Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tĩnh nhi, con nhất định phải khỏe lại, là mẫu thân có lỗi với con, khiến con chịu khổ rồi. Con phải mau tỉnh lại."
Trong đêm, tiếng khóc nỉ non thương lòng.
Trải qua ba ngày, đến ngày thứ tư, cuối cùng Lạc Tranh cũng đã tỉnh, người đầu tiên nàng thấy là Cửu Dung.
- Tiểu thư, người tỉnh rồi, người làm thuộc hạ lo chết mất.
- Chuyện ta nói ngươi, ngươi làm như thế nào rồi ?
Lạc Tranh thân dựa thành giường, gương mặt nhợt nhạt.
Cửu Dung thở dài, toan nói, Bạch Cơ hớt hả chạy vào.
- Cửu Dung, ngươi mau đi xem có chuyện rồi.
- Tiểu...tiểu thư người tỉnh rồi.
- Có chuyện gì?
" Rầm" Từ Nguyệt Lam ánh mắt giận dữ nhìn Vân Hoành.
- Ngươi mới nói điều gì?
- Hoành cầu thân với quận chúa.
Vân Hoành cúi người hướng Từ Nguyệt Lam lặp lại, Lạc Nhiễm đứng bên không khí cũng không thông nổi.
- Không được, bọn ta không đồng ý.
- Tại sao? Ta cùng quận chúa lưỡng tình tương duyệt, cầu hai vị tác thành.
- Hai người các ngươi không được.
- Tại sao chứ, ta không xứng với nàng sao?
Vân Hoành bực tức thét lên, Từ Nguyệt Lam uất nghẹn không nói thành lời.
Lạc Nhiễm nhìn tình cảnh cũng không biết nói gì cho phải.
- Bởi vì hai người các ngươi là huynh muội.
Một giọng nói nhẹ nhàng uy nghiêm có sắc thái vang lên, từ trong nội thất một phụ nhân váy tím giản đơn đi ra, khuôn nhan đã phái đi theo năm tháng nhưng nét sắc xảo vẫn không mờ nhạt, từng cử chỉ đều là sự uy nghiêm.
Vân Hoành trợn tròn mắt, bất giác lùi sau, không tin vào mắt mình.
- Mẫu ... mẫu hậu, là người sao?
- Là ta.
Phải phụ nhân đó chính là Khương hoàng hậu Khương Nguyệt Lan.
Bà tiến đến đưa tay run run chạm vào khuôn mặt của Vân Hoành, trên mặt bà đã phủ một tầng nước mắt.
- Hoành nhi, Lạc Tranh chính là muội muội của con Vân Tĩnh.
Vân Hoành mắt đỏ đi, từ trong mắt trào ra giọt lệ, cuối cùng hắn cũng tìm được mẹ ruột của hắn, còn tìm được cả muội muội.
Hắn ôm lấy Khương Nguyệt Lan, tìm sự ấp ấm mà hắn đã mất đi hai năm qua.
- Mẫu thân, con rất nhớ người, rất nhớ người, ở nơi kia con cảm thấy thật lạnh lẽo.
- Hoành nhi, là mẫu thân không tốt, là mẫu thân có lỗi với con cùng Tĩnh nhi.
Khương Nguyệt Lan ôm đứa con trai đã hơn hai mươi năm chưa lần gặp lại, là nỗi đau cắt tim gan của bà.
- Người không có lỗi, lỗi là do phụ hoàng nhu ngược không bảo vệ được người.
Âm giọng khàn khàn vang lên, khiến người trong phòng đều giật mình. Lạc Tranh đến rồi, nàng chỉ là một thân váy trắng, mái tóc dài cũng chưa kịp vấn lên, buông xoã tuỳ ý, nét mặt xanh xao, được Bạch Cơ cùng Cửu Dung đưa đến.
- Tranh nhi, ngươi tỉnh rồi.
- Không chết được, nếu không vậy, các người còn giấu ta đến bao giờ? Ta ngây ngốc 10 năm ở Thiên Sơn không phải bù nhìn.
Cả bốn người Lạc Nhiễm, Từ Nguyệt Lam, Khương Nguyệt Lan, Vân Hoành, quay mắt nhìn từ ngồi trên ghế, khuôn mặt nàng xanh xao nhưng khí chất vẫn không thay đổi, khí chất của một bá vương cao quý lãnh khốc, ngay cả Khương Nguyệt Lan làm hoàng hậu ngần ấy năm vẫn chưa có được.
- Ngươi giả bệnh ?
Khương Nguyệt Lan giọng run run, muốn tiến đến chạm lấy nàng nhưng lại sợ hãi, bà sợ hãi ánh mắt lạnh nhạt của nàng.
- Tiểu thư, phát bệnh là thật nhưng chỉ cần độ khí đã đỡ rồi, còn lấy máu là nghiệm thân.
Cửu Dung vội đỡ lời, mắt đầy ý cười nhìn Vân Hoành.
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, Vân Hoành bất chợt cảm nhận ánh mắt lạnh băng kia đang nhìn mình, hắn ngước lên quả thật đụng phải ánh mắt của Lạc Tranh.
- Vân thái tử, ngươi nói xem, mẫu thân cũng tìm được, muội muội cũng tìm được rồi, ngươi tiếp theo làm gì?
- Theo ta về Tây quốc đi, ta sẽ chăm sóc bảo vệ cho hai người.
Vân Hoành không hiểu ý Lạc Tranh cho lắm nhưng vẫn trả lời.
- Chăm sóc bảo vệ.
Lạc Tranh vịn vào ghế đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Vân Hoành, ba vị trưởng bối không biết nàng muốn làm gì nhưng Cửu Dung cùng Bạch Cơ đều biết.
Lạc Tranh không nể tình đưa tay chưởng vào ngực Vân Hoành, Vân Hoành không phòng đi liền ngã ra phía sau đụng vào bàn ngã xuống, lúc ba vị kia ý thức Vân Hoành đã ngã xuống phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
- Hoành nhi, Tĩnh nhi con làm gì vậy? đây là ca ca con.
Vân Hoành nằm trên đất nhìn Lạc Tranh, à không phải gọi là Vân Tĩnh, khó hiểu.
- Ngươi nghĩ ngươi bảo vệ được bọn ta, một thái tử chỉ có phẩm vị không binh quyền. Vân Hoành ngươi bảo vệ thế nào?
Giọng điệu của nàng là giễu cợt, trong lời nói toàn là khiêu khích.
- Cửu Dung, xem thương tích cho hắn, Bạch Cơ chúng ta đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro