Chương 52: Hắn giống như đã nghiêm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại lễ?" Từ Trì cong môi, "Cô nói thằng này?"

Anh dùng mũi giày bóng lưỡng đá vào đầu tên đầu trọc đang cuộn mình ở bên, đầu hắn chạm vào phần vừa bị kéo ra.

Tên đầu trọc "A" một tiếng, nhanh chóng ôm đầu, cả người đau phát run, nhìn Christopher với ánh mắt cầu cứu.

Mấy người như này, mất đi giá trị rồi, cũng đừng mong chiếm được một tí thương xót từ chủ nhân.

Christopher làm ngơ, vẫn nhìn chằm chằm Từ Trì, nở nụ cười tao nhã: "Từ tiên sinh là người thông minh."

"Không, các hạ cũng thế." Từ Trì khách sáo trả lời.

"Ngài khiêm tốn rồi. Quà này của em, tiên sinh có vừa lòng không?"

"Tôi đâu yêu cầu cái này, tự cô đưa cho tôi, hài lòng gì?"

"Từ tiên sinh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn đưa ngài thứ tốt, bày ra thành ý để hợp tác. Phương pháp còn có chút vụng về, xin ngài thứ lỗi."

Nói qua nói lại, tất cả đều mang ý lấy lòng.

"Hợp tác?'' Từ Trì nâng cao âm cuối, thấy có chút vi diệu, "Các hạ tìm lầm người rồi ư?"

Đối thoại dấu diếm sự sắc bén.

Cả hai đang đấm đá nhau nhưng người bên ngoài không tài nào hiểu được.

Mặt Christopher hơi biến sắc, môi hơi co lại.

Lúc này, Lãnh Tưu đã nhận ra nữ nhân chặn đường cô, chỉ Christopher rồi lại chỉ tên đầu trọc: "À, hai người là một bọn đúng không? Lúc cái thằng thúi 👦này kéo tôi với chị Nhậm ở quán rượu, cô còn chờ đợi bên người hắn. Ánh mắt tôi không bao giờ sai, thấy sao, đến bây giờ thì tai vạ ập đến rồi đấy."

"Chị hiểu được." Nhậm Tư Miểu búng tay, khoanh hai tay, ngón tay dài gõ lên khuỷu tay một cách đều đặn, phân tích, "Chiêu trò bày tốt lắm, tên đầu trọc tìm đến chúng ta không phải ngẫu nhiên, rất có khả năng nữ nhân này đã cố ý dẫn đường hoặc sai sử hắn. Chúng ta cùng tên đầu trọc đánh bạc, nếu thua, đầu trọc nhận được gợi ý, ả hoàn thành mục đích, nếu thắng, chúng ta nhận gợi ý, ả liền biết thời thế bán cho chúng ta một nhân tình, bởi vì nếu không có ả cử người có bốn ván thắng, chúng ta căn bản sẽ không có được gợi ý của cửa, ả ta nhân cơ hội đẩy thuyền. Sau đó mọi chuyện sẽ hợp lý, chúng ta thắng thì cũng nên chia sẻ gợi ý cho ả, nếu chơi thân, lại có thể tiến thêm một bước, mọi người có thể lập tổ đội, nhìn đi, mọi chuyện như nước chảy mây trôi! Thật ghê gớm, một mũi tên trúng hai con nhạn."

Đáng tiếc, ả trăm phương ngàn kế tính toán từng bước ---- Từ Trì lại là người không bình thường, có được gợi ý đã đi luôn, không định chia sẻ gợi ý.

Cứ như vậy, công sức của ả sẽ bị đánh tan như thủy triều.

Còn mất đi một thuộc hạ trung thành.

Tên đầy trọc rên rỉ không ngừng, đau đến mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.

Chu Kỳ đối với hắn sinh lòng trắc ẩn, nghĩ thầm, người anh em, sắc tức thị không, vì một nữ nhân, sao lại liều mình?

Vừa mới nghĩ, hắn tự thở dài trong lòng, bình tĩnh xem xét, Từ Trì nếu ngày nào đó cũng tính kế hắn, hắn sẽ như thế nào?

Chậc, khó nói.

Mặt khác không nói, đầu tiên cứ phải tát người đã.

Tát ở đâu?

Mặt thì không được rồi.

Vậy đánh chỗ khác đi.

Suy nghĩ bay lên chín tầng may, Christopher cất tiếng kéo hắn trở về.

"Nói như vậy, Từ tiên sinh không định đáp lễ?"

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh lập tức xuất hiện thêm vài tên thân thể cường tráng, liếc một cái, cơ bắp các kiểu đều đầu đủ, cơ tay gồng lên nhấp nhô như đỉnh núi.

Khí thế bên Chu Kỳ cũng không kém, hắn nhìn chằm chằm mấy người kia, kiêu ngạo ngẩng đầu, tay làm động tác cắt cổ. Sau khi so sánh, hắn bẻ khớp cổ tay. Các đốt ngón tay khi bẻ phát ra tiếng nhỏ, giống với tiếng còi báo hiệu trận đấu.

Không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm.

"Đồng đội của tôi xém chút vì cô mà mất đi một chân, tôi đã không truy cứu điều này." Từ Trì đút hai tay vào túi, trạng thái thoải mái. Khí thế kiêu ngạo giống với Chu Kỳ, chỉ là biểu hiện khác nhau.

"Tôi nghĩ tôi đã trả lễ cho cô, cho cô mặt mũi."

Vẻ tươi cười trên mặt của Christopher biến mất, lộ ra vẻ mặt u ám.

"Không còn cách nào cứu vãn sao?" Ả muốn xác nhận lại. Hiển nhiên ả đã không nghĩ tới việc xé rách da mặt nhau như thế này.

Môi Từ Trì hé mở, nói: "Không có."

Christopher vì thế không nói nhảm nữa, ả vẫy tay một cái, người của ả đều vọt lên.

Mục tiêu chủ yếu của mấy người này là Từ Trì và Chu Kỳ, căn bản không xem Khương Duật và hai nữ nhân làm đối tượng công kích.

Mà bên Chu Kỳ và Từ Trì, họ nhắm vào Chu Kỳ nhiều hơn, hình như là đã nghĩ chỉ cần đánh thắng Chu Kỳ, tiểu đội năm người này sẽ thua.

Chu Kỳ bị ba người vây quanh, lúc đầu hắn cũng không quan tâm lắm, bởi vì đối với hắn, mười người như này là điều bình thường. Nhưng lúc sau, hắn phát hiện có ba tên rất khó giải quyết, ba tên này ngoài hiện thực chắc chắn đều là võ sư, không thì là võ sĩ, không khác gì hắn. Càng đáng sợ hơn, ba người này đoán ra chiêu thức của hắn rõ như lòng bay tay. Hắn ra đòn, chiêu thức vẫn khá non, đối phương liền chính xác phản công, hắn nâng đùi, đối phương lập tức gập cong để né; khi hắn muốn ôm kẻ địch cùng ngã, đối phương lại khóa chặt cổ hắn. Giữa một đám người, chỉ có ba người này phản ứng cực nhanh, đoán đòn rất chuẩn, năng lực vượt qua người bình thường. Đánh tới đánh lui, Chu Kỳ hoài nghi liệu đám này có thuật đọc tâm hay không.

Dưới sự ép bức, Chu Kỳ chỉ có thể dựa vào tốc độ để phá vỡ cục diện bế tắc.

Tập trung vào một người, đầu tiên ra tả quyền, nhưng bất ngờ thu lại, lập tức đánh ra hữu quyền, đấm trúng ngực và bụng của đối phương nhưng cổ tay sẽ bị nắm, theo lẽ thường, lúc này nên nâng khuỷu tay đánh mạnh vào khuỷu tay đối phương, đồng thời tung một cú vào đầu gối kẻ địch. Nhưng Chu Kỳ không làm vậy, hắn nắm hai tay đối phương vòng lại sau lưng, người nọ bị ép phải đi theo hắn, Chu Kỳ nhân tiện nắm bả vai người kia, buồn cười là tay của kẻ địch đang bị hắn nắm lại muốn siết cổ hắn. Buồn cười hơn, tay người nọ bị xoắn lại, bóp chặt cổ của mình, Chu Kỳ lùi về phía sau, đối phương bị trật khớp tay, mặt đã rất nhanh đỏ lên, không thở nổi.

Một loạt động tác này đều là bản năng của thân thể, không dùng đầu óc để đánh. Cách đánh nhau hung hãn bị phỉ nhổ này lại rất hiệu quả. Bị nghẹt thở, tay chân đối phương dần rũ xuống, quỳ bệch xuống sàn. Lúc này, một làn gió đánh úp, có người cầm ghế đánh vào ót hắn.

Đã đánh được một tên, Chu Kỳ không cam lòng thua trận, vì thế nghiêng nhẹ người, định dùng bả vai đỡ đòn.

Nhưng người đó lại trợn mắt lên, ngã xuống.

Đòn đánh trên vai còn chưa tới.

Chu Kỳ buông người ra, quay lại nhìn, thấy người đó đang tê liệt trên mặt đất. Ghế ngã xuống bên cạnh hắn (Chu Kỳ).

Không ai thấy Từ Trì ra tay thế nào, chỉ dùng một kích, nhưng hiệu quả rất rõ ràng.

Những người còn lại thấy đồng đội mới chịu một kích mà ngã xuống nên thấy kiêng kị, đều dừng tay, không dám tùy tiện xông lên.

"Số liệu thu thập được của người này không giống với ngoài đây."

"Đúng vậy, thân thủ nhanh quá."

"Xuống tay rất tàn nhẫn."

Chu Kỳ ở gần, nghe được hai người nói nhỏ.

Số liệu? Chu Kỳ nhướng mày, số liệu gì cơ?

"Xem ra Từ tiên sinh thâm tàng bất lộ." Christopher bên cạnh đột nhiên tán thưởng, "Ngài đã mang đến cho em rất nhiều bất ngờ."

Từ Trì quay qua, lần đầu nhìn thẳng người phụ nữ này.

"Cô là ai?" Từ Trì nhíu mày.

Christopher cười cười, giang hai tay: "Hiện tại ngài đã hứng thú cùng em ngồi xuống nói chuyện chưa?"

Từ Trì nghiêng đầu, không nói chuyện, trong mắt có ý tìm tòi, nghiên cứu xen lẫn địch ý.

"Nếu Từ tiên sinh đã tạm thời buông thành kiến." Christopher nghiêng người, "Vậy thì qua đây với em."

Nói xong, ả bước đi, ra khỏi sòng bạc.

Mấy người Từ Trì hai mặt nhìn nhau.

Chu Kỳ đi tới, nhìn mấy người trên mặt đất: "Anh giết người này rồi hả?''

"Không có, hắn hôn mê bất tỉnh thôi." Từ Trì thản nhiên.

"Ừ." Chu Kỳ gật đầu, "Vậy tốt rồi."

Hồi nãy đánh nhau, Chu Kỳ không đánh toàn lực, dù sao mọi người ở trong Rubik này ở mức độ nào đó cũng khá đáng thương, dù sao là châu chấu một thuyền, liều chết liều sống thế này, cũng không tốt lắm.

"Nhưng tỉnh rồi thì về sau sẽ bị liệt nửa người." Từ Trì bổ sung.

Chu Kỳ: "........."

Chu Kỳ: "Anh không thể nhẹ nhàng tí à?"

Từ Trì: "Không thể."

Chu Kỳ im lặng.

"Tôi với anh không giống." Từ Trì quay sang hướng khác, nở nụ cười trào phúng, "Tôi từ nhỏ được huấn luyện rất rõ ràng, trên chiến trường, phải dùng tốc độ nhanh nhất giết chết đối thủ hoặc khiến họ tàn phế. Nếu cần, anh có thể giống dã thú, chỉ cần đạt được mục đích, sẽ phải sử dụng tất cả thủ đoạn."

"Nói thì nói vậy...." Chu Kỳ sờ mũi, "Cũng nên phân đối tượng."

Từ Trì nhìn hắn, không biện bạch thêm.

Christopher dẫn họ ra khỏi sòng bạc, đến một phòng trong thiên đường sa ngã (fallen heaven)

Trên lối đi đều có vài đôi nam nữ, Từ Trì một đoàn sáu người, nam nữ đều có, tỉ lệ giống nhau, vì thế có rất nhiều ánh mắt phỏng đoán.

"Những người này tưởng chúng ta "chơi" nhóm." Vì tránh trẻ chưa thành niên Lãnh Tưu nghe thấy, Khương Duật lặng lẽ thì thầm với Nhậm Tư Miểu.

Hoàn cảnh bắt buộc Khương Duật lại gần, Nhậm Tư Miểu lại thấy mất tự nhiên nên nói: "Tôi cảnh cáo cậu, trong đầu chứa toàn mấy đống phế liệu không, bớt bậy bạ đi!"

Khương Duật nghe xong: "Khỉ khô, tôi thế nào cũng không nghĩ đến chị đâu, chị khẩn trương cái gì?"

"Hừ, đàn ông." Nhậm Tư Miểu xùy một tiếng.

"Á à, còn chị già đến tuổi nào rồi, còn đánh chủ ý lên tiểu thịt tươi." Khương Duật ăn miếng trả miếng, "Tôi không muốn tình yêu chị em đâu nha."

Nhậm Tư Miểu trợn mắt nhìn trời: "Vậy tốt chứ sao, chị mày cũng chẳng cần một đứa em trai làm gì."

"Hừ, thằng em trai này vừa mới cứu chị đấy."

"Cậu đã làm em tôi trước đó rồi!"

"Được rồi, bà chị nói gì cũng đúng."

"Cậu...."

Hai người "chiến" nhau.

Cả đám đi ngang qua một phòng, bên trong phát ra tiếng kêu kì quái.

*Tiếng kêu nào thì mọi người cũng biết ha.

Hai người đang lườm nhau, Khương Duật nghe xong liền thu lại ánh mắt, nhìn về phía góc tường.

Tai của Nhậm Tư Miểu ưng đỏ, cô nâng giọng, mắng: "Mẹ nó, làm không phát ra tiếng thì sẽ chết hay gì!"

Phía trước, mặt Từ Trì không chút thay đổi, anh che lại tai Lãnh Tưu, không biết suy nghĩ gì.

Hơn phân nửa là đang đoán lai lịch của Christopher. Chu Kỳ phỏng đoán.

Về phần hắn, không thể không nói là hắn đang có chút phân tâm.

Hắn bước sau Từ Trì, ánh mắt nhìn vào hông của anh.

Áo sơ mi trắng đóng vào quần, thắt lưng buộc quanh làm lộ ra đường eo mỏng, những nếp gấp của áo di chuyển khi anh bước đi.

Thật mờ, kỳ thật không thể thấy gì cả.

Nhưng Chu Kỳ lại cảm thấy đều thấy hết rồi.

Hắn nhớ tới lúc mình cùng nhảy điệu Waltz với Từ Trì, nhớ tới bàn tay của hắn không kiêng nể gì chạm vào vòng eo nhỏ.

Hơi thở dần nóng lên.

Từ Trì đột nhiên nhìn qua.

Hai ánh mắt giữa không trung chạm vào nhau.

Một giây, hai giây, ba giây.

Chỉ một thoáng, tâm như dậy sống, thật rối loạn.

Sợ sự rung động trong ánh mắt không kiềm chế mà mạnh mẽ tiến ra, Chu Kỳ nhanh chóng cụp mắt xuống.

Tiếng tim đập bên tai như tiếng trống reo hò, còn hơn tiếng chích chòe vào mùa xuân, tiếng ve kêu giữa đêm hè, so với tiếng ếch nhái trong đêm mưa còn mạnh mẽ hơn.

Xong rồi, Chu Kỳ xoa ngực, hắn vậy mà dần nghiêm túc rồi. (hắn vậy mà động lòng rồi.)*

*Cái đó là tui tự thêm 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro