Tây Du Kí 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe nói Bạch Hổ thôn phía trước lại có người mất tích."

" Bạch Hổ thôn này tuy rằng là thôn giàu có nhất, lại còn to lớn, nhưng cố tình trên đầu còn có núi Bạch Hổ Lĩnh ,yêu dị như vậy ,còn có yêu quái ăn thịt người , nhưng còn không phải là mỗi ngày lo lắng đề phòng!"

"Ngươi nói xem, những người mất tích đó đang yên đang lành vì sao một hai phải chạy tới Bạch Hổ Lĩnh tìm chết?"

"Không phải bởi vì thấy sắc nảy lòng tham sao, nghe nói yêu quái trên Bạch Hổ Lĩnh vô cùng xinh đẹp, xem một cái là có thể đem linh hồn nhỏ bé của ngươi câu đi luôn! Chính là làm chứng cho câu: chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"

"So với tính mạng ,có thứ gì có thể quan trọng hơn? Thôi kệ ,không đề cập tới vấn đề này, thật xui xẻo!"

Theo âm thanh càng ngày càng mơ hồ ,hai người nông dân mang mũ rơm ,cõng cái cuốc cũng càng lúc càng xa.

Tăng nhân mặc đồ đen ,cơ thể mập mạp mắt nhìn hai người kia đi xa, quay đầu lại nhìn vị tăng nhân ngồi trên ngựa: "thưa sư phụ , hai bác nông dân vừa nói thôn phía trước có yêu, hiện tại đã là lúc mặt trời lặn , đã không có người ,chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi ở đây một đêm, nếu cứ đi tiếp ,chỉ sợ sẽ không an toàn "

Nhà sư áo trắng cưỡi trên một con ngựa trắng, khuôn mặt tuấn tú ,một đôi mắt đẹp, cổ đeo chuỗi Phật màu nâu sẫm mượt mà trong sáng, mặc một chiếc áo choàng nhà sư màu trắng như tuyết, cổ áo và cổ tay áo có khắc văn tự rườm rà.

Giờ phút này hắn đang rũ mắt tự hỏi , ánh mặt ấm áp chiếu lên mặt hắn, Cả người giống như được đặt trong tượng phật tẩm đàn hương ,từ bi lại ôn hòa.

Suy nghĩ một lát, nhà sư mới chậm rãi nói: "Ngộ Không, ngươi đi phía trước nhìn xem có chỗ nghỉ chân hay không."

"Được rồi ,Bát Giới, sa sư đệ, các ngươi chăm sóc sư phụ cho tốt." Người được gọi là Ngộ Không là một nam nhân tuấn mỹ ,trên đầu mang khẩn cô chú, khuôn mặt cương nghị, tóc dài hỗn độn được buộc lại sau đầu, biểu hiện ra vài phần tùy tính tiêu sái cùng kiệt ngạo.

"Yên tâm đi đại sư huynh, ngươi mau đi đi, ta cùng nhị sư huynh sẽ bảo vệ tốt sư phụ." Người đàn ông tóc đỏ cầm hàng yêu bảo trượng vỗ ngực bảo đảm .

Tôn Ngộ Không gật đầu, triệu hồi Cân Đẩu Vân đi đến Bạch Hổ thôn.

Tôn Ngộ Không vừa đi, Trư Bát Giới liền đem đinh ba quẳng xuống đất, ngồi xuống một tảng đá, lấy tay áo mà quạt lấy mặt.

Thời tiết tháng 6, tuy đã đến buổi chiều, nhưng mặt trời còn chưa xuống núi, trời nóng như một cái lò thiêu, ánh nắng nóng bỏng nướng mặt đất nóng lên, trong không khí đều như là mang lên nhiệt độ .

"Sư phụ, uống nước." Sa Ngộ Tịnh lập tức đưa nước đến ngay khi Đường Tăng xuống ngựa.

Mà lúc này, phương hướng lúc đầu bọn họ đến lại có một bóng người đang đi tới .

Trư Bát Giới ngồi đối diện Đường Tăng, người này cách bọn họ còn có chút xa, nhìn từ đây chỉ có thể thất bóng dáng một người áo trắng đang yểu điệu đi đến.

Dựa vào bản năng nhạy bén, Trư Bát Giới cảm thấy nhất định đối phương là một mỹ nhân cực kì xinh đẹp, hắn ngồi ngay ngắn, lợi dụng pháp thuật biến hóa chính mình bộ dáng.

Chỉ trong một cái chớp mắt ,một vị tăng i tai to mặt lớn liền biến thánh một người đàn ông đẹp trai

Sa Ngộ Tịnh nhìn Chư Bát Giới đột nhiên thay đổi ngoại hình ,bất ngờ đến mở to hai mắt "Nhị sư huynh ,tự nhiên sao ngươi lại thay đổi ngoại hình ?"

Trư Bát Giới liếc mắt nhìn Sa Ngộ Tịnh, cười nói: "Nhớ năm xưa ta là Thiên Bồng Nguyên Soái, cũng là một soái ca có tiếng chốn thiên đình, hiện giờ dấn thân vào kiếp gia súc hình dạng đáng sợ, này là lần đầu tiên ngươi thấy khuôn mặt nguyên bản của ta, này ngây ngốc khiếp sợ bộ dáng cũng thật thú vị."

Sa Ngộ Tịnh nghe xong sửng sốt, "Nguyên ngân gì làm nhị sư huynh biên thành bộ dáng ban đầu?"

Trư Bát Giới nghe vậy, động tác tiêu sái mở ra quạt xếp, nhẹ nhàng quạt một cái, làm ra một bộ mặt văn nhã : "Có mỹ nhân hề ,tự nhiên muốn lần gặp đầu tiên phải thật khéo léo."

Đường Tăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trư Bát Giới một cái, vẫn chưa nói chuyện, Sa Ngộ Tịnh còn lại là nghi hoặc nhíu mày: "Mỹ nhân?"

Trư Bát Giới lắc đầu cười, ý bảo Sa Ngộ Tịnh quay đầu nhìn lại.

Sa Ngộ Tịnh quay đầu nhìn lại, cả người liền cứng lại.

Yểu điệu bạch y thân ảnh đã đến gần, thời điểm Trư Bát Gới nương theo Sa Ngộ Tịnh xem qua đi , chính mình cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa liếc mắt một cái đâm vào người này kinh tâm động phách mỹ mạo.

Người này thân hình mảnh khảnh tú mỹ, một đầu tóc đen rối tung ở phía sau, băng cơ ngọc cốt, mặt như xuân ngậm phù dung, một đôi mắt to tròn trong sáng, tựa như bị nước suối ngâm qua màu đen Lưu Li, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ đẹp nhu mị.

Tựa hồ là bị tầm mắt của hai người lạ dọa đến, bạch y mĩ nhân bước chân cứng lại, thân thể hơi hơi co rúm lại một chút, lại nhút nhát sợ sệt nâng nâng mi mắt, nhẹ nhàng hướng Trư Bát Giới liếc mắt một cái.

Rõ ràng là một ánh mắt đánh giá bình thường, lại không có lý do mà lộ ra một phần nói không nên lời kiều diễm cùng xuân ý.

Tên heo ngốc này chỉ vì một cái liếc mắt mà bị mê hoặc, động phàm tâm ,quạt xếp cầm trong tay rớt xuống dưới, trong lúc hốt hoảng mà xem nhẹ bộ ngực bình thản cùng cơ thể cao gầy của mỹ nhân, đi đến mỹ nhân trước mặt, nhịn không được mà hồ ngôn loạn ngữ: "Nữ Bồ Tát, ngươi đang định đi đâu?"

[ nữ Bồ Tát? Tiểu Hồng, ngươi có muốn hỏi một câu không]

[ câm miệng, hệ thống gà bệnh không có quyền lên tiếng. ]

[ được, mời ngươi tiếp tục biểu diễn. ]

Phó Trăn Hồng nhíu mày, trừng mắt nhìn Trư Bát Giới liếc mắt một cái, "Ta là nam tử, nữ Bồ Tát ở đâu ra."

Riếng nói thanh nhuận dễ nghe tựa như nước suối trên núi cao chạm rãi chảy, nghe vào lỗ tai thật sự là dễ nghe vô cùng, nhưng chính xác là giọng của một nam nhi.

"Nam...... Nam tử?" Trư Bát Giới cả kinh đầu lười đều cứng lại

Lúc này Sa Ngộ Tịnh cũng phản ứng lại đây, vội vàng nói đỡ: "Tiểu công tử lớn lên quá mức tuấn tiếu, ta cùng nhị sư huynh mới có thể đem ngươi nhìn nhầm thành nữ tử."

"Các ngươi là hòa thượng?" Phó Trăn Hồng hỏi Sa Ngộ Tịnh, tầm mắt lại là lướt qua người này ,nhìn về phía bạch y tăng nhân ngồi đưa lưng về phía này.

Sa Ngộ Tịnh gật gật đầu, thấy nam tử này ánh mắt dừng ở trên người sư phụ của mình, quần áo cũng có chút hỗn độn, lập tức đề cao cảnh giác, vội vàng dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của đối phương.

Đại sư huynh đi tìm chỗ nghỉ chân, không có hoả nhãn kim tinh ở đây, trước mắt nam tử này thân phận không thể phán đoán chính xác rốt cuộc là người hay là yêu.

Sa Ngộ Tịnh thầm nghĩ, hắn đáp ứng rồi phải hảo hảo bảo hộ sư phụ, cũng không thể mắc mưu yêu quái được.

Trư Bát Giới lại là không có suy nghĩ nhiều như Sa Ngộ Tịnh , hắn xưa nay yêu thích mỹ nhân, hiện tạ hắn biết được bạch y mĩ nhân này không phải nữ tử, tuy là hồ xuân thủy trong lòng đã chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn đối xử nhiệt tình của hắn đối với người đẹp

"Tiểu công tử, ta gọi là Trư Ngộ Năng, chúng ta là tăng nhân đến từ đông thổ Đại Đường , đi Tây Thiên bái phật cầu kinh." Trư Bát Giới ra vẻ văn nhã một cách chậm rãi , không màng Sa Ngộ Tịnh ngăn trở, đem Phó Trăn Hồng đưa đến bên Đường Tăng

"Đây là sư phụ ta, Đường Tam Tạng."

Phó Trăn Hồng đi đến trước mặt Đường Tăng, ngồi xổm xuống để có thể dễ dàng nhìn rõ dung mạo của hắn. Mà Đường Tăng vốn đang nhắm mắt đả tọa , ngay lúc Trư Bát Giới đang luyên thuyên cùng với Phó Trăn Hồng đang ngồi xổm trước mặt ,Đường Tăng mở mắt.

Vì thế tầm mắt của hai người cứ như vậy và chạm vào nhau.

Tuy bộ dáng Phó Trăn Hồng biến a ra này không bằng bộ dáng vốn dĩ của hắn, nhưng bất kể ai nhìn vào, đều cũng đủ sánh được với hai chữ kinh diễm.

Mà tăng nhân này, cùng Phó Trăn Hồng đối mặt, ánh mắt lại bình thản ngoài ý muốn.

Hắn mặt mày an tĩnh, gương mặt thanh tú không hề có dấu vết của sự kinh ngạc, quanh thân đều mang theo một loại khí chất trang trọng cùng pháo hoa trên trời như vậy, xa không với tới .

Con ngươi đen như hắc ngọc, bình tĩnh phản chiếu lại khuôn mặt của Phó Trăn Hồng.

Phó Trăn Hồng nghe thấy được hương bạch đàn nhàn nhạt trên người hắn, là hương vị mà chuỗi phật châu trên người hắn truyền tới, an hòa, trầm tĩnh, dũng mãnh vào chóp mũi làm người ngửi được có cảm giác an tâm.

[ cái này Đường Tăng thật đẹp trai nha, rõ ràng khác xa hình ảnh từ cơ sở dữ liệu. ]

[ số liệu lệch lạc cũng không phải chuyện một hai ngày này, cho nên ta mới nói ngươi là hệ thống gà bệnh. ]

"Đường trưởng lão," Phó Trăn Hồng rũ xuống mi mắt, phóng nhẹ thanh âm chậm rãi nói: "Ta nghe đồ đệ của ngươi nói các ngươi là cao tăng đến từ đông thổ Đại Đường đi đến Tây Thiên lấy kinh, cửa phật từ bi, ta đã là không nhà để về, lẻ loi hiu quạnh, tâm nguyện là quy y cửa phật, đi cùng cao tăng đến Tây phương."

Đường Tăng lắc lắc đầu: "Đường thỉnh kinh xa xôi, không phải là trò đùa."

Trư Bát Giới cũng nhịn không được nói: "Tiểu công tử, nhập Phật thành tăng sao có thể tự do bằng người thường, không thể uống rượu không thể ăn thịt, ngươi là gặp phải chuyện gì mới lẩn quẩn trong lòng như vậy?"

Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Nửa tháng trước ,quê nhà của ta nạn đói hoành hành, trong nhà chỉ còn lại có ta một người, vốn định đi đến nương nhờ thân thích, lại không nghĩ tới bị người ta trang điểm thành nwhx tử, bán cho một nhà kia làm vợ."

Nói đến này, Phó Trăn Hồng dừng một chút, thấy Đường Tăng ở nghiêm túc nghe hắn nói, liền hơi hơi nhíu lại mi, có chút không cam lòng lại có chút bất đắc dĩ nói: "Ta là nam tử, cho dù lớn lên giống con gái, cũng thật sự chịu không được khuất nhục như thế. Thời điểm ta nghe được bọn họ chuẩn bị chuốc thuốc làm ta hôn mê , làm bộ thuận theo, sau khi lặng lẽ đổi thuốc đi, nhân cơ hội chạy trốn ."

"Ngươi thật làđáng thương." ánh mắt Trư Bát Giới xem Phó Trăn Hồng đã mang theo vài phần thương tiếc.

Mà Sa Ngộ Tịnh vẫn luôn cảnh giác , vốn dĩ còn có chút ngờ vực , giờ phút này cũng bởi vì câu chuyện mà tin bảy tám phần.

Nam tử này quần áo có chút hỗn độn, rõ ràng là bộ dáng mới chạy nhanh, thời điểm mới vừa rồi cùng nhị sư huynh nhìn thấy hắn, càng là có chút sợ hãi lui về phía sau một chút, giống một con chim nhỏ bị hoảng sợ, cả người trạng thái cũng giống như một người sau khi chạy trốn ra tới.

Thậm chí, nếu vị tiểu công tử xinh đẹp này là yêu quái nói, sẽ không lãng phí thời gian cùng bọn họ nói chuyện lâu như vậy, bởi vì chờ đại sư huynh trở về, tất cả đều sẽ thành kết cục đã định.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Sa Ngộ Tịnh nhìn Phó Trăn Hồng cũng nhu hòa lại, ý tốt khuyên nhủ, "Tiểu công tử, không nói đến hành trình gian khổ , da thịt non mịn này của ngươi sao lại chịu được loại đau khổ này. Huống chi sư phụ ta mới vừa rồi đã lắc đầu, chúng ta sẽ không thu nhận ngươi."

"Không phải nói Phật gia từ bi sao?" Phó Trăn Hồng thanh âm có chút nghẹn ngào, hắn nhìn về phía Đường Tăng, mí mắt ửng đỏ, đuôi mắt phiếm ra một chút nước mắt, tựa như một mảnh sương mai dính trên hoa đào, mang theo tinh tế lại mềm mại ,kiều tích phong tình : "Trưởng lão, ta có tâm hướng Phật, ngươi mang lên ta được không?"

----------------
*ai cứu tui với tr ơi , có ai biết "kiều tích phong tình" là gì không mọi người ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro