[Chap 9]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai thiếu niên tóc đen dài chạm đến thắt lưng , một vận sam y bạch nguyệt , một vận sam y vàng nhạt .

"Phong Nguyên?" Vương Phàm giãn mày kiếm ra , kêu lên một tiếng .

"Tiểu Thiên?" Vương Tuấn Khải bật cười nhìn về phía y .

"Thật là vô phép vô tắc , mau đưa hai kẻ kia tống vào ngục , cả gan xông vào hoàng cung , ngươi không cần cái mạng cẩu của ngươi nữa sao ?" Lục Nhã trợn mắt , cố nén nhịn ra lệnh .

"Đúng vậy , đúng vậy" Nhược Thu một bên phụ họa "Bệ hạ , bệ hạ , ngài mau ra lệnh cho thị vệ mang chúng đi"

"Tiểu thư , tiểu thư đáng nhẽ nên sinh ra ở phường chèo kép hát , quả thật tài nghệ diễn xuất là phi phàm" Thiên Tỉ cười mỉa mai .

" Ha ..Ha ta ..ta việc gì phải diễn kịch" Mồ hôi trên trán chảy xuống mặt , nhòe dần đi lớp phấn .

Tuấn Phải cùng Vương Phàm Phàm đứng một bên lặng im coi kịch hay .

"Chẳng phải hai tiểu thư nên thắc mắc tại sao chúng ta chưa chết ?" Hạ Phong Nguyên giờ mới chịu lên tiếng , nụ cười tưởng chừng hiền hậu như ôn tuyền nhưng lại chất chứa khinh miệt .

"Ngươi ..ngươi ..ngươi"

"Chấm dứt cả rồi , tiểu thư có cần ta đem chứng cớ ra buộc tội hai tiểu thư không ?" Chung Đại bước đến , phe phẩy cánh quạt trong ngực .

"Cuối cùng ta cũng biết được kẻ vận y phục màu tía hôm ấy là ai rồi !" Lục Nhã cười nhạt .

"Như vậy ..là hai con ..ta" Thái hậu sững sờ .

"Xin lỗi cô cô , con phụ lòng cô cô" Nhược Thu quỳ xuống lạy thái hậu một lạy .

"Đem hai ả nhốt vào thiên lao , đày ra biên ải làm quân kỹ , tịch biên phủ đệ của Lục vương ngoại , toàn bộ của cải được đem ra chia cho dân nghèo" Ngô Diệc Phàm ra lệnh cho thị vệ .

Nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt được tô trang kỹ càng , từng giọt từng giọt xóa nhòa đi lớp phấn trắng bệch trên mặt . Trâm vàng tuột khỏi tóc dài vận lên cao , Nhược Thu im lặng bước ra phía cửa , riêng Lục Nhã ..nàng ngoái lại phía Thái Hậu cúi đầu , nở nụ cười bi ai nhìn Vương Tuấn Khải , mặt phấn loang lổ , trước giờ chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ xuất hiện trước mọi người với diện mạo không thể thảm hại hơn như thế này . Gương mặt méo mó vô cùng xấu xí nhưng đối với nàng mà nói ....xấu đẹp hiện tại có quan trọng chi , dù có như dã quỷ cũng mặc kệ .

"Khoan đã" Lục Nhã đột ngột dừng lại , ngoái lại phía sau , quỳ xuống trước Thái hậu :

"Cô cô , tha lỗi cho con"

"Hạ công tử , Thiên Tỉ tiên sinh , tha lỗi cho ta đã dại dột làm chuyện ác hại các người"

Nàng hướng Tuấn Khải đứng , trên mặt hắn quả là không có một chút biểu tình gì , lạnh lùng tựa băng .

"Từ bé đến lớn , lần đầu tiên vào cung chơi ta đã rất thích chàng , rất thích rất thích , sau này có chết cũng không đổi . Ta từng mơ ước được làm nương tử của chàng , cùng chàng sống những ngày bình bình đạm đạm ...... Ta bất chấp tất cả , hại người , đại nghịch bất đạo suy ra cũng chỉ vì muốn đổi lấy một vị trí trong tim chàng , những thứ khác ta không cần đến .......nhưng tim chàng sắt đá quá , lạnh lẽo quá ..ta chạm không tới ..... Trước giờ tình yêu của chàng đâu đến lượt ta ... Ta vẫn luôn thắc mắc , tại sao chàng lại không yêu ta khi ta đem hết cả thế giới để đổi lấy một chữ yêu ?"

Vương Tuấn Khải nhíu mày kiếm , chậm rãi nói :

"Ngươi chẳng lẽ vì một chữ tình mà bất chấp tất cả ? Hại người ? Ngươi có biết để đổi lấy một chữ tình ngươi đã suýt hại đến bao nhiêu mạng người không ? Ngươi ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà thôi , muốn đem thứ ngươi thích để ở bên mình nên coi như một món đồ có thể đánh đổi bằng nhiều thứ khác sao ? Đó không gọi là thích một người , Thiên Tỉ , y mới chính là người ta yêu cả đời vĩnh viễn không đổi , chúng ta bất chấp vì nhau"

"Vậy sao ? Chàng nói như vậy ..ta cũng hiểu được rồi . Có những thứ vạn người không hiểu được .... Hự" Lục Nhã chậm rãi rút trâm vàng cầm sẵn trên tay đâm vào cổ họng , không kịp trăn trối gì , nằm xuống sàn bạch ngọc lạnh như băng .

Thái hậu ở trên đại điện cười như khóc , châm rãi vỗ tay :

" Chung quy mệnh nữ nhân chúng ta là trọn đời cô loan "

"Mẫu hậu" Vương Phàm tiến lên đỡ người .

" Không cần ! Hai ngươi , dù sao cũng định tình với hai tiểu tử kia , yêu đến say trời lở đất quyết không buông ta còn có thể làm gì khác ? Quả đúng như lời phán của vị thánh tăng năm xưa . Nam nhân yêu nam nhân ..."

Thiên Tỉ liền quỳ xuống trước đại điện , hướng phía thái hậu nói :

"Nam nhân yêu nam nhân tuy là long dương chi hảo nhưng chỉ cần có hạnh phúc . Thái hậu , người muốn hài tử của mình không được hạnh phúc ? Thân là mẫu nghi thiên hạ , là thân mẫu cả giang sơn đại nghiệp , người chẳng phải luôn luôn mong mỏi các con được hạnh phúc "

"Ngươi ..ha ha vấn đáp giỏi lắm , quả không hổ danh là thư sinh học tài . Ta ....giờ đã già rồi ! Có ngăn cản các ngươi cũng không được ích gì . ....Nào gọi ta một tiếng mẫu hậu đi'

Phong Nguyên cùng Thiên Tỉ đồng thanh kêu "mẫu hậu " một tiếng . Quần thần xung quanh thở phào nhẹ nhõm .

............

Thái hậu nương nương cùng Thiên Tỉ, Phong Nguyên ngồi thưởng trà nơi đình lớn nằm giữa một cái hồ lớn trong vườn thượng uyển .

"Trước đây ...khi tiên đế còn sống , ngài phong ta làm hậu , cùng ta sinh Vương Phàm, Vương Tuấn Khải chung quy vẫn là che mắt thiên hạ . Người ngài thực sự yêu ...không phải là ta , tình yêu đó dành cho một nam sủng" Nàng nhìn phía xa xăm , nhón một ít mồi thả xuống hồ , cá chép đua nhau giành thức ăn quẫy động cả mặt nước.

"Chắc các con biết chuyện nam tử thụ thai ở Giang Châu ?"

"Vâng"

"Thật ra không phải là do uống dược đan của vị cao nhân nào cả ! Nam tử trong nhân gian này đều có thể thụ thai được hết"

"Nam tử đó là ái nhân của tiên đế năm xưa . Tên là Triệu Hoàng Phong , hắn cùng tiên đế có hài tử , chỉ tiếc là ...cơ thể hắn quá nhược , thành ra đứa bé cả hắn đều không giữ được . Hài tử chết khi đang ở trong bụng mẹ . thiên hạ đồn đại hoàng hậu do ghen tức vì không được hoàng thượng sủng ái nên bày mưu hãm hại đứa bé cùng Hoàng Phong . .....Ha ha ..lúc đó nghe xong lời đồn của nhân gian , ta chỉ cười nhạt , miệng lưỡi nhân gian mà , những năm tháng ở hậu cung tuy vô cùng sung sướng , thân là hoàng hậu quả thật nhận lễ vật tiến cống của khắp mọi nơi đổ về không hết ....." Nàng đưa khăn tay lên chấm nơi vành mắt đỏ

"Nhưng điều ta ước ao mỗi ngày chính là có thể đem những năm tháng tuổi xuân ra tung hoành khắp thiên hạ , hoặc có thể tìm được một người như Tiên đế để yêu cả đời"

Thái hậu cười như khóc , phía viền mắt nhăn nheo do những đau khổ khi xuân thì chịu ép lại , nước mắt chậm rãi chảy xuống lại gạt đi . Chẳng biết Phong Nguyên cùng Thiên Tỉ ngồi nơi vườn thượng uyển biết bao lâu . Chỉ nhớ khi rời đi , ánh dương tàn đổ bóng đỏ nhàn nhạt chiếu xuống bàn đá , nhuộm sắc son lên cả một hậu cung rộng lớn chôn giấu bao nhiêu bi thương của một kiếp người . Yêu yêu hận hận , đều không thể phân định rạch ròi .

..........

Đêm đến giữa canh ba nơi sương phòng của Vương gia , vang lên những tiếng rên rỉ đầy ám muội , lại có tiếng thở gấp rút như thể thời gian sắp cạn kiệt .

"Ưm ..Tuấn... Khải. ...thật đau quá !"

"Bảo bối , bảo bối kêu một tiếng tướng công mau"

"Tướng công .. tướng công , nương tử ..a .. thực thích"

"Tiểu Thiên... Tiểu Thiên , ngươi thật mê người"

"A ;" Tiếng thủ thỉ triền miên suốt đêm hòa lẫn thanh âm khiến người khác đỏ mặt dồn dồn dập dập .

...........

Một đồn mười , mười đồn trăm , trăm đồn vạn .

Vương phi cùng hoàng hậu thân là nam nhân nhưng lại thụ thai . Vương gia cùng hoàng đế vui mừng đến nỗi đứng đứng ngồi ngồi không yên . Trước giờ chỉ thấy vương gia Vương Tuấn Khải cười khinh miệt xa cách , lạnh lùng nay nghe tin vương phi hoài hài tử của mình liền cười hoan hỉ , nét cười như dương quang . Vương phi tên Thiên Tỉ cùng hoàng hậu tên Phong Nguyên hiện đang đi đến chùa trong thành cầu an cho hai hài tử trong bụng . Cao tăng hoan hỉ đọc kinh cầu phật mang may mắn đến cho hai hài tử đang nằm trong bụng kia .

Trương thúc ở quê nói : " Mọi người xem , tôi là có quen với vương phi đấy nhé "

Nhĩ thẩm bĩu môi : ' Gì chứ , Thiên Tỉ khi trước ở quê toàn sang nhà tôi chơi suốt"

Tam cẩu cười khẩy " Ai da , nói chung thấy sang bắt quàng làm họ nha " .

*******

Chap này không mấy trong sáng... hay là đợi đến chap sau hư cấu hơn ă :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro