tây du kí 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi âm thanh biến mất ở câu cuối cùng, lạnh băng xương cốt rơi từ trên lưng Tôn Ngộ Không xuống đất, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “Phanh” .

Tôn Ngộ Không rũ xuống mí mắt, nhìn một đống xương khớp rơi trên mặt đất, cắn cắn khóe môi, một tiếng cười khinh miệt phát ra.

Câu nói cuối cùng của yêu quái này là đang khiêu khích

"Thì ra tiêu công tử kia là yêu quái!” Sa Ngộ Tịnh không thể tin tưởng mà cảm thán, hắn buông đòn gánh, đi đến bên cạnh Tôn Ngộ Không, ngồi xổm xuống quan sát đống xương trên mặt đất: “Này thoạt nhìn hình như là xương của con người, yêu quái này chẳng lẽ là bám vào người?”

“Yêu quái cái gì mà yêu quái! Nếu là yêu quái thì tại sao lúc nãy không bắt sư phụ đi?” Trư Bát Giới tức giận đến nỗi vung lên ống tay áo, một chút cũng không tán đồng câu nói của Sa Ngộ Tịnh.

Con heo ngốc này rõ ràng đang cưỡng từ đoạt lí. Lúc này trong lòng không thoải mái, liền trút giận lên người ta, cũng không biết là giận vì thiếu niên đẹp như vậy lại là yêu quái, hay là giận thiếu niên chưa nói câu nào đã đi rồi, không để lại thứ gì.

Sa Ngộ Tịnh nhíu mày, người trung thực như hắn cũng nhịn không được mà trách cứ: “Nhị sư huynh, ngươi nói gì vậy!”

Bọn họ ở phía sau đều tận mắt nhìn thấy, cái kia xinh đẹp tiểu công tử rõ ràng liền biến thành từng đoạn xương cốt, nếu là một người bình thường, lại tại sao đột nhiên liền biến thành bộ dạng như vậy?

“Ta nói cái gì?” Trư Bát Giới không phục: “Liền tính kia tiểu công tử là yêu quái, hắn không phải là không bắt sư phụ sao? Thật muốn tính xuống dưới, ngươi là yêu, ta là yêu, đại sư huynh là yêu. Khác nhau chỗ nào chứ?”

Rốt cuộc hắn cũng từng Thiên Bồng Nguyên Soái vang danh thiên hạ, tính tình lại tham ăn biếng làm, chả khác gì một cái thùng cơm biết đi, xảo lưỡi như hoàng tức giận phản bác lại, lại là ngoài ý muốn đem tất cả làm cho thông suốt.

Từ xưa đến nay Sa Ngộ Tịnh nói ít làm nhiều, trầm tính kiệm lời, hắn không biết nói như nào thì làm sao có thể nói lại Trư Bát Giới?

Cuối cùng vẫn là Đường Tăng mở miệng, bình tĩnh nhàn nhạt nói: “ Được rồi, tiếp tục lên đường đi.”

Thời điểm bạch long mã đi ngang qua vị trí bộ xương cốt, Đường Tăng hơi rũ mi mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt trầm tĩnh bình thản lại hiện ra một mạt suy tư.

Trong thâm tâm mà nói. Thiếu niên này rốt cục là người hay yêu, đối với Đường Tăng mà nói chỉ có mấy chữ, thấy huyễn  phải lập tức rời xa.

Thầy trò bốn người lại đi thêm nửa canh giờ, mới đến được khách điếm Tôn Ngộ Không đã nói.

Khách điếm này mở ở ngay ranh giới của Bạch Hổ thôn.

Khách Sạn ông lão thành thật thoạt nhìn đã 50, sau khi Đường Tăng giải thích lý do đến, ông chú đem cho bọn họ một ít nước cùng đồ chay, lại làm tiểu nhị đi sửa sang lại một gian phòng ở.

Thầy trò bốn người ngồi ở trên ghế ăn cơm chay, ngồi cạnh bàn của bọn họ là ba người mặc đồ của nha môn.

Người gầy nhất trong ba người kia sau khi uống thêm một chén rựu, oán giận nói: “Nhà họ Vương có đứa con cả là Vương tam nhi cũng mất tích được, người sáng suốt đều biết là yêu quái quấy phá, mà Huyện thái gia lại làm mấy người chúng ta đi tìm kiếm, này không phải cố tình làm khó chúng ta sao?”

“Làm bộ tìm một chút là được ,muốn lên Bạch Hổ Lĩnh thật, chỉ sợ là có đi mà không có về.” Bộ khoái ngồi bên phải lắc lắc đầu.

“Theo ta thấy, xét đến cùng còn không phải bởi vì háo sắc? Yêu quái kia lớn lên đẹp,  giống như hồ tiên trong thoại bản, những người đó đều muốn làm thư sinh mà hồ tiên thích.” Bộ khoái ngồi bên trái cụng chén cùng bộ khoái cao gầy, lộc cộc uống lên vài chén, dùng ống tay áo lau khóe miệng, lại tiếp tục trêu chọc nói: “Các ngươi nói những người đó có buồn cười hay không, không nghĩ tới kia yêu quái đẹp là đẹp, lại không phải tiên, còn chưa kịp phong lưu mà đã thành oan hồn trước rồi!”

Ba cái bộ khoái này nói chuyện với nhau âm thanh thật sự không phải là nhỏ, thầy trò bốn người ngồi chỉ cách họ không hơn 1 mét, cả câu chuyện đều đã nghe đến rõ ràng rành mạch.

Ngay thời điểm nghe đến chữ “Đẹp”, thầy trò bốn người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới xinh đẹp tiếu lệ tiểu công tử gặp trước khi đến khách điếm.

Tiểu công tử thực đẹp, phù dung mặt, mắt đào hoa, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược chọc người thương tiếc, nhưng đáng tiếc hắn lại là yêu quái.

Yêu quái mà những người này nhắc tới là người nọ sao?

Nhưng vị công tử đó đẹp thì đẹp thật, lại cũng tựa hồ không có chỉ cần cười nhẹ một cái cũng đủ đem hồn người ta đều câu mất đi?

Cũng không quá bao lâu, ba cái bộ khoái uống xong rượu liền đi ra khách điếm, thầy trò bốn người dùng xong cơm chay cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

…………

Nửa đêm thời gian, gió thổi nhè nhẹ động đến những tán cây rậm rạp, mang đến một âm thanh sàn sạt.

“Cháy rồi!”

“Người đâu mau tới dập lửa!”

“Các ngươi thấy con trai ta sao? Có ai thấy con trai của ta khổng?”

“Chưởng quầy! Hiện tại quan trọng nhất chính là dập tắt lửa a! Con trai của ngươi lớn như vậy rồi, ngươi còn sợ hắn đi lạc không bằng!”

Ở một trận  những tiếng ồn ào, thầy trò bốn người từ trong mơ tỉnh dậy.

Đường Tăng đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, ẩn ẩn có ánh lửa ở thiêu đốt.

“Ngộ Không, các ngươi đi xem.”

Thời điểm ba cái đồ đệ đi hỗ trợ dập lửa, Đường Tăng bị ông chủ khách sạn kéo lại, vị này hơn 50 tuổi lão đại hán vẻ mặt nôn nóng khẩn cầu Đường Tăng hỗ trợ tìm kiếm đứa con trai đột nhiên mất tích của hắn.

Thầy trò bốn người trước khi vào phòng còn từng cùng con trai của ông chủ chạm mặt, là cái nam tử trưởng thành cỡ chừng hai mươi, dáng người cao lớn cường tráng.

Theo như lời của ông chủ khách sạn, mười lăm phút phía trước con của hắn Trương Thắng đến phòng của ông, nói với hắn một đống câu từ không thể nào hiểu được.

Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, sau khi Trương Thắng ra khỏi phòng của hắn, hắn mới càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, mà thời điểm hắn muốn đi tìm Trương Thắng hỏi rõ ràng, phát hiện con của hắn đã không ở trong phòng. Hắn còn không có phản ứng lại đây, khách điếm lại đột nhiên bắt đầu cháy.

Từ thời gian đến xem, Trương Thắng là mới vừa mất tích không bao lâu. Đến nỗi lửa cháy thình lình , cùng Trương Thắng có quan hệ hay không tạm thời vẫn chưa biết được. Có những người khác lại dập tắt lửa, việc cấp bách, đó là tìm được Trương Thắng.

Vì thế Đường Tăng cùng ông chủ khách điếm phân công ra tìm kiếm hai bên khách điếm

Giờ phút này, đã là đêm khuya, lửa lớn đột nhiên thiêu đốt làm cả khách điếm tràn ngập âm thanh trẻ con khóc cùng tiếng người lớn vội vàng đi múc nước dập lửa, tất cả những âm thanh ấy đan chéo ở bên nhau, trở nên càng thêm ầm ĩ.

Mà ở bên ngoài khách điếm, ánh trăng không biết từ khi nào biến mất sau những áng mây đen, chỉ còn lại có một chút ít ỏi ánh sáng, gió thổi động loang lổ lá cây, đong đưa gian trên mặt đất ảnh ngược ra màu đen hình cắt, tăng thêm vài phần âm trầm thần bí.

Đường Tăng đi trên con đường quá mức an tĩnh này, sau đó tìm được Trương Thắng dưới gốc một cây hòe.

Hắn đi qua, đang muốn kêu Trương Thắng, đối phương lại như là hoàn toàn nhìn không thấy hắn,  khuôn mặt chất phác kia đang đi nhanh lên núi.

Đường Tăng quay đầu lại nhìn thoáng qua khách điếm đang nhuốm trong ánh lửa, lại nhìn thoáng qua Trương Thắng sắp đi khỏi tầm mắt của hắn, suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn là đi theo sau Trương Thắng.

Trương Thắng đi thực mau, Đường Tăng không thể không tăng lên tốc độ đuổi theo.

Theo bọn họ càng đi càng xa, ánh sáng nhạt nhạt cuối cùng bị cây hòe cao lớn che khuất, tiếng ve sầu biến mất, thay vài đó là tiếng của chim ưng cùng kền kền đang đói khát. Lá cây cùng cành cây giống mở ra nanh vuốt, tràn ngập hơi thở âm u lạnh lẽo làm người ta sởn tóc gáy.

May mắn là Trương Thắng cầm theo đuốc nên Đường Tăng mới có thể chính xác mà theo sau hắn.

Đường núi lồi lõm chập chùng làm tốc độ đi của hắn chậm lại, Đường Tăng dẫm tới rồi một ít vật cứng, không biết rốt cuộc là xương của dã thú hay con người.

Đường Tăng nghĩ tới truyền thuyết của Bạch Hổ Lĩnh, lại nghĩ tới cái kia xuyên bạch y thiếu niên.

Hắn đi theo bóng dáng mơ hồ của Trương Thắng, đi tới một sơn cái bí ẩn sơn động. Hắn nhìn Trương Thắng đi vào trong, lý trí nói cho hắn hiện tại không nên lại đi theo vào, hắn nên dừng bước. Nhưng trên thực tế, từ lúc hắn phát hiện Trương Thắng hướng Bạch Hổ Lĩnh mà đi…… Mà thời điểm hắn quyết định đuổi theo, cũng đã mất đi cơ hội tốt nhất để quay lại.

Thu liễm tâm tư, Đường Tăng hô hấp chậm lại, nhấc chân theo đi vào, đi theo Trương Thắng đi vào sơn động, xuyên qua hành lang thật dài, ánh nến lập lòe, đi đến chỗ sâu nhất của sơn động.

Hắn trốn đằng sau một tảng đá trong sơn động, ở chỗ có ánh nến sáng nhất, trong nháy mắt thấy được thiếu niên vận hồng y nằm trên giường, hắn cả người đột nhiên giật mình.

Thiếu niên mềm mại nghiêng người nằm ở trên giường, cổ tay trong suốt như ngó sen gối đầu, màu đen tóc dài tùy ý rối tung, tư thái thanh thản lại lười biếng. Thu liễm nơi có tâm tư, Đường Tăng phóng khinh hô hấp, nhấc chân theo đi vào.

Hắn bước chân thực nhẹ, đi theo Trương Thắng hướng trong đi, xuyên qua thật dài ánh nến lập loè cách hành lang, vẫn luôn đi đến chỗ sâu nhất.

Hắn giấu kín ở một cái cục đá mặt sau, ở ánh nến nhất sáng ngời địa phương, ở ngước mắt nhìn đến giường nệm thượng hồng y thiếu niên trong nháy mắt, cả người giật mình ở tại chỗ.

Thiếu niên nghiêng người nằm ở mềm mại trên giường, như ngó sen trong suốt cổ tay trắng nõn gối đầu, màu đen tóc dài tùy ý rối tung, dung mạo cực kỳ điệt diễm, cơ như ngưng chi tuyết trắng, mi như mực tàu, khóe mắt đuôi lông mày gian mang theo một loại hoặc nhân mị thái cùng yêu dị, không có chỗ nào là không tinh xảo, không chỗ nào là không hoàn mỹ. Nhiều một phân tắc tục, thiếu một phân lại mất phong tình.

Đường Tăng nghĩ tới những thôn đối với mô tả về thiếu niên này giữ kín như bưng.

Yêu quái trên Bạch Hổ Lĩnh nha, chỉ cần liếc mắt xem người một cái, liền có thể đem người hồn đều câu đi.

Hắn vốn tưởng ấy chỉ là lời nói khoa trương, là yêu quái làm phép làm những người tham luyến sắc đẹp bị mê đảo.

Lại không nghĩ rằng thế gian này thật đến có như vậy y diễm tuyệt sắc, làm người chỉ cần xem một cái, liền tâm sinh hoảng loạn.

Đường Tăng đang nghĩ ngợi, thiếu niên ở thời điểm này đang chậm rãi nâng lên đôi mắt. Hắn thấy được con ngươi đen nhánh của thiếu niên, lạnh lẽo sâu thẩm như hàn đàm, hắn mới phát hiện so sánh với mị ý hoặc sắc dung nhan, ánh mắt của thiếu niên giống như vô số ánh sao trên trời, trong ánh trăng sáng lại vô cớ lộ ra vài phần cô tuyệt sắc bén cùng lãnh đạm.

Yêu dị mị hoặc dung nhan, cùng ánh mắt thanh lãnh, cao không với được.

Mâu thuẫn mà lại dung hợp ở trên người thiếu niên.

Làm người ta vì điều trước mất hồn, rồi sau đó lại bởi vì ánh mắt ấy mà hạ thấp bản thân nhỏ nhoi tựa như bụi bặm.

“Ngươi là ai?”

Đường Tăng nghe được âm thanh của thiếu niên, lười biếng mà triền quyển, tựa như không chút để ý nhưng lại mang theo một chút liêu nhân từ tính.

Theo sát thanh âm này mà đến, là tầm mắt của thiếu niên thẳng tắp mà nhìn hắn.

Thiếu niên phát hiện hắn.

Trong nháy mắt này, tâm Đường Tăng đột nhiên căng thẳng,

Thành như lời nói của Phật tổ, thế gian này hết thảy sự vật, đều có duyên mà đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro