi ở của lão long ta?"

"Đoán xem."

Nhóc ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng cùng một chút hơi nóng trên mặt.

"Aaaaaa, ngươi làm gì đấy!"

Tiểu Long Tinh hơi hoảng khi mở mắt nhìn thấy Trường An áp sát vào thân mình.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đấy!"

Nhóc đỏ ửng cả mặt lên, mặt đối mặt, mắt đối mắt nhìn nhau.

Ánh mắt dịu dàng của Trường An nhìn Tiểu Long Tinh thật ấm áp, miệng khẽ cười. Ánh đèn hiu hắt, mờ mờ ảo ảo, rọi vào gương mặt ấy. Một vẻ đẹp thật ma mị, dưới ánh đèn ấy, góc nghiêng của Trường An thật tuyệt.

Cánh mũi cao, đôi môi kia, ánh mắt ấy thật cuốn hút chết đi mất.

"Ra ăn tối."

Trường An nhẹ nhàng lấy chiếc khăn mặt ra, vẫn là ánh mắt ấy, nhìn Tiểu Long Tinh.

"Đi ra nhanh, đừng áp sát ta như thế."

Trường An quay lưng bước ra ngoài.

Nhóc nhìn theo, thở phào một hơi, tim đập nhanh quá đi.

"Người gì đâu thật đáng sợ."
_______________________

"Đỡ hơn chút nào chưa rắn con?"

"Ta không phải rắn."

Tiểu Long Tinh trừng mắt nhìn Khương Thành. Khương Thành chỉ cười rồi đi vào bếp lấy thêm một cái bát, đôi đũa.

"Ngồi trên bàn đi." - Trường An nhìn Tiểu Long Tinh, cất giọng lên nói. Tiểu Long Tinh răm rắp làm theo không sai một hành động nào.

Dường như nhóc vẫn còn ám ảnh cái cảm giác khi nãy. Cái cảm giác thật ngại ngùng hay là sợ hãi hay là thích thú?

"Nên gọi rắn con là gì nhỉ?"

Khương Thành quay sang phía Tiểu Long Tinh chăm chú ngắm nghía.

"Gọi ta là lão thái tổ tông của nhà ngươi."

Tiểu Long Tinh nhếch mép nói, lộ ra nét mặt khinh thường. Trông có chút khó ưa. Vẻ mặt kiêu căng ấy, gặp người khác chắc đã bị vả cho vài cái vào mặt.

"Được, được lão thái tổ tông. Ăn cơm đi."

Khương Thành lắc đầu cầm bát lên ăn.

Tiểu Long Tinh nhìn về phía Trường An, chờ đợi một điều gì đó...

"Tên ngốc... ta.."

"Ăn món gì?"

"Kia là thịt kho, đúng chứ?"

Hướng về phía đĩa thịt, nhóc hỏi Trường An.

"Đúng, ăn thử không?"

Vừa hỏi Trường An vừa gắp một miếng thịt kho cho vào bát của Tiểu Long Tinh.

"Có đôi đũa nào nhỏ hơn không?"

"Không có đâu lão thái tổ tông."

Khương Thành nhanh miệng trả lời, sẵn đó bồi thêm một câu.

"Anh đút cho lão thái tổ tông nhà anh ăn đi, thân xác bé nhỏ ấy sao cầm đũa để ăn được."

Lời nói thật thâm sâu quá đi, Trường An nhìn Khương Thành, vẻ mặt chẳng thể hiện chút cảm xúc nào. Lại quay sang nhìn Tiểu Long Tinh.

"Há miệng ra."

"Aaa..."

Trường An đút cho nhóc con vừa cơm vừa thịt ăn cùng, sau đó múc ra một bát canh còn nóng cho nhóc.

"Tiểu Du em vào bếp lấy giúp anh chiếc ống hút."

Khương Thành đặt bát xuống, nhanh chân đi vào trong bếp. Quay trở lại bàn trên tay vừa cầm ống hút vừa cầm một lon nước trái cây có cồn.

"Ống hút tới rồi đây."

"Cảm ơn em."

Khương Thành gật đầu, mở lon nước ra uống. Trường An đặt ống hút vào bát canh của Tiểu Long Tinh.

"Cái này dùng để làm gì?"

Tiểu Long Tinh nhìn cái thứ dài dài, tròn tròn Trường An vừa để vào bát canh của mình nghi hoặc hỏi.

"Hút thử đi."

"Từ..."

Chưa nói hết câu, Trường An đã nghe tiếng sặc sụa của nhóc con, vẻ mặt nhăn nhó.

"Nóng chết ta mất!"

"Có sao không?"

Trường An hạ người thấp xuống gần chỗ Tiểu Long Tinh, dùng tay lau đi canh còn dính trên miệng nhóc. Khương Thành thấy cảnh đó liền biến mất vào phòng.

"Để tôi đút canh cho."

"Không thèm."

Nhóc tự cầm lấy chiếc ống hút kia, từ từ uống hết bát canh. Trường An cũng chỉ biết cười trong sự bất lực.

Cũng là tư thế như hôm trước ăn mì ở tiệm A Thập, Tiểu Long Tinh nằm dài trên bàn nhìn lên trần nhà với vẻ mặt bất cần đời.

Trường An đang dọn dẹp thấy thế lên tiếng.

"Làm việc nhà sẽ được ở lại."

"Ngày đầu tiên ta tới mà đã làm việc rồi ư?"

"Có ai giúp việc mà thái độ như Tiểu Tinh không?"

"Được, được ta dọn."

Nhóc lăn mình bật dậy, lấy chiếc đuôi nhỏ nhỏ xinh xinh bê một lần hết mấy cái bát. Trường An thấy thì cũng chỉ biết cầu trời cho đừng làm rơi vỡ chiếc bát nào.

"Để ở đằng kia đúng không?"

"Chỗ có vòi nước."

Nhóc bay lại, để bát nhẹ nhàng vào bồn.

"Này, đứng đây đợi úp bát."

"Còn phải úp bát?"

Nhóc nhíu mày lại, đứng đợi úp từng chiếc bát. Cảnh này trông như một nhà mới cưới, cùng nhau làm việc nhà ấy nhỉ. Thật ngọt ngào.
____________________

"Uống thử nước này không?"

"Đó là gì?"

"Sữa chua."

Nhóc có chút nghi ngờ nhìn cái thứ trắng trắng sệt sệt kia rồi lại quay sang nhìn Trường An đang ăn một cách ngon lành.

"Ăn được chứ?"

"Được."

Trường An mút một phần sữa chua đưa lại trước mặt Tiểu Long Tinh. Nhìn cái thứ trắng trắng ấy nhóc e dè há miệng ra. Ăn trong sự lo lắng.

"Sao lại chua, còn có cảm giác lạnh?"

"Sữa chua thì phải chua, lạnh vì để trong tủ lạnh."

Có thể nào dẹp cái màn giải thích vừa rồi được không. Giải thích như không giải thích.

Ban đầu chê, sau cùng lại là người ăn nhiều hơn. Ôi, nhóc con cũng thật lợi hại.

Kết thúc một ngày thứ 7 thật thú vị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro