Chương 27: Bướm dị hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Kỳ đi từng nhà, báo thông tin cho tất cả người chơi biết. Đa số mọi người đều mang dáng vẻ mờ mịt.

"Trùng dị hình? Đó là cái gì vậy?"

Lãnh Tưu ăn một loại địa y đặc biệt có trên đảo, thêm chút mỡ bò, muối và dấm, rau trộn, hương vị có chút kỳ lạ, cô lè lưỡi: "Đầu của nó lớn bao nhiêu?"

"Có thể ăn luôn thịt người như lời nói......." Nhâm Tư Miểu phát tán suy nghĩ, mở rộng hai cánh tay, "Lớn như này?"

"Vậy cũng quá lớn."

"Không, có thể nó còn lớn hơn một chút."

"Lớn như vậy còn chưa đủ?"

"Nó biết đột biến, có thể ảnh hưởng đến khả năng lớn nhỏ."

"Bất kể lớn bao nhiêu, không có năng lực thì cũng vô dụng."

Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

Chu Kỳ nghe được thì khóe miệng giật giật: "Chờ nhìn thấy chẳng phải sẽ biết à?"

Lãnh Tưu kinh hoảng lắc đầu, hai tay run run: "Không gạt anh, tôi sợ trùng, nhất là cái loại trùng có nhiều chân."

"Đừng lo lắng, côn trùng biết bay sẽ không nhiều chân lắm đâu." Từ Trì trấn an.

"Thiệt không chú Từ ơi?"

"Thật."

Từ Trì nói thật, thì khẳng định là thật, dù giả cũng phải thành thật.

Lãnh Tưu miễn cưỡng yên lòng, tiếp tục ăn địa y nhầy nhụa.

Không sai được, Từ Trì rất kiên nhẫn với Lãnh Tưu.

Chu Kỳ đợi trong chốc lát, cảm thấy ngột ngạt, vén rèm cửa đi ra ngoài, thở ra hơi hòa với sương sớm. Khí lạnh đồng thời chui vào xoang mũi, khiến người thanh tỉnh. Hắn vỗ nhẹ vào mặt mình, nheo mắt và ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng mặt trời từ khe sâu từ trong núi lọt ra, chiếu sáng mặt đất, tuyết từ từ tan ra.

Một người nào đó vội vã chạy trên lớp băng tuyết, chạy đến lão Hưu Tư đang ngồi xổm, nói nhỏ hai câu rồi rời đi. Lão Hưu Tư phủi phủi băng trên ống quần, đứng lên, đi vào kho hàng nhỏ sau nhà.

Nhâm Tư Miểu đang cùng Lãnh Tưu thảo luận con trùng mềm hay có con trùng nào khác ghê hơn, Từ Trì đứng tựa ở góc tường, ôm hai tay không biết suy nghĩ điều gì. Có vẻ như anh đã cảm nhận được điều gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu.

Vừa lúc Chu Kỳ tiến vào, bất ngờ không đề phòng, bị cặp mắt kia hấp thu hết ánh sáng.

Chu Kỳ ngẩn người.

Từ Trì mặt mày trầm xuống: "Đã đến?"

Chu Kỳ gật đầu: "Chuẩn bị đánh nhau đi."

Lão Hưu Tư thay thần phục của Tát Mãn, ôm một đống vũ khí tiến vào, bỏ rầm xuống đất, sau đó chỉ vào con dao rựa, cưa, giáo, cung tên và nói điều gì đó.

Chu Kỳ: "Hắn kêu chúng ta từ chỗ này chọn ra vũ khí tùy thân."

Hai nam, hai nữ bắt đầu chọn lựa.

Nhâm Tư Miểu chọn cung tên, cô hiểu được, nếu gặp trường hợp đánh nhau, cô dùng vũ khí tầm xa là thích hợp nhất.

Lãnh Tưu nhỏ con, sức lực kém, không thể dùng dao, giáo nên tùy tiện lấy dây thừng, quấn quanh eo.

Từ Trì không nhìn đống sắt vụn ở dưới, vỗ vỗ Hưu Tư, làm động tác nhắm súng.

Lão Hưu Tư đã hiểu, vờ như không hiểu, xua tay.

Từ Trì lại vỗ vỗ hắn.

Lão Hưu Tư chỉa chỉa cái lổ tai, ngượng ngùng, điếc.

Từ Trì tiếp tục vỗ hắn. . . . . .

Chu Kỳ ở bên cạnh vui vẻ quan sát, chỉ vào Từ Trì, cũng làm tư thế nhắm súng, giơ ngón tay cái lên. Sau lại chỉa chỉa chính mình, cũng giơ ngón cái nhưng là hai ngón, nhiều hơn Từ Trì.

Ý tứ là, Từ Trì bắn súng rất lợi hại, nhưng hắn lợi hại hơn. Hai người bọn họ là tổ đội thiện xạ lợi hại nhất.

Từ Trì: ". . . . . ."

Ánh mắt lão Hưu Tư đảo qua đảo lại giữa hai đại lão, cuối cùng vẫn không lay chuyển được, cuối cùng quay đầu lại đem hai chiếc súng săn tiến vào, bô bô dặn dò. Đại ý là thứ này rất quý giá, đừng có mà ngu ngốc phá hủy.

Đây là loại súng săn hai nòng, có cấu tạo giống súng trường quân dụng, nhưng khác ở chỗ đạn. Tầm bắn hiệu quả hơn so với súng trường, ước chừng 400 thước.

Từ Trì kiểm tra nòng súng, hỏa dược, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ép xuống, lệnh câm miệng.

Lão Hưu Tư: ". . . . . ."

====

Ở đằng xa vang lên tiếng hét của sản phụ đang sinh con, tiếng kia cao hơn tiếng này, tê tâm liệt phế, da đầu ai nấy đều run lên, tay chân khắp người đều lạnh.

Chu Kỳ ngồi xổm ở cửa, gõ đầu, vô cớ muốn hút thuốc, nghĩ thầm, đau đến thế sao?

"Năm đó tuyển khoa, tôi suýt chọn vào khoa phụ sản, may mắn lúc thực tập đi dạo phòng sinh một người, trở về liền sửa thành khoa ngoại." Tóc uốn dài che đi khuôn mặt của Nhâm Tư Miểu, "Bây giờ ngẫm lại, mới biết đây là quyết định sáng suốt."

"Bác sĩ phụ sản trong lời nói, có thể mỗi ngày chào đón sinh linh mới ra đời, không phải là một nghề có chỉ số hạnh phúc cao hay sao?" Lãnh Tưu khó hiểu.

A, tiểu cô nương thật khờ dại.

"Em gái ơi, để chị nói cho em." Nhậm Tư Miểu ôm lấy bả vai Lãnh Tưu, "Đối với phụ nữ, sinh con như kề cạnh quỷ môn qua. Làm bác sĩ phụ sản, ngày nào cũng phải canh giữ ở quỷ môn quan, không sinh thì tử. Không riêng đứa nhỏ, còn có mẹ. Bình thường ở phòng thuật, mọi người đều nằm trên bàn giải phẫu. Ở khoa phụ sản, đã đến là cả đôi đến nhưng không phải mỗi lần cả đôi đều có thể ra ngoài, có khi còn phải đối mặt với lựa chọn tàn khốc...."

Mái tóc màu xanh biếc của Lãnh Tưu phản chiếu với ánh mặt trời trở nên chói lóa, cô thật sự nghe nghiêm túc. Nhâm Tư Miểu dừng lại, trong lòng toát ra ý niệm, đứa bé này còn nhỏ, biết chuyện này tốt hay không có ích gì?

"Ai, không nói không tốt nữa, nói điều may mắn đi." Nhậm Tư Miểu vì thế lái sang chuyện khác, "Mấy tháng rồi nhỉ, giọng to như vậy, đừng nói là đứa trẻ có đầu to nha?"

Chu Kỳ cũng buồn bực, nhìn sắc trời: "Đã bốn, năm giờ rồi, đã đến giờ chính ngọ. Cũng không biết trình độ y tế của ngôi làng nhỏ này thế nào, Nhậm bác sĩ, nếu không cô đi xem thử đi?"

Vẻ mặt Nhậm Tư Miểu là đại ca ơi, anh đùa tôi đó à, nhưng tiếng hét của người phụ nữ bên kia càng yếu, một lúc sau lại hét lên. Nhậm Tư Miểu rốt cuộc là ngồi không được, nhướng đôi mi thanh tú, hai tay đút túi đứng dậy: "Tôi qua nhìn thử."

Đối với tộc dân trên đảo, sinh con nối dòng là sự kiện lớn, cho nên hầu như cả làng đều hành động: đàn ông cùng nhau canh gác, phụ nữ ôm chặt con, ngồi đầu cửa. Nhà đang sinh con là trọng điểm canh giữ, hai vị Tát Mãn đều ngồi xổm ở cửa, biểu tình ngưng trọng. Võ Tát Mãn gỡ mặt nạ xuống, là khuôn mặt của người phụ nữ trung niên, đôi mắt màu nâu vàng ánh lên vẻ giỏi giang, mạnh mẽ, giống như một con sói uy nghi.

Nhậm Tư Miểu bày tỏ ý định của bản thân, nữ Tát Mãn nhìn vào lão Hưu Tư, hắn gật đầu nói hai câu, Nhâm Tư Miểu được cho phép và được dẫn vào trong.

Chẳng được bao lâu, Nhậm bác sĩ mở cửa ra, đôi tay đầy máu hướng Chu Kỳ hô to: "Bào thai của thai nhi bị lệch, chân trước ra trước, hơn nữa tử cung sản phụ co rút mệt mỏi, làm chảy máu nhiều, tình huống khẩn cấp, thời gian kéo dài có thể dẫn đến thai nhi bên trong thiếu oxy, phải mổ đẻ càng sớm càng tốt, nếu không một lớn một nhỏ đều không giữ được!"

Chu kì rống: "Cô nói với tôi làm cái gì? Tôi có phải cha đứa nhỏ đâu?"

"Tôi sẽ sinh mổ cho cô ấy! Anh chạy nhanh giải thích với người nhà, sau đó nấu nước tiêu độc để tôi chuẩn bị giải phẫu!"

"Mẹ kiếp! Tôi có thể chuẩn bị cái này ở đâu cho cô hả? Dao giải phẫu? Cái này không có đâu, dao làm bếp được không? Không được, phải mỏng hơn nữa? Vậy thì không còn lựa chọn nào khác, tôi mài cho cô ngay bây giờ à? Hay dùng châm hoặc phùng y châm đi......."

Ba đứa trẻ cách đó không xa, mắt đỏ hoe, nắm chặt tay, dậm chân đi thẳng. Chu Kỳ hùng hùng hổ hổ, lo lắng đi tìm công cụ, dọc đường hét lên với Từ Trì: "Anh giải thích với người nhà đi, nhiệm vụ này giao cho anh!"

Từ Trì: "?"

Từ Trì không còn lựa chọn.

Người đàn ông nhìn Từ Trì lãnh đạm mà ngắn gọn súc tích khoa tay múa chân biểu đạt nội dung, hắn nghe xong liền phát điên tại chỗ, cầm tay Từ Trì nắm lên, lặp lại một câu. Từ Trì đoán rằng bảo giữ lớn đừng giữ nhỏ.

"Đừng nóng vội." Từ Trì vỗ vỗ bờ vai của hắn, cũng như Chu Kỳ, giơ ngón tay cái lên, "Nhậm bác sĩ sẽ cố gắng hết sức, cô ấy rất lợi hại."

Tiếng nói anh trời sinh có cảm giác tự nhiên, không nhanh không chậm, giữ bình tĩnh, lý trí trong mọi tình cảnh. Vị ba ba này như được xoa dịu, ngồi xổm xuống, hắn bỗng nhiên dùng loại ngôn ngữ Từ Trì có thể nghe hiểu nói nhỏ: "Những đứa trẻ sinh ra ở đây đều bị nguyền rủa, anh không nên tới."

"Anh nói cái gì?" Ánh mắt Từ Trì rung lên, nhấc cổ áo nâng người lên.

Nam nhân như bị bệnh tâm thần, thoáng chốc đôi mắt đã khôi phục thanh tỉnh, đầu tiên lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó căm tức cầm tay Từ Trì hất xuống, gào thét, dùng ngôn ngữ của tộc dân trên đảo.

Từ Trì theo dõi hắn vài giây, rồi kéo căng hàm.

Các dụng cụ đơn sơ đã được tiêu độc được đưa vào. Không mất bao lâu, bên trong đã truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ em, nữ Tát Mãn hấp tấp đi vào, đem đứa nhỏ dính đầy máu đi ra, đắc thắng giơ đứa nhỏ lên. Đứa trẻ ở giữa không trung đung đưa hai chân, rất nhanh gào khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nửa giờ sau, Nhậm Tư Miểu cử người ra thông báo, người mẹ tạm thời qua cơn nguy kịch.

Mẫu tử bình an.

Tim cha đứa bé đang treo trên cao cuối cùng cũng an ổn trở lại lồng ngực. Chu Kỳ ở giữa một đám người vui sướng nhìn ra xa, thấy tiểu tử có tiếng khóc kỳ dị kia, trong lòng có cảm giác thành tựu. Hắn lau mồ hôi trên chán, lông mày cao thấp tung bay, đắc ý cực kỳ: "Nếu Chu Kỳ tôi không làm dao bỏ này thành dao nhỏ thì xú tiểu tử kia đã chết ngạt trong đó rồi.........."

Tâm tình tốt có thể lay nhiễm, Từ Trì bên cạnh luôn luôn lạnh lùng cũng nhuốm một chút ý cười.

Lúc này, dường như có mây trôi trên trời, bởi vì mặt đất đột nhiên xuất một cái bóng. Cái bóng càng lúc càng lớn. Khóe miệng đang giơ lên của Từ Trì dần buông xuống. Khi đôi cánh nhiễu loạn luồng không khí, đem mùi thối cùng lớp bột phấn xám đen nhiễm vào, mọi người có thể thấy số phận chuẩn bị phải đối mặt.

-- Đó là một cánh bướm dị hình dài chừng ba thước.

Chúng nó bay ra từ bầu trời, che lấp ánh sáng, những đốm tròn trên cánh màu xám như những đôi mắt to, thân thể được phủ kín lớp lông tơ màu xám dày. Khi đến gần, mọi người thấy chúng có đôi chi trước cực kỳ khỏe, dài, ba cặp chi phụ, cùng với răng nanh sắc nhọn, dài, có thể xuyên thấu và hút.

Bướm dị hình sà thẳng vào ngôi nhà vừa sinh đứa bé, tiếng chuông báo động lần đầu vang lên.

Nữ Tát Mãn cầm xương đùi động vật, hướng lên trời rống giận. Tất cả nam nhân đứng ngay ngắn xung quanh nhà đá, kéo cung tên, giương giáo, hướng vào không trung. Đồng thời nâng lên tấm khiên sắt che thân thể.

Cơn lốc xoáy đến từ đôi cánh dài ba mét hất bay tấm chắn dễ dàng, những dũng sĩ bị bại lộ bắt đầu điên cuồng đâm giáo, trong đó đã đâm xuyên qua được cơ thể của bướm dị hình, như sau đó một chất lỏng ăn mòn mạnh từ miệng chúng phun ra, làm người đàn ông kia bị dính đầy mặt và cổ. Nam nhân nắm lấy đầu đã bị phân hủy và biến dạng, lộ ra bộ xương trắng, hét lên tiếng dài khủng khiếp, bướm dị hình liền dùng răng nanh đâm xuyên vào đầu. Tất cả mọi người có thể nghe thấy âm thanh ùng ục của quái vật khi chúng hút tủy não cùng máu, cả người đều phát lạnh.

Càng có người đi lên, cũng càng có người bị hạ gục.

Máu tươi tràn ngập tầm nhìn, tiếng kêu rên chấn động màng tai.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, không ngừng diễn ra cướp đoạt và đấu tranh diễn ra như một tuần hoàn.

Những người chơi mang vũ khí đến giúp nhưng khi chứng kiến cảnh địa ngục trần gian này đều sợ hãi tới mức không kịp quay đầu chạy thoát, xụi lơ ngồi bệch trên mặt đất, dại ra nhìn đôi cánh, quên luôn di chuyển.

"Đừng mẹ nó ngu ngốc mà nhìn chằm chằm vào đôi cánh nữa!"

Chu Kỳ cầm súng săn, nhắm vào con trùng, bắn một phát vào đầu.

Nước nâu nhạt tuôn ra, khói trắng bay lơ lửng, thân hình to lớn trên không trung lảo đảo, đập thẳng vào vách núi đen bên cạnh, phát ra tiếng nổ, như lúc chiếc trực thăng cỡ nhỏ khi va chạm.

Mọi người giãy dụa tỉnh dậy từ sự mê mang, sợ hãi.

Chỉ nghe có người hô to một tiếng cứu mạng, bướm dị hình liền móc câu vào bả vai của kẻ kêu, muốn kéo lên không trung! Nam tử mập mạp dựa vào sức nặng của mình gắt gao trụ lại trên tảng đá, khuôn mặt kịch liệt run rẩy, như màu gan lợn.

Ngay khi cậu tưởng sinh mệnh mình sắp bay màu tại đây, tiếng súng cực kỳ dễ nghe vang trên đỉnh đầu, một bóng người từ trên đỉnh đầu nhảy xuống, dừng trước mặt cậu.

-- thiên thần, sao mà giống vậy ta?

-- nhìn kỹ, không phải thiên thần, là quỷ thần.

"Nếu sợ thì nhặt tấm khiên lên!" Chu Kỳ đè nặng mày, hung thần ác sát, cả người tản ra hơi thở của Tu La, hắn gầm rú bên tai mọi người, "Đứng thẳng ở đó làm cái gì, muốn tặng cái đầu cho địch à?"

Mọi người vì thế như ong vỡ tổ bò lên, loạng choạng tìm chỗ nấp.

Cách đó không xa, Từ Trì nằm trên mái nhà để ngắm bắn, nhắm một con mắt, đem súng săn như súng ngắm mà sử dụng, lấp đạn rồi bóp cò, một con bướm dị hình ngã xuống, nước văng khắp nơi.

Mà ở ngay sau lưng, anh không thấy rằng một cái bóng lớn đang lặng lẽ tiến tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro