Xuân thời chơi vơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em em hỡi, khép hờ đôi mắt lại.

Đừng nhìn anh, qua đáy mắt xuân thời.

Chớ chôn anh, trong nỗi nhớ chơi vơi

Trăng trăng hỡi, chỉ cho nhìn vời vợi.

...

Tàn ác quá em ơi anh là tình thuở thiếu thời."

Xuân sẽ giết chết anh mất thôi, nhưng cũng là xuân thổi cho hồn anh sống lại. Lạ lùng và khó hiểu, như thuở xuân về trong những tâm hồn thiếu nữ, họ réo cờ reo vang trong những nụ hoa bừng sức sống. Nhưng cũng là xuân, xuân lại chết đi, rĩu rợi và héo tàn trong những trái tim cằn cỗi. Xuân mang hai mặt của cuộc đời và muôn hình vạn trạng của sắc hoa phút chơi vơi há nụ, nhưng xuân chẳng bao giờ mang lại hình bóng em.

Đêm về và mấp mẻ những đê mê của chuyện cũ xa vời. Lạ lùng và khó hiểu. Nói một cách ví von giàu lãng mạn (chao ôi, anh chẳng có gì cả, chẳng có gì ngoài miệng lưỡi cả, em ơi), tình ta(cái điều chẳng còn nữa) như là trời về trong chu kì nhật nguyệt.

Nghe đồ sộ và kì vĩ quá đỗi. Cái nỗi niềm thiếu thời chẳng kịp lớn khôn, chết héo chết mòn trong những tháng ngày ngu muội, nay lại khoác lên trên vai cái vẻ hào hoa của thời vận xoay vần. Em, em ơi, nhưng có phải ta là một nửa nhật nguyệt không. Cũng reo hoan khi bình minh bừng dậy và nôn nao trong cái hoàng hôn úa tàn. Chao ôi, anh dùng nhiều từ hoa mỹ quá, chẳng khác gì đám miệng lưỡi thì hay nhưng tài cán lại chẳng có gì (cái đám người em khinh bỉ ấy.)

Thì là anh chứ chẳng còn ai. Em là nguyệt em ơi, từ cái tên (Tsu) đã là mặt trăng thiếu nét rồi. Em ngỡ là tròn vành vạnh nhưng lại khuyết thiếu đôi phần. Em là thiếu trời trong cái tên em (Thiên Thanh), nhưng bản thân em đã là sắc xanh của trời. Có lẽ thế, còn anh là gì ấy nhỉ. Chẳng là gì, chẳng là gì cả. Gọi tình ta là một nửa vì chỉ có em tròn vai rõ phận mà thôi. Anh chẳng là trời và có khi cũng chẳng tới cái gọi là vì sao. Chẳng phải cây đa cũng nào đâu thằng cuội. Anh chẳng là gì dưới đáy trăng xanh.

Có lẽ là vì thế mà tình tan em ơi. Em truy tìm một bầu trời để đỡ nặng đôi vai, tìm một điểm treo để thỏa sức bay cao của vùng trời vời vợi. Còn anh, anh hèn mọn và thấp kém. Chẳng ai có thể xây thang bằng câu từ và chẳng phép màu hóa từ những con chữ.

Nhưng cũng một năm rồi, lạ lùng và khó hiểu. Trăng tắt đi rồi anh phải chết mất thôi. Chết trong cái rét giá băng mà làn thu đem lại. Em là trăng khi xuân thời, em cũng là trăng khi thu tới. Mắt em hòa vào trăng như nhiệm màu ai ướm lên đôi mắt. Cặp mắt như làn nước mùa thu, chỉ giỏi hút người ta trầm mình vào.

"Và tơ tình, và nguyệt lão ác tan,

Chỉ khóc thương, chẳng biết gánh tang bồng.

Ngày ngày nhớ, đêm đêm thương cùng tận.

Treo hồn trời, trộm nhớ ngắm qua sông.

Vì chỉ có qua làn nước anh mới thấy được em, cũng là trăng với hình thù tỏa sáng. Nhưng em ơi, trăng dưới nước nào phải trăng trên trời, rồi sẽ lại một người vớt ánh trăng đi, chẳng còn lại điều chi cho anh nữa.

***
03/7/2022 - 03/7/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro