Chương 26: Nhịn một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ Trì nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý cười, bắt gặp những cái móc nhỏ bé, kỳ lạ -- không biết xuất phát từ mục đích nào, Chu Kỳ tựa hồ rất cẩn thận, như sợ bị từ chối.

Rượu không chỉ ngấm vào ăn mòn phổi, còn làm mềm đi vẻ ngoài xâm lược, làm hắn cực kỳ giống con thú nhỏ yếu ớt.

Mọi người đều biết, Từ thượng tượng rất hà khắc với bản thân, không uống rượu.

Nhưng hiện tại, anh giống như bị mê hoặc, cầm lấy chén rượu.

Vị rượu nhẹ nhàng tràn vào khoang miệng, hơi se, đây là loại rượu trái cây chưa được biết đến. Từ Trì uống một ngụm, rượu cuộn vào yết hầu, vị ngọt kéo dài. Anh rất kinh ngạc, thật khó tưởng tượng trên hòn đảo cằn cỗi này có thể mọc ra loại trái cây có thể làm nên loại rượu ngon.

Chu Kỳ vẫn theo dõi anh uống, quơ quơ bình rượu: "Xem ra anh có thích một chút."

Từ Trì dùng ngón tay vỗ nhẹ vào thành chén, từ chối cho ý kiến.

Thích thì thích, nhưng nếm thử chỉ để cho hắn chút mặt mũi, anh liền bỏ chén uống, nhấp ngụm thứ hai thì dừng lại.

Sau bữa ăn thì trời đã tối, lão Hưu Tư dọn bàn, đốt lửa sưởi ấm, hai vị nữ sĩ trải tấm da thú trên giường đá rồi nằm xuống. Giường đá cũng đủ lớn, ngăn cách bằng tấm rèm, Từ Trì và Chu Kỳ chiếm chỗ bên kia.

Bỗng nhiên trong lúc đó, chỉ còn lại tiếp của củi cháy khắp thiên hạ, màn đêm nơi đây vắng lặng, hiu quạnh.

Chu Kỳ uống cạn rượu nên có chút say, im lặng bất thường, co một chân ngồi dựa vào tường, ánh mắt rơi vào xương đầu động vật treo ở vách tường, không nói một lời.

Vào ban đêm, nhiệt độ giảm mạnh so với ban ngày, Từ Trì bọc chiếc chăn làm bằng lông cáo vẫn cảm thấy lạnh buốt, cái lạnh quấy nhiễu thần kinh cậu khiến răng anh run cằm cặp, không thể đi vào giấc ngủ. Anh điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng, đối mặt với Chu Kỳ, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo cảm xúc: "Vì sao lại uống rượu?"

Lời dạo đầu này, nghe tới bốn, năm lần hoặc sáu lần.

Chu Kỳ đang đặt tay trên đầu gối chơi với con búp bê bằng gỗ, hắn ngẫu nhiên tìm được nó dưới gầm giường, làm thủ công rất tinh xảo, còn rất tinh tế, không giống như sẽ xuất hiện trong này. Anh nghiên cứu rất chuyên tâm, nên trả lời: "Vì khát."

Rất qua loa, người bên cạnh không còn gì để nói.

Chu Kỳ quay đầu, ánh mắt đỏ bừng vì rượu.

Đôi mắt đen trắng của Từ Trì nhìn hắn trong bóng tối. Chu Kỳ nở nụ cười: "Đừng nhìn tôi."

"Tôi như thế nào nhìn anh?"

"Từ trong ánh mắt của anh, tôi đọc ra bốn chữ hết thuốc cứu chữa."

Từ Trì nheo mắt nhìn sang chỗ khác.

Một giọng nói mơ hồ truyền từ bên kia tấm rèm, là Lãnh tiểu cô nương đang nói mớ.

Ngón tay Chu Kỳ vẫn còn cảm nhận được lúc nắm chặt cổ tay Từ Trì, rõ ràng lạnh như sứ trắng, ngay cả mạch đập cũng không nhiệt tình nhưng không biết làm sao lại làm hắn có ảo giác ngọn lửa đang cháy qua chỗ bản thân vừa chạm vào.

Đến giờ phút này, cảm giác bỏng rát vẫn còn vương vấn trong lòng không chịu đi.

"Trước khi tôi mạc danh kỳ diệu bị lôi vào khối Rubik, tôi đã kiêng rượu được 142 ngày, cách thành công chỉ còn một bước." Chu Kỳ cười khổ, "Đối với tửu quỷ Chu Kỳ, đây là thành tựu sử thi."

Từ Trì: "Xem ra anh ngồi chồm hổm trong ngục giam 142 ngày. Hoàn hảo, cũng không lâu lắm."

"A........" Chu Kỳ lau mặt, gật đầu chỉ hắn, "Cái người này, anh có đôi khi quá thông minh."

"Tôi có thể đem câu này thành lời khen không?"

". . . . . ."

Chu Kỳ rầu rĩ cười rộ lên.

Từ Trì ở trong chăn rùng mình, khớp hàm va chạm tạo ra tiếng vang: "Tôi đã thấy qua nhiều tửu quỷ."

"Hửm, phải không?"

"Ừm, tôi biết thứ này khi nghiện, rất khó từ bỏ."

Chu Kỳ nhướng mày: "Hiện tại tôi rất muốn vì sự lý giải này của anh mà hô to Vạn Tuế."

Trên mặt Từ Trì không thể đọc ra biểu tình gì: "Nhưng nếu bọn họ vì rượu mà làm sai, sẽ được cấp trên dí súng ngay ót, quãng đời còn lại, họ thề sẽ không uống rượu."

"Chậc." Chu Kỳ ra vẻ hoảng sợ, "Tôi thu hồi câu "Vạn Tuế."

Từ Trì hỏi: "Bảo trì thanh tỉnh rất khó à?"

Chu Kỳ không trả lời trực tiếp.

"Để trả lời câu hỏi này, anh cần biết một chút." Chu Kỳ gãy cánh tay của búp bê để nó có thể động đậy, thái độ khác với thường ngày, lười biếng suy sút, "Đối với chúng ta, loại này không có thuốc nào cứu được, đối với người nghiện rượu mà nói, cách cai tốt nhất là say rượu, sau đó là nhân sinh, mà nhân sinh ở đâu, chính là từ say rượu, nhân sinh bao gồm thời gian giữa say và say, vậy cái nào là nhân sinh chân chính, này mẹ nó là cái triết học đầu đề, tôi đến bây giờ cũng không nghiên cứu được."

Từ Trì cụp mi, chăm chút lắng nghe.

Mới vừa rồi anh chưa nói, những tửu quỷ mà anh biết thực ra trong lòng rất mềm yếu. Thanh tỉnh đồng nghĩa với việc phải đối diện với máu tươi cùng đau đớn, bọn họ không muốn, chỉ có thể dùng rượu để tê liệt thần kinh, trốn tránh trong thời gian ngắn.

"Bảo trì thanh tỉnh không khó, nhưng rất mệt mỏi, nhàm chán, không thể chịu đựng được." Chu kì nhún vai, buông tay, tỏ vẻ hắn cũng không có biện pháp, "Lý do tôi bảo trì thanh tỉnh của tôi không có nguyên tắc, có lí do rất thực tế, tôi vẫn còn nhiệm vụ hoàn thành, không thể vì say mà chết, như vậy trời sẽ phạt."

Từ Trì trợn tròn mắt: "Cái gì mà không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trời phạt?"

Khi hỏi vấn đề này, cơ hội nhận được câu trả lời cơ bản là không.

Quả nhiên, Chu Kỳ nhếch khóe miệng cười cười với anh, kết thúc trò chuyện.

Sau đó, hắn ném con búp bê sang một bên rồi nằm xuống, đối mặt anh.

Bọn họ rất gần, bốn mắt nhìn nhau.

Thoáng chốc, một rượu nồng đậm mà nóng bỏng đập vào mặt.

Khoảng cách này làm Từ Trì sinh cảnh giác, anh thậm chí có thể thấy màu nâu trong đồng tử của Chu Kỳ, nhưng kỳ lạ là anh không lui về phía sau.

Giây tiếp theo, Chu Kỳ tự nhiên vươn tay ra, dùng chăn quấn lấy anh, ôm chặt vào lòng.

Cơ thể Từ Trì tê dại vì lạnh, ngay cả não cũng tê, giống như một bánh răng rỉ sét, không thể di chuyển.

Một lúc sau, anh mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

Sau hai giây im lặng, một bàn tay thon dài, gầy yếu vươn lên, bóp cổ Chu Kỳ, vô cảm uy hiếp: "Anh muốn nếm thử vị của mất mạng không?"

"Không muốn." Chu Kỳ túm bàn tay không có nhiệt độ kia nhét vào trong chăn, "Còn anh muốn nếm thử vị chết cóng không?"

Đương nhiên không muốn.

Thân thể bị ướp lạnh 20 năm, anh rất sợ lạnh đó.

Trước nhu cầu sinh lý và tình cảm cá nhân, cái trước dần chiếm thượng phong.

Từ Trì nhìn chằm chằm cằm của Chu Kỳ, cuối cùng thỏa hiệp, thả lỏng lưng đang buộc chặt, ngón chân co lại, chậm rãi vùi đầu vào trong chăn.

Lồng ngực Chu Kỳ rất ấm áp, giống một nồi than hống sưởi ấm trong mùa đông giá rét. Xuyên qua quần áo, Từ Trì len di chuyển đôi tay cứng ngắc, cố gắng nhét đôi tay vào nách Chu Kỳ.

Chu Kỳ chú ý đến động tác nhỏ của Từ Trì, không ngăn cản, có chút vui mừng lên tiếng.

Giống con thỏ nhỏ bị kinh hoảng khi súng săn ngắn bắn, Từ Trì thu tay lại, nhắm mắt giả chết.

"Bây giờ quay lại câu hỏi đầu tiên của anh." Khi Chu Kỳ nói, dây thanh âm của hắn với lồng ngực cộng hưởng, một chút âm cười được phóng đại, "Anh hỏi tôi vì sao uống rượu? Bởi vì rượu có thể chống lạnh nha Từ Kiều Kiều, tôi đang rất nóng đó."

Từ Trì giả vờ ngủ say.

"Được rồi, cũng đừng gắng gượng chống đỡ. Đều là anh em, đừng khách sáo với tôi." Chu Kỳ không để ý, vén vạt áo lên, bắt được hai tay dán vào thắt lưng, đồng thời nghiến răng nghiến lợi, hùng hùng hổ hổ: "Anh con mẹ nó là hai bàn tay luôn đấy, ai không biết còn tưởng tôi ôm hai cục băng đi ngủ đâu!"

Đã dán lên rồi, rất thoải mái, khẳng định không có lý do để rút tay về.

Từ Trì lạnh lùng như tên cặn bã làm cho nhà gái ăn đau, dùng kỹ thuật tra nam của mình nói: "Nhịn một chút."

Chu Kỳ: "? ? ?"

Đã đến bước này, hai nam nhân cũng không cần ngại mà tránh, cả người Từ Trì thu mình vào lồng Chu Kỳ ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm, Chu Kỳ tỉnh rượu, bắt đầu cảm thấy lạnh, mông lung muốn đem hai móng vuốt lạnh băng trên mình tránh đi. Kết quả vừa đụng tới, tay đã bị siết chặt. Sửng sốt vài giây, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng kinh ngạc: Cục băng đáp trên người mình lâu vậy mà vẫn không nóng sao?

Hắn lúc đó không biết, băng không thể nóng, muốn nóng chỉ có thể hòa tan. Hòa tan thành nước, hình thành lên vùng biển ảm đạm, làm người cam tâm tình nguyện chết trong đó.

Tờ mờ sáng ngay hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng trống nặng nề.

Chu Kỳ kinh ngạc ngồi dậy, trong lồng ngực trống rỗng, chăn bên cạnh cũng lạnh, hai cô gái bên kia còn đang ngủ, trong nhà không thấ bóng dáng -- Từ Trì không biết khi nào đã đi ra ngoài.

Con ngươi dần ảm đạm, hắn duỗi eo, nhặt áo lông, vung chân xuống giường.

Những ngôi nhà bằng đá đều được xây dựng trên sườn dốc, vừa tiện sửa lại địa hình dốc trên đảo, cho nên có thể giẫm trên đất bằng ở trong phòng. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nếu không để ý có thể bị trượt xuống, cũng may có đôi giày cái chốt chống trượt của tộc dân đưa cho, có thể tránh trượt ở mức độ nhất định.

Cách đó không xa là một bãi đá cao, trên bãi đá đang tiến hành nghi thức tế thần.

Chỉ thấy hai gã đàn ông tráng niên đi lên bục cao thô sơ, ghồ ghề theo nhịp trống, trên vai mang một con cừu đực và một con cừu cái. Hai con cừu bị trói chân trước và chân sau, đặt đối diện nhau,trên những tấm đệm nhiều mày sắc. Thầy tế (tát mãn) đội mũ , mặc thần phục, tay trái vỗ trống, tay phải cầm chùy, ngâm xướng, tiết tấu thong thả, âm điệu thâm trầm. Bỗng nhiên, nhịp trống trở nên dày đặc, gã đàn ông trong hai người rút chủy thủ bên hông ra, cắt vỡ yết hầu cừu đực, cừu mở to mắt chứa đầy nước, hí to, máu tươi ồ ồ chảy ra, hắn đem con cừu giơ lên cao.Người còn lại cởi sạch áo quỳ rạp trên mặt đất, quấn dây thừng quanh cổ, vùi đầu vào bụng con cừ cái, giơ con cừu non đang hấp hối mới sinh,máu tươi dấy khắp người.

Cảnh tượng nồng nặc máu tươi khiến người khác cảm thấy ghê tởm, khó chịu.

Sau khi nghi thức kết thúc, những con cừu may mắn còn sống bị đuổi về đàn, người đàn ông kéo dây thường xuống rồi xuống sông rửa sạch vết máu trên người.

Trong làng có hai thầy tế, một văn một võ, văn Tát Mãn lão Hưu Tư đang ở dưới đài giơ tay múa chân cùng Từ Trì đối thoại.

Chu Kỳ đi tới, Từ Trì như thường lệ đang ôm cánh tay hướng hắn gật đầu.

Lão Hưu Tư lại khoa tay múa chân hai câu, lắc đầu, quay về phòng chuẩn bị điểm tâm.

Đi ngang qua, Chu Kỳ thấy ánh mắt không che giấu được sự sợ hãi trong Lão Hưu Tư.

"Hai người trò chuyện không bị bất đồng ngôn ngữ à?" Ánh mắt Chu Kỳ lướt qua đôi môi xanh trắng của Từ Trì, cố ý trêu ghẹo, "Tối hôm qua ôm tôi ngủ có ngon không hửm?"

Từ Trì tự động xem nhẹ nửa câu sau: "Ngôn ngữ cũng không phải chìa khóa vạn năng, có đôi khi cơ thể và thần thái có thể truyền tải thông tin chuẩn xác."

"Cho nên anh nhận được thông tin gì rồi?"

"Đây là nghi thức cầu phúc cho sản phụ và đứa bé trước khi sinh."

Từ Trì hất cằm nhọn vào người đàn ông đang dính đầy máu cừu, "Toàn bộ quá trình hành lễ đều song song với quá trình sinh nở: thông qua đường sinh, máu bao phủ cơ thể. Cắt dây rốn, rồi rửa sạch cơ thể bằng nước. Vợ của anh ta sắp sinh con."

Chu Kỳ hồi tưởng nghi thức lại một lần, rất giống với điều anh nói, nhức đầu cảm khái: "Vậy mà long trọng ha."

"Bởi vì tỷ lệ sống sót của con nối dòng cực kỳ thấp." Từ Trì đưa mắt trông về phía xa, "Lão Hưu Tư nói chỗ nào đảo nghiên, chia ra hai nơi bất đồng, một mặt nhếch lên, mặt còn lại nghiêng xuống. Mặt nhếch lên có tồn tại con quái vật cực kì đáng sợ, chúng nó lần theo mùi của trẻ sơ sinh, cướp đi rồi ăn luôn đứa trẻ.

"Quái vật?"

"Ừm, căn cứ vào miêu tả của Hưu Tư, quái vật này giống trùng, có thể bay, còn có thể phun ra nọc độc, chiếm đầu chuỗi thực vật của đảo này trường kỳ."

Nghe vậy, Chu Kỳ trầm mặc gần nửa phút, cúi đầu mắng câu mẹ nó.

"Cho nên cửa này chúng ta sẽ đối phó với con trùng dị hình này hả?"

"Hẳn là phải" Từ Trì sắc mặt ác liệt, "Nhưng chúng ta còn có việc gấp."

Chu Kỳ cảm thấy đau đầu: "Sáng sớm mà anh không mang đến cho tôi chút tin tức tốt à?"

Từ Trì nở nụ cười nhạt: "Anh có thể không nghe."

"Không nghe thì có thể sống sót à?"

"Xem vận khí."

"Tôi từ trước đến nay vận khí không tốt. Anh vẫn là nói đi."

"Anh ngửi thấy không? Vị mặn của biển trong không khí ngày càng dày đặc."

Chóp mũi Chu Kỳ bị kích thích, giật giật.

"Mực nước biển đang dâng lên với tốc độ năm thước mỗi ngày. Chẳng bao lâu nữa, mặt nghiêng này sẽ bị nước biển nhấn chìm." Từ Trì khép cổ áo, quay gót trở về, "Chúng ta phải trong mười ngày đuổi đi trùng dị hình, chiếm lĩnh mặt nhếch lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro