Chương 50: Hoa rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Magic Mobius là tòa kiến trúc có dạng một vòng xoắn, chiếm một vùng rộng lớn, thể tích khổng lồ, còn có bảy tám lối vào rất lớn. Chỉ cần trong phạm vi 100m của tòa nhà, dù thời gian thực tế có bao nhiêu cũng chuyển thành cảnh đêm. Ở trong này, màu đêm là màu vĩnh hằng, ánh đèn neon dịu nhẹ chiếu sáng, những cây nguyên sinh trong góc tối u ám tràn đến.

Từ Trì gửi tin nhắn cho Nhậm Tư Miểu và Lãnh Tưu, đợi chốc lát, không ai đáp lại.

Anh có một dự cảm không tốt. Ở Rubik đã lâu, sẽ phát hiện vài lỗi kỹ thuật, giống như tiếng của phần gửi tin nhắn sẽ có âm bén nhọn, rất lớn, ví dụ một người phát tin tức đến người kia, thì cả linh hồn và thể xác người kia như trải qua cơn chấn, cho nên không có khả năng không nghe được. Mặc khác, Lãnh Tưu thấy tin nhắn mà người gửi là Từ Trì, thì không có việc mà không trả lời.

Không trả lời chỉ có hai nguyên nhân: thông tấn khí bị lỗi hoặc là sự cố nào đó phát sinh ngoài ý muốn.

Từ Trì không định đợi nữa, tùy tiện tìm đại một cửa, vào rồi tìm sau.

Anh nhìn vẻ tìm tòi của Chu Kỳ mà không nhịn được thở dài.

Trạng thái trước mắt của Chu Kỳ khiến người ta lo lắng ----- hắn không ngừng xoa nắn gáy, vỗ vỗ hai má, nhìn như người mất ba hồn bảy vía.

"Anh làm sao vậy?" Từ Trì nhìn anh, một tay ấn bả vai hắn, ngăn cản mấy cái hành vi quỷ dị, "Bình tĩnh một chút."

Chu Kỳ vuốt mũi cười gượng hai tiếng, chỉ vào tiếng vang từ chỗ quầy rượu, giang hai tay, định mở miệng giải thích, lại truyền đến tiếng cười haha của Khương Duật.

Chu Kỳ, Từ Trì đồng loạt nhìn về phía cậu.

"Hahaha! Cái nụ cười hồi nãy của Kỳ ca á, giống cái mỉm cười nửa miệng ghê, mà mấy người biết mỉm cười nửa miệng là gì không? Chính là cái bộ phim kinh điển kia ấy, hahahaha, giống vậy nè, hahaha......."

Khương Duật bắt chước lại, cười đến nỗi mà làm cho cơ mặt run rẩy.

Từ Trì mặt không chút thay đổi: "Cậu ta đang cười cái gì."

Chu Kỳ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Từ Trì à một tiếng: "Vậy đi thôi."

Chu Kỳ giữ chặt anh, ánh mắt thất thường: "Anh biết quán bar là chuyện gì xảy ra nhiều nhất không?"

Từ Trì nghĩ nghĩ: "Rác rưởi?"

Biểu cảm Chu Kỳ đau xót, lắc đầu: "Không, không phải, là rượu."

Nói xong, hắn bước đến cánh cửa thủy tinh, đắn đo: "Anh cho rằng đây chỉ là cửa ra vào bình thường thôi sao? Không, nó không phải. Nó chính là cánh cửa nhập khẩu của thế giới hỗn độn, giống như tôi, nói cách khác là mấy kẻ nghiện rượu, một khi đi vào, sẽ bị mấy ly martini đi vào bụng, muốn đi đứng thì tỉ lệ là zero."

Từ Trì lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Vậy anh ở bên ngoài canh, đừng đi vào."

"Vậy không được, lỡ hai người kia xảy ra chuyện thì làm sao giờ? Tôi làm sao mà cho anh mạo hiểm một mình được?" Chu Kỳ không đồng ý.

Ngay lúc hắn còn đang rối rắm, Từ Trì đã cúi thấp người, xuyên qua cánh tay hắn đi vào cửa thủy tinh, thong dong bước đi.

Khương Duật theo sát ở sau, chợt rất muốn cười nhưng lại phải khắc chế, nghẹn đến đỏ mắt, dùng ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép bàn luận: "Truy vợ, vậy mà rượu còn chưa được, sao mà truy?"

"???"

Bị trúng một kích, Chu Kỳ trợn tròn mắt, cắn răng rồi dậm chân: Không phải là phải nhịn sao? Chu Kỳ hắn có bao giờ lúng túng thế này chưa?

Sự thật là, lúc hắn bước vào được năm, sáu bước, đã bắt đầu thấy lúng túng.

Mùi rượu phiếm ngọt cùng nhịp trống vỡ tan trong không khí, thần kinh đều đang cổ động hắn nhảy nhót, chuẩn bị nghênh đón cuộc thịnh yến cuồng hoan, dạ dày thèm rượu đến mức kêu lên, dẫn dắt hắn tới quầy rượu.

Ở chỗ tối, vô số ánh mắt nhìn vào nam nhân có thân hình cao lớn.

Từ Trì hỏi một đôi nam nữ đang dựa quầy bar có thấy cô bé tóc xanh hay không, hai người kia đều lắc đầu nói không có.

Nơi nay rượu đều là miễn phí, ở quầy sau có một người máy pha chế rượu, nó giơ ra một bảng điện tử đang phát ra ánh sáng xanh, chỉ cần muốn uống cái gì, cho dù là chưa từng nếm thử, hay muốn tùy chỉnh vị thế này thì cứ nhập vào đây, nó sẽ tự pha chế cho hợp khẩu vị người uống.

Chu Kỳ liếc qua tủ rượu, liếc qua Johhnie Walker rồi lại nhìn qua Vodka, lại nhìn thêm Brandy, anh dùng ba ngón tay lấy đi chiếc ly cẩm thạch rỗng, đưa lên miệng, nhíu mày suy tư, lại nhìn về Từ Trì cách đó không xa, bổng nhiên "Chậc" một tiếng, tay thả ly rượu xuống.

Chén cẩm thạch tiếp đất thì liền phát ra tiếng vỡ giòn vang.

Hiện tại, bên trong Chu Kỳ như con chó dữ, hắn chỉ muốn tìm cái kim khâu cái miệng mình lại. Nhưng cũng không được, không có miệng thì còn có mũi, nhưng mà ai lại uống rượu qua mũi được? Đôi khi hắn còn nghi ngờ, liệu mình có thể dùng lỗ chân lông hấp thụ rượu khi bị nhét vào bồn chứa rượu không? Một giọt, một giọt là đủ rồi.

Mẹ nó, thói nghiện rượu chết tiệt này!

Đôi nam nữ trẻ tuổi đó giật mình nhìn qua, bởi vì anh một cú đã đập cho bàn cẩm thạch vỡ tan tành. Khương Duật bô bô xông lên, ngạc nhiên cầm tay dính máu của hắn. Từ Trì đang nói chuyện cũng quay đầu lại, nhìn sâu hắn một cái, mím môi, cũng không nói gì.

Đau đớn làm Chu Kỳ thanh tỉnh, hắn kiêu ngạo nhướng mày với Từ Trì, ngồi xuống chiếc ghế xoay, vừa huýt sáo vừa xoay người.

Ánh mắt hắn như trước, vẫn dán vào tủ rượu.

Bình rượu như ma quỷ, vẫn đang dụ dỗ hắn.

Nhưng hắn biết, đêm nay hắn sẽ không khuất phục.

Nhạc rock kịch liệt đổi thành nhạc jazz du dương, Từ Trì quay lại, nhấp một ngụm bia, sắc mặt ảm đạm: "Có đôi nam nữ nói Lãnh Tưu bị mấy nam nhân bao vây rồi dẫn đi bên cạnh."

"Bên cạnh?" Ánh mắt đảo qua hầu kết đang trượt lên trượt xuống của Từ Trì đang uống bia, Từ Trì, bia, còn có hai người, thật là quá cám dỗ.

Chu Kỳ cúi đầu, điều chỉnh giọng nói hơi khàn của mình, nắm chặt tay, hỏi: "Ở bên cạnh hình như cũng có một quán bar?"

"Không phải." Khương Duật đi tới, "Tôi vừa rồi đã cẩn thận nghiên cứu cấu trúc bên trong, Magic Mobius chia thành 3 khu vực, đó là MysticalPUB là quán bar, The QUEENs Palace- cung điện nữ hoàng là sòng bạc, còn cái cuối cùng là Fallen Heaven- thiên đường sa đọa, hình như là nơi.....giải quyết, giao dịch nhu cầu kia."

"Nơi giải quyết?" Chu Kỳ nhăn mi, cố gắng đem tâm trí đang hướng về rượu của mình trở về, "Khoang ngủ không phải đã cung cấp phục vụ này rồi mà? Vậy sao lại còn thiết kế cái nơi giải quyết này?"

"Ai da, mấy cái phục vụ đó chỉ là giả thôi, nhân vật đều đã được lập trình, muốn có cảm giác cũng đâu có được, thời gian lâu rồi cũng chán thôi." Khương Duật vẫn còn rất "non", vậy mà nói bản thân như tay già đời, "Có thể là vì tìm kích thích, hay gặp tại chỗ rồi ấy luôn, hoặc là lưỡng tình lương duyệt, muốn được phát tiết, muốn gì cứ đến mở phòng, người lớn rồi, có thể hiểu ra. Đương nhiên cũng có một số người đến "giao dịch", cái này tôi mới nghe đến thôi...."

Khương Duật liếc nhanh đôi nam nữ đang ôm nhau rời đi, thấp giọng nói: "Cửa thứ hai về sau là có hình thức tổ đội, mấy người nữ ốm yếu có thể đến chỗ này, tìm một nam nhân thực mạnh mẽ mà ôm đùi, đây là giao dịch rất công bằng, bộ dạng càng tốt, cái đùi ôm lại càng bự, chỉ cần ngủ mấy giấc thôi thì sau này qua ải thì cứ trực tiếp nằm thắng. Cho nên, sắc đẹp chính là một lợi thế, là tiền vốn của bản thân."

"Từ từ, cậu nói cái này, Nhậm Tư Miểu kia sẽ không......" Là thành viên lâu ngày của đội, Chu Kỳ đột nhiên tức giận, vỗ bàn, "Không phải chứ, đùi tôi chưa đủ to hay sao? Lại không thu tiền, cô ấy còn muốn đổi?"

"Không." Từ Trì ngắt lời, ngữ khí có chút buồn bực, "Cách vách là QUEENs Palace."

"À, hóa ra là không đi đổi." Chu Kỳ nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó ho khan một tiếng, "Anh nói Nhậm đại tỷ.....khụ, mang Lãnh Tưu đi đánh bạc?"

Nếu nữ nhân không nói suy nghĩ của cô ấy thì đừng đoán, đoán qua đoán lại cũng không rõ, Chu Kỳ ba người không hiểu ra sao nên liền đứng dậy, đi sang bên cạnh.

Xuyên qua đám người nhộn nhịp, Khương Duật xê dịch qua Chu Kỳ, che miệng nhỏ giọng nói: "Ca, anh có cảm giác thế nào? Có được không?"

Chu Kỳ bởi vì không uống rượu nên vẫn tỉnh táo như cũ: "Có rắm mau phóng. Cảm giác cái quỷ, tôi chỉ cảm thấy ồn ào náo động, tiếng của Khương Duật thì huyên náo, có thể đánh người thì tốt."

Thuận miệng nói xong, hắn cũng dựa lại thi nhân lưu lạc.

"Ánh mắt của các nữ nhân như sói, như hổ vậy á!" Khương Duật lạnh run, "Ca, hiện giờ anh chính là cái bánh rất thơm ngon, còn như dán thêm dòng chữ "Tôi rất mạnh" sau ót nữa."

"Cái này gọi là khí tràng của kẻ mạnh. Cậu đừng có nhìn xung quanh nữa, mất công gặp chuyện, ai chịu cho nổi." Chu Kỳ nôn nóng, nện bước nhanh hơn nhưng mới được hai bước, đã bị ép dừng lại.

Bởi vì Từ Trì ở phía trước đột nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy?"

Tầm mắt Chu Kỳ lướt qua vai Từ Trì, nhìn đến người che trước mắt anh, lông mày như muốn cắm sâu vào chân tốc, hỏi: "Ai vậy?"

Từ Trì quay đầu lại, không tiếng động liếc hắn một cái, như muốn nói: Tôi làm sao biết?

Đó là một nữ nhân có dáng người cao gầy, mảnh khảnh, mặc chiếc đầm dài hở lưng, ngũ quan tinh xảo, màu đồng tử rất nhạt, giống như con lai, khí chất mười phần xuất chúng, hoàn mỹ tới nỗi mà có thể khi cô ta mỗi lần xuất hiện, toàn thân đều sẽ phát sáng. Mỹ nhân con lai đem tóc vàng vén qua, mắt có ý cười nhìn Từ Trì, trong mắt đều là dáng vẻ kiều mị, thành thạo phong tình

"Gọi em* là Christopher."

*Do bả đang quyến rũ nên tui để xưng hô em nha, lúc bả lộ mặt tui chỉnh lại.

Người thì đẹp, thanh âm cũng đẹp, vấn đề lớn nhất là khi cô trả lời câu hỏi của Chu Kỳ, ánh mắt lại không sai một li nhìn chăm chú vào Từ Trì.

Chu Kỳ có cảm giác không ổn.

Đây lại là đóa hoa nào.

Vừa mới xuất hiện đã có cảm giác uy hiếp đến vậy

Nhưng đóa hoa gặp Từ Trì, mặc kệ là hoa đẹp hay xấu, đều trở thành hoa rơi. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Từ Trì liếc nhìn đối phương một cái, mặt mày sắc bén, không nói lời nào, đã tiếp tục bước đi.

Mỹ nhân đã bị từ chối, Chu Kỳ trong lòng nhẹ nhõm, bĩu môi đuổi theo.

Christopher cũng không vì bị Từ Trì cho ăn bơ mà dễ dàng buông tha, khi Chu Kỳ vừa đi qua xong, cô chậm chậm mở miệng, bên môi nở nụ cười yếu ớt: "Người các người muốn tìm, em biết ở đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro