Chương 39: Nếu em là thạch đá nhọn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chữ "Tử vong." trên cái đảo nghiêng này có hai ý nghĩa, một là mất đi trí nhớ, hai là mất đi thân thể.

Vô luận theo cách nói nào, hai cái kiểu chết này cũng không khác gì nhau, đều rất đau xót.

Từ Trì nghĩ đến Chu Kỳ chắc cũng sẽ có vài phần khổ sở, thông qua khoảng thời gian ở chung, anh cũng ít nhiều hiểu biết, nam nhân này ngoài mặt vô tâm vô phế, nhưng nội tâm kỳ thực rất mềm mại. Điểm ấy có thể nhìn ra khi hắn đối xử với đứa bé và tiểu thiêu thân, hắn đối với những sinh mệnh yếu đuối đều muốn bao dung và bảo hộ.

Từ Trì cũng sẽ bảo hộ kẻ yếu, nhưng anh khác với Chu Kỳ, anh không thêm vào những tình cảm có thể cho đi, tỷ như lòng trắc ẩn cùng sự chia sẻ.

Nếu nói Chu Kỳ chính là xuất phát từ bản năng thì Từ Trì chính là trách nhiệm của quân nhân, đó là thói quen.

Đồng tình, tình cảm phong phú cũng không phải chuyện tốt, anh đã chứng kiến qua những kẻ ngu ngốc chết đi vì sự đồng cảm vô nghĩa.

"Nếu anh cảm thấy được......" Từ Trì châm chước từ, nói hai câu không liên quan an ủi hắn.

Nhưng Chu Kỳ không cho anh cơ hội.

Hắn chỉ thất thần một chút, hắn đè thấp mày, thẳng tắp nhìn qua: "Cho nên, ý anh nói, bướm dị hình cần dựa vào mẫu hoa để chuyển đứa trẻ của tộc dân sang bướm dị hình để hoàn thành nghĩa vụ nòi giống, nếu như thế, ở trình độ nào đó, chúng nó cùng tộc dân có quan hệ cộng sinh. Nhưng chúng ta cũng thấy, chúng nó không chỉ cướp đứa nhỏ mà còn tàn sát tộc dân, vì cái gì? Phải biết rằng, mỗi tộc dân bị chúng nó giết, một người chơi sẽ bị chuyển hóa, chẳng lẽ mấy con bướm dị hình tìm về ký ức của bản thân theo giờ gian sẽ không tự chủ trở nên tàn nhẫn, theo chúng nó thì nhân loại đều phải chết?"

Chu Kỳ nói toạc ra điểm mù.

Từ Trì cũng nghi hoặc, nhìn về phía Tôn Hiệp, Tôn Hiệp nhìn chằm chằm chi trước sắc bén của hắn, không tỏ vẻ gì, chỉ có đôi mắt côn trùng lóe lên tia phẫn hận.

Hỏi cũng không trả lời, Từ Trì, Chu Kỳ cũng không cưỡng cầu nữa.

Việc cấp bách không phải là làm rõ quan hệ giữa bướm dị hình cùng tộc dân, nếu đứa nhỏ đã bị cướp, cho thấy bướm dị hình đã đánh vào đội ngũ ở gần khe núi, Nhậm Tư Miểu cùng Lãnh Tưu chẳng biết sống chết ra sao.

Hai người lập tức quyết định không ở lại, vào ban đêm, chờ tất cả bướm dị hình trở về, đứng ngay ngắn trước vách tường ngủ say, bọn họ lập tức đứng dậy, đi theo đường cũ.

Sau khi tiểu thiêu thân tìm về tên của mình, cũng bắt đầu bị hạn chế di chuyển vào ban đêm, không thể hoạt động làm phi cơ miễn phí cho họ. Nếu đi bộ, lại phải cùng cành mận gai đối mặt, sẽ là một phen sinh tử ác đấu, hoặc hữu kinh vô hiểm*, nhưng đến giữa hẻm núi, lúc đi bọn họ phát hiện, cành mận gai rất sợ dịch tiết ra từ mẫu hoa. Vì thế, Chu Kỳ dùng dịch của mẫu hoa bôi vào thắt lưng, cho nên mọi việc đều thuận lợi, không có cành mận gai nào dám tới gần tấn công. Hai người đều tiết kiệm được thời gian cùng thể lực.

*Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

Bên trong khe núi.

"Từ từ, hai nữ nhân sẽ không có việc gì đâu ha." Chu Kỳ nằm nghỉ ngơi một hồi, bỗng nhiên ngồi dậy vỗ đùi, "Tôi xém quên mất cái quy tắc tổ đội kia rồi! Cái quy tắc gì đó nói, một khi đội viên tử vong thì đội trưởng cũng sẽ mất mạng! Hai chúng ta bây giờ còn mở mắt mà hô hấp, nói lên điều gì? Nói lên hai người đó không có việc gì nha!"

Nói đến hai người này, Chu Kỳ có điểm sợ hãi, "Mẹ kiếp, cũng may hai cô gái đó may mắn, có thể lo được. Nhưng nếu gặp chuyện gì đó thì........"

"Vậy thì chúng ta đã sớm chết chứ không nói tới bây giờ." Từ Trì vẫn còn thở hồng hộc, anh kiểm kê lại hành lý, phủi tro bụi trên người, môi không nhịn được vì lạnh mà phát run, "Bác sĩ Nhậm không phải là một bác sĩ bình thường, tiểu Tưu không phải như anh nghĩ là thần côn bình thường, hai người đó có thể sống đến cửa thứ ba, nhất định có chỗ hơn người, không chỉ nhờ vào vận khí."

"Tiểu nha đầu họ Lãnh trí nhớ quả thật không tồi." Chu Kỳ nhớ tới lần trước bởi vì Lãnh Tưu nhận ra Mẫn Hòe là thành bà, bọn họ mới có thể thuận lợi thông quan. không khỏi cảm thán, "Quả thật không thể nhìn tướng mạo đánh giá, một cô gái tốt như vậy mà để cái đầu như nhiễm cái gì đó, haiz..."

"Tiểu hài tử có điểm cá tính mới tốt." Từ Trì cười cười.

Tiểu Tưu đã được coi là tốt rồi, năm đó mẹ cô lúc mười lăm, mười sáu tuổi càng khoa trương hơn, nhuộm cái đầu thành bảy sắc cầu vồng. Cũng chính vì thế khi nhập ngũ, một đầu tóc dài không thể không cắt, suốt ngày còn phải đội mũ, mới có thể không sáng tạo ra thêm mấy trò mới.

Nhớ lại ngày xưa, Từ Trì hiếm thấy lộ ra ôn nhu, ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh đã tối lại, ôn nhu bị cô đơn thay thế.

Nếu có thể, sau khi rời khỏi đây, anh có thể tìm lại mộ một chút.

Một phen biến hóa thần sắc trong mắt Chu Kỳ lại là ý hoàn toàn khác. Chu Kỳ nói anh chỉ yêu mà không có được, đau khổ vì phải thầm mến.

Hắn châm chọc cong lên khóe miệng, giọng điệu như có điểm ghen tuông: "Trẻ con càng ngoan thì càng được thích chứ gì?"

Từ Trì liếc hắn một cái, đáp: "Tôi thích có cá tính một chút."

Chu Kỳ: "......."

Chu Kỳ trên mặt không chút biểu cảm, quay đầu sang chỗ khác: "Thích thì nói thích, gào to cái gì, có ai lấy đao đặt ngay cổ anh bắt cậu thích bé ngoan đâu? Chậc, thời gian mà dài quá thể, trời mau sáng để tụi tao đi coi nào......."

Từ Trì nhìn hắn bừng bừng tức giận mà không hiểu vì sao, trong lòng nghĩ chẳng lẽ anh nói sai gì rồi? Chu Kỳ không phải là người có cá tính sao? Không lẽ anh phải nói thích con trai có cá tính? Hơn nữa mới ngồi năm phút thôi mà, đại gia súc đều nghĩ mọi người khỏe như hắn sao?

Suy nghĩ vòng vo thêm vài phút, Từ Trì cũng đứng dậy, thở dài rời đi.

Thừa dịp vào ban đêm, hai người dọc theo khe trở về hang gấu, trừ bỏ đầu cừu, cùng với mấy dấu vết ít ỏi của chỗ nhóm lửa, bên trong không còn một bóng người

Bọn họ rời đi tổng cộng ba ngày, mực nước đã dâng tới lòng bàn chân, có lẽ ngày mai sẽ tràn vào hang gấu, cho dù không bị bướm dị hình phát hiện thì cũng phải nhanh chóng dời nơi ẩn ấp, tìm chỗ khác che chở. Cũng may trước đó Chu Kỳ cùng Nhậm Tư Miểu đã bàn bạc, cứ cách mấy mét di chuyển, sẽ để lại tín hiệu bí mật.

Cứ cách mười mét, sẽ có một nét gạch đơn giản như nét gạch của bướm dị hình trên các tảng đá lớn.

Chu Kỳ đi theo mấy nét gạch để tìm kiếm, phát hiện cả đội đã đến gần chỗ khe núi, nhưng mà tuyến đường hẻo lánh và ngoằn ngèo hơn, xa gấp hai lần.

Có thể là bọn họ cũng sợ bướm dị hình ngoài kia, không dám đi chỗ rộng, đành chọn con đường bao quanh núi.

Con đường này lúc trước Từ Trì cũng có nghĩ tới, nhưng mà lão Hưu Tư lại nói bốn phía đường này đều là vách đá, không để ý mà ngã ra phía ngoài là hải vực, nếu mà kỹ năng bơi không tốt, một khi rơi xuống biển là cửu tử nhất sinh*. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì nên đi đường khác. Không biết bây giờ là do nguyên nhân nào mà khiến họ bí quá hóa liều.

*Cơ hội sống chỉ có một phần, chín phần còn lại là chết.

Cuối cùng, Từ Trì, Chu Kỳ theo kí hiệu cũng đã tới được một lùm cây thấp bé ở sườn núi, nét gạch lại chấm dứt.

Dưới chân triền núi có ngôi nhà hình tròn nhỏ bằng đá.

Tối nay sao trời không còn rạng rỡ, nhà đá có cửa nhưng lại đóng chặt, cửa sổ chỉ hé mở, rất khó để biết bên trong có mở đèn hay không.

Chu Kỳ so với tưởng tượng của anh còn làm nhiều hơn, bản thân đi xuống sườn núi trước, mặt nghiêng hôm qua trời đổ đầy tuyết, đường trên sườn núi vẫn còn tuyết đọng, Chu Kỳ lao nguyên một đường xuống, vỗ vỗ tuyết trên lưng, cười cười, ngoắc tay với Từ Trì. Trong miệng thở ra sương trắng, che đi tầm nhìn. Từ Trì di chuyển hai chân đông cứng, từng bước đi đến Chu Kỳ.

"Trượt xuống dùng ít sức mà, anh đi làm gì?" Chu Kỳ đút tay vào túi, than thở, "Một chút tình thú cũng không có."

Từ Trì nói: "Trượt vậy có thể bị thương."

"Không phải tôi đang nhìn anh sao?" Chu Kỳ có điểm chờ mong Từ Trì nhào vào lòng ngực hắn, tuy rằng hắn cũng không rõ tại sao mình lại có cái cảm xúc kỳ quái này.

Ai biết Từ Kiều Kiều quá mức cẩn thận: "Không phải tôi bị, mà là sợ anh bị thương."

Chu kì dừng một chút, híp mắt nở nụ cười: "Thân ái, em là thạch đá nhọn, mới có thể làm anh bị thương."

"Cẩn thận vẫn tốt." Từ Trì quái dị nhìn hắn một cái, "Anh thất vọng sao?"

Chu Kỳ chớp mắt: "Thất vọng cái gì cơ?"

Từ Trì à một tiếng, chỉa lên trên: "Hay là tôi đi lên lại, một lần nữa trượt xuống?"

Chu Kỳ: "......"

Không biết tại sao, nhìn một lúc lâu, ngay cả Từ Kiều Kiều cũng trở nên ngây thơ.

Hai người mạnh mẽ đối diện ba giây, xấu hổ không nói nên lời.

"Khụ khụ, vẫn là đi vào xem đi." Chu Kỳ thẳng tắp xoay người, đi về phía nhà đá.

Từ Trì cúi đầu sờ mũi, đuổi theo.

"Thùng thùng." Chu Kỳ gõ cửa.

Bên trong cánh cửa không người trả lời.

Trao đổi ánh mắt, Từ Trì đi đến một bên, Chu Kỳ lui ra phía sau nửa bước, nâng lên cái chân dài, dùng lực, phanh một tiếng đá văng cửa.

"Két-----"

Cửa gỗ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ mở toang, trong nhà đá không còn sót lại chút gì.

Chu Kỳ nhấc chân muốn đi vào, Từ Trì lại giữ chặt hắn.

"Làm sao vậy?" Chu Kỳ hỏi.

Từ Trì mím môi, lắc đầu.

Cảm giác kia lại xuất hiện. Ánh mắt quét qua bốn phía, triền núi, nhà đá đơn sơ, lùm cây. Từ Trì cảm thấy được tiềm thức của mình hình như đã biết cái gì đó, có điều nó lại nằm sâu trong vũng bùn, chưa hiện ra ngoài. Chúng nó đang chờ đợi cơ hội tốt nhất.

Lúc này anh nghe được ở lùm cây một tiếng vang nhỏ.

"Đát đát đát đát đát."

Cơ hồ là trong nhát mắt, trong đầu hiện ra cây thần trượng của lão Hưu Tư, đỉnh thần trượng có cái đầu lâu nhỏ, miệng to đầy răng năng, cái cằm đầy sống động, nếu gió thổi qua liền phát ra tiếng vang đát đát.

Ngày đó khi đi đến khe sâu, cuộc đối thoại giữa anh và Chu Kỳ lại vang lên.

"Ngôi nhà đá nào cũng có người chơi chuyển hóa, chỉ có bốn người chúng ta bình yên vô sự. Tính xác suất thử xem, có phải chúng ta quá may mắn không?"

''Có lẽ so với người khác, chúng ta có chỗ đặc biệt?"

Không, không phải đặc biệt, cũng không phải may mắn.

Đáp án đã có sẵn.

Trong bóng đêm, bốn phía vang lên nhịp trống phấn khởi, xen lẫn tiếng thét ô ô ha ha.

Không tốt. Chu kì lập tức ý thức được bọn họ trúng mai phục.

Liếc mắt qua triền núi, chỉ có cái nhà nhỏ kia có thể ẩn nấp, hắn nhanh chóng nắm tay Từ Trì, chạy về hướng đó.

Nhưng Từ Trì như đã đóng đinh ở chỗ đó, đôi mắt đen lấy lộ ra thần sắc khiến người khác sợ hãi, anh trầm giọng quát: "Không thể vào, đi vào sẽ bị trúng kế!"

-------

Editor: Hình như chương sau dài gấp 2 lận, phó bản này cũng gần hết ròi :)))) tầm chương 43;44 là xong phó bản 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro