[Chap 10]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sáng , nắng ấm . Thiên Tỉ ngồi trên tràng kỷ ngoài sân , bên kia là Vương Tuấn Khải đang nắm chặt lấy tay y hong nắng . Y một tay đỡ lấy bụng tròn của mình .

"Chỉ một thời gian ngắn ngủi mà liên tiếp bao chuyện xảy ra" Vương Tuấn Khải nhấp một ngụm trà .

"Ừ ! Hận thù xảo trá lọc lừa cũng vì một chữ tình mà ra"

"Cho nên ngươi không bao giờ được rời xa ta , nếu không ta nhất định sẽ phạm phải những lầm lỗi đó"

"Không phải bên người chúng ta đều có một sợi dây vô hình buộc quanh sao ? Còn có thể xa rời ư ?"

"Nếu sau này đi xuống Minh phủ , ta uống canh Mạnh Bà quên mất ngươi thì sao ?"

"Sẽ không ! Ngươi phải đợi ta đến . Nếu kiếp sau , ta nhất định cũng sẽ đi tìm bằng được ngươi thì thôi " Tuấn Khải xoa xoa lưng Thiên Tỉ . Đột nhiên y A lớn một tiếng , mày khẽ cau lại , lộ ra vẻ chịu đựng đau đớn .

"Ngươi sao vậy ?"

"Hài tử ..hài tử muốn ra rồi!" Y khó nhọc nói mấy lời

"Người đâu , mau chuẩn bị đi gọi thái y , còn lại lo chuẩn bị vật dụng đỡ đẻ cho vương phi" Sắc mặt hắn vô cùng lo lắng .

Thiên Tỉ được đỡ vào sương phòng , nha hoàn đứng bên cạnh chuẩn bị khăn sạch , nước nóng . Phía dưới máu không ngừng chảy ra , hài tử hài tử thúc vào bụng y bắt buộc nó ra thật đau muốn chết . Đôi mắt y phủ lên một lớp lệ châu , y không được ngất , dáo dác nhìn xung quanh liền thấy Tuấn Khải nắm thật chặt tay y , áp vào má hắn , trấn an " Không sao , không sao . Cố chịu đau một chút"

Ngón tay đan vào nhau , nước mắt từ khóe mắt rơi xuống , y gật đầu "Ân , không sao cả !"

Thái y già nua chậm chạp tiến vào . Đuổi hắn ra khỏi phòng , trực tiếp đưa một viên tham phiến vào miệng y "Nương nương , một chút nữa sẽ đau . Cho nên muốn hảo hảo bảo trì tinh lực mà sinh đứa bé ra là ngậm viên đan này dưới lưỡi".

Thật xấu hổ mà ! Đời này y chưa bao giờ mở rộng chỗ tư mật đó cho người ngoài xem vậy mà lần này .. Y bất lực nhìn lên tấm mành màu lam , nhắm thật chặt mắt lại , thở hổn hển . Mồ hôi từ thái dương chảy dọc xuống góc cạnh khuôn mặt . Cố gắng hít một hơi thật sâu , bắt đầu rặn :

" A ..a"

Bên ngoài Vương Tuấn Khải đi qua đi lại đã hơn một canh giờ mà chưa thấy động tĩnh gì , nha hoàn cùng tiểu tư thấy vương gia cao quý lâu nay phong thái ung dung lãnh đạm , chưa bao giờ biểu lộ vẻ bối rối hay lo lắng ra mặt . Nhưng lần này thì khác ... vương gia cũng có thật nhiều biểu cảm . Ai nha , là vì ái nhân của mình mà thôi !

" A ...a hài tử " Thiên Tỉ thở dốc , cả cuộc đời y chưa bao giờ gặp phải loại đau đớn này ! Cơn đau như rã rời phần thân dưới , còn khủng khiếp hơn khi ân ái với Tuấn Khải . Y cảm thấy một vật tròn tròn vô cùng lớn nằm nơi chỗ tư mật . Mà nó càng ở đó thì càng đau đớn liền dùng sức đẩy nó ra .

" Phải rồi , nương nương cố lên ! Đã thấy đầu của công tử"

Thiên Tỉ thấy hai mắt vô cùng mịt mờ , nhưng nghĩ tới hài tử vẫn ở đó chờ đợi một vận mệnh mới liền dùng hết sức lực của bản thân hét lên một tiếng đẩy đứa trẻ ra ngoài . Đứa trẻ cũng theo đó mà ra , khi ra da nó vô cùng đỏ , gương mặt hồng hồng chắc vì lúc rặn ở trong lâu nên hơi khó thở . Thái y vỗ mạnh lên mông đứa trẻ mấy cái , nó liền cất tiếng oa oa thật to ! Nha hoàn đem kéo sạch cắt rốn cho đứa nhỏ rồi dùng nước nóng cùng khăn tẩy trùng .

Y nhìn lên , bất giác mỉm cười .

Tiểu sinh linh , chào mừng con đến với nhân gian !

Tuấn Khải không kìm được hoan hỉ mà đạp cửa chạy vào , đem bế bổng đứa nhỏ vào lòng "tiểu tổ tông , Vương Dịch Gia"

Ở trong cung , Phong Nguyên sinh trước Thiên Tỉ một tuần , thái tử điện hạ là Vương Thất Tú . Hoàng đến vô cùng hạnh phúc , cùng thái hậu và hoàng hậu hồi cung đến phủ đệ thăm đứa nhỏ kia . Ây da chỉ còn chờ ngày đầy tháng mà thôi !

———————————————————————————–

Suy cho cùng cả thế gian hoan hỉ đến mấy , trần thế mê mang hồng trần thế nào thì Lục Nhã vẫn là kẻ đáng thương nhất ! Nàng đứng bên bờ Vong Xuyên lặng nhìn xuống dòng sông phản chiếu ở trần thế , khóe miệng nhếch lên một đường hạnh phúc . Đâu còn tiểu cô nương lần đầu vào cung gương mặt khả ái ngây ngô , âm thầm yêu một người đến si dại , cùng quẫn . Một ái tình lẻ loi , cô độc . Người ta nói yêu thương không được liền đem phá hủy . Lục Nhã cũng như vậy ! Tình yêu nhân gian đã hủy hoại nàng , biến yêu thành thù hận .

Năm đó , tiểu cô nương non nớt lần đầu biết tim đập mạnh khi đứng trước kẻ đó , nét cười ngây ngốc , hoàn hảo vừa vặn như một nhành hoa xinh . Yêu không được lòng đâm sinh ác nghiệt , đem tấm lòng đã đục ngầu như nước Vong xuyên ngập tràn mọi oán thương nghĩ mọi cách hại người khác .

Nhưng chung quy nàng cũng chỉ vì một chữ tình . Khó trách được , nàng cũng có nỗi khổ tâm vì không được yêu thương liền nảy sinh tội ác . Là tư vị gì nhỉ , chua xót chăng ?

Nhưng Lục Nhã chẳng nghĩ gì lâu . kiếp trước đã gây tội ác , bây giờ có vào Minh phủ để đầu thai cũng không được , nàng không xứng đáng làm người ở kiếp sau , mà cũng không đủ tư cách để được luân hồi chuyển kiếp .

Gạt nước mắt trên mi , nàng liền nhảy xuống dòng sông Vong Xuyên .

Có thể linh hồn nàng đã thành tro bụi , thân thể tan rữa nhưng sau này làm một cơn gió , chỉ một cơn gió nhẹ mà thôi phiêu bạt khắp nhân gian như vậy cũng được . Cũng tốt lắm rồi !

/Hoàn/

Hậu ký : Bởi vì tôi rất thương cho Lục Nhã cho nên không nỡ để nàng ra đi như vậy ! Cuối cùng phóng túng cho nàng một cái kết mở nhưng không quá đau buồn cũng được . Nàng cũng bị tình yêu hủy hoại cả thôi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro