tây du kí 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tăng khép hờ mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Phó Trăn Hồng : “Phía trước chính là Bạch Hổ thôn, ngươi cùng chúng ta đến thôn đi.”

“Đến thôn rồi thì sao?” Phó Trăn Hồng hơi mấp máy môi, âm thanh phát ra vừa nhẹ vừa ngắn: “Đến thôn rồi , có phải là theo lời trưởng lão vừa nói ,tách ra?”

“Ngươi cần bình tĩnh lại ,biết đâu sau khi đến thôn Bạch Hổ ngươi không muốn đi theo chúng ta nữa thì sao.”

“Trưởng lão, Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui.” Phó Trăn Hồng cười khổ, âm thanh nhỏ nhẹ như đẩy ra một làn sóng nước. Đôi mắt ướt át rủ xuống, mi mắt dài mà dầy dặn rủ xuống tạo thành hình cánh quạt ,yếu ớt nhưng lại động lòng người.

Trư Bát Giới ở một bên nhìn, dù biết đối phương là một nam nhân, giờ phút này trong lòng lại như cũ dâng lên thương tiếc, “Tiểu công tử, ngươi nghe sư phụ ta nói, đến thôn Bạch Hổ rồi nói sau.”

Hắn vừa nói xong, liền nghe được giọng nói vui mừng của Sa Ngộ Tịnh : “Đại sư huynh quay lại rồi!"

Phó Trăn Hồng nghe vậy, làm bộ muốn cùng Đường Tăng đứng lên, lại bởi vì ngồi ở dưới trời nắng lâu quá, đầu hơi choáng váng, bất chợt đứng dậy liền muốn ngã về phía trước.

Đường Tăng thấy thiếu niên này đột nhiên ngã về phía mình, theo bản năng giơ tay đón lấy.

Mà ngay thời điểm Phó Trăn Hồng sắp ngã vào lòng Đường Tăng, một bàn tay trực tiếp đẩy Phó Trăn Hồn ra

Phó Trăn Hồng bị sức mạnh này đẩy ngã xuống đất, chân phải đập mạnh xuống, “Đau quá……” Hắn che lại chân, cắn răng nói.

Trư Bát Giới nhanh nhẹn đỡ Phó Trăn Hồng đứng dậy: “Tiểu công tử, ngươi không sao chứ?” Hắn hỏi xong, lại trừng mắt với Tôn Ngộ Không: “Đại sư huynh, ngươi làm gì vậy!”

Tôn Ngộ Không không nói chuyện, mà là ánh mắt thẳng tấp nhìn chằm chằm Phó Trăn Hồng, đôi mắt vốn dĩ màu đen của hắn từ từ thay đổi màu sắc, biến thành một màu vàng kim chói như mặt trời.

Phó Trăn Hồng để hắn nhìn tùy ý, thuận tiện không có dấu vết mà thưởng thức nhan sắc của vị tề thiên đại thánh danh tiếng đồn xa này.

Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, mặc nộ tăng phục hai màu đỏ đen, đeo vòng kim cô, đầu tóc hỗn loạn dựng thẳng về phía trước, biểu hiện ra tính cách sác bén cùng kiệt ngạo khó thuần.

Thực mau, kim sắc đôi mắt của Tôn Ngộ Không liền biến trở về màu đen. Mày kiếm vừa nhíu, tưởng hắn từ Thái Thượng Lão Quân lò luyện đan ra tới, hoả nhãn kim tinh thế nhưng không nhìn ra được nam tử này rốt cuộc là yêu hay người.

Sa Ngộ Tịnh thấy sắc mặt của Tôn Ngộ Không , liền cũng biết trong hoả nhãn kim tinh , đây là hình dáng vốn có của tiểu công tử, nếu không thì lấy tính cách của đại sư huynh, tất nhiên là đã đánh đòn cảnh cáo.

“Đại sư huynh, ngươi đừng hễ nhìn đến người có diện mạo xinh đẹp liền nghĩ người ta là yêu quái!” Trư Bát Giới bĩu môi không hài lòng.

Tôn Ngộ Không cười lạnh: “Ngươi tên ngốc này, kêu ngươi chăm sóc sư phụ, ngươi đều làm ngược lại, người kỳ quái nào ngươi đều dẫn lại gần sư phụ?”

Tuy rằng trong hoả nhãn kim tinh của hắn, khuôn mặt của thiếu niên này không có thay đổi gì, trên người cũng không có yêu khí, nhưng Tôn Ngộ Không luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Ngộ Không, không được vô lễ.” Đường Tăng đối với Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng lắc đầu.

“Đại sư huynh, tiểu công tử này cũng là một người đáng thương.” Sa Ngộ Tịnh đem Tôn Ngộ Không kéo đến một bên,  kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho hắn.

Tôn Ngộ Không nghe xong, đi đến trước mặt Phó Trăn Hồng, hơi nhíu mi: “Nói như vậy ngươi muốn đi cùng chúng ta đến thôn Bạch Hổ?”

Phó Trăn Hồng nhút nhát sợ sệt nhìn hắn một cái, gật gật đầu, sau đó lập tức liền tránh đi tầm mắt của hắn, trốn đến bên cạnh Đường Tăng, giống như là có chút sợ hắn.

Đường Tăng nói: “Ngộ Không, ngươi đi trước dò đường, đã tìm được chỗ nào có thể nghỉ chân chưa?”

“Phía trước có một khách điếm, chúng ta đi ngay bây giờ là có thể đến nơi trước khi trời tối”

Đường Tăng gật đầu: “Vậy ta đi thôi.”

“Trưởng lão,” Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng  kéo áo Đường Tăng , nói giọng cẩn thận:"Lúc nãy ta bị ngã ,chân bị thương rồi.”

Đường Tăng dừng một chút, hỏi hắn: “ngươi biết cưỡi ngựa không?”

“Ta…… Ta không biết.” Nói lời này, thiếu niên kia mặt nếu phù dung ,lộ ra một chút xấu hổ, còn mang theo một loại ngượng ngùng vì làm người ta thêm phiền, ngây ngô giống như là hoa đào bị nước mưa đánh phải.

“Kia này làm sao bây giờ?” Sa Ngộ Tịnh cũng buồn rầu nhăn lại mi.

“Còn có thể làm sao bây giờ?” Trư Bát Giới trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không, ngay sau đó đối phó đến hồng nói: “Tiểu công tử, đến đây, lão heo ta sẽ cõng ngươi.”

Nói xong, Trư Bát Giới liền đi đến trước mặt Phó Trăn Hồng, ngồi xổm xuống.

Tôn Ngộ Không thấy vậy, trực tiếp nhéo lỗ tai Trư Bát Giới, không quan tâm Trư Bát Giới kêu đau ,kéo hắn đến  trước mặt bạch long mã: “Ngươi đi dẫn ngựa, ta tới cõng hắn.”

Trư Bát Giới xoa xoa lỗ tai, sau khi biến trở về bộ dạng tai to mặt lớn, nắm yên ngựa tức giận bất bình nói: “Hảo ngươi cái đại sư huynh, chuyện tốt nào cũng bị ngươi giành.”

Tôn Ngộ Không không phản ứng lại Trư Bát Giới, chờ Đường Tăng lên ngựa, hắn ngồi xổm xuống , quay đầu lại nói với Phó Trăn Hồng: “Đến đây.” Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc thiếu niên này muốn giở trò gì.

Phó Trăn Hồng bò lên lưng Tôn Ngộ Không, dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không sau khi cõng lên Phó Trăn Hồng đi tuốt đằng trước dẫn đường, Trư Bát Giới dắt ngợi đi theo phía sau, Đường Tăng ngồi trên lưng ngựa, Sa Ngộ Tịnh cầm hành lý đi ở cuối cùng.

“Nói đi, ngươi rốt cuộc là yêu quái phương nào?” Tôn Ngộ Không dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe được nói.

“Yêu quái?” Phó Trăn Hồng khó hiểu, buộc chặt hai tay ôm cổ Tôn Ngộ Không , sau đó đem cằm đặt ở trên vai Tôn Ngộ Không, có chút ủy khuất nói: “Ta không phải yêu quái.”

“Đừng có giả vờ” Tôn Ngộ Không lạnh lùng: “Cơ thể của người bình thường sẽ không lạnh băng không có độ ấm giống như ngươi.”

“Không có độ ấm sao……” Phó Trăn Hồng nhẹ giọng lẩm bẩm một chút, thần sắc nhu nhược trên mặt rốt cuộc biến mất.

Hắn quay đầu đi, môi tiến đến bên tai Tôn Ngộ Không, từ từ phun ra một câu: “Vị này tiểu trưởng lão nha, ngươi là như thế nào cảm thụ độ ấm của ta? Dùng thân thể của ngươi sao?” Hắn khóe miệng biên giương lên một độ cong nhỏ đến không thể phát hiện , trong lúc nói chuyện đã dùng hai chân ôm lấy cơ bụng rắn chắc của Tôn Ngộ Không, âm thanh nhẹ mà triền quyển: “Giống như vậy?”

Thân thể Tôn Ngộ Không cứng đờ, ngay sau đó lại khinh thường, cười lạnh nói: “Yêu quái như ngươi, chẳng lẽ là muốn quyến rũ lão tôn?”

“Cũng không phải,” Phó Trăn Hồng nói, lại đem môi để sát vào vài phần, vì thế đôi môi mềm như hoa kiều kia liền trực tiếp đụng phải lỗ tai Tôn Ngộ Không, hắn cong đôi mắt, khôi phục thành chất giọng bình thường, chậm rãi nói: “Tiểu bát hầu, ta càng hứng thú với sư phụ của ngươi hơn.” Âm thanh nhẹ mà thiển, có chút trầm thấp, không giống mới vừa rồi thanh nhuận mảnh mai mềm mại, mà là một loại ngả ngớn, không chút để ý, giống như sóng điện lưu chuyển liêu nhân từ tính.

Tôn Ngộ Không chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa một chút, cả người đều có chút không thoải mái, hắn tưởng đem yêu quái trên lưng ném xuống đất, lại phát hiện thân thể của mình bị đối phương gắt gao ôm lấy: “Ngươi này tiểu yêu, thế nhưng biết ta thân phận, không sợ ta đem ngươi một gậy đánh chết.”

“Ta ở trong mắt mấy vị trưởng lão kia, hiện tại chính là người.” Phó Trăn Hồng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau: “Ngươi bây giờ nếu đánh chết ta,sư phụ của ngươi tất nhiên sẽ trách tội ngươi."

“Ngươi uy hiếp ta?” Tôn Ngộ Không nguy hiểm ,nheo nheo mắt.

“Ta là muốn hợp tác với ngươi.”

“Ha?” Tôn Ngộ Không có một chút hứng thú nào, hắn rốt cuộc muốn nghe xem tên yêu quái này rốt cuộc có quỷ kế gì.

“Ngươi bị đè ở ngũ chỉ sơn 500 năm, bây giờ rốt cuộc giải thoát đạt được tự do, cần gì phải tiếp tục tròng lên một loại trói buộc khác?” Phó Trăn Hồng hướng dẫn từng bước, “Ta biết khẩn cô chú trên đầu ngươi chỉ cần hòa thượng kia niệm kinh, đầu liền sẽ đau đến muốn nứt ra, ta nếu như đem sư phụ ngươi ăn một lần, ngươi tự nhiên cũng sẽ thoát khỏi trói buộc.”

“Thì ra ngươi là muốn ăn sư phụ ta.” nội tâm Tôn Ngộ Không tuy không phục Quan Âm dùng khẩn cô khiến cho hắn phải bạo hộ Đường Tăng đi tây đi lấy kinh, nhưng rốt cuộc cùng Đường Tăng ở chung một đoạn thời gian. Tình nghĩa thầy trò tuy không thể cứng như bàn thạch, lại cũng không phải một tên tiểu yêu có thể dao động dễ dàng như vậy.

Huống chi, sư phụ cũng chưa bao giờ niệm chú ngữ đối với hắn.

“Sư phụ của ngươi là cao tăng Phật đạo, ăn thịt của hắn là có thể trường sinh bất lão.” Phó Trăn Hồng phóng nhẹ thanh âm, cười khẽ: “Ngươi nói xem giữa trời đất này, còn có cái gì là so được với vĩnh sinh?”

“Si tâm vọng tưởng!” Tôn Ngộ Không thanh âm lạnh lẽo, trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau của Phó Trăn Hồng , chỉ trả lời một câu phía trước.

Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng than một tiếng: “Nói như vậy, chúng ta giao tiếp thấ bại.” Hắn hơi hơi dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Thật ra ta rất thích ngươi, ngươi xem, ngươi là yêu, ta cũng là yêu, yêu nên cùng yêu ở bên nhau.”

Tôn Ngộ Không rũ xuống mí mắt trầm mặc.

"Yêu quái như ngươi mỗi ngày cùng người quậy với nhau, còn bị người tùy ý sai sử, không cảm thấy nhục cho thân phận hầu yêu của ngươi sao?” trong thanh âm Phó Trăn Hồng mang lên một chút khinh thường.

Tôn Ngộ Không nghe được, sắc mặt lập tức tối sầm, “Ngụy biện!”

“Ngoan cố.” Phó Trăn Hồng lắc đầu, ngay sau đó đem gương mặt lạnh băng dán lên gương mặt của Tôn Ngộ Không , trong giọng nói mang theo một loại nhàn nhạt lạnh lẽo cùng trìu mến: “Nếu như thế, ngươi cần phải hảo hảo bảo hộ sư phụ ngươi, nếu không một ngày nào đó, ta bắt được hắn, ta sẽ từ từ tróc hết máu thịt của hắn, đặt trong lửa lớn mà nấu, sau đó ăn sạch hắn, liền một khúc xương cốt cũng không chừa lại.”

Hắn mỗi một câu nói, sắc mặt Tôn Ngộ Không liền khó coi hơn một phần, nói xong lời cuối cùng, trên người Tôn Ngộ Không đã tản ra hàn khí cùng sát ý nồng đậm.

Ngay lúc Tôn Ngộ Không chuẩn bị lấy ra Kim Cô Bổng, đôi tay vòng lấy cổ hắn lại đột nhiên bắt đầu biến hóa.

Chỉ thấy nguyên bản trắng nõn như ngưng chi ngọc ngó sen bàn tay, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được  nhanh chóng tiêu tán. Như là một khối thân thể tới vào lửa lớn, huyết nhục bị cắn nuốt, tan rã.

“Đại sư huynh!” Tôn Ngộ Không nghe được tiếng là khiếp sợ của Sa Ngộ Tịnh phía sau.

Ở trong sương khói nhạt nhẽo, Tôn Ngộ Không cúi đầu, nhìn về phía cái chân triền trên eo của mình, không có độ ấm, không có máu thịt, mà là những cây xương cốt nhìn rõ được cả từng khớp xương, dưới ánh mặt trời, phiếm ra ánh sáng lạnh băng, khủng bố, âm trầm, không rét mà run. Mà đôi tay vòng trên cổ hắn, cũng thế.

Thời khắc cuối cùng mà sương khói tan đi, Tôn Ngộ Không nghe thấy được một mùi hương nhàn nhạt. Âm thanh lạnh băng của yêu quái truyền vào tai, tựa như đao kiếm phiếm ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh sáng mặt trăng ————

“Tiểu bát hầu, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro