Drakey

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Mình cùng nhau đi qua giông bão
Nhưng không còn thấy nhau khi mưa tàn”

Một thời tương phùng ta cùng nhau trải qua, nay còn lại những kỉ niệm chua xót.

Thảm cỏ xanh ngát nghiêng nhẹ theo gió, em nằm đấy ngẩng mặt lên trời cao, từng đợt sóng phả nhè nhẹ. Trong mắt em, đang chứa đựng những gì? Không thể tìm thấy ánh sáng trong nó, chỉ thấy rằng sao nó vô hồn đến nhường nào. Đớn đau tột cùng và liệu có phải em đang nhớ về anh?

Không còn mái tóc màu vàng nắng,thay vào đó là mái tóc bạch kim ngắn, quầng thâm với thân gầy gò. Áo phông đen mỏng phất phơ. Tiếng nỉ non trong họng nghẹn ứ. Em phải chăng muốn hỏi anh đang nơi nào anh ơi...

Hai lần anh đối mặt với sinh tử. Một lần anh có thể thắng nhưng lần này hình như nắng mang anh đi rồi, mang theo kỉ niệm và hồi ức, theo những nỗi nhớ anh.

Và phải chăng, những gánh nặng và nỗi đau, sẽ chẳng ai gánh với em nữa?

Và phải chăng khi em hạnh phúc anh cũng sẽ chẳng đến bên em?

Hận em không thể giữ lấy anh hay hận đời em quá đoản mệnh. Anh ơi...Anh đi nhanh quá bỏ lại em với bao niềm đau.

Bỏ lại tiếng yêu chưa nói, ta mất nhau rồi phải không?

Mất nhau khi hạt mưa còn nặng trĩu, khi những hạt nắng còn vương trên mái tóc, rũ đôi mi đen láy, sương còn đọng nhẹ, những giọt nước lăn dài trên má, lạnh quá...Lạnh lẽo lắm phải không?

Thiếu vắng hình bóng ấy, trống rỗng chính con tim này, mục rữa,thối nát.Tại sao lại thế? Ngay cả khi tuổi còn đôi mươi, ngay khi em còn non trẻ, lại hứng chịu những thứ to lớn.

Và có ai hỏi, đôi vai ấy có đang nặng nề không?
 
Tại sao lại đau khi yêu, tại sao em không thể như đứa trẻ khác? An nhàn một đời.

If...

Nếu có thể trở về quá khứ thì tốt quá nhỉ. Em hứa sẽ giữ lấy anh thật chặt và không buông tay. Nhưng chẳng gì có thể lâu dài. Mãi mãi là bao nhiêu? 1 năm...1 kiếp...hay là tất cả khi ta còn sống?!

Không! Sẽ chẳng có gì gọi là mãi mãi phải không?
Chỉ là những gì ta tự tưởng tượng,chỉ là những mơ hồ mà ta đang hão huyền.

Em có thể nắm lấy địa vị, quyền lực, nhưng bàn tay anh em lại không thể nắm. Cứ thế mà bất lực, nhìn anh xa dần theo ánh chiều tàn. Bản tình ca hòa tấu giữa chừng cũng tắt dần. Và ta thật sự đã đánh mất nhau.

Trên thế gian này, thứ đẹp nhất là tình, đau nhất cũng là tình. Em cũng vậy, ích kỷ như những người ngoài kia. Muốn cả đời này hưởng chọn cái tình đẹp nhất, bình yên mà trải qua một kiếp. Nhưng tham lam thì thật xấu phải không? Nên mây trời đã cuốn tình ta, đem cả anh đi để trừng phạt em. Cho em một mình cô độc, nhớ anh.

Kiếp này có anh, nửa đời kia coi như có ý nghĩa, nửa đời còn lại xem như vô nghĩa mà sống. Người ta nói không có tình thì có gì mà không sống được, chẳng phải chỉ là mất đi một mảnh tình, một người thôi sao? Đúng chỉ là một người thôi,  nhưng là một người quan trọng.

Anh là thiên sứ của em, là mảnh vỡ còn sót mà em tìm kiếm. Cảm ơn anh vì đã đến, đã cho biết yêu là gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro