Chương 22: Chân Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi Xích Sơn làm gì?

Hắn cúi đầu, không lên tiếng.

"Ngươi làm rất nhiều chuyện....Khụ khụ, nói, nói đi!"

Chu Tiêu không còn lời để nói.

Chu lão thái thái tính tình bướng bỉnh, muốn nghe hắn thừa nhận, lại một lần nữa hỏi: "Dao nhi là ngươi giết? Có phải không? Là ngươi giết Dao nhi phải không?"

Vai Chu Tiêu run rẩy, như đang cố gắng chịu đựng.

Chu lão thái thái đập mạnh gậy xuống đất, khàn giọng: "Nghiệt tử!"

"Là ta, là ta giết thì như thế nào?" Chu Tiêu cười phá lên, hắn bò lên khỏi mặt đất, hai mắt đỏ tươi, "Rõ ràng hắn muốn hạ độc ta, nếu ta không phát hiện thì người nằm trong quan tài chính là ta! Hắn muốn giết ta, ta chỉ là tự vệ!" Hắn trừng mắt nhìn vị đang ngồi trên ghế bành, bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, "Ta lúc đó rất mê man, tức giận nhưng ta cũng không muốn giết hắn nhưng mẹ biết hắn nói gì không? Hắn làm bộ làm tịch nói xin lỗi ta, nói năm đó là Dung muội đem Văn Dự đẩy xuống hồ nước! Điều này sao có thể, Dung muội thiện lương như vậy, vì không muốn xa ta mà không tiếc gả cho Chu Dao, làm sao mà nàng có thể hại con trai ta? Ta không tin, ta cùng với Dung muội đã là âm dương cách biệt, hắn còn muốn vu oan người chết. Hắn cười nhạo ta, nói ta làm bậy thì không thể sống? Ha ha, cái thằng súc sinh ấy xứng đáng bị ta bóp chết."

Mặt hắn âm ngoan đến đáng sợ, lông mày che đi ánh mắt: "Đúng rồi, Chu Dao rất đáng chết, từ nhỏ đến lớn hắn lấy của ta bao nhiêu thứ? Ta mới là con cả Chu gia, hắn là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà điều tốt điều cho hắn? Hắn còn lấy luôn nữ nhân của ta! Hắn sớm đáng chết! Hắn chết đi làm ta thật vui sướng, thật nhẹ nhõm!"

"Ngươi...Ngươi....." Chu lão thái thái đè lại bộ ngực đang phập phồng kịch liệt, hiển nhiên rất tức giận đến nỗi muốn ngạt thở.

"Chồng, đừng tranh cãi nữa." Mẫn thị đấm đấm lưng cho Chu lão thái thái để thuận khí, "Đừng làm mẹ tức giận nữa!"

Chu lão thái thái cũng không cảm kích, đẩy nàng ra, ngón trỏ run run, chỉ về phía Chu Tiêu: "Nếu muốn tranh cãi, ta cùng ngươi tranh cãi là được! Lúc trước ngươi phong lưu, bắt cá hai tay, cùng Tô thị kết duyên nhưng không biết thế nào làm Mẫn thị có bầu, Mẫn thị khóc đến cửa Chu gia. Gia phong của Chu gia nghiêm khắc, sao có thể cho ngươi làm bậy? Ép ngươi cưới Mẫn thị là lão gia sai làm, ai dám xen vào? Sau tân hôn, ngươi yên tĩnh một trận, Mẫn thị chờ đẻ, còn ngươi lại tiếp tục cùng Tô thị ngoại tình. Ngươi muốn nạp Tô thị làm thiếp nhưng ngươi xem Tô gia là là gia đình bình thường sao? Bọn họ sẽ đem con gái bảo bối của họ cho ngươi chỉ để làm thiếp? Quả thực là si tâm vọng tưởng!"

"Vốn tưởng chuyện đã xong, ai ngờ Dao nhi lại coi trọng con tiện tì này. Tô Dung thủ đoạn cũng cao, đem hai đứa con của ta xoay mòng mòng. Nếu không phải do lòng ta dễ dãi, thấy nàng quỳ gối trước mặt, thề nàng chỉ yêu Dao nhi, với ngươi chỉ là hiểu lầm, Dao nhi cũng vì nàng mà cầu xin ta thì ta làm sao đồng ý đem sính lễ, kiệu để rước Tô Dung vào cửa?........Nhưng không ngờ, đôi gian phu dâm phụ các ngươi qua mặt Dao nhi, kết quả là điều xấu điều đưa cho Dao nhi gánh vác."

Lão thái thái nói điều này như là điều cuối cùng, không đợi mọi người tiêu hóa hết, Mẫn thị bên cạnh liền ngã quỵ.

"Mẹ!"

"Đại phu nhân!"

Mấy tỳ nữ tiến lên, ấn huyệt nhân trung, quạt quạt liên hồi, thay nhau vuốt lòng bàn tay, ba chân bốn cẳng bận tối mày tối mặt.

"Ha!" Chu Tiêu một ánh mắt cũng không cho người vợ của mình vì chân tướng mà đang té xỉu, "Con mụ này, ngươi nghĩ là ta không biết ngươi có tính toán gì? Ngươi kì thật hiểu rõ, không nhìn ra ta và Dung muội là phu thê tình thâm? Ngươi chỉ là giả vờ câm điếc thôi! Ngươi luôn nói đau lòng nhị đệ chẳng biết gì, nhưng tâm niệm lại đặt trên Tô gia! Ngươi nói xem, ngươi nhận được bao nhiêu ưu đãi của Tô gia? Ngày lễ Tết đến đó bao nhiêu lần? Sợ là ngươi còn không đếm được! Ngươi ghét Dung muội nhưng có dám thể hiện ra ngoài?"

"Ta là vì ai? Ta là vì Chu gia, là vì người vô dụng như ngươi."

"Chu gia vẫn viễn là họ Chu! Cho dù nếu nó là một các thân rỗng thì nó vẫn họ Chu! Bây giờ lại đến lượt phụ nữ như ngươi khoa tay múa chân?"

"Ngươi...."

"Ngươi gì mà ngươi? Nhắc đến người khởi xướng những trận gièm pha, người làm mẹ như người đúng là độc địa!"

"Người đâu, mau tới!" Chu lão thái thái nói không lại hắn, nôn ra máu, hai bên tóc vì thế mà ướt nhẹp, ra lệnh, "Mau tới đây, đem nghiệt tử này lấy chiếu quấn lại, dùng gậy đánh chết!"

"Ta xem ai dám!" Chu Tiêu cất cao tiếng, ánh mắt ửng đỏ của hắn khiến mọi người sợ hãi, hắn chỉ vào những tên người làm khỏe mạnh, dữ tợn căm tức, "Đám chó các ngươi nhìn cho kĩ, rốt ruộc ai mới là chủ? Lão thái thái đang bệnh nguy kịch, quyền lực nắm trong tay chỉ là nhất thời, chờ nàng chết đi, ai sẽ quản lý Chu gia? Mấy người u não các ngươi nghĩ kĩ, cẩn thận bát cơm khó giữ được!"

Người làm trong nhà bị dọa sợ, nhìn vị đang tức giận không ngừng nôn ra máu dưới mặt đất, lại nhìn xem đại thiếu gia khỏe mạnh tráng niên, trong lòng không hẹn đi về phía người sau.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc trước gào to muốn bắt người, hiện tại lại im lặng nhích ra xa.

Đến thời điểm này, màn đoạt quyền đầy khói súng đã kết thúc, hạ xuống màn che kịch.

Thắng bại đã phân, Chu Tiêu kiêu ngạo, phân phó người làm đem lão phu nhân đang ngồi phịch trên đất đi đến sương phòng để nghỉ dưỡng.

Thuận miệng nói thêm vào câu công đạo, hắn phủi bụi trên quần áo, xoay người quay về phòng.

Từ Trì thấy sau đai lưng hắn cắm nhánh cây hòe.

"Ồ, giết người này, chỉ số IQ có tiến triển nha." Chu Kỳ khiêu khích mà châm chọc

Bên tai bị hơi nóng thổi vào, Từ Trì liếc hắn một cái: "Có bản lĩnh thì anh lớn tiếng thử xem."

"......" Chu Kỳ nháy mắt mấy cái, "Anh có xem mấy hiện trường trực tiếp mà xuất hiện đạn mạc chưa?"

Từ Trì nghiêng đầu: "Đạn mạc là gì?"

Chu Kỳ há mồm, nhất thời không giải thích được gì: Hắn đã quên người này từ nhỏ đã bị giam rất khốn khổ.....Quá thảm, ngay cả kiến thức cơ bản như đạn mạc mà còn không biết.

Thật ra 20 năm trước có đạn mạc này, nhưng thượng tướng từ nhỏ ở bộ đội lớn lên, hoạt động giải trí không phải là bắn bia thì cũng là vận động, rất khó để tiếp xúc với internet. Anh cũng có tài khoản nhưng chỉ dùng để làm việc, không xem phim cũng không chơi game, mấy cái đạn mạc như này căn bản không thể xuất hiện trong mạng lưới của anh.

Nói chung, anh giống như là một cán bộ kỳ cựu, khổ hạnh hoàn mỹ, cuộc sống rất buồn tẻ, chán nản, không phải luyện binh thì là đánh giặc.

Từ Trì nhìn hắn chờ giải thích.

"Chính là trên màn hình sẽ xuất hiện thật nhiều bình luận." Chu Kỳ nhức đầu, nắm bả vai Từ Trì thật chặt. "Không hiểu không sao, về sau anh chậm rãi dạy em."

*Mình để ảnh minh họa, nhìn khó chịu nhỉ ?

Kẻ ngốc đang an ủi.

Từ Trì yên lặng gỡ móng vuốt của hắn xuống.

Buổi chiều, Chu lão thái thái nuốt độc tự sát.

Ban đêm, thiên lôi trên trời giáng xuống cây hòe trước nhà làm cây nứt ra một kẽ hỡ, hoa hòe biến thành tro.

Lúc sau, Mẫn thị điên rồi.

Nàng không tìm thấy con trai Chu Văn Dự của nàng.

Tất cả mọi người nói, nàng chưa có đứa con này.

Nàng chỉ sinh một con nhóc mà thôi.

Nhưng nàng điên cũng không giống người khác điên cuồng mà vẫn giống trước kia thật ôn nhu, uyển chuyển, trong ngực ôm một đôi giày dành cho hài tử, cặp mắt buồn bã, gặp người liền hỏi: "Ngươi đi qua có gặp con ta không. Hắn tên A Dự, cao như thế này, mang theo những chiếc khóa màu bạc do thợ chuyên môn chế tác, còn mặc áo lông chồn mà ta làm."

Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, không biết nhớ tới chuyện gì hạnh phúc, trên mặt đầy tươi cười nhưng lúc sau nước mắt rơi xuống. Lúc này Chu Tiêu sẽ mặt lạnh đi tới, mạnh mẽ ép nàng quay về phòng.

"Chồng! Chồng!" Mẫn thị nắm lấy ống tay áo Chu Tiêu, hai mắt đẫm lệ, "Bọn họ nói thiếp không có sinh con trai nhưng thiếp có giày của A Dự.....Bọn họ đều nói thiếp điên rồi nhưng thiếp xác định mình từng có con......Chồng chàng nhớ rõ A Dự chứ? Hắn thông minh, hoạt bát, đáng yêu nghe lơi."

Còn chưa nói xong, Chu Tiêu cho nàng cái tát, nâng nàng lên cùng hắn đối mắt, hung tợn nói: "Ngươi không có con trai."

"Ta không nghe, ngươi nói dối." Mẫn thị che lỗ tai, tránh xa hắn, ngồi bệch xuống hành lang, tiếp tục lặp lại, "Thiếp năm đó hai tám tuổi, gả cho Chu gia, bây giờ đã được mười bốn năm. Từ khi kết thúc hôn lễ, thiếp có một gái một trai, giúp chồng dạy con, tuân thủ nghiêm ngặt nữ huấn, phụng dưỡng cha mẹ chồng, đối xử tốt với đệ đệ. Mặc dù không được mẹ thân cận, chồng yêu thích, người hầu không kính trọng nhưng cũng không oán thán, đi vào sai lầm, cuồng dại hi vọng chồng mình hồi tâm chuyển ý....."

Chu Tiêu bị nàng nói đến phiền, lớn tiếng quát: "Mụ điên, nếu không câm miệng, ta liền đưa hưu thư cho ngươi!"

"Cha!" Chu Văn Vân theo sát Mẫn thị ở phía sau nhịn không được quát lớn, "Nay nhà đã thành như vậy, cha còn muốn thế nào?"

Chu Tiêu đối với mẹ, vợ thì bạc tình nhưng đối với con gái của mình còn xót lại kiên nhẫn, xanh mặt trầm mặt một lúc rồi giận dữ rời đi.

Chu Văn Vân quay lại khuyên nhủ Mẫn thị: "Mẹ, vẫn là nên sống yên ổn thôi."

Mẫn thị lơ đễnh, ôm giày của con trai vừa đi vừa chậm rãi niệm: "Quy củ Xích Thôn, không rời khỏi vào nửa đêm, không mang đồ người chết, không được....."

Nàng cứng ngắc chuyển đổi ánh mặt, nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Tiêu, đem tóc mai vén lên tai, lúm đồng tiền trên má hiện lên, nhìn vừa ôn nhu vừa linh động.

"Không được đi Xích Sơn một mình."

Sau việc Chu lão thái thái, Khương Duật có điểm khác thường.

Không còn ca tụng ngâm thơ, không còn chăm chú lắng nghe manh mối, mỗi bữa chỉ ăn một cái bánh mì.

Chu Kỳ hỏi Từ Trì đứa nhỏ này bị gì, Từ Trì nói trẻ con khi lớn lên đều sẽ có chủ kiến cho riêng mình.

Chu Kỳ không tin, Khương Duật so qua với mấy đứa trẻ còn kém, rất khó để sinh ra chủ kiến của riêng mình.

Vì thế, khi đang ngồi chòm hỏm trên bồn cầu, Chu ba ba bên ngoài hỏi Khương cục cưng bên trong đang dùng sức: "Cậu hai ngày nay bị táo bón à?"

Khương Duật: "......"

Khương Duật: "Hai ngày này không có ai chết, Chu ca anh nhàn rỗi vậy hả? Nếu nhàm chán thì đi chơi đi, đừng đến nói điều bẩn thỉu với tôi."

"Đứa nhỏ này, ai cho cậu kêu "ca"? Rối loạn bối phận." Chu Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế cà lơ phất phơ, ngồi xổm trên mặt đất, một khuỷu tay đặt ngay đầu gối, một tay chống cằm. "Không tiện à, làm sao mà mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt bị táo bón?"

"Tôi đang nghiên cứu vấn đề triết học!" Khương Duật ở nhà xí hô to.

Chu Kỳ cười nhạo: "Ồ, nghiên cứu về cách ăn xin nhanh hơn bằng triết học?"

"Rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần, là lưu lạc thi nhân! Không phải ăn mày!" Khương Duật túm quần lao tới, táo bạo mà vén mái tóc dài, đôi mắt nhìn thẳng, vén tay áo, " Nhịn lại nhịn, không thể nhịn được nữa, anh có phải hay không muốn đánh nhau?"

Xúc động là ma quỷ.

Người trẻ tuổi như cậu nhất thời nói không biết lựa lời mà phải dùng hai chữ "ba ba" đánh đổi mạng sống.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, không nóng không lạnh, thực thích hợp hoạt động một chút gân cốt.

"Tôi chính là...... Chính là không nghĩ ra, người một nhà không nên yêu thương nhau sao? Vì cái gì phải làm đến anh chết tôi sống mới thôi?"

Khương Duật bị quật một cái nện ở trên mặt đất liền không có sức lực bò dậy, thở hồng hộc, mái tóc dài một dúm dán mướt trên mặt vì mồ hôi, che giấu ánh mắt mê mang.

"Rất kỳ quái đúng không ? Vợ, mẹ, anh em, cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, dù là chó cũng có thể nảy sinh tình cảm , sao có thể...... Nói trở mặt liền trở mặt ?"

"Sau này nếu người nhà đều sẽ phản bội tôi , vậy bạn bè đâu? Chu ca, ngày nào đó anh có hay không sau lưng thọc tôi một đao?"

Chu Kỳ không nói chuyện, duỗi tay kéo cậu, hai người sóng vai ngồi. Chu Kỳ duỗi thẳng hai chân, tiện tay ném đá, hòn đá nhỏ đâm cho cửa nhà xí làm bằng thùng sắt bang bang rung động.

Thật lâu sau, mồ hôi nóng chuyển lạnh, hô hấp cũng dần dần ổn định.

Khương Duật cho rằng Chu Kỳ sẽ không trả lời nghi hoặc của cậu, đại lão khụ một tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ không."

Khương Duật trong mắt xuất hiện cảm động.

Chu Kỳ: "Tôi làm theo điều đúng."

Khương Duật thu hồi cảm động, khô cằn mà cười: "Cũng đúng, chúng ta nhận thức cũng không bao lâu, cũng không có gì là gánh nặng tâm lý."

"Vấn đề này dùng nhận thức bao lâu không quan hệ. Cậu đánh giá cao người khác, ở phương diện trung thành, cậu không thể bằng chó. Chó cả đời sẽ không phản bội cậu, nhưng người sẽ, bất luận kẻ nào đều sẽ. Cha mẹ có khả năng vì tiền bán con gái vào động gái, người chồng bên gối khả năng đã sớm ở bên ngoài bao dưỡng tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ, anh em khả năng vì tranh đoạt di sản đấu đến vỡ đầu chảy máu......" Chu Kỳ nhìn Khương Duật đang nhìn vào đũng quần của mình , nheo lại đôi mắt thon dài, "Có thể nói như vậy, trên đời này, chỉ có ích lợi cộng đồng, vĩnh viễn không có người một nhà."

Khương Duật biết Chu Kỳ nói đúng, rất đúng, nhưng......

"Nhưng không có người muốn sống thành người cô đơn, như vậy quá khổ sở." Chu Kỳ chuyển đề tài , kéo khóe miệng ngửa đầu thở dài một hơi , "Cho nên chúng ta cho dù biết rõ chân tướng, vẫn là suốt đời tìm kiếm bạn đời, vẫn là một "viên" đầy nghi nhưng cũng cám dỗ, nếu như. Đúng chính là hai chữ, nếu như , nếu lộ ra mặt hiếu kỳ, có người sẽ lộ ra thuộc tính dân cờ bạc, nếu như gặp sinh tử thật sự, cậu sẽ quyết tâm à? Nếu như vận may xuất hiện thì sao? Lại vô dụng, chẳng sợ chỉ là tạm thời, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì."

Khương Duật không khống chế gật đầu.

"Tôi không biết cậu trước kia trải qua quá cái gì, cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, tôi nói những lời này cũng chỉ là bởi vì tôi muốn nói." Chu Kỳ tay chống đất, nhìn trời, "Đã có người nói với tôi như vậy khi trước, trên đoàn tàu sinh mệnh, sẽ có vài lần đến trạm dừng xe, đoàn tàu lần này, có người sẽ cùng ngươi đi cậu đến cuối, có người vừa ngồi vừa đứng rồi lo lắng mà xuống xe, có người khó khăn chịu đựng được lại bị cảnh sắc ngoài cửa sổ mê hoặc. Điều này rất bình thường, tình bạn và phản bội cùng đan xen. Không cần vì đường ai nấy đi mà thương tâm, phải vì đã từng cùng chung chí hướng mà thỏa mãn, sau đó, nên buông tha thì buông tha, nên giết liền giết."

"Không cần bởi vì sợ hãi phản bội cùng hậu quả xấu, mà không đi kết giao đồng bọn cùng chiến hữu."

Khương Duật nghe mà mê mẩn, giống như một con cừu béo đang bị tà giáo tẩy não.

Chờ cậu phục hồi tinh thần, Chu Kỳ đã đứng dậy, đôi tay đã đút túi bỏ đi.

Quá tiêu sái. Khương Duật nghĩ.

Chu Kỳ sau khi giống như đạo sư giảng nhân sinh, cảm giác chính mình cả người phát ra Thánh giả kim quang, hãnh diện đi về giường . Vừa đến cửa, đối diện trong phòng truyền ra một tiếng thét chói ta có thể đâm thủng màng nhĩ từ một tỳ nữ thiếu vải, mặt không còn chút máu mà chạy ra: "Chết người chết người, đại thiếu gia đã chết!"

Gian phòng ngủ ban đầu không tiếng động chỉ chờ nghe xong câu này thì lập tức hành động, chạy về phía đối diện như điên, giống như khi dùng tốc độ để thi chạy 100m.

"Đã chết đã chết? Rốt cuộc đã chết?"

"Cuối cùng cũng gặp báo ứng!"

"Tra nam chết, rất tốt......"

"Ai, người phía trước, đừng sờ loạn, tiểu thám tử Khương Duật không phải đã nói ? Phải bảo vệ hiện trường!"

"Má ơi, chết thảm vậy sao ! Né ra, tôi muốn nôn......"

Chu Kỳ: "......"

Không thể không nói, qua vòng đào thải của thôn Tân Thủ, những người dư lại đều không giống người bình thường......

Lúc này cảnh tượng vào khoảng 4-5 giờ, Từ Trì không biết lấy đâu ra chiếc áo khoác dài cũ kĩ mà khoác lên người, ngủ gà ngủ gật, lảo đảo đi ở cuối hàng , bước chân không nhanh, không chậm, có thể đuổi kịp.

Chu Kỳ từ phía sau nắm bả vai anh một chút, anh cũng lười cho cái phản ứng. Chu Kỳ lùi lại mấy bước rồi nhảy lên, khoa trương vẫy tay với anh, giống như một con chó to dù nhảy nhót lung tung cũng khiến cho chủ nhân phải để ý.

Từ Trì không thể không liếc mắt nhìn hắn một cái.

Chó lớn vì thế thỏa mãn, vung đầu giương oai chạy như điên vào trong phòng.

Từ Trì không tiếng động nhướng mày.

Người nào đó hành vi thật sự rất khó hiểu.

Trong nhà mùi thơm nồng cùng mùi rượu đâng lên, màn lụa màu đỏ buông xuống, có thể mơ hồ thấy thượng thân Chu Tiêu trần truồng nằm trên giường không nhúc nhích. Chu Kỳ bạo gan đi đến kéo màn lụa ra, treo lên, đẩy Chu Tiêu nhưng không có phản ứng liền đem người lật lại.

"Má!"

Tập thể vây quanh trước giường phát ra một tiếng kinh hô, đồng thời lui về phía sau.

Chỉ thấy Chu Tiêu tử trạng thập phần khủng bố, gương mặt xanh tím, thất khiếu đổ máu, thân thể đã lạnh thấu, máu lại còn mãnh liệt chảy ra ngoài. Vén tấm chăn lụa che dưới cơ thể, quần lót cũng bị máu ướt cho sũng nước, trên người những lỗ thủng đều đang chảy ra máu.

"Chúng ta uống chút rượu, hắn uống say, một giấc ngủ dậy liền...... Liền......" Tỳ nữ ban đầu chạy ra đang nắm chặt góc áo, khóc sướt mướt, cực lực phủi sạch mối quan hệ, "Người không phải ta giết, không quan hệ với ta, ta chỉ là...... Đại thiếu gia hắn......"

Mọi người trong lòng đều sáng tỏ, tỳ nữ này lớn lên cùng Tô thị có vài phần tương tự.

Không ai quan tâm Chu Tiêu còn mặc áo tang liền ban ngày tuyên dâm, việc cấp bách là, làm rõ ràng rốt cuộc là ai giết hắn?

"Máu đều đen, vừa thấy chính là trúng độc!"

Người có chút thường thức lập tức xoay người đi kiểm tra trên bàn rượu và thức ăn còn dư.

Từ Trì phía trước vẫn luôn bị đám người ngăn cách ở bên ngoài, lúc này rốt cuộc có thể tiến lên. Ánh mắt bên trên người chết di chuyển xuống, qua phần bụng tái nhợt, cuối cùng dừng ở chân trái đang giấu trong chăn, vì thế khom lưng cúi người...... Vậy mà lại có người trước anh một bước xốc lên góc chăn.

Cái chân kia đã biến thành màu đen, sưng to, thối rữa chảy mủ, mùi tanh tưởi.

"Có hai miệng vết thương nhỏ." Chu Kỳ không biết khi nào tìm được một cái chổi lông gà, ghét bỏ mà thọc thọc cẳng chân và mắt cá chân, "Xem hình dạng, hình như là bị rắn độc cắn ."

"Ừm" Từ Trì lại nhìn chằm chằm mặt Chu Tiêu trong chốc lát, trầm giọng nói, "Tôi trước kia gặp bộ dáng một người sau khi bị rắn núi cắn . Nọc độc loại rắn này có thể hòa tan cùng mạch máu, làm cho người bị mù đôi mắt, lỗ tai cùng chỗ khác xuất hiện lỗ thủng xuất huyết không ngừng, một hai giờ sẽ tử vong."

"Giống như vậy?" Chu Kỳ chỉ vào Chu Tiêu.

Từ Trì gật đầu: "Giống như vậy."

Chu Kỳ nghe xong, lập tức nhảy xuống giường, đem đế giường nâng lên, không thấy bóng dáng của một con rắn.

"Xem ra tiểu gia hỏa cắn người xong liền chạy. Nếu thật sự là rắn, rất khó làm." Chu Kỳ lục lọi trong góc, đế giường, tủ quần áo, chậu hoa, cái gì cũng không buông tha, "Rắn này chủ động tìm tới, vẫn là có khả năng bị người nào bỏ vào, điều này trực tiếp quyết định chúng ta có thể sống quá đêm nay hay không."

Hung thủ nếu dùng rắn độc giết người, hiện trường rất sạch sẽ, không lưu lại dấu vết.

Lần này thì thực sự khó hiểu.

May mà Chu gia đã chết gần hết, chỉ còn hai mẹ con Mẫn thị, mọi người bắt đầu đoán, ý kiến điều nghiêng về một phía, đều là Mẫn thị đã từng giết người.

Đây cũng là lần đầu, mọi người bắt đầu chú ý tới cô bé Chu Văn Vân, hơn nữa đều phát hiện, đứa nhỏ này trên người có khí chất thành thục cùng bình tĩnh hơn bạn cùng tuổi.

Rất khó tưởng tượng, thiếu nữ mười ba tuổi, đầu tiên là thấy Tô Dung phanh thây chết thảm, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy cha của mình tử trạng khủng bố, vậy mà khuôn mặt vẫn lạnh như cũ, thậm chí không có biểu cảm hoảng sợ.

Nhưng thật ra Mẫn thị lại phản ứng gay gắt, đầu tiên là kêu khóc một trận, sau lại cất tiếng cười to, tựa buồn tựa vui, điên điên khùng khùng, sớm đã không còn bộ dáng phu nhân đoan trang hiền thục.

"Mẹ, thù đã báo, hiện tại người đã vừa lòng?" Chu Văn Vân trên cao nhìn xuống, liếc Mẫn thị đang trên mặt đất mất khống chế, "Nữ nhân Chu gia phút cuối cũng không có sung sướng, lúc trước người tội gì một hai phải gả tiến vào? Thậm chí không tiếc......"

Mẫn thị trong lòng ngực còn ôm đôi giảyd, lẩm bẩm ngâm nga: "Thiếp tám tuổi đã gả vào Chu gia, hiện giờ tính ra, đã mười bốn năm rồi......"

"Thôi." Chu Văn Vân ngồi xổm xuống, đem người nâng dậy, "Về sau đừng kêu con đưa cơm, A Dự đã chết, sớm đã chết."

"Chồng, ta có sinh thêm một đứa, đúng hay không? Con ta đâu?" Mẫn thị lại gắt gao nắm chặt tay nàng, thần trí mất hết, hiện ra vài phần nham hiểm, "Đúng rồi, là tiện nhân Tô Dung con trai đẩy xuống hồ nước, ta đối với nàng như tỷ muội, nàng lại như thế tàn nhẫn độc ác. Đúng thế, ngươi từ trước đến nay không mừng khi ta có hai đứa nhỏ, một khi đã như vậy, ngươi liền vào âm tào địa phủ, cùng hắn làm một đôi quỷ phu thê đi!"

Mọi người nghe được mà người nổi da gà, cái gọi là vì yêu sinh hận, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

"Còn tìm chứng cứ gì? Khẳng định là nàng làm!"

"Lần trước Chu Dao chết, anh cũng nói như vậy!"

"Lần này không giống nhau! Trừ bỏ nàng còn có thể có ai?"

"Khó nói --"

"Đừng nói là cô bé mười ba tuổi đó nha...."

"Tiểu thám tử Khương Duật đâu? Tôi hỏi cậu ta một chút....."

Khương Duật như bôi dầu vào lòng bàn chân mà chạy nhanh đi theo mông Chu Kỳ Từ Trì chuồn mất.,

Nói giỡn, Khương Duật chảy mồ hôi, cậu cùng lắm chỉ là cái micro, có ai đem micro ngang bằng với CPU sao?

Chu Kỳ, Từ Trì ở trong phòng ngủ Chu Tiêu cái gì cũng không lục soát, ngay sau đó liền đi phòng Chu Văn Vân. Chu Văn Vân lúc này ở linh đường , phòng trống, cũng không khóa lại, hai người bọn họ liền như vậy nghênh ngang mà xông vào. Khương Duật do dự, lòng nói khối Rubik là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, đều là vì mạng sống, lặp đi lặp lại năm lần mới tiến vào phòng khuê nữ, thuận tay giúp hai vị đại lão đóng cửa lại.

"Hai người tìm cái gì?" Khương Duật đè giọng, nói nhỏ.

Từ Trì, Chu Kỳ phân công hành động, tiện thể lật hộp, vui vẻ vô cùng.

Không ai trả lời cậu.

Khương Duật lưng dựa cửa đứng trong chốc lát, xác nhận chính mình không có địa vị, vì thế tự sa ngã mà ngồi xuống, tùy tay ở trên bàn cầm tách trà rót cho mình miếng nước.

Nhưng rót mãi vẫn không thấy nước đổ ra.

Trong ấm trà không có nước, Khương Duật lại nhấc thau nước dưới chân lên, ước lượng, bên trong đại khái có nửa bình chất lỏng.

Cậu lúc này khát thật sự, cũng không nghĩ nhiều, đổ đầy một ly, ngưỡng cổ uống cạn.

Chờ chép miệng xong, mới phát giác mùi vị không đúng, "A" một tiếng, nhảy dựng lên, dùng sức bóp cổ để phun chất lỏng ra ngoài.

"Thằng ngốc đó đang làm gì?" Chu Kỳ cầm bình hoa quay đầu lại.

Từ Trì ném khung thêu trong tay, đi tới, cầm chén trà lên, hỏi: "Cậu uống cái gì?"

"Tôi, tôi cũng không biết!" Cổ họng Khương Duật rát đến mức cậu ứa nước mặt, mặt đỏ lên "Hương vị rất lạ, giống rượu thuốc, tôi sợ có độc!"

Từ Trì vì thế mà đem cái ly đến mũi ngửi thử, rồi suy tư: "Hương vị này....."

"Là mùi lạ trên người Chu Văn Vân." Chu Kỳ đoạt lấy cái ly, lại từ thau nước rót ra một ly, không sợ chết mà nhấp một ngụm, đôi mắt nhất thời sáng ngời, "Tôi biết đây là cái gì! Là rượu hùng hoàng!"

Biết được thứ này có tên có họ cũng không có độc, Khương Duật lập tức không khàn giọng nữa, ho nhẹ một tiếng che giấu kinh hoảng vừa rồi , hậm hực nói: "Tôi nói mùi vị có điểm giống như đã từng quen biết. Kỳ lạ, Chu Văn Vân làm nhiều rượu hùng hoàng để trong phòng làm gì? Tết Đoan Ngọ chưa tới mà?"

"Cô bé đặt thau rượu với số lượng lớn thế này, hẳn là để buổi tối tắm." Từ Trì nói, "Rượu hùng hoàng có thể đuổi rắn."

"A?" Khương Duật trọng điểm vĩnh viễn bị lệch, "Anh nói thứ tôi vừa mới uống chính là nước tắm?"

Chu Kỳ cầm cái ly kéo khóe miệng: "Xem ra rắn độc quả nhiên không tự bản thân tìm đến cửa."

Thời điểm hơi muộn, tinh thần Mẫn thị tốt một chút, nàng tự chủ trương, đem năm khẩu quan tài chuyển tới từ đường.

Cửa lớn rộng mở, quan tài Chu gia chỉnh tề xếp thành một loạt. Thứ tự từ trái quá, theo thứ tự là Chu gia chủ mẫu Chương thị, Chu Tiêu, Chu Dao, cùng với Tô thị, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, cái chết tựa như ôn dịch bao phủ gia tộc, đã phát triển nhân khẩu đến tận đây mà....., làm người khác thật thổn thức.

"Vân nhi, chúng ta là người một nhà sống chết cùng nhau, con có chịu không?" Mẫn thị dựa vào chiếc quan tài cuối cùng, đôi mắt sớm mất đi vẻ sáng ngời.

Chu Văn Vân không nói chuyện, chỉ là nhìn nàng.

Hỏi, "Quan tài đó là thế ai chuẩn bị?"

"A Dự năm đó chết yểu, hài tử chết yểu đó là quỷ đòi nợ, chết sống không cho tiến từ đường. A, hôm nay ta đưa quan tài A Dự tiến vào, ta muốn xem xem, chuyện tới hiện giờ, còn ai có thể cản ta?"

Nói xong, nàng đem khóa trường sinh bằng bạc đặt vào quan tài, thỏa mãn thở ra sau khi hoàn thành tâm nguyện, vuốt ve quan tài: "Văn Dự, mẹ thay con báo thù, con có vui mừng không?"

Bên ngoài gian thờ, ba nén hương đồng thời chặt đứt một đoạn.

Giữa không trung, sương khói ngưng tụ thành hình người, giống như một vị thần, đau khổ mà lắc đầu.

Trời dần dần tối, Lãnh Tưu đề nghị, vì có thể dẫn rắn ra ngoài mà hãy chế tác bẫy dập, đặt gà sống vào sau đó đưa bẫy ngay chỗ rắn thường lui lại, mỗi người phụ trách hai cái bẫy rập, có động tĩnh liền vỗ tay.

Khương Duật tỏ vẻ hoang mang, bọn họ tìm rắn làm gì? Chẳng lẽ bắt rắn sau đó véo nó, nghiêm hình bức cung?

Nói! Là ai kêu mày tới cắn người?

Hình ảnh quá đẹp, cậu tùy tiện não bổ nghĩ linh tinh, nhịn không được xì một tiếng.

Lãnh Tưu vội vàng bắt gà, thấy cậu ngây ngô cười, khống chế không được mà mắt trợn trắng, nghĩ thầm quả nhiên rất nhiều phú nhị đại cùng chỉ số thông minh tỷ lệ nghịch.

Màn đêm buông xuống.

Chu Kỳ cùng Từ Trì mỗi người bốn gà cách nhau không xa, từng người đều hoài nghi nhân sinh, không hiểu vì sao mình làm người hiền lành tử tế giờ lại đi bắt rắn.

Không quá vài phút, Chu Kỳ cảm thấy ngồi xổm trong bụi cỏ cùng gà mắt to trừng mắt nhỏ thật sự quá ngu, vì thế ôm gà chạy tới Từ Trì , cùng Từ Trì mắt to trừng mắt nhỏ. Đối diện hai giây sau, hắn cảm thấy quyết định này quá đúng đắn bởi vì......

Từ Trì so với gà đẹp hơn....

Từ Trì: "......"

Từ Trì mặt vô biểu tình, chỉ chỉ : "Gà anh đang vỗ cánh kìa muốn bay kìa....."

Chu Kỳ không biết đang suy tư cái gì, có chút hoảng hốt, căn bản đếu nói đại: " Khụ, gà con chưa hiểu việc đời, từ lồng gà ra tới vẫn luôn bay...."

"Không." Từ Trì khóe miệng run rẩy, "Nó muốn bay đến kịch liệt...... Có phải không......?"

Lúc này, gà bị trói chặt đã phát âm thanh ra thảm thiết.

"Đừng hoảng, trừ bỏ rắn, ai lại chú ý đến một con gà?" Chu Kỳ dừng một chút, đột nhiên nhảy lên, "Mẹ kiếp, sẽ không trùng hợp như vậy đi?"

Anh đẩy bụi cỏ tiến lên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một con rắn cạp nong đốm đen đã dọa xỉu gà mái, đồng thời mở miệng to ra, muốn đem toàn bộ con gà vào bụng.

"Câm mồm! Buông gà ta ra!"

Chu Kỳ hét to, bất chấp tất cả, một chân dẫm lên thân thể rắn cạp nong.

Rắn bị chọc giận, buông đầu gà, răng nanh chứa kịch độc phản xạ hàn quang, sà về phía Chu Kỳ.

Tốc độ Chu Kỳ so với rắn còn nhanh, không đánh vào *bảy tấc, một tay bóp chặt cổ rắn liền xách lên, sau đó liệng qua liệng lại, thẳng đem xà phá tan lực kén vựng, khiến rắn choáng váng dữ dội . Xem tư thế, là hoàn toàn bằng vào bản năng để bắt rắn.

"7 tấc" hay "3 tấc" chính là vị trí 1/7 và 1/3 chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.

Từ Trì ở bên há miệng thở dốc, còn định vì rắn mà xin tha, nhưng là xem Chu Kỳ chơi thật sự vui vẻ , liền nhắm mắt lại.

Cũng may Chu Kỳ còn nhớ rõ nhiệm vụ, không đem rắn giết chết. Hắn đưa mắt ra hiệu, Từ Trì từ trong túi móc ra một bao bố nhỏ, trên bao có sợi dây gai lỏng lẻo, anh bèn bỏ con rắn vào sau đó dùng dây gai trói con rắn lại, lại bổ sung nơ con bướm.

Chu Kỳ bắt bẻ mà đánh giá: "Nơ con bướm khá qua loa."

Từ Trì cong cong khóe miệng, lấy đến đinh sắt chọc thủng bao bố nhỏ

Làm xong , Chu Kỳ lui lại, sau khi có khoảng cách ao toàn, hắn bỏ cái bao bố xuống.

Qua mười lăm phút, cảm thấy không sai biệt lắm, hai người liền đi theo bụi vôi rớt ra từ túi vài, theo tung tích của rắn.

Điều kỳ lạ là con rắn không dừng lại ở đại viện Chu gia mà từ cửa sau ra ngoài, bò sát theo quỹ đạo uốn lượn của đường núi.

Từ Trì trên đường dừng lại , ngẩng đầu nhìn nhìn rừng rậm đen sì hai bên đường, trong rừng rậm hiện ra vẻ đáng sợ yên tĩnh, côn trùng kêu kêu cũng không chỗ có thể tìm ra.

"Nhìn dáng vẻ, nó đi Xích Sơn." Chu Kỳ do dự, nghiêng đầu dò hỏi ý kiến Từ Trì "Còn tiếp tục tìm sao?"

Từ Trì khẽ mở khớp hàm: "Tìm."

Hai người cùng nhau lên núi, trước sau vẫn duy trì khoảng cách một cánh tay.

Gió thổi khắp nơi khiến người lành lạnh, quỷ ảnh lay động, dù ánh trăng sáng đến đâu cũng không che mờ được chướng khí dày đặc.

Chướng khí tựa hồ còn trộn lẫn mùi hương, Chu Kỳ bước chân hơi trệ, đây là...... mùi hoa Hòe?

Núi Xích Sơn trồng đầy cây hòe?

Hắn trong lòng kinh ngạc, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Từ Trì, mà là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Đó là đống đổ nát trong chiến tranh, trải qua ba tháng bị công kích cùng oanh tạc không nghỉ, đội cận vệ hoàng gia đã bị xóa sổ.

Dưới bầu trời chuẩn bị giàn giụa mưa to, đội quân Cứu rỗi bảo vệ vương tộc rút khỏi tính cả Chu Hành Tri trung úy ở bên trong, dư lại ước chừng 50 người, bọn họ cải trang trà trộn vào thành phố ngoại ô, nơi người dân chạy nạn trại tập trung, những kẻ truy đuổi đã nghe tin mà tới rồi, vây quanh lều trại bị tàn phá, Ngày xưa binh đoàn Cứu Rỗi sụp đổ, Liệp Ưng Thiên Lang liên thủ tạo phản. Lúc này thượng úy của Liệp Ưng lệnh bọn họ xếp hàng, không di chuyển, sau đó đi vào xe thiết giáp ấm áp. Mưa to tầm tã, hạt mưa rơi xuống đất làm bùn bắn lên

Ba giờ sau, một nhóm người chạy nạn gầy yếu hết thể lực mà ngã xuống đất, thiếu úy Chu Hành Tri rời đội ngũ, nâng những người đó dậy. Một thiếu niên từ xe thiết giáp nhảy xuống, nã phát súng vào bụng thiếu úy. Máu hòa với sương mù mà bốc lên. Không ai dám tùy tiện lộn xộn. Họ nhìn mưa làm nhòe đi màu sắc của Diên Vĩ, hy vọng thiếu úy đừng kêu rên. Thanh niên bắt đầu khóc thút thút, lúc này thanh âm Chu Hành Tri vang lên: "Nếu là binh của tôi thì không được khóc."

Tiếng khóc liền ngừng.

Chu Hành Tri bại lộ.

Binh linh Liệp Ưng kề sung ngay ót anh, bắt anh khỏi đội ngũ.

Trong đội ngũ xao động , Liệp Ưng thượng úy trên xe thiết giáp an tọa đã lâu mang quân ủng đi đến Chu Hành Tri.

"Đã lâu không thấy." Thượng úy cầm ô, cũng như trong tưởng tượng mà nhỏ tuổi nhưng cũng trong tưởng tượng mà cao lớn, thậm chí so với tưởng tượng còn ôn hòa, "Trung úy Chu Hành Tri, thực bất hạnh, tôi vì anh mang đến tin tức xấu. Thượng tướng, tín ngưỡng của anh, đã bỏ mình."

Chu Hành Tri nghiêng đầu, dung mạo anh bình thường, tính tình không tốt, trong quân đội cũng ngỗ nghịch, nhưng lúc này lại thu lại biểu tình, tay đập vào ngực.

Anh tuyên bố: "Thượng tướng cùng tôi cùng tồn tại."

Tên thượng úy bị chọc giận, rút súng, đánh vào mặt Chu Hành Tri.

Mũi Chu Hành Tri chảy những vệt máu dài.

"Tiểu vương tử đâu?" Thượng úy như sư tử kiêu ngạo.

Chu Hành Tri xoa xoa máu mũi.

"Tôi hỏi anh." Thượng úy mở chốt, nạp đạn, nòng súng lạnh lẽo đặt dưới cằm Chu Hành Tri "Viên Khải đâu!"

"Tôi kêu Chu Hành Tri, tôi là trung úy của Cứu Rỗi quân đoàn!"

Thượng úy nhìn thiếu niên phía sau gật đầu, thiếu niên tiến lên, đạp ngã Chu Hành Tri xuống mặt đất, bắt lấy đầu tóc Chu Hành Tri, chuyển qua mặt anh, kề vào đất bùn. Nước mưa dưới đất lại đem bùn vọt lên miệng đầy huyết của anh.

"Viên Khải ở nơi nào? Tôi đếm tới ba liền nổ súng. Một!"

"Tôi kêu Chu Hành Tri......"

"Hao!"

"Là Cứu rỗi bộ đội lục quân trung úy, tôi...."

"Ba!"

Cho dù mưa to giàn giụa, âm thanh lệnh người vẫn khiến người khác sợ hãi.

"Xin lỗi, tôi nhất định là đã quên lắp băng đạn." Đao phủ nói.

Thiếu niên lắp băng đạn. Thượng úy lại lần nữa lên đạn, giơ súng lục lên.

Họng súng tối om lần này nhắm ngay giữa mày, Chu Hành Tri nhắm mắt lại, giọt mưa từ lông mi rơi xuống.

"Cơ hội cuối cùng ! Một!"

"Đông lạnh tan hết, ngân hà trường minh. Tôi ở quân kỳ trịnh trọng tuyên thệ, tự gia nhập binh đoàn Cứu Rỗi......"

"Hai! Viên Khải ở nơi nào!"

"Cả đời này tôi vì vương dâng ra nhiệt huyết cùng trái tim......"

Bầu trời mở ra để giọt mưa cùng tiếng gầm rú rơi xuống, giống như đang tìm mọi cách ngăn cản thảm sự phát sinh.

Hắn không thể trơ mắt nhìn khác vì mình mà bị tra tấn. Hắn định tính toán kêu to, nói mình mới là tiểu vương tử, mình là Viên Khải, bọn họ muốn tìm chính là mình, không phải Chu trung úy, bọn họ muốn mạng sống của hắn thì cứ kệ đi. Nhưng lúc này, một đôi tay mảnh khảnh bịt miệng hắn lại, người mẹ kia lắc đầu với hắn, rưng rưng nước mắt sau đó lôi con nàng lên trước.

Hắn nhận ra nàng, nàng là vợ Chu Trung Úy.

Hắn cũng nhận ra đứa bé kia, đứa bé kia là con trai Chu trung úy.

"Người các ngươi muốn tìm ở chỗ này." Nàng đem con trai đẩy ra như tận tay đưa cậu bé vào nanh vuốt của ác ma, thanh âm run rẩy, "Hãy thả người đàn ông của tôi."

Không --

Tiểu nam hài hoang mang, trong ánh mắt đựng đầy sợ hãi, cậu không rõ ba mẹ cậu đều đang làm gì, cậu mới tám tuổi mà thôi.

Không phải!

Súng lục thay đổi phương hướng, chuyển hướng sang tân mục tiêu.

Cậu bé không phải tôi! Chết tiệt, các người đều mù sao? Cậu ấy cùng tôi lớn lên một chút cũng không giống!

Nước mắt mãnh liệt tuôn ra, hắn mấp máy yếu đuối môi ý đồ ra tiếng, lúc này, Chu trung úy ánh mắt quét tới, cậu thấy ở ánh mắt đau thương còn thấy cầu nguyện mãnh liệt, lắc đầu với hắn.

Tiếp theo, viên đạn bắn vào giữa trán đã cắt đứt liên kết thân thể cùng linh hồn, thân thể thiếu niên bỗng nhiên run rẩy, ngã xuống nước bùn dơ bẩn.

Hắn thấy thiếu niên nhắm mắt, sinh mệnh đã không còn thuộc về thiếu niên yếu đuối.

Nơi xa có tiếng kèn vang lên, là bộ đội cứu viện tới muộn.

Lửa giận bùng lên trong nháy mắt thổi quét qua chân tâm, máu hóa thành dung nham nóng bỏng khắp người, bùng cháy mỗi tế bào cùng lỗ chân lông.

Giết sạch các người.

Ngày ngày đêm đêm, linh hồn bị ý niệm dụ dỗ, vô số lời bên tai đang nhẹ ngọng nỉ non, bảo hắn sa vào.

"Thề rằng thay thiếu niên kia báo thù."

"Giết hết những kẻ phản bội."

"Một người cũng không lưu."

"Bao gồm chính mày, cái đồ vô năng, yếu đuối, hèn nhát."

"Chu Kỳ, Chu Kỳ -- tỉnh lại."

Giọng nói nho nhỏ bỗng nhiên vang lên trong không gian khiến mọi thứ không hợp.

Tiếng âm thanh vang lên trong bóng tối khiến hắn thấy được một chùm tia sáng.

Cơn giận dữ của hắn tạm dừng, ngay sau đó sung sướng dâng lên, giống như tính tình tàn sát bừa bãi đã kìm nén lâu, lúc này rốt cuộc cũng đã tìm thấy dòng lũ chảy mạnh, lập tức không màn mà hướng về tia sáng, cầu mong vui sướng.

------------
Editor: Đọc chương này mà buồn thật sự, chương này cũng dài gấp 1.5 chương khác nữa .-.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro