Hakkaimit p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OOC x lệch nguyên tắc, Ngược tâm, SE.
Để giờ đây, nỗi nhớ như âm thầm xâm nhập vào cơ thể. Nơi lồng ngực cứ tự nhiên nhói lên. Cả cơ thể không tự chủ mà run rẩy cả lên.

" Trước đây rõ ràng là ghét cậu ta, sao giờ lại đau buồn vì cái chết ấy chứ. Mình điên rồi, điên thật rồi."

Trong suy nghĩ cứ vậy mà điên cuồng gào thét. Anh không tin bản thân mình thích cậu. Thực sự không muốn tin chuyện điên rồ đó. Cậu vì yêu mà cố chấp, anh vì cố chấp mà đánh mất cậu. Sau cùng là tiếc nuối

Yêu khó đến vậy sao. Cứ cố chấp mà làm khổ nhau. Đến lúc nhận ra đã quá muộn màng, nhận ra ở một mình cũng thật cô đơn. Len lỏi trong tim một chút nhớ nhung. Liệu có khi nào, mỗi ngày một chút tạo lên nỗi đau đớn muộn màng không?

Cậu vì anh mà chịu khổ nhưng quá nhu nhược, còn anh thì coi trọng  cái tôi quá lớn mà mờ dần lý trí. Song cứ thế mà bỏ lỡ nhau, tự dằn vặt bản thân, cuối cùng đều là người khổ.

Một năm không dài cũng không ngắn, nhưng có lẽ đối với anh đó là những ngày đằng đẵng như một thập kỷ. Anh giờ biết nhớ rồi, biết sai rồi, biết mình đã đánh mất đi một người đáng trân trọng. Anh nhớ cậu từng đêm, như kẻ điên mà lẩm bẩm lời xin lỗi. Anh nhớ cái bóng dáng tủi hờn mỗi khi bị anh chửi mắng, không vì gì cả, có lẽ đã nhớ đến ngây dại mà lục tung trái tim để tìm lấy hình bóng cậu. Giờ giống như cậu, là một kẻ si ngốc, kẻ đại ngốc nghếch.

Bất quá...bước vào phòng của cậu, có vẻ trước giờ đều lạnh lẽo như vậy. Trước kia thiếu mất anh, giờ anh ở đây rồi thì thiếu cậu. Căn phòng có hơi bụi bậm vì lâu không dọn dẹp, cạnh giường có một chiếc tủ nhỏ. Mở ra chỉ là vài lọ thuốc ngủ, và một bức ảnh, chụp lén anh..? Vô thức nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh, chóp mũi ửng đỏ. Anh khóc rồi, mở tâm mà đón nhận cơn đau buốt, lạnh như băng, đau như vết cứa. Cậu cứ thế biến mất lâu thật lâu, mãi chẳng quay lại để nghe anh nói lời xin lỗi. Thế giới sớm đã sụp đổ từ lâu, tình yêu sớm chẳng trọn vẹn, pháo hoa đẹp đã lụi tàn còn cậu thì đã mãi xa. Anh ôm lấy hồi ức đã cũ, mọi chấp niệm chẳng biết theo đâu mà bay đi. Kiếp này có là khổ quá không, có là khó quá không?

Người trên kia đã thấu tình ta mà yên lòng chưa. Đừng than muộn phiền, đừng tiếc nuối, kiếp này chưa được thì kiếp sau.
...

“Gửi em tiếng lòng của kẻ tồi tệ, kẻ đánh mát em. Dường như tôi nhận ra bản thân mình thật ngu ngốc. Tôi nhớ em, chàng trai xinh đẹp. Em về đi, tôi sai rồi, chỉ cần em về tôi nhất định sẽ đối sử thật tốt với em. Giờ tình yêu này tôi cũng đành phong nó lại cho cuộc chia ly chẳng đáng có. Tôi không chửi mắng em nữa, không lạnh nhạt với em nữa. Tôi hứa sẽ dẫn em đi mọi nơi em thích. Em quay về bên tôi có được không."

Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt tuấn tú, anh đứng trước ngôi mộ nhỏ mà tâm sự, anh muốn gửi cậu từng lời nói. Không cần biết cậu có nghe được không nhưng anh muốn nói hết những lời tâm sự này. Không cần sự tha thứ của cậu, cậu có thể hận anh, nhưng cho phép anh được yêu cậu,  được cầu xin cậu ở bên anh lần nữa. Dù có phải trả giá thật đắt cũng đáng...

Bước trên con phố nhỏ, anhvề lại căn nhà ấy, không còn ai đợi anh về, hớn hở bảo anh ăn cơm. Bây giờ anh  phải chấp nhận rồi, chấp nhận sự thật tàn khốc.

" Tạm biệt em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro