Chương 45: Truyền dưỡng khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ là thấy hơi kỳ lạ." Từ Trì nâng cằm, lùi về phía sau hai bước, đưa ra giả thiết, "Anh nói xem, mấy cái tên khắc trên đây nếu bị phá hủy thì sẽ như thế nào?"

"Không biết." Chu Kỳ nhíu mày, hắn luôn cảm thấy phương thức mà Từ Trì làm không giống người bình thường, "Điều kiện tiên quyết là anh phải có bản lĩnh để phá hủy nó."

"Bởi vì nó khó làm, nên tôi mới muốn thử xem." Từ Trì xoay người, đi về phía đoàn bướm dị hình.

Chu Kỳ bị hành động mạo hiểm mười phần của anh làm cho kinh hồn táng đảm, theo sao, đè thấp giọng: "Anh điên rồi? Đi vào hang hổ?"

"Tôi không điên." Từ Trì giải thích, "Anh không phát hiện sao, ở rubik quỷ quái này, thứ nào càng bị cấm thì thứ đó lại càng khả nghi. Chém bức tường mà tường chỉ có vết nông, không phải khả nghi lắm sao? Chúng ta cùng đường mạt lộ, muốn tìm được đáp án bên trong, thì vì cái gì mà không thử?"

Nói rất có lý. Chu Kỳ thừa nhận.

Có lý thì có lý nhưng Chu Kỳ vừa thấy Từ Trì xém chết ở vách đá đã sinh ra sợ hãi, rất không muốn Từ Trì lần thứ hai mạo hiểm.

Nhưng hắn biết, hắn không có biện pháp ngăn anh, chỉ có thể cố gắng tập trung tinh thần, gắt gao canh giữ bên Từ Trì, đề phòng sự việc bất ngờ.

Từ Trì đi qua bầy bướm dị hình, thật sự giống tiểu bạch thỏ đi giữa đám sói. Rốt cuộc lúc sau, cũng tìm thấy thứ mà anh muốn----

Đó là di hài đã thành một khối hư thối của một con bướm dị hình.

Lần trước tới, dù vội vàng nhưng cũng khiến anh chú ý, phiến đá to như vậy, sao có thể chỉ có mấy con bướm này, đương nhiên phải còn là một nghĩa trang thiêng liêng nữa.

Bướm dị hình khi còn sống đứng nơi này, sau khi chết cũng đứng nơi này, vô luận sinh hay tử, cũng đều phải bảo vệ cái tên của họ.

Chu Kỳ cúi đầu nhìn bộ xương trắng dưới chân, bỗng cảm thấy thê lương, vỗ vỗ cái đầu sọ, kết quả vì dùng lực quá lố mà làm sọ nứt ra một tiếng giòn vang, Chu Kỳ nhanh chóng lùi về, đứng thẳng, chắp hai tay, dùng ngôn ngữ bất đồng nói "Thật xin lỗi.", bộ dáng nhìn rất thành kính, pha thêm chút buồn cười.

Bên kia, Từ Trì chán không muốn lên tiếng đã đi dạo quanh, nhặt mấy cái mũi nhọn kéo về.

Đến lúc này, Chu Kỳ không hiểu được ý đồ của Từ Trì thì hắn đúng là đồ ngốc. Hắn cúi mình vái chào, miệng nói ba lần "Thật xin lỗi, cho mượn đồ huynh đài đây một chút." Nói xong mới đuổi theo, giúp Từ Trì nâng 10 cái mũi nhọn.

Đi đến bức tường, hai người làm thế trung bình tấn, Từ Trì ở phía trước, Chu Kỳ ở phía sau, cả hai bặm miệng, dùng sức đánh lên.

Chỉ nghe một tiếng nổ, trên tường xuất hiện vết rạn như màn nhện.

Xong!

Từ Trì ngưng bặm miệng, ghé sát vào nhìn kỹ, chợt đằng sau nghe được tiếng "Ô cô", trong phút chốc, một trận gió quét qua.

Chu Kỳ trong lòng lộp bộp, phản ứng cực kỳ mạnh, lập tức chạy tới Từ Trì, nắm tay, ôm eo anh ngã nhào sang một bên.

Chỉ nghe một tiếng "Phập". Chính là cái con mà hai người làm tỉnh đang lao xuống rất mạnh, mũi nhọn đâm vào tường đá, không thể động đậy. Với cú đâm kia thì không thể dính vào tường đá, nhưng không khéo chính là nó đã đâm vào chỗ hai người vừa tạo lúc trước nên không nhổ ra được, chỉ có thể phẫn nộ đập cánh, bụi đất đều bay lên, trong miệng phát ra mấy tiếng "Ô cô", "Ô cô".

Chu Kỳ ngồi dưới đất, ôm thắt lưng Từ Trì, ngơ ngác nhìn một lúc sau, nhẹ giọng nói: "Đệt, thật là chính xác."

Từ Trì nhẹ nhàng tránh khỏi hai tay của hắn, vây quanh con bướm dị hình đang kẹt cứng kia.

Từ Trì gọi: "Chu Kỳ."

Chu Kỳ đáp: "Đây."

"Người này chắc là đang sở hữu cái tên mà chúng ta đập trúng." Từ Trì phỏng đoán, "Xem ra khi tên bị phá hủy, bướm dị hình sẽ thoát khỏi lời nguyền ban đêm, có thể tự do hành động."

"Như vậy có sao không?" Chu Kỳ hơi mơ màng, nói tiếp, "Chúng ta muốn cho Tôn Hiệp tỉnh, có phải chỉ cần đập nát tên của hắn?"

"Theo lý thuyết đúng là vậy." Từ Trì cùng cái con bị phá giấc ngủ kia đối mắt. Nhưng nếu thực hiện, không biết sẽ có ảnh hưởng gì với những con bị cưỡng ép tỉnh.

Nửa câu sau Từ Trì chưa nói, bởi vì dù cho có ảnh hưởng gì, bọn họ chỉ có con đường này để đi.

Hai lựa chọn cuối thường liên quan đến sinh mệnh, có khi nó chiếm hầu hết trong cuộc sống, Từ Trì sống nhiều năm như vậy, lựa chọn cũng rất nhiều, có người nói anh lãnh huyết tàn bạo cũng có người nói cậu là một chính trị gia vĩ đại của thời đó, nhưng sự thật là, ai nếu đứng vào vị trí của anh cũng phải lựa chọn.

Chu Kỳ nghe vậy, liền bình tĩnh xoay người tìm tên của Tôn Hiệp.

Chuyện này thoạt nhìn đơn giản nhưng cũng sẽ tốn rất nhiều công sức, bởi vì phông chữ cong veo trên tường nhìn rất khó chịu, lại còn trong bóng tối, Chu Kỳ nhìn mà muốn hoa mắt, cuối cùng ở một góc sáng nào đó cũng tìm được cái tên Tôn Hiệp, thanh tú như tên của con gái.

"Bẻ chuông" trước lạ sau quen, không nhầm một chỗ.

Tôn Hiệp mê mê tỉnh lại, bay đến đầu tường, quơ hai cái cánh, chậm rãi đáp xuống dưới, nằm sấp xuống, nghiêng đầu, nội tâm nghi ngờ: "Ô cô?"

"Trước đừng có ô cô, không có thời gian giải thích, nhanh nhanh đem tôi đi đến khe núi, trên đường rồi nói." Chu Kỳ lo lắng nói.

Tôn Hiệp tuy là hiện tại là bướm dị hình, còn là con bướm dị hình không thông minh lắm, nhưng tốt xấu hồi trước cũng là nam nhân, cảnh giác cũng phải có, hắn nhìn qua con bướm dị hình đang dẫy dụa, lại nhìn Chu Kỳ đang nói, ô cô liên tiếp.

"Anh đừng ô cô nữa, là người là bướm cũng phải chở." Từ Trì âm thầm đá xéo hắn.

Mới nói xong, tiếng ầm vang lên như rồng gầm, từ sâu trong đất vang lên tiềng trầm đục, tựa như đất mẹ đang thở dài.

Cùng lúc đó, độ nghiêng lần thứ hai nhỏ đi.

Một loạt bướm dị hình bị trọng lực chi phối, nhất tề đều ngả xuống như bài domino.

Tôn Hiệp bị cho cái biến này làm hoảng, trừng ngươi lên, do dự lúc lâu thì liền ngoan ngoãn hạ thân xuống, Chu Kỳ cùng Từ Trì nhìn nhau, cùng nhau lên chiếc máy bay nhỏ không có thiết bị an toàn.

Ban đêm trên mặt nhếch lên, quan sát mặt đất một chút liền cảm thấy chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cảnh sắc đã thay đổi một trời một vật.

Cây cối um tùm bắt đầu rụng, các đóa hoa tranh sắc trước kia dần dần héo rũ, mặt hồ trong suốt cũng bắt đầu trở nên khàn khàn dơ bẩn, cái nấm ốm yếu có tán xanh dương cũng bắt đầu thu tán, cánh đồng mẫu hoa trụi lủi một mảnh, thành đất cằn sỏi đá. Sự suy tàn như ác ma đang kéo dài móng vuốt, chôn vùi toàn bộ đại địa.

Nghe giảng giải siêu kiên nhẫn của Chu Kỳ xong, lại thấy biến hóa của mặt nhếch lên, tần suất đập cánh của Tôn Hiệp đột nhiên nhanh hơn.

Gió đêm dù mát mẻ nhưng quét qua vẫn gây đau, Từ Trì nheo mắt, vùi cằm vào cổ áo, một động tác nhỏ thôi mà Chu Kỳ có thể chuẩn xác bắt giữ, hắn mở áo khoác, thô bạo nhấn đầu Từ Trì vào lồng ngực, hai cánh tay vòng lại, giam cầm Từ Trì khiến anh không có cơ hội thoát ra.

Miệng mũi đột nhiên bị nam nhân cường thế chiếm lấy.

Từ Trì tránh tránh nhưng không được, rầu rĩ: "Ân?"

Bàn tay to đang ấn đầu anh vẫn không có động tĩnh.

Từ Trì im lặng đợi cùng.

Một lúc sau, chủ nhân của bàn tay đó không được tự nhiên mở miệng: "Anh hỏi tôi có sợ chết không, tôi thật sự không biết. Tôi nói thế anh đừng chê cười tôi, tôi thật ra rất ít tự hỏi mấy cái vấn đề có chiều sâu này."

Đã nhìn ra.

Từ Trì thầm nghĩ.

Lồng ngực khi nói chuyện của Chu Kỳ đều phập phồng rất nhỏ, lại ngoài ý muốn mà khiến người ta an tâm. Quần áo ấm áp dán chặt vào đôi má đang lạnh lẽo, giống như dòng nước ấm chảy qua, rất thoải mái. Từ Trì vì vậy cũng mặc kệ, thả lỏng cơ thế, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi im.

Lại qua một lúc, Từ Trì lại cảm thấy trọng tâm cơ thể mình như đặt toàn bộ lên Chu Kỳ, vì thế mới biết Tôn Hiệp đang lao xuống, tới chỗ khe núi.

Chu Kỳ lại mở miệng, nói tiếp câu còn lại: "Nhưng tôi sợ anh chết."

Từ Trì không tiếng động trừng hắn.

Thời điểm nói mấy lời này, trong lòng đều đang bấn loạn, hắn có thể cảm nhận được ngón tay đang ấn lưng người ta cứng đờ, hắn cúi đầu, bị cuốn sâu vào đôi mắt tối đen đang nhìn hắn ---- Từ Trì đang lẳng lặng nhìn.

Chu Kỳ trong nháy mắt cảm giác bản thân như đang bị lột sạch quần áo đứng trước cho mọi người xem kỹ, anh cố gắng mở mắt, muốn nói vài lời dí dỏm nhưng lại không nói được gì hết, chỉ có thể đông cứng, không nói một lời.

Từ Trì nhìn đường cong mặt của hắn vài giây, thực tự nhiên nói tiếp: "Anh yên tâm, tôi không chết dễ dàng như vậy được."

Như một lời hứa hẹn.

Chu Kỳ cuộn lên hầu kết, quay xuống muốn nhìn, nhưng Từ Trì đã hạ mắt xuống, không thể cùng hắn có ánh mắt trao đổi.

"Anh nói đó." Lời nói Chu Kỳ theo gió mà bay đi.

Làn da Từ Trì tái nhợt như giấy, run rẩy gật đầu: "Ừm, là tôi nói."

Tôn Hiệp vững vàng đáp xuống ngoài khe núi, hai người nắm chắc thời gian, nhảy xuống đất, dặn dò Tôn Hiệp vài câu rồi chạy đi.

Thảm thực vật ở lối vào hoàn toàn bị phá hủy thành đống bùi nhùi màu đen, Chu Kỳ ngồi xổm xuống nghiên cứu, phát hiện đất thổ nhưỡng mấy giờ trước đã biến thành loại đất khô cằn của mặt nghiêng. Loại đất này hình như còn tính chất lan rộng nữa, có thể giải thích vì sao thực vật ở mặt nhếch lên lại héo nhanh như vậy.

Tình thế không lạc quan cho lắm, tâm hai người trùng xuống, đứng dậy đi vào khe núi.

Đi được một nửa, lại không thể tiến lên.

Nước biển tối đen đã dâng lên trong khe núi, gió lạnh mang theo vị muối đập mặt mà đến.

"Chu Kỳ, anh còn hay nhớ hay không, chúng ta từ mặt nghiêng tiến vào khe, lối vào sẽ có cỏ mọc?" Từ Trì đứng bên bờ biển, gió thổi làm tóc anh bay lên.

"Nhớ rõ." Chu Kỳ bổ sung, "Nhiệt độ cũng tăng lên một cách kỳ lạ."

"Tôi nghi ngờ." Từ Trì chăm chú nhìn vào mặt biển, "Đảo nghiêng có thể sẽ cách một đoạn thời gian nào đó đổi chỗ cho nhau, giống như cái bập bênh bên cao bên thấp. Mà chúng ta muốn qua ải thì phải ngăn chặn được quá trình này."

"Nếu hòn đảo này là cỗ máy có thể điều khiển được." Chu Kỳ nghĩ thầm, "Vậy thì tôi sẽ đem trung tâm máy móc đặt ở trung tâm đảo, cũng chính là ------"

"Trung giới đại khe sâu" (Hẻm núi lớn ở giữa.)

Chu Kỳ, Từ Trì đồng thời nói.

"Đúng vậy, tất cả các biến hóa đều từ nơi này bắt đầu!" Chu Kỳ kích động vỗ đùi, "Cơ quan khẳng định ở trong này!"

Từ Trì nhìn quanh bốn phía: "Nhưng chúng ta không biết cơ quan này có dạng, dài như thế nào."

Hai người vì thế mà đi tới đi lui trong hẻm núi, lưu ý những chi tiết đáng nhớ.

Từng phút trôi qua, không ai biết độ nghiêng đã nhỏ lại chưa. Nhưng không thể nghi ngờ chính là nếu thêm một đợt nhấn chìm nữa thì cả hẻm núi sẽ bị bao phủ, đến lúc đó đừng nói tìm cơ quan, muốn vào còn phải lặn xuống, vậy thì trời còn chẳng có biện pháp.

Cách tìm của Chu Kỳ rất táo bạo, rất muốn khiêng khẩu đại bác bắn nát khe núi, nhưng ý tưởng này không thể thực hiện, hắn bực mình không có chỗ trút, liền đi hai bước rồi đá vào vách đá cho hả giận. Cuối cùng ở chỗ cách biển chỉ còn hai thước, hắn đá thêm một cú, cú đá này không nhiều lực nhưng khối nham thạch kia đã lõm vào, đồng trời phát ra âm thanh trúc trắc, giống như tiếng của bánh răng đã rỉ sét đang chuyển động.

Trong lòng Chu Kỳ vui vẻ, đánh bậy đánh bạ còn tìm đúng chỗ, vội vàng ngoắc Từ Trì.

Từ Trì chạy chậm lại, hai người nghiên cứu khối nham thạch trong chốc lát.

Không nghiên cứu ra trò gì.

Nham thạch lõm vào trong, vách đá chậm rãi hướng hai sườn mở ra một khe hở đủ cho một người đi qua.

Cùng lúc đó, đại địa lại chấn động.

Không tốt!

Trước khi xảy ra chuyện, Chu Kỳ chỉ kịp bắt lấy cánh tay của Từ Trì, nước biển không biết từ đâu mà đã mạnh mẽ ập xuống, cả tấn nước biển trong khoảnh khắc bao phủ khe núi, thế như vạn mã chạy chồm, hổ long rít gào, đánh một lực đáng sợ vào Chu Kỳ đang bảo vệ Từ Trì ở phía sau, nước biển đổ mạnh vào màng nhĩ, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, phun một búng máu, cằm đặt ở đỉnh đầu Từ Trì, cánh tay mềm oặt hạ xuống, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Kỹ năng bơi Từ Trì vô cùng tốt, ở trong quân đội còn từng lấy giải quán quân, hơn nữa sóng biển hồi nãy có Chu Kỳ gánh nên anh vẫn bình yên vô sự. Tuy tâm lý tố chất đã được rèn trong quân đội nhưng nhìn thấy máu nổi lơ lửng trong nước biển đen đục, đồng từ vẫn co rụt lại, tim đập loạn. Tim đập nhanh chỉ làm cho dưỡng khí thêm tiêu hao, anh kiệt lực ổn định nhịp tim, nín thở, giãy khỏi người Chu Kỳ, nắm lấy bả vai hắn tiến về khe hở.

Trong nháy mắt, anh đã cảm nhận được hướng gió từ bên kia, nếu xuyên qua khe hở, vậy bên đó chính là......

"Khụ!" Chu Kỳ đang hôn mê ho khan một tiếng, máu mũi chảy ra, mặt đỏ bừng. Từ Trì tốc độ bơi nhanh hơn. Khi nước biển tiến vào phế quản thì có trạng thái của Chu Kỳ, dưỡng khí cũng đã gần tiêu hết.

Thỉnh thoảng, sóng cuốn mang con người đi.

Từ Trì một tay nắm chặt Chu Kỳ, một tay mở khe hở, nước biển lại đẩy một hồi, anh cắn răng ổn định thân thể.

Chu Kỳ vô thức quơ tay quơ chân, như muốn bám lên cộng rơm cứu mạng nào đó.

Kiên trì một chút.

Kiên trì nhiều thêm chút nữa.

Từ Trì ra sức bơi qua thông đạo, bên tai truyền đến tiếng nước ào ào, Chu Kỳ trong lòng đột nhiên run rẩy, cánh tay gần như trôi nổi trong nước biển.

Đã là cực hạn.

Trái tim Từ Trì bỗng co rút, không cần tự hỏi, anh banh cằm Chu Kỳ ra, kéo hai má khiến đối phương mở miệng, sau đó hôn mạnh, đem không khí truyền vào, dường như đem đến mức lồng ngực phát đau. Mọi việc cuối cùng cũng qua.

--------

Editor: Một nụ hôn khá táo bạo ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro